Tsukumodou Kottouten - "Fushigi" Toriatsukaimasu

chap 1: cái rương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tran Tsp

edit Kishi

Note cho những ai đọc In nghiêng là suy nghĩ nhé

========================================================================================

Mỗi người trong chúng ta đều có một chiếc rương với nhiều kiểu dáng, màu sắc và kích cỡ khác nhau.

Ở bên trong chiếc rương đó, chúng ta có thể lưu giữ những kí ức vô giá.

Chúng ta có thể cất giữ phần quá khứ mà chúng ta xấu hổ.

Chúng ta có thể cất giấu đi tội lỗi mà không thể được tha thứ.

Ai trong số chúng ta cũng đều có một chiếc rương như vậy.

Một chiếc rương bí mật nơi ta giấu những thứ không ai được phép thấy, không ai được phép lấy đi khỏi chúng ta.

Tôi hiện đang nhìn xuống một chiếc rương như vậy

Tôi vươn tay ra và mở lấy chiếc rương. Cái bản lề của nó kêu lên kẽo kẹt cũng như nắp rương thì siêu vẹo.

Sau đó tôi cẩn thận đặt con bé vào trong. Con bé tỉnh dậy khỏi giấc ngủ và uể oải mở đôi mắt của mình ra.

Nó đưa đôi mắt đờ đẫn mà nhìn chăm chú nhìn vào tôi điều đó cho thấy con bé yếu ớt đến thế nào, việc đó khiến tôi cảm thấy thật phiền muộn.

Đấu tranh chống lại ham muốn mạnh mẽ muốn nói lên điều gì đó của bản thân, tôi giữ cho mình im lặng.

Tôi vẫn chưa thể để cho con bé ra ngoài được, dù cho nó có nói thế nào đi chăng nữa. Mặc dù nó còn không thể nói được lời nào để yêu cầu chuyện đó.

Đột nhiên, có một cái gì đó rơi tõm nhẹ lên mũi con bé.

Nó không phải là giọt nước mắt, mà là giọt mưa từ cơn mưa đã được dự báo là sẽ đến vào buổi chiều.

Không thể hiểu được cái gì đã làm ướt mũi mình, con bé lúng túng liếc mắt nhìn về phía trước mũi, và rồi dụi mũi mình qua lại vào thành của chiếc rương để lau giọt nước đi.

Cơn mưa ngày càng trở nên nặng hạt và chẳng mấy chốc mưa to như trút nước. Tôi mở cây dù mà mình mang theo bên cạnh và cầm che cho con bé.

Một lần nữa con bé lại trở nên bối rối vì những giọt mưa đột ngột biến mất, và bắt đầu nhìn xung quanh mình.

Dù những giọt mưa rơi vào người không lâu, tuy nhiên con bé cảm thấy lạnh và bắt đầu run rẩy.

Trong thoáng chốc, tôi cảm nhận được khát khao mãnh liệt muốn được ôm con bé vào trong vòng tay mình, nhưng rồi tôi cũng kiềm chế bản thân lại được.

Vẫn chưa được. Ta vẫn chưa thể ôm lấy con được.

Tha lỗi cho ta vì đã bỏ con vào một nơi như thế này. Ta thực sự cảm thấy ân hận. Nhưng ta không thể giao con cho bất kì ai khác. Ta không muốn như vậy.

Vậy nên hãy làm một cô bé ngoan và

ở yên trong đây, nhé?

Như để thoát khỏi ánh mắt ngây thơ của con bé khi nhìn mình, tôi đóng cái rương lại

Con bé sẽ đi vào giấc ngủ sâu trong bóng tối mà không biết có chuyện gì đang xảy ra.

Một ngày nào đó ta sẽ cho con ra ngoài. Ta hứa điều đó.

Vậy nên ta xin con hãy cố chịu đựng vào lúc này!

Tôi, Tokiya Kusuru, hiện đang trên đường đến chỗ làm thêm của mình.

Công việc làm thêm đối với một học sinh cao trung năm 2 điển hình thường là làm ở chuỗi tiệm thức ăn nhanh hay ở trạm xăng, nhưng của tôi thì có hơi đặc biệt một chút.

Sau khi rời khỏi đường cái và vượt qua vài con phố nhỏ, tôi đến trước một cửa hàng nhỏ cũ kĩ với cái bảng tên ghi “Cửa hàng Đồ cổ Tsukumodo”, Đây là nơi mà tôi làm việc.

Tiếng chuông dễ chịu ngân vang như chào mừng tôi khi tôi mở cửa vào và trước mắt là khung cảnh những món hàng của chúng tôi được trưng bày—những thứ như đồ gốm sứ, những con búp bê, và một cái đồng hồ quả lắc cổ.

“Chú em đến trễ đấy, Tokiya.” Chủ cửa tiệm, Towako Settsu, nói ngay khi tôi vừa bước vào.

Cặp lông mày hoàn hảo nằm cân đối trên khuôn mặt chị ấy, một ý chí mạnh mẽ toát ra từ đôi mắt, và một mái tóc đen óng mượt dài chấm lưng. Thân hình thon thả của chị ấy không những giống với vóc dáng của một người mẫu mà còn là một cảnh tượng gây đau mắt cho người nhìn khi kết hợp

với cách ăn mặc tự tin của chị ấy. Chị ấy có lẽ sẽ đánh tôi chết lắm nếu như tôi nói chị ấy khá là hấp dẫn đối với một người phụ nữ gần 30 như chị, nhưng dù gì thì đó cũng là sự thật thôi.

“Chị ấy vừa mới trở về thôi.” đồng nghiệp của tôi, Saki Maino, giải thích trong khi đi ra từ trong phòng khách

.

Trái ngược với mái tóc màu nhạt dài đến giữa lưng và lấp lánh ánh bạc khi ánh sáng chiếu vào, cùng với làn da trắng mềm mại, cô ấy mặc trên mình toàn một màu đen; cô mặc một chiếc áo sơ mi đen có diềm xếp, một chiếc váy đen và đôi ủng đen. Tôi chưa từng thấy cô ấy muốn mặc thứ gì ngoài màu đen mà cô ấy thích. Đó là một trong những thói quen của cô ấy.

“Lần này chị đi cũng khá lâu đấy nhỉ, chị biết chứ ?” Tôi nói.

“Quả là vậy, nhưng chị cũng đã kiếm được rất nhiều chiến lợi phẩm đấy!”

Towako-san vừa trở về từ chuyến mua hàng về. Chị ấy thỉnh thoảng sẽ giao lại cửa hàng cho chúng tôi và đi mua những món hàng mới, mặc dù tôi chẳng biết chị ấy mò được mấy thứ đó ở đâu ra. Nhìn kĩ thì chị ấy có vẻ đang khó khăn lắm mới kiểm soát được nụ cười của mình—có vẻ như lần này chị ấy kiếm được món hàng tốt đây. Chị ấy đang rất nóng lòng muốn giới thiệu nó với chúng tôi. Cứ nhìn cái ánh mắt hỏi chị đi nào đang phóng thẳng đến tôi là biết.

“Thế, chị đã mua được gì?”

Như thể đang chỉ chờ đợi tôi hỏi câu đó, chị ấy nhanh chóng nhặt lấy một món trong cái đống hỗn độn ở phía sau lưng mình và đặt nó trước mặt Saki và tôi.

Thứ đó trông như một cái rương lớn bình thường bằng gỗ, nắp rương gắn chặt với bản lề.

“Hai đứa hãy nghe cho kĩ nhé: tất cả những thứ khi được cất giữ bên trong chiếc gương này sẽ luôn giữ nguyên trạng thái ban đầu của nó.”

Mặc dù hầu hết mọi người có thể tự hỏi chị ấy có ý gì khi nói “một chiếc rương có thể khiến cho những cho những thứ được cất giữ bên trong nó luôn ở nguyên trạng thái ban đầu”, nhưng chị ấy không hề đùa giỡn hay chọc ghẹo gì chúng tôi cả.

Trên thế giới chúng ta có những vật được gọi là “Thánh tích”.

Chúng không phải là những món đồ cổ hay tác phẩm nghệ thuật cổ điển, không chúng không phải vậy: chúng có thể là những công cụ có có quyền năng đặc biệt được tạo ra bởi những người cổ đại hay những vị pháp sư quyền năng, hoặc là những vật đã hấp thụ lòng hận thù của chủ nhân nó hay sức mạnh tâm linh tự nhiên trong một thời gian dài.

Ví dụ như một hòn đá mang lại may mắn, một con búp bê có mái tóc dài ra sau mỗi đêm, một chiếc gương phản chiếu hình ảnh tương lai của người sử dụng nó, một thanh gươm hủy hoại bất cứ ai rút nó ra khỏi vỏ.

Hẳn là mọi người đều nghe những chuyện như thế rồi, vì chúng đã xuất hiện trong vô số những chuyện cổ tích và lời đồn đại.

Tuy nhiên, hầu như ai cũng xem “Thánh tích” chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng vì họ chưa bao giờ tiếp xúc với chúng. Thậm chí

dù cho có một món “Thánh tích” ngay trước mắt, họ cũng chẳng tài nào nhận ra. Nếu có một sự kiện bí ẩn xảy ra, họ cũng sẽ tảng lờ đi và cho rằng đó chỉ là sự trùng hợp. Một số người thì chẳng quan tâm, số còn lại tin rằng những thứ như thế không hề tồn tại.

Đáng tiếc thay, “Thánh tích” có tồn tại, và nó còn nhiều hơn mọi người nghĩ.

Sự thật là, gần đây tôi cũng đã gặp rắc rối với một chiếc gương có thể làm không gian nó phản chiếu trở nên tĩnh lặng, một chiếc mặt nạ sao chép được vẻ ngoài, kĩ năng và tích cách của chủ nhân, cặp mắt kính có thể cho người dùng nhìn thấy những gì mà người khác đã quan sát, và một cái máy ảnh cho ra tấm ảnh của một thời điểm nhất định trong tương lai.

Những món hàng mà Towako-san mua về đều là Thánh tích.

“Trong đây có một thứ đã được cất vào vào từ vài năm trước. Chị cũng mua thứ đó luôn rồi.” Chị ấy nói và đặt tay lên cái rương. Chị liếc nhìn chúng tôi và nói thêm, “Hai đứa sẵn sàng chưa? Mở to mắt ra mà nhìn cho kĩ nhé.”

Chị ấy đẩy cái nắp mở ra. Không muốn chỉ ra cái biểu cảm kì lạ trên gương mặt chị ấy, Saki và tôi đứng bên cạnh chị, ngó vào bên trong cái rương, và rồi—

“WHOA!”

Chúng tôi giật lùi lại.

“Hôi quá! Mùi thối kinh khủng khiếp! Em cá là có thứ gì thối rữa ở trong đó luôn đấy!”

Lúc chúng tôi vừa mở cái rương, một mùi thối rữa kinh tởm được ủ trong nhiều năm sộc ra bên trong cửa hàng.

“Saki! Cửa sổ! Mở cửa sổ ra! Huh? Này, đừng có chết trước mặt anh chứ! Tỉnh lại đi!” Tôi la lên và rồi nhận ra Saki đã bất tỉnh nhân sự nằm trên sàn tự khi nào.

“Mắt tôi…! Ôi mắt tôi!” Towako-san rên rỉ trong khi quằn quại cùng với đôi mắt đang đau đớn.

“Xin thứ l—EEEK!”

Một khách hàng kém may mắn vừa vào cửa hàng đã phải quay ngoắt bỏ chạy cùng với tiếng hét thất thanh. Anh ta là khách hàng đầu tiên của chúng tôi cả tuần nay, nhưng bây giờ không phải là lúc để lo chuyện đó.

“Đóng cái nắp rương lại đi!”

“Tokiya, bọn chị tin ở em!” Towako Towako la lên và chạy biến vào nơi an toàn với Saki cùng với Saki, bỏ lại tôi bơ vơ một mình.

Với lòng dũng cảm phi thường, tôi thận trọng tiến lại gần cái rương và đá nó ra khỏi cửa hàng. Khi cái rương lăn trên nền đất thì có một vật thể không xác định mà có lẽ sẽ bị làm mờ đi nếu nó được lên TV nhảy ra và rơi xuống cống.

Trong mắt tôi trông nó như đã tự mình di chuyển vậy, nhưng chắc là tôi nhìn nhầm thôi.

Khoảng nửa tiếng sau khi để cả cửa sổ và cửa đi mở toang, xịt cả tấn bình xịt khử mùi lên cái rương cấm và cả căn phòng, cửa hàng cuối cùng cũng bình thường trở lại.

“Chết tiệt! Nó là hàng giả rồi! Gã khốn đó đã hoàn toàn lừa được mình!” Towako-san ôm đầu la toáng lên và đá vào cái rương thứ mà hóa ra là hàng nhái. “Tokiya, bày nó lên để bán đi.”

Cuối cùng thì chúng tôi ném—à nhầm, chúng tôi “bày lên”—cái rương giờ đã hết mùi ra góc cửa hàng, thêm một món hàng nữa vào những món hàng mà người khác có mơ mới mua vào trong đống hàng của chúng tôi.

Tôi nghĩ chắc là bạn đọc đến giờ cũng đã rõ rồi: giống như trong tên của cửa hàng, tất cả sản phẩm được xếp hàng dài trong Cửa hàng Đồ cổ Tsukumodo (FAKE) đều là Thánh tích giả mà Towako-san bị người khác lừa gạ bán cho.

Nhưng mà, cái rương không phải là tất cả những gì chị ấy mua lần này. Ngoài nó ra, còn có một cái bàn chải có thể quét sạch mọi loại bụi bẩn (bộ chị ấy mua sắm tại nhà à?), một cái đông hồ bao tử khiến bạn cảm thấy đói vào thời gian mà bạn đặt trước (theo đúng nghĩa đen luôn ấy), một cái gương làm bạn trông mảnh mai hơn (mấy cái đó thì bạn kiếm ở đâu mà chẳng có), vân vân và vân vân. Nhưng tất cả chúng hóa ra cũng toàn là đồ giả, và được đưa lên kệ để bán nốt.

“Rrrghh…” Towako-san nghiến răng tức tối và đưa cho chúng tôi xem món hàng cuối cùng. “Đây là một cái vòng cổ cho chó, nó sẽ khiến người đeo nó phải nghe mọi lệnh mà chú mày đưa ra!”

