Vài ngày sau, tại một nơi nào đó ở vương đô.
Đó là tòa khách sạn dinh thự với những nội thất vào bậc nhất ở vương đô, nơi từ ngày xưa đã được sử dụng làm chốn nghỉ chân thoải mái cho đám giai cấp thượng lưu mỗi khi họ ghé thăm vương đô.
Nơi này vốn là một dinh cơ riêng của một quý tộc có tiếng và ngày nay lại được sử dụng cho mục đích như vậy, do xuất phát từ việc chủ nhân thời đó là kẻ thích tiệc tùng, nên thường xuyên mở tiệc hàng đêm.
Gia đình của người chủ ấy đã bị tuyệt diệt bởi một căn bệnh dịch, nên những người quen biết họ vốn thường được mời đến căn dinh cơ đó đã biến nó thành một căn dinh cơ cho mục đích nghỉ trọ, để hoài niệm lại những ngày tháng năm xưa.
Những quý tộc trọ lại nơi này không đơn thuần chỉ sử dụng nơi đây làm chốn nghỉ ngơi. Bởi ba bữa mỗi ngày được phục vụ trong một căn phòng của dinh thự, nên các quý tộc luôn sử dụng nơi đó để trao đổi thông tin và mở rộng vòng giao hữu.
Tuy nhiên ngày hôm nay, toàn bộ các phòng của dinh cơ này lại bị thuê sạch bởi bốn thế lực nọ của vương quốc.
Tuy giờ mới là buổi trưa, tất cả cửa sổ và rèm cửa của các căn phòng đều bị đóng kín.
Dẫu thế, bên trong lại không hề tối tăm, nhờ vào các khoáng thạch được lắp đặt trên trần và tường nhà, nơi này có lẽ còn sáng sủa hơn thứ ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ cũng nên. Đây là nơi phù hợp nhất cho những cuộc gặp gỡ bí mật, hoặc nên nói là căn phòng vốn được sử dụng cho mấy mục đích như vậy chăng.
"Fưn, con cháu gái hạ cấp đó. Tính chống đối lại ta sao"
Joseph nói như vậy, rồi dùng dĩa đưa một miếng đồ ăn ở trên bàn vào miệng.
"Ngài Joseph, chớ lo lắng. Theo như ủy thác, giờ đã chẳng còn vết tích nào về cửa tiệm mà con bé Atelier ẩn náu nữa rồi"
Người nói như vậy là Vigor, đại đội trưởng của 『Cánh bạc』.
Vigor, người đang ngồi trong phòng ăn với bộ áo giáp màu vàng xanh, cùng thanh kiếm giắt ở hông.
"Ta ấy, thật không thể chịu đựng nổi nếu bản thân bị coi thường, dù chỉ là một xíu. Chẳng sai đâu việc con cháu gái đó đã cười thầm ta từ trong thâm tâm khi có được may mắn mà không gặp chút khó khăn gì. Mà ta đã không ngờ đến việc những thứ như vậy lại được che giấu trong căn dinh cơ rác rưởi kia ...... Đốt cả căn biệt thự đó đi. Chỉ sự tồn tại của nó thôi đã làm ta thấy khó chịu"
"Xin tuân lệnh. Hãy biến nó thành bãi đất trống vào ngày mai"
Vigor nói như vậy và nháy mắt với Hopper, người đang ngồi chung bàn.
"Nhà ngươi nữa, lần này đã làm tốt đấy. Chủ cửa tiệm đó là tên có mối nhân duyên với ta. Gần đây ta cũng bị hắn nhờn mặt ở trong 『Đại đội』, nhưng nếu chuyện này lan rộng ...... nếu hắn là một tên hiểu chuyện nhanh hơn, dù chỉ một chút, thì chắc y đã không nghĩ tới việc phản kháng lại ta rồi cũng nên"
"Bởi tên đàn ông Denis đó cũng đã chơi cả tôi nữa. Tôi đã giải quyết không còn vết tích nào một cách chắc chắn rồi"
Hopper vừa nuốt đồ ăn, vừa nói như vậy.
"Hopper. Dẫu cho lần này ngươi có bị bắt đi chăng nữa, nếu cứ theo chúng ta là sẽ ổn thôi. Tại sao thì bởi những vị pháp quan cấp cao nhất của tòa án vương lập đang có mặt ở đây ha"
"Hôhhô ...... Nếu có đại quý tộc, tòa án, rồi đến trưởng tổ đội mạo hiểm giả và binh đội thi hành có năng lực, chẳng phải liên hiệp của chúng ta sẽ bình an vô sự (an thái) hay sao ha"
"Ngươi bảo bình an? Chẳng phải như vậy hay sao"
Joseph đặt cùi chỏ lên mặt bàn và nắm lấy con dao trong khi tiếp tục nói.
