Tsurugi no Joou to Rakuin no Ko

hắc ma thú và bạch tường vi (chưa edit)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Đ-Đợi đã, đợi một chút! Các người làm ơn đợi một chút! Cho ta tới gặp Tướng quân của các người!"

Một tiếng la the thé chen vào giữa âm thanh rền vang của hàng vạn tiếng vó ngựa đang rầm rầm tiến tới.

Thánh linh quốc quân đưa kị binh lên trước, theo sau là bộ binh hộ tống dàn hỏa bác, rầm rộ tiến quân qua khoảng đất không một bóng người, thẳng hướng Nhà Thờ Lớn. Kẻ lao ra giữa đường chặn bước đoàn quân chính là Chỉ huy đội Dân vệ của Princinopolis. Hắn đem theo vài tên thuộc hạ đến đàm phán, nhưng bọn chúng nhìn thấy đại quân đông như kiến cỏ, vó ngựa tung bụi mù trời thì tên nào tên nấy run lên bần bật, mắt trước mắt sau chỉ chực tìm đường bỏ chạy. Lũ binh lính Thánh linh quốc nhìn thấy vậy thì huých nhau cười ha hả.

Viên tướng chỉ huy giơ tay lên ra hiệu cho binh sĩ dừng lại.

"Ồ, đó chẳng phải ngài Chỉ huy đội Dân vệ sao?"

Hắn không thèm xuống ngựa bỏ mũ, ngồi vắt vẻo trên yên kéo tấm che mắt của mũ giáp mà nói bằng giọng kênh kiệu, không quên thêm kính ngữ một cách giễu cợt.

"Ngài lặn lội tới đây có chuyện gì vậy? Nếu là muốn gia nhập Thánh linh quốc quân thì đợt nhập ngũ qua lâu lắm rồi, đợi đến năm sau đi."

Phía sau có mấy tiếng cười ha hả. Gã Chỉ huy Dân vệ giận tím mặt, nhưng đành nhịn nhục bước tới phía trước ngựa viên tướng và quỳ xuống.

"Thời hạn mới chỉ qua có chưa tới nửa giờ đồng hồ, tôi xin mấy người hãy gia hạn thêm một chút thời gian nữa! Chúng tôi đang gấp rút tìm kiếm trong nhà thờ, chỉ một lát nữa chắc chắn sẽ tìm ra rồi!"

"Aha~ Ngài chỉ huy à, hiện giờ không cần phải làm phiền ngài nữa đâu." Viên tướng bật ra một điệu cười khinh khỉnh.

"Hả? T-Tại sao......?"

Chỉ huy Dân vệ vẫn đang quỳ trên mặt đất ngẩng đầu dậy kêu lên ngạc nhiên. Gã kị sĩ nhếch miệng cười, phất tay vẻ nhàn nhã.

"Christopher hôm qua đã một mình tới doanh trại đầu hàng bọn ta rồi. Giờ các ngươi có lật tung cả cái nhà thờ rẻ rách đó lên cũng không tìm thấy hắn đâu, đừng cố gắng làm gì."

"Lát nữa các ngươi sẽ được nghe tiếng tường thành phá đổ, đảm bảo là hay hơn tiếng chuông." Một tên lính nào đó bất chợt bật lên mấy câu bông đùa, khiến cả lũ cười sặc sụa. Chỉ huy Dân vệ chỉ biết ngớ người nhìn quanh, mồm hết há ra lại ngậm vào như con cá.

"Hắn.... Hắn đầu hàng rồi? V-Vậy, các người, tại sao các người còn------"

"Ngươi lắp bắp cái mẹ gì vậy?"

"Các người tại sao còn chưa lui quân! Chẳng phải đã nói nếu bắt được hắn thì sẽ không tấn công vào Princinopolis nữa sao?! Vậy đoàn quân này là thế nào đây?!"

"Ồ... Phải ha. Đại tướng quân đúng là có nói nếu các ngươi đem người giao ra đây thì sẽ rút quân về....."

"Chính thế! Các ngươi còn đợi gì nữa mà không------"

"Chà ~ hình như ngài có nhầm lẫn gì đó rồi thì phải. Vừa rồi là tự Christopher dẫn xác tới, chứ không phải do người trong thành giao ra. Việc gì chúng ta phải rút quân nhỉ?"

"Cái----" Chỉ huy Dân vệ tái mặt, đứng bật dậy, "Ngươi.... Lừa đảo! Các ngươi ngay từ đầu đã định lật lọng!"

"Toàn quân nghe lệnh!" Viên tướng phớt lờ gã đàn ông đang kêu gào, rút kiếm giương lên, "Có vẻ như giữa đường có một hòn đá vướng víu lăn ra, cẩn thận đừng để ngựa vấp phải nó-----Tiến quân!"

"Khoan.... chờ đã! Làm ơn dừng lại!"

Chỉ huy Dân vệ hoảng sợ gào lên, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, hai tay co giật như người động kinh. Trước mặt ông ta, hàng ngàn vó ngựa đang xông tới, sẵn sàng đạp nát con người bằng xương bằng thịt này ra thành đống thịt vụn. Kẻ đầu tiên bỏ mạng trong cuộc tấn công vào Princinopolis, sắp sửa lãnh đòn hành quyết----

"!!!!"

Phập một tiếng, hai kị binh đột nhiên ngã gục ngay trên mình ngựa. Hai con ngựa mất người điều khiển thì chạy loạn lên, đâm cả vào đội hình Thánh linh quốc quân. Viên tướng điên cuồng ghìm ngựa, chưa kịp hạ lệnh gì thì đột ngột cảm thấy lưỡi thép lành lạnh xuyên vào sau gáy.

Trong khoảnh khắc, máu bắn vọt ra, cơ thể nặng nề của hắn đổ ập xuống đất.

"Cái quái----" "Có kẻ địch?!" "Chúng từ đâu tới vậy chứ?!" "Là cung thủ.....không phải!!"

Thánh linh quốc quân trở nên rối loạn, người sau xô người trước, đội hình dồn hết vào nhau. Chỉ huy Dân vệ vẫn cứ quỵ đơ ra đó, thẫn thờ nhìn vào cảnh tượng trước mặt. Bỗng từ bên cạnh có tiếng hét lớn:

"Túm lấy!"

Chưa kịp phản ứng, vai ông ta đã bị giật mạnh một cái, tầm nhìn đảo lộn. Đến lúc định thần lại, viên chỉ huy đã thấy mình đang ngồi trên lưng ngựa, màu cờ tím của Thánh linh quốc quân lui nhanh về phía sau.

"Ngồi cho vững vào, ông nặng quá đấy."

Kị sĩ mặc áo giáp đen nắm dây cương cằn nhằn, chính là Gilbert. Ngay bên cạnh là một con ngựa khác phi song song, người ngồi trên lưng ngựa đeo cặp kính mắt, liên tục phóng dao về phía sau với tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp - bác sĩ quân y của Quân đoàn, Nicolo. Cứ mỗi lần mũi dao phóng ra, phía sau lại nghe tiếng người hét lớn.

