“Ah, không, không phải chỗ đó mà…”
Cùng với tiếng mưa rơi ngoài hiên, một âm thanh đầy gợi cảm vang lên từ phòng tôi.
“Yah, không… Không công bằng mà…”
Nắm chặt chiếc bút máy trong tay, hai mắt tôi nhìn đăm đăm lên bàn.
Giọng nói quyến rũ ấy cứ vang lên sau lưng làm tôi không tài nào tập trung làm bài được. Tôi thở dài rồi xoay người lại, đối mặt với chủ nhân của giọng nói ấy.
Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là đôi chân xinh đẹp đang đung đưa. Mái tóc dài xõa xuống đến tận eo. Và chiếc quần lót màu trắng thấp thoáng bên dưới chiệc váy ngắn.
Tôi không bận tâm việc Machina chơi game trên giường mình, nhưng cô nàng lại không phòng bị tí nào khi làm thế. Nằm sấp xuống giường, tựa cằm lên chiếc gối và chơi game tay cầm mà cô nàng mượn từ em gái tôi, Nazuna, và cô nàng cũng chả thèm để ý gì đến tư thế nằm của mình nữa. Cứ mỗi khi cô nàng đung đưa hai chân, là tôi có thể thấy được chiếc quần lót nhỏ xinh quanh hông cô nàng.
Và hơn hết là, tiếng rên “A- Ahn…” hết sức dụ hoặc của cô nàng. Dời mắt khỏi chiếc quần lót của cô nàng, tôi mở miệng.
“Machina, cậu có thể nhỏ tiếng xuống một chút được không?”
Và gọi cô nàng tóc đỏ - Machina Liebelei Orangelo. Đáp lại lời gọi của tôi, Machina quay lại.
Ngay khi ấy, mái tóc dài, màu đỏ của cô nàng đung đưa, rồi đôi mắt màu hổ phách, gương mặt thẹn thùng và sự cân xứng đến mức tuyệt hảo ấy đập vào mắt tôi.
Machina, người con gái đang nhìn tôi lúc này, trông cô nàng như thể một nữ hoàng, là em cùng cha khác mẹ của người đẹp tóc vàng đang ăn bám tại nhà chúng tôi, Luna, và cũng là một con quỷ lai.
Từ khi chúng tôi gặp nhau, Machina đã nổi giận với tôi vì tôi đã triệu hội chị của cô nàng, Luna, đến nhân giới và cố biến em ấy thành nô lệ của mình – kết quả là, vài vụ xung đột đã xảy ra.
Trong một cuộc xung đột, tôi đã bị thương và phải nhập viện một lúc, nhưng cuối cùng thì tôi cũng đã làm hòa được với cô nàng.
Sau khi ra viện, tôi bảo Machina đến sống cùng với chúng tôi, và dĩ hiên là cô nàng đã chấp nhận, nhưng…chả hiểu sao, Machina luôn sang phòng tôi chơi, đọc manga hoặc là chơi game. Rồi sau đó cô nàng lăn ra ngủ, như thế này này.
Ở cạnh tôi, cô nàng không thèm phòng bị gì cả, nhưng tôi mong là cô nàng có thể có ý thức cảnh giác hơn một chút trong những tình huống thế này.
Thực ra là Machina đã xem giường của tôi như chỗ ở cá nhân của cô nàng, thế nên gần đây mỗi khi cố ngủ, tôi đều có thể ngửi được một mùi hương ngọt ngào còn vương lại trên đó, nhờ vậy mà tôi không tài nào bình tĩnh được.
Chắc chủ nhật tới này tôi phải phơi chăn của mình thôi. Nghĩ thế rồi, tôi đối mặt với Machina và nói.
“Mình không bảo cậu phải ra khỏi đây, nhưng mà cậu nên nhỏ tiếng một chút. Mình không tập trung làm bài được.”
Tôi ôn tồn chỉ ra cho cô nàng, để đáp lại, cô nàng bối rối nhìn tôi, nhưng chỉ trong thoáng chốc, rồi cô nàng tỏ ra cười khúc khích, tỏ vẻ thích thú và ngồi dậy. Cô nàng ngồi lên giường, vắt hai chân lên nhau. Trông cô nàng lúc này thực sự rất giống một nữ hoàng.
“À, Shinobu, mình đoán là cậu cũng thích chơi trò này phải không?”
“Không, không hẳn.”
“Tất nhiên là cậu phải thích thôi, thấy mình chơi vui vậy mà…Ơ? Chờ chút. Cậu vừa nói là “không hẳn’ sao?”
“Ừ, mình không thực sự muốn chơi lúc này. Mình đang cố học đây, vậy nên cậu giữ yên lặng chút nhé.”
Bị tôi từ chối thẳng thừng, cô nàng nhìn tôi chằm chằm đầy ngạc nhiên. Gương mặt của cô nàng cứ như thể cô nàng không tin những gì tôi đã nói ấy.
“C-Cậu không cần phải ép bản thân mình nói vậy đâu. Trò này thực sự rất chi là thú vị đấy.”
“Xin lỗi, nhưng mình không hứng.”
Cô nàng cố dụ dỗ tôi cùng chơi với mình trong tuyệt vọng, nhưng một lần nữa, câu trả lời của tôi làm cô nàng cụt hứng. Bị tôi từ chối, chẳng hiểu sao hai mắt cô nàng đẫm lệ.
“Đừng nói thế chứ, cậu thử đi mà! Đây, lại đây!”
Bây giờ thì cô nàng đã xuống nước năn nỉ chứ không giống như ra lệnh nữa. Với hai mắt ngấn nước, Machina vô vỗ lên phần giường bên cạnh mình.
Tôi thì muốn được tập trung làm bài hơn. Nhưng vì cảm thấy hơi có lỗi với cô nàng, thế nên để đổi gió, tôi sẽ chơi cùng với cô nàng một lúc vậy.
Tôi đứng dậy khỏi ghế và ngồi xuống giường. Ngay khi ấy, Machina tươi cười và đưa chiếc tay cầm chơi game cho tôi.
Đây là một game nhập vai hành động, ưu tiên về cách xử lý của người điều khiển nhân vật.
Mấy trò thế này tôi chơi cũng không đến nỗi nào, thế nên tôi cũng có thể về nước được như thường…hoặc cũng có thể là do tôi nghĩ thế thôi.
“Chẳng phải trò này khá khó sao?”
Ngồi sát bên tôi, cô nàng cúi xuống nhìn chiếc máy chơi game trong tay tôi, làm tôi không tài nào tập trung chơi được.
Bắp đùi hai chúng tôi chạm nhau, và ngực của cô nàng áp vào bắp tay tôi. Mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ người cô nàng làm khoang mũi tôi nhộn nhạo cả lên.
Mỗi khi cô nàng hoặc tay tôi khẽ chuyển động, cảm giác ngực của cô nàng ép vào tay tôi lại dâng lên…Trò chơi lúc này cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Bởi vì chỉ dành một nửa sự tập trung vào trò chơi, nên thậm chí còn chưa kịp hết một phút, trên màn hình chiếc máy đã xuất hiện dòng chữ đỏ “Game Over”.
“…Cậu chơi tệ quá.”
“Chờ đã nào. Tại ngồi chỗ này mình bị chói mắt thôi.”
“…Cậu có biết là lúc này trời đang mưa không?”
“Tim mình cũng thế.”
Tôi tả lời đại với Machina, lúc này đang chỉ tay ra ngoài cửa sổ, rồi ấn nút “Chơi lại”. Nhưng khi tôi khi tôi định làm vậy, thì một ai đó đã ngăn tôi lại.
“Shinobu, có lẽ mình nên cho cậu xem thế nào mới là chơi nhỉ?”
Khi tôi ngẩng đầu lên, Machina đã đưa gương mặt đầy đắc ý của mình lại gần. Mặt của cô nàng thực sự rất gần. Gần đến mức tôi có thể cảm nhận được cả hơi thở của cô nàng. Bất giác,tôi cúi xuống nhìn chiếc máy chơi game trong tay mình và từ chối cô nàng “Không cần đâu”. Nhưng
“Cứ nghe mình đi!”
Rồi cô nàng thậm chí còn nhích lại gần hơn và bắt đầu giải thích một cách hào hứng.
Ắt hẳn cô nàng muốn khoe khoang mình chơi game giỏi hơn tôi, nhưng bộ ngực của cô nàng lại ép vào người tôi còn hơn cả khi nãy nữa, và gương mặt xinh đẹp của cô nàng thực sự rất gần, làm tâm trí tôi gào thét điên cuồng. Cùng với đôi môi xinh xắn màu hồng đào của mình, lúc này đây, trông cô nàng thực sự rất hạnh phúc.
Trái ngược với ý chí trong tôi, bản thân tôi như bị gương mặt của cô nàng mê hoặc, và lời giải thích của cô nàng cứ từ tai nọ xỏ tai kia, chẳng đọng lại tí gì trong đầu của tôi.
“Vậy? Cậu hiểu chưa?”
Dù tôi chẳng hiêu mô tê gì, nhưng cô nàng vẫn hỏi tôi cùng với một nụ cười.
“Xin lỗi. Mình chẳng nghe được gì cả.”
“T-Tại sao!?”
Khi nghe lời xin lỗi từ tận đáy lòng của tôi, cô nàng tỏ ra tức giận.
Dù rằng cô nàng đang nhăn nhó mặt mày, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại biết là cô nàng không thực sự tức giận. Và lý do là bởi vì gương mặt của cô nàng trông có vẻ phụng phịu hơn là đáng sợ và cả chút gì đó dễ thương nữa.
“…Cậu dễ thương quá.”
Nhớ lúc trước, khi chúng tôi lần đầu gặp nhau, cô nàng chưa bao giờ thể hiện biểu cảm này, nghĩ vậy làm tôi cảm thấy khá vui, và vì cô nàng làm tôi nóng hết cả người, thế nên trong một phút bất cẩn, tôi đã buộc miệng nói toạc suy nghĩ thực sự trong đầu của mình. Nghe được câu trả lời phát ra từ miệng của tôi, hai má của cô nàng nhuộm đỏ một màu.
Thấy thế, bản năng muốn trêu chọc cô nàng bên trong tôi thức tỉnh.
‘Gì đây? Cậu ngương à?”
Tôi lấy tay chọc vào má của Machina và trêu cô nàng.
Trong khoảnh khắc, một cảm giác đàn hồi tựa như chạm vào một viên kẹo dẻo tấn công vào đầu ngón tay tôi.
Tuyệt vời. Sao da con gái lại mềm mịn thế này? Vẫn còn chưa hết ngạc nhiên, tôi chờ đợi phản ứng từ phía cô nàng.
Tôi dám chắc thể nào cô nàng cũng nổi trận lôi đình vì bị tôi trêu cho xem, nhưng…tôi không đoán được diễn biến lại xảy ra theo hướng này. Với gương mặt vẫn còn ửng đỏ, Machina trông chẳng có vẻ gì là khó chịu cả, rồi cô nàng nhướng mắt lên nhìn tôi.
“Geez…Tên ngốc…”
Cảm thấy ngượng vì câu nói của Machina, bất giác, tôi ngừng chọc má cô nàng. Khi tôi vội vã rụt ngón tay của mình lại, thì đôi môi anh đào của cô nàng đã nhích lại gần và như thể đang mời gọi, cô nàng nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay tôi.
Và đỉnh điểm là, khi Machina hé mở đôi môi anh đào xinh xắn của mình, làm đầu ngón tay tôi bị kẹp giữa chúng.
Một cảm giác mềm mại và mịn màng tỏa ra. Sự ấm áp đó làm tôi rùng cả mình. Ngón tay nằm giữa đôi môi của cô nàng dần trở nên ấm hơn và hơi ấm đó cũng ảnh hưởng đến cả hai má tôi. Nở một nụ cười tinh nghịch, Machina nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi của mình chạm vào đầu ngón tay tôi, trong khi hai mắt của cô nàng vẫn còn đang hướng về phía tôi. Rồi Machina cũng nhả tay tôi ra và nói.
“Lần sau là mình cắn cho đấy.”
“…Thịt mình không ngon đâu.”
Giả vờ bình tĩnh, tôi cố trả lời sao cho ngầu nhất có thể, nhưng chẳng hiểu sao Machina lại nhíu mày, rồi bất ngờ, cô nàng cắn llen6 ngón tay tôi.
“Ui da! Mình còn chưa kịp làm gì cơ mà!”
“Đợi cậu làm gì đó thì muộn rồi.”
Một lời tuyên bố thật tàn nhẫn. Bộ tôi là một tên tôi phạm tiềm tàng hay gì sao trời? Trong khi tôi xoa ngón tay bị cắn của mình, Machina ngoảnh mặt đi, lẩm bẫm, tỏ vẻ không hài lòng.
“…Không công bằng, khi chỉ một mình tôi tận hưởng nó.”
“Cậu vừa nói gì thế?”
Tôi chẳng tài nao nghe được cô nàng đang lẩm bẩm điều gì. Khi tôi bảo cô nàng nói lại, thì Machi quay lưng về phía tôi và úp mặt xuống giường. Rồi cô nàng tựa cằm mình lên gối và giận dỗi trả lời tôi.
“Không có gì. Shinobu ngu ngốc…”
Tôi thật chẳng hiểu chuyện là thế nào, nhưng chắc là tôi đã làm gì khiến cô nàng giận rồi.
“Là lỗi của mình. Mình xin lỗi, vậy nên cậu tha cho mình đi.”