"Ta sẽ cứ thế tiếp tục nắm lấy vương quốc này từ trong bóng tối đấy. Luật pháp, vũ lực và uy lực tối cao nhất đều đã nắm trong tay. Đột phá của chúng ta sẽ là từ bây giờ. Tuy nhiên, có lẽ cũng nên cám ơn tên đàn ông Denis đó ha. Tại sao ư, thì bởi nhờ thế mà chúng ta mới tình cờ gặp được nhau"
Khi Joseph nói như vậy, cả bốn người đều bật cười.
Sau khi cười trong chốc lát, người pháp quan liền nghiêng đầu.
"Không hiểu sao, bên ngoài ồn ào ha"
Khi nói vậy, con đường trước mặt dinh thư này đang ồn ào một cách khó hiểu.
Họ không thể nắm được tình hình bên ngoài do đã đóng kín cửa sổ và rèm của cho cuộc hội họp bí mật này, nhưng có bầu không khí cho thấy việc người người đang từng chút từng chút một tụ tập lại so với lúc trước đó.
"Ài chà, ái chà (yare, yare). Có khi nào lại là mấy buổi biểu diễn của mấy tên hề nghệ sĩ đường phố hen"
"Hay tôi xin phép ra ngoài chút để thăm thú tình hình ạ?"
Hopper đưa ra đề xuất như vậy, thì Vigor suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu.
"Không, chẳng phải chuyện mà ta cần phải mất công ló mặt ra. Cứ theo dõi thêm đã. Thật phiền phức nếu xảy ra rắc rối gì đấy"
"Hay tôi nhìn qua khe rèm cửa để nhìn tình hình bên ngoài ạ"
"Đúng rồi ha. Làm như thế đi"
Vào khoảnh khắc Hopper đứng lên khỏi ghế khi Vigor nói như vậy,
Cánh cửa căn phòng ăn đột nhiên mở ra và một người phục vụ bước vào bên trong.
"Này! Ta chẳng bảo đừng có vào còn gì!"
Vigor nhìn người phục vụ và hét lên giận dữ bằng giọng nói sắc sảo.
Người phục vụ sợ hãi trong giây lát, rồi bắt đầu thì thào.
Đó là một thiếu niên nhỏ con tóc vàng, nhưng bởi cái mũ đội che sâu qua mắt, nên họ không thể nhìn thấy khuôn mặt.
"Chuyện, chuyện là, đầu bếp đã, quên mang ra một món ăn ......"
"Nhà người, không nghe thấy hả? Cho đến khi cuộc họp này kết thúc, bất cứ ai cũng không được đi vào đây ......"
"Aa, thôi được rồi, Vigor. Đặt ở đó rồi mau đi ra ngay"
Joseph nói vậy và phủi tay, thì người phục vụ lấy một món ăn cho bốn người từ trên đĩa đặt lên mặt bàn.
Khi nhìn thử, đó là đĩa cơm rang cua nhỏ.
"Cơm rang? Cớ sao lại đưa món ăn như thế này ra"
"Chuyện, chuyện là, đây là món tâm đắc của đầu bếp ...... món cơm rang cua đó, sử dụng loại cua cao cấp nhất ......」
"Aa, ta hiểu rồi. Việc ta hỏi ngươi thật là ngu ngốc. Hãy ra ngoài đi"
Joseph thở dài thườn thượt, xúc một thìa, rồi cho món cơm rang đó vô miệng.
Vào khoảnh khắc nếm thử nó, ánh mắt của Joseph đã thay đổi.
"......!? Đợi, đợi đã! Này!"
Người phục vụ bị gọi lại khi đang mở cánh cửa ra một nửa để rời khỏi căn phòng liền dừng lại.
"Có, chuyện gì sao ạ?"
"Cái gì thế này!"
"Có, vấn đề gì sao ạ?"
"Không phải! Ngon quá!"
Joseph ăn tống ăn tháo món cơm rang được bày trên cái đĩa nhỏ và thở ra một hơi qua mũi với vẻ mãn nguyện.
"Ng, ngài Joseph ...... cách ứng xử trên bàn ăn, ấy có hơi ......"
"Ngươi cũng ăn thử đi, Vigor. Hopper cũng ăn đê, chuyện bên ngoài sao cũng được. Chà~,
dù từ khi sinh ra, ta đã nghĩ thứ như cơm rang chỉ là loại dành cho đám dân hạ cấp ăn. Ta đã không nghĩ nó lại ngon đến thế này đấy"
"......! Thứ này rõ ràng ngon!"
"Đến cả ngài pháp quan ......"
"Này, nhà ngươi! Mau bảo đầu bếp làm hẳn một đĩa ra trò chứ không phải đĩa nhỏ như thế này coi! Làm ngay lập tức rồi mang đến đây coi! Rõ chưa!"
Khi Joseph nói như vậy thì người phục vụ nở nụ cười toe toét nơi khóe miệng.
"Xin tuân lệnh. Tôi sẽ mang đến ngay"
"Aa, chờ đã! Dẫn cả người đầu bếp đó đến đây! Người có thể làm ta cảm động đến mức này là một người đầu bếp ra trò đấy! Ta phải thuê y cho nhà bếp của nhà ta luôn! Không có vinh dự như thế này đâu đấy!"
