Buổi sáng. Tôi bị đánh thức bởi tiếng cãi nhau của Luna và Nazuna.
Tôi lắng nghe cuộc cãi vã giữa hai người họ trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Có vẻ như Luna đã tức giận với Nazuna vì con bé đã lẻn lên giường của tôi khi tôi còn đang say ngủ.
“Không công bằng, Nazuna-chan. Để chị vào nữa.”
Không! Em ở đây trước rồi! Không có chỗ cho Luna-san đâu!”
“Sao - Sao em lại ích kỷ thế chứ? Vẫn còn một khoảng trống nhỏ ở đó mà…..”
Luna buồn bã nói. Nhưng Nazuna vẫn giữ nguyên ý định của mình nói “Ai nhanh người đó được!”
“….Nazuna, vẫn còn chỗ mà, cho Luna vào đi.”
Tôi thức dậy, ngáp một cái rõ to và nói.
“Shinobu-san, anh thật tốt.”
Vì vài lý do, Luna bắt đầu nhìn tôi với đôi mắt sáng lấp lánh.
Để đáp lại, Nazuna bĩu môi, tỏ vẻ không hài lòng và bất ngờ ôm chặt lấy tôi.
“Dù Onii-san có đồng ý đi nữa, Luna-san cũng không được vào.
“Nh-Nhưng Shinobu-san đã đồng ý rồi mà.”
Đáp lại Nazuna, Luna cũng ôm chặt lấy tay tôi.
Thấy thế, Nazuna mạnh mẻ chộp lấy tay tôi. Không chịu thua con bé, Luna cũng dùng sức níu lấy tay tôi. Cũng y như hôm qua, hai người họ lại bắt đầu gây gỗ với nhau.
“Onii-chan thích em hơn!”, “Không, anh ấy thích chị hơn.”, “Không đúng!”, “Nhưng Shinobu-san đã tằm cùng với chị!”, “Còn em thì đã ngủ chung với anh ấy!”. Cả hai người chí chóe cãi nhau trong khi kéo lấy tay tôi.
…Làm ơn, cho tôi ra khỏi mớ phiền phức này đi mà. Sáng sớm thì đừng có gây nhau như thế chứ.
Tôi khẽ thờ dài và giất mạnh tay mình ra khỏi hai người họ.
Thế là cả hai người mất thăng bằng, nhưng không quan tâm đến nó, tôi đứng dậy. Rồi tôi khẽ dùng tay bổ vào đầu của cả hai người.
“Bây giờ, ngồi xuống, cả hai đứa.”
Tôi nghiêm mặt, chỉ tay lên giường. Thấy thế, cả Luna và Nazuna, đang ôm đầu bằng cả hai tay, ngồi xuống giường đồng loạt một cách hoàn hảo.
Trong khi nghĩ sao hai người lại có thể thực sự hành động cùng nhau tốt đến thế, tôi khoanh tay lại và nói.
“Buổi sáng hai đứa ồn quá đấy. Như vậy sẽ làm phiền hàng xóm lắm. Và cũng làm phiền đến giấc mơ đẹp đẽ của anh nữa.”
Tôi cố nói như thể mình đang tức giận, thế là, một lần nữa, cả Luna và Nazuna, với sự đồng bộ một cách hoàn hảo, tỏ vẻ sợ sệt và cúi đầu.
“Em xin lỗi, Shinobu-san.”
“Xin lỗi, Onii-chan.”
“Tốt, miễn là cả hai hiểu. Được rồi, giờ thì hai đứa xin lỗi nhau và làm lành đi nào.”
Tôi nói với thái độ mềm mỏng nhất có thể, trong khi Luna và Nazuna trừng mắt nhìn nhau, rồi cả hai ngoảnh mặt đi, người thì thì “Hứ!” còn người thì “Em không biết”.
Tôi nói với thái độ mềm mỏng nhất có thể, trong khi Luna và Nazuna trừng mắt nhìn nhau, rồi cả hai ngoảnh mặt đi, người thì thì “Hứ!” còn người thì “Em không biết”.
H-Hả? Cả hai xin lỗi tôi, vậy mà lại không chịu xin lỗi nhau sao?
Trong khi cố thuyết phục Luna và Nazuna hòa thuận với nhau, nhưng bị hai người trừng mắt nhìn một cái, tôi đành phải từ bỏ ý định.
Có vẻ cuộc chiến giữa hai người họ vẫn chưa chịu kết thúc.
Tôi đành thở dài một hơi.
….Nhân tiện, bí mật nhé, cái trừng mắt của hai người họ khá là đáng sợ đấy.
* * *
Mỗi khi chúng tôi rời nhà đến trường, như thường lê, Luna luôn ra cửa tiễn chúng tôi, nhưng Nazuna vẫn tỏ ra lạnh nhạt với em ấy và còn làm như Luna không có mặt ở đó nữa. Và để đáp lại, đầu tiên Luna cười tươi nói với tôi “Cẩn thận nhé anh”, rồi ném cho Nazuna một cái liếc mắt đầy lạnh nhạt, quay đi và nói.
“….Em cũng cẩn thận nhé, Nazuna-chan. Kh-Không phải chị muốn tiễn em đâu, chỉ vì chị muốn em về nhà an toàn toàn thôi!”
“H-Hứ! Và không phải em vui vì chị tiễn em đâu. Không có một chút nào hết. Đừng hiểu lầm, được chứ!”
…Tsundere thế này là sao đây?
Chẳng phải hai người thực sự là bạn tốt của nhau sao?
Thực ra, cả hai người đó cũng đâu đến nỗi ghét nhau, thế nên hãy nhanh mà làm hòa đi. Bướng bỉnh thế để làm gì cơ chứ…?
Trên đường đến trường, thoáng liếc qua con bé một chút, tôi nhận thấy cơn giận ban nãy của con Nazuna đã biến mất. Chùng vai xuống, rõ ràng là trông con bé hiện giờ đang rất chán nản.
“….Này, Nazuna. Sao em không xin lỗi Luna đi?”
Tôi nghĩ con bé sẽ đồng ý thôi, vì rõ ràng là trông con bé có vẻ khá hối hận. Thế nên tôi tiếp tục.
“Anh tin một khi em làm thế, Luna cũng sẽ xin lỗi em thôi. Chẳng phải bữa sáng của em hôm nay có thêm thịt sao. Luna chỉ nói thế thôi, chứ thực lòng cũng muốn làm lành với em đấy.
“…Nhưng em không muốn.”
Nazuna – cô em gái luôn vâng lời tôi bất ngờ đổi tính, ngoảnh mặt đi, trả lời với giọng lí nhí trong khi mắt nhìm đăm đăm xuống đất.
“Này, này. Đừng nói mà không suy nghĩ thế chứ, Nazuna. Em là một cô gái ngoan mà, vậy nên hãy làm hòa với Luna đi.”
“Em không muốn làm một cô gái ngoan.”
“Vậy em là cô gái hư à?”
Nghe tôi nói vậy, Nazuna cau mày, nắm chặt tay và lalen6 trong khi nước mắt bắt đầu trào ra từ hai mắt của con bé.
“Được tôi! Nếu Onii-chan nói em là cô gái hư, vậy thì em sẽ là cô gái hư cho xem! AI HƯ HỎNG ĐÂY!”
Ô-Ồ. Tôi thực sự không hiểu, nhưng hình như con bé đã lạc lối rồi thì phải. Vậy ra đây chính là cái người ta gọi là tuổi nổi loạn đây sao?
“Em giận rồi đấy, Onii-chan. Em chắc chắn sẽ không xin lỗi đâu!”
“….Em tức giận vì cái gì vậy chứ? Hôm nay em lạ thật đấy.”
Tôi thở dài, nói. Thấy vậy, Nazuna trừng mắt nhìn tôi rồi “Ham!” một cái và cắn vào tay tôi.
“Ô-Ồ? Nazuna-san? Em biết đấy là tay anh mà, phải không?”
“Em biết! Nhưng em là một cô gái hư, thế nên em cứ cắn anh đấy!”
Tôi vội vàng giũ tay mình, nhưng Nazuna chỉ nhả tay tôi ra để “tuyên bố mình là cô gái hư” rồi lại ngoạm lấy tôi tôi lần nữa.
“Không, đau đấy, Nazuna. Dừng lại đi….”
“Không! Em sẽ không dừng lại chừng nào anh còn chưa chịu xin lỗi!”
Gezz, sao tôi lại phải xin lỗi cơ chứ? Trong hki bản thân còn tự hỏi sao lại bất công thế này, Nazuna cắn tôi còn mạnh hơn, hẳn là vì tôi không chịu xin lỗi con bé đây. Răng của con bé cắm chặt vào da của tôi làm tôi đau như chết đi sống lại vậy.
“Ui da! Em đúng là quái vật mà! Nazuna quái vật!”
Thánh thần hỡi. Nazuna trờ thành đứa hư hỏng mất rồi.
“Anh xin lỗi mà! Tha cho anh đi, Nazuzya hư hỏng!”
Thấy tôi xin lỗi, cuối cùng con bé cũng chịu nhả tay tôi ra.
Khi tôi nhìn lại tay mình, một vết cắn hoàn hảo hiện diện ngay đó.
“Arg, độc ác quá. Em là đồ ngốc.”
Tôi phẫn uất nhìn con bé. Thấy vậy, Nazuna dang hai tay ra, hẳn con bé không thích lời nhận xết vừa rồi của tôi, rồi hét lên đầy vẻ dọa dẫm.
“AI HƯ CHỨ!”
“Uwa. Con bé lại muốn cắn mình! Té thôi!”
Hôm nay Nazuna quá hoang dại. Như một con dao sắc vậy. Quá nguy hiểm.
Tôi bắt đầu bỏ chạy, trong khi Nazuna đuổi theo phía sau, miệng kêu “Meow, meow”.
Trên đường chạy trốn, tôi phát hiện một gương mặt quen thuộc phía trước.
Một người đẹp tóc đen với ánh mắt nghiêm nghị, Gogyou-san. Nhận ra cô nàng, tôi chạy ngay về phía ấy và cầu cứu.
“Gogyou-san! Giúp mình! Một con thú đang định ăn thịt mình!”
“N-Nanjou-kun? Có chuyện gì vậy? Con thú ấy ở đâu?”
Gogyou-san nghiêng đầu, nhìn tôi đầy vẻ ngạc nhiên. Thấy thế, tôi quay lại và chỉ tay vào con thú phía sau tôi.
Con thú --- Nazunya hư hỏng đứng đấy, dang hai tay và kêu meow meow đầy đe dọa.
Đúng là ngốc – Ý tôi là, một đứa đáng sợ.
Tôi nhanh chóng trốn sau lưng Gogyou-san.
“…Dễ- Dễ thương quá.”
Một giọng nói quyến rũ lọt vào tai tôi.
“Nanjou-kun, mình có thể xoa đầu em ấy không?”
Gogyou-san quay lại hỏi tôi thế. Thấy vậy, tôi vội vã lắc đầu.
“Không, nguy hiểm lắm, Gogyou-san. Với cậu có thể con bé trong giống Nazuna, nhưng thực ra đó là một con thú bị điều khiển bởi linh hồn xấu xa tên Nazunya hư hỏng . Nếu cậu lơ là phòng thủ, tay cậu sẽ bị -- hử, sao chẳng có gì xảy ra khi cậu xoa đầu con bé thế.”
Trong tay Gogyou-san Nazunya hư hỏng trở thành Nazunya dễ thương.
