“Vương, nguời thật sự cứ giữ linh chi này bên người như vậy sao?” Trong tẩm cung của Xà Quân, Nhất Nương giúp hắn sắp xếp lại giường, nói khẽ. Xà Quân ngồi trước án thư lớn, trong tay cầm một bản gia phả, tay phải nhẹ nắm bút son, thái độ vẫn như cũ “Ý của cô là gì?”
“Người cũng thấy chuyện hôm qua rồi đấy, theo lý, tu vi của nàng ta không thể nào phát triển lạ lùng đến trình độ đó, ta không tin vương không hề tò mò chút nào.”
“Ha ha.” Xà Quân cười, đặt bút son trong tay xuống, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ “Nhất Nương, cô không cần phải dùng những lời này để lôi kéo tôi, muốn biết điều gì thì cứ tự tới hỏi nàng.”
Sắc mặt Nhất Nương đỏ lên, giọng nói vẫn mang theo lo lắng “Vương, tôi biết nàng tốt với người, nhưng nếu nàng biết chuyện Lệ Quyết, chỉ sợ…”
Một tiếng vang nhỏ, bút son trên án của Xà Quân bị bẻ gãy làm hai, giọng nói của Xà Quân vẫn bình thản như cũ “Cho nên, cô phải có cách không để nàng biết.”
Buổi tối, Xà Quân lại đến chỗ Thất Diệp, cô đang đứng trước cửa sổ đùa với Dao Phi, trên tay vẫn còn cầm những quả mọng nhỏ. Thấy Xà Quân đi vào, cô thân mật bước đến bên hắn, hai tay Xà Quân thuận thế ôm ở thắt lưng của cô, đầu cô đặt trên ngực hắn, hai người đều im lặng.
Thật lâu thật lâu, cô mới mở miệng “Xà Quân, tối hôm qua em lại nằm mơ thấy hắn. Mơ thấy lúc hắn gần đi, vỗ vỗ đầu em, bảo ta đợi hắn, rõ ràng là hắn chắc thắng, sao có thể như vậy…”
Xà Quân vẫn lẳng lặng nghe, mãi đến khi cô dừng lại, ngẩng đầu hìn hắn, hắn hôn lên trán của cô “Bữa tối lại không ăn phải không? Muốn ăn gì?”
Thất Diệp chỉ lắc đầu “Em không đói bụng.”
Xà Quân nghiêm trang “Nhưng ta đói.”
Sắc trời đã tối, cung nữ tiến vào thắp đèn, rượu và thức ăn nhanh chóng được đưa lên, Thất Diệp ngồi đối diện Xà Quân, Xà Quân gắp thức ăn để vào đĩa của cô “ Ít nhiều gì cũng phải ăn một chút, người chết đã chết rồi, dù nàng có nhớ nhung, dù có lý do gì cũng không trở về được, mà người sống, dù sao vẫn phải sống tiếp.” Hắn nhấp nhẹ rượu trong cốc, nhìn người trước mắt yên lặng ăn cơm, dù là người hay là yêu, một khi trải qua sinh ly tử biệt, sao còn có thể thuần khiết như lúc đầu?
Thất Diệp vẫn nhớ tối hôm đó, khi Xà Quân nói những lời này, vô cùng lạnh lùng, giữa đôi lông mày luôn luôn dịu dàng với cô hiện lên một sự bất đắc dĩ. Hắn rót rượu giúp cô, đó là lần đầu tiên hắn cho phép cô uống rượu.
Dưới ánh mắt cổ vũ của hắn, Thất Diệp cũng nhấp thử một ngụm, xuống tới cổ họng lại cảm thấy như bị lửa thiêu đốt, cô uống được một ít, động tác cũng chậm, cũng không bị sặc, nhưng cơn nóng rát bừng lên trán, mùi rượu cũng xông lên, làm cô không thở nổi hồi lâu. Xà Quân mỉm cười, chuyển trà bên cạnh sang cho cô, cô liền rót vài chén rồi mới mở miệng “Thứ này làm sao mà uống được chứ!”
Xà Quân uống cạn nửa chén rượu, cười nhạt nói “Mỗi người uống rượu đều không phải vì hương vị của nó.”
Mỗ Thảo khó hiểu “Vậy thì vì cái gì? Chắc không phải để giải khát chứ?” Cô nhìn phần rượu cay sót lại trong chén “Dùng thứ này giải khát, không bằng khát chết cho rồi.”
“Có lẽ, chỉ vì một thứ cảm giác. Hoặc là, bọn họ uống rượu, bởi vì rượu không phải là nước.”
Khẳng định Thất Diệp nghe không hiểu, cô dựa vào người hắn “Thứ này có thể cho cảm giác gì, vẫn nên uống trà thôi, đúng rồi, em phát minh ra một phương pháp pha trà mới, ngày mai cho chàng nếm thử nhé?”
