“——Rồi sau đó thì sao nữa? Mày nói năm nay mười bảy tuổi đúng không, thế mười năm qua mày sống sót trên chiến trường thế quái nào vậy?”
Ánh lửa trại kêu tanh tách. Bên cạnh ngọn lửa ấy, một người đàn ông lực lưỡng có bộ ria mép rậm rạp chỉ mặt Chris mà cười khẩy.
“Đừng tưởng tao mù, cái thứ mà mày đang đeo là danh kiếm nổi tiếng ở Bảy Nước Phương Đông, lẽ ra chỉ có hiệp sĩ danh giá từng chinh chiến sa trường mới có được. Chắc là mày nẫng mất của người ta lúc trên giường hả, thằng trai bao?”
Gã đàn ông này bộ dạng thô tục là thế, ấy vậy mà lại là hiệp sĩ hàng thật giá thật – một kẻ đã được mang vinh dự đeo huy hiệu Tường Vi trên ngực, khi ra trận còn có thể quyền lên chiến kì màu tím của Thánh Linh Quốc Quân.
Kì thực cũng đơn giản - chiến tranh kéo dài đằng đẵng biết bao nhiêu năm, ngân khố quốc gia có dồi dào đến đâu cũng không kham nổi. Những kẻ cầm quyền vì vậy mới phải cực chẳng đã mà phải phong tước cho lũ lính đánh thuê, đưa chúng vào thành một phần trong biên chế quân đội, như thế sẽ đỡ tốn tiền hơn là thuê theo từng đợt. Chris chợt thấy hối hận khi quyết định đích thân đến thương lượng, và đồng thời dời ánh mắt của cậu khỏi gã râu rậm cục mịch kia.
Trong đêm tối, những túp lều đã được dựng lên giữa cánh đồng. Một vài tên lính đánh thuê dáng vẻ bặm trợn đang nằm nghỉ trên khu trại quanh ngọn lửa, hướng ánh mắt của chúng về phía Chris cùng gã hiệp sĩ nửa mùa – tên nào tên nấy mặt mũi đều có vẻ thích thú lộ rõ, giống như đang xem vở kịch hay.
Chris vốn dĩ chỉ muốn đến xin rời đội lính đánh thuê mà thôi, thế nhưng lại xui xẻo nhằm đúng lúc bọn chúng đang chè chén, kết cục là không thể không trở thành câu chuyện mua vui cho cả bọn.
“Cây kiếm khéo còn dài hơn cả người mày, mày tính dùng nó như thế nào? Chi bằng đưa nó cho tao đi!” Một thằng cười ha hả, “Thế này nhé, trong quần tao có một thanh bảo kiếm hợp với mày hơn nhiều. Hà hà, tối nay qua lều của tao, chúng ta cùng luyện kiếm một chút.”
Một tràng cười thô tục rộ lên trước câu pha trò bẩn thỉu của gã kia.
“Đây là chiến lợi phẩm.” Chris siết chặt thanh kiếm, mắt nhìn đăm đăm vào ánh lửa bập bùng, “Tôi tham gia trận Princinopolis, giết địch mà đoạt được.”.
Nói thì nói, cậu biết mấy lời này còn lâu mới lọt tai được tụi lính đánh thuê.
Khó tin, nhưng lại là sự thực. Hiểu biết của gã râu ria ban nãy cũng không tồi, thứ này thực sự là hảo kiếm nổi danh, chủ nhân ban đầu cũng là tướng lĩnh chỉ huy một tòa thành trấn, chứ không phải hạng tiểu tốt gì. Lưỡi kiếm sắc bén là một chuyện, nhưng điểm hữu dụng nhất là nhờ vẻ ngoài dọa người của nó mà cậu mới có cửa kiếm cơm. Chris không bao giờ ở trong một đội lính đánh thuê quá lâu. Mà với ngoại hình thấp bé không chút uy hiếp như cậu, mỗi lần Chris đến xin gia nhập thì cây kiếm là cách duy nhất để không bị người ta cười khẩy một tiếng rồi tống cổ ra ngoài.
Lúc trước đội lính đánh thuê này tuyển thêm người mới, chịu trách nhiệm không phải gã râu ria bộ dạng như con gấu xám này, mà là một lão binh đầu hai thứ tóc. Sau khi chứng kiến Chris hạ gục tay kiếm thẩm định trong chớp mắt, ông ta lập tức kí hợp đồng với cậu. Xui xẻo ở chỗ, vị lão binh này sau đó trên chiến trường bị người ta chém trọng thương, được đội lính đánh thuê gửi thẳng về quê dưỡng già. Kết quả… việc xin rời đội lúc này của cậu tưởng chừng không thành vấn đề, lại hóa ra cực kì phiền phức.
“Chậc chậc...” Tay lĩnh đội nhìn Chris một lượt từ đầu xuống chân, “Hồi đó tao mà chịu trách nhiệm tuyển người mới thì mày đã được theo tao hầu hạ rồi, đâu có phí phạm thế này.”
