Tsukumodou Kottouten - "Fushigi" Toriatsukaimasu

chap 1: đố kị

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

✵ Trans & Edit Tsp ✵

=================================

Vườn nhà người lúc nào cũng xanh hơn.

Dù thực tế không phải vậy, nhưng câu đó có nghĩa là vật chất của người khác lúc nào cũng trông tốt hơn của mình.

Nhưng nếu vườn người thực sự xanh hơn thì người ta sẽ làm gì?

Có lẽ là họ sẽ lấy đó làm hình mẫu mà cố gắng bắt chước thành công của người hàng xóm.

Hay có lẽ họ sẽ mặc kệ mà tìm kiếm sự thỏa mãn với những gì mình đang có.

Nhưng sẽ ra sao nếu bất chấp tất cả, vật chất của người khác vẫn trông tốt hơn?

Lúc đó con người ta sẽ làm gì?

Chẳng phải đã quá rõ ràng sao?

Cướp lấy.

Chiếm đoạt những gì của người khác về cho bản thân.

Và vì thế,

Xung đột giữa người với người không bao giờ chấm dứt.

Canaria.[note20936]

Đó là tên nhóm mà tôi, Kagoshima Maria, đã lập nên cùng với chị mình, Asuka.

Chúng tôi đã cùng có mặt trong một đĩa nhạc quảng cáo mẹ mình, người trước kia từng có mục tiêu trở thành ca sĩ. Với điểm thu hút là cặp chị em trung học chúng tôi và những lời dạy khắc khe từ bà ấy, cùng tài năng ca hát được kế thừa, chẳng bao lâu chúng tôi đã trở thành người nổi tiếng.

Các đài truyền hình và tạp chí săn đuổi chị và tôi suốt, khiến chúng tôi thậm chí không có thời gian để đi học.

Nhưng danh vọng đó không kéo dài được lâu. Sự quan tâm của công chúng thay đồi vô cùng nhanh chóng, sân khấu cũng dần trở nên xa vời hơn.

.

“Tôi muốn Asuka-san ra mắt ở buổi diễn đơn đầu tiên của em ấy.”

Tôi nghe tiếng quản lý của mình nói với mị và chị tôi.

Anh quản lý có gọi đến trước đó bảo rằng anh ta muốn nói chuyện riêng với hai người họ. Tôi được dặn ngồi chờ trong phòng thay đồ. Nhưng tôi vẫn muốn biết là có chuyện gì nên đã lẻn ra và hiện đang đứng nghe lén trước phòng họp.

Công việc hát những bài hát do nhạc sĩ nổi tiếng nào đó sáng tác này giống như con thuyền cứu vớt danh tiếng đang mờ nhạt dần của chúng tôi.

Nhưng điều kiện kèm theo chính là chỉ có mình Asuka được phép hát.

Tôi bị sốc, nhưng cũng phần nào đoán trước được chuyện này.

Chúng tôi được thừa hưởng những phẩm chất giống nhau từ cùng một người mẹ, học cùng một kiến thức, luyện tập cùng một kĩ năng.

Nhưng chúng tôi không giống nhau.

Chính bản thân tôi cũng hiểu rõ—rằng Asuka hát hay hơn tôi, và rằng cả thế giới cũng nghĩ vậy.

Vì thế mà tôi đã có linh cảm rằng chuyện này một ngày nào đó sẽ xảy ra.

Nhưng bây giờ vẫn còn sớm.

Quá sớm đi.

Tôi vẫn muốn hai chị em cùng nhau hát.

“Chị thấy sao?”

Từ chối đi, tôi thỉnh cầu từ phía bên kia cánh cửa.

“Chúng tôi đồng ý.”

Mẹ tôi trả lời.

Chị tôi cũng không phản đối.

Mọi người đều tán thành, và tôi là người duy nhất bị bỏ lại phía sau.

Tôi chắc rằng Asuka sẽ đi tiếp mà không có tôi sau buổi diễn ra mắt.

Như cái tên của mình, chị ấy bỏ tôi lại trong lồng, sải cánh bay đi một mình.[note20937]

.

Và rồi, một tháng trôi qua…

Sau khi hoàn thành buổi ra mắt của chị ấy, đứng trên sân khấu lúc này—là tôi, Kagoshima Maria.

Phải gọi là phúc trời ban.

Chị tôi Asuka, vì cổ họng bị tổn thương mà mất giọng.

Tôi đã tiến bộ hơn nhờ sự chỉ dạy của mẹ, và thay thế vị trí của chị mình trong buổi ra mắt đơn ca.

Đó chính là thứ tôi đã cướp lấy.

Bài hát mà lẽ ra chị tôi phải hát.

Vị trí mà chị tôi lẽ ra đang đứng.

Và cả…

“Sao chuyện lại thành ra thế này chứ?”

Tôi tự hỏi trong lúc đi đến tháp đồng hồ trước nhà ga, nơi chúng tôi hẹn gặp.

Chủ Nhật. Bình thường vào giờ này tôi sẽ ở chỗ làm.

Nhưng hôm nay tôi đã xin nghỉ phép.

… Và cảm giác như là tôi đang có những suy nghĩ hệt như tuần trước.

Nhưng lần này tôi là người ngỏ lời mời, nên cũng không có gì để than vãn.

Tôi kiểm lại hai tấm vé trong túi và tiếp tục lẩm bẩm một mình.

Mấy tấm vé xem ca nhạc này ban đầu là của ông bạn cùng lớp Shinjou, nhưng sau lại trao chúng cho tôi vì câu lạc bộ bóng đá của cậu ấy phải chơi một trận trùng giờ đó.

Đúng là rộng lượng thật, nhưng với một điều kiện… chính là cậu ta có quyền được chọn ai là người đi cùng tôi.

Chắc cậu ấy muốn chuộc lỗi cho lần gấy rắc rối ở chuyến đi mua sắm tuần trước, nhưng tôi lại không được quyền chọn người đi cùng.

Vậy nên chắn chắc tôi không mong đợi gì đến lần này.

Tôi đến điểm hẹn mà vẫn đang bận viện cớ cho bản thân, và thấy cô ấy đã có mặt ở đó.

“Đã để em phải đợi rồi à?”

“Em mới đến thôi.” Saki đáp.

Vẻ mặt trông tự cao của cô ấy kia hẳn chỉ là do tôi tưởng tượng.

Đoạn, đôi mắt Saki thoáng mở to một chút. Cô ấy hiếm khi để cảm xúc thể hiện trên khuôn mặt, nên hẳn là cổ đang ngạc nhiên lắm.

Mà, cũng phải thôi.

Bộ đồ tôi đang mặc chính là do Saki chọn mua cho tuần trước.

“Anh mặc bộ này sao?”

“Ừ, anh nghĩ sẵn tiện mặc luôn.”

“Nhìn hợp lắm đó.”

“Mèo khen mèo dài đuôi rồi đấy.”

Chắc chắn không phải tôi lái sang chuyện Saki tự khen bộ quần áo chính tay cổ chọn cho tôi chỉ vì ngượng đâu.

“Em cũng vậy mà, trông cũng hợp lắm đấy chứ?” Tôi nghĩ khen lại quần áo của cô ấy cũng là phải phép lịch sự thôi.

“Có mà anh mới là mèo khen mèo dài đuôi ấy.”

Em là người tỏ ý muốn bộ đồ đó trước mà.

“Chấp nhận luôn.”

Cũng như tôi, Saki đang mặc bộ đồ tôi mua cho từ tuần trước. Nhưng lí do duy nhất tôi mua bộ váy đó là vì cô ấy trông có vẻ muốn có nó, nên nói tôi tự khen thì không đúng lắm.

“Mà dù sao thì… cảm ơn anh.”

“…Ừm.”

Tôi giả vờ điềm tĩnh, nhưng mặc đồ do hai đứa chọn cho nhau rồi khen nhau thế này khiến tôi cảm thấy vô cùng bối rối.

“G-Giờ thì, chúng ta đi thôi nhỉ?”

“Vâng.”

Chúng tôi chấm dứt cuộc trò chuyện khó xử ở đó và đi đến buổi biểu diễn.

Bỗng dưng, không hiểu sao, Saki ôm lấy tay tôi.

“!”

“Sao vậy?” Saki ngước nhìn tôi, khó hiểu.

Cô ấy đang định làm gì vậy? Đừng nói là—chẳng lẽ cô ấy đang tận hưởng không khí của buổi hẹn này đến vậy sao? Tôi sững sờ. Nhưng rồi vô tình tôi nhìn thấy một quyển sách trong cái túi da của cô ấy.

Với Cuốn Sách Này, Cả Bạn Cũng Có Thể Tạo Một Buổi Ra Mắt Phong Cách Thượng Lưu!

Nghĩ lại thì, hôm qua cô ấy có đề cập đến chuyện này; cổ nói rằng đây là lần đầu mình được đi đến một biểu diễn ca nhạc.

Cô ấy hiểu nhầm gì đó mất rồi.

Sự kiện mà chúng tôi đang đến tham dự chỉ là một buổi diễn nhỏ tổ chức tại nhà văn hóa. Ở đó sẽ có nhiều nhóm nhạc và những màn biểu diễn khác nhau, nhưng đâu giống như buổi hòa nhạc cổ điển dành cho những quý ông quý bà giàu có, ăn mặc trịnh trọng tham dự. Chẳng hề liên quan gì đến giới thượng lưu cả.

Dĩ nhiên, cuốn sách của cô ấy chỉ làm tăng gấp bội sự hiểu lầm rằng nhà hát là nơi tổ chức những sự kiện xã hội.

Nhưng tôi làm gì tốt bụng đến mức giải thích cho cô ấy.

Vậy nên tôi cũng không màn sửa sai cho cổ.

… Chắc chắn không phải vì tâm trạng cô ấy đang tốt đâu.

Và nhất định không phải vì cô ấy chẳng hiểu sao trông vô cùng hạnh phúc.

“Con chuẩn bị xong chưa?” Mẹ hỏi tôi.

Tôi gật đầu.

“Mà không khí trong phòng có hơi khô. Cổ họng con thấy sao?”

“Con ổn mà. Vẫn như mọi khi thôi.”

“Họ còn chẳng trang bị được điều hòa trong phòng. Ta không thể tin là con phải biểu diễn ở đây. Bởi vậy mà ta ghét phải nhận mấy công việc này.” Mẹ thở dài bực dọc.

Bà ấy nói vậy với tư cách là người chấp nhận công việc. Nhưng tôi cũng hiểu được; trước đó bà đã nói với tôi không biết bao nhiêu lần.

“Nếu biểu diễn thành công, con sẽ lại có cơ hội xuất hiện trên TV đấy, hiểu không? Cho nên ta muốn con gắng chịu đựng biểu diễn tại nhà hát bé tí này.”

Nhưng mẹ mới là người phải cam chịu. Cá nhận tôi không ghét công việc thế này. Miễn có cơ hội được biểu diễn trước khán giả là tôi đã hạnh phúc rồi. Quả thực đã có thời tôi muốn hát trước đám đông tại các địa điểm lớn. Như mẹ mình, đã có thời tôi cảm thấy biểu diễn tại những nơi thế này thật vô nghĩa.

Nhưng chuyện bây giờ đã khác rồi.

Kể cả nhà văn hóa nhỏ này cũng là một nơi quý giá để tôi có thể hát. Dù nơi đó có nhỏ thế nào, sự kiện có tệ hại đến thế nào, thì vẫn tốt hơn nhiều so với không có chỗ hát.

“Con về phòng thay đồ đi. Ta đã yêu cầu chuẩn bị máy giữ ẩm cho con rồi, nên cứ ở nguyên trong đó. Ta không muốn con làm cổ họng mình tổn thương ở nơi này đâu.”

“Mẹ thì sao ạ?”

“Giờ ta phải đi chào ban tổ chức đây.”

Mẹ đã trông chừng thời gian và giờ sẽ đi gặp mặt người tổ chức. Nói thế nghĩa là bà ấy sẽ đi gặp người có thể đưa tôi lên màn hình TV.

Tôi nghe tiếng những người tham dự khác thì thầm với nhau sau khi mẹ rời khỏi.

“Bà ta yêu cầu người mang máy làm ẩm đến đấy à?”

“Đối xử đặc biệt vậy là sao chứ?”

“Nhỏ đó lúc trước có xuất hiện trên TV ấy mà.”

“À, ra là vậy sao?”

“Thế thì tại sao nhỏ lại biểu diễn ở chỗ này?”

“Ra đó là lí do họ nói vì máy làm ẩm và TV.”

“Cô ta từng là người nổi tiếng sao?”

“Muốn xin chữ kí không?”

“Không không, sao tôi lại muôn xin chứ?”

“Mà sao chỉ có một mình nhỉ?”

“Ừ, lúc trước là có hai người mà đúng không?”

“Hmm, tôi nghĩ nhỏ là cô em gái.”

“Tôi thì không chắc lắm…”

Tôi không chịu được những tiếng thì thầm đinh tai đó nữa mà trồn về phòng thay đồ.

Buổi ca nhạc có đủ thể loại khác nhau, từ

dàn đồng ca những bà nội trợ, cho đến những màn biểu diễn của lớp học nhạc và những tay chơi ghi-ta mộc.

Hiện chúng tôi đang nghỉ giữa giờ, nhưng phần tiếp theo sẽ sớm bắt đầu.

“Có vẻ như tiết mục tiếp theo là học sinh chơi saxophone.”

“Ừm, và tiếp đó là dàn hợp xướng thiếu nhi, theo sau là biểu diễn sáo và shamisen. Ở đây cái gì họ cũng có hết.”[note20938]

“Em nghĩ cũng hay đấy chứ. Đa dạng như vậy mới vui.” Saki nói với bộ mặt vô cảm như mọi khi.

