Ấm.
Đầu óc trống rỗng, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp như được ai đó ôm lấy.
Khi thần trí dần trở nên tỉnh táo, ngoài sự ấm áp, tôi còn có thể cảm nhận được một cảm giác mềm mại trên cơ thể của mình, cùng một mùi hương ngọt ngào. Cảm giác dễ chịu đó làm tôi muốn được đắm chìm trong đó thêm một lúc nữa, thế nên, bất giác, tôi vươn tay ra, ôm lấy nó.
Một tiếng hét đáng yêu vang lên, cùng với nó, một cảm giác mềm mại và đàn hồi lan tỏa trong lòng bàn tay tôi.
“Kyaa”
“Hừm?”
Cảm thấy tò mò, tôi mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi chính là đôi mắt màu hổ phách. Đôi gò má ửng hồng. Và cặp môi màu anh đào mềm mại---chờ chút.
Sao Machina lại ngủ bên cạnh tôi? Và dựa vào cảm giác mềm mại và ấm áp này, cô nàng hẳn đang ôm chặt lấy tôi…Chuyện gì đang diễn ra thế này?
Đầu tôi đầy nghi vấn, còn Machina thì ngượng ngùng lên tiếng, hai má cô nàng đỏ ửng lên.
“À-Ừm, cậu còn định sờ chỗ đó mình bao lâu nữa đây?”
“Ớ? À, x-xin lỗi!”
Vậy ra cái cảm giác âm ấm mềm mềm ấy là mông của cô nàng! Vì không biết nó là gì, nên kết cục là tôi đã vuốt ve nó! Cô nàng giận rồi đây!
Nghĩ vậy, tôi vội vã rụt tay lại, nhưng
“A, đừng cử động vội.”
Dẫu vậy, tôi có thể nghe thấy rõ ràng một giọng nói dịu dàng phát ra từ miệng Machina.
G-Gì đây? Những gì cô nàng vừa mới nói nghe còn đáng sợ hơn! Chuyện gì đã xảy ra thế này?
Vẫn còn bối rối, tôi duỗi người ra, một căn phòng ngập tràn một màu trắng hiện ra trước mắt tôi.
“…Tớ đang ở đâu đây?”
Đây rõ ràng không phải phòng của tôi. Trong khi lo lắng nhìn quanh, tôi nhận ra mình đang ở trong một bệnh viện. Và trong một phòng đơn ở đó. Vận may vẫn mỉm cười với tôi – mà đúng hơn là, sao tôi lại nằm trong bệnh viện thế này?
Kiểm tra lại cơ thể của mình, tôi có thể thấy được một dảy băng trắng đang quấn quanh ngực.
“À, phải rồi, mình đã bị chém, đúng không nhỉ?”
Chắn chắn khi ấy Gogyou-san đã chém vào ngực tôi, và vì mất quá nhiều máu nên tôi đã ngất đi.
Này, Shinobu. Mày đã gục ngã rồi, thật đáng thương.
Chùng vai xuống, tôi đứng dậy khỏi giường.
Lúc ấy, một cơn đau chạy dọc ngực tôi, nhưng nó không đau đến mức khiến tôi không thể bước nổi. Nhăn mặt lại vì đau, tôi bước ra cửa, thì
“N-Này. Mình đã bảo cậu đừng cử động vội mà. Cậu đang định đi đâu vậy?”
“Ơ? Nhà mình, sao thế?”
“S-sao cậu lại nói mấy thứ ngốc nghếch như vậy trong khi mọi việc lại rõ ràng thế chứ? Cậu cần phải nghỉ ngơi.”
Nằm trên giường, Machina lên tiếng. NGhe thấy thế, tôi cười nói.
“Sói không nghỉ ngơi. Đó là câu trả lời của mình.”
“D-Dừng lại. Đừng đi mà.”
“Dù cậu có muốn ngăn mình đi chăng nữa, đôi khi người đàn ông vẫn phải ra đi.”
Mà, tôi cũng không thích nằm viện chút nào.
Bỏ qua cố gắng ngăn cản của Machina, tôi bước tiếp. Nhưng mặt khác, câu “Đừng đi” phát ra từ miệng cô nàng không hiểu sao lại nghe gợi tình đến thế. Khi ý nghĩ ngốc nghếch ấy lướt qua tâm trí, thì đột nhiên cánh tay tôi bị giữ lại.