Ánh mắt của hắn, cũng không phải lần đầu cậu nhìn thấy. Chiến trường thiếu thốn nữ nhân, mà nếu có cũng không sống được lâu. Chuyện lũ lính đánh thuê mang theo mấy bé trai để giải quyết nhu cầu sinh lý chẳng phải việc gì xa lạ, mà Chris - với gương mặt non choẹt của mình - chính xác là những gì người ta tưởng tượng về những thằng nhóc xấu số kia.
“Thế, sao tự dưng lại đòi bỏ đi? Đánh nửa tháng trời, sáng mai là mở đợt tổng tấn công cuối cùng vào đám giặc cỏ. Quân số chúng nó chỉ bằng một phần mười phe mình, mày lo cái đếch gì?”
“Đại ca, anh thế mà còn phải hỏi? Nhìn cái mặt thế kia dĩ nhiên là nó sợ, chưa vãi cả ra quần là may lắm rồi, hà hà, đêm nay nhất định phải chăm sóc tận tình mới được!”
Tên lính ngồi cạnh phun ra một câu đùa tục tĩu nữa, khiến cả bọn cười rộ lên.
“Nghe phong phanh là phe địch trận này có Liệp Hồn Giả đầu quân, chắc nó nghe thấy nên bắt đầu sợ bóng sợ gió chứ gì.”
“Hình như mấy đội khác cũng có tụi nít ranh mới nghe thấy đã bắt đầu rục rịch đòi chạy rồi.”
“Hahahaha, Liệp Hồn Giả? Đúng là lính mới, người lăn lộn bao lâu như tao còn khuya mới tin ba cái chuyện này. Dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết, cái tên đó chỉ là được đám bại binh chạy trốn bịa ra cho đỡ nhục thôi.”
“Có phải cái chuyện mà đám tàn quân từ Akiare chạy về kể lại, cái gì mà trên chiến trường có một tên mặc đồ trắng, không khiên không giáp, giết hơn trăm người?”
“Cái tên mà người ta nói là di chuyển như bóng ma, đao thương chạm không tới, tên đạn đều né được?”
“Con mẹ nó mới nghe đã thấy xạo sự!”
“Rõ là xạo sự!”
Cái tin đồn mà đám lính kia đang bàn tán, kì thực Chris cũng biết, mà không chỉ một mình cậu. Liệp Hồn Giả - tử thần rong ruổi trên chiến trường, kẻ rắc muối tiễn đưa ngàn vạn linh hồn ngã xuống nơi trận mạc. Mấy năm nay, cái tên này truyền tai nhau trong cánh lính đánh thuê nhanh chẳng khác nào mồi lửa trên đồng cỏ. Nghe nói người kia thân trải trăm trận chưa từng dính một vết thương nào. Nghe nói người kia mỗi lần ra tay là xác chết chất đầy thành đống. Nghe nói người kia đi đến đâu đều có tử khí theo sau nồng nặc.
Nghe nói——người kia ngoại hình ra sao không ai biết cả, bởi tất cả những kẻ đen đủi trên chiến trường gặp phải thần chết, đều có đi mà không có về.
Có điều… lan truyền thì lan, kì thực mấy truyền thuyết như thế trên chiến trường nhiều như chuột ngoài đồng. Nói là những ai từng xui xẻo nhìn thấy Liệp Hồn Giả đều phải chết, nhưng chỉ cần không phải bị ngu là có thể nhìn ra điểm vô lý. Nếu cứ gặp là chết rồi, thế thì tin đồn này ở đâu ra?
Chiến trường không nhiều kẻ thông minh, nhưng kẻ ngu còn ít hơn - dù sao thì kẻ ngu đều không sống quá lâu. Cho nên khi nghe cái tin đồn này, phần đông đều có chung một phản ứng, chính là cười khẩy.
“Tao nói này, mỗi ngày đều lăn lộn sinh tử thì mê tín một chút cũng không phải lạ, nhưng chúng mày có phải gần đây hơi bị rảnh rỗi quá rồi không? Chuyện ma chuyện quỷ mọc lên như nấm, còn ngồi đó nghĩ cho chúng nó mấy cái tên màu mè!”
“Chuẩn, cái gì mà Liệp Hồn Giả, Thực Tinh Thú… Con mẹ nó chúng ta thành mấy thằng hát rong kể chuyện cho đám trẻ con từ bao giờ vậy?”
“Thực Tinh Thú ấy hả? Cũng chỉ là tin đồn nhảm. Cái gì mà một mình hắn xử lý nguyên đại đội gần ngàn người, cái gì mà hắn có năng lực cắn nuốt số mệnh, cả bạn lẫn thù đều gặp vận rủi mà chết…”
“Nghe kể trận vừa rồi đánh ở biên giới, hắn cùng năm mươi người cưỡi ngựa xông vào doanh trại địch, kịch chiến một trận, đến lúc đi ra chỉ còn mình hắn xách theo cái đầu chủ tướng, đám còn lại bất kể địch ta đều chết hết.”
“Hahahahaha, bịa chuyện cũng phải có mức độ chứ. Một kẻ có sức mạnh địch lại ngàn người thì đã được triều đình phong tước từ lâu, làm đếch gì phải vác xác đi làm lính đánh thuê?”