Trông thì cô ấy không có vẻ gì là vui lắm, nhưng nếu cổ đã nói vậy thì tôi cũng đành nghe theo. Người khác có thể không hiểu, nhưng tôi đã quen ở cạnh Saki và quan sát vẻ mặt chẳng hề ăn nhập với những gì cô ấy nói rồi.

Đúng thật là trình độ kĩ nặng ở đây không được cao lắm, nhưng nghe cũng không chán.

Điều quan trọng nhất là Saki đang tận hưởng buổi diễn, như vậy thôi cũng làm chuyến đi này xứng đáng rồi.

“Cuối cùng là Canaria…? Ồ, là Canaria đó à. Đã lâu không được nghe tới cái tên này.”

“Canaria?”

“Ừm, họ là cặp chị em song ca hồi xưa anh có thấy hát trên TV. Em có đọc thêm chi tiết về họ ở đây này.”

Tôi chỉ Saki ghi chú trên tờ rơi.

Cặp chị em sinh đôi trung học ngày trước rất nổi tiếng trên TV. Mà thực sự thì tôi chỉ biết cái tên đó thôi, cũng vì không xem TV nhiều lắm.

Nhưng giờ nghĩ lại thì tôi không nghe tin gì về họ được một thời gian rồi. Bây giờ họ biểu diễn ở những chỗ như thế này sao?

“Vậy à? Ra là họ nổi tiếng. Em mong chờ được gặp họ đấy.”

“Mà có điều hơn lạ. Trên tờ rơi chỉ có một người.”

Đã lâu tôi không thấy họ xuất hiện trên TV, nên cảm giác người trong bức ảnh có gì đó khá khác biệt với những gì tôi nhớ.

“Mà thôi. Chắc lúc họ lên sân khấu chúng ta sẽ biết ấy mà.”

Giờ nghỉ sắp kết thúc.

“Anh đi vệ sinh chút.”

Tôi đứng dậy quay mặt về cánh cửa, nhưng rồi một cô bé đứng gần lối ra vào khiến tôi chú ý. Tôi dừng lại quan sát cổ một lúc.

“Sao thế?” Saki hỏi, giọng khó hiểu. Cô ấy đưa mắt sang chỗ tôi đang nhìn.

“Cô bé ấy làm sao à?”

“Chỉ là… hình như anh đã thấy ở đâu rồi…”

“Đừng bảo em là anh định nói rằng em ấy là người từng đến đây cùng anh nữa đấy?”

“Không, không phải thế. Mà khoan, em nói ‘nữa’ là sao?”

“Không có gì hết.” Hứ một cái, Saki quay mặt đi về phía sân khấu, nhưng…

“Đợi đã.” Cô ấy ngăn tôi lại. “Chẳng phải đó là cô bé từ lần trước sao?”

“Lần trước?”

“Lần đó ấy. Hai người xuất hiện sau chúng ta tại trường của Toujou-san.”

Mới gần đây, Saki và tôi có dính vào một vụ liên quan tới một cái vòng tay may mắn. Trần nhà bằng kính của

phòng tập thể dục không may vỡ nát trong vụ đó và làm nhiều người bị thương nặng.

Cô bé kia giống hệt như người đi theo cậu con trai ngày hôm đó. Nếu mắt tôi không nhìn nhầm, thì cô bé không chỉ đúng là người đó, mà còn là người tôi nghi ngờ làm vỡ kính.

Nếu được hỏi một cô bé như vậy liệu có sức mạnh làm vỡ trần kính cường lực không, thì tôi sẽ phải trả lời là có.

Bởi vì vụ việc đó có liên quan đến Thánh tích.

Nhưng trước khi tôi kịp quan sát kĩ, cô bé đã rời khỏi phòng.

“Anh ra ngoài một lát.” Tôi rời khỏi ghế và bám theo cô bé.

“Asuka…?”

Tôi không thể tin vào mắt mình khi về đến phòng thay đồ.

Người chị của tôi, Asuka, không hiểu tại sao đã ở trong đó.

Ít nhất cũng đã một tuần, có lẽ hơn, kể từ lần cuối tôi gặp chị ấy. Tôi không biết chị đã đi đâu, có lẽ mẹ cũng thế. Nhưng bà ấy nói đã thuê thám tử đi tìm Asuka… Có lẽ đúng là như vậy thật.

“Chị đã đi đâu suốt thời gian qua vậy?” Tôi hỏi để lấp đầy khoảng không im lặng.

Asuka bấm gì đó trên điện thoại mình rồi đưa cho tôi xem màn hình.

Vì không thể nói được nữa, chị ấy phải dùng điện thoại hoặc máy tính như thế này để giao tiếp.

“(Chị đã ở cùng một người bạn)”

Bản thân tôi cũng chẳng hơn gì, nhưng tôi không ngờ Asuka có bạn. Hai chúng tôi đã phải bận bịu từ lúc còn nhỏ và không lúc nào có cơ hội kết bạn. Tôi vẫn không có bạn vì không đi học. Asuka không biểu diễn nữa, nhưng có vẻ chị ấy cũng không đến trường, nên tôi có chút tò mò không biết chị ấy tìm bạn ở đâu ra.

“Bạn gì cơ?”

“(Một người bạn rất tốt bụng.)”

Câu trả lời mơ hồ đó báo tôi rằng chị ấy không muốn nói thêm.

“Dù sao thì, mẹ lo lắng cho chị lắm đó.”

Là nói dối. Bà không nhắc gì đến Asuka được một thời gian rồi.

“(Ông thám tử đưa chị về.)”

“À, ra vậy.”

Thực lòng tôi đã không nghĩ có thám tử đi tìm Asuka thật. Mẹ lúc nào cũng bận bịu tìm công việc mới cho tôi mà không có thời gian tìm chỉ ấy. Chắc bà ấy lo cho Asuka theo cách riêng của mình.

“Vậy chị có muốn nói chuyện với mẹ không?”

Nhưng Asuka không trả lời mà lấy ra từ trong túi một cái mặt dây chuyền có viên ngọc tam giác.

“?”

Asuka giơ dây chuyền lên treo lủng lẳng. Trong lúc tôi đứng đó không hiểu chị ấy đang định làm gì thì mặt dây chuyền bắt đầu xoay.

Kì lạ rằng tay Asuka không hề cử động.

“…Chị định làm gì vậy?”

Tôi hỏi chuyện gì đang xảy ra, nhưng chị ấy chỉ làm ngơ mà chăm chăm nhìn mặt dây chuyền.

… Nói thật là có chút rợn người. Chị ấy là chị tôi, nhưng tôi lại không biết chị ấy muốn gì.

“Nếu không cần gì nữa thì xin chị hãy ra khỏi phòng đi. Em sắp phải lên sân khấu rồi.”

Nhưng Asuka phớt lờ tôi.

“Asuka, chị có nghe không đấy!?”

“(Nghe rồi. Dù gì thì chị cũng đã tìm ra được thứ mình muốn biết.)”

Asuka cất dây chuyền vào trong túi mình với vẻ mặt thỏa mãn.

“Chị đến đây để làm gì?”

Đã lâu không gặp chị ấy, nhưng tôi không thể hiểu nổi tất cả những chuyện này.

Nhưng Asuka không trả lời. Chỉ lẳng lặng dán mắt vào tôi.

“Không phải chị đến để gặp mẹ sao?”

Vẫn giữ im lặng, nhưng cuối cùng Asuka cũng lắc đầu, và cho tôi xem màn hình điện thoại.

“(Chị đến đây để đoạt lại những gì em đã cướp lấy từ chị.)”

Lén lút quan sát từ một góc, tôi thấy cô bé ban nãy vào phòng dành cho những người tham gia biểu diễn.

Có lẽ cô bé cũng tham gia.

Lát sau, xuất hiện một cô gái khác đi vào phòng từ hướng đối diện. Phải chăng đó là phòng thay đồ chung?

Tôi có nên vào và giả vờ như nhầm phòng, hay tốt hơn là thử gõ cửa…?

Nhưng đúng lúc vừa đưa ra quyết định, tôi nghe tiếng trò chuyện phát ra từ trong phòng.

Có chuyện gì trong đó vậy? Tôi không biết là ai, nhưng loáng thoáng tiếng ai đó nghe có vẻ ngạc nhiên.

Tôi áp tai lên cánh cửa.

Họ có vẻ nói chuyện nhỏ nhẹ, nên tôi khó mà nghe được gì. Hẳn đây là cuộc đối thoại họ không muốn người nào khác nghe thấy.

.

Cô bé thứ hai rất có thể quen biết cô bé mà tôi bám theo nãy giờ vì họ đang cùng ở trong phòng thay đồ. Có thể kết luận rằng cô ấy cũng biết về Thánh tích.

…Dù sao đi chăng nữa, tôi không có ý định chỉ đứng nhìn.

Tôi nhớ lại sự việc ở trường của Toujou-san. Tại sao cô bé kia lại làm vậy? Em ấy có làm gì với cái vòng may mắn mà mình đã cướp lấy? Và cuối cùng , mục đích của họ là gì… tại sao họ lại thu thập Thánh tích?

Vừa lúc tôi định gõ cửa phòng thay đồ để tìm ra câu trả lời thì—

“Cậu đang làm gì vậy!?”

Đột nhiên ai đó sau lưng tôi lớn tiếng, tôi hốt hoảng tránh xa khỏi cánh cửa.

Đứng đó là một người phụ nữ trẻ tuổi.

Sự phẫn nộ trong giọng nói cũng hiện rõ trên khuôn mặt bà ấy ấy. Tôi nhướng mày kinh ngạc khi bà ấy trừng mắt nhìn tôi.

“Cậu là ai!? Có tên khả nghi ở đây này!”

“Khoan, đợi đã. Chỉ vì tôi đứng trước cửa thôi thì…”

Nói thật thì khi đã nhìn thấy tôi áp tai vào cửa ban nãy thì chẳng ai dám tin lời.

Một nhân viên của buổi diễn nghe thấy giọng bà ấy liền chạy lại, bắt lấy tôi và lôi đi đến phòng bảo vệ cùng bà.

Cửa phòng mở ra, và rồi ai đó bất chợt nắm vai tôi lay.

Là mẹ.

Asuka đã đi mất. Bà ấy không được gặp chị ấy rồi.

“Mẹ!”

“Maria, con có sao không?” Bà ấy hỏi, với vẻ mặt lo lắng bà chải lại đầu tóc rối của tôi.

“Tên đó đã làm gì con sao?”

“Tên đó?”

“Phải. Có một người lạ mặt đã đứng trước cửa phòng con. Cửa phòng bị khóa, và lúc ta gõ cửa không thấy con bước ra nên ta tưởng con đã vào nhà vệ sinh rồi…”

Tôi không hề nhận ra cóngười gõ cửa hay vặn nắm tay.

“Không sao đâu ạ. Con không biết có người nào ở đó cả. Không có chuyện gì xảy ra hết.”

“Vậy sao… vậy thì tốt quá rồi.”

Mẹ thở phào nhẹ nhõm, rồi cau mày.

“Lại vừa trước lúc con biểu diễn nữa chứ. Không thể tin nổi. Vậy nên ta mới ghét buổi diễn nhỏ. Họ không giữ an ninh trật tự gì cả, cũng chẳng mang máy làm ẩm đến cho con. Aa, không vì phải tìm việc cho con thì ta chẳng thèm để mắt đến chỗ này.”

“Mẹ đừng bận tâm mấy thứ đó quá. Nghe con nói này, Asuka vừa đến đây đó!”

“Asuka?”

“Vâng!”

“Ta hiểu rồi. Mà chuyện đó tính sau, con chuẩn bị sẵn sàng chưa? Ta có bảo con đi thay trang phục rồi mà không phải sao? Nào, nhanh chải chuốt lại đầu tóc của con đi.”

“Nhưng Asuka…”

“Mẹ hiểu là chuyện về Asuka rồi, nhưng hiện tại cứ tập trung vào công việc đã. Sau khi buổi diễn kết thúc con sẽ có được công việc lớn hơn, nên là phải giữ bình tĩnh, có hiểu không?”

“…Ưm.”

“Ta sẽ nhờ họ đổi phòng thay đồ khác, con cứ chuẩn bị cho xong đi. Nhớ khóa cửa phòng.” Mẹ nói rồi rời khỏi phòng.

Bà ấy không nghe tôi nói gì cả.

Là Asuka hay tôi đều không quan trọng.

Điều quan trọng duy nhất là hát… không, điều duy nhất thúc đẩy bà ấy chính là giấc mơ mà bà không thể thực hiện.

Sau khi bị bắt đến phòng bảo vệ, chú bảo vệ ghi chép lại tên tôi, địa chỉ, và trường học.

Người phụ nữ lúc nãy hình như là mẹ của người trong phòng thay đồ. Để chuyện đó sang một bên, tôi đã thuyết phục được nhân viên và bảo vệ rằng mình có người quen ở trong đó, nên sự việc cũng không đến nỗi.

“Cậu biết là Canaria đã từng rất nổi tiếng. Tôi chắc rằng cậu cũng hiểu được tại sao người mẹ đó lại lo lắng đến vậy.”

Nhờ vậy mà tôi biết được căn phòng đó thuộc về ai.

“Đó là phòng của Canaria sao?”

“Đúng vậy. Đó là phòng thay đồ của Kagoshima Maria đến từ nhóm Canaria.”

Ông chú nói tôi mới nhớ, cô gái thứ hai quả thực giống với người trên tờ rơi.

“Họ từng là người nổi tiếng nên tôi đoán là trước kia họ cũng gây ra khá nhiều chuyện.”

Giờ thì tôi cảm thấy phản ứng của người mẹ cũng là hợp lí.

“Bà ta hay làm ầm lên lắm, nào là tra hỏi về hệ thống an ninh, bắt chúng tôi phải đặt trước phòng thay đồ riêng cho con bà ấy. Đây đâu phải biểu diễn trên truyền hình chứ…”

Ông chú bảo vệ cười méo mó.

