Một cước nặng nề này đá vào vai, Dương Hi nhất thời ngã xuống đất. Không còn kịp kêu đau nữa, người từ trên ghế salon đã nhảy dựng lên, hướng Dương Hi tàn bạo mà đánh tới.
Giang Bình lúc đứng dậy, cảm thấy cả gian phòng đều đung đưa, thấy hoa mắt, người cũng đã nhào xuống trên người Dương Hi, không quan tâm nhiều như vậy, trong lòng đầy hận ý, làm cho cô mơ hồ nhưng kiên định đưa tay nắm lấy cằm Dương Hi, bắt Dương Hi phải nhìn cô, hai người, hai cặp mắt đầy tia máu và sương mù bao phủ, ánh mắt không e dè va chạm vào nhau.
Khoảng vài giây bình tĩnh trong lúc mơ hồ, hai người cũng muốn tập trung trên người đối phương, nhưng mà rốt cuộc cũng thất bại. Giang Bình nhìn thấy gương mặt của tội phạm phá tan gia đình mình như đang bay bổng trước mắt, có chút khó có thể định vị, cuối cùng rốt cuộc cảm xúc quay cuồng nhịn không được, nghiến răng nghiến lợi buông cằm Dương Hi ra, nắm hai vai Dương Hi, vừa điên cuồng lay động, vừa gào thét:"Cô nói đi, hận một người, cần phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
Dương Hi cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn bộ thế giới đều điên đảo rung động, người trước mặt, rốt cuộc là Giang Bình hay là Sở An? Hoảng loạn rồi.
Một trận rung lắc của Giang Bình chậm lại. Dương Hi chỉ cảm thấy đất trời đảo lộn. Lắc lắc đầu, nhưng càng choáng váng hơn. . Tiên Hiệp Hay
Dương Hi xác định người trước mặt là Giang Bình, Sở An cũng đã sớm qua đời rồi! Người này chính là một ngụy trang, là một ảo tưởng, là ác nhân đặc biệt bị phái đến để bắt nạt mình! Trong lòng nổi lửa giận đùng đùng, cánh tay vốn đang chống đỡ trên mặt đất của nàng nặng nề vung lên, ba một tiếng rơi vào trên mặt Giang Bình:"Cô dám đá tôi?"
Giang Bình chỉ cảm thấy trên mặt một mảnh rát đau, nhất thời ngay cả đôi mắt cũng không mở ra được, đây rõ ràng là một cái tát, một tiếng giòn vang, một cái tát mạnh mẽ, đến từ kẻ thù của mình:"Tốt, tốt, tốt..."
Trong miệng cô phát ra mấy tiếng tốt, sau đó đột nhiên ập cả người xuống người Dương Hi, hôn biến thành cắn, cắn vào môi chính là đối tượng phục thù của mình.
Dương Hi vừa thét chói tai vừa giãy dụa, từng quyền đánh vào trên người Giang Bình, nhưng Giang Bình không nhúc nhích chút nào, cô nhanh chóng lấy hai chân của mình cố định lại hai chân của Dương Hi, một tay đè ép hai cánh tay của nàng, tay rảnh rỗi còn lại đột nhiên vén lên y phục rộng rãi của nàng...
Hôn kịch liệt, không phân rõ có mấy phần dục vọng mấy phần hận, vuốt ve pha lẫn giày xéo, phân không rõ có mấy phần khát vọng mấy phần phát tiết. Khắp phòng không còn âm thanh của chai rượu, chỉ còn vọng lại tiếng thở nặng nề quanh quẩn trong phòng.
Đột nhiên, Giang Bình hét lên một tiếng ngẩng đầu lên, tay vốn đang xoa ngực Dương Hi giờ che lại miệng mình, tia máu đỏ tươi từ trong khe hở chậm rãi rơi xuống——một ngụm này của Dương Hi, rất mạnh.
Cơn choáng váng bởi vì đau đớn mà có chút rõ ràng hơn, nhưng rượu đỏ tác dụng chậm có vẻ như giờ mới bắt đầu phát tán, sự rõ ràng duy trì không đến một giây nhanh chóng bị cơn mê muội nồng đậm cướp lấy. Giang Bình không còn kịp phản ứng gì nữa, người phía dưới được giải phóng hai tay, phản xạ có điều kiện một tay ôm lấy cổ Giang Bình, một tay kia mượn lực đột nhiên xoay người, làm cho Giang Bình không chút nào chuẩn bị lập tức bị áp xuống phía dưới.
