*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
....Tôi đứng trước cửa câu lạc bộ trà đạo.
Tất nhiên, tôi đã mua sẵn đồ ăn trước khi đến đây.
Cốc-cốc.
Tôi gõ cửa.
Có tiếng sột soạt bên trong, và bước chân người đang đi lại.
"Vâng, ai đó ạ?"
Giọng Senpai từ đằng sau cánh cửa.
"Là em đây. Senpai ơi, chị ăn trưa với em được không?"
....Không có tiếng trả lời.
"Senpai, ăn trưa nào."
"...Chị không ăn với em đâu, Tohno-kun."
Giọng chị ấy nghe không vui chút nào.
Làm sao bây giờ nhỉ,
"Em có mua bánh mì cà ri đây."
Tôi tung vũ khí bí mật ra.
"Tohno-kun, em tưởng có thể mua chuộc được chị bằng đồ ăn hả?"
Senpai la lên.
....Xem ra cái bánh mì giá không nổi 100 yen này không có tác dụng rồi.
"...."
Chậc. Cố nài nỉ chắc chỉ khiến chị ấy bực mình thêm, có lẽ tôi nên bỏ đi thôi.
---Và rồi,
"Thôi thì, chị sẽ ăn một chút vậy."
Chị ấy mở cửa và đứng chặn trước mặt tôi.
"Se, Senpai---?"
"Xem ra vừa rồi chị hơi quá đáng với em. Hành vi đuổi khách thì không được lịch sự cho lắm, nhỉ Tohno-kun."
Chị ấy lẩm bẩm lời xin lỗi với bộ mặt đỏ rực.
"Senpai ơi, như vậy là chúng mình ngồi ăn cùng nhau được rồi ạ?"
".....Ừm, em muốn hiểu như vậy cũng được. Nếu em thích nơi này đến vậy, thì hãy vào đi."
Senpai bước vào phòng trà đạo.
Nối gót chị ấy, tôi cũng đi vào.
Tôi và Senpai cùng ăn trưa.
Dù lúc trước tôi tưởng rằng Senpai đang rất giận, nhưng hóa ra không phải vậy.
"....Senpai này, Arihiko nói rằng chị đang giận em? Tại sao ạ?"
"A---không, chị không giận em đâu. Cái này hơi khó giải thích chút...Có lẽ là do em quá vô tâm thôi?"
"....Đợi chút đã Senpai. Bình thường chị đã là người khó hiểu rồi, nhưng hôm nay còn hơn thế nữa. Nếu chị giận vì em vô tâm, vậy thì cũng bình thường thôi, nhưng tại sao chị lại nói là 'có lẽ'?
Hay là chị không hiểu cảm xúc của bản thân ư Senpai?"
Chị ta thở dài.
"Chị không rõ nữa. Thường thì chị cũng chẳng hiểu được chính mình."
Senpai như đang hối lỗi.
"---Có lẽ, chị ghét chính bản thân mình."
"...Senpai?"
Senpai ngồi im lặng mà không hề nhìn đến tôi.
Sau một thoáng im lặng, chị ấy chợt nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Mà này Tohno-kun."
"....Vâng?"
Ngồi thẳng lưng, tôi nhìn lại chị ấy.
...Tôi biết chắc chị ấy sắp hỏi một chuyện rất quan trọng.
"Dạ...chuyện gì thế, Senpai?"
"Chị có thể ăn cái bánh mì cà ri đó được chứ?"
"S, sao tự dưng chị lại hỏi thế!? Em tưởng không thể mua chuộc chị bằng đồ ăn cơ mà!?""Cái đó không liên quan. Tohno-kun, lúc trước em hứa sẽ đưa cho chị, giờ hóa ra là hứa cuội hả!?"
...Giờ thì Senpai cáu rồi.
Vừa rồi tôi chỉ đùa thôi, ấy thế mà chị ấy nghiêm trọng hóa như vậy cơ đấy.
"....Vâng, vâng, em hiểu rồi. Xin hãy nhận lấy lễ vật của bầy tôi, thưa Công nương."
Tôi đưa cái bánh mì qua.
Nhìn lại, tôi chỉ còn mỗi một miếng bánh mì xúc xích.
"Tuyệt!"Senpai thích thú đón nhận.