“Còn cái gì mà cắn nuốt vận mệnh không phân biệt địch ta, hừ, nếu có cái thằng như thế thật, tao đây tự tay mổ bụng nó diệt trừ hậu họa cho anh em chiến hữu!”
Nghe được lời này, những ngón tay của Chris vô thức siết chặt lại, bấm sâu vào lần vải áo. Chuyện về cái người gọi là Liệp Hồn Giả kia đầu cua tai nheo thế nào, cậu căn bản không có bận tâm. Nhưng nói về Thực Tinh Thú, thì cậu lại không cách nào bày ra vẻ mặt thản nhiên được nữa.
Bởi vì——Thực Tinh Thú, chính là cái tên mà những kẻ xấu số từng chiến đấu bên cạnh Chris đã gào lên trước khi chiến tử, là lời nguyền rủa mà bọn họ dành cho cậu.
Mấy tên lính đánh thuê đang ồn ào tán phét ở đây, có đánh chết cũng không ngờ con quái vật mà cả đám nói tới lại là tên nhóc mười bảy ngồi ngay trước mặt.
“Úi giời, nhìn nó run kìa.”
Tay đội trưởng liếc qua vẻ mặt của Chris, bật cười ha hả: “Thật đấy à? Còn tưởng bọn nó nói giỡn, hóa ra nhóc mày đúng là nghe ba cái chuyện ma dọa trẻ con nên mới sợ quá đòi bỏ đi?”
“Hợp đồng của tôi chỉ có hiệu lực đến rạng sáng mai.”
“Cái đó đếch đến phiên mày quyết định.”
Xem ra ngay cả cái hợp đồng này gã cũng chưa có đọc tới… Chris chỉ biết thở dài.
Cơn đau trên trán và mu bàn tay càng lúc càng tệ.
Chris trước giờ chưa từng có thể ở lại một đội lính đánh thuê quá lâu, cũng là bởi vì hai khắc ấn kia, lưu lại trong cậu một con quái vật đang say ngủ. Mỗi khi nó tỉnh giấc, cũng là lúc toàn bộ những người xung quanh bị nó hủy diệt - hay giống như trưởng làng năm xưa từng nói, bị nó cắn nuốt hết thảy vận mệnh. Câu này mới nghe có vẻ hoang đường, nhưng tuyệt nhiên không phải là nói quá. Cứ mỗi kì trăng non, bất cứ ai còn ở xung quanh Chris đều sẽ gặp phải tai họa chết người, bất kể nhiều ít ra sao.
Đám lính đánh thuê đầu tiên cưu mang cậu khi còn nhỏ, cũng trong một đêm như thế đã bị quét sạch tới sinh mạng cuối cùng.
(——bất luận là ai, mình cũng không thể để cho bị liên lụy bởi thứ này thêm nữa!)
“Thôi.” Gã đội trưởng phẩy tay, “Mấy chuyện này toàn gở mồm, nói ra chỉ tổ làm hạ thấp sĩ khí anh em. Cấm ai nhắc lại nữa, nghe chưa!”
Thế là xong. Đề tài đang được bàn tán bị gã một lời chặt đứt, dĩ nhiên cũng chặn luôn cả yêu cầu rời đi của cậu. Vừa lúc Chris ngẫm nghĩ xem làm sao lén rời khỏi chiến trường, gã đội trưởng bất ngờ đổi vẻ mặt nghiêm túc thành nụ cười đê tiện: “Nếu mày sợ cũng không phải không có cách, tao cho phép mày ở lại chỗ đóng quân. Dù sao đêm nay mày hầu hạ anh em một chập đến sáng mai có khi cũng không đứng dậy nổi, hà hà, tao cho mày nghỉ chính là rất có tình có lý…”
Chris sởn gai ốc khi nhận ra giọng của gã không còn gì là đùa cợt. Tay đội trưởng nhấc thân hình cao to như gấu xám lên khỏi chỗ ngồi, cười cười cợt cợt đi vòng qua đống lửa tới chỗ cậu.
“Kh-khoan…!”
Chris đứng bật dậy định rời đi, nhưng một tên khác không biết từ bao giờ đã đứng chặn sau lưng, giơ tay ấn cậu trở về.
“Xem nào… phải cho mày quên luôn cái ý định rời đi mới được…”
Một câu líu ríu mang theo mùi rượu nồng nặc phả vào từ phía sau. Chris quay đầu lại, thấy đứng đó không phải một mà có tới ba tên lính. Hai thằng giữ chặt hai tay, thằng thứ ba giật mạnh một cái, đoạt lấy thanh kiếm trong tay Chris thả rơi xuống đất. Lẽ ra không nên tìm đến tụi này khi chúng nó đang chè chén… Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Chris, trước khi gã đội trưởng túm lấy cổ áo cậu.
“Dừng, dừng lại!”
“Hahahaha, thế nào đây, nhóc mày ngay cả kêu la cũng giống đàn bà nữa!”
