" Cái tên khốn khiếp nhà anh! Rốt cuộc là làm cái quái gì vậy hả? " Tiếng hét của tôi to đến mức, tưởng chừng như cửa kính cũng dần nứt hết rồi.
" Giám đốc Lý, tôi...tôi chỉ làm theo lệnh của Lý Phu Nhân.."
Tôi nhíu mày, cổ tay bận bịu xoa xoa đôi chân có dấu ân ẩn đỏ do bị xích mạnh. Càng nghĩ, mày càng nheo chặt chẽ hơn, phải nói sống qua ba " Quá trình " thay đổi đến giờ tôi nghĩ chính bản thân mình cũng chai dần với cái gia đình hỗn loạn rồi. Hoặc là nói đúng hơn, tôi sớm đã chấp nhận được việc bản thân bị gia đình xa lánh rồi.
" Giám đốc Lý? Giám đốc Lý? "
" Lát nữa anh có thể nói chuyện với anh Nhã, chuyện này tôi không xen vào. " Nhìn người đàn ông bận áo blouse trắng bối rối trước mặt, tôi thở hắt ra hai hơi, được rồi, lúc Thiên An bị ba hắt hủi cô ta thế nào? Cô ta có khóc không? Hay lại tự kỷ? Cái con người như cô ta đừng nói đến khóc, cô ta đến buồn muốn chết còn có thể cười rộ lên đấy.Chỉ trách bản thân mình trước kia quá yếu đuối, giờ thì đỡ hơn rồi. Với cả, cái tên khốn nạn trước mặt tôi có thể biến đi được không? Đừng có nhìn tôi với cái ánh mắt cảm thông vô độ kia.
Thời gian trôi qua, tôi tưởng mình đã chết ngạt trong cái căn phòng bệnh nồng nạc mùi y tế kèm với mùi nước hoa của tên tự luyến, ba trợn trước mặt. Căn phòng cứ yên bình như vậy, cho đến khi...
Cạch
" Thuận Nhã? " Tôi có chút nôn nóng nhìn người trước mắt, nước mắt thiếu điều muốn rơi thành hàng. Một phần vì nhớ hắn đến muốn die thêm lần nữa, một phần vì giúp tôi đánh đuổi tên yêu tinh tự luyến, khốn nạn, khốn kiếp, ham của, hôi hám, đầy mùi nước hoa. Ôi, hoàng tử của lòng tôi!
" Thuận Nhã " Tôi dang rộng tay, mong mong chờ chờ nhìn người đàn ông trung niên gần như đóng băng trước mắt. Hắn không nói không rằng một câu nào, buông mọi thứ trên tay của hắn, chạy đến ôm chằm lấy tôi. Ôi, mùi hương nam tính này, ôi, thân hình này đều làm tôi nhớ chết đi được! Chúng tôi ôm nhau rất lâu, càng ôm tôi càng cảm thấy không đủ, hít vài cái lại thơm vài cái lên áo của hắn. Cho đến khi hắn cất tiếng hỏi: " Chúng ta nói chuyện một chút có được không? ". Tôi mới nhẹ nhàng rút tay ra khỏi người hắn, nhẹ nhàng gật đầu một cái. Sau đó mới thô thiển gãi gãi vài cái lên mấy cái sẹo chưa khỏi hẳn trên người.
" Này! " Thuận Nhã nhanh tay bắt giữ chặt tôi lại, không cho tôi tiếp tục gãi bừa.
" Sẹo còn chưa lành, em còn muốn phá à? " Hắn thổi thổi vài cái lên mấy cái sẹo lở loét, tay kia đút tay vào túi quần lấy ra thỏi kem sứt vào đôi tay của tôi, tỉ mỉ xuống đến chân.
" À, Thuận tổng... " Tên bác sĩ trưởng khoa lên tiếng phá tang cái khung cảnh đang lãnh mạn của chúng tôi, dừng ngay việc làm bóng đèn phát sáng siêu cấp.
" Có chuyện gì? " Thuận Nhã bất mãn quay đầu nhìn tên bác sĩ, tên bác sĩ cũng bất mãn nhìn hắn. Con mẹ nó, nói mau, cái tên này ăn gan hùm! Nên mới dám vênh váo với chồng bà.
