Gia đình Leonard – gia đình nhà Kail – sống ở khu vực ngoại ô của một thành phố có tên là Rimaze.
Ở vùng này, có thể coi rằng Kail đang sống trong một cái biệt thự gồm một ngôi nhà vài tầng và một khu vườn khá rộng.
Tôi đã phải kìm lại ham muốn vào nội thị xem tình hình buôn bán lúc này để đến chỗ này – một chốn tách biệt nằm ở góc khu vườn.
Đích đến của Kail là một ngôi nhà một tầng được xây bằng đá trông rất vững chắc với mái thấp, chỉ có một cửa sổ và cửa ra vào. Ngay đằng sau cánh cửa ra vào là những bậc thang dẫn xuống bên dưới. Dưới tầng hầm, một cánh cửa bằng đá đã mở sẵn, Kail có thể ngửi thấy một thứ mùi đặc biệt hoài niệm đang tỏa ra từ bên trong. Trong phòng, sách được xếp dày đặc trên một cái kệ. Cả tầng hầm không có bất kỳ một cánh cửa sổ nào cả, nguồn sáng duy nhất ở đây đến từ một pháp cụ được yểm phép thuật [Light] treo trên tường. Ngoài ra, còn có thêm một loại phép khác đã được yểm lên toàn bộ căn nhà này, cùng với các thiết kế đặc biệt khác giúp điều chỉnh nhiệt độ, độ ẩm và ánh sáng và những tác nhân khác để tránh gây hại đến những cuốn sách. Cái giá phải trả cho việc này là một lượng ma lực và tiền bạc khổng lồ.
Rất nhiều loại sách khác nhau được xếp thẳng hàng trên một khu vực rộng, từ những cuốn truyện cổ tích có tranh minh họa cho đến những cuốn sách nói về các cổ thuật bị cấm trong vương quốc.
Nằm ở trung tâm căn phòng là một cái bàn, trên bàn đặt một chồng sách lớn. Cạnh đó, một người phụ nữ đang đọc sách một cách chăm chú, dáng người nhỏ bé khiến cô trông như đang bị núi sách chôn vùi.
Nhận ra sự xuất hiện của Kail, người ấy ngẩng đầu lên và mỉm cười đầy ngọt ngào.
- Kail-chan à? Mẹ không nghĩ là con lại tới đây đâu nhé. Đặc biệt là vào giờ này nữa.
Là lời của mẹ tôi.
Dù biết chắc chắn sẽ gặp lại mẹ mình ở đây nhưng tôi vẫn không khỏi bồi hồi khi đối diện với bà ấy.
Kail kìm lại dòng cảm xúc đang chực trào dâng và đáp lời.
- Trời cũng đã sáng hẳn rồi mà mẹ. Mẹ lại đọc sách thâu đêm à?
- Ồ, sáng rồi sao? Chà, cứ khi nào ở trong này là mẹ lại quên bẵng đi giờ giấc đấy.
Seraia - người vừa đáp lại cùng với một cái ngáp dài đó - là mẹ ruột của Kail.
Cô ấy chắc hẳn đã bước qua cái tuổi 30 từ lâu, nhưng với mái tóc tỉa ngắn, khuôn mặt trẻ con cùng thân hình nhỏ nhắn, trông cô chỉ như một thiếu nữ. Nếu để Kail đứng cạnh, chắc ai cũng sẽ nghĩ hai người là anh em ruột chứ không phải mẹ con. Lize đã từng quả quyết rằng cô đã sử dụng một vài loại thuốc ma thuật hoặc mật lễ nào đó để giữ được một làn da mịn màng như thế này.
- À, thực tế thì con cũng có vài thắc mắc nhỏ muốn nhờ mẹ giải đáp.
Nghe những lời đó, mắt Seraia chợt lóe sáng, thể hiện một niềm thích thú rõ rệt.
- Cứ tưởng có chuyện gì nghiêm trọng lắm, hóa ra là có thắc mắc muốn hỏi mẹ... À mà nếu con muốn nhắc đến cuộc gặp gỡ định mệnh của mẹ với cha con thì mẹ nói luôn nhé. Khoảng 20 năm trước...
- Chuyện đó mẹ để khi khác nhé.