“Hay ghê ha.”

“Liệu chú mày có thể phản ứng nhiệt tình một tí được không vậy?”

“ Woaaaa.”

“Chú nghĩ có thể chế nhạo chị mày như vậy sao, hả ?!” Chị ấy la lên và túm lấy cổ tôi, nhưng thật lòng thì tôi chán cái thủ tục này rồi

Nó bắt đầu trở nên xưa cũ rồi. Nó thật sự vui vào ba lần đầu tiên đấy. Được rồi, thật ra tui chỉ thấy vui lần đầu tiên thôi.

“Được lắm, chị sẽ bắt cưng đeo cái này!”

Nói rồi Towako-san cố gắng đeo cái vòng quanh cổ tôi, nhưng tiếc thay là nó quá ngắn. Rõ

ràng là cái vòng đó được

thiết kế dành cho thú nuôi như chó với mèo thôi.

“Khỉ thật…!”

Trong khi Towako-san vẫn còn đang ngồi giận dỗi, Saki từ phòng khác đi ra: “Hai người vẫn còn ngồi đó à?”

Cô ấy nãy giờ đang tắm vì cô phàn nàn rằng vẫn còn cái mùi đó bám trên người. Mái tóc còn ướt của cô ấy được quấn lại bằng khăn tắm và cô cũng đã thay đồ. Mặc dù vậy chúng cũng là màu đen, màu ưa thích của cô ấy.

Cửa hàng Đồ cổ Tsukumodo còn là căn hộ của Towako-san. Phía sau của cửa hàng là một phòng khách, nhà bếp, một nhà vệ sinh và nhà tắm, còn tầng trên là phòng của hai người họ. Bản thân tôi thì đã đủ khả năng thuê cho mình một căn hộ ở gần đó, nhưng Saki thì vẫn ở đây.

“Hãy gọi em chừng nào hai người xong việc.” Saki nói.

Cô ấy quay vào phòng khách thì tôi trả lời, “Hiểu rồi. Mà dù sao cái này cũng là cái cuối cùng r—”

Chợt tôi nhận ra Towako-san đã biến đâu mất dạng. Tôi đưa mắt tìm khắp phòng thì thấy chị ấy đang rón rén ra phía sau lưng Saki. Khuôn mặt chị ấy nở một nụ cười nham hiểm và trên tay chị ấy thì cầm cái vòng cổ.

“Hm?”

Saki cảm thấy có gì đó ở sau lưng và quay lại, nhưng đã quá muộn: Towako-san luồn cái vòng qua cổ Saki. Chiếc vòng tuy quá ngắn so với tôi nhưng với Saki thì nó lại vừa như in.

“Saki-san, đi pha trà cho tụi chị.”

“…Vâng ạ.” Cô ấy gật nhẹ đầu đáp lại yêu cầu bất ngờ của Towako-san và quay người lại vào phòng khách, hướng thẳng đến nhà bếp.

“Ta-dah! Thế nào, giờ cưng còn gì để nói không, Tokiya?” Towako-san chỉ tay về phía Saki khoác lác.

“Thôi cho em xin đi… chị lúc nào chẳng bắt em ấy pha trà cho chị mà, Chị không nhớ sao?”

“Chú mày hôm nay khá là đa nghi đấy, ha?”

“Không hề, em nghĩ là em chỉ phản bác một điều hoàn toàn hiển nhiên thôi.”

“Tốt thôi, vậy thì giờ đến lượt chú em đưa ra mệnh lệnh đấy. Nếu con bé nghe theo, thì chú phải công nhận nó là đồ thật coi.” Towako-san nói.

Chẳng mấy chốc, Saki đã quay trở lại với một tách trà đen.

Towako-san hất cằm mình về phía Saki ra hiệu cho tôi thực hiện. Có vẻ như tôi không còn cách nào khác để tránh khỏi chuyện này được nữa rồi. Để chị ấy thừa nhận đây không phải là Thánh tích thật, tôi cần phải nghĩ ra một mệnh lệnh nào đó mà tôi biết chắc chắn cô ấy sẽ không bao giờ làm theo.

“Ờm…Này, Saki, cười lên đi.”

“Chuyện gì vậy, sao tự nhiên lại thế?”

“Đừng bận tâm, cứ cười đi.”

“…Em đang cười đây mà” Saki nói với vẻ mặt vô cảm.

Đó có phải cười đâu chứ!

“…”

“…”

Một sự yên lặng khó chịu giữa chúng tôi. Mặc dù Saki đã khẳng định là cô ấy đang cười rồi, nhưng khuôn mặt cô thì vẫn lạnh lùng như mọi khi

.Saki không phải kiểu người hay bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài và hầu như lúc nào cô ấy cũng tỏ ra vô cảm. Cứ thử nhìn cái cách cô nàng còn chẳng thể nở một nụ cười khi đón tiếp khách hàng coi, cô ấy chắc chắn không hề hợp với mảng phục vụ khách hàng, mặc dù dẫu vậy cô ấy vẫn cứ khăng khăng bản thân sinh ra để làm việc đó.

Quay lại vấn đề chính, cứ thế này khá là khó để mà khẳng định Saki có đang chịu theo ảnh hưởng từ mệnh lệnh của tôi hay không.

“ Chẳng phải có nhiều điều dễ dàng hơn mà em có thể ra lệnh không phải sao? Cứ kêu em ấy cởi đồ mình ra là xong chuyện ngay ấy mà!” Towako-san xúi giục tôi.

Trời ạ, thật đấy hả tha cho em đi… bảo cô ấy cởi đồ á? À mà, dù gì nó cũng là đồ giả thôi nhỉ nên chắc cô ấy sẽ không làm thật đâu ha.

“Được, cũng ổn thôi. Saki, em cởi quần áo của mình ra đi.”

Saki tròn mắt một lúc lên và cả người cô ấy cứng lại, nhưng rồi cô ấy liền gục đầu xuống và ôm chặt 2 tay trước ngực.

Huh? Chuyện này hình như hơi khác với những gì mình dự đoán nhỉ…?

Saki lặng lẽ bước lại gần tôi và liếc lên nhìn tôi với ánh mắt e thẹn.

Hể?? Gì vậy? Đừng nói là cô ấy thực sự sẽ...?

Vào lúc đó cô ấy bỗng dưng nhấc tay ra khỏi ngực mình và tát thẳng vào giữa mặt tôi.

“Ugh!”

“Đáng đời em lắm đấy.” Towako-san nói với một giọng hoàn toàn sửng sốt, chối bỏ đi mọi trách nhiệm.

“Chính chị là người bảo em làm thế đấy thôi!”

“Chị đang nói tới cái khăn tắm trên đầu em ấy cơ.”

“Chị thậm chí còn không nhắc tới nó nữa cơ!” Gosh! Tôi tự rủa mình và xoa lấy cái mũi đang đau. “Nhưng giờ thì chúng ta cũng đã biết được cái vòng cổ đó là đồ giả.”

“…”

“…”

“Ôi chúa ơi, bọn chúng lại lừa mình rồi...!”

“Liệu chị còn có thể phản ứng chậm hơi thế này nữa không vậy!”

Sau chuyến mua hàng mới nhất của mình hoàn toàn chả thu được gì, Towako-san bị rơi vào trạng thái sốc toàn tập và chui vào phòng mình.

Tôi nhún vai và thở phào nhẹ nhõm—và rồi nó bị làm gián đoạn.

“Liệu anh có thể cho em biết là hai người vừa định làm gì không?” Saki hỏi bằng giọng điệu vô cùng bình thản mà đáng sợ.

“À, thì coi nè, Towako-san nói là chiếc vòng cổ em đang đeo sẽ khiến em nghe theo mọi thứ mà bọn anh nói, nên tụi anh muốn thử xem nó có phải hàng thật không.”

“Em hiểu rồi. Vậy ra đó là lý do tại sao anh lại ra cái yêu cầu kì quặc đó à?”

“Ờ thì đúng như vậy đó. Nhưng anh đã biết chắc nó là hàng giả từ trước rồi.”

“Vậy nếu nó không phải thì sao?” Cô ấy hỏi ngược lại.

“Hm?”

“Liệu chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó thực sự là Thánh tích?”

“À thì anh đoán là em sẽ phải nghe theo lệnh của anh và cởi đồ, đúng không?”

“Uh-huh.” Saki nói với giọng nghe ớn lạnh.

Bằng cách nào đó, mà dạo gần đây tôi có thể nhận ra được một vài kiểu cảm xúc trên khuôn mặt cho dù vẫn luôn mang vẻ vô cảm của cô nàng.

“Umm…” Tôi khẽ rên và gãi đầu. “Em giận à?”

Saki vẫn im lặng và rồi tặng cho tôi thêm một cái tát nữa.)))

Saki và tôi đang đi cạnh nhau. Có lẽ là để trừng phạt tôi, cô ấy ra lệnh cho tôi giúp cô đi mua sắm, một trong những nhiệm vụ của cô ấy vì là người đảm nhận tất cả công việc trong nhà.

Thành thực mà nói, ngồi chờ đợi trong cửa hàng hay xách giùm cô ấy vài cái túi đối với tôi cũng như nhau cả. Trên thực tế thì, đẩy hết công việc ở cửa hàng sang cho Towako-san và đi mua sắm để đổi gió đôi lúc cũng tốt.

Tất nhiên là không có mấy cuộc trò chuyện sôi nổi giữa Saki và tôi trong khi đang đi rồi, nhưng chuyện đó cũng không có gì là mới mẻ cho lắm. Bên cạnh đó, làm một chuyến đi bộ nhẹ nhàng yên tĩnh như này cũng có vẻ như giúp cô ấy thay đổi tâm trạng của mình.

Bỗng chúng tôi nhìn thấy một cô bé mang cặp trên vai đang ngồi xổm giữa lối đi. Để ý có người đang tới, cô bé ngẩng đầu lên và nhìn vào chúng tôi.

“Saki-chan!” cô bé mừng rỡ và vẩy tay ngay khi nhìn thấy saki.

Quá đỗi ngạc nhiên, tôi chỉ có thể ngẩn người nhìn saki vẫy tay đáp lại cô bé với gương mặt vẫn lạnh lùng như thường.

Theo những gì Saki giới thiệu với tôi sau đó, cô bé với mái tóc cột thành hai búi nhỏ hai bên bằng hai chiếc kẹp tóc hình bông hoa này, tên là Asami Yanagi. Họ đã trở thành bạn trong khi cùng nhau cho một con mèo hoang ăn. Con mèo sau đó đã được Asami-chan nhận về nuôi, nên gần đây họ chỉ còn gặp nhau một cách tình cờ mà thôi.

“Mii vẫn còn ổn chứ?” Saki hỏi. Tuy nhiên, khuôn mặt Asami-chan lộ rõ vẻ u ám khi nghe thấy tên con mèo được nhắc đến lúc nãy. “Có chuyện gì sao?”

“Mii đã đi đâu mất rồi ấy…” Asami-chan giải thích.

“Em có biết nó ở đâu không?”

“Em hông biết… em ấy đã đi mất từ 3 ngày trước và vẫn chưa trở về”

Mèo vốn bẩm sinh đã là loài động vật tự do và chúng chỉ trở về khi nào chúng thích. Nhưng tôi cũng hiểu được em ấy đang lo lắng vì dù gì thì em ấy cũng là người đã nuôi nó mà.

“Nhưng mà Saki-chan, em nghĩ em ấy đang ở trong căn biệt thự mèo!”

“Biệt thự mèo?”

“Mm. Ở gần đây có một căn biệt thự có rất nhiều mèo! Họ đều nói rằng đó là nơi những con mèo tới khi chúng mất tích.”

“Em đã đến đó tìm em ấy chưa?” Saki hỏi.

“Mmm, em sợ bà lão đang sống ở đó…” Asami-chan nhìn xuống đất, khẽ nói. Tôi nhận thấy là dù hiện giờ cô bé đang bối rối vì em ấy lo lắng cho con mèo nhưng không đủ can đảm để đối mặt với bà lão đáng sợ đó.

Để làm con bé vui lên, Saki đặt tay lên vai Asami-chan và đề nghị, “ Vậy chị em ta cùng đi đến đó nhé, được không?”

“Chị giúp em thật sao?” Cô bé hỏi, khuôn mặt ảm đạm đã biến mất và thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ.

“Tất nhiên rồi, chị sẽ giúp em tìm nó.” Saki quả quyết.

“Cảm ơn chị nhiều lắm!”

Saki nắm tay cô bé và đi theo hướng em ấy chỉ.

“Được rồi, vậy thì anh sẽ về cửa hàng nếu em cần nhé.”

Cuối cùng nhớ ra là tôi vẫn còn đang ở đây, Saki dừng lại và đi đến tận chỗ tôi.

“Anh đang nói gì vậy? Anh cũng phải đi với tụi em mà, Tokiya.”

“Huh?”

Chắc em ấy đang đùa rồi! Cứ như tôi sẽ muốn tìm kiếm

một con mèo ấy. Hơn nữa tôi cũng sắp hết giờ làm việc rồiì.

“Sao vậy? Anh muốn chống lại em à?”

“… Không, dĩ nhiên là không rồi.” tôi hoảng hốt và nhận ra mình đang nghe lệnh cô ấy mặc dù thực sự không hề muốn.

Tôi đã không thể từ chối mệnh lệnh của Saki. Có lẽ cái vòng cổ này là Thánh tích thật, mặc dù sức mạnh có nó có lẽ hơi bị đảo ngược một chút…à mà, chắc không có chuyện đó đâu.

Sau khi gọi báo Towako-san chúng tôi sẽ về trễ, chúng tôi lên đường tìm con mèo đó

“Đi nào!”

Asami-chan nói rồi cầm tay tôi dẫn đi.

Cùng với cô bé đi ở giữa, Saki và tôi thẳng tiến đến căn biệt thự mèo.

Nơi mà Asami-chan gọi là “biệt thự mèo” cũng

là một cái “biệt thự” luôn. Không cần phải mô tả cũng đủ hiểu, căn nhà được bao quanh bởi những bức tường dày, và đúng như tên gọi của nó: mặc dù nhìn có vẻ đã cũ kĩ và dễ đổ nát một chút, nhưng nó chính xác là một căn biệt thự hoàn chỉnh với không ít hơn 20 căn phòng.

