"Cái này là?" Dương Hi liếc nhìn bình trúc Phú Quý, xanh tươi sum xuê, có vẻ như tràn đầy sức sống.
"Hoa tươi tất nhiên là đẹp nhưng không có rễ, chỉ có thể đại diện cho hiện tại. Chúng ta nuôi dưỡng bình trúc Phú Quý này, sức sống rất mạnh, tươi sống xanh biếc, để trong nhà sẽ rất tốt. Sẽ làm cho người ta nghĩ đến tương lai." Giang Bình đổi giày, tìm một bình hoa trong nhà rồi cắm toàn bộ hoa tươi vào.
"Cái gì là tương lai?" Dương Hi tựa người vào trước cái tủ. Thanh âm sâu kín. Tương lai, chính là phí thời gian, đó là sống đợi đến lúc chết đi. Tương lai hư vô mờ mịt, đi về phía trước mà không có mục đích, nói tương lai, quá tuyệt vọng. Không bằng nói quá khứ, còn có thể làm cho người ta cười làm cho người ta khóc.
Giang Bình để hoa xuống, quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Dương Hi, sau đó đi tới trước mặt nàng, vươn ra hai cánh tay ôm nàng, đem miệng áp vào bên tai nàng, ôn nhu nói nhỏ:"Tương lai, chính là tất cả đều có thể có. Hoàn toàn không biết, tràn đầy khiêu chiến, tràn đầy hấp dẫn. Nếu như Hi nhi không biết tương lai của cô là gì, tựa như trúc Phú Quý đã bị cắt này, không có rễ, không có đất, không dám nghĩ đến tương lai. Như vậy, tôi nguyện ý làm một vũng nước, nguyện ý để cô ở trong lòng tôi mà mọc rễ, để hấp thu chất dinh dưỡng, để tươi sống mà vui vẻ sinh trưởng."
Hơi thở nhẹ nhàng mơn trớn lỗ tai Dương Hi, giống như cơn gió xuân trong trí nhớ, mà giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng kia, giống như đóa hoa tươi ngày mùa xuân, mặc dù dịu dàng nhưng áp đảo cả trời đất, làm cho không người nào có thể tránh né, cũng làm cho người ta không muốn tránh né. Nếu như thế giới vẫn còn có tình yêu, phỏng chừng đây là câu nói động lòng người nhất. Tràn đầy tình yêu thương bao dung, tràn đầy cảm giác trách nhiệm ngọt ngào.
Dương Hi ở trong cái ôm của Giang Bình, vẫn không nhúc nhích, hai người cứ yên tĩnh như vậy trong chốc lát, Dương Hi mới mở miệng:"Không phải là muốn uống rượu sao?"
Giang Bình buông Dương Hi ra, nở một nụ cười thật to:"Chúng ta trước tiên chuẩn bị trúc Phú Quý này cho tốt đã, sau đó mới yên tâm uống. Bảo bối của tôi đó, nếu có vấn đề gì, tôi sẽ đau lòng."
Một câu mang hai ý nghĩa, Dương Hi đột nhiên có chút mơ hồ, nụ cười tươi của cô ấy giống như tràn đầy ánh sáng mặt trời, làm cho mình có cảm giác mê muội, có vẻ như tâm trạng tăm tối của mình, đã bị ánh sáng của cô ấy chiếu rọi đến vô cùng tươi sáng ấm áp. Trên một con đường không nhìn thấy phía trước, lại được cô ấy dẫn dắt đến không còn cảm thấy cô độc đến thấu xương kia nữa.
Giang Bình đỡ Dương Hi đến ngồi xuống ghế salon, sau đó vui vẻ mà bưng bình trúc Phú Quý đặt lên bàn trà. Lại đi tìm một cây dao sắc bén, bắt đầu cắt tỉa, mà cái miệng Giang Bình như Đường Tăng nên dĩ nhiên cũng không dừng:"Hôm nay đã đặc biệt hỏi thăm loại này nên chăm sóc như thế nào, đúng là có không ít bí quyết. Phần gốc phải gọt theo mặt nghiêng, vậy mới có thể tăng sức hấp thu chất dinh dưỡng. Phần nước bên trong cần phải thật sạch sẽ, nếu không rất dễ bị chết. Hai ba ngày phải thay nước một lần, tuy nhiên phần nước đầu tiên phải ủ trong một ngày, nếu như để luôn dưới ánh mặt trời thì càng tốt hơn. Một hai tháng sau là sẽ mọc rễ rồi."