“Ranh con, biết điều thì ngoan ngoãn một chút.” “Mày dám chống cự, coi chừng tao bẻ gãy vài cái xương thì đừng kêu.” “Đợi đại ca vui vẻ xong tới phiên bọn tao chiếu cố mày, hà hà…”
Phải giết mấy thằng này sao? Chris trừng trừng nhìn mấy cái mặt đang đỏ au vì men rượu, trán đổ mồ hôi. Không ổn, có lấy mạng bốn tên cũng không chống được cả doanh trại, nếu chúng nó bao vây… mình chết chắc. Nhưng nếu không làm gì thì——
Đúng lúc này, thứ gì đó như ánh chớp lao vụt qua khoảng không giữa Chris và tay đội trưởng. Hắn kêu lên một tiếng liền loạng choạng lùi lại, tay ôm lấy cái mũi đang chảy máu ròng ròng.
“Cái——”
Là một cây lao ngắn. Cây lao ngắn được ai đó ném đi cực mạnh, đã cắt ngang qua sống mũi tay đội trưởng trước khi cắm ngập vào nền đất, cán lao vẫn còn rung lên vì dư lực từ cú ném.
“Ai đó?!”
Khí thế mãnh liệt tràn tới từ đằng xa khiến cho tất cả những kẻ lăn lộn chiến trường ở đây đều cảm nhận được. Ba thằng lính say xỉn tái mặt, theo bản năng lập tức rút kiếm đeo bên mình. Chris cũng không phí thời gian ở đó mà sửng sốt, lập tức thả người đổ xuống mặt đất để chộp lấy cây kiếm bị rơi, lăn qua một bên.
Không biết từ lúc nào… khu trại đã hoàn toàn im ắng.
Không còn tiếng lảm nhảm của lũ uống say, không còn tiếng cụng ly chan chát. Ngay cả âm thanh của củi gãy trong đống lửa bập bùng, dường như cũng phải nhỏ đi.
“Ngay cả người trẻ tuổi trong đội mà các ngươi cũng định làm bậy, quả nhiên hạ lưu được phong tước vẫn chỉ là hạ lưu. ”
Từ trong góc tối sau căn lều lớn, một thân ảnh chậm rãi bước ra ánh lửa. Người đàn ông cao lớn mặc bộ quân phục đầy hoa lệ, vai khoác áo choàng lụa màu tím sẫm, mái tóc đen tuyền chải gọn về sau gáy, ánh mắt sắc bén như mắt diều hâu. Toàn thân hắn toát ra một thứ khí chất khác biệt hoàn toàn với những tên lính đánh thuê một đời ăn đất nằm cát ở đây - cuồng ngạo mà cao quý.
“Hôi thối thật.” Giọng người đàn ông lạnh lẽo khiến người ta phải sởn da gà. Cái lạnh mang theo uy hiếp kinh khủng, không phải như băng, mà là như thép. “Mới đứng từ xa đã ngửi thấy mùi giống như chuồng heo, đến gần mới thấy, ở đây toàn là những con heo thật.”
Nghe một câu sỉ nhục được ném ra này, mấy tên lính đánh thuê còn đang dè chừng lập tức gạt sợ hãi qua một bên, đứng bật cả dậy.
“Ngươi, ngươi vừa ném cây lao vừa rồi?!” “Tên quái nào đây, không phải người của mình!” “Thằng kia, mày là lính của đội nào hả?!”
“Ranh con, tao không biết mày là ai, nhưng dám làm mũi tao đổ máu thì mày tàn đời rồi!”
Gã đội trưởng bỏ tay khỏi cái mũi vẫn còn đang be bét máu, giơ chân đạp tung đống lửa. Gã cùng với ba tên say khướt ban nãy, cả bốn cùng rút kiếm ra, nhào vào chém vị khách không mời mà đến.
Một cái chớp mắt, kiếm ảnh lóe lên.
“!!!”
Toàn bộ binh lính trong doanh trại bất giác lùi về sau một bước, mồm miệng há hốc, hai mắt trợn trừng. Không ai thốt lên nổi một tiếng nào, chỉ có sự hoảng sợ lan truyền như gió.
Một cái chớp mắt, đúng vậy. Trong một cái chớp mắt, trước khi bọn họ kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, bốn tên lính đánh thuê to cao lực lưỡng đã nằm sõng soài trên đất, còn trường kiếm của người đàn ông kia thì không biết từ lúc nào đã tuốt ra khỏi vỏ.
Đáng sợ nhất là——một kiếm hạ bốn địch nhân, vậy mà không có lấy một giọt máu văng ra.
“...”
Chuyện vừa xảy ra, Chris miễn cưỡng có thể nhìn thấy được. Tại khoảnh khắc bốn gã lính đánh thuê nhào lên, người mặc áo choàng tím kia bằng tốc độ mắt thường không theo kịp, đã tung ra một chém. Đầu mũi kiếm quét qua một đường, vừa vặn chạm vào cổ họng hai tên chạy đầu, một li cũng không chệch, độ chính xác đủ cho người ta sợ hãi. Nhưng đáng sợ hơn chính là… hai tên kia không phải bị một kiếm này hất văng, mà là đột ngột xoay người lại, tự ngã đè lên hai kẻ đằng sau.
