Tsuihousareru Tabi Ni Skill Wo Te Ni Ireta Ore Ga, 100 No Isekai De 2-Shuume Musou

chương 01 "tôi đã bị trục xuất khỏi nhóm dũng sĩ, nên khi tôi cố gắng hết sức mình thì họ muốn giữ tôi lại, nhưng đã quá muộn rồi, xin lỗi."

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

trans:ducklam

Tôi đang đọc manga thì thấy bộ này có ln thấy hay tiện thể đang học tiếng 1 công đôi việc nên dịch luôn chúc mn đọc truyện vui vẻ

--------------------------------------

「Này Ed, bắt đầu từ ngày mai, cậu không cần đến nữa đâu.」

「Cái gì?」

Đây là quán bar tôi thường lui tới trong 2 tuần dạo gần đây khi nó mở cơ sở mới. Ở đó, tôi đột nhiên bị một lão kỵ binh hạng nhẹ, người làm nhiệm vụ trinh sát, nói với tôi những lời như vậy. Cái mũi của ông ta vẫn đỏ như mọi khi, nhưng lần này, cách ông ta say rượu có gì đó khác so với thường ngày, dường như vẻ mặt ông ta không có gì là vui vẻ như mọi ngày [note58817]

「Ờm từ từ ý ông là sao」

「Ý tôi đúng như lời tôi nói. Tôi đang nói là cậu không cần thiết nữa.」

「Không không không. Đột nhiên nói vậy thì...」

「Không phải đột nhiên đâu. Chúng tôi đã bàn bạc nhiều lần khi cậu không có mặt. Nói cách khác, đây là ý kiến chung của cả đội」

「Như vậy à...? Thật sao...」

Tôi đảo mắt quanh bàn, nhìn những người đồng đội ngồi cùng. Nhưng nhận lại là cô gái mặc trang phục linh mục đã lắc đầu một cách ngượng ngùng và quay đi, trong khi đó nữ pháp sư đội chiếc mũ nghiêng thì thở dài với vẻ bực tức...

「A-anh hùng sama?」

「Đúng vậỵ」

Cuối cùng, chàng trai đang mang trên mình trang bị hào nhoáng... người anh hùng nói với tôi với khuôn mặt chua chát

「Nghe này Ed, cậu được xác nhận là một tài năng xuất sắc. Đó là lý do tại sao tôi đã mời cậu vào đội, và mọi người ở đây đều rất vui mừng chào đón cậu. Chỉ trong thời gian ngắn khi gia nhập cậu làm việc rất ấn tượng.Cậu đã giúp tôi và khiến tôi nhận ra rất nhiều điều.」

「Vậy....」

「Nhưng!!」

Anh hùng đã nói với một giọng điệu mạnh mẽ, như muốn ngắt lời tôi [note58818]

「CẬU BỎ LỠ NHIỆM VỤ ĐƯỢC ỦY THÁC. VÀ LÃNG PHÍ THỜI GIAN TẬP LUYỆN CHO MẤY VIỆC NHẢM NHÍ, TRONG KHI MỌI NGƯỜI DẦN CẢI THIỆN KHẢ NĂNG ĐỂ CÓ THỂ RA CHIẾN TRƯỜNG THÌ CẬU VẪN CHẢ KHÁC GÌ LÚC ĐẦU CẢ.

Dù vậy, chúng tôi vẫn luôn dõi theo cậu. Bọn tôi đã hy vọng rằng một ngày nào đó cậu sẽ lại có động lực và năng động như trước. Nhưng sự kiên nhẫn đó... giờ đã đạt đến giới hạn rồi.」

Những lời nói đầy khổ sở của anh hùng khiến tôi không khỏi nghẹn lòng. Nhưng dù thấy tôi như vậy, không ai xung quanh lên tiếng bênh vực tôi. Cũng phải thôi. Như tôi đã nghe lúc nãy, kết luận này hẳn đã được bàn bạc nhiều lần rồi.

「Ha, haha. Vậy thì, tôi sẽ...?」

「Đúng vậy, Ed... Chúng tôi sẽ trục xuất cậu ra khỏi tổ đội anh hùng.」

Một giọng nói vang lên, như thể đang nói với bản thân và đồng đội.Khi nghe thấy điều đó, tôi không khỏi cúi xuống và hét lên.

「Yes sirrrrrrr」

Ping!