Kail ngay lập tức ngắt lời nhằm ngăn chặn một chủ đề nguy hiểm: câu chuyện “họ đã yêu nhau như thế đấy” của các bậc phụ huynh. Không nói thì thôi, chứ cứ hễ có dịp là câu chuyện này sẽ trở thành đề tài để cô ấy mang ra huyên thuyên hàng giờ liền. Điều này đã từng làm Kail sốc nặng.
- Cái con muốn hỏi mẹ là một vấn đề liên quan đến phép thuật.
- Phép thuật à? Cũng được thôi, nếu như mẹ thực sự biết.
- Mẹ mà không trả lời được thì con cũng chẳng biết tìm ai hiểu biết hơn mẹ để mà hỏi đâu...
Về cơ bản thì phép thuật được chia làm ba nhánh chính. Nhánh thứ nhất là thần thuật, chuyên về các phép thuật viện đến sự trợ giúp của thánh thần. Tiếp theo là nguyên tố thuật, điều khiển các yếu tố có trong tự nhiên như đất, gió, lửa, nước, thông qua sức mạnh của tinh linh. Cuối cùng là cổ thuật, dùng cổ ngữ cùng với những kiến thức đã được phát triển qua thời kỳ thịnh vượng của một vương quốc pháp thuật xưa kia nhằm kiến tạo phép thuật.
Hai trong ba nhánh phép thuật trên được tộc người sử dụng, đó là thần thuật và cổ thuật – con đường mà Seraia theo đuổi. Cổ thuật được chia làm năm cấp, gồm hạ, sơ, trung, cao và thượng cấp phép thuật, tất nhiên là những người mới bắt đầu bập bẹ đi theo con đường cổ thuật sẽ ở hạ cấp. Tùy vào khả năng sử dụng cổ thuật, người sử dụng sẽ nhận được danh hiệu khác nhau. Ở hạ cấp là “ma pháp học đồ”, lên đến sơ cấp thì là “ma pháp sĩ”, rồi đến “ma pháp sư”, “ma đạo sư”, và cuối cùng là danh hiệu dành cho những người sử dụng được thượng cấp phép thuật: “thánh ma đạo sư”. Những người nắm giữ danh hiệu “thánh ma đạo sư” trên thế giới có thể đếm trên đầu ngón tay, và người hiện tại đang ở trước mặt Kail cũng là một trong số đó.
Ở thành phố Glorious - thủ đô của vương quốc Seurat - thì có công chúa Sakira là người nổi bật. Còn tại thủ đô của Garugan này trước kia, mẹ tôi cũng từng là một trong số ít những thánh ma đạo sư nổi tiếng, thậm chí còn từng được đề bạt làm pháp sư hoàng gia trẻ tuổi nhất đế chế nữa, nếu tôi không nhầm.
Nhờ vào sản nghiệp thừa kế của ông ngoại Kail - một hào phú, người đã mất trước khi cậu sinh ra, mẹ của Kail vẫn có thể sống một cuộc sống sung túc cùng với sở thích thu thập sách của mình. Thậm chí như bây giờ, gia đình cậu vẫn có thể sống nhàn rỗi ở một thành phố lớn chứ không cần phải ở nơi biên cương hẻo lánh này. Kail cũng không rõ, và cũng chưa từng nghe ai bảo lý do họ lại làm điều đó.
Chính vì thế, nếu muốn hỏi bất cứ điều gì về phép thuật, ngoài cô ấy ra thì Kail chẳng còn biết phải tìm ai nữa.
- Ừm... Liệu có phép thuật nào có thể đưa con người ngược về quá khứ được không ạ?
- Có đấy.
Seraia trả lời ngay lập tức mà không chút ngượng ngập.
- Ồ, thật thế ạ?!
- Đúng vậy. Dù kiến thức về nó còn sơ sài, nhưng sự tồn tại của loại phép thuật có khả năng tác động đến dòng chảy thời gian đã được khẳng định.
- Nhưng sao con chưa từng nghe nói về một loại phép thuật thuận tiện, không, phải gọi là gian lận như thế cả.
- Lý do cũng không khó hiểu lắm. Sự tồn tại của một phép thuật không đồng nghĩa với việc tất cả mọi người đều có thể sử dụng nó, đúng chưa? Bản chất chính xác của phép thuật này là khả năng xóa đi một đoạn thời gian, ngoài ra nguyên lý phép thuật nằm trong nó cũng đã được phát hiện ra. Lý do mà phép thuật này vẫn chỉ nằm trên giấy là bởi lượng ma lực cần thiết để có thể kích hoạt.