Động tác vô cùng cổ quái, giống như có những sợi dây vô hình buộc vào cơ thể họ, còn bọn họ chỉ là con rối trong tay kẻ mặc áo tím kia.
“Ngươi, ngươi vừa làm cái gì vậy?!” “Tránh ra!” “T-Tao không cử động được nữa!”
Bốn tay kiếm thân thể cường hãn, kinh nghiệm đầy mình, vậy mà chỉ ngã một cú vừa rồi… lại không cách nào ngồi dậy được.
(Chuyện gì thế này…?!)
Khắc ấn trên trán Chris giống như có sự sống, giống như một quả tim, không ngừng truyền đến từng nhịp từng nhịp đập.
Chẳng cần phải nói, một kiếm vừa rồi xuất ra, tuyệt đối không phải chuyện người thường có thể làm.
(Người này, người này rốt cuộc là ai?!)
(Không, người này——rốt cuộc là thứ gì!?)
Một cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua, khiến vạt áo của người kia tung lên phần phật. Áo choàng tím. Chris sực nhận ra - chiến bào màu tím kia, chính là thứ mà chỉ những người mang dòng máu của Thánh Linh Vương Tộc mới có thể mặc vào. Lại nói, mới vừa rồi vạt áo choàng bị thổi lên, bộ quân phục bên trong lộ ra gia huy kì lân…
“——Điện hạ, ngài sao lại một mình đến chỗ này?! Quá nguy hiểm!”
Từ cổng doanh trại vọng tới tiếng la lớn, liền sau đó là tiếng chân dồn dập. Mấy người lính trẻ mặc quân phục cận vệ, độ xa hoa phải gấp trăm lần gã đội trưởng mặt đầy râu kia, hớt hải chạy vào.
“Cornelius điện hạ, xin hãy mau chóng trở về đại bản doanh!”
“Ngài sao lại đột nhiên bỏ đến cái chỗ đóng quân của đám lính đánh thuê này chứ?!”
Bọn họ vừa nói vừa nhìn quanh, ánh mắt quét qua đám lính trang bị chắp vá, người ngợm cáu bẩn, không giấu được sự khinh thường.
“Mấy người các ngươi, có thấy mình đang chuyện bé xé ra to không? Ta tiện đường qua xem cái chuồng heo này một chút, vậy mà cũng bị đám bảo mẫu các ngươi lẽo đẽo theo đuôi cho được, có phải đang muốn làm mất mặt hoàng tộc không?”
Người đàn ông vừa được gọi là Cornelius cười khẩy một tiếng, nhưng những tên lính đánh thuê xung quanh, cho dù vừa bị gọi là lợn lần nữa, hết thảy đều cứng đờ người cả. Xem bộ dạng bọn họ cho dù thở mạnh cũng không dám, huống hồ là mở mồm nói lại.
Lí do rất đơn giản, người trước mặt bọn họ địa vị giống như tòa núi lớn, không ai không biết, chỉ cần một câu cũng đủ cho bất cứ ai ở đây phải rơi đầu.
Đại Công tước, Vương Xứng Hầu——Cornelius Epimex.
Thánh Linh Quốc có ba gia tộc được tôn xưng là Tam Đại Công Tước, gồm nhà Epimex, nhà Gregory, và nhà Nelos. Bởi vì nữ vương của Thánh Linh Quốc chỉ mang tính tượng trưng, Đại Công Tước mới là những kẻ nắm thực quyền điều hành đất nước, quyền lực đứng trên vạn người, xét thứ hạng quý tộc chính là lớn nhất. Cao hơn nữa lại có ba người đứng đầu gia tộc, quyền lực ngang với đế vương, gọi là Vương Xứng Hầu. Cornelius không những là Vương Xứng Hầu của nhà Epimex, còn là Vương Hầu nổi danh thiện chiến hơn cả, nhiều năm qua cầm quân bách chiến bách thắng, cũng chính là người lần này được bổ nhiệm làm đại tướng thống soái của chiến dịch đông chinh. Từng nghe nói Cornelius nắm trong tay ma kiếm, giết người không thấy máu, hôm nay xem như không ai còn dám nghi ngờ.
Cho nên…
Luận về sức mạnh, hắn chính là cao thủ. Luận về cấp bậc, hắn chính là chủ tướng. Luận về địa vị, hắn chính là đế vương. Bất kể ở phương diện nào, những tên lính đánh thuê ở đây so với hắn đều không bằng con sâu cái kiến.
“Sao-sao lại…”
Gã đội trưởng mặt đầy râu ria, thân thể to cao như gấu, ngày thường mang trên mình khí thế lúc nào cũng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, bây giờ lại phải khó nhọc bò dậy, toàn thân run rẩy nhìn lên người trước mặt.
“Đại, Đại công tước… sao lại đến nơi này….?”
Vừa nói xong, gã giống như nhớ ra mình phải làm cái gì, cả người lập tức quỳ mọp xuống, đầu kê sát đất. Đám lính đằng sau cũng giật mình bắt chước, toàn bộ đều quỳ gối cúi đầu.
“Thôi khỏi. Đã là heo rồi, cũng không cần phải học đòi bắt chước làm người.” Cornelius khinh bỉ nói, ánh mắt quét qua đám đông, dừng lại trên người Chris.