Con bé để Gogyou-san xoa đầu mình và híp mắt lại trong sung sướng.
Không thể tin được. Này, Nazunya hư hỏng, sự hư hỏng của em chỉ đến thế thôi sao?
Đó là những gì tôi đã nghĩ, nhưng khi thấy Nazuna tay trong tay với Gogyou-san, bước đi tung tăng, miệng lêu meow meow đầy hạnh phúc, tôi đã quên mất những gì mình định nói ấy.
Và khi con bé chia tay chúng tôi để đến trường, Nazuna đã mỉm cười. Nhờ Gogyou-san, tâm trạng của con bé đã tốt hơn một chút. Mà, dù sao thì nụ cười vẫn hợp với con bé nhất. Hi vọng con bé có thể sớm làm hòa với Luna
* * *
Hi vọng con bé và Luna sẽ sớm làm lành – ý nghĩ ấy thoáng vụt qua đầu tôi khi đến trường, và vói tôi cũng vậy. Tôi phải làm lành với một người. Bởi vì cuộc chiến giữa Nazuna và Luna mà tôi quên khuấy đi mất, nhưng hôm qua tôi đã làm cô nàng học sinh chuyển trường nổi giận. Người đẹp tóc đó lúc này đang ở trường, bị vậy quanh bởi bọn con trai. Khi mắt chúng tôi chạm nhau, cô nàng ngoảnh mặt đi và “Hứ!” một tiếng.
Có vẻ cô nàng vẫn còn khá ghét tôi.
Chắc chắn tôi đáng bị thế, nhưng bị người khác ghét vẫn làm tôi bị tổn thương đôi chút. Và thậm chí người ghét tôi còn là một cô nàng xinh đẹp nữa chứ. Tôi thở dài, tự hỏi làm thế nào mình có thể làm lành với cô nàng đó được đây.
Trong lớp, cô nàng học sinh chuyển trường đang ngồi một mình với khuôn mặt chán nản, hẳn vì không có sách giáo khoa nên cô nàng không thể theo kịp chương trình học trong lớp. Nhưng không như hôm qua, hôm nay cô nàng không bảo tôi phải cho mình xem sách cùng. Cô nàng thậm chí còn không thèm nhìn tôi lấy một cái nữa.
Điều đó rõ ràng đã làm tim tôi phải rỉ máu. Thế nen suốt giờ ăn trưa, tôi cố tìm cách bắt chuyện cô nàng với những thứ như “Này, cậu khẻo không?”, “Cậu đã xem buổi trình diễn trên TV hôm qua chưa?” hay “Hôm nay những ai mang chòm Xử nữ sẽ gặp may đấy”, nhưng tôi hoàn toàn bị cô nàng phớt lờ.
Chẳng còn cách nào khác, đành phải thật lòng xin lỗi cô nàng này thôi.
Ngay khi tiết học thứ tư vừa kết thúc, tôi lại đồi mặt với cô nàng học sinh chuyển trường và nói.
“Bạn học sinh chuyển trường, cho mình xin lỗi chuyện hôm qua nha.”
Cô nàng hơi ngẩng mặt lên, với vẻ cau mày suốt từ sáng đến giờ, đứng dậy, không nói một lời.
“Không, chờ đã. Chờ đã nào. Mình xin lỗi mà. Thật đấy.”
Tội vội vã nắm lấy tay cô nàng và nói lời xin lỗi.
“Mình thực sự xin lỗi mà. Mình rất hối hận. Đây hoàn toàn là lỗi của mình. Tha thứ cho mình đi. Tha thứ cho mình ngay bây giờ đi. Nhanh tha lỗi cho mình mau!”
“Cậu có cảm thấy hối hận gì đâu cơ chứ!’
Cuối cùng cô nàng cũng chịu mở miệng, nhưng nó chỉ đơn thuần là những lời đầy tức giận.
Cô nàng quay đầu lại, giận dữ trừng mắt nhìn tôi.
“Khi tức giận trông cậu cũng dễ thương lắm đấy.”
Từ giờ, tôi sẽ cố khen cô nàng. Nhưng ngay sau đó, Orangelo-san lên gối vào người tôi. Cái đầu gối cứng như đá của cô nàng đập vào bụng tôi, làm tôi tắt thở trong thoáng chốc.
“Đau đấy…”
“Hử? Chẳng có vẻ gì là cậu đang đau cả!”
Nói ra những điều vô lý, rồi cô nàng ưỡn lưng chuẩn bị bồi thêm một cú đá nữa thì,
“Này, chờ đã. Đừng vội thế. Thực sự rất đau đấy. Dừng màn bạo lực ấy đi. Mình sẽ chia cho cậu một phần cơm trưa của mình, thế nên hãy tha lỗi cho mình nha.”
Tôi vội vã nói mà không kịp nghĩ…nhưng một phần bữa trưa? Mình định mồi chài cô nàng hay gì à?
Ngay khi nghĩ tôi vừa lỡ mất cơ hội cuối cùng của mình, thì bất ngờ cô nàng cất tiếng “cơm trưa” đầy vẻ tò mò.
Tôi đã trở lại cuộc chơi. Ngay lập tức, tôi lôi hộp cơm trong cặp của mình ra, tháo lớp vải bọc bên ngoài và mở nắp hộp ra.
Một hộp cơm trưa đầy màu sắc ăm ắp các loại thức ăn khác nhau. Xúc xích bạch tuộc, đồ chiên và trứng rán. Tất nhiên cũng có cả rau, như cà rốt và rau chân vịt nữa.
Tôi ghét cà rốt, vậy nên tôi không thích chúng hiện diện trong hộp cơm của mình chút nào, nhứng điều đó cũng chẳng thay đổi được sự thật là chúng nhìn trông rất ngon miệng. Mắt dán chặt vào hộp cơm, cô nàng mở miệng, hỏi.
“…Cậu thực sự chia bữa trưa của mình cho tôi sao?”
“Ơ-Ờ. Chắc rồi, nếu làm thế mà cậu có thể tha thứ cho mình chuyện hôm qua.”
Cô nàng suy nghĩ trong chốc lát, rồi trả lời với vẻ không mấy hài lòng.
“Vậy thì, nếu cậu có thể nói đầy đù tên tôi. Tôi sẽ tha thứ cho cậu.”
Cô nàng vẫn còn giận chuyện đó.
Với vẻ mặt kiên quyết, tôi nhìn thẳng vào mắt cô nàng và trả lời.
“Machina Liebelei Orangelo.”
“….Geez, vậy ra cậu vẫn nhớ. Thế ra hôm qua cậu cố tình trêu tôi à?”
“Xin lỗi nha, Orangelo-san. Mình đã đùa hơi quá.”
Thấy tôi thành thật nhận lỗi, cô nàng xụ mặt, lẩm bẩm nói “Đồ ngốc” rồi cáu kỉnh đá vào chân tôi.
Thái độ này của cô nàng trông cũng dễ thương đấy chứ. Nhưng tôi sẽ giữ kín điều này trong lòng.
Rồi cô nàng thở dài và nói với tôi.
“Tôi không thực sự thích họ của mình. Vậy nên hãy gọi tôi là Machina. Rồi tôi sẽ tha cho cậu.”
“Machina.”
Tôi ngoan ngoãn gọi tên cô nàng.
“Sao cậu lại gọi tôi mà không có kính ngữ gì hết thế!? Thêm “sama” vào mau!”
“À, vâng xin tha thứ cho sự vô phép của tôi, thưa Machina-sama. Từ nay về sau tôi sẽ chú ý lời nói của mình hơn.”
Vì vài lý do mà trong cô nàng có vẻ khá tức giận, vậy nên tôi lễ pháp đáp lại.
“U-Uwa, ghê quá đi. Thôi quên cái “sama” đi. Và cũng đừng nói năng lễ pháp kiểu đó nữa. Chẳng hiểu sao nghe cậu nói thế tôi nổi hết cả da gà lên đây này.”
Với tay tay vòng ra ôm lấy thân mình cùng gương mặt như vừa nhìn thấy một con quái vật, cô nàng nói vậy.
Lưu ý một chút, tôi thực sự bị tổn thương sâu sắc khi nghe cô nàng nói thế.
Trong đầu, tôi kêu ca mãi không thôi về yêu cầu của cô nàng trước những lời nói vô cùng lịch thiệp của mình, rồi tôi cất lời.
“Được, vậy từ giờ mình sẽ gọi cậu là Machina vậy.”
“Này, cậu lại quên mất kính ngữ rồi kìa. Thôi đi.”
“Vậy mình sẽ lại gọi cậu là Machina-sama nhé.”
“Uhh, nghe ghê quá đi.”
“Đừng có nói nó ghê thế chứ. Nếu cậu không thích, thì chỉ có một lựa chọn duy nhất thôi. Đó là mình sẽ gọi cậu là ‘Machina’.”
“Cậu chắc chắn không biết thỏa hiệp là gì nhỉ.”
Cô nàng bắt đầu ngẫm nghĩ, rồi thở dài và nói.
“Machina là được rồi.”
Trong khi cô nàng học sinh chuyển trường – không, Machina-san lẩm bẩm như thế, cô nàng cầm lấy hộp cơm trưa của tôi và ngồi xuống. Rồi cô nàng cầm đũa, và gắp một món chiên lên rồi cho vào miệng.
Ừm, tôi chẳng muốn cô nàng sử dụng đũa của mình tí nào.
Machina không ngần ngại nhồi nhét hết bữa trưa của tôi vào mồm cô nàng với một biểu cảm đầy hạnh phúc. Đó là bữa trưa CỦA TÔI đấy, cậu biết không. Tôi chỉ nói sẽ chia bữa trưa của mình cho cậu, chứ có phải cho cậu cả bữa trưa đâu chứ. Trong khi thấy lượng thức ăn trong hộp cơm đang dần vơi đi, lo lắng bắt đầu đâng lên trong lòng tôi.
Nhưng thấy hai má cô nàng căng lên vì thức ăn làm tôi chẳng còn tâm trí nào mà nhắc nhở cô nàng như thế nữa.
Trong đầu tôi trước giờ chỉ có hình ảnh bạo lực của Machina-san, nhưng nụ cười dễ thương của cô nàng lúc này cũng khá là quyến rũ đấy chứ. Trong khi bị thu hút bởi biểu hiện lúc này của cô nàng, tôi cất tiếng, hỏi.
“Ngon lắm, đúng không?”
Đồ ăn của Luna thậm chí còn ngon hơn cả thức ăn trong nhà hàng. Dù chúng chẳng phải do tôi làm, tôi vẫn hỏi với khuôn mặt đầy tự hào, và bất ngờ thay, “Có”, cô nàng thành thật trả lời.
“Ngon lắm. Nó hơn xa bữa trưa mình mua từ nhà ăn hôm qua.”
Cô bán hàng ở nhà ăn khi nghe thấy điều này chắc sẽ giận lắm, nhưng lời nói của cô nàng lại chẳng có vẻ gì là không thành thật cả. Còn về phần Machina, cô nàng dùng đũa gắp hết món này đến món khác không hề ngơi nghỉ.
“….Chẳng lẽ cậu thực sự đói đến thế sao? Trông cậu cứ như bị bỏ đói lâu ngày ấy.”
“I-Im đi. Sao trách tôi được, vì cũng lâu rồi tôi chưa được ăn món nào ra hồn thôi.”
Bị tôi trêu chọc, mặt Machina trở nên đỏ ửng, rồi cô nàng ngừng ăn.