Tôi cúi đầu nhận lỗi với cô nàng. Nghe vậy, Machina liếc mắt nhìn tôi.
Mà gương mặt lúc dỗi của cô nàng trong cũng đáng yêu nữa. Trong khi suy nghĩ của tôi vẫn đang lang thang theo hướng đó, thì sau một thoáng ngập ngừng, Machina lên tiếng.
“…Lần này cậu sẽ nghe tôi nói chứ?”
“Ừ. Cứ thế này thì mình không về nước được mất. Chỉ mình với.”
“Đành chịu vậy.”
Nghe tôi cầu xin, Machina gật đầu, không tỏ ra khó chịu mấy và duỗi thẳng người. Rồi khóe miệng cô nàng khẽ giãn ra, và một lần nữa, Machina nhích lại bên cạnh và ngả tựa vào người tôi. Sau đó cô nàng bắt đầu giải thích về trò chơi. Âm thanh của tiếng mưa rơi cứ lớn dần như thể một bản nhạc nền và khi tôi còn đang gật gù khi nghe cô nàng giải thích thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, và rồi một giọng nói trong thẻo như tiếng chuông vang lên, “Shinobu-san, em vào được không?”
Chủ nhân của giọng nói ấy là Luna.
“Được chứ, vào đi em.”
Khi tôi trả lời, cánh cửa phòng tôi hé mở và một gương mặt xinh xắn xuất hiện.
Mái tóc dài, óng ả màu vàng sáng bóng đung đưa khi em tiến về phía tôi. Và tên của người con gái sở hữu cơ thể tuyệt mỹ cùng khí chất giản dị đang bước vào kia là Luna.
Em là chị gái của Machina, người đang ngồi ngay bên cạnh tôi, và cũng là quỷ như Machina, nhưng…à thì, cũng có kha khá chuyện đã xảy ra thế nên bây giờ em đang ở nhờ nhà của tôi.
Vẫn nụ cười dịu dàng ấy, như mọi khi, em đưa tôi chiếc tai nghe điện thoại, và nói “Là Tomoe-san đó anh”. Rồi em ngồi xuống phía còn lại bên cạnh tôi, khi tôi nghĩ chuyện chỉ có vậy thì bất ngờ em ôm lấy tôi, miệng vẫn mỉm cười.
Ngay lập tức, bộ ngực đồ sộ của em nhận chìm cả cánh tay tôi trong nó. Một cảm giác mềm mai khôn tả từ bên trái cùng một hơi ấm dịu dàng tỏa ra từ cơ thể của người con gái khiến bộ não tôi như muốn tan chảy từ bên phải. Và thế là ý thức của tôi bay lên đến tận trời.
Và người chị gái dịu dàng ấy – Luna, chủ nhân của cái cơ thể đang phát ra một loại khí chất đặc biệt khiến cho bất kỳ ai cũng muốn yêu thương chiều chuộng em, gần đây đang có khuynh hướng bám dính lấy tôi, cùng với gương mặt tươi cười rạn rỡ, có thể do ảnh hưởng từ Nazuna, mà cũng có thể là do lúc trước tôi từng nói “Em làm thế với anh cũng được”.
Nhưng em cứ ôm tôi như vậy hoài thì khá là không hay theo nhiều nghĩa. Trong khi tôi cố giữ bình tĩnh, thì Machina đột nhiên liếc xéo tôi một cái và nói.
“Shinobu, mặt cậu đỏ rồi kìa.”
Cô nàng nở một nụ cười tinh nghịch rồi bám vào tay tôi như chị của mình. Khi bô ngực to tròn của cô nàng ép vào bắp tay tôi, chúng nhẹ nhàng thay đổi hình dạng, và rồi sự mềm mại và đàn hồi ấy truyền vào tay tôi. Phát triển kiều này không ổn rồi. Kích thích quá mạnh. Với ý nghĩ đó, tôi từ từ tách mình ra khỏi hai chị em.
Với hai người họ, một cái ôm cũng chỉ như một lời chào.
Thật không tốt cho tim của tôi chút nào. Tôi hít một hơi thật sâu và định thần lại. Rồi tôi cúi xuống chiếc ống nghe mà Luna đã đưa cho tôi.
Em nói đây là cuộc gọi từ mẹ của tôi, nhưng bà có thể muốn gì đây chứ?
Bà đã lên đường được vài ngày từ sau cái ngày Nazuna bỏ nhà đi bụi, và khi con bé đã trở về và cả khi tôi xuất viện nữa, bà cũng chưa về nhà.
Vài ngày trước mẹ tôi đã gọi cho chúng tôi, bà nói có thể bà sẽ về trễ một chút. Chuyến đi của bà kéo dài khoảng một tuần.
Và giờ thì thời gian đã dây thun lên kha khá rồi. Bất giác, tôi nở một nụ cười gượng gạo.
“…Gì thế? Cậu không định trả lời sao?”
“Shinobu-san, Tomoe-san đang chờ đấy.”
BỊ Luna và Machina thúc giục, tôi ấn nút gọi và trả lời điện thoại.
“Yo, con đây. Vậy có gì không mẹ?”
“…Đừng có nói năng vô phép kiểu đó, không thì khi về mẹ sẽ tẩn con một trận đấy.”
“Ah, sóng yếu quá. Con không nghe rõ được. Để con nói lại, con xin lỗi.”
Bị lời đe dọa của bà làm mồ hôi lạnh của tôi vã ra như tắm, thế nên tôi lật đật xin lỗi. Rồi mẹ tôi lên tiếng, nghe bà có vẻ như khá thất vọng.
“Thực ra mẹ muốn đánh con bây giờ cơ, nhưng tình hình ở đây có chút thay đổi và có vẻ là mẹ sẽ không thể về sớm được.”
“Tuy…ý con là, tệ thật.”
“Con vừa định nói ‘Tuyệt quá, đúng không?”
‘Không có đâu mà. Đời nào con nói thế chứ. Con yêu mẹ, mẹ của con.”
“Kinh quá!”
Hình như bà vừa thốt lên điều gì đó nghe thô lỗ lắm thì phải.
Phản ứng của bà làm tôi thật đau lòng. Khi liếc mắt sang Luna và Machina, chẳng hiểu sao trông hai người lại có bẻ như đang ghen tỵ với bà, nhưng tôi lờ họ đi và hỏi.
“Vậy, mẹ nghĩ khi nào thì mẹ sẽ về?”
“Ừm ~ Mẹ cũng chưa biết. Khi nào mẹ biết mẹ sẽ gọi cho con. Nhớ coi chừng khà khi không có mẹ đấy.”
“Vâng, mẹ cứ để đấy cho con.”
Tôi gật đầu, trả lời chắc như đinh đóng cột. Rồi bất ngờ mẹ tôi lái sang chủ đề khác.
“Thế gần đây có chuyện gì không?”
“…Ơ?”
“Này, ‘ơ’ là sao? Con đã gây ra chuyện gì rồi à?”
“Kh-Không, không có đâu…”
Tôi đảo mắt, vờ như không biết.
Vì tôi vẫn chưa kể cho bà, nên bà không biết việc tôi bị thương và phải nhập viện, cũng như việc Machina đến sống cùng với chúng tôi. Tôi sợ bà sẽ vì việc này mà nổi giận, thế nên thật khó để có thể mở lời với bà.
Dường như nghe ra được gì đó từ giọng nói của tôi, bà ngờ vực hỏi.
“..Có chuyện gì rồi à?”
“Nah, không có gì đâu. Chỉ là Luna hay thức khuya xem mấy quyển shoujo manga mà em ấy mượn từ Nazuna, cho nên Luna vừa ngáy ngủ vừa mặc mỗi bộ đồ lót với chiếc tạp đề mà làm bữa sáng thôi ạ.”
Tôi liếc sang Luna, lúc này đang dùng hai tay che mặt, hẳn là em ấy ngượng lắm đây.
Với gương mặt đỏ lựng đến tận mang tai, Luna lí nhí xin lỗi.
Thật dễ thương quá đi. Rồi tôi nói tiếp.
“Còn nữa, Luna còn bị con chó của Satou-san đuổi cho chạy đến suýt khóc luôn-“
“Sh-Shinobu-san! Em đã bảo anh phải giữ bí mật mà…”
Hẳn em muốn phản đối, Luna vội vàng ngắt lời tôi. Em khẽ kéo ống tay áo tôi.
“Anh không thể làm thế được, Shinobu-san. Đừng nói mấy cái đó…”
Hai má đỏ ửng, em nhướng mắt lên cầu xin tôi.
Trông em lúc này thật hút hồn. thấy vậy, tôi gật nhẹ đầu rồi đặt tay lên xoa đầu em. Khi đặt lại ống nghe lên tai tôi có thể nghe được lờ mờ có tiếng cười phát ra từ đầu dây bên kia.
“Có vẻ như mọi thứ ở chỗ con vẫn chưa có gì thay đổi nhỉ.”
“Vâng, không có gì thay đổi cả. Hôm nay mặt trời vẫn mọc đằng đông.”
Vừa nói, tôi vừa ngầm quyết định đợi khi bà về nhà và bình tĩnh lại, thì sẽ nói luôn cho bà biết việc của Machina. Thế này sẽ trì hoãn được một thời giạn, vì lúc này nghe bà có vẻ bận, thế nên kể cho bà nghe mọi chuyện lúc này thật không khôn ngoan chút nào.
Nghĩ vậy, tôi đơn giản liếc sang Machina.
“Shinobu, chơi game với mình đi.”
Cô nàng lên tiếng nhõng nhẽo.
Ngay sau đó, từ bên kia đầu dây, mẹ tôi “hử?” một tiếng đầy khó hiểu.
“Này, Shinobu. Vừa nãy mẹ nghe có tiếng con gái phải không? Còn có ai khác trong nhà ngoài Luna-shan nữa à?”
“Con, Rika-chan. Con đang đứng sau lưng Shinobu-kun đây.”
Tôi cố lên cao giọng hết sức có thể.
“…Nghe nghi quá.”
“Nói như thể con có cái gì gọi là lôi cuốn ấy…”
“Con trai sẽ trở nên lôi cuốn hơn khi họ tỏ ra chút bí ẩn mà, đúng không?”
Thật đau lòng mà. Tôi thở hắt một tiếng rồi rời khỏi phòng nhằm tránh đểmẹ tôi nghe được tiếng của Machina, và chờ đợi phản ứng của bà.
Một lúc sau, bà thở dài và nói.
“Mà thôi, sao cũng được. Mẹ sẽ gọi lại cho con sau.”
“Vâng, tạm biệt mẹ.”
Có vẻ như tôi đã qua mặt được bà. Khi tôi vừa mới bớt căng thẳng và định gác máy, thì
“-À, mà chờ một chút, Shinobu.”
Mẹ tôi lên tiếng, như thể bà vừa sực nhớ ra thứ gì đó.
“Nhắc mới nhớ, mẹ nghe nói có chỗ con sắp có bão đổ bộ thì phải?”
“Vâng, dự báo thới tiết nói nó sẽ đổ bộ vào đêm nay…”
Tôi bước xuống lầu, hướng đến phòng khách và nhìn ra ngoài qua cửa sổ.
“Mà chắc là bão cũng đã đến rồi.”
Thậm chí cả trong nhà, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng gió rít và tiếng mưa đập vào cửa sổ.
-Một cơn bão trái mùa. Mùa mưa chỉ vừa mới bắt đầu và một cơn bão cấp 5 thế này thường xảy ra trước lúc đó.
Xét theo tình hình bên ngoài mà nói, chuông báo bão có thể reo lên bất kỳ lúc nào, không chỉ mỗi tối nay thôi đâu.
Khi tôi vẫn còn đang nghĩ vậy, thì đột nhiên mẹ tôi nói đùa.
“Shinobu, nếu đêm nay Luna-chan có vào phòng con và nói “Em sợ bão lắm”…thì hãy đối xử thật tốt với con bé đấy, nghe chưa? Nếu con làm vậy, mẹ dám chắc con bé sẽ để cho con làm vài thứ đấy, con biết chưa?”
“Vài thứ?”
Tôi lặp lại như một con vẹt, nghe thấy vậy, mẹ tôi lên tiếng trong khi vừa cười khúc khích qua điện thoại.
“Con hiểu ý mẹ mà.”
“Không, con không biết. Chẳng biết gì hết.”
“Con ngượng kìa.”
“Ô! SÓNG YẾU QUÁ!”
Bị bất ngờ trước câu trả lời của tôi, bà cười to và “Bye” một tiếng rồi cúp máy.
“Geez, mẹ toàn nói mấy thứ kỳ quặc không.”
Vừa càu nhàu, tôi vừa đặt ống nghe điện thoại xuống, và chỉ muốn về phòng của mình cho xong chuyện, nhưng trước khi tôi kịp làm thế thì một giọng nói tràn đầy năng lương “Em về rồi đây” cùng với tiếng cửa mở lọt vào tai tôi.
Khi tôi vừa bước ra cửa trước, một cô bé với đôi mắt to cùng một gượng mặt đáng yêu, như một chú mèo – Nazuna đứng đó, cả người ướt sũng nước mưa. Trông thấy tôi, con bé vẫy tay của mình.
“Onii-chan, em về rồi!”
Mặc dù cả người sũng nước, nhưng con bé vẫn tràn đầy năng lượng.
“Yo, mừng em về nhà. Chẳng phải em có mang dù theo sao?"
