Một đường cười cười nói nói, BMW đuổi theo ánh hoàng hôn xinh đẹp phía cuối chân trời, băng qua những con phố nhộn nhịp ven biển.
Triệu Phi Phi rất hài lòng với cậu chủ nhỏ của xí nghiệp châu báu Chu Thị ở thành phố Tân Hải này, dù sao ở đô thị giàu có hào nhoáng này các cô gái xinh đẹp đều khát khao có thể cưới được một người chồng giàu có, mà không cần nghi ngờ gì, Triệu Phi Phi đã tìm được rồi.
Hòa với tia nắng cuối cùng của hoàng hôn, chiếc BMW chạy tới bên ngoài cổng của Nhất Phẩm Tiên ở phố tây Ngạn Bắc thành phố Tân Hải.
Lúc này bên đường đã đậu rất nhiều xe, để đám người Mã Hiểu Lộ xuống xe xong, Chu Triết tìm chỗ đậu xe.
Mà Mã Hiểu Lộ vừa lấy điện thoại ra định gọi điện thì đột nhiên Triệu Phi Phi hất mái tóc bị gió làm rối, chỉ vào một bóng lưng cách đó không xa, nói: “Hiểu Lộ, cô xem đó có phải là Tô Vũ nhà cô không?”
Mã Hiểu Lộ quay đầu nhìn, để điện thoại vào túi rồi chạy bước nhỏ qua. Khi đến gần Tô Vũ, nhìn Tô Vũ có vẻ như đang thất thần, cuối cùng lặng lẽ đi đến phía sau anh, nhẹ nhàng vỗ vai anh.
“Trên trời còn có tiên nữ sao? Nhìn chăm chú thế.”
Tô Vũ quay người mỉm cười nhìn gương mặt xinh đẹp của Mã Hiểu Lộ, dù có so với những đám mây đầy màu sắc phía chân trời kia thì cô cũng không hề thua kém chút nào.
Thấy Tô Vũ không nói gì lại nhìn cô như thế, ngược lại khiến cô có chút ngại ngùng, phải biết trước giờ Tô Vũ chưa từng nhìn cô trìu mến như vậy, khiến cô hơi bối rối.
“Cái đó… Anh đợi lâu rồi nhỉ?” Mã Hiểu Lộ có chút xấu hổ cúi đầu hỏi. “Vừa mới tới một chút mà thôi, anh mới phát hiện hóa ra hoàng hôn ở thành phố Tân Hải lại có thể đẹp như thế. Bên ngoài gió lớn, chúng ta vào trước đi.” Nói rồi Tô Vũ vươn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Mã Hiểu Lộ, ôm cô vào lòng bước vào cửa hàng.
Đây vốn là một cảnh tượng khiến người ta ngưỡng mộ, nhưng trong mắt Triệu Phi Phi và những người đứng chờ lại cảm thấy có chút khó xử. “Là Hiểu Lộ gọi anh ấy tới sao?” Triệu Phi Phi cau mày hỏi.
Trước đây Mã Hiểu Lộ luôn dùng nhiều lý do để giảm bớt thời gian ở cùng Tô Vũ, trước giờ công ty tổ chức tiệc cũng không thấy bóng dáng của anh, vốn Triệu Phi Phi còn nghĩ Tô Vũ xuất hiện ở chỗ này chỉ là trùng hợp.
Có điều bây giờ xem thì không phải như thế.
“Chắc là thế.” Lục An Kỳ cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Người mà mấy ngày trước ăn hồng hoa lam bị bọn họ cho rằng là người điên, vậy mà hôm nay lại khoe tình cảm với Mã Hiểu Lộ, quả thực cô ta cũng không hiểu rõ được.
Có điều bọn họ là bạn của Mã Hiểu Lộ, thấy cô có một người chồng bình thường cũng nên vui mừng cho cô. Chỉ là đồng thời bọn họ cũng nhận ra một vấn đề nghiêm trọng, đó là sự xuất hiện của Tô Vũ chắc chắn sẽ khiến chủ xị hôm nay của bọn họ cảm thấy mất mặt, tới lúc đó nếu Hoàng Lỗi cố tình gây khó dễ thì có khả năng Tô Vũ sẽ bị xấu mặt trước đám đông.
Triệu Phi Phi nắm cánh tay của Chu Triết, thầm nghĩ: Chờ lát nữa nếu Hoàng Lỗi làm khó Tô Vũ thì chắc chắn sẽ ra tay giúp bọn họ.
“Tô Vũ, anh cũng tới rồi à? Thật là hiếm có mà, để tôi giới thiệu một chút, đây là Chu Triết, bạn trai của tôi.” Triệu Phi Phi rất hào phóng giới thiệu với Tô Vũ.
Tô Vũ cười cười vươn tay nói: “Tô Vũ.”
Chu Triết bắt tay với Tô Vũ xong, chủ động đưa một tấm danh thiếp cho Tô Vũ, sau đó cay mày cẩn thận nhìn Tô Vũ nói: “Anh Tô trông khá giống với một người mà tôi biết.”
“Ồ!”
Tô Vũ nhìn danh thiếp của phó tổng giám đốc châu báu Chu thị, không nói nhiều.
