"Ngươi nghĩ ngươi đang làm gì ở đây vậy hả?"
Một cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng xoăn nhẹ phần đuôi cùng đôi mắt tím, chính là Liselotte - Con gái của Hầu tước Riefenstahl và cũng là vợ sắp cưới của tôi - tôi biết rằng dù bất cứ điều gì xảy ra tiếp theo cũng khiến tôi đau đầu.
"A-Ah, chỉ...chỉ là... Có một vài chỗ mà tôi chưa hiểu ở tiết học cuối, vậy nên...."
Cô gái lúng túng đóng quyển sách đang đặt trên đầu gối, người có mái tóc màu hồng cùng đôi mắt màu xanh trời. Tên cô ấy là Finne, tôi mới kết bạn với cô ấy gần đây.
Cô ấy đang ngồi cạnh tôi trên băng ghế, vì còn bối rối nên cô ấy không biết là nên đứng lên để thể hiện sự tôn trọng hay vẫn ngồi tiếp. Vì thế tôi quyết định làm dịu lại tình hình.
"Anh giúp cô ấy học vì cô ấy đang gặp rắc rối. Mà tại sao em ở đây, Liselotte?"
Sau khi tôi khẳng định lại lời nói của Finne, Liselotte đã nói thầm gì đó trước khi mở miệng.
"Hôn phu sắp cưới của mình đang ngồi với một người phụ nữ khác. Ít nhất đó là lời mà những người qua đường nói với em khi đang đi dạo. Em chỉ muốn được tận mắt chứng kiến thôi."
'Oh, đúng là điều này gây nhức đầu thật', tôi thật thảm hại khi mường tượng giọng nói độc ác và khuôn mặt giận giữ của cô ấy hoàn toàn không phù hợp với cử chỉ cùng câu từ lịch sự kia.
"Có vài thứ mà em không cần phải bận tâm đâu. Bọn anh chỉ đơn giản là thảo luận về lý thuyết của ma thuật ngay trong một khuôn viên công cộng thôi."
"Tôi chắc chắn là Hoàng tử của người không có ý định gì xấu đâu ạ, người nghĩ tôi có động cơ gì để làm việc đó chứ?"
Khi Liselotte trừng mắt nhìn Finne, cô gái đáng thương run rẩy.
Nếu Liselotte không thoát khỏi những tin đồn vô căn cứ đó thì sẽ dẫn đến hiểu lầm. Nhưng cả Finne và tôi đều không làm gì để thấy có lỗi. Đáng ra không nên có bất kì sự hiểu lầm nào.
Có lẽ cô ấy đã làm quá lên, hôn thê của tôi Liselotte, đã phóng đại quá mọi thứ theo chiều hướng tiêu cực vì lợi ích của mình. Cô ấy thật sự nghĩ tôi sẽ làm mấy việc đó sao?
"Chà, chắc là một thường dân chưa bao giờ học trong một nền giáo dục đúng đắn khó có thể hiểu được những lời dạy của Học Viện Pháp Thuật Hoàng Gia. Nếu cô muốn, tôi có thể giúp cô? Ahh... Hay quý cô Finne đây chỉ muốn được hướng dẫn bởi một quý ông lịch lãm?"
Liselotte chỉ cần tiến thêm một bước nữa là tôi đã có thể mở miệng nói chuyện và trấn tĩnh cô ấy.
『Sao tsun dữ vậy! Ngay bây giờ Liselotte đang quá nghiêng về tsun! Cậu có nghĩ là cô ấy đang đi quá xa rồi không?!』
『Mô tả hành động của Liselotte bằng cách ngắn gọn súc tích dễ hiểu sẽ là 'Hãy cho tôi tham gia cùng với'. Nhưng dù có suy nghĩ như vậy thì biểu cảm kiêu căng quá mức của cô ấy sẽ gây nên hiểu lầm, cậu nghĩ sao? Dường như cách nhìn về Liselotte của Hoàng tử lại tồi tệ hơn. Ôi, chẳng phát triển tí nào cả...!』
Từ thiên đàng,【 Giọng nói của các Vị Thần】 vang lên.
『Tại sao Liselotte lại làm vậy!? Ngay cả khi cô chỉ nói mỉa mai thôi thì Hoàng Tử cũng không hiểu ý cô muốn gì đâu! Sao cô ấy chẳng chịu hiểu điều này chứuuuu?!』
Giọng nói của người đàn ông mang vẻ buồn rầu và đầy tiếc nuối.