“À, em có mang theo một chiếc ô gấp. Nhưng vì gió mạnh quá nên nó bị hỏng mất rồi. Em đã nghĩ mình có thể sửa nó, nhưng khi vừa lơi tay một chút thôi, gió đã cuốn nó…bay tít lên trời và hóa thành một ngôi sao luôn rồi.”
Tỏ ra buồn bã, Nazuna vỗ hai bàn tay mình vào nhau và nói “Xin hãy an nghỉ”.
“Chẳng lẽ gió mạnh đến thế sao?”
Tôi ngạc nhiên hỏi. Nghe thấy vậy, Nazuna gật đầu chắc như đinh đóng cột và nói.
“Mạnh lắm đó Onii-chan. Kashiwagi-sensei đã cho ngưng các hoạt động của câu lạc bộ và đề nghị dùng xe để đưa bọn em về, nhưng em đã từ chối nghịch đường với mọi người. Mà gió lại mạnh gấp đôi em dự đoán nên suýt nữa là em bị cuốn theo chiều gió luôn – Thật tai họa!”
Nazuna nói, phóng đai những gì đã xảy ra, rồi lẩm bẩm “Lẽ ra em nên để Sensei đưa về” và tháo chiếc ruy băng phía sau đầu của mình ra. Sau đó, con bé khẽ lắc lắc đầu.
Khi Nazuna làm thế, những giọt nước nhỏ rơi xuống từ mái tóc đang xõa ra của con bé.
“Chò một chút, để anh lấy khăn cho em.”
Nói thế ròi, tôi quay lưng đi, lấy chiếc khăn từ trong phòng tắm và quay lại chỗ con bé. Rồi tôi vươn tay ra và dùng khăn lau khô đầu Nazuna.
Được tôi lau khô đầu, Nazuna mỉm cười hạnh phúc.
‘Ehehe, Onii-chan~”
“-Đừng có ôm anh. Cả người em ướt hết cả rồi kìa.”
Tôi nói, giữ Nazuna, lúc này đang dang rộng hai tay của mình để kiểm tra. Thấy vậy, con bé đứng chôn chân tại chỗ, khẽ bĩu môi, nói.
“Onii-chan lạnh lùng quá đi.”
“Vậy anh mới ngầu chứ.”
“Nhưng bên trong anh thật sự rất ẤM ÁP!”
“Lo cho thân em đi.”
Nói thế rồi, tôi nhẹ nhàng lau khô tóc con bé, như thể tôi đang xoa đầu con bé vậy. Thấy thế, Nazuna híp mắt lại trong hạnh phúc. Hành động đó làm con bé hệt như một chú mèo con, bất giác tôi nở một nụ cười mãn nguyện. Rồi tôi nhẹ nhàng vuốt ve đầu con bé qua chiếc khăn và nói.
“Tốt, giờ thì hết ướt rồi đấy. Nazuna, đi tắm đi.”
“…Hết rồi ạ?”
“Muốn thêm thì phải trả tiền đấy.”
Nghe câu trả lời chắc như đinh đóng cột của tôi, con bé trông có vẻ tiếc nuối.
“Bao nhiêu thế anh?”
Nazuna mỉm cười và lấy ví ra.
“Này, đừng làm chuyện ngốc nghếch thế và đi tắm đi, không thì em sẽ bị cảm đấy.”
Tôi vò mái tóc vẫn còn hơi ướt mưa của con bé khiến nó trông như một cái tổ quạ, thấy thế Nazuna vùng chạy khỏi tay tôi cùng với một tiếng hét “Uaah~” đầy thích thú, và chạy xuống nhà tắm.
Nhưng đột nhiên con bé đứng lại, xuay người lại nhìn về phía cửa trước.
“Gì vậy?”
Nghe tôi hỏi, Nazuna khẽ nói, trông con bé có vẻ khá lo lắng.
“…Liệu Elni-chan sẽ ổn chứ?”
“Hử? Elni á?”
Khi tôi lặp lại lời con bé, hình ảnh của một cô gái xinh đẹp nhưng thoáng chút thất vọng, tự gọi mình là “Thần” lướt qua tâm trí tôi.
Nhắc tới đây tôi mới nhớ là Elni đang sống trong một chiếc lều được dựng bên dưới cây cầu,ngay trên lòng sông cạn…Liệu nhỏ có thực sự ổn không đây? Cùng một tâm trạng với Nazuna, tôi cũng trông ra cửa trước, rồi tôi mở cửa.
Ngay lập tức, một cơn gió mạnh thổi lùa vào trong nhà. Bị luồng gió đập vào mặt, tôi nhìn ra bên ngoài và thấy tấm biển quảng cáo của một vài cửa hàng đã bị gió cuốn bay lên đến tận trời.
Tôi đứng như trời trồng trước cảnh tượng đó, rồi tôi đóng cửa, miệng không nói lời nào, tôi quay lại, nói.
“Không thể nào. Thời tiết thế này thì cả Elni cũng sẽ phải tìm nơi nào đó để trú thôi.”
“O-Onii-chan nói cũng phải. Ahahaha.”
“Ahahaha.”
Thấy con bẻ cười, tôi cũng cười hùa theo một cách vui vẻ…Nhưng lòng tôi vẫn cứ canh cánh không yên.
Rồi con bé quay lưng lại với tôi và nói “Em sẽ gửi cho cậu ấy một tin nhắn” với một vẻ nghiêm trọng và chạy thẳng xuống nhà tắm.
Thấy con bé rời đi, tôi khóa cửa trước lại rồi bước sang phòng khách. Xem xét tình hình bên ngoài qua cửa sổ, sự lo lắng trong lòng tôi cứ lớn dần lên theo tiếng gió rít bên ngoài.
“Chắc mình sẽ gọi cho nhỏ…”
Tôi lấy điện thoại ra khỏi túi quần và gọi cho Elni. Nhưng chẳng có ai nghe máy cả, đáp lại tôi chỉ là tiếng hội thoại trả lời tự động.
“…Chẳng biết có nên chạy đi kiểm tra không đây?”
Vẫn còn canh cánh trong lòng, thì tôi bắt gặp Luna, lúc này vừa cũng mới đi xuống lầu.
“A, Shinobu-san. Nazuna vừa về hả anh?”
“Ừ, bây giờ con bé đang tắm. Vì con bé đã bị mưa làm ướt hết cả người rồi.”
“…Vậy ạ. Game cuốn hút quá làm em chẳng nhận ra gì cả.”
Với gương mặt hối lỗi, Luna đáp.
Hừm, hẳn em ấy rất thích được chào đón và tiễn đưa người khác nhỉ.
“À, cũng có lúc em thế này nhỉ.”
Tôi vỗ nhẹ vào vai Luna để an ủi em rồi bước thằng ra cửa trước. Thấy vậy, ngay lập tức Luna gọi với theo tôi.
“Anh định đi đâu, Shinobu-san? Machina đang chờ anh kìa, anh biết không?”
“Anh xin lỗi, nhưng em cứ bảo Machina là trò đó chúng ta sẽ chơi khi khác. Anh có việc phải ra ngoài một chút.”
“Ơ? Ra ngoài sao…nhưng dưới thời tiết thế này, vậy thì nguy hiểm lắm.”
Luna lên tiếng, giọng đầy lo lắng, nhưng tôi không trả lời, và lẳng lặng xỏ giày vào. Thì bất ngờ
“Ừm, Shinobu-san…”
Luna gọi tôi một lần nữa, thế nên tôi quay lại giơ ngón tay cái lên.
“- ANH SẼ VỀ NGAY”
Tôi đã luôn muốn nói thế kiểu này. Thấy vậy, Luna như bị hút hồn và nói.
“Shinobu-san, anh ngàu quá à…”
Hừm, Luna giả vờ hợp tác một cách đáng ngạc nhiên nhỉ.
Tôi thôi cười, và xách theo một cây dù, mở cửa trước và chạy thẳng ra ngoài.
Bên ngoài trời mưa nặng hạt và gió mạnh hơn tôi tưởng. cây dù bằng nỉ của tôi cũng bị cuốn theo chiều gió luôn. Tôi chỉ vừa mới mở nó ra, và trong một phút bất cẩn, một cơn gió mạnh đã cuốn nó bay khỏi tay tôi…và trở thành một ngôi sao trên bầu trời.
…Chẳng trách Nazuna đã gọi nó là một tai họa. tôi trông theo cây dù lúc này đã hóa thành một đốm sáng nhỏ trên bầu trời, rồi tôi cất bước về phía nhà của Elni cùng với tiếng gió rít bên tai. Nhưng, chỉ sau vài phút trôi qua kể từ khi tôi rời nhà, cả người tôi đã ướt như chuột lột. Tôi lấy tay vuốt mái tóc bị ép chặt vào trán và khẽ thở dài.
“Mong là nhỏ đã kiếm được chỗ trú…”
Khi còn nhỏ, tôi đã luôn có suy nghĩ phóng đại mỗi khi bão đến, nhưng giờ thì hết rồi.
Mưa gió quất vào mặt đau rát khiến tôi phải nhăn mặt, nhưng tôi vẫn tiếp tục chạy, thì đột nhiên một cô gái nhỏ mang trên vai một chiếc túi du lịch cùng với những bước chân lảo đảo xuất hiện.
Là Elni. Mà ngạc nhiên là nhỏ không để tóc hai bím như bình thường, mà lại xõa mái tóc màu bạch kim của mình xuống, làm lúc mới gặp tôi không tài nào nhận ra. Nhưng khi nhỏ đến gần hơn, tôi có thể dễ dàng nhận thấy được gương mặt như búp bê Pháp cùng với đôi mắt màu hồng ngọc của nhỏ.
“Này ~ Elni!”
Nghe tôi gọi, nhỏ dừng lai, nhìn tôi.
“Shinobu…”
Khi nhận ra tôi, hai mắt của Elni đột nhiên lã chã, rồi nhỏ bắt đầu chạy về phía tôi…và ôm chầm lấy tôi, chỉ có thế.
“N-Này, có chuyện gì vậy?”
Tôi hỏi, bị kích thích bởi cảm giác mềm mại của cơ thể Elni, thì đột nhiên nhỏ bắt đầu khóc rống lên.
“Shinobu! Nhà của mình mất rồi!”
“…Ơ?”
Nghe nhỏ nói, bấc giác, tôi kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Khi được tôi hỏi chi tiết, nhỏ kể lại rằng căn lều của nhỏ có vẻ đã bị gió lốc cuốn lên và thổi bay đi. Rồi Elni tiếp tục giải thích, nước mắt của nhỏ cứ lã chã rơi.
“Mình nghe nói là tối nay sẽ có bão đổ bộ, thế nên hôm nay mình định sang trú nhờ bên nhà cậu. Mình đã gói gém hết tất cả vật dụng cần thiết và đã chợp mắt một chút xíu rồi, nên là chúng ta có thể tổ chức tiệc ngủ cả đêm luôn đấy….”
Bị đánh thức bởi một hiện tượng bất thường, Elni rời lều cùng với chiếc túi du lịch, thì một cơn gió đã thổi đến cuốn chiếc lều xuống lòng sông đang ngập nước làm nó trôi đi mất.
“Nghe như cậu đang gặp khó khăn nhỉ.”
Tôi nhẹ nhàng vươn tay ra hướng về phía đầu nhỏ.
“Nhưng mà không sao, cậu không cần phải lo nữa. Mọi chuyện giờ đa ổn rồi.”
Miệng nở một nụ cười, tôi xoa đầu nhỏ.
“Elni, cậu cứ ở lại nhà mình đi. Thêm một miệng ăn nữa cũng chả sao đâu.”
Tôi định để nhỏ ở lại nhà mình, vì có vẻ nhỏ chẳng còn nơi nào mà đi nữa, thì đột nhiên gương mặt đầy nước mắt của nhỏ khi nãy đã biến đâu mất. Nghe tôi nói thế, chẳng hiểu sao hai má của Elni đỏ bừng lên, nhỏ nói.
“Ôi trời, bảo mình qua đêm cùng cậu thì…”
“Gặp sau.”
Không định tham gia vào trò đùa của nhỏ, tôi quay lưng đi.
Ngay lập tức, hai mắt Elni bắt đầu rơm rớm, nhỏ buồn bã gọi với theo “Chờ đã, Shinobu~” ngay đằng sau tôi, và rồi cặp ngực nhỏ nhắn mà mềm mại của nhỏ dán chặt vào lưng tôi.
Cảm nhận được mạch của mình đang đập nhanh hơn, tôi khẽ thở dài.
“Thôi làm mấy thứ vớ vẩn và đi thôi nào.”
“Ừ, tiến về tổ ấm tình yêu của hai ta…”
“…Chừng nào về đến nhà, mình sẽ xây cho cậu một cái chuồng chó trong vườn, cậu có thể ở đó,”
Tôi đáp trả nhỏ cũng bằng một trò đùa vô nghĩa khác, thấy vậy, Elni hờ hững gật đầu.
“Ừm, ý cậu là như một chú chó giữ nhà sao? CỨ giao cho mình, Shinobu! Chó ĐIên này sẽ bảo vệ cả nhà cậu bằng mọi khả năng mà mình có! Vệ sĩ riêng hiện giờ đang là mốt đấy!”
“Thế thì mình sẽ trả công cho cậu bằng xương nhé, được chứ?”
“Grrrr!”
Có lẽ nhỏ không chịu, Chó Điên Elni gầm gừ đe dọa tôi một cách khá đáng yêu.
Tôi cười khổ, rồi chạy vội về nhà, gió thổi mỗi lúc một mạnh hơn, vừa chạy chúng tôi vừa cười đùa với nhau.
