Tsun na Megami-sama to, Dare ni mo Ienai Himitsu no Kankei

chương 2: bí mật của nữ thần

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 2: Bí mật của nữ thần

"Yukimiya...?"

Quá bất ngờ, tôi lỡ gọi tên cô ấy trong vô thức.

"Hội trưởng Yatsuhashi...?"

Đôi mắt sắc bén lạnh lùng trước giờ, nay lại trở nên tròn xoe đến lạ thường. Cô cũng gọi lại tên của tôi theo phản xạ.

Hai đứa cứ thế bất động mà nhìn nhau. Đầu tôi thì loạn hết cả lên, chẳng thể cử động nổi.

Sao Yukimiya lại ở đây?

Thậm chí còn ngay cạnh nhà tôi.

Ơ nhưng cô ấy không nhận ra khi có người đến à, có camera gắn ở chuông cửa mà.

Định đến chào hàng xóm nhưng giờ lại gặp Yukimiya là thế quái nào?

Khoan, dừng khoảng chừng là hai giây, rốt cục là chuyện gì đang xảy ra, mình đang gì đây?

Shiramine là một ngôi trường danh tiếng, theo tôi được biết thì địa vị gia tộc cũng là một trong những tiêu chí để xét tuyển đầu vào.

Vậy thì theo lẽ đương nhiên, nữ sinh theo học trường này đại đa số cũng phải là thiên kim tiểu thư hay gì đó tương tự chứ đúng không, Yukimiya chắc hẳn không nằm ngoài số đó rồi.

Thế mà lúc này cô ấy lại đang ở cạnh nhà tôi thay vì một biệt phủ cao cấp hay một căn Penthouse chọc trời à?

"Etou...Hai bác có ở nhà kh–...?

"Khô...Không có...tôi sống một mình."

"Vậy à, tôi cũng vậy."

"Ờ, ừm..."

...Gì mà nói chuyện với nhau toàn mấy câu cụt ngủn vậy?

Nhưng bằng cách thần kì nào đó tôi vẫn hiểu cuộc hội thoại này.

Có lẽ là do hoàn cảnh gia đình hay đó là một phương phâm, chính sách gì đó nên Yukimiya phải sống một mình hả... Đoán mò thôi chứ tôi cũng chả biết nữa.

Tôi đang định đánh bài chuồn khỏi cái thế khó xử này thì tự nhiên sống lưng lạnh toát một cách kỳ lạ, hóa ra Yukimiya đang trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt như viên đạn muốn bắn xuyên thủng cả cơ thể tôi.

Tha em đi mà chị ơi, đang mùa xuân mà bất chợt đổ sang mùa đông thế này lạnh chết đi được.

"Sao tự dưng câu lại ở đây? Stalker? Biến thái? Đáng nghi quá đấy."

"Mấy cái mẹ nói chẳng phải như nhau hết à? Nãy tôi nói rồi đấy thôi, tôi vừa chuyển nhà đến đây."

"Biết tôi sống ở đây một mình nên chuyển nhà đến bên cạnh đúng không? Thật ghê tởm!"

"Hả, cái gì? Tôi mà biết cậu ở sống ở đây thì tôi chẳng chuyển đến đâu."

Ở trường đã phải chịu kỉ băng hà buốt giá từ nhỏ này rồi, giờ đến cả đời tư cũng muốn thành cái tủ lạnh nữa thì chẳng phải giống mấy đứa máu M còn gì?

Tôi đây chắc chắn không phải dạng đó. Ừ thì đúng là thấy ớn lạnh thiệt, nhưng mà đến mức cảm thấy sung sướng khi bị đối xử như vậy thì không hề nha.

....Không nói dối đâu, tôi thề với trời đấy.

Haizz...Mà hình như cà ri tôi nấu nguội mất luôn rồi. Chậc, thời gian lúc nãy như vừa đóng băng vậy.

"M–mà...ờ ừm, từ bây giờ chúng ta sẽ trở thành hàng xóm. Cùng trường rồi giờ nhà cũng cạnh nhau nữa, đã có duyên thế rồi thì nên giúp đỡ lẫn nhau ha, hãy trở thành bạn tốt nhé!"

Nói vậy chứ các bạn biết mà, cái này là hình thức thôi.

