Tsurugi no Joou to Rakuin no Ko

lưỡi dao độc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thanh trọng kiếm của Minerva, phần lưỡi rộng gấp ba lần trường kiếm bình thường, dày cũng gấp đôi, cân nặng ít nhất là tương đương với cả một bộ áo giáp - ước chừng phải hai người trưởng thành cùng hợp sức mới có thể miễn cưỡng khiêng lên được.

“Sư phụ Carla nói muốn tận dụng ưu thế của ta thì bắt buộc phải dùng thanh kiếm này, cho nên ngay từ những ngày đầu dạy kiếm thuật đã bắt ta mang nó.”

Minerva ngồi trên lưng ngựa bên cạnh Chris, vừa chỉnh lại mấy sợi dây đai vừa nói. Thanh kiếm khổng lồ của cô dĩ nhiên không treo bên sườn ngựa như binh sĩ thông thường, nếu làm vậy chắc chắn con ngựa sẽ bị trọng lượng khủng khiếp của nó kéo ngã. Thay vào đó, nó được đeo ngay sau lưng cô bằng những sợi đai da.

“Rốt cuộc là người kiểu gì lại điên tới mức để một cô bé dùng thứ như vậy…” Chris nghe mà không khỏi cảm thấy khó tin. Nhưng cậu để ý thấy, chỉ cần cái tên Carla vừa được nhắc tới, toàn bộ binh lính cưỡi ngựa xung quanh họ đều lộ ra vẻ mặt nhăn nhó, vài tay có phần yếu bóng vía hơn còn co rúm người lại.

Xem ra cái người tên Carla này chẳng phải hư danh. Mà kể ra cũng không quá vô lý, chỉ riêng việc là thầy dạy kiếm của Gilbert và Minerva đã đủ khiến người ta sợ hãi rồi.

Chỉ là, không nghĩ tới ngay cả phương pháp truyền dạy cũng quái gở như thế…

“Có vấn đề gì sao?” Minerva bĩu môi, “Sư phụ nói, sức người có hạn, cho dù có rèn luyện đến mức nào thì cũng chỉ có thể mang theo một cân nặng nhất định. Cho nên nếu như có thể nhìn trước mọi đòn tấn công của kẻ địch, vậy không bằng bỏ quách trang bị phòng ngự đi, đổi lại khả năng di chuyển linh hoạt hơn, bao nhiêu trọng lượng trang bị còn lại thì dồn hết vào vũ khí, tăng cường sức tấn công, một mũi tên trúng hai đích.”

Chris suýt nữa thì bật ra một câu rằng cái lý luận này nghe vớ vẩn hết sức. Nhưng cậu quả thực đã tận mắt chứng kiến Minerva, cho dù không muốn đi nữa cũng phải thừa nhận rằng cái ý kiến điên rồ kia đã thực sự hoạt động. Bất quá, có lẽ cũng chỉ Minerva với sức mạnh phi thường cùng khả năng nhìn thấu tương lai mới làm được như vậy mà thôi. Carla đúng là có con mắt nhìn người cực kì tinh tường——

“Cơ mà, lúc ta thực sự vung được kiếm, sư phụ cũng hết cả hồn ấy.”

(——Hoá ra chỉ là nói bừa xong ăn may mà trúng thôi à??!)

“...Tóm lại, đó là cách chiến đấu duy nhất mà ta giỏi, cũng là cách chiến đấu duy nhất mà ta biết.” Minerva không để ý lắm đến vẻ mặt của Chris, ngoái lại nhìn đoàn quân đang đi phía sau thật dài. Zaccariesco phồn hoa náo nhiệt đã bị họ bỏ lại khuất sau dãy núi, đi nốt một đoạn đường này là không nhìn thấy nữa rồi. “Ở trên chiến trường bị tập kích còn may, nếu là ở trong thành trấn, tất sẽ có người vô tội xung quanh bị liên luỵ.”

Chris cũng hiểu đây là lí do cô yêu cầu Francesca cho quân khởi hành sớm hơn dự định, cũng phần nào đồng tình mà khẽ gật đầu. Francesca xem như quá quen rồi, chỉ nhún vai một cái rồi đi ra lệnh tăng cường cảnh giác phòng ngự Zaccariesco trước khi hạ lệnh xuất binh. Nhưng nghĩ đến việc những chuyện như thế này là một phần trong cuộc sống hàng ngày của Minerva, cậu không khỏi cảm thấy đau xót trong lòng.

Vì tránh khỏi cái chết theo sát sau lưng mà phải chạy trốn đến nơi chiến trường vốn đã đầy rẫy tử vong, cuộc sống như thế thật sự là quá tàn nhẫn rồi…

“Cái ánh mắt đó là sao thế?” Minerva thấy Chris nhìn mình chằm chằm thì cau mày hỏi, “Phải lên đường sớm hơn dự tính nên ngươi không vui à?”

“A? Không, không phải, cô hiểu nhầm rồi.”

Chris luống cuống vội cụp mắt xuống giải thích, nhưng các binh sĩ xung quanh đã nghe được, lập tức nhao nhao chen vào:

“Có cái con khỉ mà không vui ấy Meena! Thằng nhóc này từ ngày về Zaccariesco vẫn chưa chịu đi chơi với bọn tôi lần nào cả, khéo nó còn thấy mừng vì khởi hành sớm là đằng khác!’

“Tôi thấy cậu ta rõ là cái loại dở hơi nghiện chiến đấu mà, bố khỉ, giống hệt Meena đó!”

“Đúng vậy đúng vậy, anh em khó nhọc lắm mới lừa được tên này tới nhà thổ, vậy mà vừa mới tới nơi quay đi quay lại đã thấy cậu ta chuồn mất tăm.”

“C-Cái gì?!” Minerva trợn mắt nhìn Chris, “Ngươi, ngươi cũng đi đến cái chỗ đó——”

“Tôi chỉ tới cửa thôi, cô cũng nghe anh ta nói rồi còn gì!” Chris né cú vung tay của cô, vội vàng kêu oan, “Buổi huấn luyện sau đó tôi cũng không có đến muộn.”

“Vấn đề không phải là có đến muộn hay không!”

“Ể? Thế… vấn đề là gì?”

“Là——”

Minerva nhìn gương mặt khó hiểu có chút ngây thơ của cậu, trong thoáng chốc ngẩn người ra, sau đó vội vàng mím môi ngoảnh mặt đi chỗ khác, để cho đám binh lính xung quanh khổ sở nín cười.

“V-Vấn đề là… ngươi, ngươi là tài sản của ta, không cho phép ngươi tự ý đi đến mấy nơi bậy bạ như thế…” Minerva không quay đầu lại, chỉ lí nhí nói ra cái mà cô nàng gọi là vấn đề mấu chốt.

“A… ừ, ồ-phải rồi, tôi xin lỗi.”

Chris chợt hiểu ra——đúng rồi, ngay từ đầu việc của mình là ở bên ngăn chặn điềm tử cho Minerva, cho nên tự tiện đi lung tung là không thể chấp nhận được, đúng không? Lần này cũng vậy, hôm trước làm cô ấy giận đến phát khóc cũng vậy.

“...Là lỗi của tôi, sau này nhất định sẽ không rời cô nửa bước.”

“C-Cái, cái cái cái cái gì thế, ngươi nói nhăng cuội gì vậy, ta đâu có ý đó!”

“Ơ… vậy không phải cô muốn tôi túc trực bên cạnh?”

“A, ừm, cái này… thực ra cũng đúng, nhưng mà không phải… Chỉ, chỉ là…”

Minerva lại lần nữa không dám quay đầu lại, miệng ấp a ấp úng cái gì không rõ, chân thì cuống quýt vung qua vung lại đập cả vào sườn con ngựa là nó cũng phải ngoảnh đầu nhìn ra sau. Đám binh sĩ xung quanh thì khỏi phải nói, đã có mấy người nhịn không nổi nữa rồi, gập cả người trên lưng ngựa mà phá lên cười sằng sặc.

Lúc này, Chris thúc ngựa đến gần Minerva, nhỏ giọng: “Cái cảnh mộng bị ám sát đó, cô có nhìn thấy rõ đám sát thủ trông như nào không?”

“...Không thấy.” Minerva lắc đầu thì thầm đáp lại, “Thậm chí ngay cả âm thanh của áo giáp cũng không nghe thấy. Tóm lại chỉ biết đây là những kẻ được huấn luyện chuyên nghiệp, di chuyển không có tiếng động, còn lại không biết mặt mũi bộ dạng ra sao cả. Trừ những hình ảnh đột nhiên hiện ra trong chiến đấu, bình thường ta đều chỉ thấy những cảnh tượng mờ mờ mà thôi.”

(——Ra vậy, cho nên mới nói nơi có khả năng sống sót cao nhất của Minerva chỉ có thể là chiến trường…)

Đúng lúc này, nơi đầu đoàn quân phất lên một lá cờ hiệu nhỏ, báo hiệu đội thám báo đã trở về.

Trời ngả chạng vạng, Ngân Đản Quân đã tiến sát tới gần đường hành quân của một chi bộ binh Thánh Linh Quốc đang ngược lên phía Bắc. Francesca cho đại bộ phận binh sĩ ẩn nấp trong rừng, sau đó mang theo Chris và một nhóm nhỏ đi trước, tới vị trí có tầm nhìn rộng để quan sát quân địch.