Ma lực - nguồn năng lượng để sử dụng phép thuật - là thứ mà trong cơ thể mỗi pháp sư luôn có. Lượng ma lực lớn thậm chí còn có thể giúp cho một phép thuật tấn công tầm thường trở thành một đòn tấn công đầy sức mạnh.
- Tính ra thì phép thuật biến đổi thời gian còn khó gấp mười các loại phép thuật cao cấp nhất. Không chỉ riêng loài người, kể cả loài rồng hay thần linh cũng không đủ khả năng kích hoạt nó. Ví một cách đơn giản thì dòng chảy thời gian như một con sông lớn còn loài người chỉ như đàn kiến, có bao giờ con lại nghĩ là loài kiến có thể thay đổi được dòng chảy của con sông không?
- Điều này... là không thể.
- Thậm chí, dù có quy tụ hết tất cả những pháp sư vĩ đại nhất trên thế giới này và nhờ họ sử dụng hết lượng ma lực trong cơ thể thì việc thay đổi lịch sử vẫn là điều bất khả thi.
'Ra đây chính là lý do mà không nhiều người biết đến loại phép thuật này. Quả là cũng chẳng mấy ai lại đi quan tâm đến một phép thuật không thể sử dụng được như vậy.'
- Con hiểu rồi... Vậy nếu muốn quay trở lại thời điểm vài năm trước thì sao ạ?
- Vài năm cơ à? Cần một lượng ma lực cực lớn đấy. Để gom hết chỗ đó lại... không, có lẽ là không thể làm được.
'Vậy là mình có thể loại bỏ khả năng này... Không, mình không được quyền nghĩ thế.'
- Vậy nếu sử dụng pháp cụ thì sao ạ?
Seraia “à” lên một tiếng và nâng giọng lên.
- Mẹ hiểu rồi, cũng thú vị đấy nhỉ, sử dụng pháp cụ để thu gom ma lực. Dù sao thì ma lực cũng không nhất thiết phải gom lại chỉ trong một lần... Vấn đề còn lại là thời gian. Mấy cái thứ kiểu này mà có sẵn vô hạn thì quả là tuyệt vời.
Rồi cô lại lắc đầu sau vài phút suy nghĩ.
- Haiz... theo mẹ thấy thì cũng rất khó khăn đấy. Riêng về việc thu gom ma lực đã là cả một vấn đề lớn rồi. Ngay đến một thánh ma đạo sư dành hàng ngàn năm đi nữa cũng không đủ lượng ma lực cần thiết để kích hoạt.
- Vậy... nếu sử dụng cấm lễ thì sao ạ?
Khi nghe đến từ “cấm lễ”, Seraia liền cau mày lại.
- Nếu sử dụng những phương pháp “đi ngược lại các chuẩn mực đạo đức” ấy thì chắc chắn là đủ rồi… nhưng sao con biết về nó?
“Cấm lễ” ý chỉ những nghi lễ hiến tế chuyển hóa chính mạng sống con người thành ma lực, nhờ đó người thực hiện có thể thu được một lượng ma lực khổng lồ. Một kẻ không có ma lực trong người cũng có thể sử dụng được nghi lễ này, hay những pháp sư đã mất hết lương tri đã tế sống cả một ngôi làng chỉ để đủ lượng ma lực cho một thí nghiệm ác độc nào đó…, những câu chuyện như thế vẫn thường là chủ đề được đem ra mỗi khi nhắc đến cấm lễ. Không có nhiều người biết đến chúng, đồng thời cách thực hiện cấm lễ cũng không được tiết lộ.
- Con chỉ biết chút ít qua vài cuốn sách con từng đọc thôi chứ cũng không rõ lắm.
Gần cuối cuộc chiến, khi loài người chỉ còn biết chiến đấu trong vô vọng, đã từng có đề xuất về việc sử dụng cấm lễ. Đề xuất đó gần như đã được chấp thuận, cũng may mà cuối cùng họ vẫn quyết định đặt cược vào đội quân cảm tử của chúng tôi.
- Ra thế... Nhưng theo giả thuyết, để có đủ ma lực cho người sử dụng ngược dòng thời gian dù chỉ vài năm thôi thì cũng phải cần đến không dưới một nửa số dân toàn lục địa. Điều đó thật sự điên rồ đúng không?
- Quả là thế thật, một nửa số dân trên toàn lục địa...