"Các-Các ngươi..."

Gã chỉ huy nghiến răng hét lên the thé.

"Các ngươi nghĩ mình đang làm gì?! Tại sao lại cản trở ta thương thuyết?!"

"Ông gọi đó mà là thương thuyết?" Nicolo nãy giờ im lặng cũng cáu tiết hét vọng sang, "Có mà đứng đó làm trò cười cho bọn chúng ấy! Cản trở? Vậy hoá ra ông muốn để cho đám Thánh linh quốc quân đạp thành đống thịt vụn mới vừa lòng hả? Ta là quân y, việc của ta là cứu người!"

"Đừng nói nhiều nữa, cẩn thận cắn phải lưỡi đấy." Gilbert lên tiếng, giọng vẫn lạnh tanh, "Phải tăng tốc trước khi cung thủ của chúng kịp định thần lại."

Hai con ngựa phi nước đại qua khu dân cư trống hoắc của Princinopolis. Âm thanh ầm ầm như sấm dậy từ xa vọng lại, là tiếng động của mười ngàn binh sĩ cùng với hoả bác và trục công thành. Gilbert và Nicolo lao vút lên cây cầu treo bắc qua con hào dẫn vào Nhà Thờ Lớn, vừa lúc toán quân mang cờ bạc vũ trang đầy đủ tràn ra trước cổng thành sẵn sàng đoạn hậu. Bên trong thành, dân chúng chen chúc đông nghịt, sợ hãi nhìn ra ngoài.

"Mau đốt cầu treo! Đóng cửa lại!"

Gilbert nhảy xuống ngựa la lớn. Lính gác thành lập tức đổ dầu xuống cầu gỗ rồi châm lửa. Ánh sáng đỏ rực bùng lên dữ dội, cắt đi con đường duy nhất nối giữa cổng thành và thị trấn. Viên chỉ huy đội Dân vệ sững sờ nhìn cảnh Thánh linh quốc quân tràn vào thành phố, gục xuống đất gào khóc.

"Chờ đã!!! Các ngươi thực sự định vứt bỏ thị trấn hay sao?!! Đây là quê nhà của chúng ta đấy!!! Cho dù chỉ có một mình ta cũng phải...!!!"

Nicolo xuống ngựa, tần ngần đến bên cạnh rồi đặt tay lên vai ông ta.

"...Xin lỗi, có vẻ ta đã đánh giá sai về ông."

"Lũ khốn nạn... lũ khốn nạn! Lũ cướp cạn chết tiệt!"

Viên chỉ huy tựa như không nghe thấy gì, tiếp tục đấm thùm thụp xuống đất mà gào thét.

"...Nhưng cũng vì thế mà ông không được bỏ mạng ở ngoài kia. Chiến tranh------vốn dĩ nó đã tàn khốc như vậy rồi."

Cánh cổng đồ sộ của Nhà Thờ Lớn đã đóng lại. Dân chúng, binh lính, tu sĩ, tất cả tiến đến mép tường thành, nhìn ra khung cảnh bị tàn phá bên ngoài. Không ai nói được nổi một tiếng nào, tất cả đều như bị đè bẹp bởi thứ áp lực đáng sợ từ bên ngoài tường thành tràn tới.

Tiếng bánh xe, tiếng vó ngựa, tiếng trống trận dồn dập... tất cả hợp lại thành một bản hoà âm rùng rợn.

* * *

Cho dù đã đi khỏi Princinopolis một đoạn khá xa, Chris vẫn có thể nghe thấy tiếng trống trận cùng tiếng hò reo vang dội của Thánh linh quốc quân.

Hiện giờ cậu đang ở trong một chiếc lều dã chiến xa hoa, trên tường treo gia huy Tam đại Công tước cùng hàng loạt thứ đồ trang trí đủ kiểu đủ màu. Sàn nhà phủ hai lớp da thú dày, liếc qua cũng biết đây là thứ hàng thượng hạng chỉ dành cho quý tộc. Phía trước là chiếc bàn lớn đủ cho mười người ngồi.

Chỗ này nhìn kiểu gì cũng không giống nơi giam giữ tù nhân, Chris nghĩ thầm. Lạ hơn nữa là cậu hoàn toàn không bị trói cho dù chỉ là một sợi dây nhỏ. Cái kiểu đãi ngộ này khiến cậu cảm thấy khó chịu một cách kì lạ.

Cậu đã nghe loáng thoáng về việc mình là người xuất hiện trong Lời Tiên Tri, là người sẽ trở thành chồng của Công chúa Thánh linh quốc. Nếu những gì Julio nói là sự thật thì Minerva và Silvia đã mơ thấy hai giấc mơ giống hệt nhau. Nếu nghĩ theo hướng đó thì quả thực việc Chris được biệt đã cũng không phải điều gì khó hiểu. Thế nhưng cũng chính điều đó khiến cậu lo lắng, không biết đối phương có đoán ra được ý định của mình không.

Ngay từ đầu đã không có chút hi vọng nào rằng đám tàn độc này sẽ lui quân chỉ vì Chris đưa đầu ra giao nộp, điều đó cả hai bên đều biết rõ. Nếu vậy, kẻ địch chắc chắn sẽ cho rằng cậu có ý đồ gì đó khác.

(Nhưng nếu vậy... trói mình lại chẳng phải an toàn hơn sao?)

"Ngài Christopher."

Cửa lều nhấc lên, một bóng dáng thấp bé bước vào. Xem ra đây là một tên quân hầu.

"Tướng quân có nhờ tôi chuyển lời, sau khi chiếm được Princinopolis sẽ đưa ngài đến nơi thoải mái hơn. Hiện tại xin ngài chịu khó ở tạm chỗ xoàng xĩnh này vậy."

"Các ngươi đã bắt đầu tấn công rồi sao? Vậy còn dân chúng------"

"Theo như tiền quân đưa tin về thì đám dân trong thành tất cả đều đã trốn hết vào trong nhà thờ rồi. Hiện tại Princinopolis hoàn toàn là một thị trấn bỏ hoang, không có bóng người nào hết. Dù gì nữ tướng Zaccaria cũng khét tiếng là một thiên tài dùng binh lại sở hữu quân tinh nhuệ, vậy nên bên ta cũng đã sớm có chuẩn bị để vây hãm lâu dài rồi~~~"

Gã quân hầu mặt không giấu nổi vẻ phấn khích kênh kiệu, khoa chân múa tay nói liền một hơi rồi cúi đầu xin phép lui ra. Chris nhìn xuống, nghiến răng trèo trẹo. Tiếng ngựa kêu trống gióng nãy giờ cảm tưởng như đột nhiên chói tai hơn gấp bội lần.