* *
“…Cuối cùng chúng ta cũng về đến nhà.”
Tôi có chút mệt mỏi khi phải chạy dưới một cơn mưa như trút nước và những cơn gió giật thế này.
Hẳn Elni cũng như tôi. Bị mưa táp vào, cả người nhỏ ướt như chuột lột.
Khi ấy, chúng tôi đụng mặt Machina và Luna, đang đứng trước cửa đầy lo lắng. Sauk hi chắc chắn rằng cả hai chúng tôi đều ổn, họ mới thở một hơi đầy nhẹ nhõm.
Cứ thế này thì cả hai sẽ bị cảm hết cho mà xem. Nghĩ vậy, tôi dẫn Elni vào nhà.
“Mừng anh về nhà, Shinobu-san.”
“Geez, cả người cậu ướt hết rồi kìa. Cậu đã đi đâu vậy?”
“Anh về rồi đây. Anh chỉ đi xem tình hình Elni thế nào thôi mà.”
“Elni-chan?”
Nghe Luna hỏi, ELni ló mặt ra từ sau lưng tôi và giơ một tay chào lại Luna.
“Xin chào, mình là một thiên thần không có cánh – Elni.”
“Cô mặt dày thật đấy…”
Machina uể oải nói, nhưng có vẻ Elni chẳng để tâm gì đến lời cô nàng, nhỏ vỗ vai tôi, nói tiếp.
“Và đây là một chàng trai đẹp chảy nước.”
“A-À ừ, về điểm đó tôi không phản đối.”
Cậu không sao, hử. TÔi cảm thấy khá ngạc nhiên khi nghe những lời này được thốt ra từ miệng cô nàng, thì bất ngờ Elni hắng giọng và nói.
“Vậy, thưa Quý khách hàng, chàng đẹp trai này – quý vị sẽ xử luôn tại chỗ hay mang đi?”
“Ơ? À thì, mang đi…”
Chẳng hiểu sao Machina lại hùa theo Elni. Rồi nhỏ nở một nụ cười đầy ám muội và trả lời.
“Vậy thì quý vị sẽ phải chi một triệu yên đấy, Quý khách hàng thân mến.”
“Được thôi, tôi sẽ trả bằng thẻ - chờ đã nào, thế không đúng!”
“Chính xác!”
Ngay khi cô nàng định đính chính lại, thì Luna gật đầu tỏ ý tán đồng và nói với một, trông em có vẻ hơi tức giận.
“Một triệu yên là quá rẻ cho Shinobu-san!”
“Ơ? O-Onee-chan? Em không nghĩ đó là thứ chị nên tức giận đâu…”
Machina lên tiếng nhắc nhở Luna, và ngay cả Elni trông có vẻ khá ngạc nhiên nhưng cũng tỏ ra đồng ý với cô nàng.
“À-Ừ. Mình muốn cậu tức giận vì mình không có quyền bán Shinobu…”
Đáp lại hai người, Luna xấu hổ đánh mắt sang hướng khác. Rồi em đưa tôi chiếc khăn, nhằm thay đổi chủ đề.
“Sh-Shinobu-san, bây giờ anh hãy lau khô người trước đi.”
“Ừ, cảm ơn em.”
Hai má Luna đã chuyển sang màu đỏ, thế nên tôi không nói thêm gì nữa, tôi nhận lấy chiếc khăn rồi lau khô mái tóc đã ướt nhẹp của mình. Thấy thế, ELni cũng chìa tay ra với Machina và nói.
“Machina, cậu cũng đưa khăn cho mình đi chứ.”
“…Không có đâu. Mà thực ra, sao cô lại ở đây cơ chứ? Nhanh biến về căn nhà nhỏ của cô đi.”
Nghe được lời nói lạnh lùng phát ra từ miệng của Machina, Elni bĩu môi. Rồi bất ngờ nhỏ ôm chầm lấy cô nàng và cọ cả người mình lúc này vẫn còn đang sũng nước vào người cô nàng.
“N-Này, cô làm tôi ướt cả rồi đây này! Thôi ngay đi!”
“Nhận lấy cơn thịnh nộ của Thần đi!”
Thật hiếm khi nhỏ tỏ ra tức giận thế này.
Mà, cũng dễ hiểu thôi. Cô nàng không chỉ lấy việc châm biếm về mái nhà của người khác làm nvui, mà tôi tệ hơn là khi mái nhà ấy đã không con nữa chứ. Đây hoàn toàn là lỗi của cô nàng.
“Shinobu! Đừng đứng đực ra thế chứ và hãy làm gì đó đi!”
“Không, cậu kiểm điểm lại hành vi của cậu một chút đi.”
Đề nghị của tôi làm cô nàng sốc nặng.
“…Cậu theo phe con nhỏ đó sao, Shinobu?”
Có vẻ có gì đó khó chịu, Machina hỏi, giọng lí nhí. Thấy vậy, tôi vội vã giải thích cho cô nàng.
Số là nhà của Elni đã bị gió cuốn đi, thế nên nhỏ sẽ trú tại nhà chúng tôi ít hôm, vì bây giờ nhỏ chẳng còn nơi nào mà về cả.
Khi tôi giải thích xong, Luna tỏ ra khá buồn, mặc dù việc đó chẳng liên quan gì đến em cả.
“Hẳn phải khó khăn lắm nhỉ, Elni-chan.”
“Ừ. Mình chẳng còn nơi nào để mà trở về nữa, trừ vòng tay của Shinobu ra.”
“Chờ đã, không được. Hai tay của Shinobu đã được đặt chỗ hết rồi!”
“Đúng.”
Tôi hùa theo Machina, lúc này đang tỏ ra tức giận và và thờ ơ theo ánh mắt của Luna. Thấy thế, Luna nghiêm giọng, hỏi.
“”Shinobu-san, chẳng lẽ tay anh đã kín chỗ rồi sao?”
“Hử? Em không cần phải giành chỗ đâu, Luna. Vì anh sẽ ôm em ngay bây giờ.”
Nói thế rồi, tôi nhẹ nhàng dang rộng vòng tay của mình ra. Thì bất ngờ, cả Elni và Machina đều đồng loạt giơ tay lên và hỏi.
“Shinobu, còn mình thì sao?”
“Mình nữa?”
“Hỏi thư ký của mình ấy.”
Nghe được câu trả lời thẳng thừng của tôi, cả hai đánh tôi liên hồi. Và nó làm tôi khá đau…
Để trồn thoát, tôi lách bản thân khỏi hai người họ. Rồi tôi quay mặt sang Elni.
“Thôi, đùa đủ rồi. Đi tắm đi.”
“Đúng thật. Em vừa mới xả cho nước ấm lên xong này, anh vào làm ấm người đi.”
Ừm, Luna sẽ trở thành một cô vợ lý tưởng đây. Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên đầu của Elni và nói.
“Vào tắm đi kìa.”
“…Nhưng cậu cũng ướt cơ mà, Shinobu. Sao cậu không vào trước đi?”
“Mình ổn. Cậu tắm trước đi không bị cảm bây giờ.”
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ, thấy vậy, Elni ưỡn ngực lên trả lời.
“Đừng lo, những người ngốc không bao giờ bị cảm đâu. Cậu cứ vào tắm trước đi, Shinobu.”
“Ờ, được rồi.”
Lời nói của nhỏ mang một sức thuyết phục bí ẩn, thế nên bất giác tôi gật đầu đồng ý. Rồi Elni đẩy lưng tôi về phía phòng thay đồ. Chiều theo ý nhỏ, tôi bước vào phòng tắm và bật vòi nước lên.
“…Chờ đã nào. Đàn ông con trai kiểu gì mà lại đi đồng ý chuyện đó cơ chứ?”
Tôi ngửa cổ lên khi nhận thức được thực tại.
Bị Elni thúc giục, nên cuối cùng tôi đành phải vào nhà tắm, nhưng chẳng phải dù có bị ép buộc, tôi cũng nên nhường con gái vào trước sao?
“Mình tệ thật…”
Tôi tắt nước và thở dài một hơi.
“Tốt hơn là mình nên nhanh lên.”
Khẽ lẩm bẩm, tôi vươn tay lấy bánh xà phòng để chà lên người, thì
“Shinobu~ Mình vào đây ~”
Đột nhiên, tôi có thể nghe được giọng nói tươi vui của Elni vang lên từ bên kia cánh cửa phòng tắm.
Tôi ngạc nhiên quay lại thì thấy một hình bóng nhạt nhòa phía sau cánh cửa.
“Ơ? Ch-Chờ đã…”
Tôi vội vã quấn chiếc khăn tắm quanh hông. Không để tôi có cơ hội lên tiếng phản đối, cánh cửa phòng tắm bật mở, và Elni xuất hiện.
Ánh mắt tôi tập trung hết vào làn da trắng như tuyết của nhỏ. Tứ chi mảnh dẻ. Và cả cặp đùi với một nét đẹp rất riêng ló ra từ chiếc khăn tắm nữa.
Với chiếc khăn tắm đang quấn quanh ngực, Elni tiến lại chỗ tôi, lúc này vẫn còn đang tròn mắt ngạc nhiên nhìn cô nàng, nhỏ mỉm cười và nói.
“Shinobu, để mình chà lưng cho cậu, như một lời cảm ơn vì đã để mình trú tạm.”
“Kh-Không, mình ổn, cậu không cần phải làm thế đâu. Đừng đứng đằng sau mình!”
Tim đập thình thịch khi tôi quay lại liếc nhìn nhỏ, rồi tôi rụt người lại. Từ phòng thay đồ, một âm thanh sột soạt phát ra truyền đến tai tôi, và bất thình lình cửa phòng tắm mở toang ra.
“Này,sao cô lại vào khi Shinobu vẫn con trong này!?”
Machina, cũng quấn khăn như Elni, bước vào.
Cơ thể cô nàng được bọc trong chiếc khăn tắm làm khe ngực mềm mại và cặp đùi đầy quyến rũ lộ ra. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, hai má của cô nàng ửng đỏ, nhưng ngay sau đó Machina tránh mắt tôi và hướng cái nhìn của mình về phía Elni, nhìn nhỏ chằm chằm.
“Khi cô đột nhiên biến mất khỏi phòng khách, tôi đã thấy là có gì đó đáng ngờ rồi, cho nên tôi mới vào đây xem thế nào…Cô đang làm gì ở đây thế?”
Machine mạnh miệng hỏi, nhưng Elni dường như không để tâm đến, nhỏ chỉ mỉm cười và nói.
“Được Shinobu giúp làm mình vô cùng hạnh phúc, thế nên để trả ơn, mình vào chà lưng cho cậu ấy.”
Nói thế rồi, Elni nghiêng đầu và hỏi Machina.
“Nhưng cậu vào đây làm gì, Machina?”
“Minh, mình vào đây để tắm, vì cô làm áo quần của tôi bị ướt và nếu tôi bị cảm nữa thì thật không tốt chút nào. M-Mà, tôi cũng nghĩ là mình nên chà lưng cho Shinobu, thế là tôi vào đây…”
Với gương mặt vẫn còn ửng đỏ, cô nàng len lén liếc mắt với tôi. Thấy vậy, Elni gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
“Ừm, là vậy sao…Nhưng, đã có mình lo việc đó rồi. Cho nên là, cậu chỉ cần vào tắm cho ấm người thôi, Machina.”
“…Không, vì là cô nên tôi mới lo đấy, người chà lưng cho Shinobu phải là tôi. Cô cứ vào bồn tắm mà tắm đi.”
“Là mình mới đúng. Cậu cứ đi tắm đi, Machina. Mình chà lưng cho Shinobu cho.”
“Còn lâu. Là tôi mới đúng!”
“Không, mình chứ!”
“Là tôi!”
Dần dần, hai người càng to tiếng với nhau hơn. Ngay cả tôi đang ngồi trong bồn nước ấm cũng chẳng biết phải nhìn đi đâu. Hết cách, tôi e dè gọi cả hai.
“C-Cả hai người, cả hai bình tĩnh một chút được không?”
Tôi nhẹ nhàng đề nghị như vậy, thì đột nhiên ánh mắt sắc lẻm của Machina hướng về phía tôi.
“Vậy chúng ta sẽ giao quyền quyết định ai là người chà lưng lại cho Shinobu! Hết ý kiến rồi chứ?”
“Ừ, tốt. Shinobu, cậu chọn ai đây?”
“Là mình, đúng không? Nếu cậu muốn…Mình sẽ đạp lên người cậu nếu cậu muốn.”
“Vậy thì mình sẽ mặc đồ bơi của trường!”
Machina nở một nụ cười đầy gợi cảm, trong khi nụ cười của Elni lại vô cùng thành thiện.
Có vẻ tôi chẳng tránh được việc phải lựa chọn giữa hai người họ, rồi tôi ngoảnh mặt đi và trả lời.
“…Vậy sao các cậu không quyết định bằng trò kéo, búa, bao ấy?”
Tôi thử đưa ra một giải pháp hòa bình hơn.
Mà ngạc nhiên là cả hai đều ngoan ngoãn gật đầu chấp nhận đề nghị này.
“Được, kéo, búa, bao chứ gì. Nói cho cô biết là tôi sẽ ra ‘kéo’ đấy.”
“N-Này! Tâm lý chiến là hèn lắm đấy nhá! Mình dở trò đó lắm!”
Trái ngược với nụ cười ám muôi của cô nàng, Elni hoảng hốt tột độ.
