"Yo, Sieg. Gần đây cậu có vẻ quấn lấy con bé năm nhất nhỉ. Nàng công chúa Liselotte không thấy khó chịu sao?"
Đã được một tháng trôi qua kể từ khi bắt đầu học kỳ mới.
Cũng lâu rồi mới thấy mặt, người bạn của tôi tỏ ra cởi mở bằng cách chọc ghẹo tôi.
"Do cậu trốn học nên có vẻ nắm bắt thông tin hơi chậm nhỉ, Art. Đúng là có một chút hiểu lầm giữa Liselotte và tớ, nhưng nó đã được giải quyết êm xui rồi. Hiện tại mối quan hệ của bọn tớ đang diễn ra tốt đẹp."
Khi thấy câu trả lời cùng nụ cười của tôi, cậu ta tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó cậu ta nhếch miệng cười nhẹ, trông như câu trả lời của tôi gây hứng thú cho cậu ta hơn là những lời đồn đại kia.
Art, hay đúng hơn là Artur Richter. Dù cậu ta chỉ là con trai của một bá tước, nhưng chúng tôi đã là bạn từ thuở ấu thơ.
"...Vẫn hào nhoáng như mọi khi đấy, Art."
Phong cách khác lạ không hề giống đàn ông, mái tóc màu hồng được buông lỏng xuống tận thắt lưng. Phần đuôi tóc thì nhuộm đỏ rực rỡ.
Đôi mắt cậu ta chỉ có một màu lục nhạt bình thường, nhưng vì chúng là một phần của khuôn mặt đẹp đẽ đó, nên tôi có phần thoải mái hơn khi nhìn vào.
"Như mọi khi, cậu chẳng thể nào rời mắt khỏi tớ được!"
Art cười lớn.
Thành thật thì tôi đánh giá cao việc có người trò chuyện cởi mở với tôi như thế dù biết rằng tôi là hoàng tử.
Dòng dõi Richter - nhiều người trong số họ đã được nhận đặc ân từ các vị thần suốt nhiều thế hệ, nên họ có địa vị rất cao đối với Giáo Hội. Mặc dù họ chỉ được Hoàng tộc ban cho danh hiệu.
Art có năng khiếu đặc biệt về phép trị thương và phục hồi ma pháp, vì thế cậu ta vừa đi học vừa làm việc tại Thánh Đường.
Cậu ta đã chơi trò "trốn học" một thời gian để hỗ trợ các linh mục trong công cuộc phục hồi và tái thiết lập mọi thứ sau trận lũ lụt ở các quận phía tây.
Tôi cho rằng điều kỳ lạ nhất ở Artur Richter là cậu ta đối với tôi rất bình đẳng.
"Vậy cậu nghĩ sao về cô bé Finne? Cô bé dễ thương mà phải không? Có trốn đi cùng cô ấy không? Cái này gọi là bỏ nhà chạy theo tình sao?"
Tôi khoanh tay lại và lườm cậu ta một cái.
"Tất nhiên là không rồi. Tớ không giống cậu đâu, Art."
Art rất có thể sẽ trở thành một phần của Giáo Hội ngay khi cậu ta tốt nghiệp, và do không có hôn thê nên cậu ta được tự do hơn.
Tôi có nghe tin đồn về cậu ta và cô gái làm việc tại một cửa hàng trong thị trấn.
Tôi biết vị trí của mình nên không muốn làm điều gì tổn thương Liselotte cả.
Quay lại chủ đề ban nãy, giọng tôi hạ thấp xuống, Art nhăn mặt lại rồi lắc đầu.
"Oh, đáng sợ thật. Cậu thực sự là kiểu người dễ nổi giận với mấy câu đùa như thế à....?"
Nếu là trước đây.... thì liệu tôi có đưa ra một câu trả lời khác?
Không đâu, ngay cả khi tôi hiểu nhầm ý định của Liselotte, tôi vẫn sẽ không làm điều gì gian dối hết?
Không không, chỉ vì tôi nghĩ rằng Liselotte dễ thương đến không ngờ nên chẳng muốn làm tổn thương cô ấy.
"Nào nào, tớ đùa thôi mà, nhưng Finne và tớ có nhiều điểm khá giống nhau phải không? Giáo Hội yêu cầu tớ xem xét nó. Cậu có thể giới thiệu tớ với cô ấy không?"
À, thì ra là vậy. Tôi lượm lặt từng từ để hiểu rõ nghĩa điều Art nói.
Không sai khi nói Finne sở hữu thiên phú mạnh mẽ về phép chữa lành và phục hồi.
"...Chà, điểm giống nhau hử? Giống nhau..."
Tôi đang mơ hồ nghĩ ngợi, còn Art lại nhìn tôi đầy ngờ vực.