Nếu được thì tôi chẳng muốn can hệ gì với cô ấy đâu. Tôi chỉ muốn được sống một cách yên ổn, thanh bình và thoải,

một cuộc đời thanh liêm.

Thế nhưng giờ mà nói thẳng ra những điều mà tôi nghĩ chỉ tổ làm mối quan hệ hai đứa tệ thêm mà thôi. Trước đã như chó với mèo rồi, nói ra nữa e là thành kẻ thù không đội trời chung mất.

Ở trường lẫn ở nhà mà đều như cái chiến trường thế này thì việc tôi bị đau dạ dày chỉ là vấn đề thời gian.

Vậy nên dù chỉ là ngoài mặt thôi, nhưng tôi sẽ cố thể hiện ra chút hảo ý, cái này quan trọng đó. Nhất định phải làm được, tôi là người lớn rồi mà lại.

"Có ẩn ý gì không đó, nghe gớm gớm thế nào ý."

...Cái con nhỏ này….

Từ từ bình tĩnh nào tôi ơi, không thể nổi khùng ở đây được, phải cho cô ấy thấy tôi là một người trưởng thành.

"Không có gì cả. Tôi đang nói thật lòng đấy."

"Biết sao được?"

Tin đi mà, trời ơi...Mà nếu tôi là cô ấy, cũng chưa chắc tôi có thể tin hết những thứ một thằng con trai nói. Ừm, về điểm này thì có vẻ Yukimiya đúng thật.

"À mà này..."

"Hửm, gì vậy?"

Yukimiya mắt chớp chớp nhìn vào lòng bàn tay tôi. Hình như cô ấy đã để ý đến thứ mà tôi đang đựng trong hộp nhựa.

"À, cái này...do không có quà cáp gì để mang sang chào hỏi, mà lại vừa đúng lúc tôi có ít cà ri tự làm sẵn, nên tôi có lấy một phần thay cho quà...cậu có thích ăn không?"

"Cà ri....?"

Yukimiya mắt không rời khỏi khỏi chiếc hộp nhựa. Ngay lúc đó, giữa hành lang vang vắng lên một âm thanh. Nghe như tiếng động đất hay ai đó đang khoan đường vậy....Gururururu~. Chắc chắn tôi không nghe nhầm, âm thanh đó phát ra từ phía Yukimiya.

"Cậu...đói bụng à?"

"Không có đói!"

"Nhưng mà vừa nãy…"

"Không có đói!"

"............."

"Không có đói!"

Tôi có nói gì nữa đâu trời.

Khi tôi giơ hộp nhựa lên kiểm tra thử, ánh mắt của Yukimiya cũng ngay lập tức đưa lên theo.

Dù đưa sang trái phải hay gì đi nữa, cô ấy cũng tuyệt đối không rời mắt khỏi chiếc hộp nhựa.

Trong lúc đó chiếc bụng ấy vẫn réo liên hồi không có dấu hiệu ngừng lại. Âm thanh này không giống của một người chỉ đói bụng nhẹ sau giờ học chút nào.

Cảm thấy khá khó xử nên tôi quyết định quay sang chỗ khác. Đột nhiên, hai mắt của tôi bất giác nhìn vào trong phòng của Yukimiya.

"Hả….!?"

Ể, từ từ, tôi có đang nhìn nhầm không vậy.

Ngổn ngang trong hành làng là cả đống đồ bẩn chưa giặt.

Túi rác xếp chồng chất lên nhau, bên trong chứa toàn mỳ ăn liền với mấy hộp cơm ở cửa hàng tiện lợi.

Có cả hàng tá thùng nước đóng chai, mua dự trữ hay gì vậy?

Bồn rửa bát thì toàn là bát đũa chưa rửa được ngâm trong nước.

Nhìn thoáng qua hiện trạng phòng khách cũng chẳng khá hơn hành lang tý nào. Không, phải là thảm trạng thì đúng hơn. Nói thẳng ra thì nhà gì mà nhìn như cái chuồng heo vậy.

Vì thế nên mới không thể xác nhận qua camera gắn ở chuông cửa à?

Con nhỏ này thực sự sống trong một bãi rác như vậy á?

Ờ thì việc mấy con bé tiểu thư đài cả đời không biết đụng tay vô việc nhà thì tôi có hiểu, nhưng mà đến mức như thế này thì đúng là không thể tưởng tượng nổi.