「Đã xác nhận hoàn thành điều kiện. Còn lại 10 phút cho đến khi trở về.」

「Ed!? Chuyện gì vậy!?」

「Tại sao cậu lại vui mừng như vậy? Sốc quá hóa sảng à?」

Vì lý do nào đó, tôi hét lên sung sướng, anh hùng và nữ pháp sư đều lên tiếng hỏi. Tôi vỗ vai họ một cách vui vẻ, đầy phấn khích.

「Không, không, tôi bình thường mà? Chỉ là cuối cùng mong ước của tôi đã thành hiện thực thôi. À quên, trước khi rời đi, mọi người có thể nhận cái này được không?」

Nói xong, tôi đưa tay vào khoảng không. Bàn tay tôi bị hút vào một lỗ đen lơ lửng trong không trung, rồi lấy ra một chồng giấy lớn và đặt lên bàn.

「C-cái gì!?」

「Hả, cái đó có phải là lưu trữ thứ nguyên!? Cậu có kỹ năng đó à!?」

Lưu trữ thứ nguyên, đúng như tên gọi, là một kỹ năng vô cùng tiện ích cho phép bạn lưu trữ số lượng lớn vật phẩm ở một không gian khác. Theo như tôi biết, trên thế giới này chỉ có ba người có kỹ năng đó và tiếc rằng trong nhóm anh hùng không ai có kỹ năng này.[note58821]

Tuy nhiên, cái của tôi không phải là kỹ năng lưu trữ thứ nguyên. Đó là kỹ năng trục xuất được gọi là 「kho báu của kẻ lang thang」, cho phép tôi có thể giữ nguyên trạng bên trong dù đi xuyên thế giới. Nhưng giờ thì không cần phải quan tâm đến điều đó.

「Tại sao không nói sớm! Nếu có kỹ năng đó, có vô số cách sài—」

「Được rồiii. Nhưng trước hết, hãy xem cái này đi.」

「Cái này là... một cuốn sách hướng dẫn à?」

Anh hùng nhìn xuống đống giấy tờ tôi đã mang ra và lẩm bẩm điều đó.

「Đúng vậy. Từ thông tin mà mọi người đã thu thập trong các trận chiến trước đó, tôi đã tổng hợp các phương pháp huấn luyện hiệu quả và cách học những kỹ năng mới. tóm lại muốn mạnh hơn trong tương lại thì đây là tài liệu tham khảo hữu ích đấy.」

「À nô, có một vài phép tớ nghĩ cần phải học nhưng những phép này tớ chưa bao giờ nghe qua」

Ngược lại với nữ pháp sư đang đọc một cách đầy nghi ngờ cuốn sách hướng dẫn của tôi thì nữ tu sĩ đang đọc cuốn sách hướng dẫn viết tay của mình một cách nghiêm túc, nhỏ giọng dơ tay lên để hỏi.

「À cái đó hả, giống như những kỹ năng tối thượng ấy,bằng cách giải phóng cái này cái kia bị phong ấn ở nhiều nơi trên thế giới. Các điều kiện, hiệu ứng của phép thuật và cách sử dụng chúng một cách hiệu quả, đều được tóm tắt trong một tờ giấy riêng, nên sau này cậu có thể đọc để tìm hiểu thêm.」

Với kỹ năng trục xuất 「kính thất sắc」, bạn có thể nhìn thấy được tài năng ẩn của người khác và có thể đạt được trong tương lai. Tất nhiên, để thực hiện điều đó, sự nỗ lực của bản thân là bắt buộc, nhưng kết hợp với kế hoạch huấn luyện trước, chắc chắn bạn có thể đạt được mục tiêu trong tương lai mà bạn mong muốn.

「Hở...?」

「Này, Ed. Điều này có nghĩa là sao?」

Bỏ lại cô gái linh mục trẻ bối rối một mình, ông già kị binh hạng nhẹ gọi tên tôi bằng giọng trầm. Khi tôi nhìn lại, tôi thấy ông ta đang đập mạnh vào tờ giấy trong tay và nhìn tôi ánh mắt khá đáng sợ

「Gì chứ, cái bản đồ này tinh vi đến mức không tưởng. Hơn nữa, nó còn ghi rõ cả những lối đi bí mật và cạm bẫy mà tôi không hề nhận ra?」

「Đó cũng là một món quà tạm biệt. Dù chỉ là bản đồ của những nơi chúng ta đã đi cùng nhau, nhưng tôi nghĩ nó có thể hữu ích cho ông.」