Tuy nhiên, trên hết là cái tên “biệt thự mèo” này cũng không phải là tự nhiên mà có: mèo ở sân trước, trên mái nhà và cứ như vậy—từ những loại mèo bình thường như trắng, đen và tam thể đến những con đặc biệt hơn mà bình thường chỉ thấy trong cửa hàng thú nuôi mới có. Tôi chỉ liếc qua mà nhẩm cũng được hơn 20 con mèo.

Những người sống xung quanh nghĩ rằng mèo của mình đi lạc vào đây cũng rất hợp lý.

“Đáng ngạc nhiên thật đấy; kia là một con mèo Mĩ lông ngắn kìa. Thậm chí ở kia có cả mèo Chinchilla [note3865]nữa.” Saki nhận xét.

“Em trông giống một chuyên gia quá nhỉ?” Tôi không nghĩ cô ấy lại am hiểu mấy chuyện này như vậy.

“Hôm trước em có đọc một quyển sách nói về mèo rồi. Em nhớ hình như tựa đề nó là ‘Hướng dẫn đầy đủ về lối sống của Mèo’.”

“Đang có ý định nhận nuôi một con mèo sao?”

Saki chau mày nhìn tôi rồi trả lời, “Anh đang nói gì vậy, Tokiya? Tất cả là để cải thiện trải nghiệm của khách hàng thôi mà.”

Saki có thói quen đọc đủ mọi loại sách để nắm vững được nghệ thuật trong việc phục vụ khách hàng, công việc mà cô ấy tin rằng đó là nghề nghiệp đích thực của mxình.

Nhưng cô nàng chẳng hề hợp với công việc này một chút nào cả.

“Chẳng phải nếu em có thể hiểu được tính cách ngang bướng của loài mèo thì em cũng có thể hiểu được sự cứng đầu của khách hàng mà phải không?”

“Không, hoàn toàn không có đâu nhé. Chuyện đó sẽ chẳng đi đến đâu hết cả.”

Asami-chan nghiêng đầu nhìn chúng tôi nói chuyện, chẳng hiểu cuộc trò truyện nói về điều gì. À thì, điều đó cũng đúng thôi, đến tôi còn chẳng hiểu chúng tôi đang nói về vấn đề gì nữa là, dù cho tôi cũng đã quen với chuyện này rồi.

À mà, dù sao thì chẳng phải chúng ta không nên đứng túm tụm lại trước lối vào như thế này à

.

Vì chúng tôi không thể cứ thế mà đi vào nên trước hết tôi nhờ Saki ấn chuông.

.

Một lát sau, có người quát chúng tôi, “Ai đấy?” và xuất hiện phía bên kia hàng rào sắt. Đó là một bà lão lưng khòm có mái tóc bạc cùng dáng người nhỏ nhắn. Những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt khiến bà ấy trông rất nghiêm khắc; còn Asami-chan đã trốn ra sau lưng Saki.

“Ta hỏi cậu là ai?” bà ấy không phải quát Saki, người vừa bấm chuông, mà lại là quát tôi, bà lão nhìn thẳng vào mắt tôi.[note3867]

“Erm, có vẻ như con mèo của cô bé này đã đi lạc vào nhà của bà. Liệu bà có thể vui lòng cho chúng cháu vào để tìm nó được không ạ?”

Bà lão nhìn từng người chúng tôi rồi khịt mũi, “Những con mèo này đều là của ta hết. Đừng có làm phiền ta nữa và biến về nhà đi.”

Bà lão là ví dụ điển hình về một người ngoan cố. Cũng dễ hiểu khi mà thái độ lạnh lùng của bà ta lại hăm dọa được một đứa trẻ như Asami-chan. Tuy nhưng, nếu bạn phải đối phó với cái thái độ vô cảm hơn vậy nhiều mỗi ngày như chuyện cơm bữa, thì mỗi một câu trả lời không mấy thiện cảm kia chẳng có gì là nhằm nhò với bạn cả đâu.

“Nhưng có người thực sự đã thấy con mèo vào đây! Bà liệu không thể cho chúng cháu một ngoại lệ được sao?”

“Ta tưởng đã bảo cậu biến đi rồi mà.”

“Chúng cháu sẽ không làm phiền bà đâu, thưa bà. Chúng cháu vào rồi đi ngay ấy mà.”

“Cậu có vẻ là một thằng nhóc tự phụ đấy nhỉ? Cậu đã làm phiền ta sẵn rồi đó mà còn không thấy sao!” Bà ấy nói và quay lưng đi để chấm dứt cuộc tranh luận này.

Trước khi chúng tôi kịp nhận ra, một bầy mèo đã xán lại xung quanh bà lão, cọ má chúng vào chân bà ấy.

“Đã đến giờ cho ăn rồi ạ?” Saki hỏi. Bà lão gật đầu nhẹ trả lời, “Đúng vậy.”

Saki quay lại nhìn cô bé và nói, “Asami-chan, em nghe thấy không? Chúng chuẩn bị ăn rồi, nên lần sau chúng ta hẵng quay lại nhé.”

“Vậy cũng được ạ… dù sao chúng cũng đói rồi…”Asami-chan đồng ý vì em ấy để ý thấy mấy con mèo kêu liên tục dưới chân bà lão.

“Chúng cháu sẽ chờ vào lúc nào tốt hơn để quay lại. Lúc đó chúng cháu sẽ rất cảm kích nếu bà có thể cho cháu vào để tìm con mèo.” Saki lịch sự giải thích.

Bà lão nhếch mép một cách khó chịu, “…Nếu các cô cậu giúp ta cho chúng ăn, ta sẽ cho vào tìm con mèo của các người một lúc.”

Bà ấy đi lại phía hàng rào, mở khóa cửa rồi quay vào, theo sau chân là lũ mèo.

“Còn không nhanh lên mà vào đi. Ta không cần mấy kẻ lười biếng” bà ấy nói to về phía sau mà không nhìn lại vì chúng tôi vẫn còn đứng chôn chân ở đó, bối rối trước chuyển biến của sự việc. Có lẽ bà lão ấy không phải là người xấu tính như thái độ của bà ấy thể hiện.

Chúng tôi theo chân lũ mèo đang đi sau bà lão đến khoảng sân trước rộng lớn. Dần dần, càng có nhiều mèo cũng tụ tập lại từ mọi hướng, bị thu hút bởi bữa ăn sắp đến, và tham gia vào đoàn diễu hành của hàng tá những chú mèo. Asami-chan cũng tham gia vào đoàn diễu hành và đi theo chúng với đôi mắt long lanh đầy háo hức.

“Cô bé có vẻ vui quá nhỉ?” Tôi nói với Saki đang đi bên cạnh, nhưng cô ấy không trả lời. Hơi nghi ngờ vì sự yên lặng của cô ấy, tôi quay sang nhìn thì thấy cô ấy đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi cảnh tượng đoàn mèo hành quân. Cô nàng rõ ràng còn chẳng để ý nghe tôi vừa nói gì nữa.

Không lâu sau, bà lão quay lại mang theo một túi lớn đồ ăn cho mèo mà bà ấy đã đem về từ ngoài cổng. Tuy nhiên, Asami-chan vẫn còn sợ và trốn ra sau lưng Saki.

Bà lão nhận thấy hành động rụt rè sợ hãi của em ấy nhưng lại không chú ý đến nó lắm mà thay vào đó thọc tay vào túi và rải một nắm đầy thức ăn cho mèo, bắt đầu việc cho lũ mèo ăn.

Lũ mèo kêu lớn, xúm lại xung quanh đồ ăn và nhai tạo nên những tiếng kêu giòn tan.

“Đây.” Bà lão nói và đưa cái túi ra cho chúng tôi. Có vẻ như chúng tôi phải làm việc rồi.

Tôi đưa tay nhận lấy cái túi, nhưng Saki lại bước lên và nhận nó thay tôi. Sự hiện diện của Asami-chan dường như đã tạo động lực cho cô ấy. Điều đó thật tốt đấy nhưng tôi hơi sợ là cái túi có hơi nặng đối với cô ấy vì nó trông khá là to.

“Ta sẽ để lũ mèo ở ngoài này với các cô cậu. Hãy đảm bảo cho con nào cũng có phần ăn của mình!” Nói xong, bà lão biến mất dạng vào trong nhà.

Cùng lúc đó, Asami-chan bước ra từ sau lưng Saki.

“Em vẫn còn sợ à?” Tôi hỏi và nhận được một nụ cười ngượng ngịu thay cho câu trả lời.

“À thì, có thể bà ấy không được dễ gần cho lắm nhưng anh không nghĩ bà ấy là người xấu đâu.”

Hoàn toàn cũng có thể là bà ấy vào trong để không làm Asami-chan sợ nữa.

“Mm…” Cô bé gật đầu.

“Nhưng Saki cũng đâu dễ gần hơn tí nào đâu phải không?”

“Huh? Điều đó không đúng tí nào cả! Saki không hề đáng sợ như thế! Chị ấy rất tốt bụng và cười rất nhiều nữa cơ!”

“Em ấy làm sao cơ?” Tôi ngạc nhiên hỏi.”Em ấy có bao giờ cười đâu, đúng không?”

“Nhưng chị ấy có mà! Mặc dù nó không dễ để nhận ra đâu. Anh mà không nhận ra chuyện đó là hơi tệ lắm đấy, Onii-chan! Anh là bạn trai chị ấy mà, nên chỉnh đốn lại đi!”

Trong khi tôi còn đang hoang mang vì tự nhiên em ấy cư xử như một người lớn như thế, tôi đã cố trả lời lại một cách rõ ràng: “Anh không phải bạn trai cô ấy.”

“Người lớn đúng là nói dối dở tệ thật!” em ấy tuyên bố như thể em ấy biết hết tất cả vậy rồi đi lại chỗ Saki, đang chuẩn bị phân phát thức ăn.

Mặc dù chân cô ấy có hơi loạng choạng do sức nặng của cái túi, cô ấy bắt đầu rải thức ăn y như bà lão đã minh họa. Đáp lại chỗ thức ăn, lũ mèo nhảy xúm lại và gặm nhấm đồ ăn.

“Saki-chan, cho em rải một ít với đi!” Asami-chan nói và đưa hai tay ra phía Saki để nhận cái túi.

Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Saki cũng trao cái túi cho em ấy. Tuy nhưng cái túi lại quá nặng so với một cô bé như Asami-chan; không chịu nổi sức nặng đó, cô nhóc làm rơi cái túi và những thứ bên trong vương vãi khắp nơi.

Saki hấp tấp cố gắng xúc thức ăn lại vào trong túi, nhưng việc đó lại dẫn đến một sai lầm khác: lũ mèo phóng tới đống thức ăn bị đổ từ mọi phía, vài con còn nhảy bật lên không trung nữa, và rồi Saki ngã nhào xuống do cuộc tấn công. Lẽ dĩ nhiên là lũ mèo cũng chẳng thèm quan tâm đến điều đó rồi, và trong chốc lát cô ấy đã hoàn toàn chìm trong cơn lũ mèo.

“Em mong là chị ấy không sao…”

“Có lẽ cô ấy đang nghẹt thở.”

Sau một hồi chúng tôi đứng xem bữa tiệc của lũ mèo từ xa, chúng tản ra và để lại Saki

điềm đạm với đầu tóc bù xù và quần áo bị nhàu nát hiện ra bên dưới đống mèo.

Khi chúng tôi chạy lại, cô ấy ngồi dậy và nhìn mơ hồ vào trong không khí.

“Xin chào? Em có ổn không đấy?” Tôi hỏi và vẫy tay trước mặt cô ấy nhưng cô ấy vẫn chẳng có phản ứng gì cả. Tuy thế nhưng cô ấy cũng không có vẻ gì là bị sốc.

Để kiểm tra, tôi bắt lấy một con mèo con trắng và giơ lên cao trước mặt Saki. Cô ấy từ từ đưa tay lên cứ như bị thôi miên vậy.

Tôi di chuyển con mèo sang bên phải thì hai tay cô ấy đưa sang phải.

Tôi di chuyển con mèo sang bên trái thì hai tay cô ấy đưa sang trái.

Cuối cùng tôi thả con mèo vào tay cô ấy, cô âu yếm nó nhẹ nhàng, má cô ửng hồng và đôi mắt thì mơ màng.

“Em yêu mèo lắm có đúng không?”

Như để xác nhận điều tôi đã phát hiện, cô ấy vô thức thở dài hạnh phúc. “Hew…”

Hm… Đến giờ mìnhi mới biết em ấy thích mèo đến mức đó đấy..

Có vẻ như cô ấy bắt đầu có hứng thú với chúng lần đầu tiên là khi đọc cuốn sách cải thiện bản thân đó và bắt đầu thích nó trong khoảng thời gian cho con mèo hoang Mii đó ăn. Có lẽ, cô ấy thật sự muốn nhận nuôi lấy một con, mặc dù tôi vẫn chưa thấy hành động nào của cô ấy cho thấy điều đó cả.

Asami-chan có lẽ sẽ lại khiển trách tôi một lần nữa cho coi nếu em ấy phát hiện ra…

Sau khi chúng tôi cho lũ mèo ăn xong, chúng tôi đã được bà lão cho phép tìm kiếm trong căn biệt thự ngoại trừ căn phòng riêng của bà.

“Hay biến về ngay đi khi các cô cậu tìm thấy con mèo!” Bà ấy càu nhàu rồi lui về phòng mình. Chắc bà ấy còn chẳng có ý định giám sát chúng tôi nữa chứ đừng nói đến giúp chúng tôi tìm.

“Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu từ đâu đây? À mà con mèo đó trông như thế nào thế ?”

“Em ấy có bộ lông trắng, và tai phải màu đen. Em ấy sẽ kêu đáp lại nếu anh gọi Mii, nên anh sẽ không nhầm lẫn em ấy được đâu.”

Anh thì không chắc lắm về điều đó đâu, tôi phản đối điều đó trong tâm trí, nhưng có vẻ em ấy khá chắc rằng con mèo sẽ xuất hiện nếu chúng tôi gọi tên nó. Sau đó Asami-chan cố gắng miêu tả kích cỡ của con mèo bằng tay, nhưng cái kích thước đó thì trông giống như bao con mèo khác mà thôi.

“Nó có mang vòng cổ cho mèo hay thứ gì tương tự không?”

“Có ạ. Một cái vòng cổ có ghi ‘Mii’.”