Bị cái nhìn của hắn xoáy vào, toàn thân Chris giống như hóa thành tượng đá không cách nào nhúc nhích - không phải vì bị năng lực bí hiểm gì khống chế, cũng không phải vì khí thế của Cornelius quá bức người, mà là do ba khắc ấn trên trán và mu bàn tay của cậu đang điên cuồng phản ứng lại. Da thịt nơi có khắc ấn bỏng rát như bị thiêu như đốt. Chris không biết tại sao, nhưng ánh mắt của Cornelius đối với cậu giống như tia lửa bắn ra từ lò luyện, không chỉ uy hiếp, mà còn khơi lên một cảm giác căm thù từ tận trong tim.
(Rõ ràng là đại tướng thống soái, sao lại đến tận đây? Đại bản doanh của quân viễn chinh đóng ở tận bên kia núi, rốt cuộc là…)
Trong khi Chris vẫn còn quanh quẩn với những câu hỏi trong tâm trí, Cornelius đã tra kiếm vào vỏ, thong thả bước về phía cậu. Chris vô thức bước lùi về phía sau một bước, lễ nghĩa phép tắc giống như đều đã quên.
“Ta đến đây...” Cornelius cúi xuống nhìn cậu, “Là để xem bộ dạng bình thường của ngươi trông như thế nào.”
(Để xem… mình?)
(Xem bộ dạng bình thường của mình trông như thế nào?)
Sự hoang mang khiến cho chân tay Chris luống cuống hết cả. Một Vương Xứng Hầu cao quý tột cùng như Cornelius thì muốn cái gì ở tên lính đánh thuê tiểu tốt như cậu đây?
“Xem ra lũ heo mọi này nhận ngươi vào mà chẳng biết một chút gì.” Cornelius dùng một ngón tay nhấc cằm của cậu lên, “Nhưng chuyện Thực Tinh Thú khét tiếng chiến trường mặt mũi thế nào, ngươi thực sự cho rằng không mấy ai hay? Danh tiếng của ngươi đã sớm vượt quá những gì ngươi có thể tưởng tượng rồi.”
Lời này vừa nói ra, tứ phía lập tức nổi lên tiếng xì xào.
“Thực Tinh Thú?” “Nó là Thực Tinh Thú mà người ta đồn đại? Thực Tinh Thú chỉ là một thằng nhóc?” “Này là thật hay đùa vậy?”
Ánh mắt của những tên lính đánh thuê đồng loạt xoáy vào cậu, nhưng còn những tiếng rì rầm kia, thì chỉ một thoáng đã tan đi như bọt nước.
“Ta nói không sai chứ? Ngươi hẳn là tên lính đánh thuê bí ẩn trong lời đồn, dùng cánh tay mảnh khảnh mà chém chết vô số mãnh tướng đi. Người ta nói ngươi chiến đấu giống như dã thú đói mồi, không chỉ địch nhân bị ngươi cắn xé, mà cả đồng đội ngươi cũng không tha.” Cornelius nở một nụ cười tàn độc, “Nghe nói lần ấy ở Dekreht tấn công thánh địa của lũ giáo đồ Palkai, công thành nửa tháng trời không được, bọn họ liền phái một đội 400 người tìm đường lẻn vào đánh từ trong ra. Kết cuộc đến lúc mở được cổng thành——đừng nói 400 người kia, mà toàn bộ tường thành chỉ còn một mình ngươi sống sót. Ta nói có đúng không?”
Chris nuốt khan, không nhịn được muốn quay đầu nhìn đi hướng khác, nhưng ánh mắt cậu giống như bị thứ gì đó khóa chặt, không thể rời khỏi đối phương.
“Nói không ngoa… chiến công từ trước đến giờ của ngươi, cho dù cả đám cắc ké ở đây gộp lại cũng chẳng bằng. Đã như thế rồi, tại sao không gia nhập quân đội chính quy mà nhận phong tước hiệu?”
Giọng hắn đầy vẻ châm chọc: “Là vì khắc ấn đó của ngươi, đúng không?”
“!!!”
Chris giật bắn mình, theo phản xạ muốn nhảy về phía sau một bước, nhưng bàn tay của Cornelius đã như gọng kìm sắt mà phóng tới. Mười ngón tay cứng rắn như thép giữ chặt lấy khuôn mặt cậu, chặt đến mức cậu có cảm giác như hai con mắt mình sắp sửa bị ép văng ra. Lòng bàn tay tỏa đến hơi lạnh như băng, nhưng không hiểu sao, cũng chính hơi lạnh ấy khiến cho cảm giác sợ hãi trong lòng Chris bình tĩnh lại.
Cậu cảm nhận được khắc ấn trên trán mình đang phóng ra bạch quang sáng rực, mà chẳng cần đợi đến lúc trăng non.
