Phần 1
—Sáu ngày trôi qua kể từ lần đầu tôi thấy Luna khóc.
Như đã hứa, tôi tháp tùng Luna và Nazuna đi mua sắm.
“Lâu rồi em mới được đi mua đồ với anh nhỉ~”
Nhìn lại, tôi thấy Nazuna đang ôm chặt tay mình, nhe răng cười vui vẻ.
Tay phải thì ôm tôi, tay trái thì ôm Luna. Nazuna bước đi với vẻ hài lòng. Tụi tôi giống như một gia đình với ba-mẹ-con vậy.
Nãy giờ con bé cứ ngân nga “Đi mua sắm với anh trai~”, nhưng nếu tôi nhớ không lầm thì tháng trước chúng tôi mới đi chung với nhau. Tôi nhớ như in luôn đấy chứ, khi phải đi mua đồ ở một trung tâm thương mại lớn cách nhà tơi hai trạm xe, vì ai đó nói là “Em muốn xem mấy bộ đồ tây, anh đi với em đi~”.
Ước gì con bé chịu đi với bạn của mình.
Không như tôi, em ấy có rất nhiều bạn. Con bé nên rủ họ đi cùng mới phải. Nói thật, tôi chẳng biết gì về thời trang cả. Đồ bơi càng nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi hơn.
Ư, tôi sợ là mình sẽ lại bị lôi vào một cuộc bầu chọn áo tắm trong năm nay. Chết tiệt thật.
“Wah~”
Ngoảnh lại, tôi thấy Luna đang nhìn xung quanh với đôi mắt lấp lánh. Cô nhìn cửa hàng tạp hóa, cửa hàng điện máy, hiệu sách, cứ như thể thấy gì đó lạ lẫm lắm. Cứ thế này thì chắc cổ sẽ còn ngạc nhiên hơn khi tôi dẫn cổ lên khu trò chơi ở lầu ba hay rạp chiếu phim ở lầu bốn.
“Luna-san, đi thôi nào.”
Là nhóm trưởng của hôm nay, Nazuna khẽ kéo tay Luna hướng về phía thang máy.
Đầu tiên, chúng tôi đi mua vài bộ đồ và đồ lót ở lầu ba. Có vẻ như Luna chỉ có mỗi một cái áo ngực và đôi khi còn không thèm mặc nó. Cỡ của mẹ tôi thì lại khác, nên chúng tôi không thể làm gì hơn, nhưng… và quả là một sự kết hợp tuyệt vời, Sensei.
Xì. Càng bí ẩn thì càng quyến rũ, lộ ra hết thì còn gì hay nữa. Tôi muốn nói là, đồ lót thì phải được mặc đàng hoàng. Nên đồ lót kiếm trước, đồ thường kiếm sau. Lúc này thì cũng tạm ổn khi Luna mặc đồ của tôi hay mẹ tôi, nhưng kích cỡ thì…chẳng vừa. Nói thẳng ra thì, mẹ tôi còn lâu mới mập nổi, và đáng buồn thay, tuy bà cũng hay khoác lác về phong cách thời trang như người mẫu của mình, nhưng Luna khác, cổ giống như thần Vệ Nữ vậy. Ngực bự hơn, eo thon hơn, còn những đường cong còn lại thì…khỏi nói cũng biết nhỉ.
Một Luna như thế đi cùng với chúng tôi lên thang máy.
“Wah, wah. Shinobu-san, Shinobu-san. Tuyệt, tuyệt quá. Chúng ta đang lơ lửng này.”
Nhìn qua lớp cửa kính thang máy, Luna thốt lên thích thú.
Cổ thích cái vụ này rồi, còn kéo kéo tay áo tôi nữa. Nhưng
“…Chị này giống trẻ con quá.”
Một đứa nhóc đi cùng thang máy chọc Luna, làm cổ ngượng chín mặt. Thấy thế, tên nhóc đó không còn giữ kẽ nữa, vừa nói “Trẻ con~!” vừa chỉ vào Luna.
“Hửm? Muốn bị ăn thịt à, gràooo.”
Liếc mắt đưa tình phát là thằng bé im ngay. Nhưng mà tại sao những người còn lại trong thang máy lại lùi ra xa chúng tôi nhỉ.
Khi đến nơi, tôi còn nghe được tiếng mếu máo “Quái vật!” của thằng nhóc hồi nãy từ phía sau. Luna và Nazuna cười thông cảm, nhưng tôi giả vờ như không nghe thấy và nhanh chóng chuồn đi.
Đến khu đồ lót.
“Rồi, em sẽ đi xem đồ lót với Luna, chờ ở đây nhé anh.”
“Không, tại sao anh phải chờ. Một giây cũng không. Anh sẽ đi với hai người.”
Khi tôi nói cho Nazuna nghe trước cửa hàng đồ lót,
“Xì, anh chẳng tinh tế chút nào cả. Chẳng đáng mặt quý ông.”
Chẳng đáng mặt, quý ông, à.
Nazuna kỳ quá. Sao lại nhẫn tâm như thế chứ.
Dĩ nhiên là tôi có hứng thú với loại đồ lót mà Luna sẽ chọn. Tôi cũng cực kỳ tò mò về cỡ áo ngực của cô. Nhưng có vẻ như Nazuna đã nhìn thấu kế hoạch của tôi.
“…Đùa thôi mà. Anh sẽ đi vòng vòng kiếm chỗ nào bán siêu hợp kim chẳng hạn. Xong thì gọi anh nha.”
Tôi rời khỏi chỗ bán đồ lót.
Tiếc thật. Tôi quay người lại nhìn Nazuna và Luna đang vui vẻ chọn đồ lót. Nếu là tôi thì tôi sẽ gợi ý một bộ khêu gợi màu đỏ hoặc đen. Khoan, chờ đã. Trắng cũng không tệ chút nào….Tôi lượn lờ xung quanh, vừa đi vừa suy nghĩ.
“…Mh?”
Đột nhiên, xuất hiện trước mắt tôi, mái tóc bạc lúc lắc, đôi mắt đỏ như ruby, khuôn mặt dễ nhìn, và áo trùm đầu màu vàng nhạt.
“Ồ, Elni kìa.”
Tôi nhìn thấy cô gái bạch tạng đó đang đứng trước quầy bán kem. Có thể bạn không nhớ, nhưng Elni chính là cô gái kỳ lạ đã chôm cái hotdog của tôi, làm tôi phải bao ăn nhà hàng, cũng là người tự xưng là nữ thần và tặng tôi một cái nhẫn làm quà vài ngày trước.
“….Cổ đang làm gì vậy cà?”
Elni đang nhìn chăm chú mấy đứa nhóc đang ăn kem ở gần chỗ bán kem. Cổ thèm thuồng nhìn tụi nhóc liếm kem với vẻ ghen tị.
“Chị muốn ăn à?”
Một đứa hỏi Elni. Chắc tụi nó đã thấy cổ.
Nhìn kỹ thì, đó chính là thằng nhóc đã chọc Luna lúc ở thang máy. Lúc Elni phấn khích gật đầu “Ừm”, nó trả lời với vẻ giễu cợt.
“Muốn ăn à. Nhưng đây không cho đâu.”
Tên nhóc đáng ghét.
Elni trông giống như muốn khóc, nhưng cổ quay mặt đi, “Hứm” một tiếng.
“K-Không phải là chị muốn ăn đâu! C…Chị không có thèm kem. Không thèm chút nào cả, nghe rõ chưa!”
Nói thế mà vẫn nhìn vào cây kem à.
“Hmm”, tên nhóc đó nở một nụ cười ích kỷ và tiếp tục ăn với vẻ khiêu khích.
Nước mắt bắt đầu trào ra từ khóe mắt Elni.
Tôi không thể đứng xem như thế này nữa. Dừng lại coi! Đừng bắt nạt cổ nữa!
Nghĩ thế, tôi tiến lại gần cô.
“Áááá!”
Thằng nhóc hét lên ngay khi thấy mặt tôi.
“Hử? Ta sắp ăn thịt nhóc đây, gràooo.”
Khi tôi làm lại cái trò ở thang máy, nó hét lên “Quái vật~” như lần trước rồi chạy đi mất. Lờ nó đi, tôi quay lại nhìn Elni.”
“Oaaaaaaa! Quái vật!”
Cổ nhìn tôi và, có vẻ cũng sắp chạy như tên nhóc kia.
“Này, nói ai là quái vật đấy. Đã quên một người hào phóng như mình rồi à? Kẻ được mọi người yêu mến, giai đẹp Shinobu-san đây.”
“…Ai nhỉ?”
Elni bối rối nhìn tôi. Chắc chắn cổ cố tình làm thế.
“Trời, vậy mà mình đang tính bao cậu kem. Nhìn cậu muốn nó thế kia mà.”
Shinomun giận rồi đấy. Không bao kem nữa đâu. Tôi quay người đi, nhưng Elni chặn tôi lại, nói “Chờ chút” và lỉnh đi chỗ khác.
……Cổ đang âm mưu gì đây.
Khi chờ Elni—điện thoại tôi chợt reng.
“Ai đấy?”
Nazuna không thể nào xong sớm như thế. Hai người họ chắc vẫn còn đang chọn đồ lót…Nghĩ thế, tôi nhìn vào màn hình, và 11 chữ số điện thoại lạ hoắc xuất hiện.
“Alô?”
Nghiêng đầu tự hỏi xem đây có thể là ai, tôi áp tai lên nghe.
“Là mình.”
Giọng nữ, hách xì xằng.
“Ờ. Còn đây là vĩ nhân.”
Tôi đáp trả.
“Cậu là Nanjou Shinobu.”
“Ừ hử? Sao ngươi biết số của ta? Để ta đoán, ngươi là một kẻ bám đuôi!”
“Hehehe. Này, cậu đang mặc quần lót màu gì thế?”
“X-Xấu hổ lắm, không nói đâu.”
Tôi đỏ mặt trước câu hỏi trơ trẽn đó.
“Nào nào. Có mất gì đâu. Nói mình đi.”
“E hèm, cậu biết đấy, thật ra…mình hổng có mặc.”, tôi nói dối, và
“Ồồồ! Chuyện này rất, rất, rất là nghiêm trọng đây!”
Người ở đầu dây bên kia có vẻ sửng sốt.
“Rồi! Mình đến ngay đây!”
“Ai cho.”
“Đừng có lạnh lùng thế chứ…mình muốn ăn kem.”
Nghe thấy giọng nói buồn bã đó, tôi quay lại nhìn, và thấy Elni, tay cầm điện thoại, đang đứng phía sau tôi.
“Yahoo~”
Cô giơ tay chào tôi.