Một em mèo có bộ lông trắng, tai phải màu đen, và đeo một cái vòng cổ—đó là những đặc điểm của con mèo cần tìm. Nhiệm vụ của chúng tôi chắc là phải tìm tất cả những con mèo trắng có một cái tai đen và kiểm tra vòng cổ của chúng rồi.

Lũ mèo không chỉ quanh quẩn ở ngoài sân mà còn có ở trong căn biệt thự nữa. Asami-chan không phát hiện ra Mii khi em ấy cho chúng ăn ở ngoài sân; đáng lí ra chúng tôi nên quan sát bà lão khi bà ấy cho những con mèo khác ăn, nhưng giờ thì quá muôn rồi cho việc đó rồi.

“Tạm thời cứ tập trung tìm trong căn biệt thự đã.”

Saki và Asami-chan kiểm tra tầng trệt, trong khi đó tôi đảm nhận ở tầng trên. Một con mèo đang nằm thoải mái trên lan can ở cầu thang nhìn về phía tôi rồi phóng đi mất. Mà con đó chỉ là màu nâu thôi.

Lên đến tầng trên, tôi đi dọc theo hành lang thì bỗng một con mèo mập mạp béo tròn với bộ lông mịn đẩy một cánh cửa mở ra và đi ngang qua tôi.Con mèo đó lớn hơn con mèo của Asami-chan miêu tả nhiều. Xui quá.

Tuy nhiên, tôi nhận ra là không có cánh cửa nào thật sự đóng cả, có lẽ chắc là để cho mấy con mèo tự do ra vào những căn phòng.

Để bắt đầu tìm kiếm, tôi chọn cánh cửa gần nhất và thử vào bên trong. Ở bên trong không chỉ là một tấm futon(note7) mà còn là một cái giường thật và nằm trên đó là một con mèo tam thể ngáp một cách uể oải rồi lăn ra ngủ tiếp. Nó không có vẻ gì là sợ người cả.

Sau đó tôi sang kiểm tra những căn phòng khác, nhưng tất cả chúng hầu như trống không. Nếu như không có bà lão đó sống ở đây, thì chắc tôi cũng đã nghĩ đây là một căn biệt thự hoang rồi.

Nghĩ lại thì, chỉ có mỗi bà ấy sống ở đây thôi sao? Nơi này có vẻ hơi trống trải cho một người sinh sống mà. Bà ấy không có gia đình gì sao?

Sau chuyến tham quan của mình, tôi đi xuống dưới lầu và gặp ngay bà lão đang đi ra khỏi phòng mình.

“Không tìm thấy nó à?”

Sau khi thấy tôi gật đầu, bà thở dài: “Ta cũng nghĩ như vậy.”

“Cho phép cháu hỏi, bà sống ở đây một mình à?”

“Phải, bây giờ thì ta sống một mình.” Trong giây lát, tôi đã sợ mình vừa hỏi một câu không được tế nhị bởi vì chữ ‘bây giờ’ nhưng như thể nhìn thấu được suy nghĩ của tôi, bà ấy thêm vào: “Ta có một người chồng và một đứa con gái nhưng ta lại sống lâu hơn cả họ. Mà ta chắc chắn không cảm thấy cô đơn và phải đi làm bạn với những con mèo đâu, nhớ cho kĩ đó.”

Thế là sự khác biệt về kinh nghiệm sống giữa hai người chúng tôi được thể hiện ra.

“Thế thì tại sao bà lại nuôi giữ nhiều con mèo ở đây vậy chứ?”

“Ta không giữ chúng—là tự chúng đến đây đấy chứ. Mặc dù cũng có người bỏ chúng ở đây. Chắc họ nghĩ rằng ta sẽ không nhận ra nếu chỉ có thêm một hai con.”

“Bà không định trả chúng lại cho người chủ sao?” tôi hỏi.

“Cậu muốn ta trả một con mèo lại cho người đã vứt nó đi á? Ta sẽ không làm vậy kể cả người chủ đó thay đổi ý định và cầu xin ta trả con mèo của hắn lại.”

Điều đó giải thích tại sao ở đây lại có nhiều mèo vậy, tôi tự nhủ.

Bà lão vừa nói xong thì một chú mèo con đi đến và dụi người vào chân bà ấy.

“Không tranh được miếng nào hả?” Bà ấy nói, hoàn toàn hiểu rõ được ý nghĩ của con mèo, và ném một ít thức ăn cho mèo mà bà lấy ra từ trong túi lên sàn. Có vẻ là chú mèo con này đã thua trong trận tranh giành thức ăn và chưa được ăn đủ.

Bỗng bà lão nhận ra tôi đang quan sát và càu nhàu hỏi, “Có gì mà cậu lại cười?”

“Oh, đừng để ý tới cháu làm gì mà.”

Rõ ràng là bà ấy chẳng tỏ ra thành thật với tôi chút nào cả khi nói rằng bà không nuôi giữ lũ mèo. Chắc bà ấy đã quên là minh đã nói những con mèo này đều thuộc về mình mất rồi.

“Hmph! Đừng có hiểu lầm đấy chàng trai trẻ. Ta không phải là người cuồng mèo quá mức nên không dám bỏ rơi một con mèo hoang hay gì đâu!”[note3868]Cái đó liệu có được gọi là tsundere không nhỉ? Tôi tự hỏi rồi quyết định chuyển chủ đề để không xúc phạm tới bà ấy.

“Bà có tình cờ nhìn thấy một con mèo lông trắng với một cái tai màu đen không ạ?”

“Chàng trai, nếu cậu thực sự nghĩ ta nhớ được từng con mèo một ở quanh đây thì cậu lầm rồi đó”

Bà ấy đang nói dối. Vừa lúc nãy bà ấy còn nhắc đến chuyện mấy người chủ bỏ rơi mèo của họ vào nhà bà mà nghĩ rằng bà ấy sẽ không để ý. Tôi khá chắc là bà ấy nhớ được tất cả những con mèo sống ở đây.

“Chúng cháu rất biết ơn nếu có bất cứ thông tin gì ạ.”

“Ta không tin rằng có con mèo nào như thế. Nếu nó là một con đặc biệt như thế thì hẳn là ta đã nhớ rồi.”

Trong trường hợp đó, thì có lẽ sau cùng con mèo thực sự không có ở đây.

“Dù sao thì, liệu ta có thể yêu cầu các cô cậu về bây giờ được không? Sắp đến giờ ta phải đi ngủ rồi.” bà ấy nói. Tôi nhìn đồng hồ thì nó đã gần 6 giờ tối rồi. “Ta không biết bọn trẻ ngày nay thế nào, nhưng ta dám chắc một đứa trẻ như cô bé này không nên đi chơi ở bên ngoài vào giờ này. Ba mẹ cô bé có được báo trước không đó ? Nếu chưa thì họ sẽ lo lắng cho con bé đấy!”

Saki và tôi đều không có giờ giới nghiêm, nhưng bà ấy hoàn toàn đúng về việc chúng tôi nên đưa Asami-chan về nhà.

Đúng lúc đó Saki và Asami-chan xuất hiện.

“Hai đứa có tìm thấy nó không?”

Hai người họ đều lắc đầu. Asami-chan trông khá thất vọng. Trước đó tôi cũng có nghe em ấy gọi tên Mii ở trên tầng 2 nữa, nhưng hình như công sức của em ấy là vô ích.

“Vậy hôm nay đến đây thôi nhé, hai người.” Tôi chỉ tay vào chiếc đồng hồ treo tường đề nghị với Saki. Cô ấy hẳn là muốn tìm kiếm thêm một lát nữa, nhưng vì nhớ đến giờ giấc nên cũng đồng ý với tôi.

“Hôm nay đến đây thôi nhé, Asami-chan.“ Tôi nói

“Nhưng mà…” Cô bé nói khẽ một cách miễn cưỡng.

“Ngày mai chúng ta cũng sẽ lại đến tìm giúp em. Thỏa thuận thế nhé?”

Saki gật đầu quả quyết. Sau đó chúng tôi thống nhất về giờ hẹn ngày mai.

“Một con mèo trắng với một cái tai đen, đúng không?” bà lão nói. “Ta sẽ cho cô cậu biết nếu ta tìm thấy. Giờ thì, nhanh lên,

về nhà an toàn đi.”

Asami-chan gật đầu vâng lời và rời đi cùng với Saki để mang trả lại cái túi của bà ấy.

“Cậu là một người khá tốt bụng đấy ha?” bà lão nói và nhìn tôi với nụ cười nhăn nhở.À thì, tôi cũng muốn giải quyết cho xong vụ việc này nhất là khi mà giờ tôi cũng tham gia vào nó rồi. Hơn nữa, tôi không thể cứ thế mà bỏ rơi một trông những người bạn hiếm hoi của Saki được.

“Nhưng tại sao bà lại đồng ý giúp đỡ chúng cháu vậy?” tôi hỏi vì bản thân đã nghĩ rằng chắc sẽ không được bà ấy giúp đỡ dựa vào thái độ của bà khi gặp chúng tôi ở ngoài cổng.

“Hmph. Thì… ta nghĩ chắc là do đồng cảm chăng? Ta cũng đã từng trải qua chuyện tương tự trong quá khứ rồi. Không bao giờ… không bao giờ được bỏ rơi những gì mình quý trọng. Bởi sẽ có những lúc cậu sẽ không lấy lại thứ đó được .”

Ba mẹ của bà ấy đã bỏ rơi thú nuôi của bà lúc nhỏ hay gì đó sao? Có thể căn biệt thự mèo này là sự đền đáp lại

việc đó.

Khi ý nghĩ đó vừa nảy ra trong đầu tôi thì có ai đó gõ cửa bên ngoài.

“Ai lại đến đây cái giờ này cơ chứ?” Bà lão làu bàu.

Hai người chúng tôi cùng đi về phía cánh cửa. Khi bà mở cửa, một người phụ nữ trẻ xuất hiện ở phía bên kia. Khuôn mặt cô ấy trông rất nghiêm nghị nhưng nét mặt của cô nhìn có chút gì đó giống với Asami-chan.

“Cô…”

“Asami-chan có ở đây không ạ? Có người đã thấy con bé đi vào đây.”

Cô ấy hóa ra là mẹ của Asami-chan. Tôi đoán là cô ấy đến tìm con gái mình vì đã muộn rồi.

“Có, con bé đang ở đây và chuẩn bị ra về. Đợi ta một lát, ta sẽ đi gọi nó.” Bà lão nói rồi quay vào trong để gọi Asami-chan.

Lỡ mất cơ hội, tôi bị bỏ lại đứng cùng với mẹ em ấy, người đang trông có vẻ rất không vui.

“Um, cháu là một người bạn của Asami-chan. Chúng cháu đang đi tìm Mii.”

“Tìm Mii? Vậy hả. Cảm ơn cháu.”

Mặc dù cô ấy đã cảm ơn tôi, nhưng tôi chẳng cảm thấy mảy may chút biết ơn nào cả. Một sự im lặng nặng nề diễn ra giữa hai người chúng tôi.

Bỗng nhiên, một chú mèo con ngây thơ xuất hiện và đi đến chân cô ấy.

Lúc đầu, tôi tưởng con mèo có thể giúp chúng tôi khắc phục được tình hình, nhưng mẹ Asami-chan lập tức di chuyển sang chỗ khác sau khi liếc nhìn thấy con mèo. Tuy nhiên con mèo lại không để ý đến việc đó và lại tiếp tục tiến tới chỗ cô ấy. Cuối cùng cô ấy phải dùng chân đẩy con mèo đi. Dù cô ấy cẩn thận không làm con mèo đau, nhưng nhìn qua rõ ràng là cô ây không ưa thích lũ mèo.

“Cô không thích mèo à?”

Câu hỏi đó tự thoát ra từ miệng tôi và bị cho một ánh nhìn lạnh nhạt.

“À thì, cháu đang thắc mắc vì thấy Asami-chan rất yêu mèo.”

“Đúng vậy. Asami và chồng cô luôn khăng khăng đòi giữ nuôi một con mèo, nhưng cô lại không thích mèo cho lắm. Chúng cần chăm sóc thường xuyên và chúng rất hay làm bẩn thảm và quần áo sạch…”

“Cô có biết liệu Mii có thể ở đâu không?”

“Cô không biết được đâu. Chẳng phải mèo là loài thích tự do à.”

Theo tôi thấy cô ấy không có vẻ thờ ơ về chuyện con mèo đang ở đâu mà trông cô ấy giống cố tình không quan tâm, chắc còn thậm chí đang vui vì con mèo đã lạc mất cơ.

“Mà, dù cậu có tìm được con mèo đi nữa thì chúng ta cũng không thể giữ con mèo lại được.”

“Hm?”

“Asami vẫn chưa nói gì sao?” cô ấy hỏi. “Chúng ta đang chuyển nhà đến một khu chung cư mới xây trong tuần này vì căn nhà chúng ta thuê lúc trước đã cũ rồi. Nó cũng cách đó không xa lắm, nên Asami-chan vẫn có thể đi học ở trường cũ, nhưng thú nuôi thì bị cấm ở khu chung cư đó.”

“Con sẽ không đi đâu hết!” Asami-chan lớn tiếng phủ nhận khi cô ấy xuất hiện ở lối vào.

“Con sẽ không đến căn nhà mới đâu! Con sẽ ở nhà cùng với Mii!”

“Asami. Con có thôi không nghe lời mẹ được không hả? Chúng ta đã đồng ý là con có thể giữ Mii lại khi còn đang ở căn nhà cũ mà, con không nhớ sao?”

“Không! Con muốn ở cùng với Mii!”

“Nhưng Mii đã đi mất rồi mà, con yêu!” Mẹ em ấy nói lại.

“Em ấy chỉ đang đi dạo ở quanh đâu đó thôi! Mii sẽ quay về với con!”

“… Dù gì thì cũng đã trễ rồi. Chúng ta phải về.”

“Con không muốn!”

“Được thôi! Mặc kệ con đó!”

Ngay lúc đó bà lão bước vào và quở trách người mẹ “Cô không nên nói những điều như vậy chứ.”

Tuy nhiên, cô ấy phớt lờ bà lão và nói “Cảm ơn bà đã chăm sóc cho Asami. Nhưng tôi sẽ rất cảm kích nếu chúng ta có thể chấm dứt màn kịch này lại.”