(------Vậy là bọn chúng bắt đầu tấn công rồi,)

(Thậm chí đây còn mới chỉ là một nửa quân lực của chúng. Vẫn còn một vạn viện binh từ phía nam nữa.)

(...Không, giờ không phải lúc nghĩ chuyện đó! Có muốn quay lại cũng không kịp nữa rồi. Chỉ cần làm việc phải làm thôi.)

Chris nhìn xuống bàn tay phải. Đêm nay chính là trăng non - thời điểm Ma thú trỗi dậy mạnh nhất.

Thế nhưng Ma ấn thậm chí còn không phát sáng dù chỉ một chút.

Tiếng thì thào không dứt bên tai Chris trước đây, giờ cũng bặt tăm.

(Nó vẫn còn chưa tỉnh dậy? Sao lại như thế được? Bình thường nó thậm chí còn chưa bao giờ để mình được yên quá nửa buổi...)

(Không được, cứ tiếp tục như thế này thì kế hoạch sẽ đi chệch hướng hoàn toàn.)

Cậu lo lắng siết chặt nắm tay, móng tay cứa vào da thịt đau nhói.

(...đã leo lên lưng cọp rồi, đừng nghĩ vẩn vơ nữa. Cho dù Ma ấn không thể kích phát cũng vẫn phải đánh. Giết chết Deynorius, gây hỗn loạn trong hàng ngũ của chúng, rồi chọc thủng phòng tuyến báo cho quân Liên minh đến cứu viện.)

Lời hứa với Minerva, cậu đã quyết sẽ thực hiện bằng mọi giá-----sống sót trở về.

Thở hắt ra để xốc lại tinh thần Chris bước tới mép lều, nhấc tấm bạt vải lên quan sát xung quanh. Hàng trăm chiếc lều dã chiến tụ tập trên khoảng đất trống, cứ một đoạn lại có binh lính giáp trụ đầy đủ đứng canh gác. Một chiến luỹ nhỏ bằng đất đá và cọc gỗ dựng lên quanh gò đất thành một hình ngũ giác. Quy mô lớn cỡ này thì không thể nghi ngờ gì nữa, chính xác là doanh trại chỉ huy.

Hạ gục chủ tướng, phóng hoả lều chỉ huy, sau đó cướp ngựa chạy trốn về phía đông.... Chris trong đầu hình dung kế hoạch mới nghe đã thấy vô vọng, lòng bàn tay toát mồ hôi ướt đẫm.

(Mình sẽ không chết. Tuyệt đối không được phép chết.)

Có tiếng bước chân phía ngoài. Chris giật mình, vội vã hạ bạt vải xuống rồi trở về ngồi tại vị trí ban đầu.

"Ngài Christopher."

Người bước vào lại là tên quân hầu khi nãy. Phía sau hắn là bảy tám người mặc giáp trụ, lưng khoác áo choàng. Từng nhiều lần tham gia chiến đấu cùng binh lính của Thánh linh quốc, Chris liếc qua cũng biết những người này đều là kị sĩ cấp cao đứng trên ngàn người, khác hẳn lũ lính lác tiểu tốt bình thường. Tất cả không ai bảo ai, nhất loạt bắn ánh mắt dè chừng về phía cậu rồi đứng thành một vòng quanh lều, tay nắm cán kiếm - rõ ràng có ý đề phòng.

Dù gì đối với chúng thì thiếu niên này cũng là người đã hạ sát cả vạn quân địch, nói dè chừng vẫn còn khá nhẹ.

Đi cuối là một gã đàn ông mặc áo choàng tím, thân hình cao to lực lưỡng thong thả bước vào. Trong thoáng chốc, Chris khẽ rùng mình, cảm thấy rõ ràng không khí trong lều như ngừng lại. Ánh mắt sắc lẹm như dã thú quét qua khiến cậu bất giác nuốt nước bọt.

Đại tướng quân phe địch, chỉ huy Thánh linh quốc quân, kẻ mà Chris tới tận đây để giết------Deynorius Eplimeks.

Và, không chỉ có vậy.

(...Rất giống.)

(Cặp mắt đó. Cả cái kiểu cười nhếch mép nữa.)

Trong tâm trí cậu hiện lên gương mặt của kẻ đã chết dưới lưỡi kiếm của mình - Đại Công tước, Cornelius Eplimeks.

"Ngươi lui ra được rồi."

Gã đàn ông áo tím phẩy tay, tên quân hầu cúi đầu rồi bước ra ngoài.

"Tướng quân." Một trong số những người đang đứng ở góc lều lên tiếng, "Tên này rất nguy hiểm, tại sao trên người hắn một sợi dây trói cũng không có? Còn nữa, ngài ngăn cản chúng tôi tra khảo hắn vì cớ gì?!"

"Đúng vậy, nếu ép hắn khai ra tình hình và đường đi bên trong Nhà Thờ Lớn, chẳng phải sẽ có lợi cho quân ta sao?!"

"Cho dù Lời tiên tri có là sự thật đi chăng nữa, kẻ này với hoàng tộc cũng chẳng có quan hệ gì. Ngay lúc này hắn cũng chỉ là một tên tù binh không hơn không kém!"

Vài người khác cũng có vẻ hưởng ứng, lên giọng gay gắt. Thế nhưng Deynorius tựa hồ không đếm xỉa gì, chỉ khẽ nhếch môi đáp gọn lỏn.

"Ngay cả khi ta nói rằng đó là người thừa kế để trở thành Đại Công tước tiếp theo, ngươi vẫn không đổi ý sao?"

Giọng nói như tiếng lưỡi kiếm mài vào đá, khiến đám kị sĩ xung quanh khẽ co rúm lại. Người lên tiếng đầu tiên khi nãy đã hơi cóng, tuy nhiên vẫn cố đáp trả: "C-Cho dù là ngài cũng không có quyền chọn ra người thừa kế tiếp theo! Đó là do Thánh chỉ Tiên tri quyết định!"

"À, nhưng ta vẫn có quyền quyết định cách thức xử lí tù binh, và cả quyền bắt ngươi ngậm cái miệng chó đó vào nữa."

"N-Ngài... Tôi là sĩ quan trực thuộc dưới quyền tướng quân Kostarkrta! Ngài không phải chỉ huy trực tiếp của tôi!"

"Chỉ với chỏ gì, ta chỉ cần biết quả đấm này có tới được cái mặt ngươi hay không thôi."

"Đại tướng!" "Xin ngài dừng ngay việc ăn nói làm ô nhục quân luật đó!" "Chúng tôi cũng có quyền hạn của mình, ngài không thể muốn làm gì thì làm!"

Tất cả những người đứng xung quanh dường như không thể nén giận được nữa, đồng loạt phản đối. Chris đứng một góc, nghe sơ qua cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra: những kị sĩ này là quân tăng viện của triều đình, thực sự tới vì mục đích công thành Princinopolis chứ không phải như Deynorius. Bọn họ chủ trương tra khảo Chris, cũng không phải điều lạ, vì trên thực tế lính đánh thuê đúng là loại người hai mặt chỉ cần có tiền là sẵn sàng phun ra hết thật.