...Chị ấy là trẻ con chắc?
"Vậy thì chị sẽ nhường lại cho em một chút hamburger vậy. Của em đây."
Senpai bẻ đôi một chiếc bánh từ trong hộp cơm trưa của chị.
"...."
Xem ra tôi buôn bán không có lãi rồi...
Sau khi ăn xong, chúng tôi giết thời gian bằng cách uống trà.
Cảm giác thật êm đềm.
Giống như sự có mặt của chúng tôi không ảnh hưởng gì đến nhau, mỗi người chìm trong một thế giới riêng của mình.
Chỉ có bình lặng.
Giống như hai người bạn cùng giới tính, chúng tôi để mặc thời gian trôi qua như thế.
"À này, Tohno-kun."
"Dạ? Chuyện gì vậy Senpai?"
"Chị đã nghi ngờ vụ này từ lâu rồi, có phải kính của em là kính không số, đúng không?"
"...Ái chà, chị quả là nhạy bén đó Senpai. Đúng là em không bị cận."
"Chị biết mà."Senpai gật đầu.
"Này, Tohno-kun, chị có thể nhờ em một chút được không?"
Senpai nhìn một cách chờ mong vào mắt tôi...Không phải, mà là vào cặp kính này.
"Em có thể bỏ kính ra được không, chỉ một chút thôi."
"-----"
Rắc rối đây.
Bỏ kính ra tức là lại thấy những 'đường chết' đó, và hơn nữa---tôi không muốn thấy 'cái chết' của chị ấy.
"Em không làm được. Xin lỗi chị, nhưng em chưa bao giờ bỏ kính trước mặt người khác cả. Nó giống như một lời thề độc rồi, nên em đành từ chối vậy."
Tôi trả lời ngắn gọn.
Senpai thở dài thất vọng.
"Chà, nếu em đã nói vậy, thì thôi."
"Vâng, bởi vì tám năm qua, em chưa bao giờ---"
....chưa bao giờ bỏ kính ra trước mặt ai khác, nhưng.
"---"
Phải rồi. Lần đó.
Bằng chính đôi mắt này.
Tôi đã thấy cái chết của rất nhiều, rất nhiều thứ.
"----Tohno-kun ơi?"
"À---vâng, chị hỏi gì đấy ạ?"
"Em nói vậy tức là sao? Tự dưng ngồi ngây ra như thế, giờ nghỉ trưa sắp hết rồi đó."
"....Ồ, đúng rồi nhỉ. Em tưởng còn 10 phút nữa cơ."
"Nãy giờ em ngồi mông lung như vậy hết 10 phút đó."
Senpai thu dọn cốc chén.
"Hừm.... Mất tận 10 phút liền cơ á...?"
Nghĩ ngợi thêm cũng chẳng ích gì, tôi giúp Senpai dọn dẹp đồ đạc và rời đi.
Giờ học đã kết thúc và tôi lại có thời gian rảnh rỗi.
Tôi nhanh chân chạy đến phòng trà đạo.
Khi tôi đến nơi, Senpai đang đặt tay lên cửa.
"Senpai!"
"A, Tohno-kun đấy à. Em chưa về nhà sao?"
"Chưa a. Em định tán chuyện với chị một lúc. Có phải chị vào uống trà bây giờ không ạ? Em muốn ngồi cùng."
"Không đâu, chị phải về nhà bây giờ. Chị có chút việc, và quỹ của câu lạc bộ cũng hết tiền rồi."
"---À em hiểu. Trà và đồ ăn vặt đều được mua bằng tiền quỹ."
...Nhưng kể ra thì, một câu lạc bộ có đủ tiền quỹ để mua chừng ấy đồ ăn thì cũng tuyệt đó chứ.
"Rất tiếc là chị không thể uống trà cùng em...Tohno-kun này, hiện giờ em có bận gì không?"
"Em á? Giờ thì không ạ."
"Vậy thì, em đi cùng chị cho đến cổng trường nhé?"
"Vâng, em rất vui lòng."
Senpai toét miệng cười và gật đầu, rồi đi bên cạnh tôi.
Chúng tôi dành ra gần 5 phút đi cùng nhau đến cổng trường.
Không đả động đến chuyện gì nghiêm túc, chúng tôi đã đến nơi.