(——người này… tại sao lại biết về nó…)“Ngươi được sinh ra ở làng Bruova, hử? Cái làng đó, năm xưa chính là nơi mà cha ta đã tấn công. Ta từng nghe qua ở làng ấy sinh ra một đứa con trai của quái thú, trên người mang khắc ấn cực kì dễ nhận biết, cũng muốn tới nhìn qua thử xem sao. Kết quả còn chưa kịp lên đường, đã hay tin đứa trẻ kia trong một đêm đem cả dân làng lẫn sơn tặc thiêu rụi trong biển lửa… Nói cho ngươi biết, ta và cha ta đã thất vọng cực kì.”
Bàn tay phải của Cornelius dịch lên phía trên, túm lấy tóc trước trán cậu, giật cho ngửa đầu ra: “Nhưng ta chưa từng nghĩ tới, lại có thể bắt gặp con trai của quái thú trên chiến trường… Hừm, quả nhiên trên người ngươi có khắc ấn đặc trưng.”
Ngón trỏ của hắn duỗi ra, miết lên khắc ấn trên trán Chris. Nơi nào đầu ngón tay chạm tới, nơi đó có cảm giác nóng rực như bị thiêu trong lò lửa.
Người này… Người này quá nguy hiểm! Tâm trí cậu gào thét. Nếu còn ở đây, mình không sớm thì muộn cũng sẽ——
Ngay thời điểm ý nghĩ bất chấp tất cả mà bỏ chạy lướt qua đầu Chris, một lực cực mạnh bất ngờ ập vào sườn cậu. Chris chỉ kịp hộc ra một tiếng đã thấy mình đang nằm trên đất, nửa bên phải người đau ê ẩm, mắt nổ đom đóm. Cornelius đã quẳng cậu đi dễ như quẳng một mớ vải vụn, đoạn quay đầu đi về phía tên đội trưởng vẫn còn quỳ mọp dưới đất, chiến bào màu tím sau lưng tung lên trong gió.
“Heo mọi, ngẩng lên.” Hắn lạnh lùng gọi xuống một tiếng. “Trận ngày mai, các ngươi đánh tiên phong.”
“Dạ?——A, vâng vâng, nhưng mà… trong hợp đồng thì chúng tôi chỉ…”
Lời còn chưa dứt, Cornelius đã lắc nhẹ cổ tay. Nửa giây sau, máu tươi phun ra tung tóe. Tên đội trưởng rú lên, ôm lấy bên tai vừa bị cắt cụt mà gục xuông, thân hình vạm vỡ như gấu xám run lẩy bẩy.
Một kiếm vừa rồi, ngay cả Chris cũng không nhìn ra được.
“Ta đã bảo súc vật thì đừng học đòi mà nói tiếng người.” Cornelius lạnh giọng đáp, không buồn liếc xuống gã đàn ông máu me be bét đang lăn lộn. Hắn tra kiếm vào vỏ, đoạn rút từ trong áo ra một cuộn giấy da. Vừa nhìn thấy dấu sáp niêm phong trên đó, tất cả những người ở đây đều nín thở.
Biểu tượng bánh xe cùng đôi cánh, chính là đại diện cho toàn bộ Thánh Linh Vương Tộc, là dấu ấn của Tiên Tri Nữ Vương, người thống trị tối cao trên toàn cõi Thánh Linh Quốc.
“Có Thánh Lệnh ở đây, ta đã đủ quyền bỏ qua cái bản hợp đồng đó của ngươi hay chưa?”
Thấy Thánh Lệnh như thấy Nữ Vương. Cuộn giấy vừa giơ lên, tên đội trưởng lập tức phải nén đau bỏ tay ra, một lần nữa quỳ gối cúi đầu sát đất.
Cái gọi là Thánh Lệnh, kì thực không phải mệnh lệnh như định nghĩa thông thường, mà là lời tiên tri của Nữ Vương mang trong mình phước lành từ nữ thần Tyche[note44765] - vị thần tối cao cai quản số mệnh, có thể thấy rõ tương lai vạn vật. Thánh Linh Quốc không chỉ cai trị bằng hoàng quyền, mà còn có thần quyền, mà nữ thần Tyche cũng Tiên Tri Nữ Vương chính là cây cột khổng lồ chống đỡ cả hai thứ ấy. Lời tiên tri có thể dự báo tai họa, quyết định tồn vong, cho nên một khi Cornelius đã dùng lý do này, coi như đủ quyền hạn can thiệp bất cứ thứ gì.
Bất quá, cũng chỉ có tay đội trưởng là buộc phải quỳ rạp xuống. Trong những góc tối xung quanh doanh trại phát ra không ít tiếng chặc lưỡi bất mãn của đám lính đánh thuê. Bầu không khí hoài nghi lúc này, hiển nhiên là vì Cornelius chỉ mới lấy Thánh Lệnh ra, còn trong đó viết gì có trời mới biết.
Bởi huyết thống của Tiên Tri Nữ Vương chỉ có thể sinh ra bé gái, tự nhiên việc nắm quyền cai trị sẽ chuyển sang cho các Vương Xứng Hầu có tư cách kết hôn với Nữ Vương. Cho nên người của ba nhà Tam Đại Công Tước trước giờ chuyên môn làm càn với Thánh Lệnh giả, chuyện này ngay cả đứa trẻ lên ba cũng biết, không có gì bí mật.