“Chúng định đóng quân ở cái chỗ kia à? Thành trì kiểu gì lạ thế, tôi chưa thấy bao giờ cả.” Một viên đội trưởng đứng bên cạnh Francesca, nhìn lướt qua pháo đài có phần tạm bợ toạ lạc trên vách đá cao chót vót, chặc lưỡi tự hỏi.

“Có vẻ không phải được xây như vậy ngay từ đầu, mà là cải tạo từ tu viện mà thành.” Francesca giữ mép tấm bản đồ đang bị gió thổi bay phần phật, miệng lầm bầm, “Nhưng mà cái vị trí kia… đúng là phiền toái.”

Đối với việc này, Chris cũng không lạ lắm, Thánh Linh Quốc quả thật có không ít cứ điểm được cải tạo từ nhà thờ như vậy. Người dân ở những vùng biên giới theo đạo thờ chư thần Palkai bị giáo hội Tyche chèn ép, rất nhiều nơi giáo dân đều phải bỏ đi, để lại tu viện bị Thánh Linh Quốc Quân chiếm đóng.

“Tôi cảm thấy đám này hẳn là đang đợi thêm viện binh từ phía nam tới, sau đó mới hành quân tiếp.” Một kỵ sĩ già trong đội thấp giọng nói. Francesca nghe vậy cũng chỉ gật đầu, không đáp.

“Quân số của đội này ước chừng khoảng hai ngàn người. Nếu để bọn chúng hợp binh sẽ rất bất lợi, phải đánh.” Một người khác nói.

“...Quân lương.” Vị nữ tướng nghe xong một lượt, buông ra hai chữ ấy rồi chỉ lên tấm bản đồ, “Chúng ta cho một cánh quân làm nghi binh, chính diện tấn công pháo đài thu hút sự chú ý, cánh còn lại từ dưới vách núi lẻn vào thiêu huỷ quân lương của địch rồi rút lui. Điểm mạnh của địa hình này cũng chính là điểm yếu, một khi kho lương bị huỷ đi, chúng không muốn chết đói chỉ có thể đầu hàng.”

“Từ… dưới vách núi?”

“Ban nãy ta có nói đây vốn dĩ không phải pháo đài, mà là tu viện. Kiểu kiến trúc này ta nắm rõ, nếu đã nằm ở bên vách núi sẽ luôn có lối thông ra để đổ rác thải. Chris, cậu ở Thánh linh Quốc đánh qua không ít trận, chắc cũng từng thấy kiến trúc thế này rồi chứ?”

Đột nhiên bị Francesca đưa tâm điểm chú ý thả cái bộp lên đầu, Chris có chút luống cuống, nhưng cũng kịp gật khẽ đáp lại.

“Có điều, ở đây xem ra không phải để đổ rác…” Khoé mi Francesca khẽ nheo lại, “Mọi người nhìn thấy đằng kia không? Cái thứ màu trắng trắng dưới chân vách núi.”

Chris cùng mấy tướng sĩ nhìn theo ngón tay duỗi ra của cô, căng mắt quan sát hướng được chỉ - quả nhiên đúng là có từng đống từng đống gì đó chất chồng, mặc dù đã bị nhuốm đen bằng bụi đất, nhưng vẫn nhìn ra màu sắc ban đầu là trắng xoá. Nhìn kĩ hơn một chút, dường như hình dạng có chút quen quen…

“Là xương người.”

Một lời của Francesca vừa nói, tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

Hiển nhiên, bọn họ phản ứng như thế không đơn thuần vì biết được có xương người chất đống đằng kia. Tốt xấu gì tất cả cũng đều là lính tráng từng lăn lộn chiến trường, vào sinh ra tử, xác người đều đã thấy tới mòn mắt. Cái làm bọn họ rùng mình ghê sợ, chính là toàn bộ đống xương trắng dưới chân vách đá… không hiểu sao đều vẫn còn nguyên hình dạng con người.

“Là hình phạt dị giáo của giáo hội Palkai nguyên thuỷ nhiều năm trước. Bọn họ dùng một thứ dầu đặc chế thoa lên khắp cơ thể phạm nhân cho tới khi đông đặc lại, sau đó đem đi thiêu sống trên đài tế thần, da thịt đều cháy thành tro, chỉ có hài cốt là giữ nguyên hình dạng, các khớp đều được thứ dầu kia gắn dính với nhau.” Francesca nhếch mép, “Thánh Linh Quốc Quân hẳn là cũng ghê sợ đống xương kia, cho nên mới để cái lối đó hớ hênh như vậy, căn bản không ai dám lại gần.”

“Chủ, chủ tướng…” “Thực ra thì, nếu được chúng tôi cũng không muốn lại gần…” “Đống xương đó đều là vật tế thần linh, cảm giác nếu lỡ chạm vào sẽ bị trời phạt vậy…”

Đám binh sĩ dày dạn sa trường nghe giải thích xong thì ai nấy mặt đều tái mét, không buồn dấu đi sự lo sợ. Cũng chẳng trách được, bởi đây là sức mạnh của tín ngưỡng - với hầu hết người dân Bảy nước Phương Đông, sự sùng kính chư thần Palkai đã ăn sâu vào trong tâm trí họ rồi.

Francesca nhìn thấy như vậy, cũng chỉ nhún vai cười khổ, bắn một ánh mắt về phía Chris: “Ta cũng đoán là như thế, xem ra nhiệm vụ này… đành phải giao phó cho mấy người tâm địa đen thui không sợ trời không sợ đất mà thôi.”

Đêm xuống.

Đúng như kế hoạch đã đề ra lúc trước, Ngân Đản Quân chia lực lượng thành hai phần. Hơn nửa quân số đốt đuốc sáng rực trời, giương lên chiến kì gà mái bạc, do Francesca thân chinh dẫn dắt, cực kì phô trương thanh thế mà xuyên rừng tiến tới. Cho dù Thánh Linh Quốc Quân có ngủ gật trong pháo đài, đảm bảo cũng sẽ phát hiện ra từ cách xa cả dặm.

“...Đ-Được rồi, chờ một chút nữa chúng ta cũng sẽ xuất phát!”

Ẩn nấp dưới những tán cây dày, Paula quay lại lắp bắp nói với cánh quân do mình dẫn dắt. Đơn vị này quân số ít hơn hẳn, vỏn vẹn chưa tới hai trăm người, trong đó có Chris. Cậu nhìn qua một lượt, tất cả binh sĩ đều trang bị gọn nhẹ, khoác áo choàng đen bên ngoài để dễ ẩn thân, thấp thoáng có thể thấy mái tóc đỏ của Minerva và cặp mắt sắc bén của Gilbert. Tới lúc này Chris cũng chẳng còn lại lẫm gì cách dùng người của Francesca nữa rồi - cái mà cô nàng gọi là đội Thân Vệ kì thực chả có chút gì là thân với vệ cả, chẳng qua là đem những phần tử ưu tú mà mình vừa mắt gom lại một chỗ, khi cần sẽ sẵn sàng tung tất cả ra ngoài chiến đấu trên tiền tuyến, nhiệm vụ bảo vệ chủ tướng xem như có thể bỏ qua một bên bất cứ lúc nào.

“Lúc chiều Gilbert đã đi thám thính, cũng đã đánh dấu vị trí để leo trên vách núi, cho nên là… À, ừm, c-có thể mọi người không nhìn thấy rõ do trời tối, nhưng mà dù sao Gilbert cũng sẽ leo lên trước, chỉ cần chú ý đi theo là được rồi. Năm người đầu tiên cùng nhau leo lên, tiếp đến buộc thang dây thả xuống, mỗi lượt chỉ có hai người leo. N-Nếu trong quá trình này mà bị… bị quân địch phát giác, thì việc tiên quyết là tuột xuống trở lại, cho dù đã leo được một nửa cũng thế, sau đó nhanh chóng tản vào rừng. Những ai đã thành công leo lên phải tự lực chiến đấu, lưu ý là… là không nhất thiết phá huỷ toàn bộ kho lương của địch, chú ý tránh ham chiến mà vào quá sâu. Chúng ta đánh trận này cốt làm ảnh hưởng khả năng duy trì chiến đấu cũng như sĩ khí của địch, quan trọng là phải bảo toàn lực lượng...”

Paula ấp a ấp úng, cuối cùng cũng một hơi phổ biến hết toàn bộ kế hoạch tác chiến cho đội của mình, nhẹ nhõm đưa tay lên trán thở hắt ra một hơi. Nhưng cô rõ ràng vẫn cố gắng giữ tác phong chỉ huy hết sức có thể, thẳng lưng ưỡn ngực kết thúc bằng một câu đanh gọn: “Cầu cho vận mệnh mỉm cười với chúng ta - tất cả, xuất phát!”

Tất cả đã nắm được kế hoạch, bọn họ cứ thế kín đáo vượt rừng mà đi theo hướng đối diện với cánh quân của Francesca. Chris lúc này chợt nhớ ra một chuyện, quay sang Minerva bên cạnh nhỏ giọng thì thầm: “...Này, lúc trước cô thấy mình bị đâm là vào ban ngày hay ban đêm?”

“Ta không biết!” Minerva khẽ gắt lên, “Ngươi phiền quá! Đã nói năng lực tiên tri của ta không phải cái gì cũng nhìn thấy được!”