"Ê~, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ chuyển lời như vậy"
Người phục vụ nói như vậy rồi đi ra thì Joseph bằng đầu dùng thìa xúc nốt những hạt cơm còn sót trên đĩa.
Vigor, nhìn thấy cảnh ấy và cau mày mà không để cho Joseph nhận ra.
Người đàn ông được gọi là Joseph này ...... ít ra cũng đứng ở vị trí cao lớn, là ông chủ của những người sử dụng ma pháp, nhưng quả nhiên y chỉ là một tên cướp bóc thô tục không sai vào đâu ha. Trong thân tâm Vigor đã suy nghĩ như vậy.
Đám người khác cũng như vậy.
Vigor nhìn chằm chằm những người ngồi chung bàn bằng mắt, rồi nghĩ vậy, trong khi cố gắng không để lộ nó ra nét mặt.
Tên Hopper này cũng chỉ là tay sai tạm thời, nhưng cái đầu của y vẫn chưa đủ để làm cánh tay phải của ta đây.
Tên pháp quan này, chỉ là một lão già ngu ngốc. Là tên rác rưởi đang hút nước ngọt, mà chẳng mang niềm kiêu hãnh về chức vụ của bản thân.
Bọn chúng không hơn gì những cái bục dẫm chân ...... Vigor đã nghĩ như thế.
Giờ đang phấn khởi cùng nhau, nhưng đến thời điểm, ta đây sẽ xóa sổ sạch và đứng lên đỉnh cao.
Nếu như thế, ta sẽ được nâng lên làm người anh hùng xóa sạch một tập thể tội phạm đê tiện ở vùng quê xa xôi hẻo lánh, cứu thoát nhà vua khỏi kẻ chiếm đoạt khinh bỉ đang tính cướp ngôi vua, và còn tiếp lộ sự hủ bại không thể tha thứ nơi tòa án vương lập.
Mình sẽ trở thành thanh kiếm, thành cánh tay phải được nhà vua sủng ái, chỉ huy đoàn kị sĩ thực thuộc hoàng gia, được phong tước vị chính thức và trở thành đại quý tộc mà bất cứ ai cũng phải công nhận.
Dù 『Đại quân Bạch Dực』có được gọi là tổ đội mạo hiểm giả mạnh nhất đến cỡ nào, rốt cuộc nó cũng không hơn gì một trào lưu nhất thời giữa các tập thể vũ trang của mấy kẻ côn đồ.
Ta sẽ không kết thúc với thân phận như thế.
Từ thân phận một thị dân hạ cấp chẳng có quyền lực gì trong tay, mình đã đạt tới cấp độ 99 sau khi rèn luyện không ngừng nghỉ và cuối cùng cũng đã đạt đến được vị trí này.
Cuối cùng người sẽ thu được về tất cả mọi thứ sẽ là ta đây.
Khác với đám thô lỗ như lũ các ngươi.
Nếu tất cả tiển triển theo đúng kế hoạch, con Katie ấy cũng sẽ quên Denis và ...... với ta.
Vigor vừa nghĩ những chuyện như vậy, vừa đưa vào miệng một thìa cơm rang.
Mùi vị này, ta có quen biết.
Đây là ......
Cánh cửa được mở ra và một người đàn ông xuất hiện.
Vigor bất giác quay người sang.
Người nhận ra cảm giác có gì đó không ổn trước trong khoảnh khắc chỉ có mỗi Vigor.
Chỉ có Vigor nhận ra được bầu không khí của kẻ mạnh cùng cấp độ với bản thân.
Người đàn ông đang đội chiếc túi giấy để hở ra hai cái lỗ.
Y mặc chiếc áo sơ mi trắng không ống tay áo, để lộ ra cánh tay đầy cơ bắp cực phát triển từ vai đếntận cổ tay.
Trên một cánh tay là đĩa chất cơm rang cỡ bự trong lòng bàn tay, anh ta duỗi thẳng sống lưng, để lộ ra cơ ngực đã phát triển phổng phao.
Nói là khiêm tốn thì thật mơ hồ.
Khi nhìn thấy hình dáng ấy, không có ai có thể phản ứng một cách đúng đắn.
Ngay cả Vigor, người đã dự tính việc có người đột nhập lức trước, cũng đã rất ngạc nhiên.
Cậu chỉ nhìn dõi theo người đàn ông mang bộ dạng kì quái khiến tất cả mọi người đều há hốc miệng ấy, đang từ từ đi lại và tiến gần tới cái bàn.
Đây có lẽ là phản ứng bình thường trước tình huống dị thường này cũng nên.
Người đàn ông mang bầu không khí bất thường đang làm mầu và đi vòng quanh, rồi
Đặt cơm rang lên cái bàn có bốn người đang ngạc nhiên ngồi quanh, rồi đặt hai tay lên trên mặt bàn.
"Người làm ra món cơm rang đó là ......"
Người đàn ông kéo cái túi giấy trên đầu ra và nhìn thẳng vào Joseph, rồi nói.
"『Cơm rang huyền thoại』 tôi đây ......? Ngài Joseph ơi~ ......"