Elni có gắng dự đoán ý đồ của cô nàng trong tuyệt vọng, nhưng Machina không cho phép nhỏ làm thế, cô nàng lên tiếng.
“Ta bắt đầu thôi.”
“Uuu, đồ hèn hạ!”
Ngay sau tuyên bố “Đầu tiên là búa”, hai người cùng hô “Búa, bao, kéo!”.
Và kết quả, Machina ra “búa” còn Elni ra “bao”. Chiến thắng đã về tay Elni.
Nhìn bàn tay vừa ra “bao” của Elni, Machina tròn mắt ngạc nhiên, cô nàng hét lên.
“Này, tai sao! Tôi đã bảo cô là tôi sẽ ra kéo cơ mà, đáng lẽ cô sẽ dùng kế hoạch của tôi để chống lại tôi và ra kéo mới phải chứ!”
“…Mình còn không hiểu bản thân vì sao lại ra bao nữa là!”
“Vì trong đầu cô chỉ toàn là bao chứ sao! Đồ ngốc!”
Elni nghiêng đầu bối rối, còn Machina thì hét lên đầy thất vọng, rồi cô nàng ngồi sụp xuống bên thành bồn tắm, hai vai cũng rũ xuống theo.
Thấy vậy, Elni quay sang tôi, hai mắt rưng rưng.
“…Shinobu, Machina xỏ xiên mình kìa.”
“Thật không? Mình nghĩ cậu khá là thông minh đấy chứ.”
“Không phải thế đâu! Mà sao cũng được, cậu ngồi xuống đây đi, Shinobu.”
“À-Ừ…”
Chẳng có cơ hội để trồn, tôi đành bỏ cuộc và ngồi xuống ghế như Elni đã bảo.
Rồi nhỏ quỳ xuống trên viên gạch ngay bên cạnh tôi và thấm xà phòng lên miếng bông tắm. Từ góc nhìn của mình, tôi có thể thấy được chiếc cổ xinh đẹp cùng những dường xương đòn và thậm chí là cả cặp ngực nhỏ nhắn được che phủ bời chiếc khăn tắm của nhỏ.
Trong khi tâm trí vẫn còn đang mê mẩn trước vẻ đẹp của Elni, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
“Gì vậy?”
“Kh-Không có gì…”
Tôi nhìn đi chỗ khác khi thấy nụ cười của nhỏ, thấy vậy, Machina lẩm bẩm “Biến thái” với vẻ không mấy hài lòng.
Tôi muốn lên tiếng phản đối lắm chứ, nhưng việc đó chỉ là ngụy biện thôi. Thế nên tôi đành phải ngậm mồm lại, và im lặng. Rồi Elni vòng ra phía sau và đặt bàn tai mình lên vai tôi.
Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của nhỏ từ đôi vai mình. Sao cái kiểu tiếp xúc này lại khiến cho người ta thấy bồn chồn thế không biết?
“Được rồi, mình bắt đầu đây.”
Nói thế rồi, Elni dùng miếng bông tắm chà lưng tôi, nhưng những ngón tay đang nắm miếng bông tắm của nhỏ cứ chạm vào lưng tôi, làm tim tôi đập thình thịch.
“Shinobu, cậu có thoải mái không?”
“…Ơ-Ừ.”
Không thể che giấu cảm giác bối rối, tôi quay lại, ấp úng nói. Nghe thấy thế, Elni tỏ ra vui vẻ và nói “Mình hiểu rồi”, nhưng đột nhiên nhỏ đặt tay lên lưng tôi, nói.
“..Nhưng mình phải nói là, cậu có nhiều cơ bắp hơn mình nghĩ đấy, Shinobu. Và khi nhìn kỹ, mình thấy cả người cậu toàn sẹo là sẹo thôi. Vết sẹo này, cậu bị thế nào vậy?”
Lướt tay dọc theo vai tôi, Elni lên tiếng hỏi.
Cảm thấy nhột, tôi trả lời.
“Mình nghĩ cái đó chắc là bị ông mình ném một cái phi tiêu gỗ vào mà ra.”
Trong tôi hồi tưởng lại việc đó, thì đột nhiên Machina đứng phắt dậy, tỏ vẻ không mấy hài lòng.
“Geez, cô còn định lằng nhằng bao lâu nữa đây, chỉ cần chà lưng cho cậu ấy thôi!”
Hướng cái nhìn từ trên xuống, Machina nói tiếp.
“Hết cách với cô, để tôi giúp cho.”
“Ưm, nhưng đây là lượt của mình, mình đã chiến thắng trò kéo, búa, bao cơ mà. Nên người chà ưng cho Shinobu là mình chứ.”
Elni nhăn nhó, nhưng Machina mỉm cười, không hề e sợ, cô nàng trả lời.
“Đúng, cô cứ chà lưng cho Shinobu đi. Nhưng-Tôi sẽ chà ngực cho cậu ấy!” (Trans: Càng lúc càng GATO thằng này >.<)
“…Hử?”
Bất giác, tôi khẽ thốt lên đầy ngạc nhiên. Nhưng Machina lơ nó đi và quỳ xuống trước mặt tôi, hai má ửng đỏ, rồi cô nàng cầm bánh xà phòng lên.
Ngay lúc ấy, bộ ngực đầy đặn của cô nàng khẽ đung đưa. Đưa mắt nhìn xuống, một thung lũng xinh đẹp tuyệt vời hiện ra trước mắt tôi.
“Chờ mình một chút…”
Trả lời với giọng vui tươi, Machina cho xà phòng lên tay rồi chà nó đến khi nổi bọt. Và vì chỉ có một miếng bông tắm duy nhất và Elni đã dùng nó, nhưng chẳng lẽ cô nàng thực sự định dùng tay chà ngực cho mình sao trời? Tôi nhìn Machina, đầy bối rối, khi mà dự cảm của tôi đã trở thành hiện thực. Cô nàng chậm rãi vươn tay ra và đặt lên ngực tôi.
Chỉ thế thôi cùng làm cho nhịp tim của tôi tăng lên vùn vụt.
Rồi khi Machina di chuyển đôi tay của mình hướng về phía xương đòn của tôi, hai mắt cô nàng bắt đầu mờ đi.
“…Nó thực sự đã để lại sẹo này.”
Nhìn vết sẹo trên ngực tôi, cô nàng buồn bã nói.
Lúc trước khi chắn đòn cho Machina, tôi đã bị chém một đường vào ngực.
Tôi, bản thân tôi chẳng bận tâm gì về việc đó, nhưng cô nàng lại có vẻ không được như vậy.
“Nó có còn đau không?”
Machina nhướng mắt lên, hỏi, trong khi cô nàng nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo vết sẹo trên ngực tôi.
Vì vài lý do, việc đó làm tôi rùng cả mình, chỉ một việc tầm thường như vậy thôi.
“Mình, mình ổn, thế nên cậu không cần phải bận tâm gì về việc đó hết.”
Tôi đáp lại một cách yếu ớt, thấy vậy, Machina nở một nụ cười đầy nhẹ nhõm. Rồi cô nàng vươn cả hai tay ra và nhẹ nhàng chà lên ngực của tôi, như thể cô nàng đang vuốt ve nó vậy, Mỗi khi tay của Machina tiến gần đến vùng cổ của tôi, xương ngực, xương đòn hoặc là phần bụng, hai má tôi nóng ran lên.
Hơn hết là, khi cánh tay của cô nàng đi chuyển, cặp ngực đầy đặn của cô nàng cớ thế nảy theo như nhắc nhở tôi về sự tồn tại của chúng. Đôi khi chúng lại lúc lắc đầy mãnh liệt. Và những lúc còn lại, chúng khẽ rung rinh. Và cái thung lũng sâu hun hút bên trong khe ngực cô nàng cứ dần mở ra, khép lại, thật quá sức kích thích.
“Shinobu…Có cần mình rửa chân cho cậu luôn không?”
Nở một nụ cười quyến rũ, đầy tinh nghịch, cô nàng đặt tay lên đùi tôi và nói.
Tệ rồi đây.
Từ phía sau, Elni bắt đầu chà đến cánh tay sau khi nhỏ chà xong phần lưng của tôi. Luc này nhỏ đang có tâm trạng hứng khởi và khá là sôi nổi, nhưng ngực của nhỏ cứ áp vào lưng tôi. Mặc dù đã bị ngăn cách bởi chiếc khăn tắm, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại cũng như kích cỡ khá cân đối vừa phải của chúng. Chúng thật mềm mại. Và những thứ mềm mại ấy có cả ở đằng trước cũng như cả phía sau tôi.
…Không ổn rồi. Tôi đứng dậy, không nói lời nào, giơ một tay lên trong khi quay lưng lại với cả hai.
“Được rồi, thế là đủ rồi…”
“Ơ? Cậu định đi đâu đấy?”
“-Hết giờ rồi. Thế thôi.”
Tôi tùy tiện gạt đi Machina lúc này vẫn còn đang bối rối và chuẩn bị đi ra cửa. Nhưng không đươc vì hai tay tôi đã bị giữ chặt lại.
“Shinobu, nếu cậu không ngâm mình cho ấm thì cậu sẽ bị cảm đấy.”
“Ừa. Cậu ngoan ngoãn mà vào bồn tắm đi.”
Tay phải của tôi bị giữ lại bởi Elni trong khi Machina giữ lấy tay còn lại. Không tài nào thoát khỏi hai người họ, tôi bị cả hai đẩy từ đằng sau. Tôi bước vào bồn tắm, lưng quay về phía hai người. Và vị khách lúc trước vẫn còn nổi lềnh bềnh trong bồn tắm, một con vịt đồ chơi.
“Shinobu, ngồi trong đó và đếm đến một trăm đi.”
Tôi bị đối xử cứ như một đứa trẻ vậy. Bộ cô nàng lẹ mẹ của tôi chắc? Ngay khi tôi định quay sang phía phát ra giọng nói và cự lại Machina, người vừa mới trêu tôi, một thế giới màu da người đã đập vào mắt tôi.
Để tẳm rửa sạch sẽ cơ thể của mình, Elni đã bỏ chiếc khăn tắm ra và hoàn toàn khỏa thân. Làn da nhỏ trắng như gốm sứ. Bộ ngực khiêm tốn. Cùng chiếc rốn nhỏ xinh choán hết tầm nhìn của tôi, thấy vậy, tôi vội vã nhìn sang hướng khác. Nhưng khi làm vậy, ánh mắt của tôi lại chuyển sang Machina. Có lẽ vì không chú ý đến ánh nhìn của tôi, cô nàng cũng cởi tuột khăn tắm của mình ra, không chút do dự.
Ngay lúc ấy, bộ ngực đầy đặn của cô nàng đung đưa, phô bày nên một cảnh tượng tráng lệ theo cách của riêng chúng. Cùng lúc ấy, vòng eo mảnh khảnh và cặp chân dài như người mẫu của cô nàng đập vào mắt tôi. Ngay lập tức, tôi quay lưng lại với cả hai và đầm mình vào trong bồn tắm, nước ngập đến tận miệng.
Cả hai người họ hớ hênh quá mức rồi.
Tôi không tài nào tống khứ hình ảnh trần trụi của Machina và Elni mà tôi vừa được mục kích ra khỏi đầu, và bắt đầu thở dốc. Trong khi đó, hai người bọn họ lại hét KYA ầm cả lên, như thể họ đã quên mất sự hiện diện của tôi trong căn phòng này.
“Machina, ngực cậu to thật đấy…”
“Làn da của cô cũng khá đẹp đấy chứ - mà khoan. Này, đứng có chạm vào tôi đột ngột vậy chứ. Cô…”
“Ahh…Ư, Ưm…Đòn trả đũa của mình đây.”
“Kh-Không. Ahn…”
Hai người đó đang làm cái qué gì vậy trời?
Những tiếng kêu đầy kích thích cứ liên tục phát ra từ đằng sau làm tôi không tài nào bình tĩnh được. Tôi khá tò mò về những gì mà hai người họ đang làm với nhau lúc này. Nhưng tôi thực sự không thể nhìn lén được.
Khi tôi lại bắt đầu thở dốc, thì đột nhiên Machina lên tiếng.
“Geez, đủ rồi đó nha!”
“Ow…Thật là! Cậu đâu cần phải đánh lên đầu mình như vậy đâu!”
“Im đi, đồ ngốc! Đừng có bất ngờ chạm vào người tôi! Nhưng người duy nhất được phép chạm vào cơ thể của tôi là chính tôi, Shinobu, Onee-sama, Nazuna và…”
“Elni.”
“Ừ, và Elni. Nếu cô chịu hỏi xin đàng hoàng cùng với Shinobu, tôi sẽ không phiền mà cho phép cô – chờ đã, không phải thế! Cô không được phép! Đừng có chạm vào người tôi!”
Ow! Cậu lại đánh mình! Sao cậu cứ hở một chút là dùng đến bạo lực vậy?”
…Hử? Chẳng lẽ tình hình đã trở nên mất kiểm soát rồi sao? Mãi suy nghĩ, thì đột nhiên hai người họ làm ầm cả lên.
“Uwaaah! Lạnh quá! Cậu làm gì vậy!?”
Ngay khi tôi nghe tiếng nước chảy phát ra từ chiếc vòi hoa sen, Elni hét toáng lên. Nhiều khả năng là cô nàng xịt nước lạnh vào người nhỏ…Thật là, hai người đang làm gì thế không biết.
Tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi thay cho hai người bọn họ, thì bất thình lình, người hét lên lần này lại là Machina.