Thế nhưng điều này cũng có nghĩa là nếu có từng ấy người hi sinh thì sẽ có được lượng ma lực cần thiết. Kail chợt nhớ lại hình ảnh một núi, không, đó phải gọi là một dãy núi xác chết vây quanh lâu đài Quỷ Vương. Chắc chắn sinh lực của họ đã bị rút kiệt, lúc đó trông họ chỉ như những cành cây nằm queo quắt.
- Vấn đề tiếp theo là vật trung gian. Đối với những loại phép thuật bình thường thì chỉ cần một viên ngọc hoặc một viên đá ma thuật nào đó cũng đã ổn rồi, nhưng vật trung gian có thể chứa được một lượng ma lực mà ta vừa đề cập đến không tồn tại.
Vật trung gian có thể hấp thu ma lực thường là đá ma thuật hoặc ngọc, chúng thường xuyên được sử dụng vì khả năng bảo quản dễ dàng. Tuy nhiên, mỗi vật trung gian chỉ có thể chứa được một lượng ma lực nhất định, nếu vượt qua giới hạn đó, ma lực bên trong sẽ tiến tới trạng thái mất kiểm soát và phát nổ.
- Vật ngoại lệ duy nhất là viên đá huyền thoại “Long Thần Tâm”.
- Cái gì thế ạ?
- ...Nó trông như thế này.
Seraia lấy ra một cuốn sách cũ từ đống sách đang vứt bừa bộn trên bàn. Có vẻ như mình cô ấy là đủ sức quản lý cả cái kho sách này rồi.
- Hình này đây. Đây chính là viên đá trong truyền thuyết “Long Thần Tâm”.
Ngó qua cuốn sách mẹ đang cầm trên tay, tôi để ý ngay đến bức tranh minh họa cùng tiểu sử của nó.
Theo như trong sách, ở thời cổ đại đã từng xuất hiện một con rồng mạnh đến mức có thể đứng trên hầu hết các vị thần. Khi con rồng ấy chết đi, lượng ma lực còn lại trong xác của nó vẫn đủ vượt qua một số thần linh có thứ hạng thấp nhưng cũng là những thực thể bất diệt cùng thời gian. Khi vương quốc cổ đại Xarles lấy được cái xác ấy, đất nước đó đã trở nên thịnh vượng nhờ vào nguồn ma lực khổng lồ có thể lấy ra bất cứ lúc nào ở trong “Long Thần Tâm”.
Nhưng dù sao thì nó cũng không phải là vô hạn, và cùng với sự cạn kiệt ma lực có trong viên đá huyền thoại ấy, vương quốc cổ Xarles cũng dần lụi tàn.
- Điều đó không có nghĩa là nó không còn có thể chứa một lượng ma lực lớn như xưa chỉ vì nó đã rỗng không. Chắc hẳn đây phải là cái bình đựng ma lực lớn nhất trong lịch sử.
- Ra là thế…
Kail vô thức thọc tay vào túi quần. Viên ngọc màu đỏ vẫn yên vị trong đó giống hệt với bức tranh minh họa trước mặt cậu đây.
- Tuy nhiên, từ sau khi vương quốc Xarles sụp đổ, không ai biết được tung tích viên đá ấy. Đã hàng ngàn năm trôi qua rồi, giờ mẹ cũng không chắc liệu nó có còn tồn tại hay không nữa. Có lẽ nó đã rơi vào vùng đất loài quỷ rồi cũng nên.
- ... Có lẽ thế.
- Ngoài những điều kiện bên trên ra, thì kích cỡ của vòng tròn phép cũng phải rất lớn. Có lẽ phải cỡ một thị trấn nhỏ. Và để ngăn những tác nhân bất ngờ có thể ảnh hưởng đến quá trình làm phép thì cả vòng tròn phép phải được đặt trong một căn phòng.
... Nếu tôi nhớ không nhầm thì kích thước căn phòng nơi tôi và Quỷ Vương giao chiến cũng phải đến tầm đấy. Ngoài ra, cả căn phòng còn bị bao phủ bởi ngôn ngữ loài quỷ. Nghĩ lại thì thấy quả là có nhiều điểm rất đáng ngờ, nhưng chỉ vì quá tập trung trước trận chiến mà tôi đã không để tâm.
- Tóm lại thì để thực hiện phép thuật này, cần phải có một vòng tròn phép thuật lớn bằng một thị trấn, viên đá trong truyền thuyết “Long Thần Tâm” và sinh mạng của một nửa số dân toàn lục địa này đúng không ạ?