"Cô dám đá tôi... Khốn kiếp dám đá tôi...từ nhỏ đến...lớn, không có ai dám...dám...đụng đến tôi dù chỉ một...đầu ngón tay!" Dương Hi có chút vô ý thức rồi lại vô cùng tức giận mà nói.
Trong lúc hoảng hốt, người bên dưới giống như chai rượu bị mình ném vào tường hai lần mà vẫn đang cười nhạo mình! Dương Hi có một loại vô ý thức là muốn xả giận mà xé rách y phục của Giang Bình:"Cô lại dám bắt nạt tôi! Giống...giống cái chai rượu kia...khi dễ tôi!"
Dương Hi lung tung kéo áo Giang Bình, hành động xé rách này làm người ta hả giận, giống như ném cái chai rượu kia vậy.
Chai rượu nhất định phải ném bể, mới hết giận! Quần áo của cái người này cũng phải xé nát, mới giải hận!
Đáng tiếc Dương Hi không có cách nào giải hận. Trong lúc Giang Bình phản kháng, nàng cố gắng một hồi, cũng không xé rách được quần áo của cô. Không thành công, cái người này, lại dám bắt nạt mình, cái người này là bảo mẫu mà lại không chăm sóc cuộc sống của mình. Lại dám bắt nạt mình như vậy. Mình lại còn trả thù không được?!!
Nếu hôm nay không cho cô ấy một bài học, cô ấy thật sự sẽ không biết bản thân mình là người gì!
Trong đầu Dương Hi toàn là cảnh tượng ban nãy Giang Bình vồ tới ức hiếp mình, choáng váng khiến tư duy ngưng lại. Cánh tay có chút mất đi ý thức của Dương Hi sờ qua lại trên ghế salon thì vô tình bắt trúng một khăn choàng cổ dài không biết đã để ở đó từ khi nào, nhanh chóng đem tay của Giang Bình trói vào chân bàn trà.
Giang Bình rất mệt, tửu lượng của mình từ trước giờ không tệ, nhưng cảm xúc là một nhân tố lớn ảnh hưởng đến tửu lượng. Cô lúc này chỉ cảm thấy đất trời xoay chuyển, thời gian dường như trở nên đặc biệt chậm chạp, tất cả mọi thứ trước mặt cũng chậm chạp mà mơ hồ, vốn là động tác liên tục, vào trong mắt thì không ngờ tất cả mọi thứ trở thành cảnh tượng tĩnh. Những cảnh này giống như đã bị cắt đứt đoạn, vụn nát đi rồi lại được ráp lại thành một đoạn phim.
Đợi đến khi cô xâu chuỗi lại toàn bộ cảnh tượng thì Dương Hi đã điên cuồng đem tay cô vững vàng trói lại.
"Cô trói tôi...làm gì?" Giang Bình hét lớn. Hai mắt vô thần.
"Cô bắt nạt tôi cái gì, tôi dĩ nhiên...dĩ nhiên phải...đòi lại." Miệng Dương Hi đều là dĩ nhiên. Vừa nói vừa tiếp tục tranh đấu với quần áo bị mình làm tơi tả trên cơ thể của Giang Bình.
Mấy cái nút áo mà thôi, thô lỗ xé rách một hồi, Dương Hi mới mở ra được toàn bộ, Dương Hi cảm thấy rất hài lòng, nhìn quần áo ngổn ngang, cho dù là xé rách hay mở ra. Giống như chai rượu cho dù là ném hay là dùng búa mà đập, dù sao cũng đều là bể.
Người phía dưới không ngừng đá hai chân, nhưng hai tay bị trói làm cho cô căn bản không phải là đối thủ của nàng, huống chi lúc này, Dương Hi ngồi ở trên bụng của cô, làm cho cô có chút không thể nhúc nhích, giãy dụa càng làm khơi dậy dục vọng khống chế của Dương Hi, mà giãy dụa thất bại lại làm cho Dương Hi tràn đầy cảm giác thành tựu.