Có vẻ nhưng đã lâu rồi cô nàng mới được ăn ngon thế này.
“Hửm? Cậu không tự nấu được sao? Mẹ cậu không bao giờ nấu cho cậu ăn à?”
Tôi buộc miệng hỏi, nghe vậy, tay của cô nàng khựng lại ngay lập tức.
Chỉ trong khoảnh khắc, thực sự chỉ trong khoảnh khắc, cô nàng trông thực sự rất buồn, nhưng ngay lập tức cô nàng cũng trở lại thái độ tôi-là-nữ -hoàng thường ngày của mình, và nói.
“Tôi chưa nấu ăn bao giờ và mẹ tôi…cũng không còn nữa.”
…Chẳng lẽ mẹ của cô nàng đã qua đời rồi sao?
Chỉ trong thoáng chốc, một biểu hiện buồn bã tháng hiện lên trên khuôn mặt của cô nàng.
Bất giác những an ủi cô nàng dấy lên trong tôi, nhưng rồi tôi nén chúng xuống, giữ lại trong lòng.
Dù tôi nói ra, cũng chẳng có gì thay đổi.
Nhưng tôi không thể chỉ ngồi và xem không thế này.
Thế nên tôi vươn đầu đến trước mặt cô nàng và nói.
“Cậu muốn thì cứ ăn hết đi. Cứ tự nhiên.”
Rồi tôi nhẹ nhàng xoa đầu cô nàng.
Hẳn là vì bất ngờ mà Machina không nói gì, chỉ khép hai mặt lại tỏ vẻ hài lòng. Nhưng rồi, bất thình lình, cô nàng như bừng tỉnh, mặt đỏ lựng lên và lấy tay tát vào má tôi.
“Ui da! Cậu làm cái gì thế.”
“C-Cái đó tôi nói mới đúng! Đừng có tự tiện chạm vào tôi!”
Machina khó chịu, hét lên, rồi quay mặt đi trong khi mặt cô nàng vẫn còn đang ửng đỏ, và lẩm bẩm “…Cậu hành động y như chị của tôi vậy…” nhỏ đến mức cả tôi cũng không thể nghe thấy.
“Hử? Cậu nói gì à?”
“Kh-Không, không có gì. Cậu, ừm, là đồ ngốc!”
Sao cô nàng lại gọi tôi như thế vậy chứ?
Đúng là một cô nàng khó ưa mà. Tôi thở dài, thế rồi, Machina ngượng nghịu hỏi, trông bộ dạng đó chẳng hợp với cô nàng tẹo nào.
“…Này, thực sự tôi có thể ăn hết luôn sao?”
“Ừa. Mình không đói. Vậy nên cậu cứ tự nhiên.”
Bỏ một hai bữa ăn không làm tôi chết được đâu. Thế nên tôi lãnh đạm trả lời.
Nhưng chống lại cử chỉ siêu ngầu của mình, bao tử của tôi điên cuồng khủng bố. Dù tôi có cố làm ra vẻ thế nào, bụng tôi vẫn cứ réo ầm cả lên.
“….Bao tử của cậu đang réo kìa.”
“Ch-Chỉ là cậu tưởng tưởng đó thôi. Cậu nên đi khám tai đi.”
Thấy tôi đỏ mặt trả lời, Machina cười thích thú.
“C-Có gì đáng cười đâu chứ?”
Tôi hỏi cô nàng trong khi mặt vẫn còn đỏ, thấy vậy cô nàng cười khúc khích và trả lời.
“Fufu. Cậu đúng là đồ ngốc mà. Lúc nào cũng tỏ ra tự phụ, không nghe lời tôi, kêu ngạo, và không khi nào làm theo những gì tôi nói, nhưng…”
Machina mỉm cười nói tiếp.
“Lần này tôi sẽ tha thứ cho cậu vậy. Từ giờ hãy cùng giúp đỡ lẫn nhau nhé, Nanjou-kun.”
Vẻ quyến rũ của cô nàng làm tôi giật nảy mình, nhưng tôi không thể không nhận ra có thứ gì đó rất lạ ẩn chứa trong giọng nói ấy. Vì vài lý do tôi cảm thấy khó chịu và choáng váng.
Trong khi tôi còn đắn đo suy nghĩ thì – cái bao tử không biết trời cao đất dày kia lại réo ầm cả lên.
Ngay sau đó, Machina cười khúc khích, nói “Cậu đúng là vô vọng mà” rồi cô nàng dùng đũa gắp một món.
“Đây, ăn đi.”
Rồi cô nàng đưa nó đến miệng tôi.
Không thể nào, đây là vinh đự của mình sao, nhưng “Ahh~” như thế thì xấu hổ lắm?
Trong khi còn đang lâng lâng vì vui sướng và cảm thấy vinh hạnh trước hành động của cô nàng, tôi mở miệng ra, chờ đợi cô nàng đút đũa thức ăn ấy vào. Nhưng Machina lại nhìn tôi, nở một nự cười tinh quái , nói “Không cho cậu đâu: rồi cho nó vào miệng cô nàng.
“…Này, bộ đùa giỡn với một chàng trai thơ ngây như mình vui lắm sao?”
“Tất nhiên. Lúc cậu mở miệng ra như thế trông dễ thương lắm.”
“D-Dễ thương sao…? Lần đầu tiên có người nói như thế với mình đấy…”
Thấy tôi đỏ mặt, cô nàng uể oải nói.
“Cậu có đôi mắt của một con quỷ.”
“Không đúng. Cậu nhìn kỹ đôi mắt sáng lấp lánh này đi.”
Tôi mở to mắt ra.
“H-Hể. Cặp mắt của cậu trông khá kiên định đấy nhỉ.”
Ban đầu tôi chỉ định đùa cho vui thôi, nhưng không ngờ lại được cô nàng khen luôn cơ đấy.
Chỉ một lần duy nhất trước đây tôi được khen như thế. Đó là từ cha dượng của Luna – Bram…Được khen như thế làm tôi cảm thấy khá vui.
Tôi quay đi nhằm che giấu vẻ hạnh phúc đang hiện rõ mồn một trên mặt mình lúc này, thì Machina lại gắp một miếng thức ăn đưa đến miệng tôi và nói “Đây”.
“…Lần này cậu không được rút lại đâu đấy, được chứ?”
“Nếu cậu muốn nó đến vậy, thì cầu xin tôi đi.”
-Không, không phải tôi muốn cậu làm thế hay gì đâu!”
Tôi thử tỏ ra tsundere một chút.
“Cậu chẳng thật lòng chút nào.”
“Mà cậu cũng thế chứ đâu khác gì, mình nói phải chứ?”
“Im đê.”
Nói thế rồi, cô nàng đút nó vào mồm tôi. Chua bao giờ tôi thấy tiếng “Ahh~” nào nghe thô thiển như thế này.
Mà, thực ra đó là hộp cơm của tôi.
Vẫn còn nhiều thứ tôi muốn nói với cô nàng, nhưng sao cũng được. Cuối cùng tôi cũng đạt được mục đích của mình – làm lành với Machina, thế nên bỏ qua nó đi vậy.
Trong suốt khoảng thời gian còn lại của giờ nghỉ trưa, hai chùng tôi ngồi tám nhảm với nhau. Rồi tôi gió hộp cơm trưa rỗng không của mình lại, đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh.
Khi trở lại lớp học, đi về chỗ của mình, tôi thấy Machina bị bao quanh bởi một đám nam sinh.
Chẳng có ai tôi nhìn quen mặt cả, vậy hẳn là họ ở lớp khác.
Cô nàng có vẻ khá nổi tiếng.
Trong khi tôi còn đang chú ý cô nàng, đang cư xử với bọn con trai như thể mình là nữ hoàng, thì đột nhiên, “Nanjou-kun” tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình từ phía sau.
“Khi quay lại, người đẹp tóc đen Gogyou-san đứng đó. Hôm nay, cô nàng cũng đẹp tuyệt vời, ý nghĩ đó lướt ngang qua đầu tôi.”
Tôi tuôn ra một tràng độc thoại, nghe thấy thế Gogyou-san “C-Cảm ơn cậu” và đỏ bừng mặt. Rồi cũng rất nhanh cô nàng đã trở lại vẻ lãnh đạm thường ngày của mình, và nói với tôi cùng một biểu cảm vô cùng phức tạp.
“Nanjou-kun, là về học sinh chuyển trường, Orangelo-san…Chẳng phải cô nàng đang tỏa ra một loại khí chất khá kỳ lạ sao?
“Khí chất kỳ lạ? À thì lắm lúc cô nàng hành động cứ như thể mình là nữ hoàng, nhưng trêu cô nàng cũng vui lắm đấy, cậu biết chứ? Hay để mình nói với Machina-san rằng cậu đã nói cô nàng là một tên biến thái nhé?”
“Ý-Ý của mình không phải như thế! Không…Mình không thể nói rõ lắm, nhưng nó làm mình thấy không tốt chút nào. Từ mùi của cậu ấy mình có thể khẳng định cậu ấy không phải ác quỷ, nhưng mình vẫn cảm thấy cái không khí kỳ lạ đó. Nó làm mình thấy rất bất an…”
Gogyou-san nghiêng đầu nói, như thể cô nàng cũng không hiểu rõ nó là như thế nào vậy.
“…Cậu nhắc mình mới nhớ, lúc trước Luna đến đón mình, cậu cũng nói gì đó về “mùi”. Chúng giống nhau sao? Thế chẳng phải tức là Machina-san bị quỷ chiếm hữu à?”
Tôi hơi lo, nhưng Gogyou-san lắc đầu, nói “Không, nó khác.”
“Mình không thấy mùi đó từ Machina-san. Vậy nên cậu ấy không phải là quỷ.”
Tôi đã nghĩ rằng đây hẳn là một phần trong công việc trừ tà của cô nàng, nhưng tôi đã lầm. Cô nàng nagy lập tức phủ nhận điều đó. Rõ ràng những gì Gogyou-san cảm nhận được còn hơn cả trực giác. Trong khi đó, Gogyou-san vẫn nghiêng đầu với vẻ mặt đầy phức tạp.
Hừm, cái cách cô nàng cau mày lo lắng như thế rõ là đẹp thật dấy. Suy nghĩ ấy lướt qua tâm trí tôi, nhưng tôi lắc lắc đầu, sắp xếp lai các ý nghĩ trong đầu mình. Rồi tôi khoanh tay lại và suy nghĩ.
Cái gì có thể làm Gogyou-san thấy bất an được chứ?
“Mhm~ Mình thực sự chẳng cảm thấy gì từ cậu ấy cả, cậu có thể nói rõ hơn về thứ cậu cảm thấy kỳ lạ đó được không?”
Nghe tôi hỏi vậy, Gogyou-san lắc đầu ra vẻ rất lấy làm tiếc và nói.
“Xin lỗi. Mình cũng không thể nói rõ được. Chỉ là mình cảm thấy có gì đó khác lạ ở cậu ấy mà thôi….”
Trong khi Gogyou-san còn đang lẩm bẩm, thì bạn cùng lớp của chúng tôi, Minami, với chiếc váy ngắn của mình tung tăng chạy lại, hẳn vì cô nàng đã nghe thấy cuộc trò chuyện của hai đứa bọn tôi. Rồi Minami gật gù “mình cũng thấy thế” đồng ý với Gogyou-san, và nói tiếp.
