Dịch: NhịGiaBro
Dựa theo suy đoán của bác sĩ, thì khoảng giờ chiều sẽ chuyền xong nước biển
Nhưng không ngờ, vào lúc giờ phút chiều, vợ Lý Nhị bỗng phát hiện cái áo của Tiễn Gia Câu đã không còn nữa.
Sau khi vợ Lý Nhị đưa cái áo kia vào thì treo ở mép bên kia của cái ghế, cạnh chỗ ngồi của bọn hắn. Mấy người bọn họ ngồi trên hai cái ghế, ngoại trừ vợ Lý Nhị thường xuyên đi vào phòng bệnh một chút, sau đó lại đi ra. Thì những người khác vẫn còn ngồi tại chỗ không có đi đâu hết, cũng không có ai có thể nghĩ được dưới tình huống như này, lại có người có thể ăn trộm được chiếc áo.
Sau khi xác định là chiếc áo đã bị trộm, vợ Lý Nhị liền hô to lên. Những người khác đến bây giờ mới phát hiện có chuyện xảy ra, sau khi xác nhận cái áo không có rơi trên mặt đất, mấy người đều tự giác chia nhau ra tìm người ăn trộm.
Khoảng phút sau, mấy người bắt đầu lục tục trở lại, đáng tiếc là không có ai tìm được cai áo kia hết.
Vợ Lý Nhị ảo não, buồn bã, ngồi than thở trên ghế.
Nếu như cái áo kia không có bị mất, nàng có thể yên tâm mà trả cái áo lại cho Tiễn Gia Câu, vì dù sao nàng đã cố hết sức để giặt sạch nó. Nhưng hiện tại, nó bị mất rồi, như thế nàng phải đền cho người ta chiếc áo mới, điều này đối với nhà bọn họ là một chuyện không hề nhỏ. Phải biết rằng tiền công lao động ở thôn bọn họ, một ngày chỉ có hào.
Những người khác cũng hiểu được nỗi buồn bực của nàng lúc này.
Nhưng họ cũng không biết phải an ủi nàng như thế nào cả, chỉ có thể ở một bên chửi kẻ ăn trộm, để trút ra một ít tức giận trong lòng.
Gần giờ phút chiều, Lý Nhị chuyền nước biển xong, bác sĩ đang đo nhiệt độ cơ thể cho hắn. Thì người công an ở cục công an huyện lúc sáng hớt ha hớt hải chạy vào tìm Trì trưởng thôn, trên mặt hắn hiện rõ vẻ lo lắng:
- Tiễn Gia Câu có đến đây không?
Trì trưởng thôn kỳ quái hỏi lại:
- Chưa có đến đây a, mấy người đã thả hắn ra rồi à?
Người công an hỏi lại:
- Hắn đã bỏ trốn, các ngươi có đoán được hắn sẽ trốn đi hướng nào không?
Trì trưởng thôn cũng bị giật mình, nhìn qua mấy người khác thì thấy ai ai cũng đều ngạc nhiên giống mình, sau đó nói:
- Chúng ta cũng mới biết hắn từ lúc trưa, cũng không hiểu hắn rõ ràng lắm, nên không có cách nào biết hắn sẽ bỏ trốn hướng nào hết.
Người công an lôi tay Trì trưởng thôn:
- Ngươi cùng ta đi đến cục công an, cục trưởng chúng ta có chuyện muốn hỏi ngươi một chút, sau đó ta sẽ đưa ngươi trở về.
- Được.
Trì trưởng thôn lập tức nói với hai người dân binh:
- Nếu Lý Nhị phải nằm viện, thì chút nữa hai ngươi cùng các nàng đi đón ta, sau đó cùng trở về thôn. Nếu như hắn không phải nằm viện, thì dắt hắn theo luôn.
Sau đó hắn ngồi lên xe đạp của người công an kia, cùng nhau đi đến cục công an huyện. Ở trên đường Trì trưởng thôn cũng hiểu đại khái tình huống.
Khi Tiễn Gia Câu bị nhốt ở trong phòng, cứ sau một lúc thì người công an này sẽ đến kiểm tra một lần, nhưng mà lần hắn đi kiểm tra vào khoảng giờ chiều, thì không thấy Tiễn Gia Câu ở trong phòng. Lúc này mới kêu tên "Tiễn Gia Câu" nhưng cũng không có ai trả lời hết.
Sau khi thấy cửa vẫn còn đóng, hắn liền nhờ một người đồng nghiệp của mình đến canh cửa. Sau đó hắn liền mở cửa vào và xem xét các ngóc ngách có thể trốn ở trong phòng, nhưng cũng chẳng có ai hết. Hắn đoán Tiễn Gia Câu chắc chắn đã trốn khỏi đây.