“Nhưng…” Chris vẫn cố gặng hỏi, giọng lọt thỏm trong tiếng gió, “Ban đầu tương lai đáng lẽ diễn ra sẽ là cô bị đâm ở Zaccariesco đúng không? Bây giờ chúng ta đã cách nơi đó hàng trăm dặm rồi, làm sao sự việc kia vẫn có thể diễn ra như cũ?”

“Không biết.” Minerva nhíu mày, không giấu nổi một cái nhìn bực dọc, “Sau đêm đó ta không thấy được cảnh tượng nào khác, nhưng số mệnh không phải thứ có thể dễ dàng thay đổi bằng cách di chuyển địa điểm như vậy - đây là kết luận ta rút ra sau vô số lần trong quá khứ. Ta chỉ có thể tránh khỏi cái chết định sẵn bằng cách né đường đao mũi kiếm ở một khoảnh khắc cuối cùng, ngoài phương pháp này ra, số mệnh về cơ bản là không cách nào thay đổi. Mà giả như có tồn tại phương pháp khác, vậy thì cho tới giờ ta cũng chưa từng tìm ra được. Nếu tìm ra, không chừng một ngày nào đó…”

Một ngày nào đó… Minerva bỏ lửng câu nói. Bốn chữ ấy như rơi thẳng xuống vực sâu của màn đêm, mất hút trong tiếng đế giày binh sĩ kêu lạo xạo.

“——Cho, cho nên là!” Cô bỗng nhiên cao giọng, “Dù chưa biết được rốt cuộc cái thứ mà ngươi gọi là cắn nuốt số mệnh hoạt động ra sao, nhưng ngươi chính là phương pháp thử nghiệm của ta! Ngươi còn sống chỉ là vì lí do này, cho nên nhất định không được nghĩ tới chuyện bỏ đi như hôm trước nữa, nghe rõ chưa?!!”

“A, ừ-ừm, tôi hiểu.”

“Tóm lại ta giữ ngươi ở bên cạnh chỉ vì mục đích đó thôi, không có lí do nào khác cả!”

“Sao cô đột nhiên cuống cả lên vậy…”

“Meena, im lặng chút giùm đi!” Mấy người lính bên cạnh càu nhàu, “Chỗ này là chiến trường, không phải là phòng ngủ!” “Hai cô cậu có muốn ve vãn hay đánh nhau cũng chờ về nhà đóng cửa mà làm!”

Hai chữ “ve vãn” làm Minerva đỏ mặt định cãi lại, nhưng Gilbert đã lẳng lặng đưa chuôi kiếm lên ra hiệu, khiến cô đành ngoan ngoãn ngậm miệng đi tiếp. Dĩ nhiên đây cũng chỉ là để phòng hờ - đường hành quân xuyên rừng của bọn họ vòng ra phía sau pháo đài, hướng đối diện còn có cánh quân của Francesca làm nghi binh, vốn dĩ không dễ gì mà gây chú ý được.

Đi một lúc lâu, địa điểm mà họ nhắm tới cuối cùng cũng đã ở trước mặt. Từ trên đỉnh núi, pháo đài che khuất ánh trăng sao, phủ cái bóng đen xì xuống đoàn người dưới chân vách đá. Chris khẽ siết chặt chuôi đao, cố kìm nén cảm giác bất an đang lập lờ trong lồng ngực.

Đường tới vách núi còn phải băng qua biển xương khô.

Trăng sao đều bị che khuất, trong bóng đêm dày đặc nổi lên ánh lân tinh mờ ảo từ những hài cốt nằm la liệt. Không biết bao nhiêu bộ xương còn nguyên hình người nằm chồng chất lên nhau, thứ ánh sáng quỷ dị kia như phát ra từ những hốc mắt trống rỗng, khiến bọn họ không khỏi sởn da gà.

Từ bên kia sườn núi vọng qua tiếng binh khí cùng tiếng la xung trận, bầu trời đêm cũng bị nhuộm một chút sắc đỏ từ đuốc cháy. Cánh quân do Francesca chỉ huy, xem ra đã bắt đầu chiến đấu rồi.

Paula cũng không để mất thêm thời gian, lập tức chỉ đạo cho các binh lính tiến hành kế hoạch - chủ yếu là dùng cử chỉ, vỗ vai ra hiệu, toàn đội đều hạn chế âm thanh tới mức tối đa. Gilbert dẫn đầu tổ năm người, một thân giáp đen cứ thế phóng lên vách đá nhẹ nhàng như không, nhanh gọn chẳng khác nào đi trên mặt đất, một tiếng động cũng không nghe thấy. Bốn người phía sau trong đó có Chris cũng theo đó mà leo lên, bọn họ mỗi người đeo trên lưng một chiếc thang dây, tổng cộng là năm chiếc. Lối vào trên đỉnh vách đá hoá ra không phải một cánh cửa như tưởng tượng, mà lại giống một miệng hang núi lớn sâu hun hút, phía trong tối đen như mực. Nền hang phủ bụi dày đến mấy li, rõ ràng là không biết bao nhiêu năm chưa có người đặt chân vào.

Năm người lên tới nơi, lập tức tháo thang dây xuống tiến hành chuẩn bị. Lực lượng tác chiến lần này đã luyện rất kĩ cách đóng cọc thang từ trước - đóng mạnh quá sẽ gây ra tiếng động làm bại lộ hành tung, mà đóng không đủ dứt khoát sẽ gây nguy hiểm cho người leo lên phía dưới. Chờ cho bọn họ đóng xong thang dây, Minerva dẫn theo nhóm thứ hai bắt đầu trèo lên. Sau nhóm thứ hai, lại tới nhóm thứ ba, cứ như vậy, chẳng mấy chốc đã lên được mười chuyến, kế hoạch cho tới giờ vẫn tiến hành thuận lợi.

Đúng lúc này, lòng hang phía sau lưng bọn họ bất ngờ phát ra tiếng lạo xạo của đế giày giẫm lên nền đất.

“!!!”

Không mất tới nửa giây phản ứng, Chris và Gilbert tức thì tuốt kiếm quay phắt lại. Hai tên lính gác trẻ tuổi kia dường như cũng không ngờ được, đèn bão trong tay vừa giơ lên, bọn chúng đã thấy hai cái bóng chết chóc áp sát lại gần. Kiếm trong tay Gilbert đâm xuyên qua ngực tên phía trước, trong khi Chris cắt đứt cổ họng tên phía sau. Tên thứ ba lúc này mới từ góc khuất hành lang xuất hiện, thấy khung cảnh máu me trước mắt, hắn vừa há mồm định kêu lên cảnh báo thì mạng cũng đã không còn.

——Liệu đã bị phát hiện chưa? Có nên tiếp tục cho người leo lên, hay để số ở dưới rút đi như kế hoạch?... Chris và Gilbert nhìn ba cái xác trên mặt đất, lại nhìn nhau thoáng trao đổi bằng ánh mắt trong im lặng. Nhưng họ còn chưa kịp quyết định gì, một loạt tiếng bước chân tiếp theo đã vọng tới cùng bảy tám ngọn đèn ở cuối hành lang.

“C-Có kẻ đột nhập!” “Chúng giết lính gác rồi!” “Mau báo đội trưởng!” “Aaaaaa—!!!”

Lời chưa nói dứt, một đao của Chris đã lấy mạng kẻ đầu tiên. Không gian chật hẹp là nơi cách chiến đấu như dã thú của cậu đáng sợ nhất, bảy tên lính chen chúc trong hành lang vô phương chống đỡ, cầm cự chưa được bao lâu đã chết cả bảy người.

Gilbert đưa hai ngón tay lên miệng huýt một tiếng, Paula dưới vách đá nghe thấy được, lập tức hạ lệnh lui binh: “Ngừng lại! Người trên thang dây mau tuột xuống, rút vào rừng!”

Hậu quân đã rút đi, số binh sĩ leo lên được ước chừng chỉ hơn năm mươi người, toàn bộ theo sau Gilbert và Chris đi dọc hành lang dẫn vào trong. Ánh đuốc bập bùng trên tay họ soi rọi hành lang, hắt lên tường những cái bóng xiêu vẹo. Lối đi ở nơi này vừa nhỏ hẹp vừa rắc rối như mê cung, Thánh Linh Quốc Quân vốn đã bị động còn đang bận giao chiến bên ngoài, căn bản không có khả năng trực tiếp đưa số lượng lớn chặn đứng nhóm đột kích. Mấy lần đụng độ đều chỉ gặp không quá ba lính canh phòng, đều bị hạ trong nháy mắt - năm mươi người cứ thế tiến sâu vào trong tu viện, bỏ lại sau lưng những cái xác mắt vẫn mở trừng trừng.

Tu viện xây không biết đã bao nhiêu năm, từng bức tường góc sàn đều trông như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào. Lại thêm âm thanh ầm ĩ từ chiến trường bên ngoài vọng tới, khiến cho tất cả mọi người đều có cảm giác cả tu viện này đang rung lên bần bật, ai nấy đã căng thẳng lại càng thêm căng thẳng.

“Nhanh chân lên chút, không cần kiểm tra xung quanh. Chúng ta giết một đường xuống thẳng tầng hầm!” Gilbert trầm giọng ra lệnh. Lợi thế bất ngờ dù sao cũng không kéo dài mãi được - hành lang này hẹp như vậy, đợi đến lúc Thánh Linh Quốc Quân kiểm soát được tình hình, chỉ cần cho quân đánh vào từ đường ngách là đội hình của họ chỉ có nước bị chặt đôi. Ba người Gilbert, Chris và Minerva xem như còn chiến đấu được, nhưng các anh em khác chỉ sợ sẽ phải bỏ mạng quá nửa, tuyệt đối là điều cần tránh.