“Cách cậu ấy dùng vũ lực chiếm lấy chỗ ngồi bên cạnh Nanjou-kun là mình ghen tỵ quá – À ý mình là, làm mình có cảm giác rất lạ.”
“Hử? Ghen tỵ á?”
Tôi nghiêng đầu thắc mắc. Thấy vậy, chẳng hiểu mặt của Minami đỏ bừng lên. Rồi cô nàng vội vã xua tay và nói.
“Kh-Không, ý mình là – thái độ của cậu ấy rất đáng nghi! Nó khiến cả lớp loạn cả lên ấy.”
Đột nhiên Minami trở nên nghiêm túc, dù rằng cô nàng cũng chẳng phải lớp trưởng gì.
“Cái cách ra vẻ ta đây của cậu ấy hay cách cậu ấy đùa giỡn với đám con trai xung quanh mình làm tớ thấy lo cho tương lai….”
“Mà dù sao thì!” Minami chỉ tay vào tôi và nói.
“Orangelo-san giống như một phù thủy ấy. Thế nên Nanjou-kun, cậu không được bị cậu ấy dụ dỗ đâu đấy!”
“Bà đừng lo. Minami. Tớ còn lâu mới bị dụ dỗ như những người khác.”
Tôi thực sự không nghĩ Machina lại là một phù thủy, vậy nên tôi trả lời cô nàng đại cho xong.
“…Nanjou-kun, cậu ngầu quá.”
Chẳng hiểu sao cô nàng bắt đầu mơ màng, rồi nhắc nhở tôi “Cẩn thận đấy”. Thấy vậy, tôi gật đầu và thận trọng hỏi nhỏ.
“Vậy, Minami, bà đã nghe hai chúng tôi nói chuyện từ khi nào thế?”
“Ớ? Hình như từ lúc hai cậu nói về bầu không khí kỳ lạ xung quanh Machina-san thì phải, mà sao cậu lại hỏi thế….”
“Mình hiểu rồi.”
Thấy cô nàng bối rối trả lời, tôi và Gogyou-san mới thở phào nhẹ nhõm.
Tốt nhất công việc trừ tà của Gogyou-san nên được giữ bí mật. Tôi nháy mắt với cô nàng (Gogyou-san) và nói “Lần tới chúng ta nên cẩn thận hơn khi nói về mấy việc thế này”. Thấy vậy, Gogyou-san cũng nháy mắt lại với tôi, gật đầu, nói “Được, mình biết rồi.”
Thấy thế, chẳng hiểu sao Minami lại bĩu môi và nói.
“Hai người gần đây thân thiết thật đấy.”
“Không phải thế đâu.”
“Ớ?”
Thấy tôi chối bay chối biến, Gogyou-san chán nản nói.
“Nanjou-kun, cậu đã cứu minh khi mình bị người khác ve vãn, cậu cho mình con cún nhồi bông, rồi ta còn cùng nhau nghĩ tên cho nó nữa, vậy mà cậu lại…”
Chẳng hiểu sao, trông Gogyou-san có vẻ thực sự thất vọng.
“Không, đùa thôi. Mình chỉ đùa thôi mà.”
Tôi lại vội chối, thấy vậy, Gogyou-san thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm.
Nhưng sao cô nàng lại thất vọng vậy chứ?
Tôi nghiêng đầu ra vẻ không hiểu, ngay khi đó, tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa đã hết vang lên và giáo viên tiết sinh hoạt – Hiiragi-sensei bước vào lớp. Thấy vậy, tôi trở về chỗ ngồi của mình.
Tiết học thứ năm bắt đầu, và cũng như hôm qua, Machina nhích lại gần tôi và nói “Cho tôi xem sách của cậu với”.
Thấy tôi ngoan ngoãn làm theo lời cô nàng, ngạc nhiên thay, Machina không giật phăng quyển sách đi như hôm qua. Mà cô nàng nhích lại gần hơn, tựa vai vào tôi và nhìn vào sách.
Ư-Ừm.tôi nghe nói người nước ngoài không phản đối chuyển tiếp xúc thân thân thể như ở Nhật Bản, nhưng cô nàng lại không cho thấy bất kỳ dấu hiệu nào chứng tỏ là mình phản đối việc tiếp xúc này cả. Mái tóc đỏ của cô nàng nhẹ nhàng rơi trên cổ áo tôi, một mùi hương ngọt ngào xộc thẳng vào mũi tôi và tôi có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể của cô nàng trên bờ vai của mình. Nó làm tim tôi đập thình thịch.
Rồi đột nhiên cô nàng len lén nhìn tôi và nói.
“Này, Nanjou.”
“Hử? Mình còn độc thân và tìm bạn gái đây.”
“Tôi không hỏi chuyện đó!”
Đoán trước câu hỏi, tôi trả lời ngay, nhưng có vẻ tôi đã đoán sai mất rồi. Mắng tôi xong, Machina hít một hơi thật sâu, xua đi cơn tức giận trong lòng mình, rồi cô nàng lại nhìn tôi, và thì thầm vào tia tôi đầy mê hoặc.
“Này, tôi đã nói hôm qua rồi, hãy trở thành nô lệ của tôi đi.”
“Không.”
Không để bản thân bị những lời đường mật của cô nàng đánh lừa, tôi thẳng thừng từ chối, thấy thế, Machina cau mày.
“Tại sao? Phải rộng lượng lắm mình mới cho cậu làm nô lệ của mình đấy, cậu biết chứ?”
“…Thế mình được gì khi làm nô lệ cho cậu?”
Nghe tôi hỏi vậy, Machina chìa tay ra, vỗ nhè nhẹ lên mặt tôi và nói.
“Nếu cậu chịu làm nô lệ của mình, mình sẽ chà đạp cậu thật nhẹ nhàng.”
“Cậu nghĩ một người tuyệt vời và đầy tự hào như mình sẽ thích bị chà đạp sao?”
“….Muốn thử không?”
Gương mặt quyến rũ của cô nàng làm tôi lạnh cả sống lưng, nhưng tôi sẽ không để bị cám dỗ đâu.
Không là không. Tôi tránh đôi mắt màu hổ phách của cô nàng, nhắc cô nàng nhớ rằng “Chúng ta vẫn còn đang học, vậy nên hạy im lặng đi” và thoát khỏi sự cám dỗ. Machina trông có vẻ thất vọng, nhưng rồi cô nàng cũng ngoan ngoãn từ bỏ ý định và chăm chú vào bài giảng trên lớp.
Nhưng khi tiết học tiếp tục, cô nàng bắt đầu thiếp đi.
Ừ thì cũng không trách được. Vì tiết thứ năm là tiết văn học cổ điển của Hiiragi-sensei mà.
Đối với một người từ giờ nghỉ trưa đã buồn ngủ rồi, thì giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng của Hiiragi-sensei giống như một bài hát ru vậy.
Lúc này, hai mắt cô nàng nhắm nghiền, rúc vào vai tôi, thở chầm chậm và đắm chìm vào vùng đất mộng mơ.
Khi nhìn xuống, hai mắt cô nàng đã nhắm lại, và đôi môi hồng xinh xắn, không phòng bị lộ ra trước mắt tôi. Đôi môi hé mở ấy như muốn cám dỗ tôi phải làm “điều gì đó”. Một cảm giác phấn khích trỗi dậy trong tôi.
Nhưng hơn thế, nhìn gương mặt ngây thơ khi ngủ của cô nàng mà lòng tôi cứ lâng lâng.
Thật dễ thương quá đi.
Hơi ngạc nhiên một chút, nhưng tôi dành cả tiết năm để ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cô nàng.
* * *
Tiết năm trôi qua mà chẳng có gì rắc rối, sau đó là tiết sáu và ngày hôm nay cũng kết thúc, mọi người đóng cửa phòng học ra về - Và giờ là khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng. Ngồi tại chỗ của mình và để ai đó lãnh nhận vinh quang trở thành ace của câu lạc bộ về nhà, rồi tôi khoanh tay lại, ngẫm nghĩ.
Về Luna và Nazuna.
Nếu tôi chỉ về nhà thế này, hai người họ chắc chắn sẽ lại gây nhau tiếp cho xem. Trong khi tôi còn đang nghĩ cách, Machina đã đến bên cạnh tôi và nói.
“Này, Nanjou.”
“Kính ngữ -sama đâu?”
“À, xin lỗi, Nanjou-sama – Này, sao tôi phải gọi sama chứ hả!”
“…Cậu dễ bị lừa lắm đấy.”
“Không! Chỉ vậu cậu cứ tỏ ra kiêu ngạo và nói như thể việc đó là hiển nhiên, thế thôi!”
Machina đá vào ống chân tôi trong khi cô nàng cật lực phản đối.
Đúng là một cô gái bạo lực mà. Tôi cau mày, nhìn mọi người chung quanh, thì bất thình lình, Gogyou-san, mang theo túi đựng kiếm tre của mình, thò mặt vào trong lớp từ ngoài hành lang.
Cô nàng nhìn quanh quất trong lớp học như muốn tìm ai đó thì phải, và khi thấy tôi, Gogyou-san giơ tay lên gọi “Nanjou-kun”.
“Ơn trời, ra cậu vẫn còn ở đây.”
Gogyou-san mỉm cười, tỏa ra một bầu không khí khác với thường ngày của mình. Và chẳng hiểu sao, biểu hiện trên gương mặt của cô nàng tràn đầy thoải mái và thân thiện.
“Nanjou-kun, cậu đến đây đi.”
Cô nàng muốn gì đây? Tôi đứng dậy, bước tới chỗ Gogyou-san, lúc này đang mỉm cười, vẫy tay với tôi, thì bất thình lình, có ai đó nắm lấy tay áo mình. Quay đầu lại, tôi thấy Machina, cô nàng tỏ vẻ khó chịu và nói.
“Cậu đi đâu đấy? Chẳng phải cúng ta còn đang nói chuyện sao?”
“À ~ Ừ, nhỉ. Cậu là một cô gái ngoan mà, thế nên ta nói chuyện sau nhé.”
Tôi xoa đầu cô nàng như dỗ trẻ, rồi tiến đến chỗ Gogyou-san. “Này, Nanjou.” Từ đằng sau, một giọng nói tức giận vang lên lọt vào tai tôi, nhưng bây giờ tôi đành tạm lờ Machina đi vậy. Khi trước cửa lớp, chỗ Gogyou-san đang đứng, thì
“—MEOW!”
Đột nhiên, một bóng người nhảy ra từ sau lưng Gogyou-san.
Một thân hình nhỏ nhắn cùng hai tay giơ lên. chạy như bay về phía tôi cùng với một nụ cười dễ thương trên gương mặt.
Nếu là người lạ, tôi đã tránh đi rồi, thế nhưng đây lại là em gái tôi, tôi cười khổ, rồi dang hai tay mình ra, đón lấy con bé.
“Yay, Onii-chan.”
Với một nụ cười tươi như hoa, người đang ôm chặt tôi đây là Nazuna.
Sáng này, con bé biến thành Nazunya hư hỏng, nhưng giờ đây em gái tôi đã trở lại bình thường.
Tôi ôm chặt Nazuna, con bé lúc nào cũng tỏa ra một mùi hương như của mặt trời. Cung lúc ấy vô số lời bàn tán lọt vào tai tôi, như “N-Nanjou, Nanjou ác quỷ mà lại cười dịu dàng thế kia. Chúng ta tiêu rồi!”. “Vậy ra cậu ấy cũng có khuôn mặt thế này sao…Cũng khá dễ thương đấy chứ” và “Một loli. Một em loli dễ thương xuất hiện kìa bây ơi!” từ đằng sau, nhưng toi không để tâm đến. Tôi lờ tất cả chúng và vui đùa cùng Nazuna.