Dương Hi lẳng lặng nhìn cô, khom lưng, dáng vẻ rất vui vẻ, tay làm việc lưu loát, cái miệng dường như không bao giờ ngừng kia cứ không ngừng thốt ra những mẹo vặt trong cuộc sống, phần kiên nhẫn cùng tỉ mỉ này, làm cho cô cực kỳ giống một cô gái tốt ở trong nhà.
Giang Bình rất nhanh chuẩn bị xong trúc Phú Quý, bưng thành quả để ở giữa bàn trà, đổ nước vào, sau đó hài lòng mà nhìn một lúc thật lâu, mới đi rửa tay rồi mở chai rượu.
"Nào, chúng ta cạn ly trước. Rất hân hạnh được quen biết cô! An Kỳ Nhi của tôi. Cô là cô gái đẹp nhất trên đời." Giang Bình cầm ly rượu lên, nở nụ cười, đáy mắt ôn hòa.
(: cô bé bảy tuổi gây sốt cộng đồng mạng bên Trung Quốc với biệt danh "Thiên sứ đi lạc")
Thiên sứ sao? Dường như đã sớm rơi vào địa ngục rồi. Đẹp nhất? Chẳng qua là thuận miệng lễ phép mà thôi.
Dương Hi không cự tuyệt, cũng không nói gì, nếu khiến nàng nói rất hân hạnh được biết Giang Bình, vậy quả thật là nói không nên lời, người này phá vỡ thói quen cuộc sống của mình, mạnh bạo gia nhập vào thế giới của mình, bắt mình làm cái này cái kia, hoàn toàn không cho mình một phút đồng hồ nào yên tĩnh. Muốn nói rất vui được làm quen cô ấy, chẳng khác nào là tự tát mình một bạt tai.
Nhưng mà, quen biết cô ấy không vui sao? Cẩn thận suy nghĩ, có vẻ như cũng không phải như thế. Cô ấy mặc dù nói nhiều, cô ấy mặc dù rất đáng ghét, nhưng cô ấy mang đến cho mình một sự ấm áp không nói nên lời, chính là trong cái suốt ngày bị quấn lấy không biết mệt mỏi kia là một phần quan tâm, một phần đau lòng, một phần chu đáo...mà mình cũng không chán ghét.
Không biết là vui hay là không vui, cho nên Dương Hi không nói. Không nói, chỉ uống rượu.
"Có muốn cùng người mình thích vừa uống rượu, vừa tâm tình chuyện tương lai không?" Giang Bình tùy tiện tán gẫu. Chủ yếu nhất là không thể không nói chuyện. Ở bên cạnh Dương Hi, một khi không nói lời nào sẽ lâm vào cảnh tịch mịch. Có thể làm cho người ta buồn đến chết.
Cùng người mình thích uống rượu tâm tình? Suy nghĩ của Dương Hi lại bị một câu này kéo về trong hồi ức. Lần đầu tiên gặp mặt Sở An, chính là ở một bữa tiệc kinh doanh. Cuộc sống từ đó về sau, cứ ngỡ là sẽ có rất nhiều thời gian cùng Sở An tìm một nơi yên tĩnh, ngồi đối diện nâng cốc, bốn mắt nhìn nhau, tình ý tràn đầy, tình yêu ngập tràn...
"Cô chẳng phải đã nói, muốn uống rượu, cùng tôi nói về chuyện của bạn cô và chị của cô ấy sao?" Dương Hi nhắc nhở Giang Bình.
Giang Bình sững sờ, nở nụ cười:"Cô không nói, tôi cũng sắp quên, cô đã nhìn thấy trí nhớ của tôi rồi."