Chém giết một đường như vậy, họ cuối cùng cũng đến được căn hầm mà Gilbert đã xác định sẵn lúc trước khi vào thám thính. Tên lính đứng gác phía ngoài còn đang gà gật, bị ánh đuốc của nhóm đột kích làm cho giật mình, còn chưa kịp kêu lên đã thấy Chris nhảy xổ tới. Cánh tay cầm giáo vung lên quá muộn màng, chỉ nghe xoẹt một tiếng đã rời khỏi bả vai, mũi giáo theo quán tính đâm vào vách tường toé lửa. Năm mươi lính Ngân Đản Quân như sói như hổ tràn vào kho lương, lính gác ở đây chỉ vỏn vẹn khoảng mười người, trong chớp mắt tất cả đều bị chém gục.

Bọn họ đem dầu hoả đã chuẩn bị tưới đẫm lên đống thùng gỗ chất cao như núi trong hầm, sau đó châm lửa. Mùi khói khét nồng hoà cùng với mùi bụi bặm nhanh chóng lấp đầy không khí, ánh lửa hừng hực soi sáng kho lương.

Căn phòng kho ấy rộng đến mức lửa cháy như vậy vẫn không rọi hết được từng ngóc ngách. Chris nhìn những cái hốc đều đặn khắp những vách tường xung quanh, chợt có cảm giác kì quái, như thể đây không phải kho lương mà là hầm mộ.

“Đội trưởng, quân địch sắp kéo tới đây rồi!”

“Chờ chút, đây là đường cụt đúng không? Vậy chỉ có thể ra bằng đường vào, cứng đối cứng với bọn chúng một phen!”

Gilbert nghe tiếng binh sĩ láo nháo, lắc đầu chỉ vào cuối căn hầm: “Vách tường nơi này không quá dày, phía bên kia có đường khác để ra. Minerva, cô dùng kiếm phá sập tường chỗ đó, những người còn lại tìm cách rời đám thùng lương cháy tới chặn ở cửa câu thêm thời gian. Thế lửa lớn như vậy, chúng muốn lao bừa qua cũng không thể làm ngay được.”

“Hoá ra nhiệm vụ của tôi khi đi theo chỉ là để làm cái cuốc thôi hả…?” Minerva bĩu môi, nhưng cũng chỉ nói như vậy, bản thân đã nhanh chóng chạy tới cuối kho lương. Trọng kiếm sau lưng được rút ra, mặt thép to bản phản chiếu ánh lửa loang loáng, khí thế thực sự giống như xem bức tường đá này chỉ là củi mục.

Minerva vừa vào thế chuẩn bị chém, từ sau cây cột gần bức tường đó chợt có mấy bóng người nhô ra.

“——C-Chờ chút! Xin chờ một chút!”

Theo sau tiếng cầu khẩn rối rít, có hơn chục người cả nam cả nữ, vội vã rời khỏi chỗ nấp sau cột, rõ ràng vừa rồi nếu không lên tiếng có thể sẽ bị gạch đá văng ra đập trúng. Người đi đầu là một phụ nữ trẻ tuổi, mặc áo choàng trùm đầu màu xám, phục sức trên người đều mang biểu tượng của giáo hội Palkai. Mấy người phía sau cô ta cũng đều như vậy, thoạt nhìn chính là một nhóm tu sĩ.

“Các ngươi là ai?!”

Trọng kiếm trong tay Minerva không chém vào tường nữa mà đổi hướng, chĩa thẳng tới đám người kia. Chris lúc này đã vội vàng chạy tới sau cô, nhóm đột kích Ngân Đản Quân vừa hoàn tất chặn cửa xong cũng xông tới, khiến cho đám tu sĩ sợ hãi co cụm lại phía sau mấy cây cột. Một nam tu sĩ vội vã xua tay: “Ch-Chúng tôi không phải kẻ địch, thực sự không phải kẻ địch! Mọi người là lính Zaccaria phải không, chúng tôi là tu sĩ bị đuổi khỏi Thánh Đô, muốn tới xin nương nhờ giáo hội Zaccaria đây… Trên đường đi muốn ghé vào tu viện cũ này trú tạm, không ngờ lại gặp lúc quân đội Thánh Linh Quốc tới đóng quân, chúng tôi đều bị bắt nhốt xuống hầm!”

Gilbert nghe xong không biểu cảm gì, chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Bỏ mũ trùm đầu của các ngươi xuống.”

Chris nghe giọng điệu là biết anh ta nghi ngờ lời nói của đối phương, muốn xem đám người này có thực sự là tu sĩ hay không. Mấy nữ tu gương mặt có chút căng thẳng, xì xào với nhau vài câu, cuối cùng đều miễn cưỡng bỏ mũ để lộ ra cái đầu bóng loáng không chút lông tóc.

Tu sĩ, nhất là nữ tu, đều sử dụng thuốc từ nhỏ khiến cho lông tóc rụng hết không mọc được, giống như một kiểu chứng minh sự tận hiến cho các thần. Kiểu triệt tóc này hết sức đặc trưng, cho dù có cạo đầu cũng không bắt chước được. Gilbert nheo mắt nhìn họ vài giây, cuối cùng thoáng thở dài, hạ giọng: “Thôi được. Ta tin các người.”

Minerva nghe vậy thì hạ kiếm xuống, đám binh sĩ sau lưng cô cũng vậy.

“Các người có thể theo chúng ta rời khỏi đây, nếu thuận lợi sẽ đưa các người cùng về Zaccariesco.” Gilbert tiếp, “Có điều phải nói trước - chúng ta không đảm bảo giữ mạng được cho mấy người. Ở đây chỉ có hơn năm mươi mạng, một khi đã đánh nhau thì không có rảnh tay bảo vệ hay kiểm tra xem ai an toàn hay không, các người tốt nhất nên xác định đi theo là có thể bị loạn đao chém chết.”

Nhóm tu sĩ nghe vậy lập tức gật đầu lia lịa, cảm ơn rối rít. Chris đứng bên cạnh hơi cau mày, như có linh cảm không lành gì đó khiến cậu bồn chồn không yên, nhưng cũng không cách nào giải thích. Đến tận lúc Minerva bắt tay vào dùng kiếm phá tường, cảm giác ấy vẫn cứ đeo bám dai dẳng trong tâm trí cậu.

(Những người này có gì đó không đúng…)

Chẳng phải Chris nghi ngờ thân phận tu sĩ của họ. Mà cứ coi như cậu bị đánh lừa, thì tu sĩ giả mạo cũng chắc chắn không thể qua mắt được Gilbert. Cảm giác không đúng nãy giờ, hẳn phải đến từ một thứ khác kia…

(——Đúng rồi, là ánh mắt!)

Chris nhớ lại một lượt, chợt nhận ra ngoại trừ người trực tiếp nói chuyện với Gilbert ban nãy, không một ánh mắt của tu sĩ nào đặt trên người anh ta. Thoạt tiên thì trông giống như sợ hãi lấm lét không dám nhìn thẳng, nhưng để ý kĩ hơn thì kì thực toàn bộ đều đang lén lút nhìn Minerva, sau khi được chấp thuận cho đi cùng lại càng nhìn dữ hơn, giống như không ngừng đánh giá điều gì.

Minerva bình thường đúng là dễ thu hút sự chú ý, có mái tóc đỏ rực, có dung mạo mê hồn, có thanh trọng kiếm khổng lồ đủ doạ sợ bất kì ai - nhưng trong tình huống này thì phản ứng tự nhiên lẽ ra phải là để ý vào Gilbert, người rõ ràng là thủ lĩnh của cả nhóm binh sĩ Ngân Đản Quân. Vậy mà không có lấy một người tập trung vào anh ta, cho nên Chris mới cảm thấy sai sai như vậy…

Đúng lúc này, trọng kiếm trong tay Minerva đã giáng một đòn cuối cùng, đánh sập nguyên mảng tường lớn. Không khí tù đọng trong hầm kho lập tức theo lỗ hổng này tràn ra ngoài, tạo thành một cơn gió mạnh. Ngọn lửa sau lưng bọn họ cũng vì vậy mà lay chuyển kịch liệt, những cái bóng hắt lên vách tường càng dao động dữ dội hơn.

“Mọi người đi trước, tôi ở lại bọc hậu.” Minerva nói. Những binh sĩ khác cũng không ai ý kiến gì - phía sau bức tường này cũng là hành lang chật hẹp như lúc vào đây, thậm chí trần hành lang còn hơi thấp hơn, nếu gặp quân địch phía trước thì trọng kiếm của cô không có mấy tác dụng, ngược lại muốn ngăn cản quân địch trong căn hầm rộng lớn thì không ai hữu hiệu hơn cô.

Phía sau màn lửa bắt đầu truyền đến tiếng bước chân rầm rập. Nhưng năm mươi người di chuyển rất mau lẹ, đều đã rời khỏi căn hầm. Chỉ còn lại Chris và Minerva đứng lại ở ngay cái lỗ hổng - nếu như một lát nữa mà quân địch chưa kịp tới thì họ sẽ nhanh chóng đuổi theo cả đội, còn nếu quân địch tràn vào ngay lập tức, hai người sẽ theo kế hoạch gây ra một chút hỗn loạn rồi đào tẩu thật nhanh.