Cô ấy nhẹ nhàng cúi đầu chào và bước đi, theo sau là Asami-chan đang nức nở cầu xin cô đợi em ấy. Không có đứa trẻ nào chịu đựng được việc bị mẹ mình bỏ lại cả, thậm chí là cả khi họ đang cãi nhau. Nhận thức rõ được điều đó, mẹ em ấy dừng lại ngay sau khi rời khỏi căn biệt thự và về nhà cùng Asami-chan.

Tôi thật sự không ngờ tới chuyện đó, tôi nghĩ. Gia đình của Asami-chan sẽ chuyển nhà trong vài ngày nữa, nên em ấy sẽ không còn có thể giữ lại Mii được nữa..

Mặc dù vậy, em ấy vẫn không từ bỏ hi vọng và đi kiếm con mèo, tin rằng bằng cách nào đó mọi chuyện rồi sẽ ổn thỏa. Nhưng còn đối với mẹ em ấy thì việc con mèo đột nhiên biết mất quả thật là một sự trùng hợp tiện lợi.

Phải chăng có thể Mii bỏ đi là vì nó cảm nhận được

rằng nó sẽ sớm bị vứt bỏ?

“Con muốn ở cùng với Mii…” bà lão thì thầm, lặp lại những gì Asami-chan vừa nói lúc nãy.

Đã 7 giờ tối rồi—giờ mà cái rương sẽ xuất hiện.

Cái rương này, thứ đã ở trông nhà của ta được một thời gian khá dài, có một đặc tính kì lạ là có thể giữ gìn những thứ bên trong một cách hoàn hảo. Trên rương có gắn một chuỗi 14 cái vòng số cho phép cài đặt ngày và giờ; cái rương sau đó sẽ biến mất và xuất hiện lại trước mặt chủ nhân vào thời gian được đặt trước.

Tùy vào thời gian đặt trước mà cái rương có thể biến mất gần như mãi mãi—nhưng rồi cuối cùng nó cũng sẽ xuất hiện trở lại. Cũng giống như tội lỗi một khi đã phạm phải, thì không bảo giờ có thể xóa bỏ nó hoàn toàn được kể cả khi có chiếc rương.

Nếu đến một lúc nào đó ta có thể xóa sạch tội lỗi của mình—và cái rương này—thì đó cũng sẽ chính là lúc ta trút hơi thở cuối cùng.

Ta tin rằng kể cả cái rương có đã từng thuộc về người khác, họ chắc chắn không sử giống nó giống như cách ta đã làm: Không phải là hành động ngu xuẩn như nhốt một sinh vật sống vào đó.

Dù thế, ta không còn lựa chọn nào khác ngoài phải giấu nó đi. Không ai có thể nhìn thấy nó, không ai có thể lấy mất nó; vì cái rương nắm giữ bằng chứng cho tội lỗi mà ta đã phạm phải.

Ta mở nắp cái rương đã hiện ra trước mặt ra, và thở phào nhẹ nhõm khi xác nhận rằng không có gì thay đổi.

Trong khi cuộc sống hằng ngày của ta có hơi bị xáo trộn bởi những vị khách không mời,

Khoảnh khắc này là một nghi thức chắc chắn phải được thực hiện và không thể bị lay chuyển.

Nhưng ta đã không mong rằng cô bé đó là con gái của Yanagi-san. Thật đáng buồn…

Mọi chuyện đã trở nên phức tạp hơn một chút rồi.

Vừa lúc đó người chứng kiến tội lỗi của ta mở mắt và nhìn ta. Bằng đôi mắt ngây thơ, vô thức, đứa trẻ nhìn đăm đăm vào ta.

Miệng của con bé mở nhè nhẹ, phát ra những âm thanh yếu ớt tan biến vào hư không một cách vô nghĩa.

“Thả con ra!” tâm trí của ta nghe thấy tiếng nói. Dĩ nhiên, chúng ta làm sao có thể trò chuyện được.

Đột nhiên, có ai đó gõ cửa. Ban đầu, ta làm ngơ tiếng gõ, nhưng vị khách đó vẫn không dừng lại. Không còn cách nào khác, cuối cùng ta phải rời phòng và đi ra mở cửa.

“Ai đấy?” Ta hỏi và chạm mặt Asami-chan. “Trễ giờ này cháu còn muốn đến đây làm gì?”

Con bé quên mất gì à? Ta tự hỏi, nhưng mà không thể nào mẹ con bé lại bảo con bé đến đây được.

Cô bé rõ ràng là đã bí mật đến.

“Có chuyện gì xảy ra à?”

Asami-chan nhìn thẳng vào ta và yêu cầu “Trả Mii lại cho cháu.”

Ta ngay lập tức từ bỏ ý định nói dối con bé khi ta nhìn vào mắt nó.

Con bé đã phát hiện ra nó rồi.

Ta tưởng rằng mình đã giấu nó khá kĩ rồi chứ…

“…Được rồi! Ta sẽ để cháu gặp Mii.” Ta nói.

Asami-chan gật đầu và đi vào không chần chừ nữa.Có lẽ mọi chuyện đã có thể tốt đẹp hơn nếu như con vẫn không biết gì cả đó, cô bé à…..

Ta đóng cánh cửa lại.

Tôi đang trên đường về nhà từ Cửa hàng Đồ cổ Tsukumodo. Tôi đã chọn một con đường hơi dài hơn một chút để có thể đi ngang qua căn biệt thự, với một chút hi vọng sẽ tình cờ gặp được Mii.

Ngay khi đi ngang qua căn biệt thự, tôi để ý thấy có ai đó đứng trước cửa nhà.

Đã quá 8 giờ tối rồi, liệu bà ấy có thể có ai đến thăm vào lúc muộn như thế này sao? Nhìn kĩ lại thì tôi nhận ra vị khách đó là mẹ của Asami-chan.

Cô ấy đến phàn nàn vì Asami-chan đã về nhà trễ sao? Tôi tự hỏi và lẻn qua cổng để tiến bãi cỏ, quyết định sẽ bước ra can thiệp nếu mọi chuyện ra ngoài tầm kiểm soát.

Tuy nhiên, lo lắng của tôi có vẻ là hơi thừa: Người mẹ quay lại để ra về, và nhìn thấy tôi.

“Ai…” cô ấy lẩm bẩm, chắc là trong chốc lát đã nhầm lẫn tôi với ma hay bóng người mờ ám gì đó. “Cậu vẫn còn việc gì ở đây à?”

“Không, cháu chỉ đi ngang qua thôi ạ. Nhưng cô đang làm gì ở đây vậy, Yanagi-san?”

“…Cô định đến để xin lỗi vì Asami đã đột nhiên đến đây. Cậu cũng không nên đến đây nữa. Mii không có ở đây đâu.”

“Làm sao cô biết được?”

“À thì, chỉ là…” cô ấy nói ra điều đó nhưng lại không có lí lẽ gì cho lời khẳng định của mình.

“Cô không có ấn tượng tốt với chủ căn biệt thự này, phải không?”

“Cô chỉ không thể hiểu được bà ấy, tất cả có mỗi như vậy! Cô cảm thấy khó hiểu tại sao bà ấy có thể đặt lũ mèo của mình lên trên hết mọi thứ như vậy. Chẳng hạn như hàng xóm của bà từng than phiền về tiếng ồn do lũ mèo của bà ấy gây ra và bà ấy cứ phớt lờ họ.

“Đó là tất cả những gì mà cô bận tâm sao?” tôi hỏi.

“…Cũng có lời đồn rằng có người nhìn thấy một đứa trẻ trong biệt thự của bà ta… mặc dù bà ấy chẳng có cháu chắt gì cả. Họ nói bà ấy bắt cóc ai đó làm con tin, và cảnh sát đã thực sự đến kiểm tra. Nhưng dẫu vậy họ lại chẳng tìm thấy gì.”

Nhảm nhí, tôi nghĩ thầm. Mấy chuyện đó chẳng qua là do mấy người chẳng ưa gì bà ấy bịa đặt ra mà thôi.

“Dù sao thì, làm ơn đừng tìm Mii nữa, có được không? Cô cũng sẽ thuyết phục Asami từ bỏ.”

Cô ấy cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính.

Đúng là Asami-chan không thể đi lại gần căn biệt thự mà không có sự giúp đỡ của chúng tôi, nếu không thế thì có lẽ em ấy cũng đã bỏ cuộc rồi! Tôi khó mà không nghĩ rằng mẹ em ấy đang gián tiếp đổ lỗi cho chúng tôi.

Dĩ nhiên, cô ấy không nói gì thêm về chuyện đó và về nhà. Tôi đứng lại ở sân trước thêm một lát để không chạm mặt cô ấy nữa thì bỗng nhiên, đèn trong phòng ngủ bà lão được bật lên.

Tôi nhớ rằng bà ấy có nói bà đi ngủ lúc 7 giờ mà—mới đó mà bà ấy đã dậy rồi sao?

Nhìn qua cửa sổ, tôi thấy được bà ấy. Trong khi đang đấu tranh với bản thân mình, vì nhìn trộm là điều không phải, thì tôi phát hiện ra có gì đó kì lạ.

Bà ấy đang ôm một con mèo. Tất nhiên, chuyện có một con mèo trông phòng bà ấy thì chẳng có gì lạ cả, nhưng tôi đã tưởng là trong này sẽ không có con nào vì bà ấy đã cấm chúng tôi vào kiểm tra căn phòng…

Dù tôi không nghi ngờ gì bà ấy, tôi vẫn phải tiến gần lại để nhìn cho rõ.

Bà ấy có vẻ đang dọn dẹp gì đó dù đã trễ thế này, bà đứng trước một cái rương lớn được đặt giữa phòng. Nó là một cái hộp bằng gỗ cũ kĩ có đủ chỗ vừa vài con mèo—hoặc là một đứa trẻ.

Tôi không thể nhìn thấy rõ bên trong có gì do cái nắp rương, thứ được gắn chặt vào bởi mấy cái bản lề, đang chắn tầm nhìn của tôi. Tuy nhiên lại có một cái gương phía sau bà ấy, nhưng nó cũng chỉ cho tôi thấy được cái lưng của bà. Nếu tôi đổi góc nhìn một chút thì tôi cũng có thể có cơ hội lén nhìn vào bên trong cái rương.

Tôi rướn cổ hi vọng có thể nhìn thêm, thì bà lão đột nhiên đứng dậy. Do vị trí của bà ấy thay đổi, nên thứ bên trong chiếc rương hiện rõ lên tấm gương.

Tuy tôi ở quá xa để có thể nhìn thấy rõ chi tiết, nhưng tôi khá chắc đã nhìn thấy thứ gì đó cử động bên trong. Nhưng khi tôi định rướn cổ để nhìn rõ hơn, thì bà lão quay lại khiến tôi ngay lập tức rụp đầu xuống.

Bà ấy lại đừng trước cái rương, đóng nắp, và khóa nó lại sau khi dùng ngón tay mình điều chỉnh gì đó.

“?”

Tôi xém chút nữa là đã la lên vì bất ngờ.

Liệu mình có đang gặp ảo ảnh không vậy?

Tôi có thể là cái rương đã biến mất vào trong không khí vào lúc khi bà ấy vừa khóa nó lại.

Ngày hôm nay là thứ bảy, nên chúng tôi có nửa ngày rảnh rỗi để tìm con mèo đó. Khi tôi đến Cửa hàng Đồ cổ Tsukumodo, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để lên đường, Saki cũng đang sửa soạn để đi cùng luôn

.

“Oh, hôm nay anh đến sớm đấy, Tokiya.”

“Hôm nay anh nhất định sẽ tìm được con mèo đó.” Tôi đáp.

“Saki-chan, cái này được không?” Towako-san hỏi khi xuất hiện từ phòng khách, mang theo một dải ruy-băng buộc tóc.

“Hm? Hóa ra anh không phải người duy nhất chuẩn bị sẵn sàng à?”

“Huh?”

“À thì anh đoán là em định sẽ buộc tóc bằng cái đó hả, đúng không?”

Saki nhận dải ruy-băng từ Towako-san, trả lời. “Dĩ nhiên rồi” và cột tóc cô ấy thành tóc đuôi gà.

Chúng tôi sau đó đi đến căn biệt thự mèo chỗ mà chúng tôi đã hẹn gặp Asami-chan.

Thật lòng mà nói, tôi muốn mở rộng vùng tìm kiếm của chúng tôi ra những nơi khác nữa.

Tuy nhiên, Asami-chan lại không đến cùng dù chúng tôi có đợi bao lâu đi chăng nữa. Vì cũng chẳng còn manh mối nào khác nên chúng tôi quyết định tạm thời cứ tìm trong căn biệt thự này trước đã.

“Mấy đứa quả là những đứa trẻ cứng đầu quá đấy… Được rồi, vào đi. Nhưng đừng tìm kiếm lâu quá đấy.” Bà lão thở dài.

Để tăng khả năng thành công, lần này tôi sẽ đảm nhận tầng trệt, trong khi Saki sẽ tìm trên tầng 2. Bà lão cũng theo Saki lên tầng trên.

Tôi kiểm tra từng ngóc ngách ở từng phòng, nhưng không có dấu vết gì của Mii cả.

Đột nhiên, có một cánh cửa lọt vào tầm mắt tôi. Tôi thề rằng là mình đã nghe thấy tiếng meo ở bên trong đó.

Đó là phòng ngủ của bà lão; căn phòng mà đến giờ chúng tôi vẫn chưa bước vào.

Chúng tôi được dặn là không được vào, nhưng tôi không thể quên được những gì mà mình đã nhìn thấy tối qua. Tôi biết rằng có một con mèo ở bên trong căn phòng này.

Với một chút dằn vặt lương tâm, tôi đảm bảo rằng không có ai đang đi xuống đây rồi đột nhập vào căn phòng riêng tư đó—mặc dù nói thế thì có hơi quá mức vì căn phòng không có khóa hay gì cả, nhưng cái này rõ ràng vẫn là xâm phạm mà.

Tôi không mong mình có thể tìm được Mii. Chỉ là tôi không kiềm chế được sự thôi thúc muốn tìm hiểu thêm về con mèo mà tôi thấy hôm qua .

Ở bên trong phòng chỉ có một cái giường và một cái tủ có ngăn kéo; không có TV, bàn làm việc hay thứ gì tương tự cả.

