Hiện tại thì số lượng người cai trị - không, lực lượng cai trị nơi đây là 2.
Đầu tiên là Jirgs, lực lượng nắm quyền mới, có ảnh hưởng đến mọi vấn đề tại Karan kể từ khi tòa đại sứ của nước này được thành lập vào 2 năm trước. Kế đến là lực lượng đã nắm giữ quyền hành từ lâu đời, gồm những người có ảnh hưởng lớn tại nơi đây với trưởng làng là trung tâm.
Điểm giao dịch lớn của Karan có rất nhiều loại quặng quý hiếm. Không chỉ có thế, giáp và vũ khí cũng được bày bán tại đây. Chúng được tạo ra bởi những thợ rèn có tay nghề, dưới quyền quản lý của chủ phường hội rèn, đồng thời cũng là trưởng làng. Điều này có nghĩa rằng ông ta nắm giữ một quyền lực rất lớn tại Karan.
Dù đã chấp nhận phụ thuộc vào Jirgs, đây vẫn không phải là việc có thể thay đổi chỉ trong một sớm một chiều. Việc sử dụng những biện pháp bạo lực để chiếm quyền quản lý toàn bộ mọi việc trong Karan sẽ chỉ tạo ra sự hỗn loạn và xung đột, và thậm chí, trong trường hợp tồi tệ hơn, nó có thể dẫn đến sự sụp đổ của Karan.
Khi ấy, việc cứu giúp Karan khỏi tay Garugan và biến nó thành một vùng đất phụ thuộc sẽ trở nên vô nghĩa, thế nên Jirgs chỉ có thể từng bước tăng cường sự kìm kẹp của họ với Karan.
"Vậy là chúng tôi vẫn chưa thể gặp được trưởng làng Baccus, ý của anh là thế sao?"
Tại phòng tiếp khách bên trong dinh thự của trưởng làng, đứng trước mặt Kail và những người khác là đại diện cho lực lượng cầm quyền nơi đây của Jirgs dưới quyền Miranda. Anh ta nói điều đó với một thái độ gắt gỏng.
Nhóm kia là những người chịu trách nhiệm điều hành Karan thay cho vị trưởng làng đang ốm, và thay vào đó, phó làng, mồ hôi tuôn như suối, đang tiếp chuyện với bọn họ.
Việc của Kail không chỉ dừng lại ở chuyện chuyển giao bức thư cho trưởng làng.
Đầu tiên, họ cần nhận một lời phản hồi, và nếu câu trả lời là một lời cự tuyệt dành cho Jirgs, thì với tư cách là một sứ giả, họ cần đàm phán và thuyết phục đối phương thay đổi thái độ theo hướng có lợi cho Jirgs.
Nhưng mọi chuyện sẽ trở nên vô nghĩa nếu họ không gặp được trưởng làng.
"T-tôi thật sự rất tiếc. Trưởng làng vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục, vậy nên..."
Ông ta tuyệt vọng đưa ra lời bào chữa.
"Tôi đã phải nghe câu nói này được gần 2 tháng rồi đó. Ngay cả khi chúng tôi chuẩn bị bác sĩ, thì phía bên các vị cũng từ chối sự giúp đỡ này, thế nên nói như vậy chẳng có giá trị gì cả."
Lần này thì Miranda đã không còn giữ kẽ nữa.
Dù sao thì nhiệm vụ của Miranda cũng là bảo đảm cho nhóm của Kail được gặp mặt trưởng làng, thế nên cô ấy không thể dễ dàng từ bỏ được.
"Tại nước nhà, sau cái chết đột ngột của vua Remnas thì đáng ra mọi vùng miền phải có người đại diện tập trung lại, nhưng trưởng làng Baccus lại không làm điều này... đây là một vấn đề lớn."
'Nhờ thế mà tôi không thể quay lại Marado mà vẫn phải ở đây', cô ấy chế nhạo.
Nhưng trước những lời nói đó của Miranda, phó làng chỉ nhún nhường và thành khẩn cúi đầu.
"Ch-chính vì thế mà nãy giờ tôi phải nói về bệnh tình của ông ấy... dù ngài có đang khó chịu đi nữa thì việc này cũng không phải là cố ý, thế nên chúng tôi không còn sự lựa chọn nào khác....."
"Nếu bệnh tình của ông ta nghiêm trọng đến vậy thì không phải đã tới lúc nghĩ đến việc chọn ra một vị trưởng làng mới sao?"