“Này, đừng ngăn m---“
Nói thế rồi, tôi quay người lại, bất giác, tôi cứng họng.
Trước mắt tôi là một làn da trắng nõn không tỳ vết. Đôi gò bồng đảo xinh đẹp, lắc lư. Khoác lên mình bộ dạng như lúc mới sinh. Trần trụi. Machina trước mặt tôi hoàn toàn không một mảnh vải che thân.
“Ơ, Ớ? C-Cậu, đó là, ơ?”
Dù cảm thấy có chút lúng túng, nhưng hai mắt vẫn chăm chăm nhìn cô nàng.
“Đừng nhìn mình chăm chăm thế chứ…Đồ ngốc.”
Lấy hai tay che ngực của mình lại, Machina lí nhí, mặt cô nàng đỏ lựng lên.
“A-À, nhưng cậu đẹp quá. Mà mình hiếm khi có cơ hội thế này lắm…”
Nếu Nazuna có mặt ở đây lúc này, thể nào con bé cũng lại nói tôi là một quý ông thất bại cho xem,vì hành động của tôi bây giờ chẳng có vẻ gì là lịch thiệp cả. Khi tôi vẫn còn chưa thoát khỏi sự mê hoặc từ cơ thể trần trụi của Machina, thì
“…Geez, tên ngốc.”
Với Machina thì việc này đúng là quá xấu hổ. Cô nàng quay lưng đi và dùng chăn che lấy cơ thể của mình.
Vẫn chưa hết lúng túng, tôi ngẫm nghĩ. Là cỡ F sao? Chúng trông mềm… không, chờ đã. Tôi chẳng biết phải làm sao cho phải. Chẳng hiểu sao cô nàng lại trong tình trạng không mảnh vải che thân thế này. Và tại sao cô nàng lại ngủ với tôi. Cũng như vì sao cô nàng lại trở nên nhu mì đến vậy.
…Ừm, kết quả là, tôi chỉ có thể tưởng tượng đến những việc không đứng đắn.
Chẳng lẽ là, tôi phải chịu trách nhiệm sao trời? Dù tôi lại chẳng nhớ gì về việc đó cả? Dù tôi chẳng được ích lợi gì từ nó cả? Th-Thế là quá bất công rồi!
“…Shinobu, mình không chắc, nhưng cậu đang suy nghĩ gì đó bậy bạ phải không? Hai ta vẫn chưa thực sự làm gì cả, cậu biết không? Chỉ là cậu đã mất quá nhiều máu và cơ thể cậu bắt đầu lạnh, cho nên, mình đã sưởi ấm cho cậu.”
“Thật chứ? Dù có nói thế, nhưng cho đến gần đây cậu đã hút sinh mệnh từ những bệnh nhân trong bệnh viện. Tớ sao có thể tin cậu được.”
“Mình, mình rất tiếc!”
Nghe tôi nói vậy (dù chỉ là nói đùa), Machina luống cuống giải thích.
Băng qua kết giới đến nhân giới đã tước đi khá nhiều sức mạnh của cô nàng, cho nên trong vô thức Machina đã hút đi sinh mệnh từ những bệnh nhân. Sau chuyện đó, cô nàng cũng đã âm thầm tặng quà cho họ. Và rõ ràng là, Machina cũng không hút sinh mệnh của tôi.
“Hừm, trừ vết thương trên ngực ra thì có vẻ mọi thứ đều ổn. Tốt hơn là cậu không nên nói dối đấy.”
Gật đầu một cái, “Nhưng”, tôi nói tiếp.
“Mình vẫn không thể loại bỏ khả năng là cậu đã không kìm chế được ham muốn của cậu khi thấy cơ thể ‘xẹc-xi’ của mình được…”
“T-Tên ngốc! Mình không bao giờ làm trò đó với một người đang bị thương đâu nhé!”
Machina ngắt lời tôi, mặt cô nàng đỏ hơn bao giờ hết. Rồi cô nàng lẩm bẩm gì đó đại loại như “V-và mình cũng không muốn làm chuyện đó khi chúng ta chưa chắc chắn tình cảm của nhau…” với giọng lí nhí mà tôi không tài nào nghe rõ được.
Nhưng, thôi, trước tiên cứ cảm ơn cái đã.
Vì nhiệt độ cơ thể của tôi khi ấy khá thấp nên nếu bị cảm thì thật không tốt chút nào. Mà bị cảm trong khi đang bị thương thì sao tôi chịu nổi chứ.