“Tóm lại là họ từng có tiếng. Bạn tôi ở công ty bảo vệ nói rằng mấy chuyện đó lúc trước đối với họ là bình thường, nên tôi nghĩ cũng đúng thôi.”

“Vậy sao?”

“Ừ, mà giờ họ không còn được như thế nữa rồi.”

Cả tôi cũng có thể đoán rằng họ không còn nổi tiếng như trước. Nếu không thì họ đã không cất công đến buổi diễn bé tí này.

“Người chị cả giải nghệ đúng vào thời điểm người ta bắt đầu không còn hứng thú với họ nữa.”

“Chú nói là giải nghệ sao?”

“Phải. Có vẻ như cổ họng cháu bị tổn thương mà mất giọng. Ban đầu cô em mới là người bị đau họng, và đang nghỉ dưỡng trong lúc người chị chuẩn bị cho buổi biểu diễn đơn. Người chị không hề vắng mặt trên TV suốt thời gian đó, nên chắc cuối cùng đã cố gắng quá sức rồi.”

Giờ tôi đã hiểu tại sao trên tờ rơi chỉ có một người được ghi danh cho nhóm Canaria.

“Thôi được rồi, công việc tra hỏi đã xong. Đừng có mà loanh quanh gần chỗ đó nữa. Phần tiếp theo của buổi diễn sắp bắt đầu rồi đấy.”

“Xin lỗi đã làm phiền chú.” Tôi cúi đầu rồi rời khỏi phòng bảo vệ.

Giờ thì.

Quả là có chút gián đoạn, nhưng tôi tự hỏi cô bé kia biến đâu mất rồi. Liệu em ấy vẫn còn trong phòng thay đồ không? Chỉ là nếu em ấy bước vào căn phòng đó thì hẳn là có quen biết với cô gái nhóm Canaria kia.

Nếu quay lại đó có thể tôi sẽ hỏi chuyện được em ấy. Nhưng mẹ em có thể là vấn đề, mà sao cũng được. Đây là trường hợp khẩn cấp, nếu bị bắt gặp tôi chỉ cần nói mình đến để xin lỗi là được.

Tôi quay lại phòng thay đồ của Canaria và gõ cửa.

“Vâng?”, có tiếng trả lời từ trong phòng.

“Xin thứ lỗi, nhưng tôi có thể phiền một chút được không?”

“Ai đó? Vẫn còn hơi sớm để tôi lên sân khấu…” Giọng của một cô gái. Mẹ em ấy có vẻ như không ở đây.

Nói là vậy nhưng tôi có thể cảm nhận được sự cảnh giác trong giọng nói em ấy. Có lẽ em đã được mẹ cảnh báo trước về tôi.

“Em là Kagoshima Maria của nhóm Canaria đúng không?”

“… Đúng là tôi, nhưng có chuyện gì không?”

“Xin lỗi đã làm phiền. Anh có vài chuyện cần gặp cô gái vừa vào phòng em ban nãy.”

Tôi cảm nhận được sự bất ngờ từ phía bên kia cánh cửa.

“… Nhưng ở đây không có ai ngoài tôi cả.”

“Anh thấy cô bé đó vào phòng trước em. Em ấy không còn trong đó nữa sao?”

“Anh cần gặp chị ấy có việc gì?”

Giọng Maria gay gắt. Hẳn là đã có chuyện gì xảy ra mà họ không muốn cho người khác biết. Nói cách khác, có thể là chuyện về Thánh tích.

“Em quen biết người đó sao?”

“Thực ra anh muốn gì?”

“—Thánh tích” Tôi chợt thốt ra. Tôi không có ý định giấu diếm gì cả.

Tôi có thể nghe Maria nuốt nước bọt.

Đó là mồi nhử xem em ấy có biết gì về Thánh tích không, và đúng như tôi nghĩ, em ấy có biết.

“Anh đến đây là để nói về chuyện đó. Có thể cho anh vào được không?”

“……”

Không có tiếng trả lời.

Có thể tôi đã vô tình khiến em ấy càng đề cao cảnh giác hơn. Nhưng giờ tính tò mò của tôi đã nổi lên rồi. Tôi không thể làm ngơ chuyện này được.

“……”

Không có tiếng trả lời.

Em ấy đang toan tính gì bên trong phòng à? Giờ thì tôi mới là người cần cảnh giác. Tôi thủ thế và lùi một bước ra xa khỏi cánh cửa.

Nhưng không đời nào tôi cứ thế mà bỏ đi.

Cuối cùng, sau khi do dự một lúc lâu, Maria mở hé cửa.

“Chính xác thì anh đến đây để làm gì?”

“Có chuyện anh muốn hỏi em.”

“……”

“Chuyện về cô bé mới có mặt ở đây. Em biết em ấy mà đúng không?”

“Chị tôi không có ở đây.”

“Chị?”

Người tôi đang trò chuyện là cô gái thứ hai bước vào phòng thay đồ, Kagoshima Maria. Nếu người tôi bám theo là chị của Maria… thì cô bé ấy hẳn là thành viên còn lại của Canaria, người đã giải nghệ.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì, người đó tên là… Asuka.

“Anh vẫn còn muốn nói chuyện chứ?”

“Ừm.”

“… Vào đi.” Maria mời tôi vào phòng.

Đúng như lời nói, ngoài em ấy ra trong phòng không có ai cả.

“Chị em đi đâu rồi?”

“Chị ấy vừa rời khỏi. Mà tôi nghĩ chị ấy vẫn ở đâu đó trong toà nhà này.”

“Em có cách nào để liên lạc chị mình không?”

“Không, hình như chị ấy đã đổi cả số điện thoại lẫn điện chỉ mail…”

“Ra vậy à…”

Có thể là em ấy đang cố tình che giấu, cũng có thể là em không biết thật.

“Bây giờ tôi có thể hỏi anh một câu được không?”

“Hở? À ừ.”

“Anh có quan hệ gì với chị tôi?”

Em ấy muốn hỏi làm thế nào tôi quen biết Asuka, nhưng tôi không dám chắc phải trả lời thế nào.

“Hai người là bạn sao?”

“Không, chúng tôi chỉ gặp nhau một hai lần thôi…”

Tôi do dự không biết nên tiết lộ bao nhiêu, nhưng cuối cùng quyết định nói chuyện Thánh tích xem em ấy sẽ trả lời ra sao.

Nói thế nhưng tôi không thường nhắc đến Thánh tích với bất kì ai, nên không biết phải bắt đầu từ đâu. Tôi quyết định kể lại từ vụ chiếc vòng may mắn hôm kia.

Tôi không tiếc lộ tên Toujou-san cùng ngôi trường, nhưng nhấn mạnh rằng Asuka dường như đang sở hữu một loại Thánh tích rất có thể đã được sử dụng để làm vỡ trần kính phòng tập.

“Chuyện đó…”

“… em chưa nghe qua sao?”

“Vâng. Đã lâu rồi tôi không được gặp chị mình.”

“Chị ấy có nói gì với em không?”

“Nói gì sao?”

“Phải. Chuyện gì cũng được.” Tôi hỏi, hi vọng ít nhất cũng nghe qua được mục đích của em ấy.

“… Chỉ là chị ấy muốn lấy lại thứ bị cướp lấy từ tay mình.”

“Ể?”

“Asuka nói tôi rằng chị ấy quay vể để lấy lại những gì bị cướp lấy từ tay mình.”

“Những gì bị cướp mất?”

“Vâng.”

“Em không biết đó là gì sao?”

“… Không, nhưng nếu phải đoán, thì chắc là vị trí hiện tại của tôi.”

“?”

“Anh có biết chị tôi giải nghệ sao khi bị tổn thương cổ họng?”

“Anh có nghe qua.”

“Sau chuyện đó, tôi là người ra mắt ở buổi diễn đơn và được cho cơ hội hát những bài do một nhạc sĩ nổi tiếng sáng tác. Nếu không vì thế thì vinh dự này đã thuộc về chị tôi rồi.

“Đó là những gì chị ấy muốn lấy lại? Liệu em ấy có khả năng làm vậy không?”

Nhưng Maria chỉ lặng lẽ lắc đầu.

“Chị tôi không còn hát được nữa. Vậy nên chị ấy mới đến để cướp lấy thứ gì đó của tôi nhằm đoạt lại vị trí của mình.

Đôi mắt Maria nhíu lại, và hạ giọng khẽ thì thầm.

“…Chị ấy đến để cướp lấy giọng của tôi.”

Những gì tôi có thể làm là lặp lại tiết lộ bất ngờ từ em ấy.

“… Giọng của em?”

“Đúng vậy. Asuka đang cố cướp đi giọng hát của tôi.”

Maria ôm người, như để kìm nén nỗi sợ hãi của chính mình.

“Liệu chuyện như vậy có thể…”

“Với Thánh tích thì có khả năng, đúng không?”

Chính xác là vậy.

Đoạn, Maria đứng dậy, và mang thứ gì đó ra từ trong góc phòng.

Là một cặp hình nhân gỗ.

Một cặp hình nhân trông rợn người chưa được tô vẽ, không có mặt mũi hay quần áo, nên tôi có thể thấy được chi tiết trên mặt gỗ. Chắc là vì cách thủ công mà vân gỗ hiện lên rõ rệt. Hai hình nhân không khác gì nhau lắm, nhưng một con có vân ngang, và con còn lại có vân dọc.

“Thứ này là sao?”

“Chúng được gọi là Hình nhân Thế mạng.”

“Lẽ nào chúng là… Thánh tích?”

“Đúng thế. Asuka mang chúng đến. Tôi đã nói anh rằng chị ấy bỏ đi, nhưng sự thật là chúng tôi đã gây gổ và chính tôi đã đuổi chỉ ấy ra, đó là lúc chị ấy làm rơi thứ này. Chị ấy muốn dùng cặp hình nhân này để cướp giọng của tôi vì mình không thể hát nữa.”

Tình hình tiến triển khá đột ngột, nhưng tôi không thể phớt lờ.

“Em nói rõ hơn có được không?”

Theo lời Maria, người ta có thể tháo rời bộ phận trên người những Hình nhân Thế mạng, và đổi chúng với nhau. Một khi một bộ phận đã được hoán đổi, tất cả những năng lực của bộ phận đó cũng được đổi theo.

Những gì Asuka, người không còn sử dụng được cổ họng mình nữa, muốn làm chính là dùng Hình nhân Thế mạng để đánh cắp giọng hát của Maria.

Có vẻ như Maria e ngại hành động đáng ngờ của Asuka và đã cố gắng dùng điện thoại trong phòng để gọi bảo vệ đến, nhưng lại hóa thành một trân gây gổ. Asuka nghĩ rằng bảo vệ sẽ sớm đến đây, đã bỏ chạy mà bỏ lại cặp hình nhân.

“Em biết về Thánh tích từ lúc nào?”

“Tôi chỉ mới biết đây thôi. Thật lòng mà nói, tôi còn không tin rằng thứ như vậy có tồn tại.”

“Cũng phải…”

Và rồi, cửa phòng thay đồ mở, người mẹ ban nãy bước vào.

“Mari…… là cậu!” Bà ấy quay sang trừng mắt nhìn tôi.

“Khoan đã! Con quen anh ta!”

“Vậy… sao?”

Maria vội vàng giải bày rằng em ấy quen biết tôi và xóa bỏ mọi hiểu nhầm với mẹ mình. Mẹ em trông vẫn có vẻ nghi ngờ, nhưng vì không phát hiện ra được gì trong lời nói dối của Maria, nên chỉ lưỡng lự chấp nhận.

Sự nghi hoặc của bà ấy có lẽ còn hơn thế nữa vì tôi không thể theo kịp kĩ năng đóng kịch của Maria mà chỉ đóng góp được chút đỉnh vào câu chuyện của em ấy. Dù sao thì, nói chúng tôi quen biết nhau thật cũng không hẳn là nói dối hoàn toàn.

“Ra là vậy? Xin lỗi chuyện lúc này.”

“Không sao đâu ạ. Cháu xin lỗi vì lúc đó không giải thích rõ ràng.”

“Tuy nhiên, con gái ta sắp phải lên sân khấu rồi. Ta có thể mời cậu rời khỏi đây được không?”

“Khoan, tụi con chưa nói hết.” Maria ngắt lời mẹ mình. “Tụi con sắp xong rồi, mẹ cứ đi trước đi.”

“Nhưng…”

“Xin mẹ.”

“Được rồi, nhưng đừng chậm trễ.” Có lẽ bất lực trước lời nài nỉ của con gái mình, bà ấy đồng ý và chần chừ rời khỏi phòng.

“Em cứu anh một mạng rồi. Cảm ơn.”

Sau khi tôi nói xong, Maria bắt đầu giải thích ý định của mình.

“Tôi cần nhờ anh làm một chuyện.”

Không có gì đảm bảo rằng Asuka sẽ không ra mặt lần nữa.

Nếu chị ấy định ra tay, thì có lẽ là lúc tôi đang trên sân khấu.

Tôi không thể cứ thế mang Hình nhân Thế mạng bên mình được, nhưng bỏ lại trong phòng thay đồ cũng vô cùng nguy hiểm. Mẹ có nói rằng an ninh ở đây khá lỏng lẻo.

Nhân viên hẳn sẽ cho Asuka vào phòng một cách tự nhiên nếu họ biết chị ấy là chị gái tôi, và chẳng còn thời gian mà cảnh báo họ. Tôi không dám chắc là làm thế nào, nhưng chị ấy đã vào được phòng tôi một lần. Có lẽ chị đã có chìa khóa rồi.

Tôi đã cân nhắc đến chuyện giao cặp hình nhân cho mẹ mình, nhưng như vậy cũng không ổn.

Mẹ rất trân trọng sân khấu. Cả buổi ca nhạc bé tí mà bà châm chọc này cũng vậy.

Vì thế mà bà không cho phép mang bất kì thứ gì không cần thiết lên sân khấu. Không chỉ đối với tôi, mà cả bản thân bà nữa, dù rằng bà không lên đó cùng tôi. Tôi không thể nhờ bà ấy giữ giùm được.