"V- vì bác sĩ bảo rằng vẫn còn có cơ hội cứu chữa nên..."
Ông ta vội vã bác bỏ ý kiến này.
Trưởng làng của Karan được chọn thông qua tuyển cử, nhưng những người có thể bỏ phiếu là những ai có quyền lực tại đây. Hầu hết bọn họ đều có cùng huyết thống, vậy nên, không có gì là lạ khi tất cả các trưởng làng đời trước đều có chung dòng máu.
Tuy nhiên, nếu việc chọn lựa người kế nhiệm xảy ra lúc này, hẳn là Jirgs sẽ không bỏ qua cơ hội để can thiệp sâu vào vấn đề nội bộ của Karan.
Nếu biết tận dụng thì đây sẽ là một cơ hội tốt cho Jirgs và Miranda thay thế một người có thái độ hợp tác hơn ở nơi đây.
"Vậy thôi, nếu chuyện này còn kéo dài nữa thì tôi mong sẽ có được một tờ giấy ủy nhiệm chính thức từ người đại diện của ông ta. Phía chúng tôi sẽ có một sự đề xuất về người đại diện từ những người các ông có thể chọn."
Nói là đề xuất, nhưng hẳn là cô ấy sẽ ép buộc họ phải chọn người đó.
"Tôi sẽ quay lại trong 2 ngày tới. Hi vọng rằng đến lúc đó các ông sẽ có một câu trả lời thích đáng."
Miranda liếc nhìn Kail. "Như vậy được chứ?", và Kail gật đầu.
Chỉ trong 2 ngày, đó là hạn chót mà cô ấy đã cảnh báo.
"V-vâng... chúng tôi sẽ cố hết sức..."
Miranda quay người lại sau khi lườm vị phó làng đang liên tục xin lỗi.
"Nói cách khác, không thể gặp trưởng làng vào lúc này. Chúng ta đành phải quay về vậy."
Cô ấy nói thế với Alzado.
Miranda và Kail đã nghĩ về việc rốt cuộc thì tại sao ông ta lại ngồi cùng bọn họ, nhưng đồng thời họ cũng cảm thấy lo lắng về việc cứ để mặc ông ta mà không có sự giám sát nào. Thế nên họ đã để ông ta tham gia cuộc hội thoại với vị phó làng màu/
"Hừm, tất nhiên, cứ cái đà này thì việc gặp được trưởng làng có lẽ là điều không thể. Thật rắc rối."
"Không không, riêng những cảm xúc đó là đủ rồi. Nếu ông muốn gửi một tin nhắn gì thì cứ nói với chúng tôi."
'Tôi sẽ truyền đạt lại cho, thế nên hãy nhanh nhanh mà biến khỏi đây.' - chính là những gì mà cô ấy muốn diễn đạt thông qua câu vừa rồi.
"Nó không chỉ ở mức độ của một tin nhắn thông thường.... có thể 2 năm trước, chúng tôi đã bước đi trên những con đường gây tổn thương lẫn nhau, dù vậy, đế chế Garugan hiện tại đang cảm thấy thỏa mãi với mối quan hệ hòa bình và hợp tác mà chúng tôi đã đạt được với Karan lúc này. Tuy nhiên... tình thế hiện tại dường như đã thay đổi ở một mức độ nào đó, và tôi tin rằng cả Karan và đế chế sẽ có thêm ích lợi nếu chúng tôi tạo dựng một mối quan hệ mới sâu sắc hơn với nhau."
Alzado nở một nụ cười đầy vẻ hiểu biết.
"Chà, vậy thì khi chọn ra một vị trưởng làng mới, tôi sẽ rất vui lòng nếu được thăm lại nơi đây để chúc mừng."
'Vậy tôi đi trước nhé.' Alzado nói thế và gật đầu rồi rời đi.
"Ông ta biết về việc hủy hôn ước, đúng không."
"Ừm."
Kail thì thầm đồng ý với câu hỏi của Sildonia.
Mục tiêu của Alzado, cũng là của đế chế, chính là thỏa thuận bí mật về Karan đã bị vô hiệu, nên Kail chắc rằng họ đã bắt đầu thò bàn tay mình về phía Karan một lần nữa.
"Thật đúng là cách ngoại giao đầy phiền nhiễu đậm chất đế chế. Từ giờ trở đi, tất cả những mối đe dọa sẽ đến theo cách này."