“Kyaaa! Này, thôi đi. Đừng có bám vào người tôi! Lạnh quá! Lạnh quá! Khôngggg! Th-Thôi đi…”
“Vậy cậu hãy tắt vòi nước đi, Machina, Hyaaan!”
S-Sao giọng cả hai người lại nghe khiêu gợi dữ vậy trời? Càng lúc càng phấn khích, tôi hắng giọng.
“Hai người sẽ bị cảm mất. Sao cả hai không thôi ngay bây giờ đi?”
Lưng vẫn quay về phía hai người bọn họ, tôi khiêm tốn đưa ra một lời đề nghị, nhưng dường như hai người họ chẳng thèm doái hoài gì đến lời nói của tôi. Nước cứ tiếp tục chảy, và những tiếng hét đầy kích thích của cả hai cứ vạng vọng khắp phòng tắm.
Sao tôi lại xấu hổ thế này? Tôi bịt chặt tai nhằm ngăn cho giọng nói của cả hai khong lọt vào…Sau một lúc, những đôi chân thình lình bước vào bồn tắm từ cả hai bên trái phải của tôi.
Ơ? CHờ chút. Sao hai người lạbon5 họ lại bước vào đây cùng một lúc thế này?
Với Machina thì chắc là do cô nàng đã rửa người xong, nên giờ cô nàng bước vào bồn tắm cùng với mái tóc được cột cao lên. Còn Elni, thì nhỏ để tóc xõa, và cả hai đều tỏa ra một bầu không khí cực kỳ kích thích.
Tôi chẳng biết đường nào mà lần. Bờ vai của Elni dán chặt bên trái tôi. Còn Machina thì ngay bên phải. Nước tràn hết cả ra ngoài bồn tắm. Khi ngồi xuống, mỗi người họ đều đánh mắt quyến rũ tôi. Hơn hết là, vật thể duy nhất che chắn cho cơ thể của họ là một chiếc khăn tắm nhỏ.
Và một thứ nhỏ như thế thì chẳng thể nào che đậy được thứ gì cả. Thấp thoáng dưới làn nước trong suốt kia chính là cặp đùi đầy đặn của Elni. Và một phần ngực của Machina cũng lộ ra dưới lớp khăn tắm. Dù không thể thấy được những phần quan trọng, nhưng tình trạng lúng túng thề này thì thật quá sức đối với tôi.
Không nói một lời, khi tôi đang định đứng dậy, thì
“Này, chưa được, Shinobu. Cậu phải làm ấm người trước đã.”
“Cậu ấy nói đúng đấy, Shinobu. Cậu mới ngồi chưa lâu mà.”
Hai người họ nắm lấy tay tôi và kéo tôi trở lại bồn tắm.
Cuộc trốn chạy của tôi đã thất bại và tình hình cứ mỗi lúc một tệ hơn.
“Nhưng chỗ này chật chội quá, cô xê ra đi.”
“Đây cũng thế. Cậu nhích ra một chút đi, Machina.”
Cả hai cứ ngọ nguậy xoay tới xoay lui và bắt đầu ép tôi vào giữa hai người bọn họ.
Kẹp bên tay phải tôi là hai quả đào săn chắc, còn bên trái là những viên kẹo dẻo mềm mại mịn màng.
Cảm giác bộ ngực của hai người họ cứ dán sát vào bắp tay tôi, kết hợp với gương mặt xinh đẹp và dễ thương của Machina và Elni gần thế này làm tâm trí tôi trống rỗng, chẳng nghĩ được gì cả.
Thực sự tệ rồi đây. Tôi đứng dậy thêm một lần nữa.
“…Mình sẽ ra. Kiểu gì thì mình cũng đã đến giới hạn rồi. Hai người nói thế nào cũng vậy, Mình ra ngoài đây!”
Tôi lớn giọng tuyên bố - thì một tiếng TÁCH vang vọng khắp phòng tắm. Bất thình lình, toàn bộ phòng tắm được bao phủ bởi bóng tối. Mất điện. Chớp lấy cơ hội này, tôi định thoát ra bằng cách lơi dụng bóng tối, nhưng
“Uwa, gì thế này?”
Cùng với tiếng hét đầy bối rối của Elni từ bên trái, tôi lãnh một đòn tấn công như thể ai đó đã đánh vào hông tôi. Hẳn là Elni đã va vào tôi khi nhỏ đang cố đứng dậy.
Chẳng trách được vì tối quá mà, nhưng dù thế, chuyện đó vẫn làm tôi bị bất ngờ và trượt chân, khiến tôi mất thăng bằng. Một tiếng THỤP phát ra…Và mặt tôi đã vùi vào thứ gì đó vô cùng mềm mại.
Rồi một tiếng hét “Kyaa” đầy dễ thương vang lên. Một cảm giác cực kỳ đàn hồi và mềm mại lan tỏa trên hai bên má tôi, cùng với một mùi hương ngọt ngào. Nhờ thế mà giờ tôi đã chạm đến giới hạn theo nhiều cách, nhưng chưa hết, tôi vẫn có thể cảm nhận được một thứ cảm giác khó để diễn tả thành lời trên lưng tôi, mà nguồn gốc của chúng chính là từ hai vật thể mềm mại và mịn màng.
Đừng bảo là, tôi bây giờ đang bị kẹp giữa hai người bọn họ nha…?
Khi ý nghĩ ấy thoáng lướt qua tâm trí tôi, thì đột nhiên âm thanh ong ong của dòng điện vang lên, và tôi có thể cảm nhận được ánh sáng đã trở lại, nhưng tầm nhìn của tôi vẫn chìm trong một màu đen.
“Geez,tránh khỏi người của Shinobu mau. Vì cô mà cậu ấy không di chuyển được kia kìa.”
Từ trên đầu, tôi có thể nghe được giọng nói đầy tức giận của Machina.
Đúng như tôi nghĩ, bây giờ tôi đang bị kẹp giữa hai người…nhưng tôi không thyể thở được. Sức nặng của Elni, người đang đè lên lưng tôi làm cho mặt tôi cứ vùi vào cặp ngực đầy đặn của Machina. Thật khó để thở lúc này. Có lẽ cô nàng cũng biết đó là một tai nạn, vì cô nàng cũng chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi chú không cố đẩy tôi ra trong tức giận.
Dù tôi có vui mường vì cô nàng đã không làm vậy, thì tình hình vẫn chẳng làm tôi thấy dễ chịu tẹo nào. Ngực của cô nàng thì dễ chịu khỏi phải bàn, nhưng không thể thở được thì cũng chẳng mấy tốt lành gì khi mà không khí tron phổi của tôi cũng chả còn bao nhiêu nữa.
Chết tiệt, Elni, cậu có thể ra khỏi người mình được không?
Với ý nghĩ ấy trong đầu, thì đột nhiên tôi nghe một âm thanh phát ra từ phòng thay đồ.
“Shinobu, em mang đồ đến cho anh thay đây.”
Âm thanh từ giọng nói dịu dàng của Luna.
“Vụ cúp điện mới vừa nãy làm em giật mình thậ đấy. Shinobu-san, anh có ổn…h-hơ? Em dám chắc những thứ này là quần áo của Machina và Elni mà…?”
-Tiêu rồi. Tôi phải lừa em ấy thôi. Bằng mọi giá, tôi phải lừa em ấy thôi.
“E-Elni, cô đi ra nhanh đi!”
“…Lưng cậu rộng thật đấy, Shinobu.”
“Bây giờ không phải lúc để cô nói chuyện nhàn nhã như thế! Đi ra ngay!”
Nếu Luna thấy cảnh này, nhiều thứ sẽ phải đi đến hồi kết lắm đây. Khi tôi cử động cơ thể lúc này vẫn còn kẹt trên người cô nàng, thì
“Yahn. Sh-Shinobu, không phải chỗ đó mà (Trans: ý là ngực em nó đó)…Hyan, Kh-Không…”
Tiếng rên rĩ đầy kích thích phát ra từ miệng của cô nàng đã làm tình hình càng lúc càng trở nên tồi tệ.
Nghe thấy vậy, từ trong phòng thay đồ, Luna ngạc nhiên lên tiếng.
“Ơ? Không phải ch-chỗ đó…? Shinobu-san, đ-đừng bảo với em là, anh và Machina đang….”
Không giữ được bình tĩnh, Luna buồn bã nói.
“X-Xin lỗi vì đã chen ngang hai người ~”
“Chờ đã, Luna! Không phải thế! Em đừng hiểu lầm!”
Tôi mạnh mẽ tách bản thân mình khỏi Machina và Elni, và vội vã mở cửa phòng tắm ra.
Thấy thế, Luna,vừa mới đặt tay lên cửa, quay lại.
“K- KYAAA!”
Và hét lên ngay lập tức.
“G-Gì vậy? Có chuyện gì vậy?”
Tôi nghiêng đầu khi tiến đến gần Luna, gương mặt em càng trở nên đỏ hơn, đến mức bạn có thể nghĩ rằng đang có khói bốc lên từ trên đỉnh đầu của em ấy luôn đấy. cố hết sức không nhìn về phía tôi, Luna dựa lưng vào tường và nói.
“À-Ừm, Shinobu-san, a-ư, em nên làm gì đây? Em có nên cởi quần áo ra luôn hay không? Là thế phải không?”
Bị rối vì hành động bất ngờ của tôi, Luna vừa thốt ra những lời mà đến chính bản thân em cũng không hiểu rõ. Mà cái cách em vừa đỏ mặt vừa tỏ ra nghiêm túc làm tôi cũng chả hiểu chuyện tình ra làm sao nữa.
Sao em ấy lại bối rối thế nhỉ?
Cảm thấy khó hiểu, tôi nghiêng đầu, thì đột nhiên giọng nói vội vã của Elni vang lên từ phía sau “Shinobu! Shinobu!”.
“Hử?”
Tôi chậm rãi xuay người lại, thì Elni cũng đang đỏ mặt (mà hiếm khi thấy nhỏ thế này lắm) như Luna, nói “Đây!” và đưa tôi chiếc khăn tắm.
Hừm, tôi dám chắc là mình đã quấn khắn tắm quanh hông rồi – chờ chút nào.
Ngay lúc ấy, tôi đã hiểu ra mọi chuyện. Thì bất thình lình ánh mắt của tôi và Luna chạm nhau.
“À, thì, em, không thấy…Hyaa!”
Luna hướng cái nhìn mình xuống đất, tránh khỏi tôi và lên tiếng.
“Em, em xin lỗi. Em thấy sạch rồi! Nhưng em sẽ quên thôi! Em sẽ quên nó ngay thôi, thật đấy!”
Hét lên như thế, rồi Luna chạy vụt ra khỏi phòng thay đồ, hai má vẫn còn đỏ lựng.
…Chà. Xấu hổ thật đấy chứ đùa. Mặt tôi lúc này cũng nóng như lửa đốt luôn.
Rồi tôi quấn chiếc khăn tắm từ phòng thay đồ quanh hông và quay lại. Cũng nhưng Luna, Machina và Elni, mặt đỏ đến tận mang tai, cả hai cũng chẳng dám đưa mắt nhìn tôi…
* *
Tắm rửa xong xuôi, Machina, Elni và tôi ngồi trên bộ trường kỷ trong phòng khách và tiêu phí thời gian bằng các chương trình truyền hình cho đến giờ ăn tối.
Một chương trình tâm linh đang được phát trên TV và người ta đang nói về những trải nghiệm đáng sợ của họ. Trước hết, tôi chỉ xem để giết giết thời gian, nhưng càng xem, tôi càng đắm chìm vào nó. Khi tôi đang im lặng thưởng thức chương trình thì một tiếng BÍP vang lên và TV đã đổi sang kênh khác.
“Này, Machina, đang hay mà, đừng đổi kênh chứ.”
Tôi cằn nhằn với cô nàng, người đang giữ chiếc điều khiển từ xa.
Nghe thấy thế, Machina trả lời xen lẫn chút lo lắng.
“C-Có một chương trình mình muốn xem…”
“Mình hiểu rồi. Chúng ta sẽ thu lại nó, cho nên là cậu chuyển kênh lại đi.”
“Kh-Không. Mình muốn xem ngay bây giờ cơ. Mình muốn xem ngay khi nó được chiếu ấy. Mình muốn thêm nó vào bảng xếp hạng nữa.!”
“…Cậu luôn hứng thú với các chương trình tin tức kiểu này nhỉ?”
Tôi mệt mỏi hỏi thêm, thì Elni, từ phía bên kia của Machina, bất chợt lên tiếng.
“Lẽ nào cậu sợ ma sao, Machina?”
Ngay sau đó, hai má cô nàng đỏ ửng lên.
“Đ-Đừng có ngu ngốc thế!”
Cô nàng lớn tiếng phủ nhận. Rồi Machina khoanh tai lại, ưỡn ngực lên, ngượng ngùng nói.
“Kh-Không đời nào tôi lại đi sợ ma hết! Ma quỷ, lời nguyền, tất cả chúng chỉ là những hình ảnh tưởng tượng của những đứa con gái ngây thơ thôi. Ma không tồn tại!”
Trong khi cố tỏ ra cứng cỏi, hai má của cô nàng khẽ giật nhẹ.
Mà, một hình ảnh tưởng tượng của những đứa con gái ngây thơ?...Nhưng chẳng phải cậu cũng là con gái sao?
Có vài điều tôi định nói với cô nàng, nhưng tôi vẫn muốn thưởng thức chương trình của mình trước nhất. Thế là tôi giằng lấy chiếc điều khiển từ tay Machina và chuyển kênh.
