Dương Hi nhìn đồng hồ đeo tay, đã hai giờ rưỡi chiều, ngoài cửa sổ có chút mưa bụi lã lướt, bầu trời một màu xám xịt, nàng thích một bầu trời như vậy, mặc dù có chút khiến người ta ưu thương.
Lúc này người đi trên đường rất ít, ánh sáng ảm đạm, mưa bụi làm cho người với người tách ra, trong ánh sáng mờ ai cũng không thể nhìn rõ ai, toàn bộ thế giới tràn ngập sự cô đơn, nhưng lại không còn sự cố kỵ trong suy nghĩ nữa, điều này làm cho những người cô độc lại có cảm giác an toàn, có thể không cần ngụy trang, có thể không kiêng dè mà tự do phơi bày tâm tình thật sự của mình trên nét mặt.
Thời tiết như vậy, có thể ra ngoài, cũng chỉ có thời tiết như vậy, Dương Hi mới có thể ra ngoài. Ngụy trang cũng không phải là việc gì khó, nhưng ngụy trang dù sao cũng không vui, sẽ làm cho con người mệt mỏi cùng chán ghét.
Tiếng chuông điện thoại di động nhàm chán vang lên, Dương Hi thở dài một tiếng, sau đó men theo tiếng chuông đi tìm chiếc điện thoại di động đang nằm trong góc của ghế sofa.
"Hi nhi của mẹ, con phải cất kỹ điện thoại chứ, không nên ném lung tung như vậy." Dương mẹ trách cứ và đau lòng nhìn Dương Hi, sau đó lấy ra điện thoại di động từ trong góc ghế sofa đưa đến trước mặt Dương Hi.
Dương Hi nhàn nhạt cười:"Có mẹ ở đây, là có thể tìm được rồi. Huống chi hiện tại, con cũng không có gì cần đến điện thoại."
Điện thoại là thứ đồ dư thừa, đối với Dương Hi mà nói, chính là như vậy, nàng cũng không hy vọng nhận được điện thoại của bất luận người nào, cũng không có cảm giác mình phải cùng bất kỳ người nào trao đổi. Trên thế giới này không có người nào quan trọng đến nỗi cần mình phải đeo lên cái mặt nạ giả tạo để đi đối mặt.
Nếu như nói cô độc là một loại lỗi, trong lòng một người tràn ngập cô độc như vậy chính là một sự tài phú mà không thể chia sẻ cho bất kỳ ai, mặc dù những thứ tài phú này chỉ thuộc về kí ức. Dương Hi tình nguyện ôm trọn cuộc sống cô độc này cho riêng bản thân mình.
Một dãy số lạ, Dương Hi sau khi vâng dạ hai tiếng thì cúp máy, trên mặt lộ ra một tia cười khổ bất đắc dĩ, "Ba hẹn con đi gặp bác sĩ tâm lý, thời gian đã hẹn trước, kêu con bây giờ đi đến đó."
Dương mẹ nhìn gương mặt tái nhợt của Dương Hi, rồi quay đầu nhìn lại sắc trời bên ngoài cửa sổ, tràn đầy yêu thương nói:"Cố gắng cùng bác sĩ trò chuyện nhiều chút, nghe ba của con nói, cô ấy là một chuyên gia tâm lý."
"A...Mẹ phải biết rằng, chuyên gia bây giờ rất không đáng tin." Dương Hi nhún vai, nhưng vì để cho mẹ yên tâm, nàng vội vàng cười ôm mẹ một cái, "Được rồi, con phải đi đây, đừng nhìn con bằng ánh mắt như vậy, sẽ làm con cảm thấy mình rất bất hiếu."
Dương mẹ vỗ vỗ lưng con gái, "Mẹ đưa con đi."
"Mẹ, con đã hai mươi tám tuổi rồi, con sẽ lái xe cẩn thận mà." Dương Hi vừa nói vừa đi ra khỏi phòng. Mặc dù mình rất không muốn đi ra ngoài, nhưng trời mưa như vậy là một ngoại lệ.
Phòng cố vấn của bác sĩ tâm lý họ Trương là một phòng có phong cách cổ điển nằm trong một con hẻm nhỏ, nơi đầy ắp hương vị phố cổ này đã bị quy hoạch thành phố đi bộ, vì thế Dương Hi đậu xe ở đầu hẻm, nàng phải đi bộ vào.
Trong hẻm nhỏ có mấy quán trà, hương trà thanh nhã bay ra, trong cơn mưa xuân mông lung làm cho lòng người trở nên an tĩnh, cô gái bán trà mặc sườn xám, khí chất cổ điển cùng với hương vị hiện đại kết hợp hài hòa lẫn nhau, làm cho những người qua đường không kiềm lòng được, tuy ngụy trang tỏ vẻ đạo mạo nhưng lại dùng ánh mắt hèn mọn mà nhìn vào bộ ngực của cô gái bán trà kia.