"Nên nói thế nào đây....Finne đấy... cô ấy thuộc kiểu tấn công hơn."
Cậu ta càng nhìn tôi hoài nghi.
"Eh? Ý cậu là sao? Tớ nghe nói cô ấy và tớ có cùng năng lực mà?"
Đúng rồi. Cả Art và Finne đều không giỏi sử dụng thuật tấn công với nguyên tố lửa và nước.
Chỉ là có liên quan đến cách sử dụng....?
"Rồi cậu sẽ hiểu ý tớ khi tận mắt chứng kiến. Để tớ giới thiệu cậu với Finne."
Tôi từ bỏ việc giải thích.
Nếu không thực sự nhìn thấy nó thì khó mà tin được.
Tôi mang anh chàng Art còn đang bối rối đến chỗ Finne.
"Một trận đấu có lẽ là cách nhanh nhất để cậu hiểu. Cậu và tớ, hoặc cậu và Baldur, hai người lập thành một đội rồi đấu với Finne."
"Eh? Khoan khoan khoan đã. Hai đấu một? Tớ không nghĩ rằng sẽ có người đánh bại được bọn mình đâu? Và dù tớ không tự tin lắm khi cùng đội với Baldur Riefenstahl, nhưng hai đứa tớ có năng lực khá hợp nhau, ổn không đấy?"
Baldur chuyên sử dụng kiếm kết hợp ma thuật khi chiến đấu, sức mạnh tấn công của cậu ta cao đáng kể, song các thuộc tính khác lại bị thiếu hụt đi.
Còn Art - lại thiên về mảng hỗ trợ, nên cả hai bù trừ cho nhau.
Tôi thì tập trung cân bằng cả về phòng thủ lẫn tấn công, nhưng do quen biết Art từ lâu, dường như bọn tôi có thể đọc được suy nghĩ của nhau khi làm việc nhóm.
Theo góc độ bình thường, nhìn như tôi đang bắt nạt học sinh năm nhất vậy, đặc biệt hơn học sinh năm nhất đó còn là một cô gái.
"Cậu mà một mình đánh với cô ấy thì ngay lập tức bị hạ luôn đấy, muốn không?"
Để hiểu hơn về phong cách chiến đấu của Finne, chỉ còn cách đối mặt với sự khủng khiếp đó thôi.
Mà nếu Art gục ngay lập tức, cậu ta chắc còn chưa kịp biết thứ gì đã đánh mình nữa.
Tôi vô tình nói ra điều đó, khiến Art bối rối.
".....Finne-chan là người sử dụng thuật hồi phục mà phải không?"
Giờ đây tôi cảm nhận được sự e ngại trong giọng nói của cậu ấy.
"Thấy rồi sẽ hiểu thôi."
Một lần nữa, tôi từ bỏ việc giải thích điều không thể lý giải được.
――――
Phong cách chiến đấu của Finne là độc nhất.
Phép tăng cường và hồi phục thường được sử dụng để hỗ trợ người khác, thay vào đó cô ấy dùng lên bản thân.
Bằng cách đấy, cô ấy nâng sức mạnh của mình lên mức cao nhất, sau đó tung ra một cú đấm.
『Cái này gọi là 'Cú đấm của Acolyte' sao!?』[note19530]
『Woow... cô ấy thực sự hung dữ hử? Nữ anh hùng đáng yêu Finne-chan, người luôn làm hết sức để bảo vệ mọi người đã biến đâu mất rồi?』
Lúc đang xem trận đấu tập giữa Art cùng Baldur đối đầu với Finne, tôi lần nữa nghe thấy hai giọng nói đáng kính của Endow và Coebayashay vang vọng trong không trung.
Và vâng, cô ấy thực sự đáng sợ.
Ngay bây giờ, Finne dồn ngọn lửa lại trong nắm tay mình, cô ép Baldur vào đường cùng, tôi có thể thấy rõ sự tuyệt vọng trên gương mặt cậu ta khi cố thoát khỏi màn tấn công dữ dội đó.
Ngọn lửa tuy yếu ớt, nhưng chúng vẫn làm tốt công việc là tăng thêm sức mạnh cho những cú đấm kinh khủng kia, nên mọi cú vung tay đều trông rất nguy hiểm.
Nhân tiện, Art được hưởng một cú rồi.
Mới cách đây vài phút, Finne đã lợi dụng sai sót của Baldur để lao thẳng về phía Art, và tiễn cậu ta lên trời bằng một cú đấm cực mạnh.
Tốc độ đạt tối đa kết hợp vóc dáng nhỏ bé khiến việc chiến đấu với cô ấy trở thành nỗi kinh hoàng, không ai có thể đuổi kịp cô.
"Kuh.... Tôi đầu hàng!!"
Sau khi mất đi sự giúp sức của Art, Baldur đành nhận thua.