Không phải là quên, là đột nhiên không muốn nói thôi, nghiêng đầu nhìn Dương Hi, ẩn dưới sự bình thản trong ánh mắt của Giang Bình là một chút phức tạp sâu sắc——là đau, là hận.
Gương mặt tái nhợt ở trước mắt này luôn mang theo một nỗi ưu thương làm cho vĩnh viễn không cách nào vạch rõ ân oán giữa mình và người này. Có một số lời, nếu như nói, sẽ xé ra miệng vết thương của cô ấy, tìm được phương pháp xử lý mấu chốt cho vấn đề của cô ấy, nói, là trách nhiệm của bác sĩ tâm lý.
Nhưng những lời đó, muốn nói cũng khó nói hết, mà nói cũng chính là hận, mình là bác sĩ tâm lý nhưng mình cũng là người, đối mặt với cô ấy, khi nói ra không khỏi phải nghĩ đến chuyện cũ, cũng sẽ không nhịn được mà tức giận, không nhịn được mà đả thương, không nhịn được mà muốn tát cô ấy một cái...
Giang Bình cúi đầu, sợ hai mắt của mình bán đứng linh hồn của mình. Chỉ có thể nắm chặt ly rượu trong tay, làm cho mình giữ vững bình tĩnh.
Yên tĩnh ở bên cạnh cô ấy, không khí bình thản, khung cảnh ấm áp, ôm, hôn, mua cho cô ấy bó hoa, làm cho cô ấy vui vẻ, mua cho cô ấy một chậu thủy canh, muốn cô ấy mạnh mẽ. Làm cho sinh mệnh yếu ớt của cô ấy bắt đầu có bóng dáng ôn hòa, thời điểm như vậy, trong đáy lòng tràn đầy ôn tình làm cho mình có một khắc muốn lùi bước, có ý nghĩ muốn trốn tránh, coi như là lừa mình dối người, coi như là nhất thời nửa khắc, cũng tốt! Bởi vì chính mình cũng không đành lòng.
Không nhẫn tâm dùng quá khứ để đả thương cô ấy, cũng không muốn dùng quá khứ để đả thương mình. Nhưng quá khứ, vẫn cứ như vậy mà tồn tại.
"Không muốn nói rồi?" Giang Bình không nói gì, Dương Hi lại truy hỏi. Yên tĩnh thời gian dài, làm cho nàng đã chuẩn bị tâm lý tốt để nghe chuyện xưa của Sở An.
"Không phải, tôi đang sắp xếp lại, dù sao cũng là chuyện xưa của người khác, cần phải sắp xếp lại một chút thông tin." Giang Bình cười, bỏ đi suy nghĩ lung tung trong đầu, vừa cầm ly rượu lên, nói với Dương Hi:"Rượu này khá ngon, Dương đổng cho chúng ta sinh hoạt phí rất nhiều, mua rượu cũng không cần suy nghĩ đến giá tiền, thật là thoải mái, thực hiện được ước mơ làm người giàu rồi."
Dương Hi mỉm cười một chút. Giang Bình có đôi khi cũng rất dễ thương. Nàng bưng ly rượu lên cũng uống một hớp. Rượu này không xem là rượu ngon, nhưng Dương Hi dĩ nhiên sẽ không dưới tình huống này mà săm xoi vấn đề râu ria này với Giang Bình.
"Bạn của tôi tên là Sở Hạnh. Là bác sĩ tâm lý. Chị của cô ấy chính là Tổng giám đốc tiền nhiệm của Mỹ Diệp, tên Sở An." Nụ cười Giang Bình có chút hoảng hốt, hai năm rồi, lần đầu tiên trước mặt người khác nói đến chị, nói đến chuyện của chính người nhà mình, mà người khác này lại là người mà mình hận nhất.
Dương Hi khẽ gật đầu, ý bảo Giang Bình tiếp tục.