“A?” Xà Quân tiếp tục gắp đồ ăn vào đĩa của cô “Vậy ta phải chuẩn bị tâm lý trước rồi.”
“Cái gì chứ!” Mỗ Thảo bổ nhào tới đấm hắn, hắn cúi đầu cười, cầm tay cô, trong mắt tản ra sự cám dỗ thân mật, Thất Diệp không dám nhìn thẳng vào mắt hắn “Xà Quân, chàng tìm người chữa mắt cho em có được không?”
“Sao vậy?” Xà Quân cúi người nhìn kỹ, Mỗ Thảo mở to hai mắt cho hắn xem “Em không cách nào nhìn thấy rõ những thứ ở xa.”
“Uh, đừng sợ, dù sao, nếu mù còn có ta nuôi nàng.”
“Chàng… đáng giận.”
“Ha ha… đừng ồn ào, đừng ồn ào, ngày mai ta sẽ tìm tiên thuật sư tới nhìn xem…”
Ngày hôm sau, lúc Thât Diệp tỉnh lại, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã nghiêng nghiêng chiếu vào. Không có Xà Quân bên cạnh, Mặc Hồ ôm kiếm dựa ở cửa, Quang Minh Cung cũng giống như trước kia, mặt trời mọc mặt trời lặn, hoa nở hoa tàn, không có điều gì thay đổi.
“Mạc Hồ, chúng ta ra ngoài một chút đi.” Khi cô nói lời này, trên mặt mang theo nụ cười rực rỡ như ánh nắng, Mạc Hồ gật đầu ngay lập tức. Đây là lần đầu tiên hắn chân chính đi chung với cô.
Giảo Khôi đang ngủ trên giá, nghe thấy âm thanh bên này, cũng bay ra khỏi nhà. Hương hoa quế nhè nhẹ bay đến, ánh mặt trời như thế này lại làm người ta lưu luyến.
Hai người đi lửng thửng, chậm rãi ra khỏi cung Yêu Vương, thủ vệ cũng không dám ngăn cản. Đi về phía tây, là một thảm cỏ vô cùng lớn, xanh biếc trải dài, hoa cỏ vốn quý báu trong cung Yêu Vương. Cây hòe bên đường nở đầy hoa, từng cụm hoa trắng xen lẫn lá xanh, thỉnh thoảng rơi trên đất, giống một cơn mưa tuyết, bay lả tả, mang theo hương vị ngọt ngào, phủ một lớp thật dày trên mặt đất.
Dao Phi vỗ cánh cao hứng, bay tới bay lui từ cây này sang cây khác, không ngừng kêu réo “Giảo Khôi bay rất cao, Giảo Khôi là tuyệt nhất…” sau đó, lại giả bộ chêm thêm một câu hợp với tình hình “Đồng hoa ngàn dặm quan ải lộ…” Nửa câu sau lại không nghĩ ra, nên cúi nhìn hai người phía dưới đang nhìn mình, có hơi xấu hổ, sau đó nói hợp tình hợp lý “Cúi đầu nhớ cố hương!”
==
Đi xa về phía trước, thì bị thị vệ ngăn lại, vài người khách khí nói “Đây là cấm địa trong cung Yêu Vương, vương có lệnh, không ai có thể vào, xin mời thái phi quay về.” Thất Diệp hoài nghi, nhìn ngó vào trong, sau lưng hai mươi mấy thị về chỉ thấy một rừng cây “Sao ta không biết trong cung Yêu Vương có cấm địa nhỉ?”
“Bẩm thái phi, đây là mệnh lệnh của vương, xin thái phi đừng làm nô tài khó xử.”
Lòng hiếu kỳ của Thất Diệp vẫn còn rất nặng, nhưng cái làm cô tò mò không phải khu rừng này “Mạc Hồ, anh nghĩ thân thủ của mấy thị vệ lúc nãy thế nào?”
“Tôi có thể đối phó với một tên, hai tên thì nguy hiểm, ba tên thì thua chắc, khỏi phải nghi ngờ.” Trái lại Mạc Hồ nói thật, Thất Diệp tò mò chính là điều này “Anh nghĩ bên trong là thứ gì, mà cần có mười thị vệ tinh anh như thế bảo vệ?”
“Cái này..” Mặc Hồ lại quay đầu, liếc mắt một cái “Trước kia cũng không nghe vương nói tới chỗ này.”
Hai người không nói gì thêm, chỉ có Dao Phi ngũ sắc không ngừng bay bay đậu đậu, càng không ngừng thúc giục “Về nhà, Giảo Khôi về …” Tiếng chim nhỏ vang lên, hai người hoảng hồn, đồng thời ngẩng đầu, phát hiện dưới tàng cây có một con chim té xỉu trên đất.
Hai cao thủ nhất đẳng của yêu giới trợn mắt há hốc mồm, thì ra ôm cây không chỉ có thể đợi được thỏ, còn có thể đợi được chim.==