Không ai nhận ra mười mấy tu sĩ kia đã im lặng rời khỏi vị trí theo sau nhóm đột kích, lặng lẽ quay lại chỗ hai người, không lộ một tiếng bước chân.

“——!!!”

Chris không biết làm sao mình phản ứng kịp. Sát khí sau lưng vừa động, cậu theo bản năng vung đao - chỉ nghe một tiếng kim loại chói tai khiến người ta cảm giác hộp sọ rung lên đau nhức, trường đao trong tay cậu đã chặn đứng mũi dao găm của ả nữ tu. Lưỡi dao vừa mảnh vừa dài, giống như một cây kim thép, rõ ràng được thiết kế để cho dù có mặc giáp lưới cũng không ngăn được.

Đao của Chris đã áp sát vào mạng sườn Minerva, vừa vặn ngăn được cú đâm ở khoảnh khắc cuối cùng. Lực va chạm khiến cậu toát mồ hôi lạnh - không lớn đến mức phi nhân như Minerva, nhưng chắc chắn không phải thứ mà một nữ tu thông thường có được. Chưa kể ra tay không một dấu hiệu báo trước thế này, Minerva căn bản không thể dựa vào cảnh mộng mù mờ của mình để mà né tránh.

(——sát thủ!)

Minerva cũng không mất quá nhiều thời gian phản ứng, một cái giậm chân lùi lại, trọng kiếm đã vung lên, chém đứt lìa cánh tay của ả nữ tu. Máu phụt ra xối xả, cùng với một tiếng hét thất thanh.

“Meena! Có chuyện gì vậy?!”

“Đừng quay lại! Đi mau!”

Minerva một kiếm chém đôi người cả ả nữ tu lẫn một tên nữa định nhào tới trợ chiến, hét lớn đáp lại nhóm binh sĩ đã đi được một đoạn. Hai cái xác bị chém đứt lìa đổ xuống, từ sau lớp áo choàng bung ra không biết bao nhiêu con dao găm giống như vừa rồi. Chris đứng gần đó cũng bị ba nữ tu vây công, trước tiên né một dao suýt soát sượt qua cổ mình, vung đao chém đứt tay ả, cuối cùng xô mạnh ả vào hai người kia rồi thừa cơ chạy nhanh tới thủ sau lưng Minerva.

Đám tu sĩ cũng không còn muốn che giấu gì nữa, tất cả đồng loạt bỏ xuống áo choàng dài, rút ra một loạt dao găm và đoản kiếm, chặn đứng lối thoát của hai người bọn họ.

(Những người này thực sự không phải là tu sĩ sao? Là sát thủ cải trang thành?)

“Là tu sĩ.” Minerva bên cạnh thấp giọng, giống như đọc được tâm tư cậu, “Nhưng là tu sĩ của thần giáo Tyche.”

“...người của Thánh Linh Quốc?”

Chris lúc này mới vỡ lẽ tại sao tinh tường như Gilbert cũng không nhận ra, căn bản vì những kẻ này thực sự là tu sĩ hàng thật giá thật, mà Tyche và Palkai lại đều từ cùng một gốc. Một nữ tu nghe Minerva nói vậy, khoé miệng nhếch lên cười: “Thật không nghĩ chúng ta lại may mắn như vậy, có thể tìm thấy Minerva bệ hạ ngay tại chỗ này, tiết kiệm được một chuyến đi tới tận Zaccaria. Đây thật sự là Nữ thần Tyche vĩ đại an bài rồi.”

(Những kẻ trong cảnh mộng của Minerva, chính là bọn họ.)

Chris nhìn quanh xác nhận tình hình, có thể chắc chắn nếu bây giờ theo lối nhỏ hẹp kia chạy trốn, nhất định trong nháy mắt sẽ bị đám sát thủ này lấy mạng. Vũ khí của bọn chúng đều là loại vượt trội trong không gian hẹp, hơn nữa nếu cảnh mộng của Minerva không sai, tất cả đều được tẩm độc chết người.

Sau lưng có quân thủ thành của Thánh Linh Quốc đang đuổi tới, trước mặt là đám sát thủ kẻ nào kẻ nấy lộ ra đầy một mặt cuồng tín liều mạng không sợ chết, Chris suy đi tính lại, chỉ có cách…

(——trong thời gian ngắn nhất xử lý bọn chúng!)

Vai cậu khẽ chạm vào vai Minerva. Một cái liếc ngang, ánh mắt họ giao nhau, trong thoáng chốc đều hiểu được ý định.

“——HAAAAAHHH!!!”

Hai người đồng loạt lao lên, một đao một kiếm, khí thế kinh người như muốn thổi tắt cả đám lửa trong hầm quân lương. Vai bọn họ vừa rời nhau, đám sát thủ cũng ập vào.

Tiếng kim loại va nhau vang lên liên tiếp, đao quang kiếm ảnh loang loáng như chớp giật.

Trọng kiếm của Minerva tưởng chừng nặng nề lại là thứ đánh ra đòn đầu tiên, dựa vào tầm với áp đảo, trong một chớp mắt đã chém văng gã sát thủ đi đầu. Hắn cố gắng né tránh mà không được, mắt vừa kịp thấy phiến sắt khủng bố đem theo sức mạnh như chuỳ phá thành ập thẳng vào người, phụp một tiếng, thân thể nát bươm đã văng thẳng lên cột đá.

Khi người rơi xuống, chỉ còn là mấy mảnh.

Một đòn phủ đầu này khí thế quá khủng khiếp, thế tràn lên của đám người kia tạm phải ngưng. Chris lập tức giống như sói dữ nhảy xổ vào giữa mấy nữ tu phía sau, liều lĩnh né một lưỡi dao độc lướt qua sát cổ, lại vung đao trả một đòn. Lưỡi đao sắc bén xả một đường chéo từ vai xuống tận hông, nữ tu kia chưa kịp kêu lên tiếng nào đã đổ gục xuống, chết ngay tại chỗ. Máu phun ra như suối, Chris lờ mờ thấy nữ tu phía sau trực tiếp đạp lên xác đồng bọn xông lên, đoản kiếm trong tay lia một đường cực hiểm. Cậu chỉ vừa kịp ngả người tránh một kiếm này, khiến cho nó đâm vào giáp vai nảy ra, nhưng bản thân cũng mất đà ngã ngửa về phía sau.

Nữ tu kia chỉ chờ có vậy lập tức nhào tới, không ngờ được Chris đã chĩa ngược đao lên chờ sẵn, mũi đao xiên ngọt qua cổ đối phương. Ả nữ tu há hốc miệng, cổ họng bị đâm thủng phát ra những tiếng lào khào, hai mắt long lên điên dại nhìn cậu rồi mới mất đi ánh sáng.

“Chris!”

Tiếng hét của Minerva vừa vọng tới, âm thanh chát chúa cùng hoa lửa đã toé ra trước mặt cậu. Một nữ tu phía sau định thừa cơ Chris vẫn đang bị đè trên đất mà xông lên, bị trọng kiếm phạt qua một đường, ổ bụng lập tức toác ra như vỏ trứng. Nhưng kinh khủng là - người này mặc kệ lòng ruột chực rơi cả ra ngoài, cứ thế nắm chặt đoản kiếm trong tay như người điên nhào về phía Minerva.

Cùng lúc, một bóng người chợt hiện ra sau lưng ả.

Chris lạnh sống lưng, vội vàng đạp cái xác trên người mình ra, bật dậy. Minerva nheo mắt khó chịu muốn đánh bay kẻ giãy chết kia qua bên, không kịp nhận ra một nữ tu khác đang nép ngay sau người ả. Phụp một tiếng, máu me nội tạng từ ổ bụng bất ngờ phun lên mặt Minerva, một cánh tay cầm dao trực tiếp xuyên từ sau lưng nữ tu đang giãy chết, qua ổ bụng mở toang mà đâm tới người cô.

Đám người điên này vậy mà thực sự đem đồng bọn ra làm lá chắn, thậm chí dùng máu thịt làm hoả mù!

Mắt thấy Minerva không phản ứng kịp, Chris gào lên một tiếng, nhào người bắt lấy lưỡi dao kia. Cậu hoàn toàn phớt lờ cảm giác đau đớn của lòng bàn tay bị cắt qua, chỉ cố gắng dồn toàn lực cánh tay, muốn đẩy lưỡi dao ngược trở về. Nhưng tư thế này quá với, chỉ dựa vào mấy đầu ngón tay không thể trong chớp mắt cản được lực đâm từ sát thủ, mũi dao dài mảnh trượt qua được, cứa một vệt trên cánh tay của Minerva.

Hai mắt Chris đã đỏ ngầu, tuyệt vọng nhìn tia máu đen sậm bắn ra từ vết thương đúng như cô đã nói.

(——Độc… Trên lưỡi dao… có độc…)

Mũi dao xoáy mạnh một vòng để rút về, lòng bàn tay Chris gần như bị cắt nát, cơn đau thấu tận gan ruột cũng theo đó mà chạy dọc cơ thể cậu. Hai đầu gối thoáng chốc mất hết sức lực chỉ chực quỵ xuống. Chris cắn răng níu lấy ý thức đang dần tắt lịm, điên cuồng chớp chớp mắt, tầm nhìn toàn một màu đỏ sậm.

Mất vài giây để những mảng màu cháy rực như lửa trước mắt cậu nhạt đi, và Chris nhận ra đám tu sĩ đã nằm la liệt trên sàn trong vũng máu.