「Hả? Nói cái gì thế. Không đời nào có thể vẽ được bản đồ của nơi chưa từng từng đến! Hơn nữa, cái này làm thế nào mà――」

「À, rồi rồi. Những chi tiết nhỏ nhặt đó không quan trọng đâu mà. Dù sao thì tôi cũng sắp rời khỏi nhóm rồi.」

Tiện đây, bản đồ này được tạo ra nhờ kỹ năng bị trục xuất 「dấu chân hành trình」, bản đồ mà chỉ mình nhìn thấy được có thể ghi lại những nơi đã đi, sau đó được sao chép bằng kỹ năng bị trục xuất 「ngụy nhân nửa vời」. Kỹ năng này có thể sao chép y hệt những gì tôi đang nhìn thấy, mà đối với bản đồ thì hình thức là tất cả nên không có vấn đề gì cả.

Lúc đầu mới có được kỹ năng này, tôi đã nghĩ 「Chỉ giống về hình thức thôi thì dùng vào việc gì được chứ?」 Nhưng mà, có rất nhiều thứ chỉ cần giống về hình thức là có thể sử dụng được. Ừ, nó siêu tiện lợi.

「... Xin lỗi.」

「Ế!? Gì, gì vậy anh hùng-sama!?」

Đột nhiên, anh hùng ngồi đối diện tôi cúi đầu thấp đến mức trán chạm vào bàn

「Tôi không nghĩ rằng cậu lại làm nhiều việc như vậy... Xin hãy tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của tôi.」

「Xin lỗi Ed-san. Nỗ lực là thứ được tích lũy một cách âm thầm bên trong mỗi người. Tôi đã không nhận ra điều hiển nhiên đó mà lại chỉ trích anh...」

「Tch. Đúng là tôi đã mất bình tĩnh. Để một thằng nhóc bằng tuổi con mình làm được những việc còn giỏi hơn cả tôi, mà lại lên mặt dạy đời... Xin lỗi! Tôi thật sự xin lỗi!」

「Không, không, không! Xin ngài hãy ngẩng cao đầu! Tôi không đưa cái này ra với ý đó đâu! Chỉ là mọi người đã đối xử rất tốt với tôi, nên tôi hy vọng nó có thể giúp ích một chút sau khi tôi rời đi...」

「Ngốc quá. Đương nhiên là bọn này không chấp nhận việc cậu rời đi rồi. Mọi người cũng nghĩ vậy đúng không?」

Nữ pháp sư nói với vẻ mặt ngán ngẩm trước lời nói của tôi. Khi cô ấy nhìn quanh, ba người còn lại cũng gật lia lịa

「Tất nhiên rồi. Này Ed. Dù xấu hổ nhưng tôi xin cậu một lần nữa. Hãy cùng chúng tôi――」

「Xin lỗi. Nhưng có khướt nhé」

「……Ra vậy. Phải rồi. Đã đuổi cậu đi một lần, giờ bảo quay lại thì thật quá ích kỷ mà.」

「Không phải ý tôi là vậy đâu... Ớ, trời ơi!? Tới giờ rồi sao!? Vậy, vậy thì thế nhé! Tôi cũng muốn được thấy viễn cảnh mọi người đánh bại được Ma Vương! Cố gắng lên nhé!」

Tôi giơ tay chào người anh hùng đang buồn bã, rồi vội vã rời khỏi quán rượu. May mắn là trời đã tối, nhưng nếu thứ đó kích hoạt ở nơi đông người thì thật nguy hiểm. Dù không bao giờ quay lại nữa, nhưng cho chắc thì không nên gây thêm rắc rối.

「……Haa. Chỗ này được đấy.」

Quanh quẩn qua những con hẻm lối ngẫu nhiên, tôi cuối cùng cảm thấy an tâm khi đến được một nơi tối tăm không có người qua lại. Thời gian còn lại chưa đầy một phút, tôi kiểm tra lại xem có bỏ quên gì không... được rồi, không quên gì cả

『Ba... Hai... Một... Thực hiện việc chuyển đổi thế giới』

Tiếng nói chỉ có tôi mới nghe được đã nói như vậy, và trong khoảnh khắc đó, tôi cuối cùng đã thành công trong việc thoát khỏi thế giới này.

Truyện Chữ Hay