"Đại c------Tướng quân, có lẽ ngài cũng nên nghe chút ý kiến của bọn họ..."

Lũ thuộc hạ của Deynorius cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng, rụt rè lên tiếng ủng hộ mấy kị sĩ kia.

(...Không ổn rồi.)

(Nếu giờ mình bị mấy người này đưa đi nơi khác tra khảo sẽ mất cơ hội ám sát Deynorius.)

(Chẳng lẽ phải động thủ ngay lúc này sao?)

(Đúng là nếu có thể giết được cả các tướng lĩnh quân địch thì cũng tốt, nhưng... Giá lúc này cướp được một thanh kiếm...)

Hàng loạt tính toán chạy qua đầu Chris, mồ hôi toát ra ướt đẫm lưng áo. Cậu thậm chí bắt đầu nhìn quanh xem liệu có thể tước vũ khí của kẻ nào nhanh nhất.

Đột nhiên, ánh mắt Chris chạm mắt Deynorius.

(----!!!)

Sát ý vừa chuẩn bị bùng lên, giờ vụt tắt như cây nến trước gió.

Gã tướng quân mặc áo choàng tím không giận dữ. Hắn chỉ cười khùng khục như thể cả hai bên đang nói chuyện tầm phào.

"Các vị, vậy hãy cho ta một lí do để tra khảo tên này xem?"

"Cái gì?" Kị sĩ khi nãy cau mày, "Hắn là thuộc hạ thân tín của Francesca da Zaccaria, chắc chắn hắn nắm giữ thông tin có giá trị! Nhiêu đó chẳng phải đủ rồi sao?"

"À à, ý ta không phải thế. Vấn đề ở chỗ thằng nhóc này không phải dạng nhát chết như các vị. Các vị thực sự cho rằng hắn sẽ khai ra một câu nào chỉ với mấy trò khảo hình trẻ con đó sao?"

"Cái-----"

Cả mấy kị sĩ giận tím mặt, không nhịn được nữa đồng loạt lao thẳng tới trước mặt Deynorius.

Gã đàn ông cười khẩy, đưa tay phải lên phẩy nhẹ.

Và trên mu bàn tay của hắn...

(------Ma ấn!!!)

Chris chỉ kịp nhắm tịt mắt lại, đưa hai tay bịt chặt lấy tai trước khi tiếng rên xiết quái đản xoáy thẳng vào trong óc.

"C-C-Cái.... Aaaaaaaaahhhhhhh!!!!!!!"

"Dừng, dừng lại! Mau dừng lại!!!"

"AAAAAAAAHHHHHH!!!!!!!"

Cả tám tên kị sĩ sụp xuống đất như bị chặt chân, quằn quại giãy dụa trên sàn như con sâu đo. Hai tròng mắt bọn họ trợn ngược, miệng sùi bọt mép, chân tay không ngừng co giật. Ngay cả Chris cũng phải run rẩy chịu đựng trước sức ép kinh hoàng, cảm tưởng như tim gan nội tạng bị kẻ nào bóp chặt. Hai đầu gối rung lên bần bật như dây đàn.

(Phoebus------)

(Làm thế nào thứ sức mạnh như này lại có thể tồn tại....?!!!!)

Chris nghiến răng đưa tay phải lên ngang miệng, rồi nhắm mắt cắn mạnh vào gan bàn tay. Cơn đau nhói bùng lên, vài giọt máu đỏ chảy vào Ma ấn. Trong khoảnh khắc, thứ áp lực ma quỷ dần dần tan biến, hoá thành những giọt mồ hôi nhỏ tong tỏng xuống đất.

------Tiếng rên xiết bị át đi trong chốc lát bởi âm thanh của đao kiếm từ hư vô.

Deynorius bật cười hạ tay xuống. Tất cả những người trong lều, dù là lũ thuộc hạ hay đám kị sĩ đều đã nằm la liệt trên sàn, chân tay khẽ co giật.

Lều dã chiến lúc này, ngoài hắn ra... chỉ còn một người đang đứng.

"Các ngươi thông chưa nhỉ?"

Deynorius nở nụ cười khinh miệt, ánh sáng trắng từ Ma ấn trên trán tắt dần.

"Thằng nhóc này từ nhỏ đã bị oán linh từ khắp chiến trường liên tục hành hạ trong tâm trí, cực hạn của hắn là thứ mà các ngươi còn lâu mới có thể chạm tới. Nhìn xem, hắn còn đang đứng đó mà các ngươi đã lăn đùng ra đất rồi thì thẩm vấn ai?"

Không kẻ nào còn đủ sức đáp lại, chỉ có tiếng rên rỉ yếu ớt.

"Đừng nói tra khảo, cho dù các ngươi thiêu sống hắn cũng còn lâu mới hé răng khai ra một câu. Loại tạp nham vô dụng như các ngươi, vốn dĩ đã không có tư cách nhúng tay vào việc của ta. Cút!"

Deynorius nhấc cửa lều, hét gọi mấy tên thuộc hạ khác tới. Lũ binh lính bước vào nhìn thấy cảnh tượng đó thì sợ hãi răng va lập cập, không dám hỏi han gì thêm, vội vã kéo mấy tên kị sĩ ra ngoài.

Trong lều lúc này chỉ còn Chris và Deynorius.

Không khí như ngừng lại bởi sự căng thẳng. Chris cảm giác như hai chân sa vào vũng lầy không thể nhúc nhích, cả hít thở cũng không thể thực hiện bình thường.

Gã tướng quân thong thả bước từng bước tới gần, cuối cùng dừng lại ngay trước mặt cậu.

(...Tốt. Hắn đã vào tầm tay của mình.)

(Chỉ cần có chút sơ hở, mình sẽ cướp được thanh kiếm trên lưng hắn------)

"Ngươi định cướp kiếm của ta hả?"

Deynorius đột ngột lên tiếng khiến Chris giật bắn mình, hai bả vai cứng ngắc.

"Đừng bảo ngươi không thể giết người khác bằng tay không đấy? Chậc chậc, Cornelius cũng vậy, các ngươi rốt cuộc đều là ỷ vào kiếm thuật và năng lực của Ma ấn. Một chiến binh lão luyện đã có thể hạ sát kẻ khác bằng nắm đấm rồi."

(Bị hắn nhìn thấu rồi...!!?)

Khỏi nói cũng biết mục đích trá hàng của Chris đã hoàn toàn bại lộ. Thế nhưng cậu vẫn giữ im lặng, cố gắng đè nén sát khí.

"Hơn nữa nếu quả thực muốn giết ta, giải phóng chân danh ngay từ đầu có phải nhanh hơn không? Đao với chả kiếm, lằng nhằng quá thể."

(Chân... danh?)

(Nói vậy là ý gì?)