(—— Minerva...? Minerva sao rồi?)

Chỉ một động tác quay đầu tìm kiếm đơn giản, vậy mà cậu cảm tưởng như trời đất quay cuồng, tầm nhìn vừa rõ ràng lại một chút đã tối sầm lại cùng cơn buồn nôn tới choáng váng trào lên cổ. Minerva đang đứng gần đó chống kiếm thở dốc, vết dao đâm trên cánh tay đã chuyển màu tím tái. Toán lính Ngân Đản Quân đã kịp trở lại, lo lắng gọi lớn tên hai người họ.

“Chris! Chris, ngươi——”

Tai cậu ù đi. Minerva đang lớn giọng kêu lên gì đó, nhưng cậu không nghe được. Chris gạt hết mấy binh sĩ đang chạy về phía cậu qua một bên, dồn hết sức lực mà lảo đảo bước tới bên người cô.

“Ngu ngốc… Đừng, đừng cố cử động nữa! Ngươi trúng độc thậm chí còn nặng hơn ta——”

Hai mắt của Chris đã đầy tơ máu, tầm nhìn thu lại chỉ còn vết thương đen sẫm trên cánh tay trước mặt. Cậu sờ soạng thắt lưng rút dao găm ra, rạch miệng vết thương rồi ghé miệng.

“Chris, cậu——” “Giờ không phải lúc làm việc đó, địch sắp đuổi tới rồi kìa!” “Ai đó vác Chris đi, cậu ta không đủ sức chạy nữa đâu!”

Xung quanh đầy tiếng la hét, nhưng tất cả đều đã trở thành một mớ âm thanh ù ù hỗn tạp trong tai cậu. Chris nửa tỉnh nửa mê liều mạng hút độc từ vết thương của Minerva, mút rồi lại nhổ, mút rồi lại nhổ. Hai mắt cậu lúc này đã tối đen cả rồi, không nhìn thấy gì nữa, tay chân cũng dần dần tê dại, mất đi tri giác, chỉ còn một động tác lặp đi lặp lại như con rối… cuối cùng cũng đến lúc không trụ được nữa mà ngã lăn ra đất. Chris gắng gượng mở to mắt một lần cuối cùng, chỉ kịp nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Minerva, thấy hầm quân lương chìm trong biển lửa. Ngọn lửa hừng hực phủ khắp không gian, lại khiến cậu thấy cực kì quen thuộc, cực kì quen thuộc…

——Đều cháy rụi cả rồi…

——Máu chảy thành sông, bốn phía đều là lửa… người thì… chết…

——Lại như vậy nữa… không cử động được, đã tự thề sẽ bảo vệ Minerva, tại sao… Không cử động được…

——Đã giết nhiều người như vậy, rốt cuộc là… Vẫn không cứu được… Không cứu được…

——Cũng giống như mẹ…

——Giống như… mẹ…

Chris không biết mình đang mơ hay đang tỉnh.

Cậu chỉ thấy đau, đau muốn gào lên nhưng lại không gào được, toàn thân như bị thiêu cháy. Loáng tháng trước mặt nhìn thấy thứ gì như là trần nhà, nhưng lại không ngừng xoay tròn, khiến cậu phải vội nhắm mắt lại vì cảm giác choáng váng nôn nao. Miệng Chris đắng ngắt, lại mấy lần cảm giác như có người đổ thứ nước gì có mùi cỏ khô cùng vị chua loét vào miệng - cảm giác ghê tởm trào lên trong dạ dày cậu, buồn nôn mà không cách nào nôn ra được.

“——Cậu ta liệu có qua khỏi không?”

“——Không biết.”

“——Nếu đổi lại là người khác… chỉ sợ đã chết ngay lúc đó rồi...”

“——Chris! Chris, tên ngu ngốc, ngươi tỉnh lại cho ta! Ngươi cứ như vậy mà chết ta thề sẽ không tha cho ngươi!!!”

Bên tai vọng tới tiếng người ầm ĩ, đối với Chris thật giống như từng nhát búa nện vào hộp sọ, đau đớn khó tả. Người cậu hầm hập sốt, ý thức như chảy ra thành bùn nhão. Mí mắt khó khăn lắm mới kéo lên được một chút đã chỉ chực sập xuống trở lại, rốt cuộc khiến cậu từ bỏ nỗ lực mở mắt ra. Khe hở nhỏ xíu giữa hai mí mắt chỉ vừa vặn cho một mảnh ánh sáng lọt vào, mờ ảo tựa trăng non. Giữa vầng trăng non đó, Chris mơ hồ nhìn thấy một thiếu nữ, một thiếu nữ với mái tóc như lửa đỏ, một thiếu nữ hai mắt ầng ậc nước, không ngừng gọi lớn tên của cậu.

Mí mắt Chris sụp xuống. Mà lần tiếp theo mở mắt ra, cậu cũng không biết mình đang nhìn thấy thật hay chỉ là cảnh ảo.

——Mẹ?

Chris chẳng rõ vì cái gì mà tâm trí mù mờ của cậu cho rằng đây là mẹ. Tất cả những gì cậu biết là có một người phụ nữ, là lòng bàn tay cậu có hơi ấm kề bên. Là cậu chợt có phản xạ muốn siết chặt lấy hơi ấm kia bằng bất cứ giá nào.

——Mẹ ơi, tha thứ cho con…

——Con đã không thể cứu, không thể cứu…

Cảm giác đau đớn vừa dịu đi một chút đã lại bùng lên, cào xé, thiêu đốt, như thể cậu bị ném thẳng vào trong

một lò than - không, như thể cậu bị ném vào trong lòng núi lửa, bốn phía đều là nóng rực, hai bàn tay cào cấu bám víu lấy vách đá xung quanh cũng bị thiêu cháy, đến mức ngay cả xương cốt cũng không còn.

Chớp mắt một cái, khung cảnh lại quay về cái nhà kho thuở nhỏ. Nhà kho cháy rực, ngọn lửa đỏ không ngừng thiêu đốt mọi thứ xung quanh, phần mái lợp trông cũng như sắp sụp xuống rồi. Mẹ đang trùm cả lên người cậu, có lẽ là muốn che chắn, nhưng toàn thân bà lạnh ngắt. Đúng, bà đang bốc cháy, nhưng cũng đồng thời lạnh ngắt. Chỉ còn là một thi thể mà thôi.

“——Mẹ!!!”

Chris vươn tay tới trước muốn giữ lấy mẹ, nhưng da thịt của bà tan thành tro bụi dưới những ngón tay. Nước mắt chảy tràn trên má cậu, nóng hơn cả lửa, thiêu đốt gương mặt Chris, lại giống như thiêu đốt cả trái tim.

***************************************

Chris tỉnh lại.

Bầu trời trước mắt cậu không ngừng lay động - không, là cả thế giới xung quanh cậu đang không ngừng lay động. Ý thức bị sương mù phủ kín của Chris nhất thời chưa thể xử lý được, phải một lát sau cậu mới nhận ra mình đang nằm người trên một nơi nào đó.

Ý thức khôi phục, liền theo sau là thị giác. Hai gương mặt dần dần hiện ra trong tầm mắt Chris, bốn mắt chăm chú nhìn cậu đầy lo lắng. Mắt của cậu vẫn chưa chỉnh được tiêu điểm cho rõ ràng, chỉ lờ mờ thấy một người là nam thanh niên đeo mắt kính, người còn lại là một thiếu nữ tóc ngắn màu nâu nhạt.

“...Chris? Anh nghe thấy gì không? Có nhìn thấy tôi không?”

Paula đưa tay giữ đầu Chris xoay qua xoay lại, còn thử dùng ngón tay kéo mí mắt cậu lên kiểm tra gì đó. Chris nặng nhọc đẩy tay cô ra, muốn gật đầu, chợt phát hiện cổ bị bó vải không cử động được. Cậu thử lên tiếng, lại nhận ra đầu cuống họng có thứ gì chẹn lại không nói được tiếng nào.

“A a, chờ một chút, đừng cố nói vội, thuốc sẽ lọt xuống họng mất.”

Nicolo ngồi bên cạnh thò ngón tay vào trong miệng Chris, lấy ra một khối cầu gì đó màu xanh xanh, có lẽ là thảo dược mà anh ta nhắc tới. Paula thấy cậu không có phản ứng gì đáng ngại, vội vã đứng dậy chạy đi kêu lớn: “Fran Điện hạ, tỉnh rồi! Chris tỉnh rồi!”

Tiếng người càng lúc càng xa, dần nhường chỗ cho tiếng lọc cọc đều đều, còn có tiếng lách cách của kim loại va nhau. Chris ngẩn ra một lúc, mới nhận ra mình đang nằm trên xe ngựa chở vũ khí. Xe ngựa đi cùng đoàn hành quân, vì xóc nảy nên mới khiến cậu tưởng như cả thế giới đều đang chuyển động.

“Nếu đem xương cốt của cậu mài ra thành thuốc bột hoặc là đem nấu cao, chắc là sẽ vớ bẫm được cả món hời lớn.” Nicolo nhẹ nhõm tựa lưng vào thành xe, cười khổ, “Đây đã là lần thứ ba rồi, thân thể cậu rốt cuộc là làm bằng cái gì vậy? Trúng kịch độc nhiều như vậy cũng không chịu chết, tôi chữa bệnh bao nhiêu năm chưa từng thấy qua.”