Giải phóng lớp áo bên ngoài, Dương Hi cảm thấy mình giống như nhặt được bí kíp, thuận lợi tháo luôn áo lót, vứt ra ngoài. Sáng choang một mảnh, Dương Hi càng thêm mơ hồ. Trước mặt là cái gì? Một mảng lớn sáng choang, bánh mì lớn màu trắng? Không, hẳn là bánh bao. Trong mấy tiệm bánh bao, ở trên đỉnh các bánh bao đậu đều sẽ có một điểm màu đỏ, dùng để phân biệt với bánh bao thịt. Dương Hi cảm thấy mình thật hiểu biết nhiều. Ngay cả những chuyện trong tiệm bánh bao mà mình cũng biết.
"Thì ra là bánh bao." Dương Hi gật đầu, hiểu rõ. Đưa tay sờ xuống. Bánh bao vẫn còn hơi ấm. Mềm mại, vô cùng nhẵn nhụi, cảm giác khi nhìn và sờ rất giống nhau, tràn đầy hấp dẫn.
Giang Bình bởi vì sàn nhà lạnh như băng nên đã có chút thanh tỉnh, nhưng cơn chóng mặt sau khi say rượu cùng với mệt mỏi vẫn còn không ít. Tuy nhiên, cô vẫn còn ý thức được tình cảnh trước mặt mình:"Hi nhi...cô làm gì...cô..."
Ánh mắt Dương Hi rơi trên hai điểm màu đỏ tươi, thanh âm Giang Bình bên tai thực sự quá xa xôi, tuy nhiên, mùi vị bánh bao này quả thực không tệ. Dương Hi quyết định cúi xuống.
Cúi người xuống, vị trí có chút không đúng, Dương Hi dịch chuyển cơ thể của mình, ngồi bệt xuống một chút, sau đó nằm ườn ra, một tay vẫn tiếp tục dùng nhiều độ lực khác nhau để mà nhéo cái vật mềm mềm này, bánh bao thật ấm, một tay khác thì cố định nơi đang nhô ra đó, sau đó lè lưỡi liếm liếm vào cái điểm màu đỏ phía trên.
Tại sao không có mùi vị của bánh bao? Dương Hi có chút buồn bực. Cẩn thận ngửi một chút. Thật không có, nhưng mà, dường như có một mùi thơm nhàn nhạt, bánh bao đậu bây giờ đã đổi thành mùi này rồi sao? Cũng không tồi a, liếm cái nữa. Phần trên đỉnh bánh bao thực sự đứng lên rồi. Dương Hi khoái chí, cái này chơi thật vui. Không phải là bánh bao đậu, mà là trái cây gì nhỉ? Khá giống như anh đào, nhưng mà so với anh đào thì nhỏ hơn. Dương Hi suy nghĩ một chút, không nghĩ ra được, ngón tay ở phía trên chà qua chà lại, hơi hơi cứng.
Thật đáng yêu quá! Há miệng, đem món trái cây nhỏ nhỏ hồng hồng này ngậm vào trong miệng, dùng đầu lưỡi trêu đùa.
Giờ phút này tâm trí Giang Bình hoàn toàn hỗn loạn, cả người không còn chút sức lực nào, vuốt ve ở trên người cũng coi như thoải mái, đây là dụ dỗ người đang ngủ sao? Nhưng mà vuốt ve này sao chỉ tập trung ở phần ngực thôi vậy. Lúc thì nóng lúc thì lạnh. Tuy nhiên, vẫn có thể tiếp nhận.
Giang Bình nhắm mắt lại, ngủ. Hẳn là nên ngủ.
Dương Hi chơi rất vui vẻ, Giang Bình phía dưới cũng đã không còn chống cự, bánh bao vẫn dễ thương, trong miệng thay phiên liếm chơi hai trái cây nho nhỏ kia.
Rất dễ thương, hẳn là ăn sẽ rất ngon. Dương Hi ngậm một viên, mút vào!
