Đúng lúc Tô Vũ đang định bước tới thì đột nhiên có một nhóm người không biết từ đâu xuất hiện và không thèm để ý ai mà đẩy đám đông ra.
Đi đầu là một người đàn ông đầu trọc với một hình xăm kỳ lạ trên vai trái.
"Anh Tiền, là kẻ nào không có mắt khiến anh bị thương như vậy?" Người đàn ông kia đi tới bên cạnh Tiền Văn Bân và hỏi.
"Hừ, chính là thằng ranh con bốn mắt kia kìa." Tiền Văn Bân nhìn Tôn Kỳ và hừ lạnh một tiếng, ánh mắt như phun lửa.
Nhìn qua là có thể thấy nhóm người này không phải là người tốt lành gì, đám đông vây xem rất tự giác tản ra thật xa.
"Mấy người thấy có quen không? Hình như người kia là Lưu đầu trọc."
"Đúng vậy, đúng vậy. Năm ngoái tôi nghe nói anh ta tụ tập đông người gây rối trên đường, gây chết người nên bị kết án mà nhỉ? Tại sao bây giờ lại có mặt ở đây?"
"Anh vẫn không hiểu gì à? Khẳng định là có người sẵn sàng trả tiền để thả anh ta ra ngoài."
"Ôi, Lưu đầu trọc là loại người lòng dạ độc ác, chỉ sợ mấy người kia không ai có thể rời đi rồi."
Trong đám đông có người nhận ra Lưu đầu trọc, trong chốc lát mọi người đều bắt đầu bàn tán về chuyện đó.
Lưu đầu trọc đưa tay sờ lên cái đầu bóng loáng của mình, anh ta nhổ nước bọt xuống đất rồi liếc nhìn Tôn Kỳ. "Ranh con, lá gan không nhỏ nhỉ, với cái cơ thể này của mày mà còn dám bắt chước anh hùng cứu mỹ nhân giống trong phim sao? Hôm nay tao sẽ cho mày biết nếu muốn làm anh hùng thì phải trả cái giá thật lớn." Nói xong, Lưu đầu trọc giơ nắm đấm lên và vung tay về phía Tôn Kỳ.
Chu Triết định bước tới ngăn cản nhưng vừa bước được một bước nhỏ thì anh ta đã vội lùi lại: Tiền Văn Bân là người của Hội Hải Đông, nếu anh ta lại đứng ra lần nữa thì có lẽ sẽ không giúp được gì cho Tôn Kỳ, ngược lại còn có thể khiến bản thân bị cuốn vào đó.
Sau khi cân nhắc lợi và hại, Chu Triết chỉ có thể nuốt xuống lửa giận, anh ta hơi nghiêng đầu nhìn Tô Vũ, có lẽ trong suy nghĩ của Chu Triết thì chỉ có Tô Vũ còn có cách.
Lúc này, ba người ngồi trên ghế mây đều bị Lưu đầu trọc làm cho sợ hãi, đặc biệt là Tôn Kỳ, bởi vì anh ta biết mục tiêu đầu tiên của Lưu đầu trọc nhất định là anh ta. Nhưng điều khiến mọi người không ngờ tới là nắm đấm to lớn của Lưu đầu trọc không hề rơi xuống mà dừng lại giữa không trung.
Bởi vì không biết từ lúc nào, một tay của Tô Vũ đã nắm được cổ tay Lưu đầu trọc, mà điều khiến Lưu đầu trọc thấy bất ngờ chính là lúc này anh ta cảm giác cổ tay mình như bị một chiếc kìm sắt to lớn kẹp lại, không thể cử động được một chút.
“Thằng nhóc thối này lấy đâu ra sức mạnh lớn như vậy?” Lưu đầu trọc cau mày nhìn Tô Vũ và tự hỏi trong lòng.
Tô Vũ nhẹ nhàng dùng một chút lực đẩy Lưu đầu trọc ngã nhào ra đất, sau đó anh phủi tay nhìn Tiền Văn Bân và nói: "Ông chủ Tiền phải không? Hai người này là bạn của tôi, có thể cho tôi chút mặt mũi mà buông tha cho bọn họ được không?"
"Ha ha ha, thằng ranh nhà mày từ đâu chui ra vậy? Mặt mũi của mày đáng giá bao nhiêu tiền?" Ông ta nhận biết được phần lớn những nhân vật có máu mặt ở thành phố Tân Hải, Chu Triết vừa rồi còn chẳng đáng giá, ít nhất sau lưng cũng còn có công ty Châu Báu chống đỡ được chút thể diện. Một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như Tô Vũ lại dám trắng trợn bảo ông ta phải nể mặt.
"Ranh con, đầu óc của mày bị nước vào hay sao? Ra chỗ nào mát mẻ mà hong khô đi." Vài người đi cùng Lưu đầu trọc bắt đầu cười nhạo Tô Vũ.
"Đúng là con chó con mèo gì cũng có." "Hừ, không biết tự lượng sức mình, có chết như thế nào cũng không biết." Từ xa nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời Hoàng Lỗi cảm thấy trong lòng sảng khoái vô cùng.
"Các anh em còn đứng ngây ra đó làm gì? Xông lên." Lưu đầu trọc đứng lên từ trên mặt đất, anh ta xoa cổ tay, hung hăng nhìn chằm chằm Tô Vũ và nói với đám đàn em.
Trong lòng Mã Hiểu Lộ bỗng nhiên thắt lại, cô chạy tới nắm lấy tay Tô Vũ nhưng lại phát hiện dường như cô không thể giúp được gì.