À, hiểu. Tôi nhớ là lần trước mình có cho cổ số điện thoại. Elni nhe răng cười, và hãnh diện khoe điện thoại của cổ ra.
“Nó trông rất tuyệt, đúng không? Mình mới mua đấy! Giờ thì mình có thể gọi cho Shinobu rồi!”
Vậy ra đó là lý do cô ấy mua điện thoại à.
“…Nhưng nếu có tiền mua điện thoại, thì sao cậu không dùng tiền đó mua kem nhỉ?”
Câu hỏi bật ra từ trong đầu tôi.
“Không được. Phung phí là sấu…Ấy lộn, phung phí là xấu! Nếu cứ quăng tiền vào mấy thứ xa hoa thì mình sẽ phá sản mất. Và mình sẽ không còn đủ tiền về nhà.”
Elni trả lời với vẻ nghiêm túc.
…Chứ không phải là cậu đổ hết tiền vào cái điện thoại đó hả?
“Quan trọng hơn, Shinobu. Đây là điện thoại, điện thoại đấy! Tuyệt lắm, phải không?”
Nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của cô, tôi đành phải gật đầu.
“Rồi, Shinobu, lưu số mình đi. Nhìn nè, mình lưu số cậu rồi! Người bán hàng đã hướng dẫn mình, nên giờ mình gần như đã rành hết tất cả chức năng rồi.”
Elni dễ dàng thao tác trên cái điện thoại đó.
Tâm trạng của cô có vẻ tốt. Khá là ấn tượng khi cô ấy có thể tự mình điền bản hợp đồng, nhưng tốt nhất thì tôi không nên nói cho cổ biết cái này.
“Rồi rồi. Vừa ăn vừa làm nhé. Cậu muốn vị gì?”
“Vani, dâu, sôcôla!”
“…Nếu cậu đã nói thế…”
Tôi tính bảo cổ phải biết kiềm chế lại, nhưng nụ cười đó làm tôi mất hết hứng phàn nàn. Tôi mua một cây kem gồm ba cục: vani, dâu, sôcôla như Elni muốn, rồi liếc nhìn lại điện thoại của mình.
“Giờ thì…”
“Mh? Shinobu, sao cậu lại lưu tên mình là “Mad Dog” thế? Bí danh không phải là thứ được sử dụng rộng rãi hằng ngày đâu.”
Elni liếc nhìn, và rồi nẹt tôi. Tôi lờ cổ đi, và cạp một miếng kem từ cây kem trên tay cô.
“Ồ, ngon thật.”
Tôi đang nghĩ có lẽ mình cũng nên tự mua cho mình một cây, khi mà,
“…H…Hôn gián tiếp. *đỏ mặt*”
Elni cố tình lấy tay xoa xoa má, ra vẻ ngượng ngùng.
Bơ tập hai. Tôi dùng điện thoại của cổ để mở danh bạ ra. Tôi xác nhận địa chỉ mail của cổ và lưu nó vào máy mình. Chắc chắn rằng một người mới xài điện thoại như Elni sẽ không hiểu ‘truyền dữ liệu qua cổng hồng ngoại’ là gì. Trả điện thoại lại cho cô, tôi nói
“Mình sẽ gửi mail cho cậu, nhớ lưu địa chỉ mail lại đấy.”
“Yay~mail. Cái đầu tiên của mình đấy.”
Elni có vẻ rất vui.
“Shinobu, cậu sẽ gửi mail gì thế? Một lời chúc? Thổ lộ tình cảm? Gì cũng được, nhưng đừng có mà biến thái quá nhé. Nó sẽ kích thích mình mất.”
Tôi tính trích dẫn lời của Nietzche “Chúa đã chết.” để gửi cho cô nàng Elni hào hứng kia, nhưng đột nhiên điện thoại tôi reng lên. Màn hình hiện ra chữ “Nazunyan”.
“Yo, cu li đây.”
Kê điện thoại lên tai, tôi tự mình nói thế, khi
“Báo cái đây.”
……Mh? Không hiểu sao đó không phải là giọng của Nazuna.
“B-Báo cái? C-Cô là ai? Chuyện gì đã xảy ra với Nazunyan?”
“Nazunyan “thăng” rồi.”
“Sao lại có thể!”
“Và anh sẽ là người tiếp theo.”
“Chúa ơi!”
“Muốn sống thì đem phần tiền của mẹ đưa cho anh đến cửa hàng đồ lót! Nếu thất bại…….e-e hèm, thì chúng ta sẽ không mua được đồ lót cho Luna-san!”
“T-Tệ quá!”
Tôi đáp “Anh đến ngay” và ngắt cuộc gọi.
“Chúng ta gặp rắc rối rồi.”
“…Chuyện gì vừa xảy ra thế?”
Elni nghiêng đầu bối rối. Tôi nói với giọng rất kịch.
“Rắc rối có ở đây đâu mà hỏi. Hiện trường vụ án mới là nơi tôi cần đến! Và tôi sẽ đến ngay đây!”
Gật gật đầu, tôi cảm thấy thỏa mãn khi được nói một lèo như thế.
“Hẹn lần sau nhé”, tôi nói với Elni – vẫn đang nghiêng đầu tự hỏi, và rời đi.
“Nhớ gửi mail cho mình~!”, giọng cô vang lên từ phía sau, nên tôi vẫy tay đáp lại để báo là mình đã nghe, rồi nhanh chân chạy đến cửa hàng đồ lót, khi
“Èo.”
Chợt thấy một người quen, tôi thắng lại ngay lập tức.
Gần lối vào khu trò chơi là một người đẹp với mái tóc đen thẳng dài—Gogyou-san. Có vẻ hôm nay là ngày nghỉ của cô, khi mà thanh kiếm tre thường thấy không ở bên mình. Vật thay thế cho nó là một cái túi xách tay. Và cổ còn mặc váy nữa. Thường phục. Tuyệt vời.
Nhưng mà ngạc nhiên thật. Gogyou-san đang bị ba thằng nào đó chòng ghẹo.
Những tên đó nhuộm tóc, bấm lỗ tai, nhìn như mấy thằng vô tích sự. Tôi không nghĩ là Gogyou-san lại thích người như vậy.
Chuyện bất thình lình như vậy, nên tôi chỉ biết đứng xem. Gogyou-san trả lời mấy tên đó với vẻ rụt rè, tay cô run run như thể đang sợ. Đôi mắt tinh anh của cô giờ chìm trong lo lắng.
Cô ấy đang bị quấy rối à?
Cảm thấy lo lắng, tôi lén lại gần Gogyou-san.
“Nè, em đang cô đơn phải không? Đi chơi với tụi anh đi. Bao vui.”
“Tụi anh có đến ba người đấy, bảo đảm không làm em chán đâu.”
“Nào nào, đi thôi. Anh biết chỗ này tuyệt lắm.”
“Đệt, đi nhanh coi. Mà đệt, vếu em trông tuyệt lắm đấy. Cái gì nhồi trong đó thế? Tình yêu? Giấc mơ? Hy vọng?”
Cả lũ nở một nụ cười thô bỉ.
“Em đang chán đúng không? Đi thôi nào.”
“Tụi anh sẽ bao em, nên đừng có làm tụi anh thất vọng nhá.”
“Sao cũng được, ‘show’ vếu ra coi. Nghe rõ chưa, ‘vếu’ đấy. Còn nếu không thích thì để anh nắn bóp nó nào.”
Nhân tiện, cái thằng cứ luôn mồm ‘vếu, vếu’ là tôi. Tôi chen vào giữa đám ký sinh trùng này và giả vờ hùa theo.....nhưng tụi nó đã phát hiện ra và tức giận nhìn tôi.
“Hử? Mày nhìn gì?”
“Mày là ai? Người quen nhỏ đó à?”
Trước khi tôi kịp trả lời tụi nó,
“N-Nanjou-kun?”
Vẻ mặt ngạc nhiên, Gogyou-san gọi tên tôi.
“...Này, đừng có làm lộ tên mình thế chứ. Có chuyện gì xảy ra thì mình sẽ gặp rắc rối mất.”
“C-Cậu đang tính làm gì thế?”
Trường hợp tệ nhất thì là sẽ đánh nhau, nhưng không đáng để dùng nắm đấm để giải quyết một chuyện như thế này. Trò chuyện là giải pháp tốt nhất, nhưng—tôi phải làm chuyện này đã. Đứng trước Gogyou-san, tôi giơ nắm tay chỉ vào mặt đám đó, la lên.
“Mấy tên kia, dừng lại coi! Thật thô lỗ khi bắt ép một thiếu nữ xinh đẹp dường này. Chừng nào còn đứng vững ở đây thì tôi sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra đâu.”
Yay, tôi lúc nào cũng muốn làm thử điều này một lần. Shinomun đã xuất hiện. Ra vẻ ngầu, tôi hỏi Gogyou-san “Quý cô có sao không?”, khi
“Thằng quỷ này.
“Biến dùm cái.”
“Đi chết đi.”
Mấy tên đó vừa nói vừa huých liên tiếp vào ngực, vai và lưng tôi, làm tôi mất thăng bằng.
Lúc đang loạng choạng lấy lại thăng bằng, thì tôi nhận ra Gogyou-san đang ở trước mắt mình.
“Thôi xong.”, đã quá muộn để có thể làm được gì.
Tôi té vào Gogyou-san.
Nhưng thay vì thấy đau, tôi lại có cảm giác thứ gì đó ấm và mềm trên người mình.
Khi tôi bối rối nhìn lên,
“N-Na-Nan-Nanjou-kun?”
Khuôn mặt đỏ bừng của Gogyou-san ở ngay sát mặt tôi.
Có vẻ như tôi vừa chúi đầu vào ngực cô.
Cái cảm giác ấm áp từ cơ thể, thứ căng phồng ở ngực đó, rồi còn mùi dầu gội nữa.
Tất cả đều rất tuyệt, nhưng tôi không có thời gian để mà tận hưởng nó.
“…Ư-Ừm, đôi lúc thì chuyện như thế này cũng xảy ra, cậu biết đấy. Thật tình thì, mình không cố ý đâu.”
Tôi từ từ lùi ra khỏi Gogyou-san, cười cầu tài, trong khi người thì đổ mồ hôi lạnh.
“N-Nanjou-kun, cậu…”
Mặt vẫn còn đỏ lựng, nước mắt bắt đầu trào ra từ khóe mắt cô, và Gogyou-san run run.
“là đồ ngốcccccccc!”
Chưa bao giờ tôi nghe cô ấy hét to như thế ở trường, và cô dùng hai tay đẩy tôi ra. Mà không, đó không thể gọi là ‘đẩy’ được. Cảm giác như bị hất tung thì đúng hơn.