“N-Này, Shinobu?”
“Cậu không sợ cơ mà, vậy nên có vấn đề gì đâu chứ, đúng không?”
“Tất nhiên, kh-không vấn đề gì…”
Khi tôi lên tiếng hỏi cô nàng nhằm xác nhận việc đó, dù tỏ ra khá bồn chồn nhưng cô nàng cũng gật đầu.
Hừm, cô nàng đã nói là ổn mà, thế nên chắc cũng chẳng có vấn đề gì đâu. Rồi tôi hướng mắt về phía màn ảnh TV và thưởng thức chương trình của mình.
Cảm thấy khá lạ, tôi lên tiếng hỏi, thì Elni, trông có vẻ khá nhợt nhạt, cầm chặt tay tôi và trả lời.
Đột nhiên Elni đứng dậy. Nhỏ rời khỏi chiếc ghế của mình, di chuyển đến chỗ tôi và ngồi xuống ngay bên cạnh.
“Hử? Chuyện gì thế?”
“…Mình, mình đang ở cái tuổi cần một con thú nhồi bông.”
“Thật là một cái tuổi phức tạp.”
Hơi ấm phát ra từ đôi bàn tay bé nhỏ của Elni làm tôi hơi mất bình tĩnh. Khi tôi cố hướng cái nhìn của mình về phía màn ảnh TV, thì lần này đến lượt Machina rời khỏi chỗ ngồi của mình.
Cũng như Elni, cô nàng đến và ngồi xuống bên cạnh tôi. Gương mặt của cô nàng cũng xanh như tàu lá và cô nàng ôm ghì lấy cánh tay tôi. Trước khi tôi kịp lên tiếng, cô nàng la lên.
“T-Tại vì không có đệm thôi, nên mình sẽ dùng tạm cánh tay của cậu vậy, Shinobu!”
“À, nếu cậu muốn một miếng đệm, thì có một cái ở đằng kia kìa…”
Tôi hất cằm, chỉ vào miếng đệm được trang trí bằng hình mèo của Nazuna đang nằm trên sàn.
“Nhưng mình muốn cậu cơ!”
Vì vài lý do, Machina tỏ ra vô cùng tức giận.
Tôi thở dài một hơi rồi chuyển cái nhìn của mình về hía màn ảnh TV, dù lần này tôi đã thành công làm được việc đó, nhưng bàn tay trái tôi đã bị Elni giữ chặt trong khi cánh tay phải được kẹp giữa bộ ngực đầy đặn của Machina, làm tôi không tài nào bình tĩnh được.
Hay đúng hơn là, cả hai đều thực sự sợ ma.
Elni khẽ “Uwah…” một tiếng còn Machina thì nghiến chặt hàm răng của mình trong khi ôm chặt lấy cánh tay tôi.
Nếu hai người sợ thì để mình chuyển kênh cho!?”
Khi tôi đề nghị như vậy, hai người họ đồng loạt lắc đầu.
“Thần có thể yêu thương tất cả ngay cả nỗi sợ, cho nên là không sao đâu.”
“Mình, mình không sợ, mình không sao hết. Mà, mình cũng thích chương trình này nữa. Ahahaha!”
Elni khẽ run rẩy, trong khi Machina thì cố nặn ra một nụ cười trên gương mặt mình. Thấy thế, tôi gật gù rồi chỉ tay ra ngoài cửa sổ để thử họ và nói:
“Ồ, có một người phụ nữ toàn thân đầy máu bên ngoài cửa---“
“UWAA!”
“KHÔNG!”
Trước khi tôi kịp nói hết câu, Machina và Elni đã hét toáng cả lên.
…Ừm, dù cảm thấy hơi tội lỗi một chút, nhưng cũng khá là thú vị đấy.
Và gương mặt khi hoảng sợ của cả hai trông cũng khá là dễ thương nữa. Rồi tôi nghiêm giọng nói tiếp.
“…Kìa, kia. Giờ lại thêm một bóng ma của một người đàn ông đang cầm một con dao làm bếp xuất hiện ngay trước cửa phòng khách kìa!”
“ĐÁNG SỢ QUÁÁÁÁ!”
“DỪNG LẠI ĐI MÀ!”
“Ừm, tệ thật, nhưng mình chẳng thể làm gì được, dù mình cũng không muốn nhưng họ lại cứ hiện ra. Ôi chà, lần này là một cô chị tóc vàng xuất hiện từ nhà bếp.”
Canh thời gian hoàn hảo, Luna xuất hiện và nói “Bữa tối sẵn sang rồi đấy”, tôi chỉ về phía em. Ngay lập tức
“ “KYAAAAAAAAAAA!” “
Vừa trông thấy Luna, Elni và Machina đồng thanh hét toáng lên.
Có lẽ bị sốc trước phản ứng của cả hai, từ khóe mắt của Luna nước mắt bắt đầu lã chã rơi xuống.
Nhưng Machina và Elni lại không chú ý đến việc đó, cả hai nằm co ro dưới sàn cùng với hai tay ôm chặt lấy đầu của mình.
“Shinobu-san, em đáng sợ đến thế ư?”
“Đừng lo về hai người đó. Họ chỉ hơi kích động sau khi xem một chương trình tâm linh thôi.”
“À, là thế ạ.”
Thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm, Luna tiến lại gần hai người bọn họ, nhưng ngay khi thấy em, Elni và Machina hét toáng lên và phóng vụt ra khỏi phòng khách.
…Mà hai người đó sợ đến mức nào vậy trời?
“Sh- Shinobu-san….”
“Chờ đã, đừng vội kết luận. Cả hai chỉ hơi kích động thôi mà.”
Hai mắt Luna đã bắt đầu ngấn nước, thấy thế, tôi vội vã giải thích cho em.
“Hai người đó ngốc thật. Nhầm lẫn một cô gái dễ thương với một con ma…Ừm, chương trình đó hẳn phải đáng sợ với họ lắm.”
Vừa nhìn thẳng vào em, tôi vừa giải thích. Nghe thấy vậy, em tỏ ra bối rối và nói.
“Ừm, Shinobu-san, ‘cô gái dễ thương’ là…nói em phải không?”
“Hử? Chứ còn ai vào đây nữa?”
Tôi đáp lại thẳng thừng…nhưng khoan. Giờ tôi mới nghĩ về chuyện này, chẳng phải nói thế thì ngượng lắm hay sao? Mặt tôi càng lúc càng nóng ran lên.
“Shinobu-san…”
Hai mắt vẫn còn ướt, Luna nở một nụ cười khiến trái tim tôi lỡ nhịp, rồi bất thình lình, em ôm chầm lấy tôi.
Và vì tôi vẫn đang ngồi trên ghế, nên sự chênh lệch về chiều cao lúc bình thường đã không còn, và thế là cặp ngực dưa hấu của em áp vào mặt tôi.
Luna hạnh phúc vòng đôi tay mình ra sau đầu tôi, khiến cho ngực của em càng ép sat vào mặt của tôi hơn. Không chỉ hai bên má, tôi có thể cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp trên cả gượng mặt của mình. Thứ duy nhất khó chịu là tôi khó mà thở được.
Vừa ôm, em vừa thì thầm vào tai tôi.
“Ừm, anh cũng ngầu lắm đó, Shinobu-san.”
…Kỳ lạ thật. Nghe những lời đó phát ra từ miệng em làm tôi thực sự rất vui.
Nghĩ dám chắc mình sẽ bị chết ngạt nếu cứ tiếp tục thế này, nhưng trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ dù có thế cũng không sao…
* *
Suốt đêm. Lúc mười một giờ rưỡi. Một tiếng gõ cửa khẽ vang lên từ cánh cửa phòng tôi.
Muộn thế này thì đó có thể là ai được chứ? Khi tôi vẫn còn đang suy nghĩ, thì một giọng nữ đáng ngờ vang lên.
“Xin lỗi ~ Mình đến từ tuần báo Elni ~ Nanjou-san, cậu có muốn dặt mua dài hạn không? Nếu cậu đăng ký ngay bây giờ, mình sẽ khuyến mãi cho cậu một nụ hôn đấy.”
“Tôi không cần. Về đi.”
Tôi quay lưng lại không chút do dự. Sau một tiếng CÁCH, cửa phòng tôi mở ra và gương mặt của Elni xuất hiện.
“Đừng nói thế chứ? Xin cậu đấy.”
Vừa nói, Elni vừa lẻn bước vào phòng. Rồi nhỏ tò mò nhìn quanh quất và rón rén tiến lại chỗ chiếc giường. Nhỏ bò lên giường, tháo đồ buộc tóc để xõa mái tóc của mình ra. Sau đó nhỏ lôi ra một chiếc mũ màu vàng từ bộ quần áo trên người mình và đội nó lên đầu.
“---Giờ thì ổn cả rồi.”
“Không, không ổn chút nào. Cậu đang làm gì thế?”
Tôi dùng tay bổ nhẹ lên đầu nhỏ, giật lấy chiếc mũ và đội nó lên đầu của mình.
“Này, trả lại cho mình. Mình không thể nào ngủ được nếu thiếu chúng.”
“Mình hiểu. Nhưng đừng có ngủ ở đây.”
“…Mình sẽ cho cậu mượn nó, nên là cậu cho mình ở lại nhé?”
Tôi lấy chiếc mũ ra khỏi đầu của mình và đặt nó lại vị trí ban đầu của nó. Rồi tôi chỉ thẳng ra cửa và nói “Trở về đi”. Nhưng Elni không chịu nhúc nhích dù chỉ một bước.
“Có vấn đề gì sao, Shinobu? Cậu chỉ cần xem mình như một chiếc gối ôm là được rồi. Mình chắc sẽ rất hữu dụng đấy.”
“…Hữu dụng cho việc gì? Cậu có thể phát ra sóng alpha hay gì à?”
“Không, nhưng mình hít khí oxi vào phả thải ra khí carbon dioxide. Mình dám chắc đó là nguyên nhân của sự nóng lên toàn cầu đấy.”
“Cậu phiền phức thật đấy.”
“Ừ, khi sinh ra là con người đã mang tội rồi. Nhưng cậu cứ yên tâm. Khi nắng chiếu vào, mình sẽ thực hiện quang hợp ngay.”
“Cậu thật tuyệt vời. Tốt, nếu cậu có thể tự lực cánh sinh như thế vậy thì bữa tối của cậu từ giờ trở đi sẽ chỉ toàn ánh sáng và carbon dioxide nhé.”
“Th-Thứ gì cũng được nhưng đừng làm thế ~”
Tôi mỉm cười và nói, trong khi đó, Elni lại tỏ ra khá nghiêm túc và xin lỗi tôi.
RỒi tôi khẽ thở dài và nhẹ nhàng đặt một tay lên đầu Elni.
“Vậy, sao cậu lại vào đây? Chẳng phải các cậu đang tổ chức tiệc ngủ sao?”
Tôi nhớ nhỏ đã hào hứng hét lên “Một buổi tiệc ngủ” và vào phòng của Nazuna vài giờ trước.
Tôi dám chắc cả machine và Luna cũng có dự phần trong đó…
“Tại sao cậu lại vào phòng mình? Hay cậu bị mọi người trêu là đồ ngốc nên mới chạy sang đây?”
“Chỉ Machina thôi. Nazuna-chan và Luna đã chơi với mình. Nhưng Nazuna đã ngủ rồi, nên bữa tiệc phải giải tấn.”
Rồi Elni buồn bã nói tiếp.
“Vì mình đã đánh một giấc trước đó, thế nên mình vẫn chưa buồn ngủ, nhưng Machina và Luna thì đã trở về phòng của mình trong khi Nazuna thì đã ngủ mất đất. Và cứ mỗi khi nhắm mắt lại, mình lại thấy những hồn ma trong chương trình đó…nên là mình lo đến mức không ngủ được luôn.”
“Hiểu rồi. Vậy cậu có muốn ngủ chung với mình không?”
“Ừ, mình muốn.”
Tôi chỉ hỏi đùa với nhỏ thôi, nhưng Elni lại nhanh chóng mỉm cười đáp lại. Rồi nhỏ đặt má của mình lên gối và nhắm hai mắt lại. Thật không công bằng, nhỏ quá đáng yêu đi, nhưng…cũng thật rắc rối. Tôi gãi đầu, suy nghĩ xem mình nên làm thế nào, thì đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên.
“…Shinobu, cậu vẫn còn thức chứ?”
Là giọng của Machina.
“Ừ còn, nhưng…có gì sao?”
Khi tôi trả lới lại cô nàng từ bên kia cánh cửa, thì nắm cửa khẽ xoay và Machina thò đầu nhìn vào trong căn phòng.
Tỏ ra khá lo lắng, Machina bước vào, trong khi hai tay ôm một chiếc gối. Cũng như Elni, cô nàng cũng nhìn dáo dác xung quanh rồi tiến lại giường của tôi.
“Này, sao cô lại ở đây!”
Trông thấy Elni, đang nằm áp một bên má của mình lên gối, Machina tức giận lên tiếng.
Thấy thế, Elni trả lời cô nàng cùng với một nụ cười.
“Shinobu và mình rất hợp nhau, thế nên hai đứa mình mới ngủ cùng nhau này.”
Khoảnh khắc Elni vừa mới thốt ra những lời đầy tự hào đó, Machina bước lên một bước.
Cô nàng tiến lại gần Elni, nện chiếc gối trên tay cô nàng xuống giường bằn cả hai tay và hét lên.