Tôi quay lại giường và ngồi xuống bên cạnh Machina, lưng quay về phía cô nàng. Vẫn không dám đối mặt với cô nàng, tôi lên tiếng.
“Cảm ơn cậu. Người cậu thật ấm.”
Tôi mỉm cười gọi cô nàng, nhưng chẳng hiểu sao, Machina lại gục mặt xuống, buồn bã nói.
“…Mình xin lỗi. Chỉ vì che cho mình mà cậu lại bị thương nặng đến thế…”
“Nah, chẳng tệ đến thế đâu. Mình hoàn toàn khỏe mà, cậu thấy không?”
“Cậu không khỏe…”
Tôi cố trả lời thật dịu dàng, nhưng hai mắt của cô nàng đã đẫm lệ.
“Bác sĩ đã nói là vết trương trên ngực cậu sẽ… để lại sẹo. Bởi vì hành động ngu ngốc của mình mà cậu—“
“Mình không bận tâm về việc có một hai vết sẹo đâu, cậu biết không?”
Tôi cắt lời Machina, mỉm cười nói.
“Dù sao thì cơ thể này của mình cũng đầy sẹo rồi, thêm một vết sẹo to nữa cũng chẳng phải chuyện gì to tát.”
“Mà, mình mừng là cậu không bị thương tích gì.”
Tôi chậm rãi vươn tay ra, xoa đầu cô nàng. Thấy thế, Machina kìm những giọt nước mắt của mình lại, rồi cô nàng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay tôi và áp vào một bên má của mình.
“…Thật kỳ lạ. Bàn tay của cậu thì khác, nhưng sao mình lại cảm thấy nó thật giống với tay của chị và mẹ mình.”
Nói thế rồi, gương mặt của Machina tràn đầy hạnh phúc, cô nàng áp má của mình vào tay tôi.
Hành động dễ thương này của cô nàng làm trái tim tôi lỡ nhịp. Cảm thấy mặt mình đang dần đỏ lên, tôi vội vã ngoảnh mặt đi, thì --- thình lình, một tiếng gõ cửa vang lên.
“Shinobu-san, anh thế nào r…”
Với bộ dạng lo lắng, Luna bước vào phòng, nhưng khi trông thấy Machina và tôi, em sững người lại.
“Ừm? Sao thế?”
“Gì vậy, gì vậy?”
Những lời này vừa vang lên, tức thì từ phía sau Luna, hai cái đầu của Elni và Nazuna đồng thời thò ra, nhìn tôi.
Elni thì chào tôi như bình thường “Yahoo~ Shinobu”, trong khi Nazuna thì đứng hình ngay tắp lự như Luna.
Tôi quay sang nhìn lại Luna.
“M-Machina, kh-khỏa thân…và hai người còn gần nhau thế này….”
Bị sốc nặng, Luna lẩm bẩm.
“V-Vậy ra mối quan hệ giữa hai người là thế này đây! E-Em xin lỗi vì đã chen ngang vào việc của hai người!”
Vừa khóc, Luna vừa chạy ra khỏi phòng. Ngay sau đó một tiếng “Fueeeeeeh~!” vang lên…Chắc chắn em ấy đã hiểu lầm rồi.
Tôi thở dài một hơi, thì
“Luna-Onee-chan, đợi đã!”
Giờ thì cả Nazuna cũng luống cuống rời khỏi phòng. Hẳn con bé đang đuổi theo Luna.
“…Luna-oneechan, hử.”
Trong vô thức, tôi nở một nụ cười.
Có vẻ cả hai đã làm hòa với nhau rồi.
Luna đã hiểu lầm chuyện giữa tôi và Machina, nhưng việc minh oan cứ để sau đã.
Trong khi tôi còn đang nghĩ vậy thì Elni đã đóng cửa lại và bước đến cạnh giường.
“Shinobu, mình mang trái cây đến tặng cậu này.”
Elni chẳng có vẻ gì là hiểu lầm về chuyện giữa tôi và Machina cả, nhỏ chỉ đưa tôi giỏ trái cây một cách bình thường. Liếc sơ qua, bên trong giỏ là một quả dưa to cùng vài trái táo thơm ngon.
“Thứ này là sao?”