Lạ hơn là, tôi không nhìn thấy một con mèo nào ở đây cả.Và như thể còn chưa đủ lạ, cái rương cũng chẳng có ở trong này. Rõ ràng một cái rương lớn cỡ đó không thể đem giấu ở bất cứ đâu trong căn phòng này, vậy nên tôi cho rằng bà ấy đã cất nó đi nơi nào đó khác trong căn biệt thự này.

Mặc dù mình thề là cái rương đã biến mất…

Lúc đó tôi chợt để ý thấy có một bức ảnh để dựng trên cái tủ khá thấp.

Bức ảnh đã cũ và bị mờ, chụp một gia đình ba người. Không khó để nhận ra bà lão là người mẹ trẻ trong tấm ảnh. Tôi ước chừng đứa nhỏ đang là học sinh tiểu học. Bên cạnh bức ảnh đó còn một bức khác nữa thậm chí còn cũ hơn đó là một bức ảnh trắng đen của một em bé.

Có một cái gì đó khiến tôi cảm thấy bận tâm. Tôi không biết nó là gì, nhưng tôi biết chắc chắc có gì đó không ổn với nó. Tuy nhiên trước khi tôi kịp hiểu ra được nó là gì thì có thứ khác thu hút lấy sự chú ý của tôi.

Một chiếc kẹp tóc nằm trên sàn bị kẹt giữa bức tường và cái tủ; nó có gắn một bông hoa dễ thương dành cho trẻ con. Mặc dù điều này có vẻ hơi vô lý khi một bà lão lại dùng một thứ trẻ con như thế này, nhưng tôi lại không thể rũ bỏ được cảm giác thân thuộc với nó.

Tôi cúi xuống nhặt nó lên và vô tình đụng vai vào cái tủ.

“Khỉ th..!”

Bị đổ do cú va chạm, khung ảnh rơi bịch xuống sàn và làm tiếng kêu sợ hãi phát ra ở đâu đó trong căn phòng.

“Hm?” tôi thốt lên và đưa mắt về hướng phát ra tiếng kêu. Nhưng chẳng có gì ở đó cả.

Không, nếu mình không nhầm thì có lẽ đây là…

Tôi nằm xuống sàn và ngó xuống bên dưới chiếc giường.

Có một đám mèo đang tụm lại cùng nhau.

Tại sao chúng lại trốn ở dưới đó? Tôi tự hỏi vì tôi biết lũ mèo ở đây khá là mạnh dạn và

không sợ gì cả.

Tôi đặt khung ảnh về lại vị trí ban đầu rồi với tay tới lũ mèo, nhưng rồi chúng lại chui càng vào sâu trong gầm giường. Tôi cố vươn tay hết sức có thể và gần chạm tới được chúng thì lũ mèo nhốn nháo chạy ra khỏi gầm giường và trốn đi.

Tuy thế một trong số chúng bị trượt chân ngã.

Con đó vụng về thật, tôi tự nhủ, nhưng con mèo lại nhanh chóng vấp ngã ngay khi vừa đứng dậy. Nó gặp khó khăn khi chạy trốn có vẻ là do nó không kiểm soát tốt được đôi chân của mình.

Tôi ngạc nhiên mà quên cả thở khi nhìn kĩ lại: Cái chân trái của con mèo không hề cử động gì cả.

Tôi quay sang nhìn những con còn lại đang rúc vào một góc phòng—tất cả chúng đều trông rất kì lạ. Có con thì mất chân trước, con khác mất một con mắt, và cứ tương tự như vậy.

Tại sao bà ấy lại giấu những con mèo như thế này ở đây…?

“!” Tôi tỉnh ra khỏi suy nghĩ bởi tiếng bước chân trên cầu thang. Hai người họ đang đi xuống đây.

Lũ mèo ở trong này khiến tôi rất bận tâm, nhưng tôi không còn cách nào khác ngoài việc phải nhanh chóng ra khỏi căn phòng. Suýt chút nữa là tôi đã không kịp thoát ra rồi: Bà lão chỉ vừa mới bước chân xuống khỏi cầu thang.

Cuối cùng, vẫn không có dấu vết của Mii ở cả 2 tầng, và Asami-chan cũng vẫn chưa thấy đến. Tuy vậy, chỉ vừa lúc chúng tôi đang định rời khỏi căn biệt thự thì có người gõ cửa.

Bà lão thở dài và mở cửa cho mẹ của Asami-chan, người đang đứng chờ ở bên ngoài.

“Liệu bà có nhìn thấy Asami-chan đâu không vậy?” Cô ấy hỏi với giọng điệu gấp rút làm tôi khá nghi ngờ.

“Có chuyện gì xảy ra với em ấy ạ?” Tôi hỏi.

“Con bé đã mất tích từ tối hôm qua rồi!”

Vậy ra lí do tại sao em ấy không đến đúng giờ hẹn.

Tôi nhìn Saki. Mặt cô ấy vẫn không lạnh lùng như mọi khi, nhưng tôi để ý thấy có chút lo lắng trong mắt cô ấy. Cô ấy chắc chắn đang rất lo lắng cho Asami-chan.

“Nhưng ta đã bảo cô rồi, cô không tìm thấy nó ở đây đâu. Phải không, hai đứa?” Bà ấy hỏi muốn nhận được sự đồng tình từ chúng tôi.

Điều đó là sự thật, em ấy không có ở đây. Nhưng vấn đề không phải ở chỗ đó.

“Vậy là Asami-chan đã mất tích rồi ạ?” Tôi hỏi cô ấy.

“Phải, con bé đã đi đâu mất từ tối hôm qua.”

“Sao cô không nói cho chúng cháu biết chứ?”

“Này chứ, cô tưởng cháu đã biết rôi! Hơn nữa cháu đâu có hỏi đâu.”

Tôi quyết định hỏi mẹ Asami-chan chi tiết sự việc. Sau đó cô ấy giải thích cho chúng tôi con bé đã không ở trong phòng khi cô đến đánh thức em ấy vào buổi sáng. Cô ấy bắt đầu tìm kiếm ngay lập tức, nhưng Asami-chan không có ở trường, ở nhà của bạn mình hay ở căn biệt thự này. Nhìn qua vụ việc, thì có vẻ em ấy đã bỏ nhà đi.

“A!” Tôi chợt nhớ và lấy từ trong túi ra chiếc kẹp tóc mà tôi tìm được trong căn phòng đó.

.

“Cái đó là của Asami mà!” Mẹ em ấy thốt lên.

Vậy ra đó là lý do tại sao tôi lại thấy nó có vẻ quen thuộc như vậy.

“Cháu tìm thấy nó ở đâu vậy?” Người mẹ hỏi.

“Cháu tình cờ thấy nó trong nhà lúc đang đi loanh quanh tìm M—”

“Hẳn là con bé đã làm rơi nó trong khi tìm kiếm vào ngày hôm qua.” Bà lão ngắt lời rồi giật lấy chiếc kẹp tóc ra khỏi tay tôi và trả lại cho mẹ Asami.

Việc tìm thấy chiếc kẹp tóc đó ở đây cũng chẳng có gì kì lạ bởi Asami đã ở đây cả ngày hôm qua. Ngoại trừ điều bất thường là tôi tìm được nó trong căn phòng riêng của bà lão đó.

“Asami-chan đã không có ở đây từ ngày hôm qua mà, phải không?”

“Phải, ta không gặp con bé kể từ khi nó rời đi với cô.”

Thế thì tại sao chiếc kẹp tóc của em ấy lại ở trong căn phòng đó? Ngày hôm qua cũng chẳng

ai trong chúng tôi bước vào đó cả.

“Liệu có thể em ấy đã lẻn vào khi mà bà không để ý?” Tôi hỏi.

“Dù cho có đi chăng nữa ta khá chắc chắn là mình sẽ biết được.”

“Có thể em ấy đang trốn ở đâu đó?”

“Ở đây chẳng có nơi nào để trốn cả ngoài những căn phòng. Mà chẳng phải cô cậu đã xem xét qua hết chúng rồi sao?

Quả thật, chúng tôi đã tìm Mii khắp nơi trong căn biệt thự, và dĩ nhiên là cũng chẳng thấy Asami-chan đâu.

“Nếu em ấy không trốn trong mấy căn phòng thì… bà chắc hẳn là không tình cờ có một cái rương đủ lớn vừa bằng 1 đứa trẻ con đâu nhỉ?” Tôi hỏi nửa vời khi nhớ lại những gì mình thấy ngày hôm qua.

Trong chốc lát, mặt bà lão biến sắc.

“Này. Tại sao cậu lại…”

“À thì, ý cháu là đó chẳng phải NƠI mà trẻ con và những con mèo hay trốn sao? Tại lúc nãy cháu có thấy một cái ấy mà!” Tôi cố lảng tránh chuyện đó đi nhưng lại không thành.

Bà lão bắt đầu nghi ngờ tôi ra mặt:

“…Cậu đã thấy cái rương đó ở đâu?”

“À, không, thật ra thì, cháu không nghĩ là mình…”

“…Vậy là cậu nói dối? Đúng không hả? Cậu đang nghi ngờ ta hả, nhóc con? Đổ tội cho ta trong khi ta cho cậu tìm kiếm cả căn nhà này sao! Cậu đúng là một thằng nhóc vô ơn! Biến khuất mắt ta mau!”

“Nhưng…”

“Biến ra ngoài!” Bà lão hét lên rồi đuổi chúng tôi ra khỏi căn biệt thự mà không cần nghe chúng tôi giải thích.

Tôi làm hỏng chuyện rồi mất rồi, hôm qua tôi mới chỉ có nhìn trộm mà thấy được cái rương đó. Thế nên dễ thấy trên khuôn mặt bà lão đang tự hỏi làm sao tôi biết được về nó.

Mặt khác, như thế tức là bà ta đã không lường trước được việc tôi sẽ nhìn thấy cái rương. Nói cách khác, bà ta có thể đang giấu nó ở đâu đó.Nhưng tại sao bà ta phải nổi giận như vậy khi nghe mình nhắc đến cái rương? Không đúng, Bà ta không có vẻ gì là giận mình cả. Đúng hơn là bà ta trông hết sức lo lắng là đằng khác.

Mẹ của Asami-chan, người bị đuổi ra cùng với chúng tôi, đang nhìn căn biệt thự với vẻ mặt lo lắng.

“Tại sao cô nghĩ là em ấy ở đây?” Tôi tò mò hỏi. Asami-chan rất có thể đang ở trong căn biệt thự to lớn này nhưng bà lão đã phủ nhận chuyện đó. Dù vậy, người mẹ vẫn cứ tiếp tục nghi ngờ.

“…Nó đã để lại lời nhắn…” Cô ấy giải thích trong khi đưa lá thư ra và cho tôi xem . Trong thư có ghi: “Con đang ở cùng Mii và con sẽ không về chừng nào mẹ còn phản đối con nuôi em ấy.”

Chỉ có mỗi vậy thì vẫn chưa đủ cho cái lý do đó; nếu cô ấy chỉ hiểu theo lời nhắn của Asami-chan thì cô ấy sẽ chẳng nghi ngờ tới căn biệt thự mèo, trừ khi cô ấy biết được điều gì đó.

“Cô nghĩ là Mii đang ở đây, phải không? Tại sao vậy?”

“Tôi, umm…”

“Hôm qua cô có nói rằng Mii không có ở đây mà, không phải sao?” Tôi nhấn mạnh.

Cuối cùng, mẹ Asami cũng phải đưa ra lời thú nhận: “…Sự thật là, tôi đã trả tiền cho bà lão ấy để bà ta nhận nuôi Mii.”

“Bởi vì cô không thể giữ lại Mii ở căn nhà mới?”

“Phải. Chúng tôi đã nói dối vì nếu không làm vậy thì Asami sẽ chẳng chịu từ bỏ. Có lẽ con bé đã biết được sự thật lúc tôi bàn luận về vấn đề này với chồng mình ngày hôm qua.”

“Thế tại sao tối qua cô lại đến đây?” Tôi hỏi.

“Tôi đến nhắc bà ta nhớ giữ kín chuyện này.”

Rõ ràng, ngày hôm qua bà lão đã không cần phải giả vờ là không biết gì cả nếu bà ta thực sự muốn nói điều đó với chúng tôi, nên đó là lời phàn nàn hết sức ích kỉ.

Tôi cũng không có ý can thiệp vào chuyện của hai người họ; việc tìm Asami-chan giờ là trên hết.

Nếu đã biết được Mii đang ở trong căn biệt thự, thì hẳn là là em ấy sẽ đi tìm nó. Bà lão đã khẳng định rằng con bé không đến, nhưng chiếc kẹp tóc thì lại nói điều ngược lại.

Tuy nhiên, sau đó em ấy đã đi đâu thì chúng tôi vẫn chưa biết rõ. Người mẹ đã tìm hết những nơi khác nhưng không nếu vẫn không tìm thấy, thì có lẽ cơ may là Asami vẫn còn trong căn biệt thự.

Và không có vẻ em ấy đang lẩn trốn được—dù căn nhà có lớn đến thế nào đi chăng nữa, bà ta chắc cũng sẽ nhận ra là có kẻ đột nhập.

Nói thế tức là bà ta biết Asami-chan đang ở bên trong và đang chơi trò giả câm hoặc đang giấu con bé đi.

Mặc dù thế nhung tại sao bà ta phải làm vậy?

Nghĩ lại thì chuyện này khá dễ hiểu: Ngày hôm qua bà ta có thể đã thay đổi ý định và quyết định giúp Asami-chan thuyết phục người mẹ.

Theo quan điểm của tôi, bà lão chắc chắn đang biết Asami-chan đang ở đâu.

Lý do chính là bà ta vẻ mặt không hề lo lắng khi nghe tin Asami-chan mất tích, dù cho trước đó bà ta đã hết sức lo lắng khi em ấy về trễ.

Cứ như thể bà ấy vốn đã biết là em ấy vẫn an toàn vậy.

Rất có thể, cả Asami-chan và Mii đều ở trong căn biệt thự.

Nhưng mà, ngày hôm qua chúng tôi không tìm thấy Mii. Hôm nay Saki và tôi cũng chẳng thấy cả hai đâu.

Căn biệt thự tuy có thể lớn nhưng những chỗ trốn thì lại không nhiều lắm.

Thế mà chúng tôi vẫn không tìm ra cả hai.

