Lời tỏ tình của Kuya đã trở thành hiện thực trong khi cậu vẫn chưa nhận thức được bất cứ điều gì…
Và ngày cuối tuần đó chính là buổi hẹn hò đầu tiên của cả hai.
Fatima bây giờ đang ngồi trong phòng cậu.
Buổi hẹn hò đầu tiên trong đời Kuya, và có lẽ cũng là cuộc hẹn yêu đương chỉ với hai người đầu tiên mà Fatima được trải nghiệm.
Karasu Kuya thả lỏng người trên ghế đưa mắt dõi theo bóng lưng cô trong khi bản thân vẫn còn nhiều khúc mắc chưa được giải đáp.
(............Tại sao cô ấy lại vào phòng của một thằng con trai mà chơi game hoài vậy……..?)
Không chỉ thế, thứ đang hiện trên màn hình còn là hình ảnh một cô nàng ngực bự xinh xắn đang khẽ mỉm cười.
Nó rõ ràng là một con Gal game, và lẽ dĩ nhiên là chỉ dành cho một người chơi. Đã vậy, đây còn là con game do chính tay Fatima mang theo nữa.
“Này, Karasu-kun. Cậu có còn cái game nào khác kiểu giống vậy không?”
Fatima mắt không rời màn hình trong khi hỏi cậu. Kuya đáp lại trong khi khẽ khép hờ mắt.
“Không còn gì khác cả. Mà vốn dĩ từ đầu tớ đã không có mấy thứ như này rồi.”
Nghe tới đó, Fatima khẽ thở nhẹ một cách chán nản và nở một nụ cười nhẹ.
Cậu đã mơ hồ trông đợi về một điều gì đó ngọt ngào hơn thế này, nhưng rồi những suy nghĩ đó cũng dần thay đổi khi bản thân cậu nhận ra, mọi thứ nếu cứ tiếp diễn như thế này cũng không hẳn là tệ.
Mỗi khi Fatima rơi vào trầm tư hay trưng ra vẻ mặt thất bại những lúc cô bị cuốn theo các hành động của nhân vật trong game, Kuya cảm thấy việc nhìn ngắm vô vàn những biểu cảm đáng yêu đó thật sự là thích thú.
“..............”
“....Hm? Có chuyện gì à?”
Kuya nghiêng đầu hỏi khi thấy Fatima xoay nửa thân trên lại nhìn mình trong khi vẫn giữ chặt tay cầm của máy game.
Cô nhìn chằm chằm vào cậu một hồi rồi bắt đầu tra hỏi với vẻ mặt không hề nhấn nhá thêm bất kì một gợn cảm xúc nào so với lúc đầu.
“Tớ từng nghĩ cậu là một đứa con trai khô khan cơ…nhưng hóa ra cũng thuộc dạng khá là ecchi đó nhỉ.”
Dường như chỗ ham muốn dục vọng đang bủa quanh Kuya suốt từ nãy giờ đã bắt đầu có dấu hiệu rò rỉ và tỏa ra khắp chung quanh căn phòng đó đã bị Fatima đã cảm nhận được và chính điều này đã khiến cô nàng phải đề cao cảnh giác rồi.
“Cậu, hẳn cậu đang nhầm tưởng rằng tớ là kiểu người dù có bị người khác nói gì cũng không hề tổn thương đúng không?”
Kuya là một đứa học sinh cao trung năm 2 khỏe mạnh bình thường, vậy nên tất yếu như bao bạn bè đồng trang lứa khác cậu cũng có những ham muốn và suy nghĩ thầm kín của một đứa con trai, về điều này hoặc điều kia.
Đó hoàn toàn là một chuyện chẳng hề có gì đặc biệt, chẳng có gì đáng phải xấu hổ cả, chỉ là cậu không hề muốn bị chính miệng Fatima nói ra những thứ ấy.
“Ý tớ là, mặt cậu như thể đang thèm khát điều gì đó lắm ấy…”
“Làm gì có cái gì như thế chứ."
Kuya lấy tay che đi một nửa khuôn mặt mình trong khi Fatima thẳng thắn phủ nhận.
“Tại tớ thấy không khí trong phòng căng thẳng quá nên tìm cách làm dịu nó xuống một chút thôi mà.”
“.....Đồ xấu tính…..”
“Đúng là vậy nhỉ, tớ có hơi xấu tính thế đó.”
Cậu chỉ còn biết thở dài trước nụ cười ranh mãnh mà Fatima đang trưng ra.
Bất kể cô có cố ý trêu chọc hay làm phiền cậu thế nào, Kuya cũng chẳng hề để bụng.
Trái lại cậu còn cảm thấy có chút vui vẻ.
Kuya lúc này đúng thực là một tên ngốc.
Dù thế nào thì cậu cũng đang hưng phấn dữ dội, mặc dù cậu vẫn nhận thức được là mình đang dần mất đi ý thức... nhưng cảm giác căng thẳng lại hoàn toàn chẳng có tí nào.
(Vậy ra đây là sự yếu đuối khi phải lòng một ai đó nhỉ…)
—Vì bây giờ cô chính là ưu tiên hàng đầu của cậu, thế nên miễn sao cô ấy có thể vui vẻ mỉm cười là tốt rồi, Fatima MUÔN NĂM.