Suy theo tình hình, anh ta là người duy nhất tôi có thể trông cậy.

Sự xuất hiện của anh ta là phao cứu hộ đối với tôi, một người không biết phải làm gì với Hình nhân Thế mạng. Việc anh ấy hiểu biết về Thánh tích cũng vô cùng thuận tiện.

Có một sự khác biệt to lớn giữa trông cậy vào người biết rõ giá trị của Thánh tích với người chỉ xem nó là một món đồ bình thường.

Bên cạnh đó, anh ta quen biết Asuka và gặp chuyện không hay vì chị ấy, nghĩa rằng tôi có thể xem anh ta là đồng minh.

Không phải là tôi không e ngại, nhưng hiện tại anh ta là người duy nhất tui có thể nhờ vả.

Tạm thời tôi quyết định quay về chỗ ngồi sau khi nhận được cặp Hình nhân Thế mạng từ tay Maria.

Rốt cuộc tôi đã để Saki ở một mình khá lâu, nên có lẽ cô ấy đã phải lo lắng rồi. Giải thích mọi chuyện cho cổ có lẽ là ý hay.

Nhưng mẹ của Maria gặp tôi trước khi tôi kịp về đến chỗ ngồi.

“Con bé vẫn ở trong phòng sao?”

“A, vâng, nhưng cháu nghĩ em ấy sẽ sớm ra thôi.”

“Ta hiểu rồi.”

Hẳn là đã sắp đến lúc Maria biểu diễn. Mẹ cô ấy trông bồn chồn và chuẩn bị quay về phòng thay đồ thì tôi dừng bà ấy lại.

“Umm, cô có phiền cho cháu hỏi nhanh một chuyện được không?” Tôi nghĩ sẵn tiện đã ở đây rồi thì mình có thể thử hỏi luôn.

“Chuyện gì vậy?”

“Là về Asuka.”

“Cậu là người quen của con bé?”

“Chính xác thì không thể gọi là người quen được…”

“Dạo này cậu biết con bé có ổn không?”

“Vâng?” Tôi chau mày, bất ngờ trước câu hỏi tôi đang định hỏi bà ấy.

“Thám tử có nói ta rằng nó đang ở cùng một người bạn. Phải chăng cậu là người bạn đó?”

Thám tử?Nghe có vẻ đáng lo ngại đây. Vậy ra bà ấy thuê người tìm kiếm con mình? Điều đầu tiên tôi muốn là làm rõ hiểu nhầm đó.

“Không phải đâu ạ.”

“Vậy à. Mà, nếu cậu gặp được, bảo nó đừng làm chuyện gì có thể gây tai tiếng và làm tổn thương Maria.”

Tai tiếng? Những gì bà ấy vừa nói càng khiến tôi lo ngại. Bà ấy lo chuyện đó sao? Không quan tâm gì đến sự an toàn của con gái mình sao?

Tôi nhớ lại lời của Maria ban nãy, rằng đã lâu em ấy đã không được gặp chị mình. Đúng là bà ấy có hỏi thăm tôi, nhưng chắc sẽ không bỏ công ra tự đi tìm.

“… Cháu nghĩ là em ấy vẫn còn ở đâu đó quanh đây. Thay vì hỏi cháu thì sao cô không tự mình đi hỏi em ấy xem.”

Tôi khá chắc rằng Asuka đang ở cùng cậu con trai kia, nhưng

tôi đâu định nói ra.

“Vậy sao?... Cậu nhắc ta mới nhớ, Maria cũng có nói vậy. Ta sẽ tìm con bé nếu có thời gian?”

“Nếu có thời gian?”

“Maria sắm phải biểu diễn rồi. Và sau đó ta phải chuẩn bị mọi thứ cho buổi diễn tiếp theo. Dù gì thì đây cũng là chuyện quan trọng đối với nó mà. …Con bé này định bắt mình chờ đến lúc nào nữa đây.”

Mẹ của Maria bực dọc kiểm tra đồng hồ và chạy đến phòng thay đồ.

Tôi có thể thông cảm cho Asuka dù chỉ một chút.

Chính mẹ em là người hoàn toàn không còn tỏ ra quan tâm đến em ấy sau khi bị đau họng mà mất giọng hát. Nếu đó là cách người mẹ đối xử với em ấy, thì hẳn công chúng còn tồi tệ hơn. Một thành viên nhóm Canaria không thể hát có lẽ không có chỗ đứng trên thế giới này.

Có thể lí do Asuka thu thập thánh tích với cậu con trai đó là để tìm cách lấy lại giọng của mình. Không còn cách nào khác để biến điều bất khả thi, thành khả thi.

Nếu đó là động cơ của em ấy, thì tôi có thể hiểu tại sao em ấy muốn cướp giọng của em mình. Nhưng dù có thấu hiểu, không có nghĩa tôi sẽ khoanh tay đứng nhìn.

Lúc tôi quay về thì Saki đã rời khỏi ghế và đang đợi tôi ở sảnh.

“Xin lỗi. Đã để em phải chờ rồi sao?”

“Em mới đến thôi.” Cô ấy trả lời y hệt như lần trước.

Ngoại trừ lần này cô ấy không có vẻ tự mãn gì cả. Thực tế lại trông khó chịu là đằng khác. Hẳn là cô ấy đã đợi lâu lắm rồi.

“Thế? Anh đã làm gì đấy?”

Mắt Saki tập trung vào cái túi tôi đang cầm. Maria đã đưa cho tôi bỏ Hình nhân Thế mạng vào. Trông nó rõ ràng là một món đồ của con gái.

“Đừng nói với em là hai người tâm đầu ý hợp quá nên cô bé tặng quà cho anh đấy nhé?”

“Làm gì có làm gì có.”

Nhận xét gay gắt của Saki khiến tôi hoảng mà cho cô xem thứ trong túi. Sau đó tôi kể cho cô ấy Hình nhân Thế mạng có khả năng gì, và rằng Maria dặn tôi không được để người chị Asuka của mình lấy lại.

… Tôi được dặn là không được mở túi vì bên trong có vài vật dụng cá nhân, nhưng giờ thì hơi trễ quá rồi. Hầu như không có gì khác ngoài cặp Hình nhân, nên tôi nghĩ chắc cũng không sao.

“Và đây là cặp Hình nhân Thế mạng?”

“Ừm.”

Saki cầm đôi hình nhân lên và bắt đầu xem xét.

“Lạ thật…” Saki có vẻ như đã nhận ra gì đó mà nhăn nhó.

“Chuyện gì vậy?”

“Nhìn xem.” Cô ấy chỉ vào cổ cặp Hình nhân.

Thoạt đầu tôi không thấy có gì kì lạ, nhưng sau khi quan sát kĩ hơn, tôi nhận ra vân gỗ có sự khác biệt.

Vân gỗ trên cổ không trùng với người con hình nhân.

… Một khi bộ phận cơ thể trên Hình nhân Thế mạng đã bị hoán đổi, những năng lực gắn liền với bộ phận đó cũng được đổi theo.

“Thế này…”

“Chúng đã bị hoán đổi rồi sao?”

Không có ai động vào cặp Hình nhân này từ lúc Maria nhặt được cho đến khi em ấy giao cho tôi. Tự khi nào mà chúng bị tráo đổi?

Và rồi, thông báo vang khắp sảnh.

Đã đến lúc Canaria lên sân khấu.

Sao vậy kìa?

Cổ họng tôi cảm thấy là lạ.

Ban đầu tôi tưởng chỉ là bầu không khí khô khốc.

Mẹ cũng có nhắc đến chuyện đó, không khí ở đây quá khô. Họ cũng không mang máy làm ẩm đến cho chúng tôi.

Đó là những gì tôi nghĩ đã làm cổ họng tôi khó chịu.

Nếu tôi thử nói gì đó thì sẽ rõ. Nếu chỉ là do độ ẩm, chỉ cần hắng giọng là tôi sẽ biết ngay.

Nhưng mỗi lần cố thử giọng, tôi cảm thấy nghẹn đến nghẹt thở; tôi không thể phát ra âm thanh gì cả.

Không, không phải là tôi không thể, mà là tôi quá sợ hãi.

Bởi vì tôi biết rằng sự khó chịu này có thể là do đâu.

Tôi đâm lo.

Lo lắng không biết điều đó có đúng không. Tôi thậm chí không có đủ dũng khí để thử giọng mình.

Không bình thường chút nào mà, phải không? Khi mà cổ họng tôi khó chịu đúng vào lúc này.

Lỡ như Asuka thực sự đã đánh cắp được Hình nhân Thế mạng thì sao?

Không, nếu như ngay từ đầu tôi đã không tin tưởng anh ta thì sao? Lỡ như từ đầu anh ta đã là đồng bọn của Asuka, và đến gặp tôi cùng một câu chuyện đáng tin để đánh cắp Hình nhân?

Lỡ như anh ta và Asuka lúc này đang cười nhạo tôi thì sao?

Khi những suy nghĩ đó đã bắt đầu hình thành, chúng kéo đến một cơn bão những cảm giác khó chịu càng ngày càng trở nên tệ hơn.

Liệu lúc này tôi đã sẵn sàng cất tiếng hát chưa?

Không đời nào tôi có thể hát với cảm giác này được.

Đột nhiên, một âm thanh đau điếng vang dội trong đầu tôi.

Một cô gái, đứng trên sân khấu. Là Maria.

Màn đơn ca đã kết thúc. Khán giả vỗ tay tán thưởng.

Mẹ của Maria bước lên sân khấu.

Bà ấy trông tự hào, như thể đây là thành quả của chính mình.

Và rồi.

Ánh đèn sân khấu đồng loạt tắt ngấm.

Đây không phải là diễn.

Không phải là mất điện.

Ánh sáng dự phòng chiếu lên sân khấu như đèn pha.

Và trên sân khấu.

Một bóng đèn chiếu sáng nặng trịch đã rơi xuống, đè nát những người đứng bên dưới.

—Nhưng đó không phải là hiện thực.

Thánh Tích của tôi, Vision, có thể cho tôi xem những bức ảnh ở tương lai. Tôi có một con mắt giả bên phải, và Vision đã được cấy vào nơi từng có con mắt thật.

Nó có khả năng cho phép tôi nhìn thấy tương lai gần, nhưng không phải tất cả. Tôi không thể thấy trước được kết quả xổ số, người thắng một trận đấu thể thao, hay kể cả thời tiết. Tôi cũng không thể nhìn thấy tương lai bất cứ khi nào mình muốn.

Chỉ là thời điểm tôi hoặc người tôi quen biết gặp nguy hiểm. Vào những lúc đó, nó cho tôi xem khoảnh khắc mà họ chết.

Khi đó, một cơn đau sẽ dấy lên trong đầu tôi, hệt như nhiễu sóng TV, theo sau đó là những cảnh cắt ở tương lai. Đó là lúc tôi hành động để cố gắng ngăn chặn bi kịch tôi đã được chứng kiến.

“Tokiya?”

“Vừa nãy…”

“Anh đã nhìn thấy gì sao?” Saki nhanh chóng nhận ra rằng tôi đã thấy gì đó nhờ Vision và hỏi thăm chi tiết.

“Bóng đèn chiếu sáng sẽ rơi xuống đè chết Maria.”

Câu hỏi là liệu nó đơn thuần chỉ là tai nạn, hay còn những yếu tố nào khác.

Như cái ngày mà trần kính phòng tập vỡ.

Không còn thời gian để suy nghĩ.

Bóng đèn đó sẽ rơi sau màn biểu diễn của Maria trong lúc khán giả vẫn đang vỗ tay.

Trước lúc đó tôi phải hành động.

“Nó xảy ra lúc nào? Ở đó có người không?”

“Có. Ngay sau khi Maria hát xong.”

Tôi mở cánh cửa dẫn vào hội trường.

Thông báo đã được phát ra, nhưng Maria vẫn chưa xuất hiện.

Vẫn còn thời gian.

Liệu la hét cảnh báo mọi người có phải là cách tốt nhất không? Hay lên sân khấu trước nhanh hơn…

Nhưng Saki chợt chạy về hướng đối diện với sân khấu.

Tôi nhìn về phía cô ấy chạy, và nhận ra cổ định làm gì.

Không một phút giây do dự, cô ấy kéo chuông báo cháy.

.

Chuông báo động bắt đầu vang khắp hội trường.

Nhân viên không biết thứ gì kích hoạt chuông, nhưng tốc độ phản ứng của họ nhanh hơn tôi tưởng nhiều.

Đầu tiên, những người trong sảnh chờ được hướng dẫn ra ngoài. Nếu đây là sự kiện mang tính thương mại hơn một chút, có lẽ họ đã đợi để xác định nguyên nhân báo động, nhưng an toàn vẫn là trên hết vì đây là sự kiện do thành phố tổ chức.

Mọi người trong sảnh hoang mang, nhưng cũng bắt đầu sơ tán.

Những người trong hội trường được dẫn ra ngoài tiếp theo sau. Tôi tưởng Asuka sẽ làm gì đó trước khi việc sơ tán bắt đầu, nhưng không có bóng đèn nào rơi xuống sân khấu giờ đã vắng bóng người.

Chúng tôi đã nhanh tay hơn em ấy.

Không phải nói việc giải tán không có gì to tát, nhưng dường như mọi chuyện đã diễn ra suôn sẻ.

Nhân viên dẫn Saki và tôi ra khỏi toà nhà, và nhận ra mình đã hòa vào đám đông bắt đầu tụ tập ngoài này. Vài người ra về mà không ở lại chờ đến tiết mục của Canaria.

Có vẻ như sau chuyện này buổi biểu diễn sẽ không được tiếp tục nữa. Tôi cảm thấy tội cho Maria.

Nhưng sự bình an của em ấy là ưu tiên số một.