"Vậy thì, hẹn gặp lại chị vào sáng mai nhé Senpai."
Giơ tay chào, tôi đi về theo hướng ngược lại với chị ấy.
"À này, đợi đã. Chị có chuyện cần hỏi em, Tohno-kun."
"? Gì nữa ạ?"
"Sáng hôm qua, em có nói rằng em gặp ai đó trông giống chị. Chị hơi tò mò, nên muốn hỏi thêm chút xíu."
Đôi mắt chị ấy mở to đầy mong đợi.
....Nhưng về phần tôi, tôi chẳng muốn nhớ lại đêm kinh hoàng đó một chút nào.
"...Em xin lỗi, nhưng em không muốn nhắc đến chuyện đó nữa. Chỉ là sự nhầm lẫn của em thôi, nên chị hãy bỏ qua đi."
Không dám nhìn thẳng vào Senpai, tôi tìm đại một cái cớ.
"Vậy sao?"
Senpai ngừng hỏi ngay lập tức.
"Nhưng mà em nhìn thấy người đó lúc đêm khuya, đúng chứ?
...Tohno-kun này, chị nghĩ là em tuyệt đối không nên la cà vào buổi tối nhé. Những vụ giết người hàng loạt đó vẫn còn tái diễn. Nếu em đụng phải tên sát nhân đó, chắc chắn sẽ rất nguy hiểm đúng không nào?"
"...Senpai, chị lo lắng vì em ra ngoài vào đêm khuya ấy ạ?"
"---Phải. Em là người tốt bụng, nên em dễ bị dụ dỗ lắm."
Trông Senpai như đang thực sự lo lắng.
"-----."
Sự quan tâm của chị ấy khiến tôi rất hạnh phúc.
"Cảm ơn Senpai nhé. Nhưng không sao đâu ạ, kẻ đứng sau những vụ án đó đã không còn ở đây rồi."
"Ơ? Không còn? Ý em là sao?"
....Ấy chết, Nrvnqsr là bí mật của riêng tôi và Arcueid.
Tôi không thể giải thích chuyện này với Senpai được, và ngoài ra, nói ra thì cũng chẳng ích gì.
"À, vâng, chị nói đúng rồi ạ. Lang thang vào buổi đêm rất nguy hiểm."
"....Từ giờ em đừng la cà vào buổi tối nữa nhé. Em không phải là học sinh hư mà."
"À vâng ạ. Em không dám chắc mình là học sinh ngoan, nhưng em sẽ không ra đường vào buổi đêm nữa đâu."
"....."
Senpai nhìn tôi chằm chằm.
---Chị ấy không tin tôi sao? Trông chị ấy chẳng có vẻ gì là bị thuyết phục cả.
"...Ra là vậy. Thôi thì, em hứa với chị."
Tôi chìa tay ra.
"Em vẫn còn nợ chị từ lần đó, Senpai. Nên em sẽ làm theo lời chị, em hứa đó."
"Ừm....em muốn bắt tay ấy hả?"
"Vâng ạ. Chúng ta đã quá cái tuổi ngoắc tay rồi mà, nên bắt tay là hợp lí nhất."
"...."
Sau một hồi cân nhắc, Senpai nắm lấy bàn tay tôi.
"Chị đồng ý. Em hứa rồi đó nhé, Tohno-kun."
Chị ấy lắc tay tôi lên xuống.
"Vậy thì, chào tạm biệt nhé. Hẹn gặp lại ở trường vào sáng mai."
Chìm trong ánh nắng chiều, Senpai đi mất.
Sau khi nhìn chị ấy đi khuất, tôi cũng quay gót đi.
Tôi đi trên con dốc dẫn lên biệt thự.
Vẫn còn chưa đến 6 giờ chiều.
Một tiếng nữa mới tới bữa tối, nên chắc tôi sẽ giết thời gian trong phòng riêng---
----Bữa tối đã xong, và đêm đã buông xuống.
Hiếm khi thấy Akiha, Hisui và Kohaku cùng ngồi trong phòng khách, nên tôi ngồi uống trà và tán gẫu cùng họ.
"Vậy ạ? Tôi lại thích loại thứ hai hơn là loại thứ nhất. Tôi nghĩ vị của nó thanh hơn."