Tôi nhìn xung quanh, nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy ai.
Kể cả Finne người đang ngồi cạnh tôi đây hay Liselotte cũng đều không nhận thấy gì lạ thường. Liselotte vẫn còn tiếp tục trừng mắt với Finne - cô gái đang ngồi co lại trên băng ghế, cô nhìn về phía tôi mà lo lắng.
『Đó là bởi Liselotte là tsundere. Cô ấy thực sự lo về Finne, rằng trong tình huống như thế này Hoàng Tử của cô sẽ bị cướp mất, chỉ vì yêu cậu ta nên trong lời nói của cô chất chứa sự ghen tị, và cô ấy không thể thành thật với bản thân được.』
Tôi hầu như không hiểu người phụ nữ đang nói gì.
Y-Yêu...? Ai...? Ghen tị...? Soon d'Rey [note15800] là gì?
"Thưa Hoàng Tử, có chuyện gì sao...?"
Nhận thấy biểu hiện kỳ lạ trên khuôn mặt tôi, Liselotte tạm thời bỏ vẻ giận dữ để quay sang lo lắng cho tôi.
"Ah, không, chỉ là lúc nãy anh nghe thấy【Giọng nói của Thần】..."
Đúng vậy, đây có thể là những sứ giả ở thiên giới mà chỉ người trong hoàng tộc mới có thể nghe thấy.【Giọng nói của Thần】. Nhận ra tình hình hiện tại đã vượt quá định mức mà tôi có thể đáp lại bằng cách yếu ớt, giọng của tôi tan biến.
Lý do mà gia đình tôi được lên nắm quyền đất nước này là nhờ vào thính giác của họ.
Gia đình chúng tôi có thể nghe được tiếng nói của các Vị Thần tối cao nơi thiên giới kia.
Giọng nói của Thần giáng xuống từ thiên đàng và dạy chúng tôi bao điều mới mẻ, chẳng hạn như những kiến thức chưa từng biết đến và bí mật về tương lai.
Tuy nhiên, việc giao tiếp với các vị thần này hoàn toàn dựa trên ý thích của họ, đôi khi lại rất lập dị.
Cho dù có khẩn cầu sự khôn ngoan từ tri thức hay muốn biết về tương lai, nhưng những gì bạn nghe được từ họ chỉ là một hoặc hai từ không hơn, có lúc cũng có một số gợi ý hay cảnh báo về một thảm họa trong tương lai như động đất chẳng hạn. Không bao giờ là một thông điệp trôi chảy như thế này.
Hơn nữa, theo tôi nhớ trong hồ sơ hoàng gia cũng chưa bao giờ ghi lại trường hợp nghe được hai giọng nói cùng một lúc.
"Cậu đã nghe về【Giọng nói của Thần】trước đây chưa?" Tôi hỏi Finne. Khi tôi giải thích khả năng duy truyền mà gia đình tôi sở hữu, tôi vô tình liếc sang Liselotte, tâm trí của tôi dần mờ đi.
Giả sử những giọng nói mà tôi vừa nghe thực sự là của những Vị Thần và đáng để tin tưởng, thì cô gái này đã yêu tôi.
Nếu nghĩ kỹ lại, Liselotte luôn tỏ ra bướng bỉnh khi gần tôi.
『Ủa sao Hoàng Tử Siegward lại đột ngột suy nghĩ về Liselotte thế kia!?』
『Tớ cũng chẳng biết lý do. Chẳng lẽ Hoàng Tử lại nghe được【Giọng nói của Thần】...? Nhưng chưa đến lúc mà. Việc này không theo một kịch bản nào cả... Phải chăng là route ẩn? Endo-kun, cậu đã nhập câu lệnh lạ nào sao?』
Giọng nói ngày càng rõ hơn trước.
Nhưng họ nói đúng. Tôi vẫn còn trẻ và chưa đủ tuổi, đây là lần đầu tiên tôi nghe được giọng của Thần.
Tuy rằng tôi đã nhận ra ngay những giọng nói mà tôi nghe thấy từ trên trời chắc chắn là【Giọng nói của Thần】mà tôi đã đọc được từ các ghi chép về lịch sử của gia đình.
『Tớ chẳng làm gì cả! Tớ chỉ bật chế độ autoplay như cậu nói thôi, Kobayashi-san. Sau khi chọn 'Học trong sân' thì cũng không cần chạm vào bộ điều khiển nữa...』
Với giọng nói nóng nảy và càng gần hơn, Vị Thần mang âm thanh của một người thanh niên【Endowkuhn】nói.