Có tiệm đồ cổ buôn bán nhỏ, bên trong bán quần áo kiểu người dân tộc có hai người ngoại quốc đến xem. Bất quá, Dương Hi đối với hết thảy những chuyện ở đây đều không có hứng thú.
Hai năm trước, nàng đột nhiên nói với cha mẹ rằng nàng thích người đồng tính, không lâu sau đó, nàng không quan tâm sự phản đối của cha mẹ, từ chức chức vụ Phó tổng ở công ty cha nàng, nàng không còn muốn đi dạo phố nữa, không còn cùng bạn bè qua lại, nàng cự tuyệt bất kỳ cuộc họp mặt nào, cự tuyệt tất cả các buổi sắp xếp gặp mặt dù cố ý hay vô ý, nàng chỉ muốn ở nhà, tuyệt giao với thế giới bên ngoài.
Việc này làm cho cha mẹ Dương Hi rất lo lắng cho nàng, hơn nữa sau nhiều lần hỏi han cũng không có kết quả, bắt đầu hy vọng bác sĩ tâm lý có thể tìm ra nguyên nhân.
Cơn mưa nhỏ bay lượn lờ trên bầu trời, cả con hẻm có một loại yên tĩnh đến mê hoặc lòng người, hơi thở tràn đầy nét cổ điển của con hẻm nhỏ làm cho Dương Hi cơ hồ cho là mình đột nhiên xuyên không thành người cổ đại, cảm thấy rất kỳ diệu, huyễn hoặc mà cũng rất chân thật.
Đẩy cửa phòng cố vấn ra, Trương Tử Thanh trong một chiếc áo T-shirt rộng, quần dài màu nâu, mái tóc cột thành đuôi ngựa để Dương Hi ngồi trên một chiếc ghế dài thoải mái, một tách trà thơm định thần, máy CD đang phát một bản nhạc nhẹ nhàng.
Không khí rất tốt, trong lòng Dương Hi thầm đánh giá: thích hợp để ngủ.
Lời mở đầu của bác sĩ tâm lý thường là mấy câu nói không quan trọng, bọn họ có một điểm chung, đó là thích nhìn vào ánh mắt của "bệnh nhân", cẩn thận quan sát từng nét mặt của người đó, sau đó phán đoán suy nghĩ của đối phương, không kích thích không tổn thương nhưng mục đích là tiến hành một cuộc thăm dò rồi dần dần thâm nhập vào để phân tích, tìm hiểu, sau đó cố gắng tìm được miệng vết thương.
"Dương tiểu thư là thích người đồng tính sao?" Trương Tử Thanh mỉm cười mở miệng, thanh âm ôn hòa, cô cảm thấy, vấn đề này chính là trọng điểm.
"Đúng vậy." Dương Hi không e dè, đồng tính luyến ái cũng không phải là chuyện gì không dám nói, ngoại trừ lúc mở miệng nói với cha mẹ có chút băn khoăn, Dương Hi không cho rằng bất cứ ai cũng có quyền phán xét tính hướng của người khác.
"Ông Dương nói cho tôi biết, cô trước kia có bạn trai, có thể nói cho tôi biết vì sao không? Tôi nghĩ, nếu như trong lòng cô có khó khăn gì, tôi có thể giúp cô."
"Cha mẹ tôi ân ái, gia đình tôi hòa thuận, tôi chưa từng trải qua bạo lực gia đình, không hề cảm thấy hôn nhân không đáng tin, vì thế, xin đừng hỏi tôi một lần nữa rằng tôi thích con gái có phải là bởi vì ảnh hưởng của gia đình hay không. Tôi từng có bạn trai, anh ấy cao lớn đẹp trai, lịch thiệp phong độ, đối với tôi rất tôn trọng yêu thương. Tôi chưa từng gặp qua đàn ông xấu xa hoặc là trải qua chuyện tình gí đó tạo nên bóng ma, vì thế, cũng đừng hỏi tôi một lần nữa rằng tôi thích con gái có phải bởi vì đã trải qua ám ảnh trong tình yêu hay không." Dương Hi mỉm cười ôn hòa trả lời đối phương, ánh mắt thâm thúy, như muốn nhìn thấu vị bác sĩ tâm lý trước mắt này --- nàng đã nhớ không nổi đây là người bác sĩ thứ mấy mà ba nàng đã sắp xếp.
"Vậy vì sao cô không thể tiếp nhận đàn ông?" Thanh âm bác sĩ tâm lý nhẹ nhàng chậm rãi, làm cho người ta hoàn toàn tín nhiệm, bất quá, đây là chiêu bài của bác sĩ tâm lý, Dương Hi đã thấy nhiều. . Truyện Tiên Hiệp
Dương Hi cười, có chút không nói nên lời, "Bác sĩ Trương, tôi chưa từng nói qua là tôi không thể tiếp nhận đàn ông."