Song thủ quyền. Cách làm: bước tới trước một bước, khụyu gối để hạ trọng tâm, dồn sức từ toàn bộ cơ thể, không chỉ riêng cánh tay. Tôi đã lãnh trọn một đòn như thế - và giờ thì Shinomun đang bay đây.
Tôi gập người lại để giảm bớt chấn thương, nhưng nó vẫn rất đau. Gogyou-san chắc là đã thực hiện đòn đó theo phản xạ. Khá ấn tượng khi cô có thể thể hiện phong cách chiến binh của mình ngay lập tức. Thật ra thì, dùng song thủ quyền khi là thành viên của CLB kiếm đạo à? Có lẽ cổ cũng có học thứ võ gì khác ngoài kiếm đạo ra.
Không tệ. Ngay khi vừa chạm đất, tôi thực hiện một cú tiếp đất kỹ thuật, cuộn người lại, hạ cánh an toàn.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy đám kia đã chạy mất dép, thằng nào thằng nấy mặt trắng bệch ra. Cũng phải thôi, đâu phải ngày nào bạn cũng thấy ‘người bay’ như thế đâu. Tụi nó chắc cũng đã nhận ra cô gái mình đang dụ dỗ không phải là mèo, mà là cọp. Không phải là ‘meo’, mà là ‘grào’. Cô ấy mạnh thật.
Khi thấy tôi đứng dậy, cổ vội quay người lại và chạy đi mất.
Ừm, dĩ nhiên là cổ phải giận rồi. Mặt đỏ đến tận mang tai luôn kia mà.
Au, tôi lỡ làm chuyện đó rồi. Mặc dù chỉ là tai nạn, nhưng đó là chuyện không thể tha thứ được. Tôi phải chịu trách nhiệm. Nhưng tôi sẽ không xin lỗi đâu.
Tại sao à? Vì nó rất đau chứ sao. Dù không bị bầm, nhưng nó vẫn đau lắm đấy. Nếu mà một trong những tên hồi nãy lãnh đòn này vào người thì phải gãy ít nhất một cái xương sườn rồi. Điện thoại tôi reng lên. Trên màn hình hiện lên chữ ‘Nazunyan’. Con bé chắc gọi để hối tôi đến cửa hàng đồ lót đây.
Rốt cuộc thì tôi lại lề mề nãy giờ, dù bản thân không muốn thế.
“Xin lỗi Nazuna. Nãy giờ anh đang bận bay. Ehem, CAN YOU FLY?”
Tôi nói một lời xin lỗi khó tin qua điện thoại, và còn lồng thêm tiếng Anh vào đó.
“Mèo không thể bay thì cũng là mèo thôi.”
Ngạc nhiên thật, em tôi đang càu nhàu kìa.
Thế nên tôi bắt chước cô nàng Gogyou mặt đỏ như gấc lúc nãy, và la lên “Ngốc!”. Tôi nghĩ Nazuna sẽ hiểu ý mỉnh, nhưng tốt hơn hết thì tôi phải nhanh chân lên. Tôi có cảm giác là ai đó đang kêu “A, c-chờ đã, Nanjou-kun”, nhưng tôi lờ nó đi. Phải nhanh lên thôi.
Phần 2
“Đây, cái này cho chị đấy Luna-san.” – Nazuna đột nhiên nói.
Tôi không hiểu em ấy nghĩ gì nữa.
Sau khi mua mấy bộ đồ và đồ lót cho Luna, chúng tôi đi vòng vòng để kiếm một cửa hàng tạp hóa, nhưng rồi Nazuna kêu lên ‘Đợi em chút’, và khi trở lại thì con bé tặng Luna một cái cốc. Trên đó in hình một chú chó, một cái cốc thuộc bộ sưu tập cốc in hình động vật mà Nazuna rất thích.
Ai trong nhà Nanjou cũng có một cái như thế.
“Cảm ơn em.”
Luna cười rất tươi khi nhận lấy cái cốc từ Nazuna. Nazuna cũng cười.
Còn tôi, khụt khịt mũi và đứng đờ ra nhìn họ—mình thiệt là tệ. Con em nhỏ tuổi hơn, còn đang ở giai đoạn học tập bắt buộc nên không có được cả một việc làm thêm, lại tặng cho cổ được một món quà, còn tôi, người được mệnh danh là ‘Quý ông của xóm’, lại không làm gì. Không thể bỏ qua chuyện này được.
“Rồi. Anh cũng sẽ mua một món gì đó.”
“Thật hả anh? Em muốn cái đó.”
Nazuna chỉ vào cái máy gắp thú ở khu trò chơi. Em nó chắc muốn mấy con thú bông đó, nhưng tôi không thèm nghe. Cơ bản là tôi hoàn toàn lờ con bé đi.
“Luna, mình sẽ mua gì đó đấy. Siêu hợp kim thì sao? Nghe có vẻ tuyệt, đúng không?”
Luna nghiêng đầu hỏi ‘Siêu hợp kim?’ khi nghe tôi nói. Và rồi cô nhận ra Nazuna đang đắm đuối nhìn cái máy gắp thú.
“E…Em muốn con thú đó.”
Có lẽ vì ham muốn của Nazuna đã lộ rõ hết lên khuôn mặt con bé, nên cổ mới quan tâm đến cái món đó như thế.
“Nhân tiện, cậu muốn con nào?”
“Bé sói—không, bé mèo kia. Đúng, bé mèo đó đấy.”
Luna chuyển mục tiêu sau khi quan sát vẻ mặt của Nazuna.
PHÙ
Tôi nhún vai và đi vào khu trò chơi. Gogyou-san đã bị ghẹo cách đây ít phút, cũng ở chỗ này. Nhắc mới nhớ, cô ấy làm gì ở đây nhỉ?
Có thể cổ muốn một con thú bông nên mới đứng ngắm nghía trước cái máy này. Tôi lấy ví ra, chọn một đồng xu và bắt đầu thử thách với cái máy gấp thú.
“Bắt đầu nào!”
Canh thời gian thật chuẩn, tôi ấn nút, và gắp được ngay một món. Đó là một con chó bông với hai mắt tròn xoe, cùng với bộ lông trắng và mũ đỏ đội trên đầu. Đẹp đấy chứ.
“Được rồi!”
Tôi reo lên, nhưng Nazuna lại nhìn kỳ thị tôi. Luna lúc đầu còn vỗ tay kêu ‘Tuyệt quá!”, nhưng sau khi thấy Nazuna thì cổ im ngay.
“Hiểu rồi. Kiếm thêm một con nữa đây.”
Đặt con chó bông lên đầu, tôi la lên “Dog Power!”.
Không hiểu sao, hình ảnh của cô ‘Mad Dog’ Elni xuất hiện trong đầu tôi. Và tay trái cổ thì đang cầm kem, còn tay phải thì giơ lên quá đầu, miệng thì la lên ‘Gràooo’.
“Gràooooo!”
Tôi bắt chước grào theo. Ngạc nhiên thay, tôi gắp thêm được một con thú khác. Lông màu xanh. Trông rất ngầu. Và nhìn kỹ thì điếu xì gà trên tay nó hóa ra là một thanh chocolate giả xì gà.
Tôi đã gắp được một bé sói tuyệt đẹp.
“Được rồi!”
“Anh làm được rồi.”
Đây là thứ mà Luna muốn. Cô cười hạnh phúc khi tôi đưa nó cho cô. Đó quả là một bé sói ngầu. Giống tôi ý mà.
“Nó giống Shinobu-san nhỉ.”
Luna vừa nói vừa ôm chặt nó vào bộ ngực vĩ đại của mình. Ồồồ, thật là ‘sympathy’.
“Rồi, đi thôi.”
“Vâng.”
Cùng nhau, tôi và Luna chuẩn bị đi, khi mà
“Miaooo!”
Khi tôi quay lại nhìn, Nazuna trông như sắp tận thế tới nơi. Con bé còn mếu ‘Meo meo’ trước cái máy gắp thú.
Không còn cách nào khác, tôi phải chơi trò này cho đến khi có được bé mèo mà Nazuna muốn. Nhưng mà do đã ngán đến tận cổ, nên tôi để Luna thay thế mình. Không biết là do ‘Thánh nhân đãi kẻ khù khờ’ hay sao, nhưng người mới như Luna lại gắp được bé mèo đeo cặp kính mát mà Nazuna muốn.
Tôi nhìn hai người họ vui vẻ ôm chầm lấy nhau trong một lúc.
“Rồi, mình nên mua cho cậu cái gì đây Luna?”
Vẫn đội bé chó bông trên đầu, tôi hỏi.
“E-Ehèm, em đã có Ngài Sói rồi…”
“Gì? Cậu dám từ chối lòng tốt của mình à? Láo nhể. Mình sắp nhéo má cậu đấy! Nếu không muốn bị thế thì nói mình biết cậu thật sự muốn gì đi.”
Tôi dọa Luna bằng cách ngắt nhẹ má cô, nó mềm như là kẹo dẻo vậy.
“…Shinobu-san, vậy có được không?”
Luna ngượng ngùng hỏi, và tôi, gật đầu với vẻ nghiêm túc.
Và vì thế, bé chó bông trên đầu tôi rơi xuống, chui vào ngực Luna, và cụng đầu với bé sói đang chờ sẵn ở đó. “Ui, đau.”
Nazuna giả bộ nói như mình mới là người bị u đầu, và rồi ôm cả hai bé thú bông đó và nói ‘Để em giữ cho.’. Thấy thế, Luna cười khúc khích rồi nói ‘Được rồi’, sau đó cô quay lại, và nắm tay tôi. Tôi thấy việc này chẳng cần thiết chút nào, nhưng mà nhìn cô vui như thế…thôi thì bỏ qua vậy. Nhưng đúng là, bàn tay của Luna nhỏ thật. Lại còn rất mềm. Và rất ấm. Tim tôi đập nhanh hơn. —Chết tiệt, tại sao mình lại hứng lên thế này. Bên ngoài thì bình tĩnh vậy thôi, chứ bên trong thì tôi đang ngượng chín cả lên.
“Shinomun xấu hổ quá”.
Nhưng khi chúng tôi đến chỗ bán món đồ mà Luna muốn, tôi sốc đến mức chẳng nghĩ thêm được gì nữa.
Nói sao đây ta?
Nói thẳng ra thì: nó là xích cổ. Dành riêng cho người.