"Ah... Umm...Hỡi Vị Thần vĩ đại Endowkuhn và Coebyashayshan, hai người đang nói về việc gì vậy ạ?"
Tôi đứng dậy khỏi băng ghế và nói chuyện với hai Vị Thần - người đang nói về thứ gì đó mà tôi không thể hiểu nổi.
Những giọng nói từ thiên giới bỗng im bặt.
Có phải【Giọng nói của các Vị Thần】không cất lên nữa chỉ vì đang lắng nghe tôi? Liselotte và Finne cũng trở nên im lặng bởi sự lo lắng, bầu không khí tĩnh lặng bao trùm cả khoảng sân.
"Tôi xin lỗi vì đã gọi hai người hết lượt này đến lượt khác. Tôi, Hoàng Tử Siegward. Tôi là con trai đầu lòng của Vua Fitzenhagen. Không nói quá khi tôi tự cho mình là một người khiêm tốn, hai người có thể gọi tôi bằng biệt danh, nhưng xin vui lòng gọi tôi là Siegward hoặc chỉ đơn giản là Sieg."
Sau lời chào hoàn chỉnh, tôi cuối mình trước các Vị Thần.
Theo cử chỉ của tôi, Liselotte khẽ nhún đầu gối chào một cách thanh lịch. Trong khi đó thì Finne còn đang hoảng loạn và gần như mất thăng bằng khi cúi đầu liên tục ba bốn lần, cô ấy không được tự nhiên lắm.
Các Vị Thần ở địa vị cao hơn nhiều so với thành viên trong hoàng tộc như tôi, việc coi thường con gái của Hầu tước -Liselotte, hay một cô gái bình thường như Finne thì họ sẽ chẳng gọi tôi là Hoảng Tử đâu.
『Oh』Vị Thần Endowkuhn... Ah, ngay lúc này tôi lại có thể nghe thấy giọng nói của hai người rồi. 『Nhanh thật đấy!』. Gia đình tôi đã được ban cho đặc ân này, món quà nghe được giọng nói của các Vị Thần từ thế giới khác.
Tôi không thể nhìn thấy họ, nhưng giọng nói của hai người mang vẻ bối rối.
『Ahh... Không, tớ chắc là người ta đã thiết lập sẵn thế này rồi... Ể, mà khoan, cậu thực sự có thể nghe thấy giọng bọn tôi sao?! Chà vậy thì... Hoàng Tử à- À không, Sieg chứ, nếu cậu nghe được bọn tôi, thì hãy làm điều này cho Rize-tan - Ý tôi là Liselotte, hãy cho cô ấy một sự âu yếm nồng thắm đi!』
Âu yế....!?
Những lời của Cobeyasheshan lại khiến tôi hoàn toàn bị mê hoặc một lần nữa.
Có phải cô ấy vừa bảo tôi hôn Liselotte?
Đó là một điều khủng khiếp để quyết định, nhưng về mọi mặt, chúng được đặt ra bởi Thần. Với tư cách là một hoàng tộc... Không, là một cư dân của thế giới này, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thuận theo nó.
Trong bất kì trường hợp nào đi nữa, Liselotte vẫn là vợ chưa cưới của tôi.
Ít nhất một nụ hôn thì tôi cũng được tha thứ... Tuy nhiên, làm điều đó ở nơi công cộng sẽ rất là xấu hổ.
Ahh, thật là, nhưng đó là điều mà Vị Thần đã đặt ra.
Trong lúc những suy nghĩ trong đầu tôi đang quay cuồng, tôi bước về phía Liselotte, dùng tay phải ôm lấy má cô ấy.
"T-Thưa hoàng tử...?"
Cô ấy cứng người ngẩng đầu lên nhìn tôi với đôi mắt mở to.
Thần linh đã truyền lệnh cho tôi rồi.
Nhưng đây vẫn là nơi công cộng.
Có quá nhiều ánh mắt nhìn về phía chúng tôi.
Mà thực tế thì...
Gò má Liselotte mềm mại đến không ngờ.
Làn da dưới ngón tay tôi đây thật tuyệt đẹp.
Đôi môi căng mộng của cô ấy có màu hoa anh đào...
"A-anh đang làm gì...Hn!?"
Mặc kệ phản ứng của Liselotte, tôi kéo cô ấy lại gần và...
...Cho cô ấy một nụ hôn thật sâu.
Rồi ôm cô ấy vào lòng.