Sau khi đã quay trở lại tòa đại sứ, Miranda giải thích điều này cho nhóm người của Kail.
Đế chế sẽ chiếm lấy những vùng đất nhỏ bằng sức mạnh quân sự và phô trương sức mạnh quân sự tới những nước khác để biến họ thành những vùng đất phụ thuộc, đây là cách mà họ vẫn thường sử dụng.
Họ cố tình đến đây bằng lũ wyvern bởi thành phố này đã từng suýt bị hạ bởi chúng, và đây là một cách để quấy rối tinh thần.
Và chắc chắn họ sẽ còn sử dụng nhiều động thái khác nữa để khiến Karan ly khai khỏi Jirgs.
"Một vấn đề đau đầu." - Miranda thở dài.
"Dù vậy, họ chắc hẳn đã hành động nhanh ngoài dự kiến. Nghĩ đến việc người từ đế chế đã tới Karan lúc này..."
Urza nghiêng đầu nêu ý kiến. Kail cũng đồng ý với điều này.
"Đúng là vậy. Việc này chúng ta mới chỉ biết cách đây ba ngày, dù thông tin có bị rò rỉ thì nó hẳn cũng phải tốn thêm chút thời gian nữa để tới được thủ đô của đế chế mới phải."
Dù có cưỡi wyvern để tới đây đi chăng nữa thì việc có mặt tại đây của họ lúc này vẫn là điều không thể, ngay cả khi họ đã biết về việc hủy hôn ước trước đó đi nữa.
Alzado dường như có chút bất ngờ khi nhìn thấy Kail, tuy nhiên đó chỉ là vì cậu ta là con trai của một người bạn cũ. Việc một sứ giả của công chúa Mirena tới Karan đối với ông ta có vẻ không bất ngờ là bao.
"Nói một cách khác, ngay trong cung điện, hiện có một kẻ thân cận với công chúa là gián điệp của đế chế sao?"
"Gần như chắc chắn, nhưng hẳn lúc này bọn họ đã bị dọn dẹp rồi."
Đúng hơn là, họ sẽ cố tình để lộ thông tin cho những kẻ đáng ngờ và theo dõi hành động của bọn họ. Công chúa là một người luôn lựa chọn những hành động kiểu này. Biết tính cách này của công chúa Kail có thể tự tin mà khẳng định điều đó.
"Vậy thì chúng ta chỉ là mồi nhử thôi sao."
Cách nói của Lize có hơi cường điệu sự việc. Họ đã biết việc bản thân có thể gặp nguy hiểm từ đầu, nhưng họ không thể đánh giá đúng cái cách mà vấn đề này tiến triển.
"Chà, đừng nói vậy. Dù sao thì chúng ta cũng sẽ phải quan sát những hành động của đế chế và báo cáo lại. Đây cũng là một phần của nhiệm vụ."
Vấn đề này vẫn nằm trong dự kiến của cậu, Kail nói với một giọng nhẹ nhàng.
"Nhưng tôi vẫn lo về một chuyện. Rõ ràng hành động của bọn họ quá chớp nhoáng."
Họ đang thể hiện quá nhiều so với một lời tuyên bố. Cứ như thể họ đang cố thu hút sự chú ý và khiêu khích những người khác theo cách này vậy.
"Chắc chắn điều này có thể coi là cách làm điển hình của đế chế... nhưng điều này khiến tôi tò mò."
Kail đặt tay lên cằm và nghĩ.
"... Không phải bọn họ chỉ cố tỏ ra thách thức thôi sao? Dù sao thì bất kỳ dự định của bọn họ đối với Karan cũng sẽ đến tai tôi thôi mà."
'Không phải cậu đang cả nghĩ đấy chứ?', Miranda hỏi, nhưng Kail lắc đầu.
"Có thể là như vậy, tuy nhiên cũng có thể bản thân Alzado chỉ là một con chim mồi, và họ đang có một mưu tính khác. Một mưu tính mà ngay cả Alzado cũng không biết đến... Garugan hẳn là có thể đi xa đến mức này."
Cả gan làm nhưng vẫn tỏ vẻ cẩn trọng, ra vẻ anh hùng nhưng thực chất lại hành động một cách xảo trá... Bản chất tự nhiên đầy mâu thuẫn này của đế chế Garugan Kail hiểu rất rõ, nhưng nếu đưa ra những lời khuyên thiếu cẩn thận cho Miranda thì không hay một chút nào.