“Quà của Hijiri đấy. Cậu ấy đang bận và không thể đến được, nên cậu ấy muốn ít nhất cũng nhờ bọn mình mang quà đến.”
“Ừm ~ Mình hiểu rồi. Quả dưa chắc phải đắt lắm đây.”
Nhìn quả dưa, tôi gật gật đầu, thấy vậy Elni nói, trông nhỏ có vẻ tức giận một cách bất thường.
“Shinobu, Hijiri vẫn còn cảm thấy khá dằn vặt vì đã chém cậu đấy! Cậu ấy thậm chì còn cúi đầu cố gắng cầu xin các pháp sư trừ tà khác bỏ qua cho Machina. Cậu cũng nên biết ơn đi đấy nhé!?”
“Là thế sao?”
Thấy tôi ngạc nhiện hỏi vậy, Elni nghiêm túc gật đầu.
Nhờ thế mà tôi cũng hiểu được cô nàng đã phải vất vả thế nào. Rồi Elni cau mày nói tiếp.
“Còn nữa, cậu không được làm mấy việc liều lĩnh như thế nữa đâu đấy, khi thấy cậu ngã xuống, ngập trong vũng máu, mình đã khóc hết nước mắt luôn đấy!”
Đừng tự mình nói ra thế chứ.
Lúc này trông Elni đã có vẻ mệt mỏi, thì Machina, người vẫn yên lặng từ nãy đến giờ, mở miệng nói.
“Nói mới nhớ, khi Shinobu ngã xuống, cậu với Onee-sama khóc sưng cả mắt nhỉ.”
“Ừ, không ngừng luôn.”
“Elni thành thật trả lời.”
“Nhưng cậu cũng khóc ầm lên ‘Nanjou sẽ chết mất ~ Không ~’, đấy thôi, Machina.”
“Đ-Đừng có mà bịa đặt lung tung! Tôi không có nói thế! C-Chắc chắn…”
Khi tôi quay sang Machina, Elni nói tiếp “Và vẫn chưa hết đâu.”
“Shinobu, khi đó cậu cũng lẩm bẩm ‘Elni yêu dấu của anh. Anh yêu em!’”
“Nói dối! Nói dối trắng trợn! Đừng có bịa ra mấy thứ kỳ lạ như vậy! Tôi nổi giận rồi đấy!”
Sao cô nàng lại tức giận chỉ vì một cậu nói đùa như thế nhỉ?
Tôi nghiêng đầu, nhìn Machina, lúc này đang đỏ mặt lên vì ngượng. Thì đột nhiên, Elni khẽ vỗ vai tôi và hỏi, trông nhỏ có vẻ khá lo lắng.
“Giờ cậu ổn chưa?”
“Ừ. Xin lỗi vì đã làm cho các cậu phải lo lắng.”
“Thay vào đó. Nếu cậu hôn mình một cái, mình sẽ tha thứ cho cậu.”
Đây hẳn là một trong các trò đùa thường ngày của Elni. Nhưng chẳng hiểu sao, Machina lại vội vàng chen vào giữa hai người bọn tôi. Hai tay vẫn còn giữ chặt chiếc chăn, cô nàng trừng mắt nhìn Elni đầy đe dọa…Mà có chuyện gì với cô nàng thế nhỉ?
Tôi nghiêng đầu một lần nữa, thấy vậy, Elni tiến đến chỗ Machina, lúc này đang trừng mắt nhìn nhỏ, rồi hôn lên má cô nàng một phát. Khỏi phải nói, Machina vội vã nhảy lùi lại.
“C-Con nhỏ lập dị này là ai đây?”
“Elni. Biệt danh: Chó Điên. Nhỏ mạnh lắm đó.”
Nghe được câu trả lời của tôi, Elni gầm lên “Gaaar!” một cách dễ thương, đe dọa Machina. Rồi nhỏ lấy quả dưa trong giỏ quà ra.
“Shinobu, mình muốn ăn dưa!”
“Này, đó là dưa của Shinobu mà! Không phải để cho cô ăn đâu!”
“Ơ ~? Nhưng nó to vậy mà! Đừng keo vậy chứ, chia cho mình với. Mình muốn ăn mà.”
Cô nàng từ chối Elni thẳng thừng “Không!”.
Thấy vậy, Elni chùng vai xuống.
“Này, đừng có khóc chỉ vì không được ăn chứ.”