"Như vậy, cô là nam hay nữ đều có thể tiếp nhận sao?" Trong ánh mắt của bác sĩ Trương có chút giấu đầu hở đuôi.
"Tôi nghĩ buổi nói chuyện của chúng ta hẳn là nên kết thúc ở đây." Dương Hi đứng dậy, thả lỏng nở cụ cười với bác sĩ Trương, "Cám ơn cô đã sắp xếp gặp tôi trước thời gian mà ba tôi đã hẹn. Tôi sẽ nói cho ông ấy biết, cô là một bác sĩ tâm lý vô cùng ưu tú, không khí nơi này của cô rất tốt. Cám ơn cô đã nghe tôi nói chuyện phiếm. Tôi nghĩ, đây chính là hy vọng của ba tôi."
"Dương tiểu thư..." Bác sĩ Trương gọi lại Dương Hi lúc nàng còn chưa kịp bước ra khỏi cửa phòng khám.
"Bác sĩ Trương, còn có chuyện gì sao?" Dương Hi xoay người lễ phép hỏi, không sao, nàng có khá nhiều thời gian, cũng có khá nhiều kiên nhẫn.
"Tôi muốn giới thiệu một vị bác sĩ tâm lý cho Dương tiểu thư, cô ấy là chuyên gia tâm lý nổi tiếng, tôi nghĩ cô ấy có thể giúp cô..."
"Thật xin lỗi, bác sĩ Trương. Tôi nghĩ, tôi không cần bác sĩ tâm lý nữa. Tâm lý của tôi còn khỏe mạnh hơn rất nhiều người." Dương Hi rất lễ phép, cũng không có ý tứ xin lỗi.
"Tôi nghĩ, Dương tiểu thư sẽ muốn cùng cô ấy nói chuyện một chút." Bác sĩ Trương vẫn không từ bỏ.
"Không muốn." Dương Hi xoay người ra cửa. Lễ phép cần có cũng đã có, nàng không thích day dưa cùng một đề tài mãi, Dương Hi cảm thấy thái độ của mình đã quá rõ ràng, cũng đã đủ cho đối phương mặt mũi.
Mà những bác sĩ tâm lý này vĩnh viễn cũng không thể biết nàng vì sao hai năm trước đột nhiên rơi vào trạng thái u buồn. Vĩnh viễn! Đó là nỗi đau sâu nhất và cũng là hạnh phúc nhất trong tận đáy lòng nàng, chỉ có thể chôn sâu dưới đáy lòng, khi ngồi một mình thì từng trang kí ức sẽ hiện về. Nỗi đau cùng với hạnh phúc này, ngay cả cha mẹ cũng không thể chia sẻ, huống chi là người ngoài?
Dương Hi thở dài một tiếng, đi tiếp trên đường.
Mưa bụi trên bầu trời rơi khắp con hẻm nhỏ, bị bao bọc bởi loại khí trời ôn nhu như vậy, tâm Dương Hi không khỏi run lên, có một chút mềm mại hít thở không thông, sau đó là một sự mát mẻ buồn bã, nước mưa ngưng kết ở từng lọn tóc, cuối cùng từ thái dương chảy xuống, hình bóng chôn sâu tận đáy lòng đang dâng trào một ngàn lần một vạn lần.
Không biết là do sương mù, hay do giọt mưa thu ôn nhu mà vắng lặng, hay là do đôi mắt của Dương Hi, mà hình bóng không ngừng xuất hiện trong kí ức dường như đang ở phía trước vẫy tay với nàng --- người kia vĩnh viễn ở phía trước, đây chính là động lực để Dương Hi có thể tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ khi một mình trong mưa như hiện tại, mới có thể nhớ lại mà không sợ hãi, chỉ khi một mình ở nơi đường phố trống trải thế này, thân ảnh của người kia mới có thể hiển thị rõ ràng trước mặt mình.
Nếu như không có cây dù kia, Dương Hi tất nhiên sẽ tiếp tục ẩn nấp dưới mưa mà hồi tưởng từng kí ức của mình, cùng với người đã từng cho nàng hạnh phúc, ôn lại một giấc mộng tuyệt đẹp.
Đó là một cây dù bằng giấy dầu màu đỏ, thân dù làm bằng cành trúc, trên mặt tán dù vẽ những hoa văn truyền thống vô cùng tinh xảo. Lúc Dương Hi mất đi nước mưa để che chở, còn chưa kịp điều tiết tâm tình, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đang bị che khuất bởi cây dù này.
Chỉ có ở con hẻm nhỏ này mới có dù loại này, tuổi thọ sử dụng rất ngắn, cũng rất có phong tình.