"...Không làm được? Ngươi đến cả việc đó cũng không biết? Đến cả khống chế năng lực cũng không làm được, vậy mà có thể đánh bại được Cornelius... Chà, xem ra đối với ta mà nói thì kết quả này đúng là không thể tốt hơn."

Deynorius nói đến đây lại nhe răng cười khùng khục.

(Có cách thức để... khống chế Ma thú sao?)

"Cornelius ơi là Cornelius, đến cha mình còn không thèm kính trọng, giờ thì lãnh đủ hậu quả của sự ngu ngốc đó rồi đấy. Chẹp, cũng nhờ ơn cái chết của nó mà ta có thể trở lại vương đô, rồi còn lên tới tận chức Đại tướng... Hmm, giờ đem được ngươi về hoàng cung thì ngay cả Công chúa ta cũng có thể nắm gọn trong lòng bàn tay rồi, quả là số đỏ,"

"Ngươi thực sự cho rằng ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?"

Chris trừng mắt, khó nhọc dằn từng tiếng ra khỏi cổ họng đang khô rát.

"Cái đó ta mới phải hỏi đấy------Ngươi cho rằng mình có thể phản kháng sao?"

Deynorius nhếch mép nở nụ cười tàn độc. Ánh sáng màu trắng lại một lần nữa loé lên từ tay và trán.

"Nếu nghĩ rằng trò hù doạ trẻ con khi nãy là toàn bộ sức mạnh của Phoebus thì ngươi nhầm. Ta có thể cô lập linh hồn ngươi trong bóng tối, xoá bỏ hoàn toàn giác quan của ngươi... Như thế này."

Tiếng búng tay vang lên đánh 'tách'.

"Ư----!!!!"

Bóng tối ập xuống.

Trong tích tắc, cảm giác ớn lạnh đến rợn người tràn vào mắt, vào mũi, vào tai, vào miệng, vào từng lỗ chân lông trên thân thể Chris, cuộn xoáy lên trong dạ dày, khiến thứ gì đó tràn lên ngang cổ họng. Hình ảnh Deynorius trước mắt nhoè đi, vặn xoắn lại, bị che lấp bởi hàng ngàn vệt đen nhập nhoạng.

Chris gập người lại, hai tay bấu chặt lấy mặt tưởng chừng như muốn xé rách cả da.

------Đầu tiên, là thị giác.

Xung quanh cậu chỉ còn toàn một màu đen.

------Tiếp theo, là thính giác.

Tiếng ồn ào của khu trại lính biến mất, bỏ lại cậu trong sự im lặng đầy chết chóc.

------Sau nữa, là xúc giác.

Mặc cho hai đầu gối run lên bần bật, cả tứ chi của cậu đều không còn cảm giác gì.

"...H...Hah..."

Cố cảm nhận cổ họng của mình, Chris dằn từng tiếng. Bản thân cậu cũng không thể nghe được mình đang nói gì.

"Ngươi... Vô ích thôi... Mặc xác mấy trò hề này.... Vậy ra đây... là tất cả những gì... ngươi có thể làm...h, huh?"

"...Ồ."

Đáp lại.

Tiếng cười của Deynorius là thứ duy nhất vang lên trong bóng tối lặng im.

"Ánh mắt sắc bén đó------ngươi quả thực rất giống mẹ mình."

Khoảnh khắc đó, cảm giác như thứ gì trong tâm trí Chris gãy tan.

(-----mẹ?)

(Tại sao gã này lại nhắc đến mẹ?)

(Không... cả Cornelius cũng biết về bà ấy... làm thế nào....?!!)

"[Đây là tất cả những gì ngươi làm được sao?] Khục, ha, hahahahahahaha... Quả là mẹ nào con nấy, cùng nói một câu y hệt."

"Ngươi... nói cái..."

"Mẹ ngươi, ta đang nói tới mẹ ngươi, thủng chưa? Chẹp, nàng quả thực là một cô gái tốt, tốt đến nỗi ta phải bắt cóc theo để hầu hạ mỗi đêm, ahahaha! Cứ tưởng rằng chỉ vài ngày là nàng sẽ cắn lưỡi tự tử, ai ngờ lại có thể nghiến răng chịu đựng bao lâu như vậy!"

(------cái gì! Hắn đang nói cái quái gì! Hắn...!)

"Chậc, cuối cùng lại lỡ làm nàng có thai. Đến lúc đó mà giữ lại thì phiền toái quá, tiện thể cũng đang có hứng xem kịch, xem khi trở về thôn nàng sẽ bị cái đám dân làng đó đối đãi ra sao, thế là thả đi. Chà chà, không thể ngờ lại có ngày tái ngộ, đời đúng là một tấn kịch quá tuyệt vời."

"A, aa... aaaa....."

(Dối trá!)

(Dối trá! Không thể như vậy được!)

(Hắn, hắn chỉ đang...)

"Ngươi nghĩ rằng ta đang gạt ngươi sao?"

Giọng nói của Deynorius như dòng kim loại nóng chảy, đổ vào tai Chris, thiêu cháy não cậu thành đống tro tàn.

"Mẹ của ngươi, trên ngực có vết bớt màu hồng đúng không? Đó là vết răng của ta đấy~"

"Ah... AAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!"

Toàn bộ sức lực rời khỏi cơ thể Chris. Quỷ khí của Deynorius như nước lũ tràn vào, xé rách tâm trí cậu ra thành từng mảnh.

"Kể từ giờ phút này, ngươi chỉ là thứ đồ vật mua vui cho ta mà thôi...." Tiếng cười cợt của Deynorius mờ dần. Ý thức Chris chìm xuống, chìm xuống nữa, rơi vào vực đen không đáy...

* * *

Trên chiến trường, cảnh hoàng hôn lúc trời chiều thường được binh lính gọi lóng là 'thủ cấp'.

Những tia nắng cuối cùng nhuộm bầu trời thành một màu đỏ sậm, cảnh này giữa chốn đao binh chém giết quả có khiến người ta liên tưởng đến máu. Mặt trời hạ xuống ngang đường chân trời, xung quanh toàn một vầng hào quang màu huyết dụ, thực sự rất giống một cái đầu bị chém rớt xuống nơi pháp trường.

Chưa bao giờ Francesca cảm nhận cái cảnh ấy rõ ràng như thế.

Vị nữ tướng tóc vàng tựa vào lan can mái vòm nhà thờ, nhìn xa xăm về phía chân trời trong chốc lát rồi lắc lắc đầ như để lấy lại tập trung, quay về quan sát cảnh chiến trường đang náo động. Không gian bị lấp đầy bởi tiếng trục công thành tông vào lần gỗ, tiếng máy bắn đá phóng những viên đạn to bằng thân người rơi xuống đất ầm ầm, cùng tiếng hò hét của hơn trăm vạn binh lính đang điên cuồng xáp tới.

"Chỉ huy!" Cửa Ainoumya sắp không giữ được nữa rồi!"