Và Miranda nhìn chằm chằm vào Kail như thể bị lay động bởi cậu.
Những hoàn cảnh tổng quát hầu hết được viết đến trong lá thư của công chúa Mirena, mục đích của cô ấy là kiểm tra khả năng của nhóm người Kail, đưa ra sự trợ giúp ở mức tối thiểu và chỉ tránh những viễn cảnh tồi tệ nhất.
'Cho một kẻ nghiệp dư làm sứ giả để đàm phán về vấn đề quốc gia, hơn nữa, đưa ra thử thách cho bọn họ trong tình cảnh như thế này rõ ràng là một điều quá sức bất cẩn, nhưng khả năng của bọn họ dường như tốt hơn mình mong đợi.'
'Không chỉ có kỹ năng chiến đấu, anh chàng này còn có kỹ năng đưa ra quyết định tốt và có hiểu biết... Thảo nào cậu ta khiến Mirena-sama cảm thấy thú vị.'
"Hiểu rồi, tôi sẽ hành động một cách cẩn thận."
'Tôi cũng sẽ không rời mắt khỏi bọn họ', Miranda nói.
"Nhân tiện, trưởng làng thực sự chỉ là đang ốm thôi sao?"
Kail hỏi về vấn đề khiến cậu lo lắng.
"Đúng thế, tôi cũng đã điều tra về vấn đề này vì cảm thấy đáng ngờ, nhưng từ lúc mắc bệnh, ông ta chưa một lần rời khỏi phòng của mình, và cũng không có vẻ như đang liên lạc với ai đó từ bên ngoài. Tất nhiên có thể ông ta không mắc bệnh thật sự, tuy nhiên... điều đó cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì."
'Tôi cho rằng căn bệnh đó chỉ là giả mạo và đã được đồng ý, nhưng nó cũng không gây ra một mối nguy hại thực tế nào.'
"Trưởng làng Baccus, về mặt lý thuyết thì có thái độ hợp tác với Jirgs, nhưng rõ ràng điều đó là bởi vì tình thế bắt buộc. Đây có thể là một cơ hội tốt để thay thế ông ta."
Miranda cười.
Cô ấy có một nụ cười đẹp... nhưng nó lại nở trên một trái tim đen tối.
Ở kiếp trước, Kail hiếm khi thấy cô ấy tỏ một thái độ gì và đã nghĩ rằng Miranda chỉ là một con người lạnh lùng, để giờ đây cậu phải cảm thấy bất ngờ trước biểu hiện của cô.
Cùng lúc đó, Seran đang đi dọc theo đại lộ.
"Chất lượng của chúng kém hơn mình tưởng."
Cậu ta đang nhàn nhã dạo quanh, 2 tay ôm sau gáy.
Một trong số những mục tiêu của Seran là tìm lấy một thanh kiếm tốt, thế nên cậu ta đang xem xét quanh các cửa hàng vũ khí và xưởng rèn.
Đó là hàng chất lượng cao, đáng để nói là được tạo ra bởi những người thợ giỏi nhất. Nhưng đây chỉ là quan điểm của những con người bình thường. Ngay cả những thanh kiếm tốt nhất trong các cửa hàng cũng chỉ ngang bằng, hoặc thậm chí tồi hơn cả thanh kiếm mà Seran hiện đang sử dụng.
"Dù có số tiền gần như vô hạn của Kail, thì xác suất tìm được đồ tốt theo cách thông thường vẫn cực thấp."
Tất nhiên cậu ta chỉ mới xem xét sơ qua, nhưng có lẽ cũng không nên mong đợi nhiều vào điều này. Cậu thở dài.
"Mà, ngay cả trong vấn đề 'một cô gái quan trọng'..."
Seran bước vào trung tâm thành phố, lòng tràn đầy hi vọng, nhưng quanh đây chẳng có mấy người đi lại, và gần như không có một cô gái trẻ nào.
Cứ như thể bản thân thành phố này đã bị chìm xuống đáy biển một thời gian dài nên mới trông không hề có một chút sinh khí nào như thế này vậy.
"Thôi thì chuyện gì phải đến sẽ đến, đi nào."
Seran quyết định bước vào một con hẻm. Những người đi lại quanh đây thậm chí còn ít hơn trước.