Không, thế cũng không đúng lắm. Tôi xin được phép đính chính trước khi có bất kỳ ý nghĩ đen tối nào xuất hiện trong đầu bạn. Nó vốn chỉ là một cái vòng đơn giản, làm từ da bò và trang trí xung quanh bằng những sọc chéo. Không hiểu sao có một cái khóa kim loại gắn kèm theo nó, nhưng dù sao thì nó cũng chỉ là một cái vòng cổ ‘đơn giản’ thôi.
Nhưng mà, nó trông như một món đồ của dân ghiền punk vậy. Nó khác với tưởng tượng của tôi về cô ấy quá.
Lúc nào tôi cũng nghĩ cô như một hầu gái chờ đợi trong căn hộ của mình, và sẽ nói “Mừng ngài trở về, Chủ nhân”, nhưng giờ thì tôi cảm thấy cô thật ra là một Nữ hoàng vung roi vun vút, rồi thét “Biến, phắn, cút ngay.” Sợ. Sợ quá. Shinobu sợ rồi.
Tôi run rẩy chạy đi mua cái vòng cổ punk mà Nữ hoàng muốn.
“Đ-Đây, Nữ h—ehèm, Luna-sama.”
“Luna-sama?”
Luna-sama nghiêng đầu, bối rối nhìn tôi, rồi nhẹ nhàng nói.
“Ư-Ưm, em có chuyện này muốn nhờ anh, Shinobu-san.”
“Xin hãy ra lệnh cho tôi.”
Tôi run run nói, và quay đầu nhìn chỗ khác. Rồi Luna-sama đỏ mặt nói tôi nghe mệnh lệnh của cô.
“…Anh đeo nó giúp em được không?”
“Xin hãy tự làm điều đó đi Luna-sama.”
Tôi kính cẩn nghiêng đầu từ chối chuyện đó, và đưa ra một lựa chọn khác.
“Xin hãy nhờ nhóc Nazuna ngố làm chuyện đó.”
“Nhưng Nazuna-chan đang bận ngắm mấy cái mũ ở đằng kia mà”
Tôi nhìn về hướng Luna chỉ. Chẳng hề bận tâm đến mớ rắc rối mà anh trai mình đang mắc phải, đứa em ngốc nghếch của tôi đang đội thử một cái nón lụa, tay vẫn ôm mấy con thú bông.
“Shinobu-san.”
Nhìn lại, tôi thấy Luna đang nhìn tôi tha thiết.
“Xin anh đấy.”
Cô ngước nhìn lên, giọng van lơn.
Auuu, tôi không nghĩ đến chuyện này. Tôi cứ ngỡ là Luna sẽ đeo nó cho ai đó, nên tôi không tính đến khả năng chuyện này xảy ra.
Nhưng nghĩ kỹ thì, chuyện này có vẻ tốt hơn việc đeo nó lên ai đó. Nếu Luna nghiêm túc nói ‘Đeo cho em đi’ thì tôi sẽ sợ run mất. Cả Nazuna nữa. Cả ‘ai đó’ nữa.
Khoan, ‘ai đó’ là ai đó nhể?
Tôi gãi gãi đầu, rồi gật. Luna tươi cười, lấy hai tay giữ mái tóc của mình lên.
Tôi há hốc mồm.
Ồồ, sếch xi quá.
Không phải là thứ gì đó đồi trụy, nó chỉ trông quyến rũ thôi. Thật gợi tình. Thật cuốn hút.
Tôi cảm thấy bị kích thích. Nhờ Nazuna lúc nào cũng bám lấy tôi, nên tôi nghĩ mình đã có khả năng ‘kháng’ con gái, và khả năng đó đã phát triển đến le vờ nhìn Nazuna sấy khô tóc mình sau khi bước ra khỏi phòng tắm…nhưng cái này thì lại ở một đẳng cấp khác.
Khi đưa tay ra để đeo cái vòng cổ cho Luna, tay tôi run run. Hơn nữa, khi bàn tay chạm vào cổ cô,
“Mmh…”
Tiếng rên đó phát ra từ miệng Luna, làm tôi nhanh chóng rụt tay lại.
“Đ-Đừng có mà phát ra mấy âm thanh kỳ lạ đó chứ. Không là mình nghỉ à.”
“Xin lỗi mà Shinobu-san. Nhưng mà nó nhột.”
“Èo, chịu khó chút đi, được hông?”
‘Được hông’ cái đầu mình ấy. Tôi thầm thở dài, và giơ tay ra lại một lần nữa. Tôi hồi hộp đến độ không đeo cái vòng cho Luna đàng hoàng được.
Mỗi lần tay tôi chạm cổ hay tai cô,
“Mm….Ư…Mh…Ha….”
Luna cố không rên lên như tôi bảo, nhưng thế này còn kích thích hơn. Mỗi lần cô rên lên như thế, tim tôi lại lỡ mất một nhịp. Đôi má hồng và cặp mắt khép hờ càng làm cô trông quyến rũ hơn. Luna dâm quá.
Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi đã bị bối rối. Mỗi chuyện đeo vòng cổ thôi mà làm tôi phải mất tới mấy phút. Tôi không thể nói là nếu Luna tự mình đeo nó thì sẽ nhanh hơn, cô trông rất vui.
Khẽ chạm vào cái vòng cổ, Luna nói.
“Cảm ơn anh, Shinobu-san.”
Cô cười, mặt đỏ hết cả lên. Cô ấy hài lòng thì tốt……nhưng tôi vẫn thắc mắc. Tại sao lại là vòng cổ? Cái vòng-xích cổ này (loại dây đeo nữa chứ) làm cô trông giống như một nô lệ.
Mh? Nô lệ à.
“…Nè. Hồi trước cậu nói cậu là ‘nô lệ’ của mình, là sao thế?”
“Cái đó, ưm,…để một người như em có thể ở bên cạnh anh…thì đó là lựa chọn duy nhất…ít nhất thì em nghĩ như thế…”
Mắt Luna chớp chớp, như thể cô thấy mình vừa nói ra điều gì không hay vậy.
Mh, không hiểu sao tôi lại cảm thấy bực mình nhỉ. Không nói gì, tôi gõ vào đầu Luna.
“U-Ui! Đau! Sh-Shinobu-san, sao lại đánh em!”
Ờ, nó có mạnh đến thế đau. Sao cổ lại trông như muốn khóc thế?
“…Em thấy sốc quá.”
Cô buông thõng hai tay. Có vẻ như cô bị sốc thật. Nhưng đó là lỗi của Luna. Tôi thở dài, và lần này thì xoa đầu cô.
“Cậu không cần phải làm nô lệ để được ở bên mình đâu.”
Luna nhìn lên, làm tôi phải tránh ánh nhìn của cô, rồi nói tiếp.
“Không phải lúc nào cũng các mối quan hệ của con người cũng là chủ nhân – nô lệ. Nên đừng tự gọi mình là nô lệ nữa. …I-Ít nhất thì cũng phải là hầu gái. Hầu gái. Phải, là hầu gái. Với bộ váy dài màu xanh thẫm và ruy băng trắng. Và cả nịt tất đen. Như thế là tuyệt nhất. Nhớ nhé, sẽ có trong bài kiểm tra đấy.”
Tôi nghĩ đây là lỗi của mình khi mà xấu hổ đến mức không thể nói chuyện nghiêm túc được. Tôi lảm nhảm mấy thứ liên quan đến vẻ ngoài của hầu gái chỉ để giấu đi sự xấu hổ của mình. Nhưng rồi tôi cảm thấy tay trái mình ấm hơn. Và có cảm giác mềm mềm.
Ngạc nhiên quay lại, tôi thấy Luna đang ôm chầm tay trái mình. Cô ấy không nói gì, chỉ nhìn tôi và cười.
Mừng quá. Có vẻ như tôi đã có thể cho cô ấy thấy cảm xúc của mình.
Mừng thật. Mà, mừng thì có mừng đấy, nhưng thế này thì hơi bị kích thích Shinomun quá rồi.
Bộ ngực khêu gợi của Luna ấn vào tay trái tôi, nó giống như địa ngục chốn trần gian vậy.
(Không dịch lộn đâu nhé, ảnh cảm thấy địa ngục đấy, chứ không phải thiên đường đâu :v )
Tay trái tôi kẹt giữa hai bên ngực Luna. Và khi cô ôm chặt tôi hơn thì tay trái tôi chìm lỉm trong đó.
Bộ ngực đó làm tôi ngây người ra một lúc.
Tôi vẫn chưa hồi phục khi Nazuna thấy chúng tôi, em ấy bay lại với một tiếng ‘meo’ và ôm cứng tay phải tôi. Ừm, Nazuna vẫn đang phát triển mà. Sẽ không sao đâu. Mà khoan, ai cho chú có quyền so sánh hai người đó thế. Tay phải thì Nazuna, còn tay trái thì Luna, tôi bị cả hai kéo đi quanh khu mua sắm như thế. Vẫn ôm khư khư tay tôi, chúng tôi ghé qua cửa hàng thú cảnh, rồi tiệm nhạc, vân vân, trong khi một số thằng xung quanh mà tôi không quen cứ đứng lẩm bẩm ‘đồ bắt cá hai tay’, nhưng mà quan tâm làm gì.
Luna đang cười. Cô cười một cách hạnh phúc khi nắm lấy tay tôi. Gọi tên tôi, “Shinobu-san”… cô cười.
Ngày hôm nay cũng không quá tệ nhỉ.
Phần 3
Sao cứ sáng thứ Hai là lại bơ phờ như thế này vậy cà.
Nén một cơn ngáp lại, tôi bước đến trường, như thường lệ.
“Mieo~”
Hình như Nazuna cũng chẳng sung sức lắm, con bé dụi dụi mắt, há miệng ra ngáp một tiếng kỳ quặc. Mhm, hiếm khi thấy Nazuna ngáp lắm đấy.
“Em sao thế? Tối qua thức khuya à?”
Nhắc mới nhớ, em ấy dậy cùng lúc với tôi hôm nay, thiệt không bình thường mà.
“Anh biết đấy, em đã học rất chăm, đến 1 giờ khuya hôm qua đấy.”
Nazuna ưỡn ngực trả lời.
“Hả? E-Em, học bài!? Tận 1 giờ!?”
“Vâng. Em học rất chăm để có thể xem buổi chiếu anime khuya đấy.”
Hóa ra mục đích thật của con bé là vậy. Ừm, mà như thế này thì mới giống Nazuna.
“Em được Luna-san giúp làm bài tập, nên em mới có thể xem hết tất cả anime. Em cũng không hiểu lắm, nhưng mà Mi-chan nói là nó rất thú vị.”