Không có gì đảm bảo rằng Asuka sẽ dễ dàng bỏ cuộc.

Nếu em ấy muốn giành lại Hình nhân Thế mạng tại đây, thì những người xung quanh sẽ bị vướng vào cơn hỗn loạn.

Tôi kéo Saki theo di chuyển đến nơi ít người hơn.

“Lớn chuyện rồi nhỉ.”

“Chuyện đó thì chúng ta cũng chịu thôi. Em đã đưa ra quyết định đúng đắn rồi.”

Kéo chuông báo cháy cần có dũng khí. Càng dũng cảm hơn khi mà Vision là lí do cô ấy làm vậy. Saki sẽ không có gì để bào chữa bản thân khi bị yêu cầu phải giải thích hành động của mình.

Thực lòng tôi muốn khen cô ấy vì đã không ngần ngại kéo chuông. May mắn là không có ai nhìn thấy, nên không có nhân viên nào lại tra hỏi cô ấy.

“Anh có nghĩ em ấy đã bỏ cuộc không?”

“Anh không biết.”

Tôi quan sát khắp đám đông, nhưng không thấy bóng dáng Asuka đâu. Nhưng nếu mục tiêu của em ấy là cướp lại Hình nhân Thế mạng, thì em sẽ không chỉ tiếp cận theo cách mà chúng tôi lường trước. Thay vào đó có khả năng em ấy sẽ tấn công theo hướng nào đó khác.

.

Tôi không biết Thánh tích của cô ta có loại sức mạnh gì, nhưng nếu trước đó đã dùng đòn trấn công trực tiếp để làm vỡ trần kính, thì ít nhất ở đây, chỉ có bầu trời trên đầu, chúng tôi cũng được an toàn.

“Không biết cô ấy định làm gì. Tại sao lại thu thập Thánh tích?”

“Anh cũng muốn biết chuyện đó. Mà anh nghĩ ít nhất thì lần này, em ấy sẽ cố lấy lại giọng nói của mình.”

“Giọng nói?”

“Ừ.”

Tôi chưa giải thích cặn kẽ cho Saki, nên lần này tôi nói hết mọi chuyện.

Asuka và Maria: hai chị em thành lập một nhóm thần tượng âm nhạc. Nhưng rồi Asaka bị thương cổ họng, và giải nghệ sau khi mất khả năng ca hát. Còn em gái của mình, Maria, vẫn tiếp tục biểu diễn.

Tôi không biết chi tiết sự việc, nhưng bằng cách nào đó Asuka biết được về Thánh tích và có được Hình nhân Thế mạng. Asuka định sẽ cướp giọng em mình bằng Thánh tích, nhưng lại bị Maria phát hiện, và sau đó bị lấy mất cặp Hình nhân.

Mục tiêu hiện tại của Asuka là lấy lại Hình nhân, sau đó dùng chúng để cướp giọng của Maria.

“Nhưng cổ họng trên Hình nhân đã bị hoán đổi rồi.”

“Phải.”

Dựa trên lời Maria giải thích thì em ấy lấy nó từ Asuka, hoán đổi bộ phận trên Hình nhân thế mạng cũng giúp người ta có thể trao đổi năng lực của bộ phận đó với người khác.

Nhưng cặp hình nhân đã bị đổi cổ, có nghĩa là Asuka đã đạt được mục đích. Kể cả như vậy mà vẫn không có gì thay đổi nghĩa là…

“… Hẳn là phải có điều kiện để nó phát huy tác dụng.”

Bản thân Maria có lẽ không biết điều kiện đó là gì.

Nghĩ kĩ lại thì, nếu Hình nhân Thế mạng chỉ cần đổi bộ phận là có hiệu lực thì không lí gì Asuka lại phải cất công mang chúng đến đây. Có lẽ em ấy cố tình làm rơi chúng để Maria nhặt lên, hoặc là có lí do gì đó khác.

Nhưng chính xác thì điều kiện là gì?

Chắc chắn là có liên quan đến tương lai mà Vision cho tôi thấy, lúc Maria bị bóng đèn đè chết.

Phải chăng điều kiện chính là… lấy mạng người đó?

“Có vẻ chúng ta thực sự không thể xem nhẹ chuyện lần này rồi nhỉ?”

Tôi rút điện thoại ra và gọi Cửa hàng Đồ cổ Tsukumodo nơi tôi làm việc. Điện thoại reo vài lần thì Towako-san, người đang một mình trông cửa hàng hôm nay, bắt máy.

“Alô, là em đây.”

“Ô, Tokiya. Sao thế? Muốn nhắn chị rằng hôm nay em không về à?”

“Thôi đùa ngớ ngẩn đi mà nghe em nói này. Ở đây đang có chút chuyện.” Tôi lảng tránh câu nói đùa của Towako-san và đặt công việc lên trước.

Chị ấy giục tôi nói tiếp, có lẽ đã cảm nhận được điều gì đó trong giọng nói tôi. Tôi kể lại mọi thứ mình biết về Asuka và Hình nhân Thế mạng.

“Chị có biết gì về Thánh tích này không?”

“Biết chứ. Nó là Thánh tích hoán đổi năng lực.”

“Vậy thì đơn giản rồi. Điều em muốn biết là điều kiện để Thánh tích phát huy tác dụng là gì? Đâu phải chỉ cần hoán đổi bộ phận thôi đúng không?”

“Ừ, nếu không đặt ra mục tiêu thì không có chuyện gì xảy ra cả. Em có mang theo hình nhân ở đó không?”

“Có đây ạ.”

“Em thấy có cái ngăn tủ nhỏ ở sau lưng không?”

Tôi quay sang Saki, cô ấy gật đầu.

“Nếu đúng thì sẽ có gì đó thuộc về cơ thể của mục tiêu ở bên trong ngăn tủ đó.”

“Thứ gì đó thuộc về cơ thể họ? Ý chị là máu hay gì sao?”

“Như thế cũng được. Nhưng không cần phải ghê rợn vậy đâu. Có thể dùng móng tay, tóc, hay bất cứ thứ gì cũng được. Một khi đã xong, em có thể tráo bộ phận của hình nhân là việc trao đổi năng lực sẽ thành công.”

Nói cách khác, lí do Asuka lẻn vào phòng Maria là để lấy thứ gì đó từ trên người em ấy. Em ấy ra tay ở buổi diễn chắc là vì không thể quay trở về nhà.

Nhưng tại sao phải làm bóng đèn rơi xuống đầu Maria? Đâu cần phải đi xa đến vậy nếu chỉ cần thứ gì đó trên người Maria. Có thể em ấy bắt buộc phải dùng biện pháp mạnh vì lúc này Hình nhân đã bị đánh cắp.

“Để hoán đổi trở lại, tất cả những gì em cần làm là lấy những gì có bên trong ngăn tủ ra và trả bộ phận về chỗ cũ.”

“Hiểu rồi. Em sẽ gọi lại sau.”

“Cẩn thận đấy.”

Tôi cúp máy và bắt đầu cân nhắc lại mục đích của Asuka.

Nhưng trước khi tôi kịp làm vậy, Saki nói cặp Hình nhân Thế mạng có gì đó muốn cho tôi xem.

“Tokiya, nhìn này.”

Saki muốn tôi nhìn bên trong ngăn tủ trên người Hình nhân mà Towako nhắc đến.

“… Chuyện này là sao?”

Bên trong cả hai ngăn của hai con hình nhân đều có tóc.

Duy nhất một sợi tóc trong hình nhân vân dọc.

Một sợi tóc được thắt nút, có lẽ là để làm dấu, bên trong hình nhân có vân ngang.

Chúng rất có thể là tóc của Asuka và Maria.

Hoặc là của hai người hoàn toàn khác.

Nhưng nếu chúng thực sự là của Asuka và Maria thì thế có nghĩa là việc hoán đổi năng lực đã phát huy tác dụng.

Nhưng như vậy không hợp lí gì cả.

Tôi không hiểu nổi. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?

Chuông báo cháy vang khắp hội trường.

“Kyaa!” tôi giật mình thét lên.

Giọng mình… vẫn còn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tốt quá rồi. Tôi có lẽ đã tưởng tượng ra cảm giác kì lạ trong cổ họng mình thôi. Chắc là vì quá hồi hộp.

“Sao thế? Chuyện này là sao hả?” Mẹ tôi hối thúc một nhân viên để hỏi chuyện. Anh ta đang xác nhận chuyện gì đó qua điện thoại, nhưng có vẻ như cũng không biết rõ sự việc.

Phải chăng ai đó vô tình nhấn chuông? Hay là hỏng hóc thứ gì? Hay có lẽ thực sự có chuyện gì đó đã xảy ra…

“Họ nói những người trong sảnh chờ đang sơ tán… chắc là phần còn lại của buổi diễn bị hủy rồi chăng?” Những người biểu diễn trước tôi nghe như đang nói chuyện với bạn mình.

Mẹ phản ứng mạnh mẽ trước từ “hủy”.

“Con ở lại đây. Theo hướng dẫn của nhân viên nếu con có ra biểu diễn. Ta sẽ nói chuyện với người chịu trách nhiệm cho việc này.”

Nói rồi mẹ bỏ đi, rời khỏi sân khấu. Bà ấy đi kiểm tra xem buổi diễn có còn được tiếp tục… không, bà muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra với công việc truyền hình tiếp theo của tôi.

Chuông báo inh ỏi, và bà ấy lại bỏ đứa con gái lại một mình.

Nhưng lần này, tôi thật lòng cảm ơn con người lạnh nhạt của bà ấy.

Đây là cơ hội của tôi.

Tôi mặc kệ những nhân viên với gọi tôi dừng lại mà chạy ra khỏi sảnh chờ. Biết giọng mình vẫn còn đúng là nhẹ nhõm thật, nhưng không có nghĩa tôi vui mừng gì hơn về việc giao Hình nhân Thế mạng cho người khác.

Lúc này tôi thực sự không còn quan tâm mấy đến buổi diễn nữa rồi.

Thà bỏ lại sân khấu này đằng sau còn hơn là không bao giờ hát được nữa.

Nếu tôi không sớm lấy lại Hình nhân…

Chúng tôi nhìn thấy Maria chạy ra khỏi hội trường hướng về phía mình.

Ánh mắt đâu khổ đó. Quả nhiên là buổi diễn đã bị hủy bỏ rồi.

“Hình nhân Thế mạng!” là lời đầu tiên em ấy thốt ra khi đến được chỗ chúng tôi.

“Cặp Hình nhân không sao cả. Anh vẫn giữ nó ở đây này.”

“… Tốt quá.” Vẻ mặt em ấy thay đổi hoàn toàn. Em ấy thở phào một hơi dài nhẹ nhõm.

“Đã có chuyện gì à?”

Xét theo khuôn mặt mới đây, có vẻ như chuyện gì đó khủng khiếp vừa xảy ra.

“Không, không có chuyện gì hết. Tôi chỉ

lo lắng chút thôi.”

“À, vậy sao. Nhân tiện anh có chuyện muốn hỏi em. Em có nói rằng hoán đổi bộ phận Hình nhân cũng cho phép ta đổi năng lực với người khác mà đúng không?

“Đúng vậy. Đó là những gì tôi nghe qua.”

“Vậy thì không ổn rồi. Cổ của cặp hình nhân đã bị hoán đổi.”

“Ế?”

“Vân gỗ trên cổ không khớp với những bộ phận còn lại.”

“… Anh nhìn vào trong túi rồi sao?”

“Ừm. Xin lỗi đã xem qua mà chưa xin phép. Nhưng nhờ đó mà tụi anh phát hiện ra cổ đã bị tráo đổi. Em có cảm thấy gì kì lạ không?”

“Nghĩ lại thì vừa này, cổ tôi…” Maria chạm vào cổ mình và hắng giọng.

“Biết ngay mà. Asuka hẳn là đã hoàn thành việc tráo đổi rồi. Có lẽ là phải mất thời gian mới có hiệu lực. Nếu không sớm trả về như cũ…”

“À, nhưng chắc chỉ là do tôi tưởng tượng thôi. Dù gì không khí trong hội trường cũng hơi khô.”

“Không đúng. Chắc chắn là đó là dấu hiệu quá trình chuyển đổi năng lực được kích hoạt. Mau đổi lại như ban đầu thôi.”

“Khoan đã!” Maria gắt giọng ngăn lại đúng lúc tôi chuẩn bị tháo phần cổ của Hình nhân ra.

“Sao vậy? Cứ thế này thì Asuka sẽ cướp mất giọng của em đấy.”

“Chuyện đó…”

“Mãi mãi mất đi khả năng ca hát cũng được sao?”

“Dĩ nhiên là không rồi! Chỉ là, tôi sợ… chỉ cần đổi là được sao? Tôi nghĩ đó có thể là mục tiêu của chị ấy…”

“Không cần phải lo lắng quá. Anh biết rõ cách Thánh tích này hoạt động mà.”

“Ế?”

“Chỉ cần bỏ thứ gì thuộc về cơ thể của người đó vào ngăn tủ đằng sau lưng, và rồi hoán vị trí bộ phận để trao đổi năng lực.”

“Là… là vậy sao?”

“Con Hình nhân vân dọc này một sợi tóc thắt nút bên trong, và hình nhân vân ngang lại có sợi tóc thẳng.”

“Ế?”

“Có gì à?”

“Anh có thể nói lại được không?”

“Anh nói là Hình nhân vân dọc này một sợi tóc thắt nút bên trong, còn hình nhân vân ngang có sợi tóc thẳng.”

“Cho tôi xem một chút.”

“Anh nghĩ chúng ta nên đổi phần cổ về vị trí cũ trước đã.”

“Cứ đưa cho tôi xem!”

“Anh sẽ cho em xem sau. Nhanh đổi lại đã.”

“Tôi sẽ tự tay mình làm, làm ơn đưa cặp hình nhân cho tôi.”