『Mạnh quá! Finne mạnh quá đi!』
『Có quá mạnh không thế? Cái này thật sự khác với 【Trò chơi】rồi.』
Khi xem xong Baldur và Finne bắt tay kết thúc trận chiến, tôi đã sử dụng phép hồi phục lên Art.
"W-Woah...."
Art sau khi tỉnh lại liền bước về phía Finne.
Chỉ vừa tỉnh lại mà chàng ta còn đi thẳng được như thế kia thì chắc tôi không cần lo nữa đâu.
Bên cạnh đó, Finne hoàn toàn có khả năng làm điều tương tự. Trước khi cô ấy nhập học trường này, một tiền lệ đã được đặt ra. Ngay cả khi cô ấy bị mất một cánh tay, cô vẫn gắn nó lại được và tiếp tục chiến đấu cho đến khi tất cả kẻ xấu bị hạ gục.
Thấy cả ba trò chuyện vui vẻ về trận chiến như thế, tôi đột nhiên lại bồn chồn.
Tôi đã nghe thấy giọng nói của hai vị Thần, tôi nghĩ rằng Liselotte cũng nên có mặt, nhưng tôi vẫn không thấy cô ấy ở đâu cả.
Tại sao vậy nhỉ?
Trong cái【Trò chơi】mà hai vị đáng kính nhắc đến, Finne là nhân vật chính, và cho đến cái ngày họ ban phát ân huệ, họ chỉ nhìn thấy mọi thứ trên góc nhìn của Finne.
Tuy nhiên Coebayashay đã quyết định sẽ dõi theo Liselotte sau khi ban đặc ân, nhưng Liselotte vẫn chưa xuất hiện ngay cả khi trận đấu đã kết thúc và cả khi tôi đang nghe tiếng nói của các vị Thần.
『Liselotte đang bí mật theo dõi những gì xảy ra trong sân đó, cô ấy đang trốn đằng sau cái cây kìaaaaaaa!』
『Nhưng người cô ấy nhìn nhiều nhất vẫn là Sieg nhỉ? Có vẻ cô ấy đang tìm hiểu chuyện giữa cậu ta và Finne khi không có mình ở quanh đó.』
....Cái quái gì thế? Đáng yêu thật đó.
Art và Baldur cũng ở đây.
Khoảng khắc này, họ dường như đang cố bảo vệ Finne!
Khoảng khắc mà tôi bước đến họ, và giả vờ không chú ý đến Liselotte, từ phía sau tôi một giọng nói sắc sảo vang lên trước khi tôi kịp có cơ hội gọi họ.
"Ôi trời, thật là ồn ào. Tôi ở thư viện cũng bị các người làm phiền."
Liselotte cuối cùng cũng xuất hiện, hất mái tóc vàng đó bằng mu bàn tay.
『Không, thật ra sau giờ học Rize-tan đã đi thẳng đến chỗ Sieg, khi đang cố gắng gọi cậu, cô thấy rằng Art cũng ở đó nên liền ngừng lại, cứ thế cô bám theo hai người đến đây.』
Cô ấy còn có thể dễ thương đến mức nào nữa đây?
Tôi vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh trong khi nghe Coebayashay nói.
Tôi chả phải kiểu người giỏi chịu đựng đâu, nhưng vì chuyện này dễ thương đến mức tôi chẳng biết phải phản ứng ra sao.
"Tiểu thư....Liselotte...."
Bởi Liselotte xuất hiện quá đột ngột, nên Finne có phần hơi khép nép chút, dù vài phút trước Finne vừa đánh một trận bốc lửa. Còn Art và Baldur lại bước lên che chở cho cô.
Một nửa tính khí đó chỉ là do cô ấy đang che đi sự bối rối của mình, không cần quá thận trọng.
"Này~, hôm nay tâm trạng công chúa chắc đang không tốt ha? Tôi thừa nhận chúng tôi có hơi ồn ào, nhưng đó không phải lỗi của Finne. Thay vào đó xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi."
Trong khi nói điều đó, Art nắm lấy bàn tay Liselotte và cố đặt lên nó một nụ hôn.
BỐP!
Tay cô ấy quất mạnh sang một bên.
Mỗi lần Art làm mấy hành động phù phiếm như thế với Liselotte, cũng đều bị đẩy ra xa.
Dù Liselotte luôn lườm cậu ta như lườm một con bọ bẩn thỉu, nhưng dường như điều đó không hề làm cậu ta nản lòng.
"Mối bận tâm của tôi bây giờ là Finne."
Cô nói một cách lịch sự sau khi gạt tay cậu ta ra, cô đi ngang qua Art và đứng trước mặt Finne - người đã thay bộ đồ thể thao cho trận đấu và đeo sẵn một bao da ngay bên hông.
"Ah, sau tất cả. Nó đúng là một cây đũa phép tồi tàn...."