Một người lính hớt hải lao vào la lớn.

"Cho người tới kho quân dụng phía sau nhà thờ dỡ mấy thứ đồ gỗ ra, dùng chúng gia cố lại cửa thành! Bằng mọi giá không được để dù chỉ một tên lọt qua!"

"Bọn chúng bắt đầu phóng hỏa bác rồi!"

Binh lính trên tường gào lớn, đồng thời một toán quân khác vội vã dẫn các tu sĩ và người dân vào sâu trong Nhà Thờ để ẩn nấp. Giây lát sau, gần chục khối đá bọc giẻ tẩm dầu bốc cháy rừng rực phóng qua tường đá như cơn mưa lửa từ trên trời rơi xuống, đâm xuyên qua hàng loạt nóc nhà. Mặt cỏ phía trước thánh đường trong chốc lát biến thành đám lửa.

"Lấy nước! Mau dập lửa đi!"

"Cung thủ tập trung ở tường thành phía bắc! Nhằm thẳng hướng máy bắn đá mà tấn công!"

Quân đoàn Trứng Bạc dưới sự chỉ huy của Francesca, hối hả chạy đôn chạy đáo hết nơi này qua nơi kia. Mặt trời đã xuống gần một nửa, ánh chiều tà đỏ rực nhuộm dần một màu tím sẫm. Ánh đèn cùng ánh đuốc từ phía Thánh linh quốc quân thắp sáng rực cả một vùng bên ngoài Nhà Thờ Lớn, khiến nhiều người phải tuyệt vọng vì số lượng của chúng quá đông.

"Chỉ huy! Đúng một vạn quân địch đã tràn vào Princinopolis rồi!"

Francesca nghe thấy tiếng kêu phía sau thì quay đầu lại. Nicolo đang bước vào với ống nhòm trên tay, trên trán lấm tấm mồ hôi.

"Xem ra chúng quyết định tung toàn bộ lực lượng đè bẹp chúng ta đây."

"Chỉ huy, lũ binh lính đó... một nửa trong số chúng đang càn quét lùng sục trong thành."

Cô cắn môi im lặng. Francesca đã có ý định đưa toàn bộ dân chúng vào Nhà Thờ Lớn chạy trốn, thế nhưng không còn đủ thời gian. Khi Nicolo và Gilbert trở về cũng là lúc cửa thành đóng, những người còn lại vẫn đang ẩn nấp trong thành phố.

Cô không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra với họ khi bị tìm ra.

Đặc biệt là khi những người dân và nữ tu phía sau liên tục cầu nguyện - họ xem Francesca như thánh sống, đặt toàn bộ hi vọng vào cô.

(Trách nhiệm này------thực sự quá nặng rồi.)

Cô lắc lắc đầu, lên tiêng hỏi Nicolo: "Chừng nào thì chúng ta có thể phản kích?"

"Hiện giờ chưa thể chắc chắn được... Nhưng có thể sẽ là vào khoảng tầm rạng sáng mai."

"Tôi đặt toàn bộ niềm tin vào khả năng của anh đấy. Sau lần này nhất định sẽ trọng thưởng."

"Ấy, quá khen rồi. Cơ mà nếu có thưởng thì tìm cho tôi mấy cô xinh xinh nhé?"

"Sống sót qua được trận này thì sao cũng được." Francesca bật cười đáp lại.

Chợt có tiếng chân huỳnh huỵch của ai đó từ ngoài chạy vào. Tiếp theo là giọng nói gắt gỏng quen thuộc.

“Cô Francesca! Rốt cuộc chuyện này là thế nào?!”

Là viên Chỉ huy đội Dân vệ. Ông ta chỉ về phía sân trước nhà thờ, vung vẩy tay chân la lối.

“Thế kia là sao?! Đừng bảo cô định cho bọn họ tấn công đấy?!”

“Ồ, đoán ra rồi à? Ngài cũng thật là thông minh đó nha.”

Thứ mà Chỉ huy Dân vệ đang chỉ vào là đội kị binh một trăm người của Quân đoàn, xếp thành đội ngũ chỉnh tề chờ lệnh. Nhìn hàng lối kiểu đó, rõ ràng không có vẻ gì là giống đang chuẩn bị tử thủ tới cùng.

“Cô cuống quá hoá điên rồi à?!”

“Không tấn công thì sao mà thắng được đây? Quân lương của chúng tôi không có nhiều, lại thêm mấy ngàn dân chúng trong thành nữa, chỉ ngày một ngày hai là cạn kiệt thôi. Trong khi đó Thánh linh quốc quân rõ ràng đã chuẩn bị để vây thành lâu dài rồi, ngài còn định chờ để làm gì nữa?”

“Vấn, vấn đề là, làm sao mà thắng được?! Đối phương là một vạn quân đấy! Làm thế này không phải tự dâng đầu vào miệng cọp sao?!”

Francesca hơi nâng cằm lên.

Ánh nhìn sắc bén khiến chỉ huy Dân vệ vô thức lùi xuống mấy bước.

“Ngài và những dân quân ở đây đã hết lòng mong muốn bảo vệ Princinopolis. Nghĩa vụ của tôi và Quân đoàn Trứng Bạc là đáp lại mong muốn đó.”

“N-Nhưng-----“

Francesca không còn tâm trạng nào tiếp tục thuyết phục ông ta nữa, phớt lờ quay đi mà rảo bước tới phía quảng trường.

(Xin lỗi...)

(Muốn tôi vừa đẩy lui quân địch vừa giữ cho thành phố còn nguyên vẹn... là yêu cầu quá lớn rồi.)

Cô ngẩng đầu nhìn qua tường thành. Thường thì giờ này đã có thể nhìn thấy trăng non mờ mờ sau ánh hoàng hôn, nhưng hàng loạt đám cháy từ hoả bác trên mặt chiến trường khiến ngay cả một ánh sao cũng không thấy được.

(Chris... Nếu kế hoạch thất bại, tôi...)

Nắm tay Francesca đấm mạnh vào tường. Nicolo đứng phía sau giật nảy người kinh ngạc.

(Không, giờ thứ mình cần lo lắng là Quân đoàn, không phải một thành viên đơn độc chưa rõ sống chết.)

(Chỉ hi vọng Chris ít nhiều gì có thể gây rối loạn trong quân địch. Nếu vậy chí ít kế hoạch phản công sẽ dễ thở hơn. Nhưng mà...)

(------mình thực sự có thể làm được chuyện đó sao?)

Francesca ngẩng đầu nhìn về phía đội kị binh chuẩn bị ra lệnh, chợt phía sau có tiếng kêu thất thanh.

"Chỉ huy!"

Một người lính chạy xộc ra từ tháp mái, hớt hải lao tới.

"Meena biến mất rồi, cả tên tù binh tóc trắng cũng không thấy đâu nữa!"