“Không còn nhiều thời gi…”

“Tôi đã bảo là sẽ tự mình làm rồi mà!? Trả nó cho tôi!” Maria hét, và ra sức giật lại Hình nhân Thế mạng từ tay tôi.

Nhưng tôi né và giữ được Hình nhân.

Em ấy ngã nhào và trừng mắt nhìn tôi.

“Giờ thì anh nghĩ mình hiểu được chuyện gì đã xảy ra rồi.”

Thái độ của Maria đã cho tôi thấy được thứ mình cần biết.

Hành động của em ấy nói lên mọi chuyện.

Rằng những gì em ấy kể cho tôi đều là dối trá.

Câu chuyện mà Asuka dùng Hình nhân Thế mạng để đánh cắp giọng của Maria, nhưng Maria bằng cách nào đó đuổi đi được, và nhặt được hình nhân mà chị mình đánh rơi.

Nhưng đó không phải là gì khác ngoài một mặt của câu chuyện từ phía Maria. Một mặt hoàn toàn mâu thuẫn với thực tế.

Hai Hình nhân Thế mạng đã có sẵn tóc của ai đó ở bên trong, và cổ của chúng đã bị hoán vị trí. Có thể nói, việc trao đổi năng lực đã thành công.

Ấy vậy mà Maria vẫn nói chuyện bình thường.

Chuyện mất thời gian mới có hiệu lực cũng là nói dối. Tôi chưa bao giờ nghe ai nói thế.

Còn những sợi tóc trong hình nhân. Sự thật là hình nhân vân dọc có sợi tóc thẳng. Hình nhân vân dọc giữ sợi tóc thắt nút.

Tôi đã nói dối.

Để bất kì ai đã biết trước về những sợi tóc bên trong hình nhân sẽ nhận ra điều kì lạ.

Để bất kì ai biết được tầm quan trọng của nó hoảng loạn.

Chú bảo vệ trước đó đã kể cho tôi.

Trong lúc Maria nghỉ vì bị thương cổ họng, Asuka, người biểu diễn đơn ca suốt thời gian đó làm tổn thương cổ họng của chính mình và giải nghệ. Cứ như thể họ đã hoán đổi vị trí cho nhau, Maria bình phục và tiếp tục buổi đơn ca ra mắt của mình.

Điều đó ám chỉ chuyện gì?

Đúng vậy. Asuka không phải là người đánh cắp giọng nói.

.

“Em là người đánh cắp giọng của Asuka, có đúng không?”

.

Maria trừng trừng.

Đây không phải là vẻ mặt của cô gái đang sợ bị mất giọng của mình.

Đôi mắt đó nói lên tất cả.

Rằng lời tôi nói ra là đúng.

“Nếu đúng là vậy thì sao? Cũng là lỗi của Asuka mà thôi. Chị ta là người phản bội tôi! Chị ta tiết lộ cho mọi người rằng cổ họng của tôi không được ổn và cố làm một buổi ra mắt đơn cho riêng mình! Chị ta là người muốn làm tôi không được hát! Vì thế mà…”

“Anh không biết tình cảnh của em như thế nào, nhưng sử dụng Thánh tích để cướp giọng người khác thì không thể bào chữa được.”

“Im đi! Anh thì biết cái gì chứ!”

Maria lao vào người tôi cố giật lấy Hình nhân.

Tôi né sang một bên và lớn tiếng hỏi.

“Em sẽ không tự mình trả lại đúng không?”

“Trả đây!”

“Em mới là người phải trả.”

Tôi tháo cổ ra khỏi con hình nhân thứ nhất.

“…Dừng lại đi.”

Đã đến lúc biến mọi chuyện trở về như thường rồi. Tôi gắn cổ hình nhân trở lại vị trí ban đầu của chúng.

Ngày hôm đó.

Cái ngày lần đầu tôi nghe được cuộc trò chuyện về buổi ra mắt đơn ca của Asuka.

Tôi chạy ra khỏi văn phòng công ty thu âm, và lang thang khắp phố.

Tôi không biết mình đã đi đâu.

Tôi đến một nơi lạ lẫm lúc nào chẳng hay.

Người qua đường bắt đầu nhận ra tôi.

“Cô gái đó… là người trong nhóm Canaria phải không? Chẳng phải có xuất hiện trên TV sao?”

“Hở? Ở đâu cơ? À, đúng rồi nhỉ. Nhưng mà nhìn trông như là cô em. Tôi thích nhỏ chị hơn.”

“Tôi cũng thế. Cô chị thật sự…”

Tôi chạy vào một con hẻm để thoáng khỏi những lời bàn tán vô tư kia.

Chỉ một lát sau tôi đã đứng trước một cửa hàng nhỏ, cũ kĩ.

Tôi trốn vào trong để thoát khỏi những lời bàn tán vẫn còn văng vẳng trong tai.

Hệt như bên ngoài cửa hàng, bên trong cũng có vẻ cũ kĩ và chật hẹp. Nhiều đồ vật khác nhau như búp bê phương Tây, đồng hồ quả quít, và những món đồ dùng trên bàn ăn bằng sứ rải rác khắp nơi trên kệ. Hẳn là trước kia chúng trông đẹp và sang trọng hơn. Sự hiện diện của tôi trong cửa hàng thật mỉa mai đến đau đớn.

“Chào quý khách.”

Một người phụ nữ gọi tôi từ đằng sau quầy thu ngân. Chị ấy nổi bật lên giữa khung cảnh tối mập mờ, dường như có đèn chiếu sáng rọi vào chị ấy. Đồng thời, bầu không khí xung quanh chị tạo cảm giác thật kì lạ, như thể màn sương bao quanh.

“Em muốn tìm gì à?”

Mình đang tìm gì ấy nhỉ?

Nếu phải chọn thì tôi muốn mua thứ gì đó như giọng hát của chị mình lắm.

“Đó là mong ước của em sao?”

“…Ể?”

Tôi không nói gì cả, nhưng cái cách chị ấy hỏi nghe như chị hiểu được tiếng lòng tôi vậy.

“Nếu là thế thì mời em xem qua thứ này.”

Chị ấy chỉ vào hai hình nhân thô kệch, ghê rợn trên kệ. Chúng không mặc quần áo, không được sơn vẽ, và bề mặt hiện rõ một lớp vân gỗ.

Nói về đặc điểm nổi bật thì chúng chỉ có bộ phận có thể tháo rời và lớp vân gỗ đáng chú ý. Điểm khác nhau duy nhất giữa hai hình nhân này là một con có vân gỗ dọc, và con còn lại có vân gỗ ngang.

Tôi cầm chúng lên…

… và sau khi chỉ nắm chặt một chút, một cánh tay lỏng ra rơi xuống sàn.

“A.”

“Đừng lo. Nó được chế tạo như vậy là để em có thể trao đổi bộ phận giữa hai hình nhân.”

Chị chủ cửa hàng nhặt cánh tay dưới đất lên, rồi tháo tay của hình nhân thứ hai ra. Sau đó đổi chúng với nhau. Chúng vừa khít, như thể đã được định sẵn từ đầu.

Chỉ có một thứ không ăn nhập, chính là phần vân gỗ bị lệch.

“Bên trong chúng trống rỗng nên sẽ không có gì thay đổi đâu.”

Chị chủ cửa hàng lật ngược một hình nhân lại rồi cho tôi xem một cái ngăn nhỏ ở trên lưng. Nó trông như là ngăn tủ để chứa gì đó.

“Nếu em bỏ thứ gì đó trên người mình và người mạ em nhắm tới vào trong hai ngăn này và hoán đổi bộ phận của hình nhân với nhau, năng lực đi cùng những bộ phận đó cũng sẽ được đổi theo.”

Tôi giật mình. Tim tôi rung động.

Tôi đã nghi ngờ sự tồn tại của những thứ thế này, nhưng cũng hi vọng là chúng có thật.

Hoài nghi cũng dễ hiểu. Làm gì có chuyện tôi dễ dàng tin vào những chuyện này được.

Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy tràn đầy hi vọng?

“Chúng là những Thánh tích được biết đến với cái tên Hình nhân Thế mạng”

“Thánh tích?”

“Nên nhớ rằng khi nói ‘Thánh tích’ chị không ám chỉ những món đồ cổ hay tác phẩm nghệ thuật. ‘Thánh tích’ là những công cụ ma thuật được tạo nên bởi những người cổ đại tối hay những pháp sư vĩ đại, hoặc là những đồ vật đã hấp thụ lòng hận thù của con người hay linh lực tự nhiên.

Có lẽ em cũng đã từng nghe qua chúng: những thứ như hòn đá mang lại điềm gở, một con búp bê hình nhân bị nguyền rủa hay tấm gương trang điểm cho em biết mình sẽ chết như thế nào.”

Thật ra tôi có nghe qua những chuyện tương tự rồi.

Nhưng chúng đơn thuần chỉ mê tín dị đoan. Làm gì có chuyện chúng tồn tại thật.

Nhưng tự lúc nào cặp hình nhân đã nằm trong tay tôi.

Và một tháng sau khi có được đôi hình nhân đó.

Sau khi hoàn thành buổi ra mắt đơn ca, đứng trên sân khấu lúc này——là tôi, Kagoshima Maria.

Phải gọi là phúc trời ban.

Chị tôi Asuka bị đau họng, mất giọng rồi giải nghệ.

Tôi đã tiến bộ hơn nhờ sự chỉ dạy của mẹ, và thay thế vị trí của chị mình trong buổi ra mắt đơn ca.

Đó chính là thứ tôi đã cướp lấy.

Bài hát mà lẽ ra chị tôi phải hát.

Vị trí mà chị tôi lẽ ra đang đứng.

Và cả…

Giọng hát ngọt ngào mà chị ấy từng sở hữu.

.

—Tôi đứng nhìn anh ta tháo cổ cặp Hình nhân Thế mạng ra.

Tôi van nài anh ta dừng tay, nhưng anh ta chẳng hề quan tâm.

Và khoảnh khắc mà việc hoán đổi hoàn tất, tôi đã mất…

…giọng nói cả mình.

Giọng hát ngọt ngào mà tôi đã cướp lấy từ Asuka.

Ban đầu tôi đã muốn trả lại.

Mục đích của tôi là lấy giọng của Asuka mà được hát cùng nhau thêm một thời gian.

Tôi hoàn toàn không có ý định chiếm ánh đèn sân khấu cho riêng mình như Asuka.

Tôi đã muốn trả lại giọng cho chị ấy một khi đã lấy lại được vị trí ban đầu của mình.

.

…Cho đến khi Asuka phá giọng của tôi đã đổi cho chị ấy.

.

Asuka, đã làm mất giọng của mình.

Chị ấy đã làm mất giọng của tôi.

Đó là lí do chuyện không thể trở về như cũ được.

Tôi biết rằng điều mình làm là sai trái.

Nhưng Asuka cũng có lỗi.

Chị ấy làm mất giọng của tôi.

Bởi vì buổi diễn đơn ca là cả một gánh nặng quá to lớn.

Chị ấy tự mình đưa ra lựa chọn đó.

Nếu Asuka không biểu diễn đơn và làm mất giọng của tôi, mọi thứ đã có thể quay về như xưa rồi.

Ấy vậy mà.

Anh ta lại nói chỉ mình tôi có lỗi.

Tôi không thể chấp nhận được.

Tại sao anh ta không chịu hiểu ra cơ chứ?

Dừng lại. Tôi xin anh.

Đừng cướp đi giọng nói của tôi.

Đừng cướp đi bài hát của tôi.

Nhưng lời thỉnh cầu của tôi, anh ta không thể nghe thấy.

“…Dừng lại đi.”

Tôi lên tiếng cầu xin, anh ta cũng không nghe thấy.

Và thế là, cổ của Hình nhân Thế mạng được hoán đổi, và mọi thứ trở về như lúc trước—

“DỪNG LẠI ĐIIII!!!!” Tiếng hét tôi vang vọng.

“Chuyện này… là sao?”

Tôi không thể ngay lập tức xử lí chuyện đang diễn ra được.

Để Hình nhân Thế mạng trao đổi năng lực, người ta cần bỏ một thứ nằm trên cơ thể chủ thể vào ngăn tủ, và rồi hoán đổi bộ phận.

Việc hoán đổi lẽ ra phải được hủy bỏ nếu bộ phận được đổi lại. Đó là những gì Towako-san nói tôi.

Nhưng cô gái dùng Hình nhân để cướp giọng của chị mình kia, đã hét lên.

Không phải vì em ấy không thể sử dụng giọng nói của mình nữa,

Không phải vì giọng em ấy đã bị hủy hoại

Maria đã hét lên, dùng chính giọng mà mình đã dùng để hát dưới danh Canaria.

“……”

Chính bản thân Maria cũng bối rối không kém gì chúng tôi.

Chẳng lẽ thế này nghĩa là năng lực không được hoàn trả một khi đã bị hoán đổi? Không đúng. Towako-san đã nói chỉ cần làm sạch ngăn kéo và đổi bộ phận về là đủ.

Nếu đúng vậy thì chuyện này sao có thể?

Tại sao Maria vẫn sử dụng được giọng nói ban đầu của mình ngay cả sau khi việc trao đổi đã được hoàn tác.

Có vẻ như vẫn còn điều gì đó tôi không biết.

Hình nhân Thế mạng.

Đặt vật trên người chủ thể vào trong ngăn tủ đằng sau lưng, và hoán đổi bộ phận của chúng cho nhau. Sau đó năng lực tương ứng với bộ phận đó sẽ được trao đổi.

Maria cho tóc của mình và Asuka vào trong hình nhân, rồi đổi phần cổ.

Bằng cách đó mà cô ấy có được khả năng ca hát tuyệt vời của Asuka.

Thay vào đó, Asuka làm cổ họng có được từ Maria tổn thương, và vì thế mà mất giọng.

Trong tình cảnh bình thường thì đáng ra đây là cái số mà Maria phải chịu.

Nhưng liệu có thực sự là như vậy?