“Fufu. Thật tuyệt nhỉ, Nazuna-chan.”
Quay lại hướng phát ra giọng nói ấy, tôi thấy Gogyou-san, đang nhìn con bé với một ánh mắt đầy dịu dàng.
“Cảm ơn chị vì đã giúp em tìm Onii-chan, Gogyou-san.”
Nazuna rúc má mình vào tay tôi, và cười “Ehehe”.
“…Cậu dẫn con bé đến đây sao, Gogyou-san?”
“Đừng bận tâm. Mình chỉ tình cờ cặp em ấy ở hành lang và mình cũng thích…”
“Thích?”
Bị tôi hỏi ngược lại, Gogyou-san ho một tiếng nhằm che giấu điều mình suýt buộc miệng nói ra.
“Ơ-Ừm, mình chỉ dẫn em ấy đến gặp cậu ngay khi có thể thôi. Không phải mình muốn nói chuyện với em ấy hay gì đâu.”
Cô nàng nói dối chẳng giỏi chút nào.
Xua một tay đầy tuyệt vọng như thế rõ là nói dối còn gì, mà biểu cảm này của cô nàng cũng khá là thú vị đấy.
“Cảm ơn cậu.”
“R-Rồi.”
Thấy tôi cảm ơn như vậy, mặt Gogyou-san đỏ lựng lên. Mà cô nàng lúc này trông dễ thương phết đấy. Tôi mỉm cười, nhìn Gogyou-san,thì
“Gì thế? Đây là em gái của cậu à, nanjou?”
Thình lình, một giọng nói vang lên từ phía sau tôi. Quay lại nhìn, tôi thấy Machina đang đứng đó, hẳn cô nàng đã theo sau tôi. Rồi Machina nhìn Nazuna chằm chằm đầy dò xét. Bị ai đó nhìn chòng chọc thế này, thường mọi người đều sẽ sợ hãi, nhưng
“Chào chị!”
Nazuna là một ngoại lệ.
Không sợ người lạ, Nazuna hăng hái cười tươi, chào cô nàng.
Machina trông có vẻ khá ngạc nhiên, chắc cô nàng không ngờ đến tình huống này. Nhưng như bị nụ cười ngây thơ của nazuna tác động, cô nàng cũng nở một nụ cười, rồi chậm rãi đưa tay ra, xoa đầu Nazuna.
Thấy thế, tôi vô cùng ngạc nhiên.
Cũng là một nụ cười, nhưng khác với nụ cười thường ngày rất nhiều, nụ cười này của cô nàng thật dịu dàng.
Nụ cười của Machina lúc này đây còn quyến rũ hơn cả nụ-cười-nữ-hoàng lúc trước của cô nàng.
“Lúc cậu cười thật lòng thế này trông dễ thương lắm đấy.”
Tôi buộc miệng nói ra hết những gì trong đầu, nghe thấy thế, Machina “H-Hứ” một tiếng và quay đi, nhằm che giấu gương mặt đang ửng đỏ của mình. Rồi cô nàng làm như thể chẳng có gì xảy ra cả.
“Xấu hổ ấy mà.”
Nghe tôi nói đùa như thế với Nazuna và Gogyou-san, Machina xoay người tại chỗ và tung một cú đá vào tôi cũng trong tư thế xoay vòng đó.
Và khi cô nàng tung cước, chiếc váy ngắn của cô nàng tung bay và rồi chỉ trong một khoảnh khác ngắn ngủi, chiếc quần lót trắng tinh của cô nàng lộ ra trước mắt tôi.
“…Hôm nay là màu trắng hử.”
Nghe tôi nói thế, gương mặt của của nàng càng đỏ dữ dội.
“C-Cậu thấy rồi à!?”
“Ừ, thấy rõ. Mình là một quý ộng lịch lãm cơ mà, thế nên mình sẽ không che giấu sự thật, mình thấy sạch rồi! Xin lỗi nhé!”
Washington cũng đã thành thật khi ông cắt cây anh đào của cha mình, và đã được tha thứ. Vậy nên theo gương ông, tôi cũng thành thật, đàng hoàng nhận lỗi. Thế nhưng
“Biến thái! Dâm dê! Tên bám váy!”
(Trans: Bám váy này theo đúng nghĩa đen của nó không phải là Bám váy = ăn bám này nọ các kiểu đâu nhé)
Cô nàng hung dữ hét lên rồi lại tung cước vào tôi, nhưng vì lo lắng váy mình lại tung bay và để lộ thứ không nên để lộ kia, nên cú đá của cô nàng chẳng còn bao nhiêu lực cả. Hơn hết là, lần này phần thân dưới của tôi đã chuẩn bị đầy đủ, cho phép tôi chặn đứng mọi đòn tấn công.
“Không ăn thua đâu.”
Nói tôi là tên “Bám váy” thì bất lịch sự lắm đấy nhé, tôi cười trơ trẽn, rồi
“Geez, thế không hay đâu, Onii-chan.”
Nazuna kéo tay áo, mắng tôi.
“Một quý ông thực sự sẽ tránh mắt đi khi quần lót của một người con gái suýt bị lộ. Còn anh khi nãy chi giống một tên biến thái thôi. Anh là một quý ông thất bại.”
Một quý ông thất bại.
Tôi, hoàn toàn, không phải, một quý ông.
Bị sốc nặng, tôi khụy gối xuống và nói.
“Mình, mình không hiểu lắm, nhưng hẳn là mình bị mang tiếng rồi.”
Thấy tôi suy sụp như vậy, machine trông có vẻ lúng túng, rồi cô nàng lẩm bẩm “Chưa bao giờ mình nghĩ là một người trơ trẽn như Nanjou lại bị sốc đến vậy…” và rời khỏi lớp học.
Thấy thế, tôi ôm lấy đầu gối của mình.
Bạn thấy đấy, tôi không còn là một quý ông nữa….
Trong khi tôi gục xuống đầy đau khổ, một bàn tay vỗ nhẹ lên vai tôi. Quay đầu lại, Gogyou-san cười khổ và nói với tôi.
“Ơ-Ừm, cậu là con trai mà, mình nghĩ nó cũng là bất khả kháng thôi. Vậy nên, đừng đặt nặng chuyện đó trong lòng quá, nhé?
Gogyou-san thật tốt. Tôi nắm lấy bàn tay đang chìa ra của Gogyou-san và đứng dậy. Chẳng hiểu sao, hơi ấm cùng sự dịu dàng từ bàn tay của Gogyou-san làm tôi như muốn khóc.
Nhận dược lòng tốt từ người khác khi bản thân lâm vào tuyệt vọng làm tôi vô cùng hạnh phúc. Vẫn nắm lấy bàn tay của Gogyou-san, tôi định mở miệng nói lời cảm ơn cô nàng, thì
”Em xin lỗi, Onii-chan.”
Tỏ vẻ hối lỗi, Nazuna nói.
“À-Ừ thì, là lỗi của anh, vậy nên em đừng lo nữa nhé….”
Dù bị tổn thương khá nhiều, nhưng nhờ có Gogyou-san mà tôi đã lấy lại được tinh thần. Thế rồi, tôi nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Nazuna.
“Vậy, sao em lại ở đây? Chẳng phải em có sinh hoạt câu lạc bộ sao?”
Xoa đầu con bé, tôi cất tiếng hỏi.
“Câu lạc bộ của em hôm nay được nghỉ. Nên em sang đây chơi với Onii-chan.”
Như một chú mèo con tinh nghịch, Nazuna rúc vào người tôi.
Mà ngẫm lại thì, từ khi Luna về ở với chúng tôi, tôi chẳng còn dành nhiều thời gian cho con bé nữa.
Hẳn con bé đã rất cô đơn.
Và đỉnh điểm của nó là con bé đã gây với Luna – Kết luận như vậy, tôi bỏ tay khỏi đầu con bé và nói.
“Được rồi, vậy hôm nay anh sẽ đi chơi với Nazunya nhé. Muốn xuống khu mua sắm phía nam không?”
Thực tâm, tôi cũng muốn ra ngoài chơi với con bé. Và như thế chắc sẽ làm con bé cảm thấy tốt hơn. Một khi không còn cô đơn, con bé lại có thể thành thật với Luna. Trong khi tôi nghĩ vậy, thì Nazuna đã gật mạnh đầu, “Vâng!” đáp lại. Rồi con bé sung sướng nắm lấy tôi, thì bất ngờ
“N-Này, mình có thể đi cùng hai cậu không?”
Theo dõi cuộc trò chuyện của hai an hem tôi từ nãy đến giờ, Gogyou-san khẽ giơ tay len, ngượng nghịu hỏi. Nghe cô nàng nói vậy làm tôi vui lắm, nhưng vẫn còn thứ tôi phải bận tậm.
“Gogyou-san, còn cậu lạc bộ của cậu thì sao?”
Nhìn đôi mắt láo liên hết liếc bên trái rồi đến bên phải của Gogyou-san là biết cô nàng đang nói dối rồi. Nhưng có vẻ Nazuna không nhận ra điều đó.
Tôi chỉ vào túi đựng kiếm sau lưng cô nàng, thấy vậy, Gogyou-san vội giấu nó ra sau lưng và trả lời.
“H-Hôm nay bọn mình cũng được nghỉ.”
“Vậy là chị cũng giống em rồi.”
Con bé tươi cười hạnh phúc, tay phải nắm lấy tay tôi, tay trái nắm lấy tay Gogyou-san, rồi tung tăng cất bước.
Được Nazuna nắm tay, Gogyou-san đường như đã trút xuống sự cẩn trọng thường ngày của mình, cô nàng mơ màng nói “Dễ thương quá”.
Đang đi dọc hành lang, một cô gái lớp dưới trong trang phục kendo chạy vội đến và nói.
“A, Gogyou-senpai. Chị đây rồi. Em đến đón chị đây.”
“…Hử? Chẳng phải hôm nay chị được nghỉ sao?”
Tin vào lời nói dối đó, Nazuna nghiêng đầu, ngước nhìn Gogyou-san. Trước ánh mắt ngây thơ của con bé, cô nàng chột dạ nói.
“L-Lạ thế. Chị tưởng hôm nay được nghỉ cơ mà….”
Gogoyu-san đã bị bắt. Mà thấy cô nàng gặp rắc rối thế này đúng là mới mẻ và thú vị phết, thế nên tôi chỉ đứng ngoài quan sát mọi việc.
“Chị đang nói gì thế, Gogyou-senpai? Trận đấu tập chỉ vừa mới bắt đầu thôi. Nhanh lên.”
Cô gái đến gần, nắm lấy tay của Gogyou-san và kéo cô nàng đi mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Còn Gogyou-san thì buồn bã ngoáy lại nhìn chúng tôi, khung cảnh lúc này làm tôi nhớ lại một bài hát cũ, bài Dona Dona thì phải. Nhưng dù vậy chúng tôi cũng chẳng thể làm gì được.
“Gặp sau”. Hai cúng tôi vẫy vẫy tay. Thấy vậy, Gogyou-sam cũng vẫy tay đáp lại cùng một gương mặt buồn rười rượi.
Thấy Gogyou-san bị lôi đi, Nazuna và tôi nắm tay nhau rời khỏi trường và hướng đến khu mua sắm phía nam. Trên đường đi tôi vừa nghe con bé kể về hoạt động ở trường hôm nay của mình.