- Đúng là như vậy. Thế sao? Đã thấy không tưởng chưa?
- Vâng, quả thật đấy là một điều bất khả thi.
Kail vội vàng gật đầu đồng ý trước ánh mắt của Seraia.
- Mà sao con tự nhiên lại hỏi điều đó thế? Cứ như thể Kail-chan của mẹ mới ngược về từ tương lai ấy.
- Mẹ nói gì thế, chả phải mẹ con mình đã nhất trí rằng điều đó là không thể sao.
- Ờ nhỉ, con nói kể cũng đúng.
Hai người cùng nhìn nhau và cười “hahaha” nhưng với Kail thì cậu chỉ cười gượng và nhún vai.
Tôi quyết định không nghĩ thêm về người mẹ của mình – người dễ dàng nhượng bộ chỉ bởi một câu nói bâng quơ như thế - trong lúc này.
- Thôi kệ đi. Cũng lâu lắm rồi mẹ con ta mới trò chuyện cùng nhau như thế này nhỉ?
- Thế ạ?
- Đúng mà. Vì dạo này Kail-chan toàn tránh mặt mẹ thôi.
- À, con không có ý đó nhưng...
Đúng thế. Trong khoảng thời gian này, tôi thường viện mọi cớ có thể để tránh mặt mẹ mình. Hừm, có lẽ là do đã đến tuổi dậy thì, nhưng chính xác thì tôi cũng không rõ lý do nào mà tôi lại dở chứng như thế.
- Thật sự thì, cứ nghĩ đến sự thất bại trong vai trò của một người làm mẹ vì bị chính con ruột của mình ghét bỏ, mẹ lại cảm thấy cô đơn lắm đấy.
- Chắc chắn là mẹ không hành động giống như một bà mẹ bình thường rồi. Luôn lười biếng và chẳng khác gì một cái bình hoa, lại còn chẳng có hứng thú với cái gì khác ngoài sách nữa chứ. Không những thế, mẹ còn không biết làm tí ti công việc nội trợ mà một người làm mẹ đáng ra phải biết làm. Theo quan niệm số đông thì phải công nhận mẹ không xứng làm một người mẹ đáng kính.
- Haiz, tuy đã được cảnh báo về điều đó nhưng quả thật khi nghe những điều này trực tiếp từ đứa con trai của mình thì... mẹ thấy đau lòng quá.
- Nhưng dù như vậy... đối với con mẹ vẫn là một người tuyệt vời, tuyệt vời nhất mà con có thể có được.
Tôi cũng không muốn mất bà ấy thêm một lần nữa.
- Chỉ cần nghe được những lời này là mẹ đã thấy mãn nguyện rồi.
Seraia nói thế và ôm chầm lấy Kail, đồng thời nở một nụ cười đầy hạnh phúc. Nếu là Kail của ngày trước, hẳn cậu sẽ kiếm cớ chuồn ngay tắp lự, nhưng lúc này đây cậu còn đang mải cố gắng kìm lại những giọt nước mắt ngượng ngùng và vui sướng đang chực trào ra từ khóe mi.
Biết mình không thể ghìm lại được nữa, cậu bất đắc dĩ quay mặt đi vì dù sao thì cũng sẽ rất lạ nếu khóc ở đây. Nhìn thấy hành động ấy của Kail, Seraia chỉ biết lắc đầu và siết chặt vòng tay đang ôm lấy con mình.
- Nói nhiều như thế, giờ mẹ cũng thấy đói rồi. Lize nấu bữa sáng rồi nhỉ? Chắc là ngon lắm đây.
Đang chuẩn bị quay lại thì nghe thấy những lời đó,cơ mặt Kail liền giật giật.
- Ừm... con xin lỗi, con lỡ ăn hết rồi.
Nụ cười trên gương mặt Seraia ngay lập tức đóng băng.
- Nếu, nếu thế thì đành thôi vậy, mẹ sẽ lại ăn thức ăn đóng hộp như mọi khi, hehehe.
- Haiz, con thật sự, thật sự xin lỗi.
- Không sao đâu... Mà hôm nay còn là sinh nhật của Kail-chan đúng không? Thế thì cứ coi bữa sáng này là quà mừng của con đi nhé... hehe.
- Không thể nào. Quà sinh nhật thế không phải quá bèo sao?