" Này, Thuận Nhã, tôi bao lâu nay chữa trị hết sức cho vợ cậu, ít nhất có thể chừa đường sống cho cẩu độc thân tôi đây hay không? "
" Cố hết sức chữa trị? Con mẹ anh nếu khi nãy không phải tôi tỉnh lại thất thời, hết hồn hết sức hét lên thì bây giờ tôi sống kiểu thần à? " Tôi ngước nhìn Thuận Nhã, hắn nhất thời khựng lại, sau đó đăm chiêu nhìn về phía tên bác sĩ.
" Cũng không phải lỗi của tôi, cô bất mãn cái gì? Cái này là do Lý phu nhân đặc biệt căn dặn cũng không phải điều tôi muốn mà. " Tên bác sĩ vô tội vạ nhìn tôi, hai tay chọt chọt vào nhau, mỏ phồng to. Nếu như hắn không phải người tiếp tay muốn giết chết tôi, chỉ sợ tôi lại muốn chạy đến ngắt véo vài chỗ cho đỡ thèm, NGƯỜI GÌ ĐÂU, DỄ THƯƠNG HẾT SỨC!
" Bà ta dặn cái gì? "
" Dặn khi không có anh thì đem tim của giám đốc Lý đi hiến. "
" Bác sĩ Tuân, tôi chưa nghe anh nói cái này với tôi bao giờ." Tôi nhìn vẻ mặt trầm xuống của Thuận Nhã, không nói gì. Ừm, bà ta độc tài hơn tôi nghĩ, có chút nghẹn ngào trong tim, tôi ôm hắn thêm lần nữa. Em chẳng có gì ngoài anh, chỉ cần em với anh thôi được không? Chỉ có chúng ta thôi được không? Nước mắt trực trào sắp rơi nhưng rốt cuộc lại bị tôi nén lại vào trong. Cảm giác bị mẹ mình hãm hại hay cha mình hãm hại đều như nhau thôi, nhìn đứa em gái được cưng chiều lại nhìn về bản thân mình, tôi thật sự chả có cái quái gì tốt lành hết sao? Tôi có thể kiếm tiền mà? Tôi có thể đem tiền về cho họ, tôi có thể sinh con để cái, thậm chí ngày cưới tôi còn chả vay họ một cắc nào. Rốt cuộc tại sao lại ghét tôi? Và giờ tôi lại hiểu tại sao trong lúc tôi ngất xỉu, lại hoang tưởng chính mình là công chúa, là tiểu thư được ba mẹ cưng chiều rồi. Có lẽ tôi thiếu thốn tình cảm quá nhiều chăng? Có lẽ...tôi thật sự là như vậy...
" Lý Đông, em thật sự có ổn không? " Thuận Nhã cúi đầu, giúp Lý Đông quẹt đi vài giọt nước còn đọng trên mắt.
"......"Mặc dù em cảm động thật nhưng...anh có thấy câu hỏi anh nó dư thừa quá không?
" Chúng ta về nhà nhé? "
" Vâng " Tôi yêu mến nhìn hắn, hắn yêu thương nhìn tôi.
" Thuận tổng, bà xã của anh mới tỉnh chưa được tiếng, mặc dù chưa gì đã có thể hét, thậm chí làm bung cả hai sợi dây trói tay, chưa hết, còn có thể rút hết ổng thở, kim tiêm đã rất khó tin rồi nhưng đừng nói với tôi anh thật sự muốn đem cô ấy rời khỏi bệnh viện. "
" Tôi muốn đem cô ấy rời khỏi bệnh viện, thay vào đó, anh mỗi ngày đều đến nhà tôi giúp cô ấy điều trị đi. "
"......"
"....." Mặc dù vợ chồng tôi có chút kỳ lạ nhưng...ánh mắt ấy thật sự quá dọa người rồi bác sĩ Trương à.
______________
" Thuận phu nhân, tôi phải công nhận, cô còn khỏe hơn cả trâu nước, vừa tỉnh dậy đã có thể nhận thức, mạnh đến nổi giật bung cả hai sợi dây trói, tiếng hét còn hơn cả ca sĩ Opera. Mới ba ngày, cô xem, cô lại tăng cân nè, đấy đấy cô xem, không những có da thịt mà còn có mỡ thừa..."
Chát
Cái tên bác sĩ khốn kiếp, soi mói cái gì đời tư của tôi hả?
" Ai da, Thuận phu nhân, tôi cũng chỉ là nói thật thôi, cô tức giận cái gì? Đau chết được. "
" Thế mới vừa nổi với loại người như anh. " Tôi hơi hơi hất cằm nhìn tên bác sĩ chết dằm lên vẻ vênh váo hết cỡ.