* * *

Tháp tròn phía tây bắc thánh đường Nhà Thờ Lớn là toà tháp cao nhất trong toàn bộ toà thành, nối liền với lối đi của tường thành. Tường phía này không có cổng, hơn nữa cũng rất chắc chắn, địa hình hiểm trở, thế nên gần như không có lính gác canh chừng bao giờ.

Hai bóng người phóng như bay qua cầu thang xoắn. Hai mái tóc, một bạch kim, một đỏ thẫm, thổi tung lên bởi ngọn gió đêm. Giulio và Minerva lúc này đã bỏ trang phục nữ tu, mặc lại bộ đồ cùng binh khí thường ngày.

Còn cách vài mét nữa là thấy được bức tường thành------

"...Tch."

Cả hai không ai bảo ai, đồng loạt dừng lại. Bởi hành lang phía trước đã bị chặn bởi một bóng người.

Người bên kia toàn thân mặc giáp đen. Trên tường chỉ có vài ô cửa sổ nhỏ khoét đá, ánh sáng lờ mờ cuối ngày hắt vào không đủ để nhìn rõ mặt, nhưng Minerva vẫn biết rõ là ai.

"Bị phát hiện nhanh thật đấy. Tôi còn tưởng anh đang bận rộn lo chuẩn bị phản kích ở tiền tuyết kia."

Minerva khoanh tay trước ngực khẽ 'xì' một tiếng vẻ chán nản. Kiếm sĩ giáp đen bước lên trước một bước, ánh mắt sắc bén quét loé lên dưới mái tóc xám. Phía sau Minerva, Giulio khẽ lùi lại đặt tay lên chuôi kiếm, sẵn sàng chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất.

"Trong kho đột nhiên mất mất sợi dây thừng, cái kế hoạch trẻ con của cô cũng chẳng có gì khó đoán." Gilbert nói, giọng đượm chút khó chịu. Ánh nhìn của anh ta chĩa thẳng về phía Giulio.

Minerva chặc lưỡi. Trên vai cậu thanh niên tóc trắng là một cuộn dây thừng to bản - bọn họ định dòng dây trèo xuống tường thành, tiếp đó dùng luôn sợi dây này trói cô lại.

"[Bạch Tường vi Kị sĩ nhân lúc hỗn loạn bắt được "Liệp Hồn Giả" lừng danh của Quân đoàn Trứng Bạc], cô định dùng cái cớ đó để đột nhập vào doanh trại của Thánh linh quốc quân?"

Gilbert rõ ràng cố ý nhắc đến biệt hiệu của Minerva trên chiến trường. Cô hơi nhăn mặt không hài lòng, nhưng cũng chỉ gật đầu.

"Vì tên Chris ấy mà không chút chần chừ kháng lại mệnh lệnh của Fran, giỏi lắm. Cô thực sự cho rằng mình sẽ làm được sao? Trong doanh trại đó là một vạn quân, lại thêm một tên tướng lĩnh không phải là người. Chỉ hai mạng đơn thương độc mã xông vào đó thì làm được trò trống gì?"

"Tôi đã nhìn thấy điềm báo rồi..." Minerva lắc lắc đầu, "Nếu đi lúc này, tôi chỉ có một con đường chết, không thể tránh được."

"Vậy cô còn ngoan cố làm cái gì?!"

Ngay cả Gilbert thường ngày không bộc lộ cảm xúc, giờ cũng chẳng giấu được giọng điệu gắt gỏng.

"Nhưng ở đó có Chris."

Minerva ngẩng đầu lên, ánh mắt không chút dao động.

"Chỉ cần có Chris ở bên cạnh, anh ta sẽ thay đổi tương lai của tôi."

"Không có căn cứ rõ ràng, câu nói đó cũng chỉ là bấu víu vào ảo tưởng trong vô vọng mà thôi. Năng lực của tướng lĩnh phe địch cô cũng nghe kể rồi, cho dù là cả hai người liên thủ lại-------"

"Giulio nói dòng máu của Tiên tri Nữ vương có thể kháng lại sức mạnh Ma ấn."

Gilbert quắc mắt nhìn Giulio. Cậu không chút dè dặt cũng lườm lại anh ta, tay phải siết chặt trên cán kiếm.

"Hắn nói đã tận mắt chứng kiến Silvia cản Deynorius lại..."

"Tiểu thư Minerva, bây giờ không còn thời gian để tranh luận vấn đề này với hắn nữa rồi."

Giulio hạ giọng đầy cảnh báo, trong chớp mắt đã ở phía trước Minerva, mặt đối mặt cùng Gilbert. Thanh trường kiếm đeo bên hông đã rút ra, chĩa thẳng về phía trước.

"Tránh đường ra. Ta sẽ không nhắc lại lần thứ hai."

"Ngạo mạn."

Gilbert cười nhạt, cũng đồng thời rút kiếm ra khỏi vỏ. Lưỡi trường kiếm đen tuyền lóe lên trong bóng tối của tòa tháp - chính là thanh kiếm mà Chris để lại.

"D-Dừng lại! Tại sao người cùng một phe lại phải chém giết nhau chứ?!"

"Tiểu thư Minerva, xin đừng nhầm." Giulio gạt tay Minerva sang một bên, lạnh lùng đáp trả, "Tôi cùng phe với cô, chứ không phải hắn."

"Ngươi tại sao lại muốn giúp đỡ Minerva? Chẳng phải đối với Thánh linh quốc cô ta là quân phản loạn sao?"

Giulio im lặng không đáp. Minerva nhìn chằm chằm tay cầm kiếm của Giulio, bụng chỉ muốn lao lên trước can thiệp. Thế nhưng trong nơi hành lang chật hẹp như này đứng ngang hàng chỉ làm nhau vướng víu, Gilbert chắc chắn sẽ nhân cơ hội đó hạ gục họ mà lôi về.

"Ta không làm điều này dưới danh nghĩa Bạch Tường vi Kị sĩ. Ta làm dưới cái tên Giulio Geminiani."

Giulio gằn giọng.

"Ta vốn dĩ không có tín ngưỡng gì, giờ ngay cả Hoàng gia cũng không thể tin tưởng được nữa. Ngoại trừ việc giúp đỡ Minerva tiểu thư, ta không còn lí do gì khác để cầm thanh kiếm này."

"Vì cô ta là chị gái của Công chúa Silvia, ý ngươi là vậy?"

"------đúng."

Gilbert không nói nữa, lẳng lặng xoay lưỡi kiếm lên áp vào trán cúi đầu như lời tuyên chiến.

Giulio lui về phía sau nửa bước, cũng đưa kiếm lên làm hành động tương tự.

(Đây, chẳng phải là------)

Minerva không kịp thốt ra thành lời.

Bóng dáng của Giulio trong chớp mắt biến mất, như hóa thành một trận gió xoáy màu bạc trắng lao lên, tốc độ kinh hoàng khiến ngay cả Minerva cũng chỉ có thể thấy mờ mờ chuyển động của cậu. Gilbert vung kiếm gạt ngang đòn tấn công của Giulio, xoay người tung ra đòn phản kích.