"Cô ấy nói cho tôi biết, tình cảm hai người từ nhỏ rất tốt. Cùng ra vào, cùng ăn uống, không có gì giấu nhau. Sở An là một người chị tốt, mọi việc đều bảo vệ cô ấy, chăm sóc cô ấy. Đến năm trung học cấp hai, trong hai người con gái của Sở gia, tất nhiên phải có một người nối nghiệp gia tộc, hai chị em thật ra đều không muốn. Lý tưởng của Sở An là làm nhiếp ảnh gia, danh lam thắng cảnh, đều muốn lưu lại dấu chân của mình. Chị ấy có một trái tim thuộc về tự nhiên, hướng đến cuộc sống tự do nơi sông núi. Mà Sở Hạnh thì lại muốn làm bác sĩ tâm lý để lắng nghe chuyện xưa của nhiều người, vì họ mà gỡ ra khúc mắc trong lòng."
Dương Hi chợt hiểu ra, Sở An trong trí nhớ mình luôn có những quyết định sát phạt trên thương trường, thể hiện thiên phú của người kinh doanh thật làm cho người ta không ngờ rằng chị ấy từng không muốn tiếp nhận sự nghiệp gia tộc. Nhớ lại ngày đó, cùng Sở An trải qua cuộc sống hạnh phúc, mỗi một lần đều gặp mặt vội vã, chỉ cảm thấy nhìn thấy đối phương, cũng như đã có tất cả rồi, mà lòng của chị ấy, tất cả của chị ấy, mình đều tiến đến gần hơn so với những người khác. Nhưng hiện tại mới hiểu được, những gì mình biết thật sự không nhiều chút nào.
Dương Hi không tự chủ bưng ly rượu lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, có chút thất thần. Thì ra ước mơ của chị ấy là chụp ảnh. Thì ra chị ấy yêu nhất là cuộc sống nơi sông núi, cho nên chị ấy đã từng nói với mình, muốn ở nơi có sông núi xây một ngôi nhà gỗ, có thể chân không mà khiêu vũ. Dương Hi đột nhiên có loại xung động muốn rơi lệ. Đó là mộng tưởng không thể thực hiện được của người mà mình yêu nhất.
"Cuối cùng, Sở An quyết định tiếp nhận sự nghiệp Sở gia, bởi vì chị ấy cảm thấy, Sở Hạnh không thích hợp ở thương trường bằng mình. Chị ấy nói với Sở Hạnh, có thể đi thực hiện lý tưởng của mình, cùng với sự tự do mà cô ấy muốn, cả đời vui vẻ mà sống. Sở Hạnh nói với tôi, cô ấy biết, đây là bởi vì chị yêu cô ấy, cho nên luôn gánh hết những chuyện không tốt lên người mình, mang lại cho Sở Hạnh một chiếc dù bảo vệ." Thanh âm Giang Bình có chút thấp, một nỗi nhớ thầm lặng chảy dưới đáy lòng.
"Sở ba chinh chiến trên thương trường nhiều năm, sức khỏe sớm đã bị hỏng, qua đời khá sớm, vì thế, Sở An mau chóng tiếp nhận Mỹ Diệp, mà Sở Hạnh như ý nguyện trở thành bác sĩ tâm lý, vừa chuyên tâm ở phòng khám vừa làm nghiên cứu, cuộc sống tự do, cho đến khi Sở An đột nhiên không có chút lý do nào mà tuyên bố ly hôn, rồi sau đó, là tai nạn ngoài ý muốn..."
Giang Bình cố dừng lại cảm xúc đang chìm xuống của mình, nhưng chỉ cảm thấy trong lòng không ngăn được khó chịu, là không có chút lý do nào mà ly hôn sao? Kia chẳng qua là tuyên bố với bên ngoài mà thôi. Tổng giám đốc Mỹ Diệp vốn bởi vì một người con gái mà ly hôn, là không thể cho người ngoài biết. Mà chị chết đi, là tai nạn ngoài ý? Đương nhiên cũng không phải!
Là bởi vì người con gái trước mặt này mà thôi!
Giang Bình chỉ cảm thấy nỗi tức giận bi thương xông lên lồng ngực của mình, một sự tức tối cùng với bạo loạn muốn phá hoại tất cả, Giang Bình cầm ly rượu lên một hơi uống cạn sạch:"Tai nạn của Sở An, Sở mẹ sau hai năm mất đi chồng của mình, lại mất đi con gái, kích thích trầm trọng, cuối cùng đã chết vì...xuất huyết não!"