"Cám ơn." Dương Hi điều chỉnh nét mặt, mỉm cười, nói cảm ơn, sau đó nghiêng đầu tránh ra. Mặc dù đang rơi vào hoài niệm nhưng nàng cũng không cần sự giúp đỡ. Nếu như nàng cần, bất cứ lúc nào cũng có thể đến một tiệm nhỏ bên cạnh mua một cây như vậy, sau đó ở dưới tán dù giấy tràn đầy thanh nhã mà điềm tĩnh mỉm cười, xuyên qua con hẻm nhỏ này, ưu nhã rời đi.
Tuy nhiên, khi nàng nghiêng đầu nhìn lại người bên cạnh, tất cả suy nghĩ lúc đó đều bị gián đoạn.
"Sở An!" Hô hấp của Dương Hi dừng lại, tim đập rộn lên, thanh âm thốt ra mang theo sự kích động không thể kiềm chế.
Nàng đột nhiên mất đi khống chế đối với hành vi của mình, một đôi mắt bất cứ lúc nào cũng duy trì sự lễ phép thì hiện tại lại không chút kiêng kị mà trực tiếp nhìn khắp người của cô gái trước mắt này --- vóc người cao gầy, tóc ngắn gọn gàng, con ngươi như biết cười, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hồng thuận, đường viền rõ ràng...
Trên đời này người đẹp rất nhiều, có lẽ sau vẻ đẹp đó, rất nhanh sẽ bị quên lãng. Nhưng cô gái này lại không giống vậy, cô mang một nét sắc bén có thể ngay lập tức phá vỡ rào cản giữa người với người. Dương Hi không tự chủ được giơ tay lên, lộ ra một đôi tay vô cùng tái nhợt nắm chặt bả vai cô, sợ một giây sau cô sẽ biến mất trước mặt mình. Dương Hi không thể tự khống chế hành vi của mình, đồng thời cũng không muốn khống chế.
"Dương tiểu thư!" Cô gái cầm dù cau mày, nhìn Dương Hi đang có chút điên cuồng, rất hiển nhiên, cô đang có ý trách cứ Dương Hi làm đau cô.
Dương Hi há miệng, nhưng nói không nên lời.
Không! Không phải là Sở An! Sở An có một ánh mắt có thể nhìn thấu mình, trong đôi mắt kia tất cả đều là sự dịu dàng cùng yêu thương, mà đôi mắt trước mặt này, thì quá mức sắc bén.
Dương Hi buông tay ra, chán nản nhắm hai mắt lại. Hai năm, thời gian ngắn cỡ nào, người mà mình ngày nhớ đêm mong, đã càng ngày càng mơ hồ, gặp phải một người xa lạ mà cũng có thể nhầm lẫn, là mình quá tư niệm, hay là mình quá mau quên? Sở An, từ sau khi nàng hoàn toàn vứt bỏ mình, có phải kí ức cũng giống như vậy mà dần dần rời xa mình?
Nỗi mất mát mãnh liệt làm cho Dương Hi đột nhiên kích động, trong nháy mắt cảm thấy toàn thân mệt mỏi. Nàng không phải là Sở An, sao có thể là Sở An đây. Hai năm trước Sở An đã rời đi rồi, đã vĩnh viễn rời đi.
"Dương tiểu thư, cô có khỏe không?" Cô gái cầm dù ân cần hỏi thăm.
Dương Hi không có khí lực để ý cô, cơn đau đớn đột nhiên bộc phát làm cho nàng không kịp chuẩn bị, không thể khắc chế nước mắt trào ra, bi thương mãnh liệt làm cho nàng không ngăn được hai vai đang run rẩy.
Đúng vậy, Sở An là một người đã bị mọi người quên lãng, chẳng qua chỉ là một người sống trong lòng mình mà thôi. Nàng cũng sớm đã từ bỏ mình, hoàn toàn vứt bỏ. Hơn nữa không cho mình đuổi theo, nàng chỉ lưu lại một câu nói: cố gắng sống hạnh phúc!
Nhưng mà không có Sở An, thế giới này còn có hạnh phúc hay không? Mình luôn luôn cố gắng, nhưng hạnh phúc đã sớm chết rồi.
"Dương tiểu thư!" Cô gái cầm dù khom người xuống, nhẹ giọng gọi nàng.
"Cút!" Dương Hi đứng lên, bước đi vào trong mưa, chỉ để lại cho cô gái cầm dù một chữ.
Không có Sở An, cái thế giới này không đáng yêu một chút nào, giờ khắc này, Dương Hi cự tuyệt ngụy trang!
Giang Bình cầm cây dù, đứng trong mưa, đưa mắt nhìn người đang lảo đảo rời đi kia, trong ánh mắt của cô có một tia đau thương, còn có một tia oán hận!