Hiểu rồi. Vậy ra em ấy xem anime để có thể bàn về nó với cô bạn Mi-chan của mình. Lẽ ra con bé nên thu lại rồi xem vào sáng sớm hôm sau, thay vì ép bản thân phải thức như thế.
“Ừm, anh thấy em là một cô bé ngoan biết trân trọng bạn bè đấy.”
“Vậy xoa đầu em đi~”
Nazuna chỉ vào đầu mình, còn tôi tiếp tục với một chữ “Nhưng,”.
“Hôm thứ Bảy, lúc mà anh giúp em làm bài tập, em đã nói là “Đi mua sắm mệt quá, thế nên em sẽ làm hết phần còn lại vào ngày mai nhé.”, đúng không nhỉ? Và rồi em nhờ Luna giúp là sao? Chưa kể em còn thức khuya làm bài vào tối qua nữa? Chuyện này là sao hả Nazuna-kun?”
Dứ dứ nắm tay, tôi bồi thêm “Tùy thuộc vào câu trả lời mà anh sẽ quyết định xem có nên ký lủng đầu em không đấy.”.
“U-Ui, chết rồi! Nazunyan buồn ngủ quá nên lỡ miệng rồi!”
Nazuna nhanh chóng lấy hai tay che đầu của mình.
Xì, Nazunyan đúng là rắc rối mà. Nhưng mà con bé đã làm hết bài tập, nên thôi tha cho nó vậy.
Dù gì thì Luna cũng đã giúp con bé. Cô ấy cũng thông minh đấy chứ. Thật ra, có vẻ hơi trễ khi nghĩ đến vụ này, nhưng mà Luna bao nhiêu tuổi ta? Nhìn bên ngoài, hay chính xác hơn là điệu bộ của cô, tôi đoán là cô hơn mình chừng một hai tuổi, nhưng mà tôi cũng không chắc lắm. Dù gì thì cổ cũng là người nước ngoài mà.
“—Rồi, Nazuna-kun. Hình phạt của em là…”
Tôi quay lại nhìn Nazuna và định nói “hổng có gì hết”, nhưng mà bị cáo trông đã buồn ngủ lắm rồi. Mắt díp lại, con bé loạng choạng bước đi, không nghe tôi nói gì. Lắc sang trái, lắc sang phải, con bé đang định qua đường – một con đường đông xe.
“Này!”
Tôi nhanh chóng chụp lấy cổ áo Nazuna và kéo con bé lại.
“Wawah!”
Dường như tôi dùng nhiều sức hơn mình tưởng. Chân Nazuna bị kéo lên khỏi mặt đất, và cổ họng của con bé như bị siết chặt. Nazuna ho khan một cách đau đớn.
“Xin lỗi. Em có sao không?”
“Không, chẳng ổn chút nào. Em tiêu rồi. Sức mạnh của Nazunyan đã tụt xuống mức zero. Thế nên…cõng em đi anh.”
Rõ ràng là con bé chỉ muốn ngủ gục trên lưng tôi. Nazuna nũng nịu giang tay ra.
“Đừng có mà làm nũng quá thế!”
Hừ, cái gì cũng phải có giới hạn chứ. Tôi cốc đầu Nazuna, nửa đùa nửa thật. Chợt, Nazuna ngạc nhiên nhìn tôi, và rồi nước mắt bắt đầu trào ra.
“H-Hư~A-Anh đánh em…Anh…đánh em~”
“K-Không phải, mà tại sao tự nhiên em lại khóc thế? Nó có đau lắm đâu, phải không?”
“Đau lắm~ Tâm hồn em bị tổn thương rồi~”
Có vẻ như tôi đã làm tổn thương cảm xúc của con bé. Nazunyan đúng là khó chịu mà.
“Rồi, anh xin lỗi Nazuna. Nhưng mà em cũng có lỗi, biết không? Đi đứng mất thăng bằng kiểu đó nguy hiểm lắm đấy. Lỡ như em bị xe tông thì sao?”
“Em mà nghiêm túc thì không có chuyện gì xảy ra đâu.”
“Nếu mà em nghiêm túc nói được như thế thì anh nghĩ đầu em cũng có vấn đề rồi đấy.”
“Không có.”
Con bé như đang dỗi vậy.
“Nguy hiểm lắm. Mấy cái xe giống như vũ khí biết đi vậy. Tụi nó nhắm vào em đấy, biết không?”
“Em không sợ đâu!”
“…Em có nhớ là mình đã từng bị xe tông không hả?”
“Và như anh thấy, em vẫn còn sống mà!”
“Thôi đi.”
Tôi nghĩ mình không quá gay gắt khi nói thế, nhưng Nazuna sững người, và trông như muốn khóc nữa. Có lẽ mặt tôi trông đáng sợ quá chăng?
Tôi thở dài, và đưa tay lên đầu Nazuna.
“…Nazuna. Em có bao giờ nghĩ đến cảm giác của anh khi thấy em được đưa vào bệnh viện sau đó chưa? Bố, mẹ, mọi người đều rất lo lắng cho em. Nên…từ giờ phải cẩn thận hơn đấy. Được không?”
Bất tỉnh, và trong trạng thái nguy kịch.
Em ấy không biết là tôi đã khóc nhiều đến mức nào.
Khi tôi xoa xoa đầu Nazuna, con bé lí nhí.
“…Em xin lỗi anh.”
“Rồi.”
“Em xin lỗi vì mình quá ngu ngốc.”
Auu, nhức đầu rồi đây.
“Xì, với độ ngốc của mình thì em phải cầu xin sự tha thứ của cả thế giới kìa, mèo ngố à.”
“Ngốc không phải là cái tội. Nó là bản chất đặc trưng của mỗi người~.”
Đặc trưng à, nghe có vẻ hay nhỉ.
Tôi thở dài, và nghe thấy tiếng Nazuna lí nhí tiếp.
“…Em hứa là sẽ cẩn thận hơn nữa.”
Hừ, nếu đã biết thế thì tại sao con bé không nói ra từ đầu luôn đi.
Tôi xoa đầu con bé một lần nữa.
Rồi Nazuna vui vẻ cười và ôm lấy cánh tay tôi.
“Như thế này thì sẽ hổng còn nguy hiểm nữa.”
“Em tính làm con nít đến hết đời à.”
“Với em thì không sao cả.”
Nazuna ngân nga, vừa đi vừa lúc lắc cánh tay của tôi.
Nếu khi đó chúng tôi cũng nắm tay nhau như thế này, tai nạn đó sẽ không xảy ra. Nghĩ về chuyện đó, tôi nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn của Nazuna, khi
“Anh, bàn tay Nh to quá.”
Con bé đột nhiên lên tiếng.
“Da chai hết cả này. Sẹo đầy ra này. Giống của bố với ông quá.”
“Thật à?”
“Vâng. Anh đã mạnh hơn rồi. Anh đã luyện tập rất nhiều ở võ đường của ông nhỉ.”
“…Vì anh quá yếu.”
Tôi chẳng có chút thiên bẩm võ thuật nào, không như bố của mình.
Ngay cả ông tôi, người lúc nào cũng cà giỡn, bảo tôi rằng “Như thế mà con muốn tiếp quản võ đường này à? Bỏ đi.” với vẻ rất nghiêm túc.
Bỏ đi. Không hợp. Bất tài. Tôi đã bị xỉa xói như thế. Rất rõ ràng.
Chẳng có mục đích. Không có tinh thần chiến đấu. Không có cả tham vọng. Như thế thì chẳng bao giờ thuần thục được võ thuật. Sẽ chỉ dừng lại ở mức tự vệ. Khi ông nói với tôi như thế, tôi đã rất sốc. Đó là lý do tại sao có một thời gian tôi đã không đến võ đường.
Hồi đó, tôi không có ý định trở nên mạnh hơn. Tôi chỉ tập cho vui. Tôi chỉ ngưỡng mộ hai con người mạnh mẽ - bố và ông. Đó là lý do ngu ngốc duy nhất làm tôi muốn tập võ.
Chỉ với nhiêu đó thì bạn sẽ chẳng bao giờ mạnh hơn.
Nhưng. Nhìn vào lòng bàn tay của mình, tôi tự hỏi: Tại sao mình lại muốn trở nên mạnh hơn? Tại sao mình lại không bỏ cuộc?
Phụt máu, gãy xương, liên tục thất bại. Luyện tập và luyện tập và luyện tập. Tôi bước đi một cách mù quáng. Như một người bị kích động, tôi chỉ chăm chăm bước về phía trước.
Tôi đã quên lý do tại sao mình lại muốn trở nên mạnh hơn.
“Anh mạnh lên rồi đấy.”
“Anh ghét việc mình không có chút sức mạnh gì.”
Tôi vẫn còn nhớ khá rõ việc tôi đã ghét bản thân yếu ớt của mình vì không thể làm gì khi Nazuna bị xe tông. Tôi cũng nhớ là mình đã thề rằng sẽ bảo vệ Nazuna sau khi em ấy bình phục.
Nhưng không hiểu sao có cảm giác đó không phải là lý do duy nhất.
Có phải chuyện đó chỉ dành cho Nazuna không?
Tôi không nghĩ vậy. Nỗi đau, nỗi kích động, nỗi buồn, cảm giác khi tôi cung tay lại, tôi cảm thấy tất cả đều dành cho một người khác. Khi nghĩ về điều đó—đầu tôi lại bắt đầu đau.
Có thể tôi đã quên chuyện gì đó quan trọng chăng?
Đột nhiên, tôi thấy mình có linh cảm về chuyện này.
“…Anh ơi, có chuyện gì thế?”
Vẻ mặt lúc nãy của tôi chắc trông không được ổn. Nazuna đang lo lắng nhìn tôi.
Whoops. Không tốt. U ám như thế này vào buổi sáng là không tốt.
Tôi thò tay vào cặp và lấy ra chú chó bông – có bộ lông trắng muốt và đội chiếc mũ đỏ, món mà tôi đã gắp được hai ngày trước. Tôi đặt nó lên đầu, la lớn.
“Kết hợp – Shinomundog!”
“Anh, anh thích bé chó đó à?”
“Ừ.”
Nắm tay Nazuna, tôi bước tiếp đến trường với chú chó bông trên đầu, thầm nghĩ việc tặng nó cho Mad Dog Elni khi chúng tôi gặp nhau lần sau.
Phần 4
Tiết 4 kết thúc, giờ ăn trưa đã tới~. Thuòng thì đây sẽ là một buổi ăn trưa vui vẻ, nhưng…tôi gặp rắc rối rồi.
“…Cậu làm gì thế?”
Ngồi đối diện, Asada lo lắng hỏi tôi.
“Gogyou-san lườm mày sáng giờ đấy.”