——Kịch độc…

Chris giống như nhớ ra gì đó, đột nhiên bật dậy. Cảm giác tê liệt cùng đau đớn lập tức truyền khắp toàn thân, giần giật như lửa đốt. Cậu nhăn mặt, cố gắng gạt nó ra khỏi đầu mình.

“A? Tinh thần cao vậy, đã muốn xuống đi bộ rồi sao?”

“Mi…nerva…”

Giọng Chris khản đặc. Âm thanh đi qua cổ họng khô cháy, chẳng khác nào dao cắt.

“...Minerva đâu… Cô ấy thế nào rồi? Cô ấy cũng…”

Thấy phản ứng đầu tiên của cậu là như vậy, ngay cả Nicolo thường ngày đùa cợt về hai người bọn họ cũng sốc không nói được gì. Anh ta ngẩn người một chút, rồi im lặng đưa tay chỉ về một góc khác của xe ngựa, trên sàn xe chất đầy những giỏ trúc chứa mũi tên. Dưới đống giỏ trúc ngổn ngang một đống chăn đệm tự chế bằng quần áo vải, nổi bật mái tóc đỏ bù xù tán loạn. Chris gạt đám vũ khí chồng chất xung quanh ra, khó nhọc lết tới chỗ kia.

Gương mặt Minerva trắng bệch đến lạnh người. Nếu không phải thấy rõ lồng ngực cô vẫn còn phập phồng nhịp thở, chỉ sợ Chris đã bị doạ chết.

“Cậu đã bất tỉnh suốt hai ngày rồi.” Nicolo vẫn ngồi nguyên tại chỗ, từ phía sau nói vọng tới, “Đừng lo. Nhìn vậy chứ tình trạng của Minerva không quá tệ, ít nhất so với cậu nhẹ hơn nhiều.”

(...Hai ngày? Lâu như vậy sao?)

“Hành quân hai ngày không nghỉ, cũng đã cách pháo đài bữa trước một ngọn núi. Hiện tại quân tình khẩn cấp không thể quay về Zaccariesco được, Chủ tướng hạ lệnh tức tốc tiến đến mục tiêu tiếp theo.”

Nicolo kể cho Chris tình hình xong, đứng dậy nói phải đi lấy nước, sau đó vén vải phủ quanh thùng xe nhảy ra ngoài. Chris cũng chỉ biết ngồi đó. Một lúc sau, Minerva khẽ cựa mình tỉnh dậy.

Ánh mắt của họ chạm nhau, nhưng không ai nói một lời nào.

Minerva im lặng xoay đầu nhìn ra phía cửa xe. Ánh tà dương lách qua khe vải chiếu vào trong xe ngựa, nhuộm lớp ván gỗ thành một mảnh màu đỏ thẫm. Minerva nhìn ánh nắng kia không chớp, còn Chris lại thấy nó chói mắt đến lạ kỳ.

Cậu rướn người tới xem vết thương của Minerva. Cơ thể vẫn còn cứng ngắc, mỗi cử động đều đau đớn, nhưng miễn cưỡng có thể chịu đựng được. Nhìn cánh tay quấn băng trắng xoá tới tận khuỷu, cậu không nhịn được bấu chặt lấy đầu gối của mình: “Xin lỗi…”

“...Xin lỗi cái gì?” Minerva hỏi lại.

“Suýt chút nữa… không cứu được cô.”

Minerva nghe xong hai mắt trợn trừng, giống như giận tới quên đau mà bật cả người dậy. Nhưng sức lực của cô lúc này cũng chẳng hơn gì Chris, hai chân yếu ớt không đứng nổi, cuối cùng choáng váng mà ngã vào ngực cậu.

“Ngu ngốc! Ngươi là đồ ngu hết thuốc chữa!” Minerva cả người mềm nhũn vẫn gom hết sức lực đấm đấm vào người cậu, thanh âm run rẩy từng hồi, “Ai dạy ngươi dùng cái cách… ngu đần như vậy! Độc trong người ta đã được giải hết rồi, còn ngươi thì đến tận hôm qua vẫn chưa biết sống chết ra sao!”

Chris im lặng để cho cô đánh, mắt nhìn xuống bàn tay phải của mình. Cũng không hiểu nghĩ gì, cậu bất chợt nhấc nó lên gần miệng, dùng răng cắn nút băng vải tháo ra.

“Ngươi, ngươi làm gì đó!”

Minerva giật mình kêu lên, muốn ngăn lại nhưng không kịp nữa. Lớp băng trắng đã tuột ra một chút, để lộ lòng bàn tay trần.

Lòng bàn tay, có vết dao đâm đang từ từ lành lại bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy được.

Chris nhíu mày, thậm chí cảm nhận được máu thịt bên dưới vết thương đang rục rịch chuyển động, liền lại vào nhau, rất ngứa ngáy.

“Ngươi… Mau băng lại, tên ngốc này! Đừng có làm vết thương rách ra nữa!”

Minerva thoáng thấy cảnh tượng kia, nhưng dường như không để tâm mà gắt gỏng ấn cánh tay cậu xuống, buộc lại băng vải, động tác thô bạo đến mức Chris suýt nữa đau đến kêu lên.

Vết thương đã băng xong, nhưng tay Minerva vẫn không rời tay cậu. Thiếu nữ tóc đỏ cúi gằm mặt, cũng không biết là không muốn ngẩng lên, hay không dám ngẩng lên.

“...Cảnh ta nhìn thấy trong giấc mơ, là lòng bàn tay bị dao độc đâm xuyên qua mà chết.”

Mái tóc dài xoã xuống, che đi gương mặt, cho nên Chris không biết được biểu cảm Minerva lúc nói những lời ấy ra sao. Nhưng cái run rẩy trong giọng nói kia, cậu cảm nhận được rõ ràng.

“Là, là ta… ta bắt ngươi ở bên ngăn chặn điềm tử, nhưng chưa từng bảo ngươi dùng cái phương thức liều mạng đó!”

——Nói là như vậy, nhưng… liệu còn có phương thức nào đây?

“...Tại sao… Tại sao ngươi lại vì ta làm đến mức này?”

——Tại sao?

——Còn có thể là tại sao? Bởi vì cô…

——Bởi vì cô, là…

“———MẸ CỦA NGƯƠI ĐÃ CHẾT RỒI!!”

Minerva bất chợt thét lên - tiếng thét như vừa đánh vỡ một thứ gì đó bên trong Chris, một thứ gì đó đã bị cậu chôn chặt bên dưới trái tim mình. Hai môi Chris run lên bần bật, vẻ mặt mờ mịt ngơ ngác như đứa trẻ con, không biết đáp lại gì, chỉ có thể nhìn cô trân trối.

(Tại sao… lại nhắc tới chuyện này…)

“Ngươi bất tỉnh hai ngày hai đêm, suốt thời gian đó vẫn không ngừng kêu khóc gọi mẹ của ngươi!”

Chris nuốt khan, sắc mặt càng thêm tái nhợt——Đúng vậy, cậu vẫn còn nhớ rõ, cho dù đầu óc mù mờ đến đâu cũng không quên được… trong lúc bất tỉnh đã quay lại cái nhà kho đầy lửa nọ, tuyệt vọng hét gọi mẹ mình.

Còn bắt được cánh tay ai đó, cũng ngỡ là tay mẹ, cho nên càng gọi thảm thiết hơn.

Mà cánh tay kia rồi cũng vuột đi, giống như năm xưa, Chris không có cách nào cứu được bà.

“Mẹ ngươi đã chết rồi! Ngươi có la hét thế nào cũng vô ích, có gọi bao nhiêu lần bà ấy cũng không quay lại! Ta biết, ta cũng biết rõ như ngươi, ta cũng không cứu được mẹ của mình——!”

(——Mẹ… của Minerva?)

Câu nói sau cùng này kéo giật Chris ra khỏi dòng suy nghĩ. Cậu ngơ ngác giương mắt nhìn Minerva, mà cô cũng giật thót, giống như nhận ra mình lỡ nói điều không nên nói, vội vàng che miệng lại.

“...Không liên quan tới ngươi. Vừa rồi ngươi không nghe thấy gì hết, một chữ cũng không nghe thấy.”

“Nhưng…”

“Đã nói không liên quan tới ngươi! Sau này chỉ cần tiếp tục ở bên cạnh ta là được, còn lại không mượn ngươi bảo vệ! Ngươi còn dám liều mạng như thế, ta, ta…”

Minerva nói đến đây, cổ họng lại dường như nghẹn đắng. Cô chầm chậm hạ tay Chris xuống, năm ngón tay thon dài duỗi ra, đan vào tay cậu, lại càng thêm siết chặt.

“Ngươi… ngu ngốc… Ngươi vì không cứu được mẹ mà ám ảnh cả đời… Lại muốn đem ta làm vật thay thế… Ngươi làm như vậy, ngoại trừ tự giày vò chính mình ra, có thể đổi lại được cái gì…”

Những lời này, như xé toạc một vết thương vẫn còn chưa khép miệng. Chris im lặng. Cậu biết mình không thể trả lời cô.

Tất cả những gì cậu có thể làm, chỉ là lặng yên nắm lấy bàn tay ấy.

Xe ngựa rung lắc chậm dần, tốc độ di chuyển dường như đang giảm xuống.

Ánh nắng hắt qua tấm vải phủ cửa xe, để lộ một bóng người vừa trèo lên chuẩn bị chui vào. Minerva giật mình buông tay Chris, nhanh chóng di chuyển về lại góc xe, tựa vào đống thùng gỗ.