Như thể cả hai đã biến mất vậy. Đúng rồi, như thể cả hai đã biến mất.

…Và đó chính là câu trả lời.

Ta cảm nhận được có người đã ở đây khi mà ta quay trở lại phòng mình.

Đó là những con mèo, bình thường vẫn hay trốn dưới gầm giường lúc ta đi vắng, giờ lại đang túm tụm vào trong góc phòng đã chứng minh điều ta lo sợ là đúng.Có thể cậu ta đã cố bắt lấy chúng hoặc là chỉ thử liếc nhìn thôi, kể cả là

mình đã cấm chúng vào đây…Cậu ta sẽ nghĩ sao nếu cậu ta tìm thấy chúng? Ta tự hỏi. Có lẽ cậu ta cũng đã thấy những bức ảnh, nhưng có lẽ chắc ta không cần bận tâm về nó.À ra vậy, đây hẳn là chỗ cậu ta nhặt được chiếc kẹp tóc. Thì ra đó là lí do cậu ta

nghi ngờ mình đến thế--con bé thật sự không có trong phòng lúc chúng nó tìm con mèo.Vậy thì

làm sao mà cậu ta biết về cái Rương?Có lẽ

cậu ta thật sự nghĩ đó là một cái rương bình thường chăng? Nếu thế thì mình đã phản ứng hơi thái quá rồi.Có lẽ

là dạo này mình hơi lo lắng quá mức rồi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cậu ta có thể nghi ngờ mình bao nhiêu cũng được, cậu ta sẽ chẳng tìm ra cái Rương đâu.Không ai có thể cả. Ngoại trừ mình.Không ai có thể tìm ra tội lỗi mà mình đang giấu bên trong!

Tối hôm đó, tôi đến thăm nhà bà lão một lần nữa nhưng không được chào đón nông hậu cho lắm.

“Cậu là một thằng nhóc cứng đầu đấy, biết không hả?”

“Cháu rất xin lỗi, nhưng cháu đã thử tìm khắp nơi và cuối cùng cũng phải đi đến kết luận là em ấy chắc chắn đang ở đây.” Tôi giải thích.

“Ngày mai hẳng đến, giờ ta muốn đi ngủ.”

Giờ đang là 6:45 tối, tức là tôi vẫn còn 15 phút trước khi bà ấy đi ngủ lúc 7 giờ. Chừng đó là quá đủ rồi.

“Sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Cháu chỉ muốn hỏi bà vài câu thôi. Bà thực sự không biết Asami-chan đã đi đâu sao?”

“Ta không biết.” Bà lão thẳng thừng trả lời.

“Cháu không muốn lặp lại câu hỏi nhưng thật sự không có chỗ trốn trong biệt thự sao”

“Không có.” Bà quả quyết.

“Không có gì cả sao? Không gác mái? Nhà kho? Một cái giếng cũ? Hay một căn phòng trống chẳng hạn?”

“Chẳng có nhà kho hay giếng gì ở đây cả. Và cậu không để ý hầu hết những cẳn phòng đều trống sao?”

“…kể cả một cái rương lớn để trẻ con chui vào trốn thì sao?”

“Không hề có thứ gì như vậy ở đây cả. Hiểu chưa hả?” Bà ấy nói bằng một giọng hơi giận dữ—à không, lo lắng thì đúng hơn.

Tuy vậy, bà ấy có vẻ không muốn nói ra sự thật đây.

Thế thì mình đành tự vạch trần sự thật thôi.

Trong trò trốn tìm có những luật—thậm chí nhiều là đằng khác cần phải được tuân theo

vậy nên nếu phá những luật đó thì kết quả là bạn sẽ gặp nguy hiểm.

“Bà chắc chứ?” Tôi hỏi lại lần nữa

“Nghe này cậu bé—”

“Cháu đang nói tới 1 cái rương giống cái đằng kia kìa” Tôi nói và chỉ tay hướng về phía sân.

Bà lão đưa mắt theo ngón tay tôi và tròn mắt ngạc nhiên: Một cái rương bỗng dưng hiện ra, phơi mình dưới ánh chiều tà.

Đó là một cái rương được trang trí lộng lẫy có nắp lật .Và nó đủ lớn vừa một đám mèo hay cả 1 đứa trẻ con.

“Cháu hiểu rồi. Vậy là bà chỉ có mỗi một cái này thôi đúng ạ? Thế thì để cháu xem có gì trong đó nào.”

Tôi quay người đi về phía cái rương.

“Bà muốn xem cùng không?” Tôi hỏi.

Không thể nào! Ta hoàn toàn ngạc nhiên.

Tại sao cái Rương lại ở đây…?Giờ này vẫn còn quá sớm để nó xuất hiện!

Thằng nhóc đó đã làm gì…? Tại sao nó lại biết được?

Chờ đã . Có lẽ nào từ đầu cậu ta đã biết mọi thứ rồi. Có lẽ chuyện tìm con mèo chỉ là lời nói dối và thứ mà cậu ta thực sự muốn tìm là thứ ở bên trong chiếc rương!

Không, không thể nào điều đó lại xảy ra được. Cậu ta không thể nào biết về cái Rương trước đó được.

Thế thì tại sao…?

Có lẽ cậu ta đã nhìn thấy ta. Vào lần cuối khi ta mở cái rương ta đã cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, có lẽ nào đó là cậu ta.

Ta đã quá lơ đãng mất rồ. Vì trước giờ chẳng có ai đến đây cả nên ta đã không ngờ tới là lại là có người theo dõi như vậy. Điều duy nhất mà ta tập chung vào là việc ở trong phòng lúc 7 giờ tối.

Dù sao thì,chuyện đã lỡ rồi, giờ không phải là lúc khóc lóc hối hận. Câu hỏi là làm sao mà thằng nhóc đó có thể gọi chiếc rương ra trước thời điểm đã định được như vậy chứ.

Không, cả chuyện đó cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Nếu bây giờ ta không làm gì, thằng nhóc đó sẽ mở cái Rương ra. Rồi nó sẽ thấy được trong đó có gì!

Ta nhất định phải ngăn nó lại, không còn đường lui nữa rồi.

Ta nên làm gì đây? Ta phải làm gì đây?Làm sao ta có thể…?

Tôi quay lưng lại đi đến cái rương, nghe thấy tiếng bước chân rụt rè của bà lão đang theo sau.

Phản ứng của bà ta khi thấy cái rương có gì đó rất bất thường.

Không, không cần phải nghi ngờ gì nữa.

Đây rõ ràng là một “Thánh tích”. Không có chuyện mình lại nhìn nhầm khi thấy nó biến mất hôm trước như vậy được.

Lí do thực sự mà bà lão không nói cho chúng tôi biết Asami-chan đang ở đâu và tại sao bà ấy lại xử sự gay gắt như vậy khi chúng tôi hỏi về cái rương, không phải là vì những thứ có bên trong, mà chính là cái rương. Chính vì cái rương là một Thánh tích nên bà ta chắc chắn không muốn ai biết được về nó.

Tôi có thể hiểu được cảm giác đó. Khao khát muốn giữ bí mật những thứ đặc biệt là hoàn toàn là điều bình thường.

Tôi đã gặp qua nhiều người như vậy, và vì vậy mà tôi biết mình phải xử trí với họ như thế nào.

Họ sẽ luôn đánh trống lảng nếu bạn hỏi trực tiếp. Họ sẽ cố gắng gạt bỏ đi. Vì vậy nê bạn phải cắt đường lui của họ

Tôi nhanh chóng đến đứng trước cái rương, cố chắn đường bà lão.

“Cái rương của bà to quá đấy ha. Cháu cá là nó rất dễ vừa với một đứa trẻ lắm đó.”

“C-cậu nghĩ vậy sao?” Bà lão lắp bắp.

Tôi thử gõ vào cái rương. “Hm? Cháu chắc là mình vừa nghe thấy có một cái gì đó bên trong di chuyển mà.”

“T-Thế à?” Bà lão nói và tiến ra phía sau tôi.

“Bà có phiền nếu cháu xem một chút không? Được mà đúng không ạ? Được rồi, cháu mở ra đây nhé!” Tôi nói mà không đợi bà ta đồng ý, lấy tay mở móc khóa và chuẩn bị mở nắp chiếc rương…

Bỗng một tạp âm đau đớn vang lên trong đầu tôi—

Những gì tôi thấy khi quay lại đằng sao là bà lão 2 tay nâng một hòn đá lên cao. Một hoàn đá to bằng đầu một đứa trẻ và đủ nhẹ để bà ta có thể nâng lên, nhưng nó cũng còn hơn cả đủ để trở thành vũ khí chết người.

Với đôi mắt đỏ ngầu, bà ta ném hòn đá vào tôi. Bị bất ngờ, tôi không thể né kịp, chỉ kịp nghe như có tiếng của thứ gì đó bị bể và rồi tôi bất tỉnh.

—Tuy nhiên, tất cả chuyện đó đều không phải hiện thực.

Đó là tương lai mà Thánh tích của tôi đã cho tôi thấy.

Mắt phải của tôi là một con mắt giả. Một Thánh tích mang tên “Vision” được cấy thay vào nơi đã từng là mắt thật của tôi.

“Vision” sẽ cho tôi thấy được tương lai gần. Tuy vậy nhưng nó lại không cho tôi thấy được toàn bộ tương lai. Tôi không thấy trước được kết quả xổ số, hay đội thắng trong một trận đấu thể thao, thậm chí là dự báo thời tiết cũng không. Tôi cũng không thấy được bất cứ sự kiện trong tương lai nào theo ý muốn của mình.

Nhưng có một loại tương lai mà nó luôn cho tôi thấy.|

Đó là, khi tôi hay một người tôi biết gặp nguy hiểm. Vào những lúc đó, nó sẽ cho tôi thấy giây phút cuối cùng của họ trước khi họ chết.

Lúc đó đầu tôi sẽ nhói đau, nghe như tiếng của TV nhiễu, và tiếp sau đó là một cảnh trong tương lai. Và sau đó tôi có thể hành động khác đi để ngăn chặn cái chết đã được dự báo đó.

“……”Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Tôi vừa nhận ra là mình đã hiểu sai chuyện gì đó. Theo lập luận của tôi, mọi chuyện phải diễn ra như thế này:

Sau khi nhận được Mii từ mẹ Asami, bà lão đã giấu con mèo trong Rương cho đến khi Asami bình tĩnh trở lại. Nhưng sau đó, bà lão bắt đầu cảm thấy đáng thương cho em ấy và đã giúp em ấy thuyết phục mẹ mình đồng ý bằng cách làm cho cô ấy tin rằng Asami-chan đã bỏ nhà ra đi trong khi thật ra bà ta giấu em ấy trong Rương cùng với Mii.

Không có chỗ giấu nào có thể tốt hơn bằng một cái rương có thể biến mất.

Dù cho mọi chuyện chỉ có như vậy thì tại sao những gì vision vừa cho tôi xem lại nghiêm trọng đến mức đó.

Tại sao bà ta lại phải giết tôi chỉ vì tôi muốn nhìn vào trong chiếc rương…? Nếu chỉ có Asami-chan và Mii bên trong thì đâu có lí do gì để phải làm vậy.

Những “Thánh tích” và khẩ năng nhiệm màu của chúng dù trông có vẻ rất hữu dụng ban đầu, nhưng rồi có rất nhiều người lại chìm đắm trong cái sức mạnh đó và cuối cùng đã hủy hoại cuộc đời mình. Towako-san chưa bao giờ sai khi luôn nhắc nhở về tôi điều đó.

Saki và cả tôi nữa cũng đã từng đứng bên bờ vực của cái chết chỉ vì những Thánh tích.

Bà lão có lẽ chỉ muốn giúp Asami-chan và Mii bằng cách giấu chúng vào bên trong Rương, nhưng cái Rương hoàn toàn có thể có tác dụng phụ khó lường và đe dọa đến cả mạng sống củaAsami-chan và bản thân bà lão.

Đó là lý do tại sao tôi muốn vạch trần sự thật này trước khi quá muộn.Phải chăng chuyện này còn nghiêm trọng hơn mình nghĩ…?. Tôi tự nhủ.

“Bà ơi, trong này có gì mà bà muốn giấu đến như vậy chứ?” Tôi không quay lại mà hỏi và nghe thấy bà lão đang nín thở chờ đợi. “Cháu vẫn chưa thấy bà đang định làm gì đâu, vậy nên làm ơn dừng lại đi trước khi cháu quay người lại. Bằng không cháu sẽ tự mình ngăn bà lại đấy.”

“……”

Một âm thanh khô khốc vang lên cho tôi biết có một thứ gì đó vừa rơi xuống đất.

Tôi quay người lại thì thấy bà lão đã quỳ gục xuống đất, bên cạnh bà là một hòn đá lớn.

“Bà làm ơn nói cho cháu biết bà đang giấu thứ gì. Bên trong cái Rương là gì vậy?”

“Tại sao cậu không tự mở đi…” Bà ấy bỏ cuộc và đáp lại.

“Cháu muốn nghe chính bà nói. Cái rương đó là “Thánh tích” có phải không ạ?”

Bà lão đưa ánh mắt buồn nhìn lên trả lời tôi. “Phải, ta nghĩ là nó được gọi như vậy. Dẫn vậy đã quá lâu rồi ta không còn nhớ rõ nữa.”Bà ấy đã có cái Rương từ lâu rồi sao…?Tôi thầm nghĩ.

“Dẫu vậy ta vẫn không thể hiểu được là tại sao nó tự dưng xuất hiện như vậy…” bà lẩm bẩm.

“Ý bà là sao?”

“Ta đã đặt cho nó xuất hiện lúc 7 giờ tối, cậu biết đấy…”

“Bà “đặt” nó sao?”

“Cậu không biết cách nó hoạt động sao? Cái Rương sẽ giữ những thứ bên trong luôn được nguyên trạng và có thể được điều chỉnh để biến mất và xuất hiện trước mặt chủ nhân vào một thời điểm cụ thể.”

Ra vậy, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao cái Rương trong như đã biến mất lúc tôi nhìn trộm, và tại sao chúng tôi tìm nó khắp nơi nhưng không ra dù đã kiếm kĩ đến thế nào.

“Nó khá là hữu dụng. Một nơi hoàn hảo để che giấu tội lỗi của ta.”Tội lỗi—từ ấy làm tôi lạnh sống lưng.