Phải. Tôi cũng nhận thấy được ánh nhìn của cổ.
Tôi sợ là do hai ngày trước mình đã chúi đầu vào ngực cổ ở khu mua sắm.
“Tao giúp gì được không?”
Tên Asada mà cũng thốt ra được mấy lời đáng tin cậy đó à.
“Mày thì làm gì được. Nhưng mà nếu mày cứ khăng khăng như thế thì tao đành phải nhận lời đề nghị của mày thôi. Nghe nè.”
(Trans’s: Tsundere Shinobu )
“Không phải là tao quan tâm đâu nhé, nhưng lúc nào mày cũng tự phụ thế nhỉ. Cơ mà tới mức này thì trông cũng ngầu đấy.”
“Đừng có ‘đổ’ vì tao chứ.”
“D-Dừng lại đi. Đừng có ngậm cà rốt như đang hút xì gà thế. Nếu mày cứ như thế thì tao, tao…tao sẽ…đổ mày mất.”
Asada nói chuyện nghe tởm vãi.
Tôi tính không thèm hỏi ý kiến của nó luôn, nhưng – thử thì cũng đâu chết ai.
“Asada, nghe này. Thật ra, có một tai nạn…và kết quả là tao dúi đầu vào ngực của Gogyou-san.”
Nghe tôi thật thà thuật lại chuyện đã xảy ra xong,
“Nói lại coi, thằng khốn.”
Đột nhiên, Asada đứng bật dậy, la lên.
“Mày đùa à? Mày đùa thôi, đúng không? Hãy nói là đúng như thế đi!”
“Ờ thì đúng thế.”
Tôi kiêu ngạo gật đầu như tên đó yêu cầu, làm cho Asada hung hăng hơn.
“Không thể tha thứ. Tao sẽ không tha thứ cho mày! Tao bực rồi đấy! Bực hết cỡ rồi đấy.”
“Im dùm. Cho mày miếng bó xôi này, tha cho tao dùm.”
“Yay~”
Bó xôi đã làm Asada bình tĩnh lại.
“Vậy, Asada. Nói tao nghe Gogyou-san thích thứ gì đi.”
“…Cái? Mày muốn tặng quà để làm lành à? Nhục quá đấy.”
Tên đó vừa nói vừa nhai đống rau của tôi.
“Asada, cho mày phần trứng chiên mà mày thích này. Có gì để nói không?”
Tôi huơ huơ miếng trứng trước mắt nó.
“Mày biết đấy, bên ngoài thì trông vậy thôi, chứ thật ra Gogyou-san rất thích động vật. Nghe đồn là cô ấy thích chó lắm.”
Asada trả lời ngay lập tức. Người bị mua chuộc bằng trứng, chỉ có thể là Asada Kouta.
“Mhm. Chó, à. Rồi, không còn cách nào khác. Tao sẽ tặng mày cho cô ấy vậy.”
“Cái gì, tao là chó Shiba mà.”
Chó Shiba cũng là chó thôi. Tôi không biết Asada đang ảo tưởng cái gì, nhưng mà Gogyou-san không đời nào chịu nhận một con chó ngốc như thế này đâu.
“Nghiêm túc mà nói, tốt nhất mày nên đi xin lỗi đi.”
“Thằng vô dụng như chú không có quyền nói câu đó.”
“Lại tự phụ nữa rồi! Nhưng mày như thế cũng hấp dẫn và tuyệt vời lắm~”
“Tởm vãi!”, tôi nói vào mặt Asada. Nhưng mà, tôi cũng nghĩ như thế.
Tôi phải xin lỗi Gogyou-san đàng hoàng.
Nên tôi đã chờ một cơ hội để xin lỗi trong giờ nghỉ trưa. Nhưng mà một người nổi tiếng như cô lúc nào cũng có một đám đông vây quanh, nên thật sự thì tôi chẳng có được cơ hội nào cả.
Ngay cả tôi cũng thấy khó khăn khi chen vào giữa lúc Gogyou-san nói chuyện và nói “Xin lỗi vì đã dụi đầu vào ngực cậu!”.
Tôi lo sốt vó lên, không biết nên làm gì, và rồi thì…tan học.
“Ừm, hôm nay mình không có hứng thôi. Mai làm cũng không sao. Canh thời điểm đúng lúc cũng rất quan trọng mà.”
Tôi tự bào chữa và định đứng dậy, khi
“Nanjou-kun, chúng ta nói chuyện được không?”
Tôi bị gọi tên đột ngột từ phía sau, nó làm tôi ngạc nhiên đến mức không thể đứng lên.
Giọng nói đó, chắc chắn là của Gogyou-san.
L-Làm gì đây. Tôi chưa chuẩn bị tinh thần mà.
Chắc chắn là nếu quay lại, mình sẽ bị hạ gục bởi một tràng “Biến thái! Thèm ngực! Cuồng ngực! Yêu quái ngực!, và rồi ngày mai mọi người trong lớp sẽ tránh xa tôi. Tôi không quan tâm đến chuyện bị lảng tránh, nhưng dù gì thì tôi cũng phải xin lỗi Gogyou-san đàng hoàng.
Tôi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh, rồi quay mặt lại.
Gogyou-san không có vẻ gì là giận dữ cả, cô ấy vẫn nói chuyện với ánh mắt bình thường như mọi khi.
Ngạc nhiên thật. Nhưng mà tôi sẽ vui vẻ chấp nhận cái sự ngạc nhiên này.
Mặc dù nghĩ rằng cổ không có giận đâu, nhưng mà tôi không thể mất cảnh giác được.
Tôi ra vẻ khúm núm,
“Cậu cần gì à? Nếu là cậu thì mình sẽ thu xếp thời gian cho. Có chuyện gì không?”
Ngoài mặt thì cười thế thôi, chứ bên trong tôi đang đổ mồ hôi hột đây.
Gogyou-san nhìn tôi chằm chằm, rồi nói.
“Nanjou-kun. Cậu nói là hồi nhỏ cậu có thực hiện nghi thức triệu hồi quỷ, nhưng mà hiện giờ cậu có đang tiếp tục làm việc đó không?”
Cổ trông rất nghiêm túc.
Au, tôi giống kẻ xấu đến thế sao?
Hay đó là cách cô ấy lăng mạ mình? Cuối cùng thì Gogyou-san vẫn giận à?
Ông trông như tội phạm, nên đêm nào cũng chạy vòng vòng làm chuyện phi pháp chứ gì. Tôi chắc là đó là những thứ mà Gogyou-san muốn nói……Đau lòng quá.
“…Gogyou-san này, đó đúng là lỗi của mình. Mình xin lỗi mà, đừng dùng những lời lẽ tàn nhẫn như thế chứ.”
“Hểể? C-Chờ đã. Không, mình đâu có nói xấu cậu đâu. Không phải thế. Lúc trước mình có nói rồi mà, phải không? Mình có thể cảm thấy một cái gì đó xấu xa phát ra từ cậu.”
“Hóa ra cậu đã nói xấu mình từ lúc đó à?”
“Đã bảo là không mà!”
Gogyou-san phẩy phẩy tay phủ nhận khi tôi vẫn còn đang sốc.
“Ý mình muốn nói là nó càng lúc càng mạnh hơn. Nên mình thấy hơi lo…..”
Lúc Gogyou-san nói, cô bạn học Minami của chúng tôi chạy đến, tà váy bay phấp phới. Minami – người thường hay ăn trưa với Gogyou-san, cười ‘Hehehe’, làm tôi rùng mình.
“-Nanjou-kun. Cậu chắc là mình không làm gì xấu không? Gogyou-san có linh cảm tốt lắm đấy. Nói đâu là đúng đó nhé. Gần đây nè, Yanase-san ở lớp 3, lúc nào cũng gặp vận xui, đã hỏi thăm Gogyou-san, và cậu ấy đã bảo là “Cậu đang bị một linh hồn xấu xa ám”—”
“Rồi sao nữa? Gogyou-san bắt cô ta mua một cái bình gì đó đắt tiền à?”
“Không! Cậu ấy đã làm lễ trừ tà đấy! Vì cậu ấy biết cách làm mà! Nên, liệu hồn mà nghe cho kỹ đi nhá!”
Không hiểu sao Minami lại ưỡn ngực tự hào, giống như nãy giờ cổ đang nói về mình vậy.
Lúc đó, bộ ngực của cổ cứ lắc qua lắc lại, nhưng nếu so với hai quả dưa của Luna thì, nó giống như một cái gì đó bé bé xinh xinh thôi. Tôi lạnh lùng nghĩ “Còn một quãng đường dài đấy cô bé”.
“…Mhm, trừ tà à.”
Tôi nhìn đi chỗ khác, và gật gù, nửa tin nửa ngờ.
“A, cậu không tin kìa. Cậu hổng có tin hả, Nanjou-kun. Ông trời sẽ trừng phạt cậu vì cái tội này đấy! Được rồi, xin lỗi mình ngay đi. Mua cho mình hộp nước ép nữa. Nếu làm ngay thì mình sẽ tha thứ cho cậu.”
“…Cậu nghĩ cậu là ai thế? Nói nữa là mình tét đít bây giờ.”
Tôi dọa cô gái tự mãn Minami, khi
“D-Dừng lại. Nếu cậu làm thế thì, mình sẽ đổ mất~”
Minami lấy tay ôm mông chạy.
Đúng là một cô nàng kỳ lạ. Tôi quay lại nhìn Gogyou-san.”
“Ừm, cái thứ xấu xa ấy, nó có nguy hiểm không? Dù rằng mình cũng không tin mấy chuyện như thế này đâu.”
“…Nói thật thì, khá là tệ đấy. Vậy nên mình mới lo. Nanjou-kun, gần đây cậu có gặp chuyện gì lạ không?”
Lạ, à…
“Nếu có gì lạ, thì chính là việc mình đã có thể biến thành Shinomundog.”
Tôi vô tư nói, làm cổ phải lườm tôi. Tôi hiểu mà.
“Sh-Shinomundog?”
Gogyou-san nghiêng đầu nhìn tôi một cách khó hiểu. Tôi bèn lôi phần thưởng của trò gắp thú – một chú chó bông, từ trong túi ra và đội lên đầu.
“Dung hợp – Shinomundog! Mình là chó! Mình khỏe! Và ngầu! Gâu!”
“Gâu.”
Không hiểu sao, Gogyou-san lại đột nhiên phụ họa bằng một tiếng “Gâu”. Và còn nụ cười dễ thương đó nữa chứ. Giống như khuôn mặt của một cô bé ngây thơ. Tôi lấy chú chó bông đó ra, đưa sang phải – Gogyou-san nghiêng đầu sang phải, đưa sang trái – cổ nghiêng đầu sang trái, đưa nó lên cao thì cổ ngước cổ lên, còn hạ nó xuống thì cổ cúi người xuống.