“A, Shinobu.”
Một giọng nói tươi vui vang lên từ phía sau, rồi đột nhiên, một ai đó ôm lấy lưng tôi.
Hai vật thể nhỏ nhắn, nhưng cực kỳ mềm mại áp chặt vào tôi. Hương xà phòng ngọt ngào xộc vào mũi. Rơi vào một tình huống đầy bất ngờ và hạnh phúc thế này làm tôi vô cùng phấn khích.
“Đoán xem, ai đây.”
Bị hay bàn tay ai đó bị mắt, tôi có thể cảm nhận được một giọng nói ngọt ngào đang thì thầm vào tai mình.
“Mình, mình không biết.”
Tôi có thể dám chắc đó là Elni, nhưng vì muốn tận hưởng cảm giác mềm mại này lâu hơn chút nữa, nên tôi vờ như không biết.
“…Fufu, lưng cậu lộ sơ hở kìa.”
Một giọng nói hoàn toàn khác lời thì thầm ngọt ngào vừa nãy. Một giọng trầm vang lên bên tai tôi và khi nghĩ Elni cuối cùng cũng chịu bỏ tay ra, thì đột nhiên, nhỏ cù vào hông tôi.
“Ahaha – Này, dừng lại đi.”
Đòn này có vẻ khá hiệu quả với tôi, thế nên, tôi xuay người lại ngăn Elni.
“…Ơ? Cậu là ai thế?”
Trong khoảnh khắc, tôi không tài nào nhận ra cô gái đang đứng trước mặt mình.
Khoác trên mình bộ váy trắng, một cô gái xinh đẹp với máí tóc thả tự do màu bạch kim đứng đấy. Tôi chỉ có thể nhận ra đó là Elni nhờ vào đôi mắt màu hồng ngọc cùng khuôn mặt trông như một con búp bê Pháp của nhỏ…nhưng Elni lúc này tỏa ra một bầu không khí khác với mọi ngày rất nhiều.
“Thế nào? Ngạc nhiên lắm, nhỉ! Thấy không, chỉ cần muốn là mình sẽ đẹp lên ngay thôi.”
Bị quyến rũ bởi Elni, tôi gật đầu trong vô thức. Thấy thế, Elni cũng gật đầu đầy vẻ hài lòng và trở lại kiểu tóc hai bím thường ngày của mình.
Có vẻ nhỏ chỉ thay đổi kiểu tóc để làm tôi bất ngờ thôi.
Và rõ ràng việc đó đã thành công. Đột nhiên
“Onii-chan, Onii-chan, cô gái dễ thương này là ai thế?”
Kéo ống tay áo tôi, Nazuna hỏi.
“À, đây là Elni. Đừng hỏi tại sao, nhưng có vẻ cậu ý muốn được gọi là Thần.”
“Thần?”
Nazuna nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu, thấy vậy Elni cao giọng đầy tự hào.
“Mình-sẽ là Thần của thế giới mới!”
…Nói nghe sao ghê thế?
Trong khi tôi còn tự hỏi không biết nỏ lấy câu đó từ anime nào, thì Nazuna đã đứng trước mặt Elni và như khi lên đền thờ, con bé vỗ tay mình hai lần rồi cầu nguyện “Con ước mình sẽ trở thành một cô gái quyến rũ”.
Elni gật đầu hài lòng và hỏi tôi, mắt vẫn nhìn Nazuna.
“Shinobu, ai đây?”
“À, đây là em gái mình, Nazuna. Kỹ năng đặc biệt của con bé là mấy đòn mèo cào đấy.”
Khi Elni dịnh đưa tay xoa đầu Nazuna, thì đột nhiên, con bé cất tiếng kêu “Meow, meow!” và cào bộ vuốt mèo của mình vào không khí.
Vì Nazuna là thành viên của câu lạc bộ karate, nên các bước di chuyển của con bé khá dứt khoát. Thấy thế, hai mắt Elni sáng lấp lánh, nhỏ hét lên.
“Woa! Ngầu quá! Cậu tuyệt thậ đấy, Nazunya!”
Nghe thấy thế, Nazuna, người vốn dễ bị cuốn vào những chuyện thế này, đáp lại “Thầnnnnn!” và ôm chầm lấy Elni.
Thế là, hai đứa đã trở thành bạn thân của nhau.
Ừ thì, tôi cũng nghĩ nếu gặp mặt, hai đứa sẽ dễ dàng trở nên thân thiết với nhau, nhưng không phải mới vừa gặp đã ôm nhau thắm thiết thế này.
Tôi nheo mắt lại, nhìn hai đứa và nói.
“Elni, Nazuna và mình bây giờ đang định xuống khu mua sắm phía nam chơi. Cậu muốn đi cùng không?”
Thấy Elni diện bộ váy mình mua hôm trước làm tôi khá vui, thế nên tôi lên tiếng đề nghị. Nghe thấy thế, đôi mắt của Elni và Nazuna sáng lấp lánh.
“Được rồi. Hai đứa không cần phải nói. Nó hiện lên trong mắt của cả hai hết rồi. Vậy ta cùng đi nào.”
“Ừa! Cậu cũng đi chứ, El-chan?”
“-Bốn mươi giây nữa chúng ta sẽ khởi hành!”
Ngay lập tức, Elni đáp lại, rồi nhỏ nắm tay Nazuna và cất bước.
Theo sau Elni và Nazuna, chúng tôi đi thẳng về phía khu mua sắm. đi bên cạnh và nghe hai đứa trò chuyện, cuối cùng cả bọn cũng đến nơi, rồi Elni đột nhiên tuyên bố đầy tự hào.
“Nói thật, mình có tin tốt cho hai cậu đây.”
“Tin tốt?”
Nghe tôi hỏi vậy, Elni vẫy tay ra hiệu và nói.
“Ngài Nhân viên bán hàng, đưa mặt ngài lại gần đây nào.”
“Tại sao, à vâng, ngài ủy viên thân mến.”
Trong khi tự hỏi nhỏ gọi ai là nhân viên bán hàng, tôi xoa hai tay và đến gần Elni. Thế rồi, nhỏ đưa mặt mình đến trước mặt tôi.
“Hơi thở nóng bỏng của Elni nè ~”
Trong khi suy nghĩ xem nhỏ định làm gì tiếp theo, thì đột nhiên, Elni thổi một hơi vào tai tôi.
Bị hơi thở nhè nhẹ của nhỏ phả vào vành tai, làm tôi rùng cả mình. Tương tự như thế, một mùi hường ngọt ngào tỏa ra từ người của Elni xộc thẳng vào mũi tôi.
“C-Cậu làm gì thế…”
Tôi vội vã che tai lại và lùi ra xa.
“Được rồi, cũng như HIjiri, Shinobu, lỗ tai là điểm yếu của cậu.”
“Này, thôi ghi chú lại mấy thứ kỳ quặc ấy đi. Và đừng gộp chung mình với Gogyou-san. Mình chỉ bị bất ngờ thôi. Mà thực ra, cậu định làm gì thế hả!”
Chết tiệt thật, cái hơi thở êm dịu đó sao lại làm mình thấy phấn khích thế này.
Cảm thấy hai má mình dần chuyển sang màu đó, tôi trừng mắt nhìn Elni. Thấy vậy, Elni nở một nụ cười và nói “Đừng giận mà”. Nụ cười thiên thần ấy làm tôi chẳng còn ý định trách mắng gì nhỏ nữa cả. Thế nên tôi thở dài, và hỏi lại Elni một lần nữa.
“Vậy, tin tốt là gì?”
“Là cái này.”
Nói xong, Elni lôi ba mảnh giấy màu cam từ túi của chiếc váy mình của mình và đưa ra cho chúng tôi xem.
Nhìn những mảnh giấy trong tay Elni, tôi chợt nhận ra chúng là vé quay xổ số trong khu mua sắm này.
“Và hoàn hảo là mình lại có ba tờ vé này, vậy, ta đi thôi.”
“Ồ, điều này khá là đáng lưu tâm đấy. Làm sao cậu có được chúng vậy?”
“Mình tình nguyện dọn dẹp đường phố, thế nên một cụ bà đã cho mình đấy.”
“Hể, cậu đúng là một cô gái ngoan nha.”
Tôi xoa đầu Elni và nhìn vào mấy tấm vé. Trên đấy có ghi địa điểm xổ số, thế nên chúng tôi bắt đầu đi đến đó.
Sau một lúc, một căn lều trắng hiện ra trước mắt chúng tôi.
Căn lều xổ số được dựng ngay giữa khu mua sắm. Bên trong căn lều là một người phụ nữ ăn mặt có phần hơi thiếu vải, đang rung một quả chuông vàng trên tay.
“Chúc mừng! Chúng ta có gì đây, một giải khuyến khích! Một gói khăn giấy cho quý bà của chúng ta!”
Một người phụ nữ trông có vẻ khá năng động đang quay số.
Nhìn người phụ nữ vừa đạt giải khuyến khích, chúng tôi cười khổ, và kiểm tra sơ qua giải thưởng.
Giải nhất: Một chuyến du lịch suối nước nàng sang trọng. Giải nhì: Một TV LCD 37-icnch. Giải ba: Một nụ hôn nóng bỏng từ nữ nhân viên của sự kiện.
…Tôi đoan chắc là những người tổ chức sự kiện cũng chẳng dư dả gì. Giải ba trông thật đáng buồn. Uể oải nhìn Elni, hi vọng nhỏ sẽ đồng ý với tôi, thế nhưng nhỏ vỗ vai tôi và nói.
“Shinobu, cố hết sức lấy giải ba đi.”
Nghe thấy lời nhắn nhủ bất thường của Elni, một trong những nữ nhân viên sự kiện nhìn tôi và cười khúc khích. Người phụ nữ quyến rũ ấy trao cho tôi một nụ hôn gió rồi nhìn tôi đầy vẻ mời mọc và nói.
“Chúc may mắn, chàng trai.”
Ừ thì tôi cũng không quá phản đối việc học về nụ hôn để làm tài liệu tham khảo cho tương lai sau này, thế nên tôi đưa người phụ nữ tấm vé và quay hộp xổ số.
Một quả banh màu đỏ, sáng bóng rơi ra. Nhưng
“Tệ quá, Giải năm nhé, chàng trai.”
“Giải thưởng của cậu đây.” Người phụ nữ quyến rũ ấy thở dài, nói và đưa cho tôi một thứ gì đó. Tôi nhận lấy giải thưởng khiến người phụ nữ thất vọng, rồi tôi nhìn vào nó. Đó là một con cún nhồi bông.
“Giải năm là một móc khóa điện thoại di động. Nó quá phổ biến và hiện tại sản phẩm này đang cháy hàng, vậy nên dù đặt trước cũng chưa chắc đã mua được đâu, nó thực sự khó kiếm lắm đấy.”
Người phụ nữ gợi cảm nói đầy vẻ an ủi, rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ, dài trông như một hộp đựng danh thiếp ra khỏi túi của mình, mở ra và lấy một tấm danh thiếp đặt vào lòng bàn tay của tôi.
“Chị làm ở đây đến tối lận. Nếu rảnh, em cứ ghé qua. Chị sẽ tặng em vài dịch vụ đặc biệt.”
Nữ nhân viên ấy nở một nụ cười đầy quyến rũ và nói.
Nhỉn xuống tấm danh thiếp, tôi nhận ra nó là từ một cửa hàng không mấy tốt lành gì. Đưa cho trẻ vị thành niên thứ này, đúng là nguy hiểm mà.