"....Yukimiya, cậu đợi ở đây đi."

"Ế…?

"Được rồi mà, cứ đợi ở đây đi."

"Ế...Ế Ế??"

Bỏ một Yukimiya đang rơi vào bối rối, tôi vội vã quay trở về phòng, bỏ thêm ít cơm mới nấu chín vào hộp nhựa rồi quay trở lại hành lang.

"Tôi mang cơm đến rồi đây, ăn cùng với cà ri đi."

"....Ý cậu là sao cơ?"

"Thôi nào, cái phòng như thế kia thì làm sao mà nấu nướng được gì đúng không?"

Tôi thấy chẳng ai có thể nấu cơm cho ra hồn khi sống như vậy cả. Nhưng quả thật, cà ri vẫn là lựa chọn vô đối mỗi khi cô đơn.

"Tôi đây không nhận đồ bố thí đâu."

"Cậu nói vậy nhưng mắt với miệng thì đang phản đối kịch liệt kia kìa. Tôi cho thật mà, cứ cầm lấy đi."

Ngay khi tôi mở hộp đồ ăn ra, Yukimiya nuốt ừng ực từng ngụm nước miếng xuống cuống họng. Kể ra cô nàng cũng có tính cách khá thí vị đấy chứ nhỉ, Yukimiya.

"Cà ri này tôi làm có vị hơi cay nhẹ, tôi đã cố gắng điều chỉnh sao cho không quá cay rồi, lần tới rửa hộp rồi đem trả lại tôi nhé. À không không, không cần rửa cũng được, cứ thế mà đem trả là được rồi."

"....Thì ra là vậy ha."

"Vậy gì?"

"Cậu định nhân cơ hội liếm láp nốt đồ tôi ăn thừa đúng không. Cái tên biến thái này."

"Muốn gây thù chuốc oán gì hả má?"

Đừng nghĩ con gái là tôi không động tay chân nhé, anh đây theo chủ nghĩa bình đẳng giới, dám nghĩ dám làm.

"Đùa thôi."

"Nhìn mặt cậu chẳng giống đùa tí nào."

Ê mà vừa nãy cô ấy có chút tự đắc thì phải. Đùa à, cái câu vừa nãy nghe nhạt thấy mồ.

Thôi chết dở, khuôn mặt tự mãn đó dễ thương quá.

Không hiểu sao tự nhiên mặt tôi có cảm giác nóng bừng cả lên, thành thử đành quay sang chỗ khác rồi giả vờ đưa tay gãi má.

Yukimiya ôm chiếc hộp nhựa mà tôi đưa cho một cách nâng niu và trân trọng, dù một chút thôi, nhưng tôi cũng đã thấy một nụ cười từ người con gái băng giá kia.

"Cảm ơn cậu nhé. Tôi sẽ ăn nó thật ngon!"

"A...à à. Cậu làm vậy thì tôi cũng rất vui..."

Lần gần nhất có người ăn đồ ăn do tôi tự nấu đã là lúc nào rồi ấy nhỉ?

Bố mẹ tôi thì bận khỏi bàn rồi, tôi nghĩ ít nhất cũng phải vài năm rồi đấy. Có hơ… hơi hồi hộp.

"Quả nhiên tôi nên rửa hộp rồi trả cậu. Tôi không phải là dạng người không biết lễ nghĩa gì đâu."

"Nhưng chẳng phải vốn cậu không thể rửa đĩa hay mấy thứ tương tự mà?"

".........................Tôi rửa được mà."

Hử, khoảng lặng kì cục gì đây?

Mà thôi được, nếu cổ đã nghiêm túc muốn đem trả tôi, thì rửa rồi hay chưa rửa cũng không quan trọng gì lắm.

"Vậy thì tôi về nhé."

"Ừm."

....A ờm....Etou...những lúc kiểu vậy, chẳng phải nói mấy câu kiểu hẹn gặp lại sẽ hay hơn chứ...nhỉ?

Hầy…. thôi vậy, ở hoàn cảnh vừa hàng xóm lại vừa bạn cùng trường, thiết nghĩ nên chào hỏi tử tế thì hơn.

—--------------------------------------------

Truyện Chữ Hay