Vui thiệt. Tôi ném nó đi để thử cổ, và Gogyou-san bật người nhảy lên và chụp lấy nó một cách điệu nghệ. Và rồi cổ lên tiếng khi ôm chú chó bông vào ngực.
“Sao cậu lại ném nó. Tội bé quá. Nó bị đau thì sao!”
M…Mình làm cổ giận rồi.
“Vậy thì, cậu giữ nó đi, Gogyou-san.”
“Được không?”
Mắt của cô lấp lánh. Tôi định tặng nó cho Elni, nhưng giờ thì tôi sẽ tặng nó cho Gogyou-san thay lời xin lỗi. Cô ấy có vẻ thích nó.
“Nhớ đặt tên cho nó đấy, nghe chưa?”
“Dĩ nhiên rồi. Mình sẽ nghĩ một cái tên cho.”
Gogyou-san trông rất hăng hái.
“Cảm ơn cậu nhé. Mình tưởng đã hết hy vọng khi không lấy được nó lần trước rồi.”
…Mh? Không lấy được nó lần trước?
“Ý cậu là, hai ngày trước, cậu đứng ở chỗ máy gấp thú là để lấy chú bé này à?”
“Vâng. Mình chợt thấy nó khi đang đi mua sắm—”
Không hiểu sao cô chợt đỏ mặt lên, và cúi gằm xuống.
“Có chuyện gì thế?”
“…Ư-Ưm, mình xin lỗi. Mình nghĩ nếu không nhắc lại chuyện đó thì sẽ không sao, và khi cậu đến nói chuyện bình thường với mình, mình lại đòi hỏi cậu……mình thật sự xin lỗi vì lúc đó.”
Gogyou-san đột ngột ngẩng đầu lên.
Vì vài lý do nào đó, nạn nhân, người có bộ ngực bị xâm hại, đang xin lỗi.
“Mình biết đó chỉ là tai nạn. Mình biết là cậu chỉ cố giúp mình. Nhưng mà mình lại xấu hổ đến mức bỏ chạy. Mình thật là kẻ đáng khinh mà.”
Cảm thấy hạnh phúc khi đầu mình nằm giữa ngực cô ấy, tôi cũng đáng khinh lắm đấy chứ.
“Không đâu Gogyou-san. Đó là lỗi của mình. Của mình mình. Nên cậu đừng lo về chuyện đó. Thật ra thì, cậu có quyền sỉ vả mình bao nhiêu cũng được.”
“Sao mình có thể. Ý mình là, cậu đã cố giúp mình.”
“Mình có giúp được gì đâu. Chủ yếu chỉ có mỗi việc bay trên không thôi. Đám đó tự bỏ chạy mà.”
“Ư, mình xin lỗi. Cậu có đau không?”
Có vẻ do ghét chính bản thân mình vì những việc đã làm, Gogyou-san trông còn có vẻ hối lỗi hơn. Tôi nhanh chóng lắc đầu.
“Không, mình ổn mà, đừng lo.”
“…Thật không? Cậu không đau à?”
“Dĩ nhiên rồi. Cậu nghĩ mình là ai thế? Đừng coi thường một người tuyệt vời như mình chỉ vì cậu tham gia được giải kendo quốc gia nhé, quý cô.”
Tôi chọc cô ấy khi thấy khuôn mặt buồn bã của cô. Bỗng nhiên, cô ngạc nhiên hỏi.
“…Nè, mình hỏi cái này được không?”
Cổ ngượng ngùng nói.
“Vậy là cậu biết mình có tập kendo à?”
“Ừ. Và cả chuyện cậu rất mạnh nữa. Asada huyên thuyên đủ thứ chuyện anh hùng về cậu mà.”
Khi thấy tôi gật đầu, Gogyou-san có vẻ xấu hổ.
“…Nếu cậu đã biết thế…thì tại sao cậu lại giúp mình?”
“Mh? Ý mình là, cậu đã rất hoảng sợ, đúng không?”
Nghe tôi nói thế, Gogyou-san thần người mất một lúc, và rồi gật đầu “…Vâng” với một nụ cười bẽn lẽn.
Tôi biết là cô ấy sợ. Những câu chuyện mà Asada kể về việc cô ấy giúp những cô gái bị mấy tên dai như đỉa trêu chọc là một chuyện, nhưng chính mình bị trêu chọc thì lại là một chuyện khác. Nói thẳng ra thì, áp lực đó giống như sự khác nhau khi nhìn thấy một tên sàm sỡ, và bị sàm sỡ vậy.
Tôi, một cậu bé bị một tên đàn ông quấy rố…rầy trên tàu hỏa khi còn nhỏ, hiểu rõ điều này nhất. Lúc đó tôi đã rất sợ. Tiếng khọt khẹt của tên đó…Thôi, tốt nhất là không nên bàn về chuyện này nữa.
Quay lưng lại với Gogyou-san, người vẫn đang xoa xoa chú chó bông, tôi nói.
“Rồi, nhớ giữ gìn nó nhé.”
“A, vâng. Cảm ơn cậu. Cậu tốt thật đấy, Nanjou-kun.”
Khi thấy tôi quay người đi, Gogyou-san nói tiếp với vẻ ngạc nhiên trên mặt.
“Ai cũng nói cậu là một người đáng sợ, dạng như là ác quỷ hay yêu tinh gì đó. Nhưng mà mình không sợ đâu, cậu tốt thế này kia mà.”
“…Mình không rõ là cậu đang khen hay sỉ vả mình nữa, nhưng mà cái ánh nhìn ngạc nhiên đó của cậu thô lỗ lắm đấy.”
Mà thật ra thì, đám trong lớp gọi tôi là ác quỷ với yêu tinh thật à?
Tàn nhẫn quá. Một quý ông như tôi sao lại bị gọi như thế chứ.
“Èo, mình đi đây. Cậu đến CLB Kendo của mình hay gì gì đó đi. Và, cậu có thể vừa la lên ‘Tóm được ngươi rồi!’ vừa xử một học sinh nào đó trên hành lang đấy.”
“T-Tóm được? Mình không có làm mấy chuyện như thế.”
“Nói thế chứ lúc nào cậu cũng mang một thanh kiếm, đúng không?”
Tôi giỡn giỡn và chỉ vào thanh kiếm tre trên tay Gogyou-san.
“Hểể? C-Cậu biết cả chuyện mình có một thanh kiếm cất ở đây à?”
Gogyou-san trông cực kỳ kinh ngạc.
Có một thanh kiếm thật ở đó à? Tôi hy vọng là cô ấy chỉ đùa, nhưng mà mỗi người mỗi cảnh, tôi quyết định không hỏi thêm về nó nữa. Cúi đầu chào tạm biệt, tôi quay người bước đi, khi mà cô ấy nói “A, chờ đã Nanjou-kun. Chúng mình đi với nhau một lúc đi.”
Và thế là chúng tôi đi xuống lầu dưới cùng với nhau.
“Mình nên đặt tên gì đây?”
Cô hỏi tôi bằng một nụ cười.
Có vẻ như Gogyou-san rất hài lòng về những gì mình đang có. Trông cô khá là vui.
Tôi dừng lại, khoanh tay, và nghiêm túc nghĩ về một cái tên nào đó.
Bắt chước tôi, cổ cũng dừng lại và nhìn chằm chằm vào chú chó bông. Cả hai chúng tôi đứng giữa hành lang và vắt óc nghĩ một cái tên phù hợp. Khi đã quyết định được cái tên “Hayato” cho nó, tôi chia tay với Gogyou-san.
Trên đường về nhà, tôi tự hỏi.
Cái thứ xấu xa mà Gogyou-san nói đến, là gì?
Rõ ràng là cổ đã bị chú chó ám ảnh đến mức quên luôn vụ này…nhưng Minami đã nói gì đó về “trời phạt”. Chuyện đó có thể xảy ra không?
Chợt nhìn xuống, cái nhẫn mà Elni tặng đập vào mắt tôi.
Mhm. Nhắc mới nhớ, tôi chắc chắn là vụ này chỉ mới xảy ra sau khi tôi đeo nó.
Gogyou-san nói tôi hôi…
Đừng nói là cái nhẫn này bị nguyền nhá?
Đáng sợ quá.
Lần sau gặp Elni thì phải hỏi cái này mới được.
Phần 5
“Về rồi đây.”
Tôi mở cửa trước, bước vào nhà. Nhìn đồng hồ, bảy giờ rưỡi hơn. Trễ thật đấy. Muộn hơn tận ba tiếng đồng hồ.
Trên đường về nhà, tôi đã ghé qua một hiệu sách để mua một cuốn tiểu thuyết, nhưng đó không phải là lý do làm tôi trễ.
Không hiểu sao một đàn dơi lại tấn công tôi ngay trên đường.
Đừng nói là tụi nó có liên quan đến cái ‘sự xấu xa’ mà Gogyou-san nói—vừa nghĩ như thế, tôi vừa chống cự với đám dơi và chạy về nhà, nhưng mà muộn thật.
Đáng ra tôi nên đuổi theo lũ dơi đó.
“Shinobu-san, mừng anh đã về.”
Như mọi khi, Luna vội ra đón tôi với một nụ cười.
“Để em xách túi của anh.”
“Không. Trong trỏng có một cuốn truyện ecchi, nên hôm nay cậu khỏi cần đụng vào nhá.”
Nhưng Luna chỉ nói “Không sao. Em sẽ không vứt nó đi đâu.”, với một nụ cười.
Chống cự vô ích, nên tôi đành để Luna lấy cái túi của mình.
“Nhớ trả nó đấy, biết chưa? Thề đi! Mình hổng biết mình sẽ làm gì cậu nếu mà cậu nói dối đâu!”
Khi tôi đang làm những động tác bí ẩn bằng hai bàn tay của mình,
“Tránh đường.”
Tôi đột ngột bị tấn công vào bụng. Chính xác là, bị đá – bay vào tường.
Khỏi cần hỏi cũng biết ai đã làm chuyện này. Chỉ có mẹ tôi mới có thể dùng những cách bạo lực không cần thiết như thế.
Chết tiệt. Tôi chẳng nghe thấy gì khi bà ấy lại gần, như mọi khi.
Nhưng đúng là tôi đã không đề phòng. Không thể né được đòn hồi nãy, mình vẫn còn non và xanh lắm. Chuyện này sẽ không xảy ra nếu như tôi bọc ‘khí’ xung quanh cơ thể mình. Tôi đã không đề phòng khi ở nhà. Nụ cười dễ thương của Luna đã lảm tôi mất cảnh giác. Đây là lỗi của Luna.