Tất nhiên, biết thì biết, bất mãn thì bất mãn, cũng chưa có ai ngu đến độ bước ra đòi Cornelius mở Thánh Lệnh ra đọc cho bọn họ.
Trừ khi là muốn đầu mình chịu chung số phận với cái tai của tên đội trưởng kia.
Những tiếng xì xào chỉ nổi lên vài giây rồi tắt. Cornelius cất cuộn giấy da, chỉ tay về phía Chris vừa mới đứng dậy: “Còn nữa, ngươi cẩn thận một chút, biết quý mạng mình thì đừng để tên nhãi Thực Tinh Thú có cơ hội đào tẩu. Bây giờ thân thế bại lộ rồi, ta biết hắn kiểu gì cũng sẽ tìm cách trốn đi.”
Lời này giống như một khối đá tảng chẹn cứng cổ họng Chris, khiến cậu muốn nói cũng không cách nào lên tiếng. Ánh mắt của Cornelius như lưỡi dao lạnh lẽo đâm xuyên qua màn đêm, xoáy sâu vào cậu.
“Để ta nói cho ngươi biết——bất luận có giãy dụa thế nào, số mệnh của ngươi là thứ ngươi sẽ không bao giờ thoát khỏi. Kẻ mang trên người khắc ấn của Dã Thú xem như cuộc đời đã được định đoạt, từ khi sinh ra cho đến khi chết không thể có được bất kể thứ gì, cũng không thể đồng hành với bất kì ai. Vĩnh viễn mang theo bộ dạng thảm hại đó vùng vẫy trong bùn đất, miệng ngậm máu tươi, bò lết đi cho tới thời khắc tử vong, cuối cùng chết đi như một con dã thú, thi thể không ai chôn cất, xương cốt không ai thu lượm… Đây, là thứ đã định sẵn cho ngươi.”
Nói xong, vị Vương Xứng Hầu này quay người rời đi, những tên tùy tùng cũng theo đó mà ra khỏi doanh trại. Đống lửa bị đá tung ban nãy đã sắp tắt. Ngoại trừ tiếng nổ lách tách của những mẩu củi vụn cuối cùng, bốn bề tĩnh lặng không còn một âm thanh nào nữa.
Nếu có, thì chỉ là tiếng tim đập thình thình trong lồng ngực Chris, không cách nào bình tĩnh lại..
(Người này… hắn có phải cái gì cũng biết không?)
(Chuyện về khắc ấn, chuyện về quái thú… hắn hiểu còn rõ hơn mình. Vì sao chứ?)
(Ngươi nói kẻ mang trên mình khắc ấn đều không cách thoát khỏi số mệnh? Đừng có đùa, bất kể là có tồn tại cái dấu này hay không, kẻ như ta đã được định sẵn là sẽ bỏ mạng trên chiến trường rồi!)
“Thực Tinh Thú…”
Cornelius rời đi một hồi, ai đó trong doanh trại mới giống như sực tỉnh, hướng về phía Chris lẩm bẩm đầy cay nghiệt.
“Cái tên ôn dịch này…” “Đừng nói nữa, kẻo hắn lại nhìn về phía tao.” “Chó chết, thế quái nào thằng đó lại xuất hiện ở đây chứ?!” “Thật sự là gặp họa tám đời!”
Một truyền mười, mười truyền trăm. Ánh mắt hằn học trong thoáng chốc đã lan ra toàn bộ đám lính đánh thuê, tất thảy đều nghiến răng nghiến lợi nhìn Chris như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng cũng đồng thời không ai dám bước lên một bước nào.
“Đại ca, mau đuổi thằng này đi! Hắn còn ở lại đây, chúng ta gặp chuyện gì còn chưa biết được!”
“Câm mồm!” Gã đội trưởng gắt ầm lên. “Mày không nghe thấy Đại Công Tước vừa nói gì à?! Thấy tao mất một cái tai vẫn chưa đủ, còn muốn mất nốt cả cái đầu?! Ngậm miệng hết lại, tao còn nghe thấy đứa nào hó hé thêm một lời, đừng trách tao độc ác!”
Bỏ lại sau lưng tiếng xì xào và la hét, Chris lẳng lặng quay người rời đi. Không ai cản cậu, chỉ có vô số ánh mắt hằm hè nhìn theo cậu. Chris biết mình không chạy được. Cậu ngẩng lên bầu trời đêm tối đen như mực, không trăng không sao.
Đêm mai, sẽ là lúc trăng non xuất hiện.
Ở lại thêm một chút cũng được, miễn là ngày mai kịp rời khỏi đây trước khi đêm xuống… Chris thầm nghĩ. Chạy trốn đi. Chạy trốn đến một nơi xa lạ, đến một nơi vĩnh viễn dừng lại ở ánh hoàng hôn, một nơi mình không còn phải cùng ai gặp gỡ…
Nhưng mà, điều ước ấy của cậu không bao giờ trở thành sự thật.
Chris đã gặp người con gái ấy, cái đêm thứ hai trăm mà vầng trăng non được treo trên bầu trời kể từ ngày cậu sinh ra.