"Cũng khó đánh giá đấy. Sự khác nhau trong mùi vị của chúng là khá rõ ràng, nhưng mỗi người lại có gu riêng. Nhưng này Kohaku, cô thích trà Nhật Bản hơn, đúng chứ? Tôi nhớ là Hisui thích trà đen Anh quốc."
"Hisui-chan (1) không để ý đến mùi vị như vậy đâu. Trông con bé có vẻ kĩ tính thế thôi, chứ thật ra Hisui-chan rất---"
"Này Nee-san."
"---kĩ tính đúng như bề ngoài đó. Cậu biết mà Shiki-san, Hisui-chan làm việc gì cũng khéo léo, bất kể là lau dọn hay khâu vá."
Kohaku-san đột nhiên quay sang bắt chuyện với tôi.
Cái lườm mắt của Hisui cũng hơi hơi đáng sợ.
"...Tại sao tự dưng chị lại nói với tôi chuyện này thế Kohaku-san?"
"Bởi vì Hisui-chan là người hầu của riêng cậu. Tôi nghĩ chắc cậu chủ cũng rõ về sự khó tính của con bé rồi mà nhỉ?"
"Ờ, thì---"
Tôi liếc nhanh về phía Hisui.
"..."
...Hisui chỉ im lặng đứng đó, giống như đang chịu đựng.
"---Không, tôi lại nghĩ Hisui khá dễ tính. Cô ấy dọn dẹp mọi thứ mà tôi bày bừa ra, và khi tôi về muộn, cô ấy cũng không cáu giận gì cả."
"Này Nii-san, anh có biết là bất cứ ai không tuân thủ giờ giấc đều đáng bị ăn mắng không?"
"....Anh biết, nhưng chẳng phải 8 giờ tối là quá sớm hay sao? Anh không phải là trẻ con, nên có thể lùi lại đến 10 giờ được chứ."
"Em không đồng ý. Chẳng có lí do gì khiến anh phải ra đường vào buổi tối cả. Anh có tham gia câu lạc bộ nào đâu."
"....Hừm."
Tôi chẳng nghĩ ra được lí do gì để phản bác Akiha nữa.
Nếu một đứa rỗi rãi như tôi lại về nhà vào đêm khuya thì chỉ có thể là do tôi đi chơi lăng nhăng.
"Akiha-sama nói đúng đấy Shiki-san. Dạo này ngoài kia rất nguy hiểm, nên cậu đừng ra ngoài vào ban đêm nữa, được chứ ạ?"
"---Nguy hiểm, ý cô là vụ giết người hàng loạt đó á?"
"Vâng."Kohaku gật đầu.
....Tôi suýt nữa thì bật cười.
Tên hung thủ, Nrvnqsr, đã bị tiêu diệt rồi.
Nhưng chỉ có tôi và Arcueid biết chuyện này. Những người khác chắc hẳn vẫn đang rất lo sợ.
"Sáng nay người ta lại phát hiện một nạn nhân mới ở phố buôn bán. Cậu có biết đó là nạn nhân thứ mười một chứ, thứ mười một cơ đấy."
"....Oa, mười một? Ghê thật, bằng cả một đội bóng đá----"
----Đợi đã.
"Kohaku-san!"
"Dạ?"
"Cô vừa nói thật đấy à?"
"Vâng, thật mà. Ngay trên bản tin sáng nay. Có vẻ như vụ sát hại diễn ra vào đêm qua, nhưng cũng giống như các nạn nhân trước, cô ấy bị hút sạch máu."
"Cái----"
Quá kì lạ.
Bởi vì Nrvnqsr đã chết rồi.
Làm sao một kẻ đã chết từ hai ngày trước lại giết được người vào hôm qua?
"Không thể được---"
Hắn chưa chết sao?... Không, không thể có chuyện đó. Hắn chắc chắn đã xong đời rồi.
Vậy thì, tại sao----
"---"
Chắc là.
Nếu tên vampire đó đã biến mất rồi, nhưng những vụ giết người vẫn xảy ra..
Vậy thì, vampire còn lại duy nhất trong thị trấn này là cô ấy----
(1) -chan là kính ngữ thể hiện sự thân mật giữa nữ giới với nhau, nhưng cũng có thể dùng để gọi thú cưng, hoặc người yêu là nam giới.