“Tôi gần gũi với Shinobu hơn cô! Ngoài ra, đó là chỗ của tôi!”
Không, đây là giường của mình.
Trong khoảnh khắc, ý định phản bác lại những lời cô nàng vừa nói dâng lên trong lòng tôi, nhưng có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi đứng ngoài vụ này. Gương mặt của cô nàng trông có vẻ khá căng thẳng và thậm chí chẳng hiểu sao cả Elni cũng cau mày lại nữa.
“Đây là giường của Shinobu, không phải chỗ của cậu, Machina. Mà, sự gần gũi của mình với Shinobu cũng không thua gì cậu đâu! Thế nên bọn mình sẽ ngủ cùng nhau. Cậu không sợ ma kia mà, cho nên cậu ngủ một mình đi, được không? Còn mình, mình ở đây vì mình sợ. Về lại phòng của cậu đi, Machina.”
“Tôi, tôi không sợ, nhưng tôi nghĩ Shinobu sẽ sợ, nên tôi đến đây. Shinobu là một người nhút nhát, nên cậu ấy sẽ không nói là mình sợ ma, nhưng tôi dám chắc là cậu ấy rất sợ. Đúng không, Shinobu?”
“…Ma quỷ, lời nguyền, chúng chỉ là những hình ảnh tưởng tượng của những đứa con gái ngây thơ. Ma quỷ không tồn tại trên đời.”
“Cậu không cần phải khổ sở đóng kịch đâu, Shinobu. Mình sẽ ngủ cùng với cậu mà.”
Mà, chuyện sẽ ổn cả nếu cô nàng nói thế một cách nhẹ nhàng. Ngồi trong phòng khách, tôi lặp lại những gì cô nàng đã nói khi nãy. Mà, ngủ cùng sao…
Tôi cố tưởng tượng cái viễn cảnh mình ngủ cùng với cả hai và lập tức đi đến kết luận. – Hoàn toàn bất khả thi. Giả dụ tôi ngủ cùng với hai người đẹp, tôi sẽ bồn chồn đến mức không thể nào chợp mắt được mất…Được rồi, chuồn thôi. Tôi lẩm nhẩm trong đầu như thế rồi đối mặt với cả hai người họ.
“Này, nếu cả hai đã sợ như vậy sao không ngủ cùng nhau đi? Mình sẽ cho hai cậu mượn giường và ngủ trên bộ trường kỷ trong phòng khách. Cho nên hai người cứ tự nhiên đi, đừng ngại.”
Khi tôi từ từ lui lại cùng với một nụ cười giả tao trên môi, Machina vội vã hét lên.
“Kh-Không được! Lỡ ma xuất hiện thì sao!”
“Hử? Mình nghĩ Elni sẽ cắn để đuổi nó đi? Ý mình là, Elni hiện tại là vệ sĩ riêng của mình mà.”
Tôi hướng ánh mắt của mình về phía Elni, người đang nhìn lảng sang chỗ khác và nói.
“…Tính đến lúc này, cậu đã tốt nghiệp khóa học vệ sĩ cá nhân.”
“Ồ, xin chúc mừng. Công việc khó khăn tiếp theo của cậu chính là trở thành người bảo vệ của khu này.”
Nói thế rồi, tôi quay lưng lại với cả hai và đi thẳng ra cửa. Nhưng
“Không. Cậu cũng phải ngủ lại đây, Shinobu.”
“Ừ, mình muốn cậu ở đây.”
Cả hai người họ tóm lấy tay tôi.
“Ơ, mình nghĩ là giường mình quá choc ho cả ba. Đừng để ý đến mình, hai người ngủ chung với nhau đi. Ở cùng nhau thì sẽ không sợ đâu, đúng không?”
Tôi chống chế và cố tách khỏi hai người bọn họ. Nhưng cả hai lại càng giữ chặt tay tôi hơn và không để tôi đi.
“Cứ đến đây đi.”
“Ừ, nghe lời đi! Nếu cậu cứ cố cãi thì người ta sẽ phun lửa ra đó!”
Khi nhỏ nói đến từ “Người ta”, Elni chỉ tay về phía Machina. Rồi, cô nàng kề môi lại gần tai tôi,
“Lửa ~ --Chờ đã, làm như tôi có thể phun ra lửa được ấy!”
Cô nàng phả ra một hơi thở ấm áp vào tai tôi, đầy quyến rũ, rồi khi sực tỉnh, cô nàng tức giận hét ầm cả lên.
Nhưng hơi thở ngọt ngào đến mức không thể diễn tả thành lời kia của cô nàng là tôi rung cả mình và khiến cho cơ thể tôi chẳng còn chút sức lực nào cả.
Như thể chờ đợi việc này này từ đầu, Elni níu lấy tay tôi. Và theo sau là Machina cũng làm y như vậy.
Kết quả là tôi bị cả hai người lôi về phía giường.
Ch-Chết tiệt, chơi hội đồng đúng là hèn.
Tôi đấu tranh trong tuyệt vọng. Nhưng khi tôi vùng vẫy, Machin lên tiếng “Geez, đừng chạm vào mấy chỗ kỳ lạ trên người mình chứ” cùng với hai má đang ửng đỏ, còn Elni thì gắn cho tôi cái mác “Biến thái” cùng với một nụ cười.
Nghe thấy thế, tôi sững người, và bị đẩy nằm xuống giường.
Bên trái tôi là Elni còn bên phải là Machina.
Sử dụng cánh tay tôi như một chiếc gối, Elni nhắm mắt lại, miệng khẽ cười. Hơn hết là nhỏ còn gác cả chân lên phần thân trên của tôi còn tay thì gác lên ngực của tôi.
Việc đó chỉ làm tôi mất bình tĩnh thôi thôi, ấy là chưa kể đến vẫn còn Machina ỏ bên phải tôi nữa.
Cô nàng ngã đầu trên chiếc gối mình đã mang theo và nằm quay lưng về phía tôi. Thế nhưng bờ mông căng tròn, mềm mại của cô nàng lại chạm vào tôi, khiến tôi càng lúc càng mất bình tĩnh.
Hơn nữa, cả hai đều tỏa ra một mùi hương ngọt ngào độc nhất với những người con gái, khiến cho tim tôi cứ đập như ngựa chạy vậy.
Cứ thế này thì không đời nào tôi nhắm mắt nổi. Tôi khẽ thở dài một hơi. Vì Machina đã đứng dậy và tắt đén thế nen cả căn phòng lúc này đã chìm sâu vào bóng tối.
Vài giây sau, Elni bắt đầu ngáy o o.
…Này, này, đứa nào đã nói mình không ngủ được vì đã chợp mắt trước đó thế?
Tôi cũng nhắm mắt lại, cố chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng, nhưng dù có cố thế nào đi chăng nữa, tâm trí tôi cứ ráo hoanh không thơi, chẳng thể nào ngủ được.
Tôi mở mắt ra và hìn lên trần nhà, cố hình dung ra một thứ gì đó để làm.
“…Này Shinobu, còn thức không?”
Đột nhiên, Machina gọi tôi.
“Hử? Cậu cần gì à?”
Tôi liếc sang Machina. Vẫn quay lưng về phía tôi, do dự một lúc, rồi cô nàng cũng bắt đầu lên tiếng “À, ừm…”, khẽ thì thầm.
“Cậu biết đấy, mình đã giấu cậu chuyện đó, thực ra là…Mình sợ ma…”
Cô nàng thú nhận, nhưng thực ra tôi đã biết tỏng cả rồi.
“…Mà, cậu nói cậu giấu mình, nhưng cậu thee63 hiện khá rõ ràng mà.”
Tôi cười khổ và trả lời cô nàng. Nghe thấy thế, Machina ngượng nghịu đáp.
“Mình biết cậu sẽ chú ý việc đó mà. Sau cùng thì, cậu cũng đã quan sát mình khá kỹ đấy nhỉ…”
“Minh-Mình có ư?”
Đầu tôi hiện lên một dấu hỏi to tướng, tôi hỏi lại cô nàng. Nghe thấy thế, Machina khẳng định lại môt cách rõ ràng.
“Ừ. Ý mình là, cả Elni và Nazuna đều không nhận ra nó mà.”
Ừ, bởi vì hai đứa nó ngốc mà - ừm, hơi quá rồi. Thường thì, bất kỳ ai cũng sẽ chú ý đến việc đó. Nhưng, dù sao thì tôi cũng khá vui vì cô nàng đã thành thật thú nhận thế này. Cho nên
“Machina,”
Tôi vươn tay ra và nhẹ nhàng xoa đầu cô nàng.
“…Có nhớ lúc trước mình đã nói thế nào không, rằng mình sẽ bảo vệ cậu ấy? Dù có gì xảy ra đi chăng nữa, mình cũng sẽ chạy dên giúp cậu…Nên hãy yên tâm mà ngủ đi.”
Tôi có thể nói được những điều đáng xấu hổ thế này cũng là nhờ Machina không đối mặt với tôi. Nhưng cô nàng cũng chẳng tỏ ra phản ứng gì hết. Hai má tôi bắt đàu nóng ran lên và tôi cảm thấy hối hận vì những gì mình đã nói. Rồi cô nàng đột ngột cử dộng. Từ vị trí của mình, cô nàng quay lại, ôm chầm lấy tôi và nói.
“Cảm ơn cậu.”
Ơ-Ờ, lẽ ra tôi không nên nói gì hết mới phải.
Cặp ngực mềm mại của Machina áp vào người tôi trong khi bàn tay ấm áp của cô nàng đặt lên ngực tôi. Và cả chiếc đùi của cô nàng gác lên chân tôi.
Tình hình nhanh chóng trở nên ngoài tầm kiểm soát. Tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết, hai mắt mở to.
Sau một lúc, Machina bắt đầu thở từng hơi nhè nhẹ rồi chìm dần vào giấc ngủ, nhưng tôi thì còn lâu mới được vậy.
Bên trái tôi, Elni hồn nhiên như cô tiên trong khi phả một hơi thở đầy quyến rũ và bắt chéo đôi chân mảnh mai của mình lại với nhau. Cũng như Elni, Machina cũng phả ra một hơi thở đầy quyến rũ không kém. Rồi đột nhiên cô nàng vươn tay ra, túm chặt lấy vai tôi.
Mùi hương của con gái, cảm giác mềm mại của cơ thể cùng thân nhiệt ấm áp chắc chắn phải rất tuyệt, nhưng nhiều quá thì thật không thể chịu nổi. Cơn buồn ngủ của tôi cứ thế mà bay theo chiều gió luôn rồi.
“…Sẽ không có gì xảy ra đâu.”
Tôi từ bỏ ý định chợp mắt của mình và hướng cái nhìn trống rỗng của mình lên trần nhà trong khi lắng nghe tiếng tiếng thở đều đều của cả hai cô gái và tiếng tích tắc phát ra từ kim giây của chiếc đồng hồ.
…Tôi tự hỏi không biết đã qua bao lâu rồi. Thì căn phòng từ từ sáng lên, và Elni đột ngột chuyển động. Lúc đầu, tôi đã nghĩ là nhỏ chỉ di chuyển trong khi ngủ thôi, nhưng như thế thì thật quá lạ lùng. Hơi thở ngắt quãng và run rẩy, như thể nhỏ đang gặp ác mộng vậy.
“Elni?”
Tôi lên tiếng để xác nhận rằng nhỏ vẫn ổn. Nhưng ngay khi thấy gương mặt của Elni, tôi hoàn toàn không biết nói gì.
Nhỏ đang khóc. Khóc nức nở, từ đôi mắt đang nhắm nghiền lại đó, nước mắt cứ lũ lượt chảy ra, Elni đang khóc. Tôi chưa từng thấy nhỏ như thế này bao giờ. Vì nhỏ lúc nào cũng vui vẻ, tôi cũng chưa từng tưởng tượng ra là nhỏ cũng có một biểu cảm như thế này.
-Đột nhiên Elni ghì chặt tay tôi. Chặt đến mức khiến tôi cũng cảm thấy đau nhói. Đôi tay nhỏ nhắn của nhỏ đang run rẩy, như the63nho3 đang cố níu lấy thứ gì đó trong khi ghì chặt lấy cánh tay tôi. Và rồi…nhỏ nói, một cách yếu ớt.
“…Mẹ…”
Thực ra, tôi không thể hiểu hầu hết những gì nhỏ nói. Những cái tôi chưa từng nghe cứ chạy ra từ miệng của Elni, hết cái này đến cái khác cùng với hai hàng nước mắt đang chảy như thác lũ trên đôi má của nhỏ.
“Tất cả các người…là đồ ngốc….”
Nhỏ khẽ lẩm bẩm. Nhưng vì Elni đang khóc nên tôi không hiểu nhỏ đang nói gì cả.
Mỗi khi nhỏ túm chặt lấy cánh tay tôi, nó đau như thể bị ai đó dùng dây siết chặt lấy vậy.
Chẳng lẽ nhỏ lúc nào cũng khóc một mình thế này sao? Luôn tươi cười với mọi người nhưng khi một mình thì lại, thế này sao…
“Ổn rồi…”
Bất giác, tôi khẽ lên tiếng.
“Ổn cả rồi.”
Tôi lặp lại lời nói đó nhằm xoa dịu Elni và tiếp tục xoa đầu nhỏ. Đến khi nhỏ thở ra từng hơi nhẹ nhẹ và lại chìm vào giấc ngụ, tôi cứ tiếp tục như thế…nhẹ nhàng…