.

Cuộc trò chuyện của tôi với chú bảo vệ gợi lại.

.

“Phải. Có vẻ như cổ họng cháu ấy bị tổn thương mà mất giọng. Ban đầu cô em mới là người bị đau họng, và đang nghỉ dưỡng trong lúc người chị chuẩn bị cho buổi biểu diễn đơn. Người chị không hề vắng mặt trên TV suốt thời gian đó, nên chắc cuối cùng đã cố gắng quá sức rồi.”

.

Rồi cuộc nói chuyện với Maria.

.

“Cũng là lỗi của Asuka mà thôi. Chị ta là người phản bội tôi! Chị ta tiết lộ cho mọi người rằng cổ họng của tôi không được ổn và cố làm một buổi ra mắt đơn cho riêng mình! Chị ta là người muốn làm tôi không được hát! Vì thế mà…”

.

Chẳng phải là khác nhau sao?

Tôi cứ tưởng Maria chỉ đơn thuần cướp giọng của Asuka thôi.

Maria bị đau họng, nên đã đổi giọng với Asuka. Tình trạng của Asuka càng trở nên tệ hơn, và thế là em ấy không thể hát được nữa.

—Em ấy mới là người phải mất giọng chứ.

Nhưng lỡ như Maria nhờ nghỉ ngơi mà cổ họng em ấy đã bình phục thì sao?

Ngược lại, lỡ như Asuka đặt quá nhiều áp lực lên bản thân, khiến cho tình trạng cổ họng trở nên xấu đi và dẫn đến mất giọng?

Nhưng thực tế là Maria đã sử dụng Hình nhân Thế mạng để hoán đổi năng lực rồi.

Nếu là vậy, thì thực ra họ đã đổi cho nhau cái gì?

Năng lực gì—

“… Ra là thế. Mình hiểu rồi.”

Saki quay sang nhìn tôi khi nghe thấy tôi lẩm bẩm.

“Anh phát hiện ra điều gì à?”

“Saki, cho anh một sợi tóc của em đi.” Tôi yêu cầu.

Tôi đặt sợi tóc cô ấy bứt ra cho tôi vào trong một Hình nhân. Sau đó tôi đặt một sợi của chính mình vào trong hình nhân còn lại.

Sau đó, tôi đổi cổ họng của hai hình nhân cho nhau.

Và thế là việc trao đổi năng lực đã hoàn tất.

Và rồi—

“Saki.” Tôi nghe thấy giọng của chính mình.

Vẫn là giọng bình thường, không hề thay đổi.

“Ế?... Vậy là sao?” Giọng nói phát ra từ miệng Saki quả nhiên vẫn là của cô ấy.

Vẻ mặt Maria cũng bối rối khi nghe thấy giọng Saki.

Đây không có nghĩa là Thánh tích bị hỏng, hay không được sử dụng đúng cách.

Chỉ bấy nhiêu hành động tôi vừa thực hiện đáng lẽ cũng đủ để trao đổi năng lực.

Rất có thể mọi chuyện sẽ rõ hơn nếu tôi hát thử.

Nói cách khác, đây chính là cách Thánh tích này vận hành.

.

Giọng nói không phải là năng lực—

.

Lập luận của tôi đã sai hoàn toàn.

Đôi hình nhân hoán đổi năng lực. Một cô gái mất giọng, đi cùng một cô gái bị tước mất vị trí đứng của mình.

Bối cảnh này khiến tôi tin rằng thứ mà họ trao đổi là giọng nói.

Nhưng không phải.

Giọng nói không phải một loại năng lực. Chúng là hiệu ứng vật lí sinh ra bởi dây thanh đới.

Những thứ không phải năng lực, chẳng hạn như bộ phận cơ thể như tay và mắt, không thể dùng Hình nhân để trao đổi về mặt thể xác được.

Có nghĩa là Hình nhân Thế mạng không hoán đổi giọng nói của họ.

Nó hoán đổi năng lực gắn liền với cổ họng—tài năng ca hát của họ.

“Tôi… đã không cướp đi giọng nói của Asuka?” Maria thì thầm, vẻ thất thần.

Em ấy là người tin điều đó hơn bất kì ai.

Chuyện đó không cần phải nghi ngờ, bởi cướp giọng của Asuka là kế hoách của em ấy suốt bấy lâu.

“Tokiya, anh có nghĩ rằng cô bé Asuka này muốn cướp lại Thánh tích mà vẫn chưa biết được sự thật không?”

“Câu đó phải hỏi trực tiếp một người kìa.” Tôi quay sang Maria. “Tôi muốn xác nhận một lần nữa. Asuka đã nói rằng mình đến đây để làm gì?”

“…Lấy lại những gì bị cướp lấy tay mình.”

“ Lấy lại những gì bị cướp lấy từ tay mình đúng không? Em còn cướp thứ gì khác từ chị ấy không?”

“Không có. Tôi không muốn thứ gì khác cả.”

Khó mà nói cho Asuka, người dù không biết gì những vẫn đang cố gắng lấy lại giọng nói, rằng em ấy không thể lấy lại giọng nhờ Hình nhân Thế mạng được. Vụ việc này sẽ kết thúc nếu chúng tôi có thể làm em ấy hiểu ra.

Nhưng liệu sự thật có đúng là như vậy?

Liệu cô ấy thực sự hành động trong khi không biết gì cả—trong khi hiểu nhầm sức mạnh của Thánh tích.

Hơn nữa, hình ảnh mà Vision cho tôi thấy ám chỉ điều gì?”

“Em có nghĩ chị ấy biết không?”

“Hở?”

“Em có nghĩ Asuka không nhận thức được khả năng của Hình nhân Thế mạng không? Hay là có điều gì khác mà chị ấy muốn?”

“Chuyện đó…”

Đoạn, chú bảo vệ vừa tra khảo tôi ban nãy chạy đến chỗ chúng tôi.

“A, ra là cháu ở đây. Tạ ơn trời. Tôi cứ tưởng cháu vẫn còn bên trong.”

Có vẻ như ông chú đang đảm bảo rằng mọi người tham gia biểu diễn đều đã được sơ tán. Chúng tôi chẳng hề chú ý vì đang đứng cách biệt với mọi người.

“Ủa? Mẹ của cháu đâu?” Chú bảo vệ hỏi Maria.

“Ế? Bà ấy bảo mình sẽ đi nói chuyện với người chịu trách nhiệm nhấn chuôn báo động…”

Lạ thật. Bà ta cũng không có ở ngoài. Lẽ nào bà ấy vẫn đang tìm cháu…?”

Chú bảo vệ nói những lời đáng lo ngại và đưa ánh mắt về phía hội trường.

“Chị cháu đang tìm bà ấy nhưng mà…”

“Asuka sao?” Maria cau mày.

Tôi cũng đã nghi ngờ. Tại sao Asuka lại muốn biết mẹ mình đang ở đâu? Xét tình hình hiện tại, Maria mới là người Asuka cần tìm chứ, vậy thì em ấy tìm mẹ mình có chuyện gì? Phải chăng chỉ là lo lắng, hay là vì tưởng Maria đang ở cùng người mẹ…?

“… Có rồi.” Maria lẩm bẩm, nghe như vừa nhớ ra.

“Có gì cơ?”

“Có một thứ tôi đã cướp mất từ tay Asuka.”

Trước khi tôi kịp hỏi, Maria thốt ra.

“… là Mẹ.”

Tôi hiểu ra rồi. Cuối cùng tôi cũng đã thông suốt.

Chúng tôi chỉ có một mục tích lúc còn bé.

Chỉ có một thứ chúng tôi mong muốn.

Không phải là trở thành ca sĩ nổi tiếng và hát trước mặt mọi người.

Không phải là trở nên hát hay hơn bất kì ai.

Điều duy nhất chúng tôi muốn…

…Chính là được mẹ khen ngợi.

Công sức chúng tôi bỏ ra để lọt vào được giới giải trí, nỗ lực tột cùng để tập hát. Tất cả chỉ vì một mục tiêu duy nhất đó.

Mẹ không khen chúng tôi ngay cả khi chúng tôi cố gắng hết sức ở trường hay giúp bà nấu ăn.

Mẹ chỉ khen mỗi khi chúng tôi hát tốt, và trở nên nổi tiếng.

Đó là lí do Asuka được yêu quý hơn tôi, đứa con không hát hay bằng.

Đó là lí do lúc này tôi được yêu quý hơn Asuka, đứa con không còn hát được nữa.

Người ta có thể xem bà là một người mà nhẫn tâm.

Người ta có thể nghĩ chúng tôi yêu thương bà là sai lầm.

Nhưng dù là thế, bà ấy vẫn là mẹ chúng tôi.

Chúng tôi muốn bà ấy yêu thương mình.

Ai cũng có những cảm xúc đó.

Chúng là những cảm xúc tự nhiên đối với tôi, và cả Asuka.

Vì vậy, nếu mục tiêu của Asuka không phải giọng của tôi, thì tôi chỉ có thể cho rằng thứ chị ấy muốn lấy lại là Mẹ.

Chị ấy muốn cướp Mẹ, người không còn nhìn thấy ai khác ngoài tôi, về tay mình.

Mẹ không có ở đây.

Cả Asuka cũng vậy.

Chắc chắn lúc này hai người họ đang ở cùng nhau.

Tôi phải đến chỗ họ.

Maria đột ngột chạy về phía hội trường.

“Đợi đã!”

Nhưng Maria không nghe thấy lời tôi mà cứ tiếp tục chạy.

“Nguy hiểm lắm! Quay lại đi!”

Cảnh tượng tôi nhìn thấy thông qua Vision hiện lên.

Ban đầu tôi nhìn thấy Maria đứng trên sân khấu sau khi tiết mục đơn ca của mình kết thúc, nhưng nếu cô ấy quay trở về hội trường, nó vẫn có thể trở thành hiện thực.

Chúng tôi phải ngăn cô ấy đến đó. Saki và tôi đuổi theo sau.

“Tokiya, tại sao cô ấy lại nhắc đến mẹ mình?”

“Cô ấy có lẽ đang nghĩ về chuyện tình thương của mẹ mình chuyển từ Asuka sang riêng mình cô ấy.”

Trong đầu tôi có thể hình dung được thái độ của người mẹ đó từ lần nói chuyện về Asuka với bà ấy.

Tình yêu thái quá của bà dành cho Maria.

Thái độ lạnh nhạt đối với Asuka.

Trước giờ không phải nó đều như vậy. Lâu lắm rồi—khi mà Asuka vẫn còn hát được.

Khi mà Asuka vẫn còn khả năng ca hát, em ấy được mẹ mình vô cùng yêu quý.

Và khoảnh khắc em ấy mất giọng, nó cũng biến mất theo.

Tình yêu của mẹ mình, thậm chí cả sự quan tâm chăm sóc.

Vậy nên tôi có thể hiểu mong muốn của Asuka.

Mong muốn dùng Hình nhân Thế mạng để lấy lại giọng nói của mình, lấy lại bài hát của mình, và lấy lại tình yêu thương của mẹ.

Cô ấy quay về để lấy lại giọng nói và cho mẹ thấy rằng mình vẫn còn hát được.

Nhưng thế thì làm sao giải thích được thảm họa tôi nhìn thấy nhờ Vision—?

“Tôi có thể yêu cầu anh dừng lại một lát được không?”

“!”

Saki và tôi đã thoát khỏi tay ông chú bảo vệ và đang chạy về phòng hội trường thì bỗng dưng có người gọi tôi đứng lại.

Giọng nói đó, không, chủ nhân của giọng nói đó, ngăn chúng tôi khỏi vào tòa nhà. Saki không kịp dừng lại mà đâm sầm vào lưng tôi.

Đứng chặn đường là một cậu trai trẻ có mặt cùng Asuka ngày hôm đó tại phòng thể dục. Và đằng sau cậu ta, như đang cố giấu mặt, là Asuka.

“Cậu…”

“Tôi đã nghe Asuka kể rồi. Hình như quanh đây có người đang chõ mũi vào chuyện của chúng tôi nhỉ.”

Giống như cách cậu ta giấu Asuka đằng sau mình, tôi cũng bảo vệ Saki đứng sau tôi.

Cậu ta, trông có vẻ trạc tuổi tôi, có lẽ nhỏ hơn một chút, khiến người ta có cảm tưởng rằng cậu nhút nhát và yếu ớt, nhưng linh cảm mách bảo tôi rằng cậu ta rất nguy hiểm.

“Hai người có thể nào không cản được Asuka có được không?”

“Cản đường sao? Cậu muốn nói đến chuyện dùng Hình nhân Thế mạng để lấy lại giọng nói? Nếu là thế thì vô ích thôi.”

“Vô ích, là có ý gì?”

Tôi nhìn sang Asuka.

“Có chuyện anh muốn kể cho em.”

Thoạt đầu tôi định lựa lời cẩn thận, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng tốt hơn vẫn là cho em ấy biết sự thật mất lòng.

“Em không thể lấy lại giọng mình bằng Hình nhân Thế mạng được đâu.”

Asuka không phản ứng gì trước lời nói của tôi. Chỉ im lặng lắng nghe.

“Hình nhân Thế mạng dùng để hoán đổi năng lực, nhưng giọng nói không phải là một năng lực. Thứ Maria đánh cắp từ em không phải là giọng nói. Vì vậy em không thể trao đổi với em ấy được. Em không thể hát được nữa.”

Tôi dùng sự thật tàn nhẫn giáng một đòn vào em ấy.

“Maria đã nói anh rồi. Rằng em đến đây để lấy lại những gì mình bị cướp mất. Là giọng nói sao? Tình thương của mẹ… hay là cả hai? Nếu em muốn lấy lại tình thương của mẹ bằng tiếng hát thì anh nghĩ em nên bỏ cuộc đi.”

Kế hoạch của em ấy là dùng Hình nhân để lấy lại giọng nói của mình, lấy lại bài hát của mình, và lấy lại tình yêu thương của mẹ.

Nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra.

Em ấy sẽ không thể lấy lại giọng nói của mình bằng Hình nhân Thế mạng.

Asuka sẽ không bao giờ được hát nữa, và không bao giờ chiếm lại được tình yêu của mẹ.

Dù thế, em ấy vẫn giữ niềm tin.

Vì vậy em ấy mới làm tất cả những chuyện này.

Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác mà phải phản đối.

“Anh nhắc lại một lần nữa. Em không thể có lại giọng nói bằng Hình nhân Thế mạng đâu.”

“Nhưng” Tôi nói tiếp. “Biết đâu cô có thể lấy lại tình thương của mẹ, kể cả khi cô không dùng Hình nhân. Hẳn là phải có cách nào đó. Nên tôi muốn cô thôi những gì mình đang…”

“Hahaha.” Cậu con trai phá lên cười ngắt quãng bài thuyết giáo của tôi. “Ra vậy. Ra đó là những gì cậu nghĩ khi đến đây.”

Cười một hồi lâu, cậu ta quay sang Asuka và nhún vai.

“Không còn nhiều thời gian. Em đi trước đi. Hai người này ở đây thì có lẽ em của em đang ở trong hội trường rồi.”

Asuka gật đầu, rồi chạy về phía tòa nhà.

“Nè, đợi đã!”

“Lời nói của anh không có tác dụng gì đâu. Nhất là khi anh đã quá sai lầm.”

“Gì cơ?”

“Asuka đã biết mình không thể dùng Hình nhân để lấy lại giọng nói. Chúng chỉ được dùng để hoán đổi năng lực và không thể làm gì khác.”

“Làm sao mà…?”

Hỏi làm sao em ấy biết được cũng vô ích. Rõ ràng là vì họ là đồng minh của nhau.

“Vậy thì tại sao em ấy lại nhắm vào Hình nhân?”

“Mục tiêu không hẳn là cướp lấy Hình nhân Thế mạng, nhưng dù gì thì chúng tôi cũng định lấy chúng.”

Mục tiêu của họ không phải Hình nhân Thế mạng?

Vậy thì tại sao em ấy lại đến gặp Maria?

Đột nhiên cảnh tượng tôi thấy qua Vision lại hiện lên trong đầu.

Bóng đèn sân khấu rơi xuống; Maria bị đè nát bên dưới.

“Là để trả thù Maria sao?” Saki đoán, biết được tôi đã thấy gì qua Vision.

Cậu con trai mỉm cười đầy ẩn ý.

… Có vẻ như không phải là trả thù. Thực tế nụ cười đó chính là lời phủ nhận của cậu ta.

“Nếu cô ấy biết trước rằng mình không thể dùng Hình nhân để lấy lại giọng nói, thì chắc chắn cô ấy cũng đã biết mình mất giọng không phải là vì chúng. Thế nên Asuka không có lí do gì để trả thù Maria.”

“Anh sai rồi. Sự thật đúng là lỗi của Maria mà Asuka mất giọng.”

“Hở?”

“Asuka mất khả năng ca hát trước kia khi Maria cướp nó từ cô ấy. Từ đó cô ấy đã cố gắng quá sức, phá hoại cổ họng mình, và vì thế mà mất giọng. Nếu hỏi tôi ai là người có lỗi, tôi sẽ trả lời là Maria. Nhưng nếu anh hỏi nguyên nhân, tôi sẽ cho là Thánh tích.”

Ra là vậy.

Asuka quả thực căm hận Maria.

“Nói thế thôi, thứ Asuka theo đuổi không phải báo thù. Cô ấy thực sự không quan tâm Maria lắm. Cô ấy cũng biết giọng của mình đã mãi mãi mất đi, và không muốn tình thương của mẹ nữa rồi.”

Vậy em ấy không đến đây nghĩ về chuyện lấy Hình nhân để có lại giọng nói.

Em ấy không đến đây nghĩ rằng mình có thể lấy lại khả năng ca hát cũng như tình thương của mẹ.

Và không phải để báo thù Maria, nguyên nhân đầu tiên làm mất giọng em ấy.

Vậy mục đích của Asuka là gì?

“Cô ấy đã bắt đầu bước đi một con đường mới.”

Kể cả khi em ấy không căm hận Maria, không gì có thể chối cãi rằng có người bị hai trong cảnh mà Vision cho tôi xem.

Và rồi—

“Thế thì em ấy đến đây để lấy lại cái gì?”

“Thứ Asuka muốn lấy lại…”

Cậu ta nhoẻn miệng cười, và nói cho chúng tôi biết sự thật.

“Là con đường mà cuối cùng cô ấy cũng tự mình đi được.”

Tôi nhìn thấy mẹ và Asuka đứng trước sân khấu khi tôi chạy vào hội trường.

Asuka đang cầm điện thoại mình trên tay. Chắc chắn là họ đang nói chuyện gì đó.

Khuôn mặt Mẹ tái nhợt.

Chị ấy chắc chắn đã nói gì đó với bà ấy.

Chị ấy chắc chắn đã làm gì đó bà ấy.

Asuka chắc chắn đã nói với mẹ, người không biết gì về Thánh tích, điều gì đó.

Chị ấy quay điện thoại về phía Mẹ.

Mẹ thét lên một tiếng mà đánh bật điện thoại đi.

Chiếc điện thoại nảy đến chân tôi, đúng lúc tôi vừa lên sân khấu.

Tôi đơ người khi thấy những từ trên màn hình.

Tôi đã nhầm to.

Asuka không hề muốn lấy lại tình yêu thương của Mẹ.

Có lẽ điều đó sẽ đúng nếu đây là Asuka của trước kia.

Khi mà chị ấy và tôi không có gì khác ngoài những bài hát của chúng tôi.

Nhưng giờ chuyện đã khác rồi.

Asuka đã tìm ra con đường mới.

Đến mức chị ấy không còn nuối tiếc gì những ngày mình còn có thể hát.

Đến mức chị ấy không còn quan tâm đến Mẹ.

Và đến mức chị ấy căm ghét Mẹ vì bà ấy dùng thám tử để can thiệp vào đời sống của mình.

(Tôi sẽ không tha thứ cho bất kì ai cản đường tôi. Kể cả bà.)

Những lời cuối cùng của chị ấy thoáng hiện lên trên màn hình.

Sasaki và tôi chạy vào hội trường và nhìn thấy—

.

Một cô gái, đứng một mình trên sân khấu. Là Maria—nhưng cô ấy không phải đang hát.

Không hề có khán giả.

Mẹ của Maria, cố gắng chạy thoát khỏi sân khấu trong vô vọng—nhưng trông bà ấy như đang phát điên.

Cầu nguyện rằng mình sẽ đến kịp, tôi nhấc chân chạy về phía sân khấu.

Tôi nghe tiếng Saki gọi tên mình từ phía xa đằng sau tôi.

Ánh đèn hội trường tắt ngấm.

Đây không phải diễn xuất.

Không phải là mất điện.

Ánh sáng dự phòng chiếu lên sân khấu như đnè pha.

Và dưới ánh đèn đó…

Tôi vẫn cứ chạy.

Phóng người về phía sân khấu.

Maria và mẹ em ấy. Tôi với tay cố đẩy họ ra—

Rắc, một tiếng đập lan gắp đầu tôi.

Trong thoáng chốc, có cảm giác như thế giới đã bị nhuộm một màu đỏ.

Asuka đang nhìn tôi.

Như thể muốn nói tôi không được can thiệp.

Tôi không biết em ấy đã làm gì, nhưng nghe như tiếng vật nặng đã rơi xuống.

Đầu tôi xoay mồng.

Cả thế giới xoay mồng.

Cơ thể tôi chao đảo dữ dội.

Bàn tay tôi vụt khỏi nơi Maria và mẹ em ấy đang đứng.

Tôi ngã gục một đống trên sân khấu.

Nhưng tôi vẫn có thể thấy rõ cảnh tượng trước mắt mình.

Như thể vừa được kéo ra từ tương lai mà Vision cho tôi thấy…

Một bóng đèn sân khấu nặng trịch đã rơi xuống, đè nát Maria và mẹ em ấy đứng bên dưới.

Tôi không thể di chuyển cánh tay mình.

Tôi không thể di chuyển đôi chân mình.

Tôi không thể nhìn thấy bằng đôi mắt mình.

Vì vậy tôi không biết mình đang ở đâu.

Có lẽ là đang ở trong bệnh viện, nghe được cái mùi sát trùng và thuốc đặc trưng đó.

Tôi nói thử và gọi ai đó.

…Tốt quá. Giọng tôi vẫn còn. Tôi không bị mất đi giọng nói.

Nghe được giọng mình có nghĩa tai tôi cũng không sao.

Biết được vậy, tôi cảm thấy an tâm vô cùng.

Cả trong hoàn cảnh đáng sợ này.

Suy nghĩ như thế này, tôi đúng là con gái của mẹ nhỉ.

“Có vẻ như cô đã tỉnh dậy rồi.” Một giọng nói lạ lẫm phát ra bên cạnh tôi.

Là giọng con trai, nhưng không phải của người tôi gặp ở

phòng thay đồ.

Giọng này cao hơn, và có chút mỉa mai hơn.

“Tôi là bạn của Asuka. Tôi sẽ diễn giải lại lời vì em không thể nhìn thấy.”

Tôi có thể cảm nhận được từ sự hiện diện của họ.

Anh ta và Asuka là hai người duy nhất ở đây.

Tôi nghe có tiếng bấm điện thoại. Asuka có lẽ đang đưa cho anh ta xem.

“Gần đây tôi biết được rằng em là người cướp lấy năng lực ca hát của tôi… Tôi là người tiết lộ đấy. À, ‘tôi’ sau là lời của tôi đấy nhé.”

Anh ta chêm vào lời của mình với giọng châm chọc. Thế này mà diễn giải gì chứ.

Nhưng tôi lặng lẽ nghe tiếp.

“Tôi không có ý định lấy lại năng lực em đã cướp của tôi đó. Giờ tôi đã mất giọng nên không cần nó nữa.”

Tôi nghe tiếng Asuka đặt thứ gì đó bên cạnh gối mình. Có lẽ là cặp Hình nhân Thế mạng tôi đã dùng để hoán đổi năng lực với chị ta.

“Cứ tự nhiên sử dụng chúng mỗi khi muốn hát… Chị cô chỉ muốn nói bấy nhiêu thôi. Tốt quá nhỉ. Được cho phép rồi kìa.”

Asuka hẳn là đã quyết định rời khỏi phòng, vì tôi có thể nghe được tiếng bước chân ngày càng xa dần.

Và rồi, trước khi rời đi, anh ta thì thầm vào tai tôi.

“Cô may mắn lắm đấy. Có được hào quang của Asuka, tài năng xuất chúng triệu người có một dễ dàng như vậy.—Thay vào đó khi đã mất đi mọi thứ thì cô chỉ còn mỗi bản thân để đổ lỗi thôi.”

Anh ấy để lại những lời đó rồi theo chân Asuka rời đi.

“?”

Tôi không có cơ hội hỏi anh ta chuyện gì.

Mất đi thứ gì đó để đánh đổi sao?

Anh ấy đang nói tới chuyện gì thế? Tôi đã mất cái gì?

Tôi sợ hãi, và thử hát.

Giọng tôi phát ra rồi.

Tôi vẫn có thể hát.

Chẳng phải như vậy nghĩa là mọi chuyện vẫn ổn sao?

Dù cho tôi không thể di chuyển cánh tay mình.

Dù cho tôi không thể di chuyển đôi chân mình.

Dù cho tôi không thể nhìn thấy bằng đôi mắt mình.

Nếu con chim yến hót dù bị giam lồng nhưng vẫn hót được, thì như vậy là đủ rồi.

Nè, đúng vậy phải không, Mẹ?

Lúc tỉnh dậy tôi nhận ra mình đang ở trong bệnh xá.

Tôi không bị thương ngoài da. Có vẻ như tôi bị chấn động mạnh mà bất tỉnh, nhưng trên băng gạc quấn đầu tôi không có lấy một vết máu.

Thứ tôi nhận được thay cho những vết thương này là… những lời cảm kích.

Rốt cuộc tôi đã không thể cứu được ai.

Vụ tai nạn trở thành tin nóng hổi trên báo vào ngày hôm sau.

Bị biến thành một vụ tai nạn đáng tiếc.

Không ai bàn tán về chân tướng sự việc.

Dĩ nhiên, Thánh tích không được nhắc đến, nhưng cả xích mích giữa ba mẹ con đó cũng không.

Người biết chuyện là tôi.

Tôi biết hết.

Ấy vậy, tôi lại không thể làm được gì.

Liệu tôi đã có thể làm gì để ngăn chặn… không, liệu vụ lần này có thể ngăn chặn được không?

Liệu chuyện này có xảy ra nếu Maria không dùng Hình nhân Thế mạng để cướp giọng của Auska?

Liệu chuyện này có xảy ra nếu mẹ Asuka yêu thương em ấy nhiều hơn sau khi em bị mất giọng?

Liệu chuyện này có xảy ra nếu cả hai không bao giờ biến đến Thánh tích?

Suy nghĩ những chuyện đó chẳng giúp được gì cho tôi cả.

Tôi biết chứ.

Nhưng sự thật rằng tôi không làm được gì vẫn còn đó.

Asuka và cậu con trai đó hình như đã biến mất tăm lúc nhân viên chạy vào.

Hình nhân Thế mạng tôi mang bên mình cũng biến mất. Có lẽ họ là người lấy chúng.

Có vẻ như Saki, người đã ở bên cạnh tôi kể từ sau khi tôi bất tỉnh, cũng không biến nó ở đâu.

Tuy nhiên.

Tôi có linh cảm rằng chúng tôi sẽ gặp lại hai người đó.

Trong hoàn cảnh tồi tệ nhất.

Truyện Chữ Hay