“Cậu phải chịu trách nhiệm đấy, Luna!”
“Hểể? N-Nhưng mà em chưa làm gì mà. Em chỉ muốn xách phụ túi của anh, và rồi nói chuyện một chút trong phòng của anh…….vậy thôi mà…”
“Mình có thằng con tệ hại thật.”
“Xem ai đang nói kìa. Mẹ không thấy mình quá tàn nhẫn khi đá thằng con yêu dấu của mẹ khi nó vừa về nhà à? Mẹ có điểm nào giống một bà mẹ bình thường không!”
Khi tới phần tôi nói bà là ‘đồ ngốc’, tôi đã bị trừng phạt, bởi ‘bàn tay thép’ cùa bà.
Nếu mà Luna không cứu thì giờ tôi đã rên lên đau đớn rồi.
“Tomoe-san, xin đừng bắt nạt Shinobu-san. Anh ấy sợ rồi. Anh ấy còn đang đau đến mức run lẩy bẩy kìa.”
“Nó chỉ làm bộ thôi. Làm bộ thôi, nghe chưa con. Mà thật ra thì, con phải nổi giận chứ, Luna-chan. Tên ngốc này đã nói là “Hôm nay mình sẽ về sớm~yay. Mình sẽ chơi với Luna~yay”, nhưng rồi nó có về nhà sớm đâu. Con đã phải chờ nó suốt mà.”
“Shinobu-san chỉ bận thôi. Chắc anh ấy phải làm gì đó ở trường.”
“P-Phải rồi, Shinobu-san chỉ bận thôi. Cậu ấy bị dơi tấn công trên đường về và phải mở đường máu thoát thân. Thật đấy.”
Tôi lặp lại “Thật mà” với bà mẹ giận dữ của mình, nhưng hình như bà chẳng tin tôi chút nào.
“Cậu tin mình mà phải không, Luna?”
Tôi nhìn Luna bằng ánh mắt van lơn.
“…Dơi.”
Không hiểu sao nét mặt của Luna trở nên nghiêm trọng.
“…Hể? Cậu cũng không tin mình sao?”
“Ế? K-Không. Không phải vậy. Em tin mà. Em tin! Chỉ là có một chuyện—A, xin anh đừng làm vẻ mặt như thế.”
“…Shinomun về phòng đây.”
“Auu, anh ấy buồn rồi. Làm sao đây. Mình làm sao bây giờ?”
“Kệ nó đi con. Mà nó đột tử luôn thì càng càng tốt.”
“T-Tomoe-san kỳ quá! Phải đối xử tốt hơn với Shinobu-san chứ!”
“Luna-chan, lúc con giận trông cũng dễ thương quá.”
“…Hể?—Ế, kyaa. T-Tomoe-san, d-dừng lại đi mà. Cô đang chạm vào đâu thếếế~ D-Dừng lại đi…Ya~…”
Bước về phòng, tôi có thể nghe thấy Luna và giọng nói thích thú của mẹ mình từ phía sau.
Shinomun nghe được mấy đoạn như “Ngực bự này”, “Ya~…”, nhưng Shinomun sẽ bơ nó đi. Shinomun buồn rồi. Shinomun hổng có ghen tị đâu, thật đấy.
Về phòng, tôi lôi cuốn tiểu thuyết mới mua ra từ cái túi mới lấy lại từ tay Luna. Tôi sẽ xoa dịu trái tim đang chảy máu của mình bằng việc đọc sách. Tôi nhìn xuống cuốn tiểu thuyết.
Mà nói trước nhé, đó chẳng phải truyện ecchi gì đâu.
Cuốn tiểu thuyết mới ra này là một tập trong bộ tiểu thuyết ưa thích của tôi. Tập trước ra cách đây nửa năm, và giờ thì tập này mới ra lò. Tôi hóng cuốn này từ lâu rồi.
“…Hử? Đâu rồi ta?”
Nửa năm rồi còn gì.
Tôi đã quên béng tập trước đã để ở chỗ nào.
Bạn có thể muốn những cuốn sách ưa thích của mình được đặt cùng một chỗ. Nhưng vì tôi có quá nhiều sách nên rất là mệt khi phải sắp xếp chúng theo thứ tự.
“Đâu rồi?”
Tôi lôi từng cuốn một ra, tìm cuốn mình đang cần…và rồi, tôi thấy một cuốn sách đen tuyền nằm ở trong góc.
Tự hỏi không biết nó là gì, tôi lôi nó ra, nhưng nó không có tựa đề.
Cái gì đây.
Một cuốn sách cực kỳ nổi bật, tỏa ra thứ khí quái gở báo hiệu điềm chẳng lành.
“…Mình mua cái này ở đâu nhỉ?”
Tôi đọc lướt qua vài trang. Ở một trang viết bằng tiếng Anh, có những bức vẽ về trận pháp và một số bức hình kỳ dị về những con người và con vật dùng để hiến tế.
Không còn gì nữa, đây là một cuốn sách ma thuật hắc ám. Mình đúng là ăn gan cọp mới dám mua cái này hồi tiểu học.
Chỉ vì thấy nó trong một tiệm sách cũ, không có nghĩa là tôi phải mua nó. Hơn nữa, tôi nhớ mình đã dùng từ điển giải nghĩa những từ tiếng Anh đó để có thể triệu hồi một con quỷ. Nhưng mà từ đầu thì, tại sao tôi lại muốn triệu hồi quỷ nhỉ?
Tôi nhìn chằm chằm vào cuốn sách—THỊCH. Cơn đau đột ngột chạy xuyên qua đầu tôi, dữ dội hơn hết thảy. Nó đau muốn nứt sọ, làm nước mắt tôi trào ra. Mắt tôi mờ đi, và những hình ảnh vụn vặt xuất hiện trong đầu tôi.
Màu đỏ của máu. Tôi đang khóc. Một nụ cười. Một bàn tay giơ ra. Ai đó đang được xoa đầu. Ấm. Một cô gái đang khóc. Tôi đang khóc. Một bé mèo bông—những hình ảnh chớp tắt trong đầu tôi, làm cơn đau trở nên dữ dội hơn.
Không thể chống lại được, tôi khụy xuống sàn, rên rỉ…Nhưng khi lắc lắc đầu đứng dậy, cơn đau biến mất hoàn toàn và tôi quên sạch mọi thứ mình vừa thấy.
Có lẽ vì tôi đã buông cuốn sách ra.
Tôi nhìn chằm chằm vào nó, không nói gì.
“…Nên quăng nó lại chỗ cũ thì hơn.”
Tôi cẩn thận cầm nó lên và đặt vào trong kệ.
Mạch tôi đập nhanh hơn, nhưng đang tự hỏi chuyện gì vừa mới xảy ra, khi
—CỐC, CỐC
Đột nhiên, có tiếng ai đó gõ cửa. Tôi cau mày, ngạc nhiên.
“A-Ai đó! Ăn trộm à?”
“Ế? E-Ehem, là em.”
Tôi nghe thấy tiếng Luna ở phía sau cánh cửa. “Ưm, anh còn giận chuyện lúc nãy à? Em không có nghi ngờ anh đâu. Em tin mà.” Luna tiếp, nhưng mà chuyện hồi nãy là sao ta?
Đáng nghi, đáng nghi. Có phải là Luna thật không? Cái người ở bên kia chỉ nói “Là em” thôi. “Chỉ nói “Là em” thì sao mình hiểu được. Xưng danh đi. Và rồi gảy. Gảy như điên.”
“G-Gảy cái gì ạ?”
“…Ghita chăng?”
“Xin lỗi, nhưng em không chơi được ghita.”
“Vậy thì học cách chơi rồi báo cáo lại cho tôi sau. Mà, xưng danh cái đã.”
“Shinobu-san, em là Luna đây.”
“Thật không? Có thật là Luna không?”
“Vâng, là em, Luna đây.”
Một giọng nói dịu dàng. Tôi chắc rằng Luna đang mỉm cười sau cánh cửa. Nhưng mà tôi vẫn chưa có ý mở cửa đâu.
“Nếu là Luna thật thì phải trả lời được mấy câu này. Trả lời, và chứng minh mình là Luna đi.”
“Em sẽ cố gắng.”
Không hiểu sao Luna có vẻ hăng hái hẳn lên. Sao vậy nhỉ, bình thường thì chẳng ai thích làm ba cái này…Lẽ nào cô ấy vui khi mình chú ý đến cô? Sao thấy giống bản tính của mấy bé chó quá. Rồi, tìm câu nào dễ dễ nào.
“Câu hỏi thứ nhất. Ngực Luna cỡ bao nhiêu? Chọn một trong ba phương án sau: 1) D-Cup. 2) E-Cup. Và 3) F-Cup. Rồi, câu trả lời là?”
“E-Ehem…không có cái nào đúng hết…”
“Chúa ơi! Vậy cỡ ngực thật sự là?”
“Ư-Ưm, trên một mức nữa ạ.”
Luna ngượng ngịu trả lời.
Chúa ơi. Năng lực chiến đấu của Luna đã vượt quá kỳ vọng của tôi. Còn có thể bự hơn cả lựa chọn thứ ba à? Chúa có tha thứ đi chăng nữa thì tôi cũng không bỏ qua đâu! Phải.
“Cậu vừa biến rất nhiều phụ nữ thành kẻ thù đấy.”
“L-Làm gì có. Anh bảo em trả lời, nên em đã nén sự xấu hổ của mình lại để trả lời rồi mà!”
“Phải, cậu làm tốt lắm. Vào được rồi đấy.”
“A. Vậy em xin phép.”
Nắm đấm cửa xoay theo lời nói của cô và cánh cửa mở ra. Luna đứng đó, đỏ mặt.
“Vậy cậu cần gì? Mà, vai mình mỏi quá, mát xa nó dùm mình đi.”
“Vâng.”
Luna hạnh phúc tiến lại gần, nhưng giữa chừng cô khựng lại, khẽ lắc đầu như vừa nhớ ra chuyện gì đó.
“Shinobu-san, bữa tối đã sẵn sàng rồi. Em sẽ mát xa vai cho anh sau, được chứ?”
Thêm bộ đồng phục hầu gái nữa là cô ấy thành một hầu gái chính hiệu rồi.
Khi tôi nghĩ cách bắt mẹ mình mặc đồ hầu gái cho Luna, tôi cùng với cô ấy bước về phòng khách.
Và tôi đã quên đi cuốn sách ma thuật hắc ám kia.