(Ah không, khoan đã, không thể gạt bỏ lòng tự trọng của một thằng đàn ông như thế được, không thể tỏ ra nhu nhược như thế được, không thể làm cô ấy thất vọng về mình được… )
Kuya tự vấn về cảm giác căng thẳng hiện tại, nhưng khi cậu cố gắng tìm cách trấn an bản thân thì lại chẳng thể làm được gì ra hồn.
“Nhân tiện, Karusa-kun này…”
“Gì cơ?”
Kuya đáp lại bằng giọng điệu cứng ngắc khi cô đang thiết lập lại game và quay trở về sảnh chờ.
Mặc dù đã khiến cậu chàng phải ngẩn ngơ ra trong giây lát, nhưng rồi sau đó Fatima đã quyết định phớt lờ cậu và nhanh chóng tiến đến phân cảnh lựa chọn nữ chính.
“.........Mấy con game gần đây, không phải có hơi quá nhiều phân cảnh hở hang sao?”
“Thì bởi thị hiếu của mọi người bây giờ không phải là càng thiếu vải càng tốt sao, Karasu-kun?”
Fatima chỉ tay vào dàn các nữ chính rồi tiếp tục diễn thuyết.
“Nhân vật mà tớ thích nhất là—”
“Fatima Kurei!”
Không để cho câu nói được kết thúc một cách hoàn chỉnh, Karasu Kuya, một cách đầy nam tính, ngắt lời cô và khẳng định chắc nịch ngay giữa cuộc đối thoại..
“――……….”
(Oh, thú vị ghê….)
Nó dường như đã khiến Fatima phải bất ngờ.
Khuôn mặt ửng đỏ dễ thương và đôi môi liên tục mấp máy của cô làm cho Kuya tràn ngập hạnh phúc.
Nhận ra cảm xúc của mình, Fatima đằng hắng một tiếng trước khi quay trở lại cuộc nói chuyện.
“Lẽ dĩ nhiên phải trừ tớ ra chứ, nhưng…….mình vui lắm….”
Dẫu vậy chăng nữa, đâu có dễ gì để thay đổi mà che giấu đi được dáng vẻ hạnh phúc đang hiện rõ mồn một trên gương mặt kia.
Sự xấu hổ cũng bắt đầu nhuộm lên hai gò má Kuya một sắc hồng phơn phớt, nhưng cậu cũng cố nhắm mắt làm ngơ.
Không rõ vì vô tình hay không biết nên nói gì ở thời điểm này, cậu giả vờ như không nghe thấy những lời thầm thì của Fatima được chêm vào sau lời nói.
“Chỉ thế thôi thì tớ còn hiểu được, nhưng cậu hơi bị xấu tính rồi đấy. Tớ còn đang nghi ngờ xem liệu không biết có cái bẫy nào được gài trong đó hay không thôi.”
“Mồ, Karasu-kun đã nghĩ tớ là kiểu người gì chứ?”
Cô bĩu môi hờn dỗi trước những lời nói của Kuya.
“Chà, nó sẽ là một câu chuyện dài đấy, nhưng… ‘
Kuya hạ mình xuống ghế và thả ánh mắt xa xăm về phía trần nhà, song song đó là hàng tá những hành động trẻ con nhưng vô cùng đáng yêu của Fatima lơ lửng ôm lấy dòng suy nghĩ của cậu.
Tất cả có thể được tóm gọn trong một từ.
Fatima Kurei.
Chỉ cần gọi tên của cô ấy.
Bởi những thứ liên quan tôi cô, tất cả đều được gắn liền với tên của cô ấy.
Nhưng nếu phải nói cho ai đó biết về những gì cậu đang nghĩ thì nhiêu đó là không đủ.
Cậu phải diễn đạt nó thành lời từ những mảnh kí ức nhiễu loạn mơ hồ của mình.
Nhưng cậu sợ rằng nếu như mình nói ra, bản thân vô tình sẽ bỏ lỡ đi điều gì đó.
Hoặc, tâm trí cậu không thể nhớ ra được thêm thứ gì nữa.
“Hãy nói ra những suy nghĩ thẳm sâu trong lòng cậu đi. Tớ sẽ lắng nghe tất cả mà không bỏ sót bất cứ từ nào, vậy nên, hãy nói ra đi.”
Kuya khẽ thở dài khi bị cô thúc giục.
“Đừng hi vọng tớ sẽ nói được gì đó trôi chảy đấy, tớ không có hoạt ngôn tới vậy đâu.”
“Một điều như vậy tớ biết rõ rồi.”
Fatima đáp lại ngay lập tức, và sau đó cô nàng bắt đầu ngồi kiểu seiza trước mặt cậu. Kuya tự hỏi không biết cô đã thay đổi tư thế từ bao giờ.
“Tớ biết cậu cho phép tôi nói rồi nhé… thực sự thì cậu ghét tớ đúng không?”
“Không thể nào, tớ thích cậu. Vâng, em yêu anh, yêu nhiều hơn những gì anh nghĩ đấy”
“......———————”
Đối diện trực tiếp tiếp với ánh mắt của Fatima cùng một tràng những lời nói nghiêm túc, Kuya không thể nói gì hơn. Cậu quay đi cố tránh mặt cô và vờ như không có gì, nhưng thế nào cậu cũng phải gãi gãi lên má để đánh trống lảng.
“Để chấm dứt cái bầu không khí im lặng này thì, câu chuyện sẽ bắt đầu từ đây”
Gò má cậu khẽ ửng hồng sau câu nói đó.