Lúc này cục công an bắt đầu điều động nhân viên, dựa theo lời miêu tả về "đặc điểm nhận dạng của Tiễn Gia Câu" của người công an lúc trước dẫn Tiễn Gia Câu vào phòng tạm giam. Tất cả nhân viên bắt đầu chia ra tìm kiếm xung quanh, nhưng mà cũng không có tìm kiếm được. Lúc này bọn họ cũng ý thức được sự bất thường của Tiễn Gia Câu, cục trưởng cũng đã bắt đầu tự mình phụ trách vụ án.
Bọn họ bắt đầu điều tra lại toàn bộ tư liệu của Tiễn Gia Câu, người công an lúc trước mở tủ chứa đồ của Tiễn Gia Câu thì phát hiện ra bên trong chỉ còn lại có đồng tiền, còn lại toàn bộ cũng đều biến mất hết.
Phải biết rằng những thứ này đều bị bỏ vào bao chuyên dụng, hơn nữa lại có ai lại gan dạ đến mức không coi cảnh sát ra gì, tự nhiên đi chôm đồ trong cục công an. Cho nên chuyện này không hề đơn giản chút nào, hơn nữa vì sao lại không mang luôn cái bao đựng đồ mà chỉ lấy đi các thứ trong đó. Càng kỳ quặc hơn nữa, là hắn để lại đồng tiền lại là có ý gì.
Người công an kia còn chắc chắn rằng lúc hắn lấy cái bao ra, thì nó vẫn còn bịt kín. Mà lúc trước khi hắn bỏ cái túi này vào tủ thì Tiễn Gia Câu có đứng bên cạnh hắn.
Vị cụ trưởng liền xem xét lại một cách cẩn thận hồ sơ của Tiễn Gia Câu. Nội dung bên trong chỉ có nhấn mạnh mỗi vấn đề là " Tiễn Gia Câu không có tìm thấy Lý Gia Thôn mà hắn đã ở ngày trước đó" còn những chuyện khác thì cũng chỉ ghi sơ lược mà thôi. Cho nên lập tức bảo vị cảnh sát kia chạy đến bệnh viện, gọi Trì trưởng thôn lên để hỏi thêm chút thông tin chi tiết của Tiên Gia Câu.
Sau khi Trì trưởng thôn đi vào cục công an, liền nói ra hết những nội dung có liên quan đến Tiễn Gia Câu, sau đó cũng cung cấp thêm về việc chiếc áo kia hiện tại cũng biến mất.
Chuyện này cũng thật là kỳ lạ, chẳng lẽ cái áo của Tiễn Gia Câu cũng có liên quan đến cái gì đó thần bí chăng.
Mà sau khi biết được Lý Phương cùng Lý Nhị cũng có tiếp xúc qua với Tiễn Gia Câu một đoạn thời gian, người cục trưởng liền cho người mau chóng gọi hai người bọn họ đến để hỏi.
Cũng ngay lúc này Lý Phương cùng với mấy người Lý Nhị cũng đi đến cục công an, thế là vị cục trưởng liền an bài người lấy khẩu cung từ Lý Phương cùng với Lý Nhị ngay.
Ngay lúc người công an đưa cho bọn họ xem cái túi, bên trong chỉ còn lại đồng tiền, Lý Phương cùng Trì trưởng thôn đều xác nhận:
- đồng tiền này là lúc trước Lý Phương đưa cho Tiễn Gia Câu.
Bởi vì việc này cũng dễ nhớ, lúc trước trên người Tiễn Gia Câu có mang theo số tiền là nguyên đồng hào, trong đó gồm có tờ nguyên, tờ nguyên cùng với tờ đồng, tờ đồng và tờ đồng. Mà lúc trước Lý Phương có đưa cho Tiễn Gia Câu đồng là tờ đồng và tờ đồng cho nên rất dễ để nhận biết.
Vì thế hai người bọn họ bị yêu cầu đi lấy dấu vân tay. Sở dĩ Trì trưởng thôn cũng phải lấy dấu vân tay, là do trước đó khi Lý Phương đưa tiền cho Tiễn Gia Câu thì có thông qua Trì trưởng thôn cầm giùm trước.
Cũng phải gần giờ phút tối, bọn họ mới có thể rời khỏi cục công an.
Lúc giờ tối, cục trưởng nhận được cuộc gọi từ thành phố A của khoa trưởng đã đi đến thành phố A từ hồi trưa.Theo thông tin từ vị khoa trưởng thì:
- Địa chỉ mà Tiễn Gia Câu cung cấp là giả, đơn vị công tác cung cấp cung không điều tra ra được tên của cha mẹ hắn. Còn về trường học thì không có người chủ nhiệm nào tên như thế cả, lớp học cũng chả có ai tên là Tiễn Gia Câu hết.
Khoa trưởng còn nói thêm, thẻ học sinh của Tiễn Gia Câu cũng đã bị mất một cách khó hiểu. Hắn có để thẻ học sinh cùng với chứng minh thư của hắn cùng nhau, cất trong túi áo, nhưng lại chỉ có thẻ học sinh biến mất.