Trong bóng tối mờ mờ, hai thanh trường kiếm loé lên dư ảnh của sắt thép, liên tục chạm nhau toé lửa. Lưỡi kiếm xẻ qua không khí, tạo luồng gió rít khiến người ta cảm tưởng như màng nhĩ mình cũng rách toạc theo. Hai cái bóng màu đen tuyền và bạc trắng thoắt cái xáp vào nhau, rồi lại bị đẩy bắn ra. Tính toán và phản xạ, lí trí và bản năng - hai kiếm sĩ hoàn toàn bị cuốn vào vũ điệu chết chóc do chính họ tạo ra.

Minerva lặng người quan sát trận chiến nằm ở một đẳng cấp mà đã vài năm rồi cô không còn nhìn thấy.

Hai người liên tục ở thế giằng co. Mũi kiếm xé gió vẽ ra những vòng cung chết người đều bị tránh trong gang tấc, để lại trên mặt và cánh tay vài vết xước ứa máu.

"!!!"

Âm thanh chói tai xé rách bầu không gian.

Một mảnh kim loại sắc lẹm bắn thẳng về phía Minerva. Cô theo phản xạ lách người né được, lưỡi thép cứ thế găm phập vào bức tường phía sau.

Giulio quỵ một gối xuống đất thở dốc, bàn tay nắm thanh kiếm gãy không ngừng run rẩy.

(...Là do binh khí chênh lệch sao?)

Minerva cắn môi, đưa tay đến thanh cự kiếm sau lưng.

(Mình... có thể thắng được anh ta không?)

(Nhưng nếu bị đánh bại ở đây... thì Chris...)

Thanh hắc kiếm trong tay Gilbert chạm nhẹ vào cổ Giulio.

"Gilbert, muốn giết thì cứ giết đi. Người tôi muốn cứu là Chris, không phải tên đó."

Cố dằn giọng điệu xuống thấp nhất có thể, Minerva nhìn thẳng vào mắt Gilbert, tay phải nắm chặt chuôi kiếm sau lưng.

Cặp mắt xám xịt như thép nguội nhìn lại không chút lay động.

"...Cô, tại sao lại phải làm đến thế này?"

Trong chớp mắt, mũi kiếm đã rời cổ Giulio, chĩa thẳng vào ngực cô.

"Tên khốn, ngươi---!!!"

"Ngậm miệng lại."

"Guh...!!"

Giulio nghiến răng trèo trẹo, nhưng không dám làm bừa khi Minerva vẫn đang là con tin.

"Tên Bạch Tường vi Kị sĩ này nghe theo cô nên đi, điều đó còn có thể hiểu được. Dù gì cô cũng là chị gái của người mà hắn phục tùng. Nhưng cô thì sao? Christopher đã cho cô cái gì?"

"Chuyện đó... không thể nói như vậy được."

Minerva ôm một tay trước ngực, nhỏ giọng đáp lại.

"Gilbert, chẳng phải vì bảo vệ Fran, anh ngay cả mạng sống cũng không tiếc sao? Anh làm vậy vì cái gì? Vì cô ấy đã cho anh điều gì sao? Hay vì danh dự của một kị sĩ? Anh định dựa vào mấy lí do cũ rích đó để lí giải ư?"

Cảm nhận từng nhịp tim dưới lồng ngực, cô nói, như nói với chính mình.

"Muốn bảo vệ một người bằng cả mạng sống------chẳng lẽ cần có lí do cho việc đó?"

Có tiếng thở hắt ra của Giulio phía dưới, ánh mắt cậu vì lí do gì đó cũng nhìn vào xa xăm.

Gilbert im lặng một hồi lâu, bất chợt nâng kiếm lên... và rồi tra lại vào vỏ.

Minerva vẫn nắm chặt chuôi cự kiếm, nhìn đội trưởng đội Cận vệ của Quân đoàn tháo dây buộc ra rồi thả cả thanh kiếm còn trong bao xuống trước mặt Giulio.

"Mang nó đi."

Giulio giật mình, theo phản xạ đưa tay bắt lấy thanh kiếm, đoạn ngẩng lên nhìn lại một cách kinh ngạc.

"Thứ đó là ta cấp cho hắn sử dụng, giờ nó vẫn đang thuộc về hắn."

Trước khi hai người kịp lên tiếng, bóng dáng trong bộ giáp đen đã đi tới cuối hành lang.

"C-Chờ đã!"

Minerva kêu lên, nhưng rồi chợt nhận ra mình không biết nói gì.

Cô muốn giải thích, muốn cảm ơn Gilbert, lại muốn gửi lời xin lỗi tới Francesca, thế nhưng những lời đó giống như bị tắc nghẹn lại trong cổ họng.

Bởi cô không biết mình còn có thể quay về nơi này được hay không.

Gilbert đứng yên một lúc thấy Minerva không nói gì thì quay đầu lại.

"Minerva, cô và Chris thái độ tuỳ tiện bất tuân thượng lệnh, tôi nhịn thế là đủ rồi. Sau khi trận chiến này kết thúc, nếu Fran không làm thì đích thân tôi sẽ yêu cầu có hình thức trừng phạt hai người. Cho nên cô nhất định phải đưa hắn trở về, không được trốn tránh. Rõ chưa?"

"...Hiểu rồi."

Minerva cắn chặt răng, lí nhí nói rồi khẽ gật đầu, đoạn quay người lại kéo vai Giulio.

"Đi thôi. Không có nhiều thời gian đâu."

* * *

"Tiểu thư Minerva."

Giulio bước nhanh phía sau, bất chợt dè dặt lên tiếng.

"Chuyện khi nãy cô nói là thật sao?"

"...Cái gì thật?"

"Cảnh mộng tiên tri. Cô nói rằng đi lúc này chỉ có một con đường chết, không thể tránh được."

"Thật."

Minerva đáp lại, cổ họng khô rát.

Cô đã thấy, rất rõ. Không chỉ một mà vô vàn cái chết. Cô sẽ bị chém nát ra từng mảnh, bị cung thủ phe địch bắn chết, bị thiêu sống, bị kẻ thù làm nhục. Hàng trăm cảnh tượng chồng lấp lên nhau, như muốn khoá chặt mọi đường thoát của Minerva.

Cho dù có né tránh thế nào đi nữa, cuối cùng cũng là cái chết thảm khốc.

Nhưng cho dù vậy, cô vẫn không có ý định dừng bước.

(Có lẽ ngay cả Chris cũng không thể cứu mình lúc này...)

(Nhưng thế thì sao chứ?)

Minerva không hi vọng có thể sống sót trở về.

Cô chỉ đơn giản muốn làm tất cả những gì có thể vì chàng trai nọ trước khi quá muộn.

Truyện Chữ Hay