“Tôi là Fatima Kurei.”
Chỉ có vậy.
Không một lời chào hỏi tới những người bạn học lần đầu gặp mặt, không một lời đề cập tới việc bản thân đến từ đâu cũng như lí do chuyển trường. Tất cả những gì mà cô nói, đơn thuần chỉ là một màn giới thiệu bản thân quá sức lạnh lùng và ngắn gọn.“........Xin chào.”
Fatima Kurei.
Một học sinh chuyển trường. Bà của cô đến từ Bắc âu, vậy nên ngoại hình và dung mạo của Fatima khá khác so với người Nhật. Cô không giỏi việc giao tiếp với người khác.
“À, chào.”
Karasu Kuya.
Một học sinh trung học năm 2 không có niềm tin vào con người. Hiện tại cậu đang sống một mình tại quán nước do bà mình làm chủ.“Cậu không hiểu sao? Là hầu gái, hầu gái đó”“Mừng anh về nhà, Onii-chan.”“Đôi khi em trẻ con đến lạ đấy….”
Dù vậy, đối nghịch hoàn toàn với những gì mình vừa nói, Kuya vẫn chậm rãi bước đi mà không hề buông tay cô.
"Chấp nhận những điều thế này cũng là khả năng của một người đàn ông mà, phải không?"
Hơi ấm và sự mềm mại trên từng ngón tay của Fatima khiến cho trái tim cậu đập nhanh hơn một chút.