Trong lúc nhìn quanh và nghĩ xem liệu có thể có một cửa hiệu quanh đây hay không, cậu liền nghe thấy một giọng nói lạc lõng.
"....... không..... xin hãy rời...."
Đó là giọng nói của một người phụ nữ trẻ đang gặp rắc rối.
Seran ngay lập tức phóng về hướng đó với một tốc độ nhanh hơn bản thân cậu nghĩ.
Và rồi, cậu nhìn thấy vài người đàn ông, mang dáng vẻ chắc chắn thuộc về đám lưu manh với vóc người khỏe khoắn, đang vây quanh một cô gái nhỏ bé. Dường như bọn chúng đang cố túm lấy cô gái và mang đến đâu đó.
"Khôngggg..... X-xin dừng lại!"
Rõ ràng cô ấy đang cố gắng kháng cự.
Nhìn thấy cảnh này, Seran ngay lập tức hành động không chút do dự.
"ORAAAA!"
Cậu nhóc hét lên và nhảy tới, tung một cú song phi vào thẳng khuôn mặt của người đang ông đang nắm lấy tay cô nhóc.
"Guwaa~?"
Người đàn ông đó hét lên một tiếng và rồi bay đi.
"Được rồi, giờ đây em đã an toàn."
Seran hạ cánh một cách ngoạn mục và nở một nụ cười thỏa mãn khi nhìn khuôn mặt của người cậu vừa cứu.
".... Ngon! Trúng mánh! À khoan... Ugh gần được! Có lẽ chỉ cần thêm hai, không, ba năm nữa."
Seran tỏ vẻ hơi hối hận.
Cô gay gái đó hẳn đang rất hoang mang khi đột ngột được giải cứu, nhưng nhìn thế nào đi chăng nữa cũng vẫn là một cô nhóc đáng yêu.
Tuy nhiên, tuổi của cô ấy chỉ tầm mười hai, và theo bản năng của Seran, vẫn còn hơi sớm để tính chuyện động vào cô nhóc này.
"Không không, cô ấy sẽ có một tương lai sáng lạn. Mình nên chờ thêm ba năm nữa và cố gắng ghi điểm với cô ấy kể từ lúc này...."
'Yeah, yeah', cậu nhóc tự thuyết phục bản thân và cố gắng bắt chuyện với cô ấy.
"Vậy, cô có bị thương ở đâu không thưa quý cô? Hãy yên tâm đi, một khi tôi đã ở đây, tôi sẽ không để bất kỳ kẻ nào trong số bọn họ động đến một sợi tóc của cô đâu."
"C-cảm ơn anh rất nhiều.... nhưng, chà... tôi là con trai."
Cô nhóc, không, cậu nhóc, nói với vẻ vô cùng hối lỗi.
"Ca..... gì?"
Seran, với vẻ mất hết tinh thần, nhìn lại khuôn mặt cậu nhóc.
Nghĩ lại thì, cậu nhóc này sở hữu một khuôn mặt có thể thuộc về cả hai phái, và giờ mình mới để ý rằng bộ quần áo này chỉ có thể thuộc về một cậu nhóc.
Ở lứa tuổi này, cũng không lạ khi cậu nhóc chưa vỡ giọng, thế nên việc có một giọng nói nữ tính cũng là chuyện bình thường.
"Chà, thật... là một cậu nhóc?"
"V-vâng... dù tôi vẫn hay bị nhầm với một cô gái..."
Đúng như mong đợi, cậu ta nói với vẻ cực kỳ hối lỗi.
"N-nghĩ đến việc mình mà lại có thể nhầm một cậu nhóc với một trinh nữ..."
Seran gục xuống, cảm thấy một nỗi tuyệt vọng đang dâng trào.
Cùng lúc đó, những kẻ đang vây quanh còn đang ngạc nhiên bởi sự xuất hiện đột ngột của Seran, cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại và bắt đầu lớn tiếng.
"Mày là thằng quái nào thế? Mày biết mày vừa làm gì không!"
"Mày nghĩ chúng tao là ai?"
"Mày không phải người dân ở đây đúng không? Những kẻ ngoại lai đừng có mà xía mũi vào chuyện của chúng tao."
Họ, đã sẵn sàng chiến đấu, tiến lại gần Seran.
Seran đang chán nản, tuy nhiên cuối cùng cậu cũng nhìn lại một cách cẩn thận vào những kẻ đang vây quanh mình với một thái độ bực mình.