“Cậu nói vậy là sao? Dưa ngon lắm mà! Chúng rất đắt và mình ít khi được ăn lắm. Vì chẳng bao giờ mình ăn thức ăn đắt tiền, nên mình thậm chí đã mua cả thuốc đau dạ dày để tránh bị rối loạn tiêu hóa nữa…”
Hai mắt nhỏ rưng rưng. Đúng là một cô nàng đáng thương mà.
“Mình sẽ chia cho cậu, cứ ăn cho no đi.”
“Nh-Nhưng ý của Machina…”
“Hử? Không vấn đề gì, phải không?”
Nghe tôi hỏi vậy, Machina khẽ gật đầu “…Nếu cậu nói vậy.”
Ngay sau đó, Elni mỉm cười.
“Vậy cậu cắt dưa cho mình đi.”
“Cô tự đi mà làm lấy! Cô có dao cơ mà! Đừng bắt một người đang bị thương làm giúp cô chứ!”
Bị Machina nổi giận mắng, Elni xụ mặt xuống.
“Thôi nào. Ăn cùng mọi người nhé. Elni, xin lỗi, nhưng cậu đi gọi Luna và Nazuna về được không? Rồi sau đó tất cả cùng ăn, vậy được chứ?”
Nghe vậy, Elni đứng dậy, giơ tay chào “Chó Điên, nghe rõ!” và chạy thẳng ra cửa.
“Chó Điên, chúc may mắn.”
Tôi cũng giơ tay chào lại với nhỏ. Rồi tôi thở một hơi và quay sang Machina, vẫn còn đang ngồi trên gường của mình.
Bắt gặp ánh mắt của tôi, cô nàng cũng nhìn tôi như muốn hỏi “Có gì sao?”
Thấy thế, tôi mỉm cười, trả lời cô nàng.
“À, mình chỉ nghĩ là mọi việc cuối cùng cũng đã ổn thỏa. Ý mình là về Gogyou-san. Giờ đây các pháp sư sẽ để yên cho cậu, cho nên giờ cậu có thể sống tốt ở thế giới này.”
Nghe tôi nói vậy, chẳng hiểu sao, cô nàng lại cúi đầu xuống và nói “Mình xin lỗi”.
“Mình đã hiểu lầm cậu, Shinobu. Khi ở quỷ giới, Onee-sama đã nói rất nhiều về cậu, nhưng mình lại không tin. Và thậm chí ngay cả khi mình đến đây để quan sát cậu, dừ đã có chị mình rồi, cậu vẫn còn qua lại với các cô gái khác. Cho nên mình ghét cậu…”
Quan sát hử. Vậy ra cái cảm giác như bị ai đó theo dõi kia là từ Machina.
Rồi Machina ngẩng đầu lên, nhìn tôi, cô nàng nói tiếp “Nhưng”.
“Cậu mạnh mẽ như chị mình đã kể. Cậu thậm chí còn không bị mê hoặc bởi ma thuật của mình. Một ý chí mạnh mẽ…và tốt bụng.”
Với gương mặt đang dần ửng đỏ, machine chậm rãi vươn tay ra.
“Lúc trước mìh không biết vì sao Onee-sama lại muốn ở bên cậu. Nhưng mình nghĩ giờ mình đã biết được rồi.”
Machina vươn tay ra, chạm vào tay tôi.
Với đôi mắt đầy lo lắng và trông đợi, Machina nhìn thẳng vào tôi.
“Này, cậu nói cậu sẽ bảo vệ mình, những lời ấy là thực chứ?”
Đáp lại ánh mắt của cô nàng, tôi gật đầu chắc nịch và nói.
“Ừa, mình cũng sẽ bảo vệ cậu.”
Nghe được câu trả lời này của tôi, Machina khép hai mắt mình lại, trông cô nàng tràn đầy hạnh phúc.
Rồi cô nàng len lén liếc mắt với tôi.
Đôi môi anh đào xinh xắn của cô nàng chậm rãi chuyển động.
“Này Shinobu. Nếu từ nay về sau cậu vẫn tiếp tục bảo vệ mình----“
“Mình không ngại làm nô lệ cho cậu đâu, cậu biết không?”
Cô nàng nói.
Bị nụ cười tinh quái của cô nàng làm bất ngờ, tôi chỉ vừa nhận ra rằng Machina đã vô tình gọi tôi là “Shinobu”.
Và, thế là số người tôi muốn bảo vệ đã tăng thêm một người nữa.