Có vẻ sự việc lần này quả thật nghiêm trọng hơn dự tính của tôi.

Đã có chuyện gì xảy ra sao? Liệu tôi đã tới quá trễ ư? Nỗi sợ tồi tệ nhất của tôi đang làm tôi hết sức lo lắng.

Đã 7 giờ tối. Vừa lúc kim giờ chỉ số 7, tôi cảm giác có thứ gì đó xuất hiện và lại một lần nữa bà lão lại mở to mắt ngạc nhiên.

Một cái rương đã thật sự xuất hiện ngay trước mắt bà.

Đó là một cái rương được trang trí lộng lẫy có nắp lật .Và nó đủ lớn vừa một đám mèo hay cả 1 đứa trẻ con.

“Cháu nợ bà một lời xin lỗi. Cháu đã lừa bà.”

Cái rương đã xuất hiện trước 7 giờ kia chỉ là vật thế thân—là một món đồ giả mà Towako-san mua được. Thực ra nó là món đồ nhái chính cái Rương đó, không những nhìn giống cái của bà lão, nó còn được người ta nói với Towako-san lúc mới mua là cũng có sức mạnh tương tự.

Đây là lần đầu mấy món hàng rởm của chị ấy tỏ ra hữu dụng.

“Cháu sẽ mở nó ra đây.”

Bà lão chán nản đến nỗi không buồn ngăn cản tôi nữa.

Tôi mở cái móc khóa rồi lấy tay nâng nắp rương lên.

Tôi cảm thấy có hơi ấm.

Không như cái rương trống trơn của tôi mang đến, có một thứ gì đó tỏa ra hơi ấm từ bên trong cái này. Một sinh vật sống.

Dù biết là mình phải nhanh chóng mở ra, tôi vẫn có chút ngờ vực.

Tội lỗi của bà lão được giấu kín trong cái rương này.

Dự tính đếnđiều tồi tệ nhất—và cầu nguyện mong rằng nó sẽ không xảy đến—tôi mở chiếc rương. Bên trong đó là một bé gái đang ngủ.

“Cô bé nào đây…?”

Đó không phải là Asami-chan. Mà là một bé gái khác.Chuyện này nghĩa là sao chứ?

Có vẻ như, dự tính tệ nhất của tôi là hoàn toàn trật lất.

Với một nụ cười nhạt, bà lão giải thích: “Đó là con gái của ta!”

Tôi thật sự không hiểu được lời giải thích ấy.

Dù có nhìn thế nào, người phụ nữ này cũng đã quá tuổi để có đứa con chỉ mới 2-3 tuổi rồi. Hơn nữa, đứa trẻ trong ảnh chụp gia đình tôi tìm thấy trong căn phòng rõ ràng là cỡ khoảng học sinh trung cấp mà.

“!”Không, đợi đã. Vẫn còn tấm ảnh thứ hai nữa.

Trong căn phòng đó vẫn còn 1 tấm ảnh nữa. Tấm ảnh một đứa trẻ đồng tuổi với bé gái đang nằm trước mặt tôi đây.”

Lúc đó, tôi đã nghĩ 2 tấm ảnh đó là cùng một người. Nhưng giờ tôi cũng đã biết điều đáng ngờ đã khiến tôi bận tâm là gì.

Tấm ảnh đó đã quá cũ rồi.

Tấm ảnh trắng đen của cô bé này quá cũ so với tấm ảnh màu của gia đình 3 người đó. Nó cũ hơi tấm ảnh màu ít nhất là vài chục năm là đằng khác. Sự mâu thuẫn về khác biệt tuổi tác của cô bé và tấm ảnh đã làm tôi tỉnh ngộ.Nói cách khác, chúng là 2 đứa trẻ khác nhau…?

“Ta đã sinh con vào năm 15 tuổi. Mọi người đều thuyết phục ta bỏ đứa bé, nhưng ta đã không chịu. Ta và người yêu đã gần như bỏ trốn cùng nhau và cố gắng tự mình nuôi nấng đứa trẻ. Nhưng chuyện đó kéo dài không được bao lâu; hắn do vẫn còn chưa chín chắn nên một ngày nọ đã bỏ đi. Ta nghĩ hắn cũng không đến nỗi nào vì dù gì hắn cũng đã cố ở lại đến tận 2 năm.”

“Ta vẫn khát vọng muốn nuôi nấng đứa trẻ này dù sao đi chăng nữa, nhưng cậu nghĩ một cô gái thiếu niên như ta có thể làm điều đó sao? Ta không thể. Ta đã bất lực. Nhưng ta còn không thể đem nó đến trại trẻ mồ côi chứ đừng nói đến chuyện bỏ rơi nó. Đó là lý do mà ta đặt nó vào trong chiếc Rương! Thề rằng sau này trưởng thành ta sẽ nuôi nấng nó đàng hoàng.”

Thánh tích đó có thể đã xuất hiện trước mặt cô ấy khi bà ấy cần nó nhất—thứ có sức mạnh phù hợp với mong muốn của bà.

“Ta trở về nhà, về với cuộc sống trước đây và vờ rằng đứa trẻ đã được ai đó nhận nuôi…cuộc sống lại trở nên thanh bình. Không còn bụng đói, không còn cái lạnh rét buốt, và trên hết, ta được tận hưởng tuổi thanh xuân của mình. Ta lại yêu một lần nữa và chấp nhận làm đám cưới—lần này gia đình và bạn bè ta không phản đối, họ cầu chúc cho ta. Chúng ta cũng có một đứa con…và dĩ nhiên điều đó ngăn ta mang đứa bé kia ra khỏi rương. Ta đã không thể kể chuyện quá khứ mình cho chồng, cũng không có cách nào giải thích làm thế nào đứa trẻ đó đáng lí đã phải là 1 cô gái thiếu niên rồi mà giờ mới chỉ 2 tuổi. Ta đành phải giấu kín bí mật ấy, và giờ thì ta là đây. Một bà lão già nua. Ta đã sống lâu hơn cả chồng và con gái mình—ta bây giờ chỉ đã quá già để nuôi nó rồi.”

Bà lão nói với giọng tự trách móc, nhưng tôi chắc rằng bà chưa bao giờ quên được đứa bé. Hẳn là bà ấy luôn muốn đảm bảo an toàn cho đứa trẻ nên đã đặt cho cái Rương xuất hiện thường xuyên.

“Ta thực sự không biết phải làm gì với nó bây giờ…” Bà thở dài nhìn tôi một cách mệt mỏi. “Chắc cậu không tự nhiên muốn nhận nuôi nó đâu nhỉ?” Bà ấy hỏi.

Tuy nhiên, tôi đã không đáp lại thỉnh cầu ấy.

“Bà nỡ lòng bỏ nó thật sao? Một người căm ghét những nuôi mèo đi bỏ rơi thú nuôi của mình, nỡ lòng bở rơi chính đứa con của mình sao? Chăm sóc đám mèo vô gia cư ấy sẽ không giúp bà thoát khỏi cảm giác tội lỗi đâu. Ngày nào mà bà vẫn còn sống, nghĩa vụ của bà là nuôi nấng con của mình chứ.”

Người hay mèo đều như nhau, chẳng có ai đáng bị bỏ rơi cả.

“Cậu nhẫn tâm quá đấy…”

Tôi ôm lấy đứa trẻ đang ngủ yên trong chiếc rương.

Em ấy rất ấm. Em ấy vẫn còn sống.

Ai mà lại nỡ bỏ rơi đứa trẻ đáng yêu như thế này cơ chứ?

Tôi chuyền đứa bé vào vòng tay của bà lão.

“…Ta luôn đảm bảo là mình không ôm lấy con bé đó, cậu biết không?” Bà nói. “Bởi nếu thế ta sẽ chẳng bỏ nó một mình được nữa…”

Tôi lấy cái Rương rồi rời đi về cửa hàng—để bà ấy không thể nghĩ đến ý định giấu đi tội lỗi của mình nữa.

Tôi đã hoàn toàn không để ý đến nó; tôi đã quá chú tâm vào chiếc Rương từ khi thấy nó, và đã luôn nghĩ rằng Asami đang ở bên trong.

Tôi đã hoàn toàn bỏ qua một nơi khác mà em ấy có thể trốn; một người khác em ấy có thể nhờ cậy vào.

Tôi đúng là một thằng ngốc mà.

“Ra đây đi, Asami-chan.” Tôi lên tiếng.

Một lúc sau một cô bé đang ẵm Mii xuất hiện…từ trong phòng Saki.

Toàn bộ câu chuyện là như thế này:

Mẹ Asami-chan đưa tiền cho bà lão nhờ chăm sóc Mii vì khu nhà mới của họ không chấp nhận thú nuôi. Hơn nữa cô ấy cũng cắt bỏ phần lông đen ở tai Mii và tháo mất vòng cổ để người khác không nhận ra được.

Tôi đã nghĩ bà lão không muốn trả lại con mèo vì lúc đầu bà ấy đã xử sự như vậy, nhưng đó chỉ là hiểu lầm: Đơn giản bà ấy không thể biết con nào là Mii nữa.

Mấy con mèo mà bà ấy giữ trong phòng là những con sợ người lạ cùng những con mèo khác bị thương và ngược đãi. Đó là lí do chúng tôi bị cấm vào. Mii cũng là một trong số chúng vì cái tai bị thương.

Và rồi, khi mẹ Asami-chan xuất hiện, bà lão nhận ra Mii là con nào và vì thương con bé nên bà đã trả nó lại cho Asami-chan khi em ấy đến vào đêm hôm đó.

Buồn bã vì quyết định của bố mẹ, Asami-chan sau đó bỏ nhà ra đi để ép họ cho nhận giữ lại Mii. Lí luận ban đầu của tôi đến thời điểm này là đúng, nhưng tôi đã bắt nhầm người giúp đỡ con bé.

Saki là người Asami có thể dựa vào, và em ấy đã trốn trong phòng của Saki. Asami chắc đã nhờ Saki giữ bí mật—kể cả với tôi.

Em ấy không tin tưởng tôi và bà lão vì chũng tôi mới chỉ gặp nhau vài ngày trước. Chỉ có Saki là người duy nhất mà em ấy có thể tin tưởng.

Còn việc bà lão không cảm thấy lo việc Asami-chan mất tích có thể bởi bà ấy có linh cảm con bé đang trốn ở đâu. Nghĩ lại thì, bà ấy đã ở cùng Saki ở tầng trên trong lần tìm kiếm thứ 2. Tôi phân vân không biết liệu Saki đã nói gì với bà ấy về Asami-chan không, nhưng có thể là bà đã nhìn thấu được Saki.

Sự thật là, đây chỉ là một vụ việc hết sức bình thường.

“Anh đừng giận Saki-chan! Chị ấy chỉ muốn giúp em thôi! Em xin lỗi vì đã gây cho anh nhiều rắc rối! Em sẽ cố nói chuyện với mẹ, nếu không được, em sẽ hỏi bà lão.” Asami-chan vừa nói vừa vuốt ve Mii.

Chắc chắn không hiểu chúng tôi đang nói gì, dù vậy nhưng Mii vẫn kêu meo một tiếng.

Cuối cùng, nhà Asami quyết định suy nghĩ lại việc chuyển nhà và hủy hợp đồng thuê nhà ở căn hộ mới. Dường như, mẹ em ấy đã nhận ra mình có lỗi và đã đổi ý.

Còn về phần bà lão: Bà ấy quyết định sẽ chịu trách nhiệm và tự nuôi nấng con gái mình, giả vờ nhận cô bé từ họ hàng xa. Để chuộc lại lỗi lầm của mình, bà ấy không phải là “mẹ” mà là “bà”.

Saki, ngược lại, cảm thấy vô cùng hối hận vì đã giữ bí mật với tôi.

Thật ra, thấy tôi vất vả tìm Mii như vậy, cô ấy cũng rất muốn nói sự thật với tôi, nhưng lại không thể nào phá vỡ lời hứa với Asami-chan được.

Cả cái dải ruy-băng đen cũng đã đưa cho Asami-chan vì em ấy bị mất kẹp tóc.

Thành thật mà nói, tôi cũng có hơi giận vì cô ấy chẳng nói gì với tôi.

“Em xin lỗi.”

…Nhưng tôi cũng đã quyết định là tha thứ cho cô ấy vì dù gì cô ấy cũng đã thành tâm hối lỗi rồi.

“Giờ em phải xách đồ coi như là hình phạt.”

Trong khi chúng tôi tiếp tục chuyến mua sắm của 2 ngày trước— mặc dù vị trí thì đã đảo ngược lại—tôi suy nghĩ lại về chuyện lần này.

Ai cũng có những bí mật cần che giấu khỏi người khác.

Mẹ Asami-chan giấu việc bán Mii vì lợi ích của khu nhà mới.

Asami-chan giấu chuyện đã lấy lại Mii vì muốn được phép giữ lại nó.

Saki giấu chuyện cho Asami trốn trong phòng vì em ấy.

Bà lão che giấu nơi trốn của Asami-chan, cũng là vì em ấy.

Nhưng bà lão còn có 1 bí mật nữa hoàn toàn không liên quan đến những người còn lại—một bí mật được che giấu bởi Thánh tích.

Tôi đã sai lầm khi liên kết bí mật ấy với sự việc lần này và làm rối tung lên mọi thứ. Bị chiếc Rương che mắt, nên tôi đã không chú ý đến những bí mật kia.

Mỗi người trong chúng ta đều có một chiếc rương với nhiều kiểu dáng, màu sắc và kích cỡ khác nhau.

Một chiếc rương bí mật nơi ta giấu những thứ không ai được phép thấy, không ai được phép lấy đi khỏi chúng ta.

Tôi, cũng thế, cũng có 1 điều muốn giấu đi trong cái thứ gọi là “rương” ấy: Sự thật đáng xấu hổ rằng tôi đã tự phụ về lí luận sai bét của mình.À thì, cái lý luận sai lầm đó của mình đến cuối cùng cũng cứu được một đứa trẻ, vậy nên tổng kết lại thì mọi chuyện vẫn ỔN nhỉ… Tôi tự an ủi.

Và rồi tôi chợt nhớ lại lời bà lão đã nói với tôi khi mà bà đang nói về kế hoạch của mình trong tương lai.

“Cậu quả là một thám tử hạng ba đó nhỉ.”

…Thôi đi.

Truyện Chữ Hay