Nói thế rồi Liselotte lấy đũa phép của Finne và cầm nó trên tay.
"Nếu cô sử dụng một thứ như thế này, e rằng chỉ gây rắc rối cho người khác thôi?"
Liselotte mạnh mẽ nắm chặt lấy cây đũa của Finne và bẻ gãy nó.
"Ara, tệ hại đến mức có thể dễ dàng phá hủy nó..."
『Liselotte cố tình bẻ gãy nó!』
『Nhưng nếu Liselotte có thể phá hủy nó chỉ bằng một chút sức lực, thì chẳng phải nó rất nguy hiểm sao? Nó mà vỡ trong lúc Finne-chan đang thi triển phép thuật thì cô ấy sẽ bị thương mất.』
Nhìn vào những mảnh gỗ vỡ vụn bằng đôi mắt lạnh lùng, Liselotte ném nó sang một bên, làm cho Art và Baldur nổi giận.
Nhưng, tôi đã hiểu được ý định của cô ấy nhờ giọng nói của các vị Thần, rồi nhanh chóng trấn tĩnh họ lại bằng hành động trước khi họ kịp hét lên.
Không nghi ngờ gì, nếu Finne sử dụng một cây đũa phép như thế cũng rất dễ dẫn đến nguy hiểm.
Mà, cô ấy cũng đâu có dùng nó.
Đũa thần là công cụ được sử dụng để phụ trợ việc truyền năng lượng ma thuật ở khoảng cách xa.
Nếu sử dụng phép lên chính mình hoặc với thứ gì đó mà có thể chạm trực tiếp thì nó không cần thiết lắm.
Bản thân Finne cũng từng nói 'Tôi không biết có thực sự cần sử dụng nó không, nhưng cảm giác nó giống như một cái gì đó mà tôi phải sử dụng để trở thành một pháp sư thực thụ....'
Bằng chứng là Finne dường như không sốc khi chứng kiến cây đũa phép của mình bị phá vỡ.
"Một công cụ nghèo nàn phản ánh một chủ sở hữu đáng thương, đúng chứ? Vì thế tôi sẽ cho cô cây đũa dự phòng của tôi, cái này tốt hơn thứ khiếm khuyết đó. Sao nào?"Liselotte lấy ra từ trong túi mình một cây đũa cao cấp trông cực kỳ đắt tiền, như thể nó được chế tạo dành riêng cho Finne vậy, tương hợp với cả bàn tay Finne cũng như thuộc tính ma thuật của cô.
Vì ma thuật của Liselotte là kiểu cân bằng như tôi, nên nó không phù hợp với cô ấy chút nào.
Ah, quái thật, cô ấy đáng yêu quá đi!
Tôi, cũng như Art và Baldur, những người đến cuối cùng cũng nắm bắt được tình hình, cố hết sức để giữ khuôn mặt nghiêm nghị. Art cố không cho khóe miệng mình bật lên, ho một cái để nén lại tiếng cười. Chịu đựng....!
『Ohhh, đó là cây đũa mà Liselotte đặc biệt chế tạo ra nhưng vẫn giữ nó bên mình một tuần trong khi còn lo lắng về việc phải làm gì với nó!』
『Hiểu rồi. Vậy cô ấy đã lo nghĩ về cách đưa nó cho Finne-chan? Tớ đã tự hỏi thật lạ làm sao khi cô ấy liên tục sốt ruột với cái túi đựng cây đũa đó mỗi khi lại gần Finne-chan.』
Ah, rồi xong.
Sau khi nghe những lời mà Endow và Coebayashay nói, tôi lấy hai tay che mặt và nhìn lên bầu trời.
EM ẤY SIÊU CẤP DỄ THƯƠNG LUÔNNNNN!!
Vài giây quằn quại trôi qua, tôi lần nữa trở lại công việc vô cùng thú vị của mình là nhìn Liselotte.
Cũng cùng lúc ấy, khá chắc Finne chưa hiểu được giá trị thực sự của cây đũa phép kia. Cô nhìn chằm chằm vào nó trong sự bối rối, nhưng Liselotte vẫn tiếp tục giữ khuôn mặt trang nghiêm mà im lặng, tuyệt vọng chống lại sự ngượng nghịu đó.
"F-Finne, tôi khuyên cậu nên nhận nó..."
"Cây gậy đó không tệ đâu. Ah, cậu coi như đó là lời xin lỗi từ Liese vì đã phá vỡ cái cây trước đó đi, hãy nhận nó."
Lúc Art cố hết sức để nén tiếng cười xuống, thì Baldur vụng về khuyên Finne.
Đôi mắt Liselotte nhấp nháy khi nhìn chằm chằm vào hai người họ, nhưng, yeah, điều đó chỉ khiến cô ấy trông càng đáng yêu hơn thôi.