"A!" Bộ ngực đang được vuốt ve vốn rất thoải mái, nhưng trong phút chốc một cơn đau ập đến, kèm theo ở nơi sâu trong cơ thể đột nhiên xuất hiện một cảm giác kỳ diệu, làm cho cô không nhịn được kêu ra tiếng, chỉ thấy một cái đầu đang ở trên ngực của mình.
"Ửm?" Dương Hi kinh ngạc ngẩng đầu.
"Đau!" Giang Bình hét một chữ, sau đó bồi thêm một câu:"Tôi làm sao ngủ được..."
Đau? Hôn bánh bao mà cũng đau? Dương Hi khó hiểu. Đây không phải là bánh bao? Trong đầu hiện lên cơ thể của người con gái. Dương Hi không còn bắt kịp nữa, không còn kịp để phân tích nữa, nhưng cho ra một kết luận: mình vốn chính là muốn trả thù a, cô ấy ăn hiếp mình, mình vốn là muốn trả đũa lại. Chính là muốn làm cô ấy đau!
"Hừ!" Dương Hi hừ lạnh một tiếng, sau đó vùi đầu ngậm chặt viên trái cây này, mút một ngụm, rồi lại một ngụm...
Giang Bình vừa thét chói tai vừa giãy dụa. Dương Hi càng không có năng lực suy nghĩ nhiều, vừa khống chế Giang Bình, vừa tiếp tục trả thù.
Mút có vẻ không tính là mạnh. Đau đớn tựa hồ cũng không phải kịch liệt như vậy. Giang Bình đang trong cơn mơ hồ, chỉ cảm thấy trong đau đớn có một cảm giác như dòng điện từng đợt chạy vào bên trong cơ thể, rồi sau đó khuếch tán đến tứ chi, cuối cùng tiến vào mỗi một tế bào. Cảm giác nói không ra lời, vừa khó chịu, vừa thoải mái. Ngón chân Giang Bình không nhịn được mà cuồn cuộn cong lên. Vốn là bởi vì đau đến thét chói tai, không biết từ lúc nào đã biến thành một mảnh mềm nhũn mà rên nhẹ.
Tiếng rên nhè nhẹ tràn ngập cả phòng, Dương Hi đang vốn kịch liệt trả thù giờ lại bị tiếng rên mềm nhũn này làm cho không còn tức giận. Dừng lại, Giang Bình sẽ không kêu, tiếp tục mút, Giang Bình tiếp tục rên.
Thật kỳ lạ!
Dương Hi vừa đùa trái cây, vừa mút, trong lòng bình tĩnh lại chút ít, rồi sau đó lại bắt đầu không bình tĩnh. Hoảng hốt gay gắt, Dương Hi cũng không rõ tại sao, chỉ cảm thấy có một loại dục vọng không phải trả thù làm cho mình cứ muốn phải tiếp tục.
Là ban ngày hay buổi tối, không biết! Rèm cửa sổ dày cộm nặng nề làm cho thế giới cách ly bên ngoài. Dưới ánh đèn nhu hòa, hai điểm đỏ tươi, vẫn là trái cây ăn mãi không ngán. Mà một mảnh da thịt sáng bóng, giống như một chiếc vòng ngọc tuyệt đẹp dưới ánh trăng ôn nhu, làm cho người ta không nhịn được muốn thưởng thức, không nhịn được muốn vuốt ve.
Không biết qua bao lâu, không biết Giang Bình đang tỉnh hay ngủ mà thốt lên một câu:"Bảo bối, chân của cô vẫn tốt chứ?"
Dương Hi ngây ngốc đưa tay sờ một chút vào vết thương trên chân của mình:"Hình như là tốt."
"Buồn ngủ muốn chết rồi...Tôi muốn ngủ." Giang Bình nói.
Dương Hi ừ, gục lên trên người Giang Bình:"Cô ngủ đi, tôi chơi tiếp một chút nữa."
Trong phòng từ từ yên tĩnh lại, chỉ còn vỏ chai rượu đang nằm lẳng lặng trong góc phòng, sắp sửa không hiểu rõ rốt cuộc hai người này là kẻ thù hay là tình nhân, rốt cuộc là say hay là tỉnh.
- --
Hi nhi nhà ta cuối cùng đã vùng lên rồi, còn ăn sạch cặp "bánh bao" của bạn Bình nữa, giỏi lắm!:D