Đáng tiếc thật. Tôi cho tấm danh thiếp vào ví và cất chiếc móc khóa vừa trúng thưởng được vào túi đựng điện thoại của mình.
Thấy thế, Elni lại vỗ vai tôi và nói.
“Tệ thật nhỉ, Shinobu. Thế cậu có muốn một nụ hôn từ mình không?”
“A, vậy cả em nữa!”
Cả hai đều tiến lại gần, nhưng, vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, tôi trả lời.
“Cơ thể chưa phát triển của hai đứa không làm anh hứng thú được đâu.”
Ngay lập tức Elni và nazuna tung nắm đấm của mình vào hai bên hông tôi. Làm tôi đau như chết đi sống lại vậy.
“Shinobu, cậu là đồ ngốc.”
“Onii-chan ngu ngốc.”
Lòng tự trọng của tôi tuột dốc không phanh.
Bỏ tôi lại phía sau, Elni và Nazuna đi đến chỗ quay xổ số.
Thấy thế, nữ nhân viên ban nãy cầm lấy microphone và lên tiếng.
“Được rồi, giờ là lượt của các cô gái! Để xem các cô ấy có làm được không nào?”
“Tôi có thể!” Nazuna trả lời nữ nhân viên đầy năng động kia, rồi hô “Lên nào!” và quay mạnh chiếc hộp.
“Lạch cạch” một quả banh màu xanh rơi ra.
Thấy thế, nữ nhân viên cầm lấy lấy chiếc chuông, rung lên và hô to.
“Chúc mừng! Bạn đạt được giải sáu! Mộp hộp bánh! Mà thực ra, tôi lại muốn thứ này!!! Nhưng được rồi, em cứ lấy đi, tên trộm bé nhỏ ạ!”
Nhận lấy giải thưởng của mình, Nazuna quay lại, cười tươi và nói.
“Onii-chan, El-chan, em làm được rồi!”
Con bé hạnh phúc ôm chầm lấy tôi. Nhưng
“Hài lòng chỉ với giải sáu, cậu hiền quá đấy, Nazunya! Nhìn đây! Mình, một vị Thần, sẽ cho cậu thấy thế nào là may mắn đích thực!”
Elni lớn tiếng nói, rồi nhỏ hùng hổ tiến lên phía trước.
“Xem đây, đám thường dân! Quyền năng đặc biệt làm rung chuyển đất trởi của thần! Run rẩy trước phép màu này đi! Run rẩy và chìm vào giấc ngủ đi! Ngày mai tươi sáng sẽ lại đến thôi!”
Hoàn tất màn mở đầu dài dằng dặc của mình, Elni nắm lấy cần xoay bằng tay phải và quay mạnh chiếc hộp.
Nhưng khi nhỏ hét lên “Ngay bây giờ!” rồi im lặng, và thứ rơi ra khỏi chiếc hộp là một quả bóng màu trắng.
“Thậ không may! Aww, thật tàn nhẫn. Tại sao số phận lại trêu ngươi đến vậy? Vâng cô nhận được giải khuyến khích!”
Nhận túi khăn giấy từ nữ nhân viên, Elni chùng vai xuống, buồn bã nói.
“…Xin lỗi. Mình thất bại rồi.”
Elni gục xuống, nước mắt cứ chực trào ra từ mắt của nhỏ.
Nhỏ tự gọi bản thần là thần, mà lại chẳng có chút may mắn nào.
Cảm thấy tiếc cho Elni, tôi xoa đầu nhỏ an ủi. Thấy thế, Nazuna cũng khẽ vỗ vai Elni đầy quan tâm và nói “Mình sẽ chia cậu một phần bánh của mình, El-chan.”
Dường như bị lòng tốt của chúng tôi tác động. Elni lau nước mắt của mình bằng túi khăn giấy vừa mới trúng thưởng…
* * *
Lang thang khắp khu mua sắm, Elni và Nazuna có vẻ khá thân nhau. Hai đứa cũng cùng chung hứng thú với các cửa hàng quần áo. Cười đùa cùng nhau thế này, hẳn hai đứa đang rất vui đây.
Hai đứa thân nhau đến mức làm tôi bị ra rìa, thế nên tôi bỏ Elni và Nazuna lại và mua quà cho Luna. Một chiếc tạp đề ngựa vằn. Thì đột nhiên
“…Cái gì thế, Onii-chan?”
“Cậu mua thứ gì sao?”
Elni và Nazuna nhìn vào cái túi trên tay tôi đầy vẻ tò mò.
Nếu tôi trả lời thực lòng, thì hai đứa cũng sẽ đòi tôi phải tặng quà cho chúng, thế nên tôi ngoảnh mặt đi cố đánh lạc hướng cả hai.
“Hai đứa biết đấy, đây là giấc mơ chưa một lần phai nhạt của con trai ở bất kỳ lứa tuổi nào. Mà chắc hai đứa còn nhỏ quá nên không hiểu nổi đâu ha.”
Để tăng thêm phần ngầu, tôi vừa vuốt tóc vừa nói.
“…Sách đen chứ gì.”
“….Chắc chắn là sách đen rồi.”
Elni và Nazuna đồng loạt gật đầu rồi nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương hại.
“Không, chờ đã. Đừng hiểu lầm. Không phải sách đen đâu.”
“Đừng lo, Onii-chan.”
“Ừa. Ý mình là, dù sao cậu cũng là con trai mà, Shinobu. Mình hiểu.”
Khẽ vỗ vai tôi, rồi cả hai lại bắt đầu bước đi cùng nhau.
Theo sau cả hai đứa, tôi mang trong lòng cảm giác thua cuộc của một kẻ bại trận. Khi rời khỏi khu mua sắm, mặt trời cũng bắt đầu lặn, như báo hiệu ngày đã tàn.
Đến ngã tư, nói chúng tôi chia tay, Nazuna vẫy tay chào tạm biệt Elni, trông con bé có vẻ hơi buồn.
“Elni, lần sau lại đi chơi tiếp nhé.”
“Ừa, Hứa đấy.”
Elni ôm chặt Nazuna, rồi nhỏ định ôm quay sang ôm cả tôi, nhưng vì nó khá xấu hổ, thế nên tôi tránh sang một bên. Rồi tôi đặt tay lên đầu Elni và nói.
“Gặp sau. Trời cũng bắt đầu tối rồi, cẩn thận trên đường về nhé, Elni.”
“Ừa, mình sẽ trở lại trong vòng tay cậu.”
“Tiếc thật, nhưng tay mình được đạt chỗ hết rồi. Cậu hẹn trước thì may ra.”
“Hẹn trước?”
“Sao cũng được. Gặp sau nhé.”
Xoa đầu Elni xong, tôi quay lại với Nazuna và cả hai cùng đi về nhà.
“Tạm biệt ~”
Từ phía sau, giọng nói tươi vui của Elni lọt vào tai tôi. Ngoáy lại vài lần, nhỏ vẫn đứng đó vẫy tay với chúng tôi.
….Lẽ nào nhỏ thấy cô đơn sao?
Mà trong nhỏ cũng không có vẻ gì là cô đơn cả, thế nên tôi cũng chẳng bận tâm gì mấy, nhưng thấy Elni như thế chẳng hiểu sao làm tôi hơi lo.
Elni.Theo một cách nào đó – là một cô nàng quỷ quái.
Lần tới mình nhất định phải đãi Elni mới được. Trong hki tôi còn đang nghĩ thế thế thì Nazuna, buoc719 dii9 ngay cạnh tôi, lên tiếng.
“El-chan vui tính thật đấy.”
“Ừ.”
Thấy tâm trạng của Nazuna đã khá hơn, chắc vì chơi với Elni, tôi vui vẻ gật đầu. Cứ tiếp tục thế này, chắc con bé sẽ làm hòa với Luna khi chúng tôi về nhà thôi.
Suy nghĩ ấy làm tôi khá lạc quan, nhưng càng gần đến nhà, Nazuna càng ít nói. Và khi về đến nhà, Nazuna hoàn toàn im lặng.
Không tốt tí nào. Tôi gãi đầu, mở cửa vả nói “Bọn anh về rồi đây” và bước và trong nhà cùng với Nazuna. Cũng như mọi ngày, Luna bước ra, mỉm cười chào đón chúng tôi. Nhưng
“Chào…hai người.”
Với nụ cười tươi nhưng đầy lúng túng, Luna tránh mắt Nazuna khi thấy con bé. Và Nazuna cũng tránh mắt Luna làm bầu không khí giữa hai người càng trở nên lúng túng.
“…Này, cả hai vẫn chưa chịu làm hòa à?”
Nghe tôi nói vậy, vai của hai người khẽ run lên.
“Luna, Nazuna, thực ra cả hai đã hết giận nhau rồi, đúng chứ?”
Tôi nhẹ nàng hỏi, thấy thế, dù con chút e dè, nhưng rồi Luna cũng khẽ gật đầu.
“….Vâng. Tomoe-san nói là em đã làm mất sạch công sức của Nazuna trong game đó. Thế nên Nazuna-chan nổi giận là đúng. Đã thế em lại còn nói những lời quá đáng nữa. Chị xin lỗi, Nazuna-chan.”
Luna cúi đầu xuống và nói, thấy vậy, Nazuna tỏ ra khá bồn chồn.
Từ biểu hiện đó, có vẻ con bé cũng có ý muốn xin lỗi rồi.
Nhưng Nazuna vẫn chỉ cúi gằm mặt xuống đất, nắm lấy tay áo mình và im lặng, hẳn con bé vẫn chưa sắp xếp lại cảm xúc trong mình lúc này.
“Nazuna, em không định xin lỗi sao?”
Khẽ giục con bé, tôi nói tiếp.
“Em cũng có lỗi mà, thôi hờn dỗi và xin lỗi đi.”
“…Em không có lỗi.”
Nazuna nhỏ giọng phản đối.
“Là lỗi của Luna.”
Nazuna vẫn không ngẩng mặt lên, thế nên tôi không thể thấy được biểu hiện của con bé lúc này, nhưng hai tay của con bé khẽ run lên.
“Ừm, Nazuna-chan, chị thực sự xin lỗi.”
Định lên tiếng khuyên bảo con bé, thì tôi thấy Luna, với khuôn mặt đẫm lệ, cúi đầu trước Nazuna. Nhưng con bé vẫn chẳng có phản ứng gì.
“…Thiệt hết cách với em mà.”
Tôi thở dài nói, rồi dùng tay phải lôi chiếc tạp đề ngựa vằn trong cặp của mình ra.
“Luna, Nazuna chỉ đang dỗi thôi, thế nên em đừng lo. Đây, quà cho em này. Tươi tỉnh lên đi.”
Rồi tôi đưa nó cho Luna.
Ngay lúc ấy.
“…Onii-chan, anh chẳng mua gì cho em hết.”
Nazuna nhỏ giọng nói. Nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy, nhưng chẳng hiểu sao nỗi buồn chất chứa trong nó vẫn được truyền tải rõ ràng.
Tôi quay lại, Nazuna chậm rãi ngẩng mặt lên.
Con bé cắn chặt môi như thể đang cố kiềm nén thứ gì đó.
“Quả nhiên, anh chỉ tốt với mỗi Luna. Anh không còn quan tâm đến em nữa rồi, anh bây giờ lúc nào cũng chỉ Luna thế này, Luna thế nọ thôi.”