“Tôi nhớ ra rồi, Tô Thiếu Uy của nhà họ Tô, tôi từng gặp anh ta trong tiệc rượu, anh Tô trông có vẻ giống anh ta. Có điều thời gian gần đây anh ta sống không tốt lắm.”
Nói đến chỗ này làm Mã Hiểu Lộ có chút tò mò: “Làm sao thế?”
“Chắc mấy người không biết, cũng không biết Tô Thiếu Uy đã ăn phải đồ hỏng gì, ăn cái gì là đi cái đó, ở trong bệnh viện cả mấy ngày mà cả người kiệt sức mất nước rồi. Tôi nghe bạn bè nói bây giờ dường như anh ta phải dựa vào dịch dinh dưỡng để sống nữa.” Nói đến chỗ này, Chu Triết có một loại cảm giác vui vẻ khó tả.
Trước đó Tô Thiếu Uy luôn ỷ vào việc là người thừa kế của nhà họ Tô, hoàn toàn không để bọn họ vào trong mắt, bây giờ thì hay rồi, đây chính là báo ứng.
Triệu Phi Phi vội vàng kéo Chu Triết đi vào: “Anh có thể bớt nói mấy câu được không? Tô Vũ cũng là người nhà họ Tô đấy.”
“Hả? Em nói cái gì? Anh ấy cũng là người nhà họ Tô? Sao trước giờ anh chưa từng gặp chứ?” Chu Triết quay người nhìn Tô Vũ, chả trách trông giống như thế, hóa ra là như vậy.
“Anh đừng hỏi nữa được không?” Triệu Phi Phi ngắt lời Chu Triết.
“Đây là Lục An Kỳ và bạn trai Tôn Kỳ của cô ấy.” Mã Hiểu Lộ giới thiệu.
Lần lượt chào hỏi xong, bốn người cũng bước vào, vừa hay lúc này Hoàng Lỗi cũng vừa mới tới, thấy Mã Hiểu Lộ đang nắm tay người khác liền đấm mạnh vào vô lăng.
“Hừ, lại là Tô Vũ, anh làm Hiểu Lộ tổn thương còn chưa đủ hay sao? Một đứa con hoang bị gia tộc bỏ rơi còn muốn tới chỗ tôi ăn chùa uống chùa.” Hoàng Lỗi nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Vũ như thể muốn xông lên đấm anh một trận.
Nhất Phẩm Tiên có thể coi là một nhà hàng hải sản tương đối cao cấp ở thành phố Tân Hải, thu hút thực khách bởi nguyên liệu đa dạng và tươi ngon.
Lúc đám người Mã Hiểu Lộ bước vào thì nhiều phòng riêng đã chật kín, vì bọn họ tương đối nhiều cho nên ông chủ đã sắp xếp cho bọn họ ở sảnh lớn.
“Xin hỏi là ai gọi món ạ?” Nhân viên mỉm cười nói với một đám người. Vì Hoàng Lỗi còn chưa đến nên bọn họ cũng chỉ anh nhìn tôi tôi nhìn anh, sau đó cùng có người mạnh dạn nói: “Ông chủ còn chưa tới, đương nhiên sẽ là bà chủ của chúng ta gọi món rồi. Hiểu Lộ, cô gọi đi.”
Lời này vừa nói ra, rất nhiều người đều đồng tình, chỉ có Triệu Phi Phi và Lục An Kỳ là cố ý nhìn biểu cảm trên mặt Tô Vũ, may mắn là những lời này không làm vẻ mặt anh có biến hóa.
Mã Hiểu Lộ xua tay nói: "Mấy người nói gì vậy chứ? Ai là bà chủ vậy, nói thế nữa là tôi không vui đâu đấy."
Nói xong cô ngượng ngùng nhìn Tô Vũ, anh cười nói: "Sao lại căng thẳng như vậy? Sợ anh hiểu lầm sao?"
Có thể nhiều người quan tâm đ ến những gì người khác làm và nói, nhưng Tô Vũ thì không, bởi vì anh đã nhìn thấy quá nhiều, anh cũng hiểu việc quan tâm đ ến ý kiến của người khác quá nhiều sẽ chỉ khiến anh cảm thấy tồi tệ và thêm rắc rối thôi.
Trừ Mã Hiểu Lộ ra có lẽ không có ai dám gọi món nữa, dù sao gọi ít quá thì không nể mặt Hoàng Lỗi, gọi nhiều quá thì sẽ quá ngân sách dự trù của Hoàng Lỗi, sau này trong công việc sẽ khó tránh khỏi bị gây khó dễ, cho nên bỗng chốc không khí có chút khó xử.
“Đưa đây đưa đây, để tôi gọi.” Lúc này Chu Triết xua tay, nhận lấy menu bắt đầu gọi món.
Sau đó Chu Triết cầm bút viết viết, sau cùng cảm thấy kha khá rồi mới móc một tấm thẻ tín dụng đưa cho người phục vụ: “Được rồi, tạm thời như vậy đã, không đủ sẽ gọi thêm, đến lúc đó quẹt thẻ của tôi.”
Mà hành động này của anh ta lại khiến những đồng nghiệp xung quanh ngưỡng mộ Triệu Phi Phi không thôi, còn Triệu Phi Phi rõ ràng đang cực kỳ hưởng thụ hết thảy những điều này.