"Ồ, còn có một cô gái xinh đẹp như vậy, không tồi nha." Trong lúc nói chuyện, Lưu đầu trọc đã nhìn khắp người Mã Hiểu Lộ, nhất thời anh ta đưa tay vuốt cái đầu bóng loáng của mình và cảm thấy mồm miệng khô khốc.
"Ngài Tô, hóa ra ngài ở đây." Ngay khi đám người đang giương cung bạt kiếm thì đột nhiên có một người đàn ông mặc vest bước ra từ trong đám đông và bước nhanh về phía Tô Vũ.
"Ngài Tô khiến tôi tìm mệt quá, bây giờ chúng ta đi thôi." Người đến không phải ai khác mà chính là A Tư.
“Đi sao, đi đâu thế?” Lưu đầu trọc chống hông nhìn bóng lưng A Tư và khinh thường nói. Trong mắt anh ta thì chỉ là có thêm một con chim đầu đàn khác tới mà thôi.
"Ngài Tô, chuyện này là sao?" A Tư có chút hoài nghi hỏi.
"À, hai người bạn của tôi có xích mích với quý ông tên Tiền Văn Bân này, sau đó lại thành ra thế này." Tô Vũ thản nhiên nói.
Tiền Văn Bân? A Tư đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người của Tiền Văn Bân đang bị dính không ít máu trên mặt.
Khi mới đến, A Tư không nhận ra Tiền Văn Bân bởi vì ông ta đang ôm đầu. Mà bây giờ nhìn thấy Tiền Văn Bân đã biến màu như thế kia thì e rằng xích mích nhẹ mà Tô Vũ nói cũng không quá nhỏ.
"Mẹ kiếp, mày là ai, cút xa ra cho bố mày." Lưu đầu trọc chỉ vào mũi A Tư và cảnh cáo.
"Bốp!"
Lưu đầu trọc còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã có người đá mạnh vào mông ông ta.
Nhìn lại thì mới thấy người vừa đá ông ta chính là Tiền Văn Bân.
"Ông chủ Tiền, sao ông..."
Tiền Văn Bân cũng không thèm để ý tới Lưu đầu trọc, lúc này khi ông ta nhìn thấy A Tư, trên trán ông ta đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Tiền Văn Bân đi tới trước mặt A Tư, ông ta hơi cúi đầu và cung kính gọi: “Anh Tư.”
Mặc dù A Tư ở bên ngoài là tài xế của Thẩm Ngạo, nhưng thực tế anh ta chính là một trong những người sáng lập Hội Hải Đông và thái độ của anh ta thường đại diện cho thái độ của Hội Hải Đông.
Mà vừa rồi Tiền Văn Bân cũng đã nhìn thấy A Tư gọi chàng trai này là ngài Tô, hơn nữa thái độ còn rất cung kính, điều đó có nghĩa người này là khách quý của Hội Hải Đông.
Lúc này trong lòng Tiền Văn Bân cảm thấy may mắn, cũng may A Tư tới kịp thời, nếu không hôm nay ông ta đã phạm phải sai lầm lớn.
"Là ông ta sao?" A Tư quay đầu nhìn Tô Vũ và hỏi.
Tô Vũ chỉ xòe tay chứ không nói gì. "Bốp!"
Một âm thanh giòn giã vang lên khi bàn tay của A Tư chạm vào một bên mặt của Tiền Văn Bân, cái tát này khiến nhiều người có mặt ở đây vô thức che mặt lại, không khỏi cảm thấy đau đớn.
Khi Tiền Văn Bân còn chưa kịp phản ứng, A Tư lại tát ông ta một cái nữa. Hai cái tát để lại hai vết đỏ thẫm trên mặt Tiền Văn Bân, khóe miệng ông ta tràn ra máu tươi.
“Một con chó không có mắt, còn không nhanh chóng xin lỗi ngài Tô đi?” A Tư trừng mắt nhìn Tiền Văn Bân và lạnh lùng nói.
“Bụp bụp”, Tiền Văn Bân quỳ thẳng tắp trước người Tô Vũ, ông ta run rẩy giơ hai tay lên và nói mơ hồ không rõ: “Ngài Tô, là tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, tôi đáng chết. Mong ngài đừng nhớ lỗi của kẻ hèn này, xin tha cho kẻ hèn này một lần.”
Tất cả mọi người ở đây đều trợn tròn mắt, kể cả Chu Triết, vốn dĩ anh ta chỉ nghĩ vì Tô Vũ có địa vị khá cao trong nhà họ Tô nên mới không đặt ai vào trong mắt.
Nhưng hiện tại xem ra, cho dù gia chủ của nhà họ Tô đứng ở đây thì cũng không thể khiến cho Tiền Văn Bân quỳ xuống nhận sai, rốt cuộc Tô Vũ này là ai? Có vẻ như Hội Hải Đông vô cùng kính trọng anh.
"Hiện tại, ông có nể mặt tôi hay không?" Tô Vũ nhìn Tiền Văn Bân và hỏi.
"Nể, nể, nể..." Nói xong, ngay lập tức Tiền Văn Bân quay người về phía Tôn Kỳ.
"Thật xin lỗi hai người. Là tôi đáng chết, mong hai người tha thứ." Tôn Kỳ ngơ ngác nhìn Tô Vũ, nhất thời không biết phải làm sao.
Tô Vũ vỗ bả vai Chu Triết và nói: "Tôi có việc nên đi trước đây, ở đây giao cho cậu xử lý."
Sau khi nói xong, anh kéo Mã Hiểu Lộ và dưới sự dẫn đường của A Tư mà chen qua đám đông rời đi.