Một giọt nước mắt từ chảy ra từ khóe mắt của con bé – Nazuna đang khóc.
Bị bất ngờ, tôi không thốt nên lời. mở miệng ra, tôi định nói gì đó, nhưng Nazuna quay đi và đặt tay lên nắm cửa.
“N-Này, Nazuna, em định đi đâu?”
Tôi vội vã chộp lấy tay con bé. Nhưng Nazuna vùng ra và hét lên.
“Em ghét anh, Onii-chan! Em ghét cả chị nữa, Luna-san! Hai người để em một mình đi!”
Con bé mở toang cửa và chạy ra ngoài.
“Nazuna, chờ đã!”
Ngay lập tức, tôi đuổi theo con bé. Nhưng Nazuna lại đóng sầm cửa trước mặt tôi, làm tôi lỡ một nhịp. Đến khi tôi mở cửa và bước ra ngoài, hình bóng của con bé đã đặt chân ra đường mất rồi.
Nazuna chạy khá nhanh, nên dù có đuồi theo cũng chưa chắc tôi sẽ bắt kịp con bé. Lúc này đây, tôi chỉ có thể nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy khuất dần, khuất dần.
Tại ngã tư đường lúc này đã sáng rực ánh đèn, tôi thở dài một hơi.
“Shinobu-san!”
Giọng nói của Luna vang lên sau lưng tôi.
Quay người lại, tôi thấy Luna đang chậy vội về phía mình. Thở không ra hơi, em hỏi tôi.
“Ừm, Nazuna-chan đâu rồi anh?”
Thấy tôi lắc đầu, Luna chỉ cúi đầu xuống và nói “Em hiểu.”
Rảo bước trên phố đêm, hai chúng tôi ra sức tìm kiếm con bé. Nhưng Nazuna đã biến mất, chỉ còn lại nỗi lo lắng lớn dần lên trong lòng của tôi và Luna.
Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng tôi thấy con bé khóc?
Trong đầu tôi lúc này chỉ tập trung suy nghĩ tìm con bé về càng sớm càng tốt – thì đột nhiên, chiếc điện thoại trong túi tôi đổ chuông. Tôi vội lôi nó ra và liếc nhìn vào màn hình. Và nhận ra chủ nhân của cuộc gọi này là “Elni”.
Nhấn nút gọi, tôi đưa điện thoại lên tai.
“…Fufufu. Cô em gái dễ thương của cậu đang ở chỗ mình. Nếu cậu muốn em ấy trở về thì ca ngợi Elni - vị thần dễ thương yêu đời này đi.”
“Elni, Nazuna đang ở chỗ cậu sao?”
Lờ đi trò đùa của nhỏ, tôi nghiêm túc hỏi, thấy thế, Elni cũng thôi không giỡn nữa và trả lời.
“Ừa. Mình tình cờ gặp cậu ấy trên đường. Thấy cậu ấy khóc nhiều quá, nên mình mời cậu ấy về chỗ của mình luôn.”
Giọng lo lắng, Elni tiếp tục.
“Hai cậu cãi nhau à? Nazunya nói cậu ấy không muốn về nhà đấy.”
“…Mình hiểu rồi.”
“Mình không biết giữa hai cậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu cậu ấy muốn, mình sẽ đưa cậu ấy về. Cậu thấy sao?”
“Thôi, trởi cũng tối rồi. Chừng nào con bé muốn về thì gọi cho mình. Mình sẽ đến đón con bé.”
“Được rồi. Vậy để mình gửi địa chỉ của mình cho cậu…Nhưng như thế ổn không đấy, Shinobu?”
Elni lo lắng hỏi.
“Cậu nghĩ cậu ấy sẽ vâng lời và theo cậu về nhà khi cậu đến đón không đấy?”
Nghe Elni nói thế, tôi chợt nhận ra việc khiến con bé ngoan ngoãn về nhà khó đến mức nào.
“Xin lỗi. Nhiều chuyện xảy ra quá, cậu biết đấy. Có lẽ con bé cần chút thời gian để bình tĩnh lại.”
“Hửm? Dù không hiểu lắm…nhưng cứ giao cho mình. Miễn là em cậu còn ở chỗ mình, mình sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ cậu ấy cho.”
“Cảm ơn. May mà có cậu.”
Trước lời động viên của Elni, tôi chân thành cảm ơn nhỏ.
“Kh-Không có gì đâu! Lẽ tự nhiên thôi, Mình, mình là thần cơ mà. Cậu đừng lo. Nh-Nhưng hiếm khi mình thấy cậu hối hận thế này đấy. Được rồi. Mình sẽ để mắt đến cậu ấy cho. Cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”
Nghe thấy giọng nói tươi vui nhưng đầy xấu hổ của Elni, tôi cảm ơn nhỏ một lần nữa và cúp máy. Quay lại, tôi thấy Luna, em vẫn đứng đấy, đầy lo lắng kể từ lúc tôi nhận cuộc gọi của Elni, không, cả trước đó nữa. Rồi tôi thở dài.
Em cũng chùng vai xuống, thở một hơi nhẹ nhõm, rồi hai chúng tôi lê bước về nhà, thì
“…Hử?”
Bóng của ai đó xuất hiện trước mắt tôi.
Thường thì tôi sẽ không để ý chuyện đó, nhưng có gì đó ở cái bóng này khiến tôi phải chú ý. Từ thân hình nhỏ nhắn ấy, tôi có thể chắc chắn đó là một người phụ nữ, nhưng bước đi của cô nàng có vẻ loạng choạng, cứ như có thể thể đổ gục bất cứ lúc nào.
Chỉ trong giây lát, tôi đã nghĩ cô nàng đang say rươu. Nhưng khi nhận ra đó là ai, tôi tròn mắt ngạc nhiên.
“Gogyou-san?”
Nghe thấy tôi gọi, từ trong bóng tối, Gogyou-san bước ra.
“Nanjou-kun…”
Nhận ra tôi, Gogoyu-san lên tiếng, thì bất ngờ cô nàng loạng choạng như sắp ngã.
Luna và tôi chạy vội đến đỡ lấy vai cô nàng. Tựa vào người chúng tôi, Gogyou-san nhắm mắt lại.
“Này, chuyện gì đã xảy ra vậy? Cậu có sao không?”
Đỡ lấy vai cô nàng, tôi cất tiếng hỏi. nghe vậy, Gogyou-san mở mắt một cách yếu ớt, miệng cô nàng mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chẳng có lời nào phát ra cả. Có lẽ cô nàng đã mất ý thức rồi, và cơ thể của cô nàng cũng buông chẳng còn tí sức lực. “Bộp” thanh kiếm tre trên vai Gogoyu-san rơi xuống đất.
“Shinobu-san, anh nhìn xem.”
Nghe Luna nói, tôi nhìn lại cô nàng.
Quần áo cô nàng rách tả tơi. Trên vùng da bị lộ ra xuất hiện những vệt máu. Cả người cô nàng như bị nhuộm đỏ một màu. Nhìn vào chiếc túi của cô nàng, phần dây cột đã mở ra, để lộ một thanh kiếm Nhật bên trong.
Chắc là cô nàng vừa hoàn tất công việc trừ tà của mình.
Khi gặp chúng tôi hẳn cô nàng đã vô cùng mệt mỏi và nhẹ nhõm.
Mà, tôi cũng không thể cứ để Gogyou-san một mình thế này.
Vì Elni đang ở bên cạnh Nazuna nên mọi việc sẽ ổn cả thôi.
Bây giờ, người cần được ưu tiên là Gogyou-san.
May mà trước đây tôi đã được ông của mình dạy các bước sơ cứu cơ bản.
Đặt tay lên cổ Gogyou-sam, tôi xác định nhịp tim và nhịp thở của cô nàng. Tiếp đến, tôi xử lý sơ vết thương của Gogyou-san.
“….Có vẻ như máu đã ngưng chảy rồi.”
Chắc cũng chẳng cần phải gọi cứu thương đâu, tôi thầm nghĩ.
Thở phào nhẹ nhõm, tôi cõng Gogoyu-san về nhà để dễ bề chăm sóc.
Chẳng hiểu sao, vẻ mặt của Luna nửa đường chuyển từ lo lắng sang ghen tỵ. Nhưng tôi lờ nó đi và trở về nhà. Nhờ Luna mở cửa trước, tôi đưa Gogyou-san vào phòng khách. Thì
“Ôi trời, Shinobu, Luna-chan. Mừng hai con trở về. Luna-chan, khi nào thì bữa tối ---“
Ngồi trong phòng khách, trông thấy chúng tôi, Tomoe-san – mẹ tôi lên tiếng, nhưng khi bà trông thấy cơ thể yếu ớt của Gogyou-san trên vai tôi, bà im bặt và cứng người lại. Run run chỉ tay vào tôi, bà nói với giọng ngỡ ngàng.
“C-Con đang làm gì thế…? Đừng nói với mẹ là, con nhờ Luna-chan giúp mình bắt cóc cô gái này để mình có thể huấn luyện nàng ta làm nô lệ…”
“Không! Đây là bạn con! Là bạn thôi!”
“Con dùng vũ lực bắt cóc người con thích để tẩy não và biến cố ấy thành nô lệ của mình…!”
“Con đã nói là không phải mà! Con không bao giờ làm thế! Con chỉ băng bó cho cô ấy thôi!”
Đúng thế đấy, Tomoe-san! Chinobu-san sẽ không bao giờ làm thế! Và dù anh ấy có là người đáng thất vọng thế nào, miễn là có con đây, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi!”
Luna ra sức giải thích. Thấy vậy mẹ tôi chỉ gật đầu “Ừ” một tiếng và mỉm cười.
Ừm, tôi cũng chỉ vừa mới nhận ra là bà chỉ định trêu tôi một chút thôi. Ngay cả bây giờ, bà đang nhìn tôi và cười mỉa, thế nên chẳng cần phải nghi ngờ gì thêm nữa.
Tôi định bảo bà ra ngoài, nhưng trước hết cần phải băng bó cho Gogyou-san cái đã.
Mang Gogyou-san vào phòng dành cho khách, tôi đặt cô nàng xuống giường. Mới nãy bà vẫn con đùa giỡn nói cười, nhưng giờ bà cũng vào phòng với vẻ mặt nghiêm túc cùng Luna.
Rồi tôi rời tôi ra khỏi phòng, giao việc chăm sóc vết thương và thay đồ của Gogyou-san lại cho hai người. Đang chờ bên ngoài, đột nhiên, mẹ tôi bước ra và hỏi.
“Này, Shinobu. Nazuna đâu? Chẳng phải hai con ra ngoài cùng nhau sao?”
Tôi thở dài và trả lời.
“Nazuna vừa trốn nhà đi rồi mẹ à. Con đuổi theo nhưng mất dấu –“
Chưa kịp dứt lời, nắm tay trái của bà nện vào mặt tôi, tiếp đó là tay phải đánh thẳng vào thái dương tôi. Đòn dứt điểm điểm là một cú móc hàm bằng tay trái của bà.
Một đòn liên hoàn hoàn hảo chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, thấy tôi loạng choạng, bà mạnh mẽ tóm lấy tôi, gằn giọng hỏi.
“Là sao? Con giải thích cho mẹ nghe xem nào.”
Bị cái nhìn giận dữ của bà dọa cho chết khiếp, tôi vội vã nói ra nguyển nhân vì sao Nazuna lại bỏ nhà ra đi….
Cuối cùng, đêm đó, Nazuna cũng không về nhà.