Vẫn như những ấn tượng ban đầu, những người này mang một bầu không khí của một đám du côn, nhưng dường như bọn họ đang mặc những bộ quần áo đắt tiền.
Họ là ai nhỉ, cậu bình tĩnh xem xét đám người này và đoán rằng đây hẳn là những nhân vật có ảnh hưởng.
Vậy, mình nên làm gì giờ đây...
Bỏ qua những việc cậu vẫn thường làm, giờ đây cậu đã có thân phận là một thành viên của đoàn sứ giả đến từ Jirgs.
Và vì thế, cậu phải tính đến vị trí của Kail nữa.
Dù rằng cậu không thể giúp đỡ người bạn của mình về các vấn đề ngoại giao hay đàm phán, cậu cũng không thể trở thành gánh nặng kiềm chân Kail được.
Cậu hiện không rõ vị thế mà những người này đang nắm giữ tại Karan, và nếu cậu gây ra một vụ lộn xộn, rồi bằng cách nào đó nó trở thành một vụ náo động lớn, rất có thể cậu sẽ tạo thêm phiền phức cho Kail.
Dù rằng nghĩ về điều đó lúc này có vẻ đã hơi muộn rồi, Seran cảm thấy hối tiếc về điều này.
Tất nhiên, nếu là vì mục tiêu giải cứu gái, mình cũng không cần phải nghĩ đến những việc như vậy mà chỉ cần cứu cô ấy là được.
"...... Vâng, chắc rồi, đúng như các người nói. Tôi không liên quan và tôi đã cản trở mọi người."
Seran nói thế và quay người bước đi.
Sự thay đổi thái độ đột ngột của cậu khiến những người đàn ông kia một lần nữa đứng hình vì sốc.
Họ không thể ngờ rằng cậu ấy lại có thể bước đi một cách nhẹ nhàng như vậy.
"Eh!? A-anh không định cứu tôi sao?"
Cậu nhóc nói với vẻ hoảng loạn.
"Nơi này cách đại lộ không xa lắm đâu. Nếu cậu hét đủ to thì chắc hẳn sẽ có người tới giúp, cái đó còn tùy thuộc vào nỗ lực và may mắn nữa. Nếu là một cô gái thì tôi sẽ cứu giúp bất kể lý do, tuy nhiên, nếu là một cậu nhóc thì đây lại là một câu chuyện hoàn toàn khác đấy nhé! Cậu phải tự thân vượt qua sự khủng hoảng bằng chính khả năng của mình!"
Một anh chàng đặt phụ nữ lên trên đàn ông, là những gì mà Kail và Lize thường nói về cậu, đó là vì về bản chất, Seran rất nhẫn tâm đối với cánh con trai, hơn nữa, đối với những kẻ có ngoại hình tốt hơn thực chất.
'Chúc may mắn.'. Và khi Seran định rời đi, cậu chợt nhớ ra một chuyện và dừng lại.
"Chờ một chút... Có chuyện này tôi muốn hỏi, cậu có chị gái không? Chị cậu có giống cậu không?"
Seran hỏi cậu nhóc với vẻ đó là những câu hỏi cuối cùng mà cậu quan tâm.
"Eh? À, vâng, tôi có một chị gái hơn tôi năm tuổi... Mọi người thường nói rằng chúng tôi trông giống nhau."
Nghe thấy điều đó, Seran ngay lập tức bày ra một tư thế đầy can đảm.
Lúc này đây, tất cả mọi suy nghĩ về vị thế của Kail và việc phải hành động một cách cẩn thận đã bị Seran quẳng đi không thương tiếc.
"Được rồi! Nhóc nên nói sớm hơn mới phải... vậy thì đám ngốc kia! Các ngươi vừa tính làm gì với một cậu nhóc ngây thơ như thế này, tấn công cậu ta sao! Đồ đê tiện đáng khinh, ta sẽ hạ gục các ngươi dưới cái tên của chính nghĩa!"
Seran nói và chỉ tay về đám người đang đứng đó.
"Thư giãn đi, anh chắc chắn sẽ để nhóc an toàn gặp lại chị gái của mình!"
"V-vâng. C.....ảm ơn anh rất nhiều."
Cậu bé cảm ơn với một nụ cười nhăn nhó.
Những kẻ bị Seran chỉ tay vào không muốn bại bởi tay cậu nhóc bằng mọi giá, đó là suy nghĩ đang lấp đầy tâm trí bọn họ.