Chris đưa mắt nhìn qua đám giáo dài dựng đứng tua tủa như bó chông, thấy một bàn tay thon thả vén vải phủ cửa xe, rồi lại có một mái tóc vàng óng thò vào. Francesca đưa mắt nhìn một lượt qua Minerva và Chris, không nói không rằng tiến tới ngồi bên chỗ cậu.

Sau đó… thản nhiên vạch ngực áo của cậu ra.

“Woa woa woa——F-Francesca! Tôi bị thương ở tay, không phải ở chỗ đó!”

Mắt thấy bàn tay mềm mại đã luồn vào chạm tới bộ ngực trần, Chris thiếu chút nữa nhảy dựng lên như phải bỏng. Nhưng sức còn yếu, hơn nữa vừa chống tay xuống sàn xe đã đau điếng cả người, cho nên không có khả năng ngăn người ta sờ soạng.

“Fran?!” Minerva mặt mũi đỏ bừng, vội vã nhào tới nạy nữ tướng bình sinh không biết xấu hổ kia ra, “C-Cậu không được!”

“Còn không phải vì mặt mũi hai người đều tối sầm như nhà có tang?” Francesca tủm tỉm cười, “Cậu không nói gì, mình còn tưởng Nicolo lúc khám bỏ sót, trên người Chris có vết thương chí mạng chẳng còn sống được bao lâu nữa…”

“Tôi còn sống khoẻ, cảm ơn.”

Chris làu bàu lết về phía sau, dùng tay trái cài lại nút áo bị cởi.

“Mình có nghe Gil báo cáo qua.” Francesca cũng không đùa cợt nữa, vẻ mặt bình tĩnh kiếm một cái giỏ trúc đựng tên làm ghế ngồi, “Anh ta nói mọi người bị sát thủ phục kích, cải trang thành tu sĩ?”

Minerva liếc Chris một cái, sau đó gật đầu.

Nữ tướng tóc vàng nặng nề thở hắt ra, một tay đưa lên day day trán: “”Thật là quá sơ suất. Mình vốn tưởng cậu biết trước như vậy mà tránh đi thì sẽ không xảy ra nữa rồi, ai ngờ đã hành quân cách xa ngàn dặm lại vẫn có một đám sát thủ từ trên trời rơi xuống…”

“Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cậu vẫn còn nghi ngờ năng lực của mình?”

“Không phải nghi ngờ năng lực tiên tri của cậu. Vấn đề ở chỗ, cảnh mộng mà cậu bị Chris giết chết vẫn còn đó đúng không?”

Francesca vừa nói, cả hai người Chris và Minerva đồng thời khựng lại.

(——Đúng rồi, còn có cảnh mộng mà cô ấy bị mình dùng đao đâm chết. Hai cái tương lai mâu thuẫn lẫn nhau, lẽ ra…)

Nếu Minerva đã được định sẵn sẽ chết dưới tay cậu, vậy đáng lẽ cô không thể chết dưới tay ai khác.

Nhưng nghĩ lại, thực tế Minerva đúng là không chết, hơn nữa người đã đỡ cho cô một dao khi đó, cũng chính là kẻ được tiền định sẽ lấy mạng cô sau này.

“Nói như vậy, tình huống lúc trước lại lặp lại à… Trăm ngàn điềm tử đều có thể bằng cách nào hay cách khác mà tránh được, chỉ có hắn…” Minerva lẩm bẩm, sắc mặt càng lúc càng trầm xuống.

Nhưng làm cho Chris bất ngờ, chính là Francesca chỉ gật đầu không đáp, mà ánh mắt cũng không nhìn về phía Minerva đang nói chuyện. Cặp mắt như lam ngọc kia chỉ nhìn chằm chằm vào cậu, chăm chú quan sát như đang suy tính điều gì.

Không thể nào có chuyện tôi giết cô ấy được——Chris muốn nói ra những lời này, muốn nói vô cùng, nhưng lời vừa lên đến đầu cổ họng thì như kẹt cứng. Chỉ có cảm giác ghê tởm. Người như cậu, có thể khẳng định sẽ không giết ai sao?

Francesca biết điều gì đó mà hai người họ không biết. Ít nhất từ thái độ của cô, Chris lờ mờ cảm nhận được điều này.

“Còn có một việc, mình không nghĩ ra có ai muốn lấy mạng cậu tới mức phái đi sát thủ.” Francesca cuối cùng cũng rời mắt, quay lại nhìn Minerva, lắc lắc đầu, “Nếu là muốn phá đi chiến lực của Ngân Đản Quân, mình mới là mục tiêu hợp lý hơn. Nếu là người từ Thánh Linh Quốc bên kia… thứ nhất có thể bị cậu dễ dàng nhận ra, thứ hai——mình không nghĩ đám Vương Xứng Hầu muốn cậu trở thành người chết.”

“Không phải người của Vương Xứng Hầu…” Minerva nhỏ giọng, “Cũng không phải cải trang. Đám người kia thực sự là tu sĩ, đều phụng sự thánh giáo Tyche.”

Nghe được câu trả lời này, hai mắt Francesca nheo lại. Cô thoáng im lặng một hồi, sau đó thở hắt ra: “Nói như vậy, ngay cả Thánh Linh Quốc vạn năm không suy cũng đã xảy ra chia bè kết phái rồi…”

Minerva và Thánh Linh Vương Tộc rốt cuộc có quan hệ gì——Chris vừa muốn mở miệng hỏi, lại bị ánh mắt mang theo khí thế khiếp người của Francesca làm cho câm họng, chỉ có thể nuốt mấy lời nọ xuống. Ý tứ của nữ tướng kia rất rõ ràng - chuyện riêng tư này ngay cả cô cũng không quyết định được, nếu Chris muốn biết, vậy chỉ có thể đợi đến khi Minerva chủ động nói ra.

Tuy là doạ người, nhưng cũng chứng tỏ cô thực lòng coi Minerva là bạn.

Francesca xác nhận Chris không có ý định mở miệng nữa, mới tiếp: “...Nói nghe nha, kì thực bây giờ mình chỉ muốn cho người đem cậu và Chris về lại Zaccariesco, khoá vào trong phòng riêng, mặc cho vài bộ áo trói lụa là cao quý chặt tới không cử động được, sau đó đợi tới hết chiến tranh thì thôi. Mình có hai thân vệ đáng yêu như vậy, nhưng cả hai người đều giống như vừa sơ hở ra là sẽ tự lao đầu vào chỗ chết, nghĩ mà đau lòng quá…”

“Fran!!!”

Minerva nghiến răng gắt lên: “Mình là vì chiến đấu mới gia nhập vào Ngân Đản Quân. Cậu đã hứa chỉ cần tay mình còn có thể cầm kiếm, chỗ của mình là ở chiến trường!”

“...Tốt thôi. Tập trung nghỉ ngơi tốt một chút, đợi vết thương lành lại, trận tiếp theo phải nhờ cậy vào hai người.”

Francesca thở dài một tiếng, khoát tay ra dấu đầu hàng. Chris cũng không biết lời của cô có bao nhiêu phần là đùa, bao nhiêu phần là thật, nhưng cũng chỉ có thể nắm chặt thanh đao, gật đầu đồng ý mà thôi.

“Chúng ta bây giờ là đang đi đâu? Pháo đài lúc trước thế nào rồi?”

Minerva vừa hỏi vừa day day thái dương, cố gắng xua đi cơn chóng mặt vẫn còn kể từ khi thức dậy.

“Cuộc tập kích hôm trước đã phá được kho lương, thành công trì hoãn thời gian hợp binh của bọn chúng đi một chút. Ngày hôm qua thám báo cũng đã đại khái nắm được kế hoạch tác chiến của Thánh Linh Quốc Quân rồi. Bọn chúng từ Thánh Đô chia quân làm bốn đạo, tạo thành thế gọng kìm đánh vào Medoccia, muốn vây chết thành chính Saint Carillon.”

Medoccia nằm tiếp giáp biên giới Thánh Linh Quốc, cũng chính là công quốc gần với Thánh Linh Quốc nhất trong số Bảy Nước Phương Đông. Lúc trước Thánh Linh Quốc Quân vây công Nhà Thờ Lớn, đánh hạ biểu tượng tinh thần của giáo hội Palkai, Tổng Giám Mục phải kéo theo đám người trong nhà thờ chạy trối chết tới Medoccia tị nạn.

Minerva cau mày: “Đối phương có tổng cộng bao nhiêu binh lực?”

“Trên dưới ba vạn.”

Một con số này, khiến Chris phải rùng mình.

Phải biết năm ấy Thánh Linh Quốc xuất động đại quân tiến về Princinopolis bao vây Nhà Thờ Lớn, đánh một trận cực kì thảm khốc, cũng chỉ dùng tới hai vạn binh sĩ mà thôi. Bản thân Nhà Thờ Lớn chính là một pháo đài kiên cố, dưới sức công phá của hai vạn quân cũng phải thất thủ.

Mà bây giờ, binh mã kéo vào Medoccia lên đến ba vạn.

“Liên quân Đông Quốc vừa mới bại một trận, sẽ không kịp tới ứng cứu. Thánh Linh Quốc Quân hiện tại muốn đánh sập Saint Carillon, chỉ sợ… không quá ba ngày.”

Truyện Chữ Hay