Cục trưởng hỏi xem thời gian và địa điểm biến mất, thì khoa trưởng cho biết. Khoảng giờ tối, hắn đến được thành phố A, sau khi xuống xe thì phát hiện thẻ học sinh không còn nữa, còn thời gian mất và địa điểm mất cụ thể thì cũng không có rõ ràng lắm.
.......
Sáng hôm sau, Triệu Tinh tỉnh dậy, sau khi nhớ lại giấc mơ tối hôm qua, làm hắn có chút ngạc nhiên là người trong giấc mơ cũng không còn có tên là Triệu Tinh nữa. Điều này làm cho hắn hiểu ra rằng:
- Chính mình cũng không nhất thiết chỉ mơ về những người có cùng tên với mình là " Triệu Tinh" mà thôi.
Theo như những cảnh trong mơ, thì Tiễn Gia Câu cũng xuất hiện một cách kỳ lạ ở dị không gian. Như vậy có nghĩa là, mình không phải chỉ có thể liên hệ với "Triệu Tinh" ở dị không gian, mà còn có thể cùng liên hệ với những người khác nữa.
Không còn có nghi ngờ gì nữa, hắn tin tưởng mình đã mơ về năm . Đối với chỗ ở trong giấc mơ, ngoại trừ ngọn núi cùng với thôn làng tên là "Lý Gia Thôn" thì không còn có cái gì để đối chiếu với hiện thực hết.
Thế là hắn lợi dụng thời gian rảnh trong lúc đi giao hàng, liền lên mạng tra xem tên của ngọn núi trong giấc mơ xem như thế nào, quả nhiên nó giống như đúc với ngọn núi ở trong giấc mơ. Sau đó hắn lại tiếp tục tìm kiếm " Lý Gia Thôn", kết quả có đến " Lý Gia thôn", sau một hồi phân biệt và xác định vị trí của nó, thì có một ngôi làng nằm cạnh ngọn núi lúc trước.
Nghĩ lại một vài người mà hắn gặp lúc đó, họ mới chỉ tuổi, nhưng đó là những năm . Hiện tại cũng đã là năm , như vậy những người đó cũng đã tuổi. Thật ra hắn cũng không phải là muốn gặp mặt mấy người kia, mà chỉ tò mò muốn biết chuyện kia sẽ kết thúc như thế nào mà thôi.
Có thể tưởng tượng ra Tiễn Gia Câu ở dị không gian, muốn chứng minh thân phận của hắn mà dùng trình độ khoa học kỹ thuật lúc đó thì phải nói là cực kỳ khó khăn. Cho dù là chuyện như thế xảy ra ở hiện tại, thì cũng khó mà giải thích cho người ta hiểu được.
Triệu Tinh cũng không biết là sau khi hắn đi ngủ, thì Tiễn Gia Câu cũng biến mất ngay lập tức.
Trước khi ngủ, Tiễn Gia Câu ở trong phòng tạm giam có nhớ lại cùng phân tích lại không ít chuyện cũ, chuyện này làm cho trí nhớ của Triệu Tinh cũng nhiều thêm một phần trí nhớ, giống như những kinh nghiệm đúc kết được sau khi trải qua những chuyện đó vậy. Điều này cũng làm cho hắn có một chút kinh nghiệm sống. Nhưng Triệu Tinh cũng có một chút tiếc nuối đó là Tiễn Gia Câu cũng không phải là người ở dị không gian, cho nên cái kinh nghiệm mà hắn có được này cũng khó để áp dụng vào xã hội hiện tại được.
Hơn nữa, trong giấc mơ lần này, Tiễn Gia Câu có dùng một chút công phu quyền pháp cùng với côn pháp, hơn nữa sử dụng có vẻ rất là thuần thục. Đó là những kinh nghiệm tích lũy sau nhiều năm tập võ của Tiễn Gia Câu cho nên mới có thể phân tích ra các đường quyền thuần thục như thế được. Mà những điều xảy ra trong giấc mơ thì Triệu Tinh lại có thể nhớ rõ ràng, hắn đột nhiên nảy ra ý nghĩ, có lẽ mình dựa vào trí nhớ có thể giống như Tiễn Gia Câu, có thể sử dụng được các chiêu thức này.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, làm cho hắn có chút hưng phấn. Nếu như không phải hiện tại đang phải làm việc, thì có lẽ hắn sẽ tìm một chỗ nào đó luyện vài đường quyền. Là một người có lý trí, Triệu Tinh cảm thấy mình cũng không cần nóng vội như thế.
Sau khi tan tầm vào buổi tối, hắn vội vàng ăn hết thức ăn mà mẹ hắn nấu cho hắn, một cách nhanh chóng. Sau đó vì để tránh việc vừa ăn xong đã hoạt động sẽ dễ bị đau ruột thừa cho nên hắn quyết định chưa có luyện quyền vội. Mà trước tiên muốn quan sát camera trước, lúc sáng do hắn phải vội vàng đi làm cho nên không có thời gian xem.