“[Đang trong quá trình sửa lại toàn bộ các câu tựa chương]”
Tháng năm
Chiếc lá trong tay vừa cháy lên, Hầu Ca liền ném nó xuống đất và lấy chân dẫm lên, dập lửa, đoạn cẩn thận liếc nhìn xung quanh đảm bảo không ai khác trong sân trường nhìn thấy. Ngọn lửa tắt lịm, chiếc lá dưới mặt đất cũng đã cháy rụi hơn nửa, một ít tro tàn còn dính nơi đế giày Hầu Ca.
Hầu Ca nhìn xung quanh một hồi, thấy sân trường vẫn ồn ào như bình thường, không có gì đặc biệt, cũng không có ánh mắt nào hướng về phía nó và Mỹ Miêu thì thở phào, đoạn nó quay lại nhìn Mỹ Miêu. Lúc này, hai mắt cô bé đang mở to, miệng thì há hốc, xem chừng vẫn chưa hoàn toàn tin chuyện vừa xảy ra. Hầu Ca đưa tay lên huơ huơ trước mặt Mỹ Miêu, con bé vẫn không có phản ứng. Thành thử thằng bé cũng có chút bất đắc dĩ. Nó chẹp miệng, toan định ngồi xuống gốc cây chờ bạn mình bình tĩnh lại thì bỗng con bé thò tay, véo nó một cái rõ đau ở cánh tay trái.
Bị đau, Hầu Ca nhảy dựng lên, đoạn thất thanh kêu:
“Cậu làm cái trò gì đấy?”
“Tớ muốn thử xem đây là thật hay mơ.” Mỹ Miêu trả lời một cách ngây thơ.
“Muốn biết điều đó thì cậu phải tự véo bản thân mình chứ, sao lại véo tớ?” Hầu Ca càu nhàu.
“Tại sao?” Mỹ Miêu nở một nụ cười tinh nghịch, “Tớ đâu có nhu cầu chịu đau?”
“Và tớ có chắc?” Hầu Ca vừa nói vừa xoa xoa chỗ vừa bị véo. Trong đầu mình, Hầu Ca có thể nghe thấy tiếng Hỏa Hồn Hầu đang cười lăn lóc. Nó hắng giọng, đoạn nói tiếp, “Bây giờ cậu chịu nghe tớ giải thích rồi chứ?”
“Chuyện này và chuyện đó có liên quan sao?” Nụ cười trên môi Mỹ Miêu cũng vừa tắt, con bé hỏi có chút do dự.
Hầu Ca chỉ gật đầu, rồi im lặng quan sát con bé. Ánh mắt Mỹ Miêu ánh lên chút không cam tâm, lại có nét tò mò. Xem chừng cô bé đang đấu tranh tinh thần xem nên kéo dài thời gian “trừng phạt” Hầu Ca hay chịu “nhường bước” để Hầu Ca giải thích cho cô nghe về bí ẩn mà cô vừa chứng kiến. Cuối cùng, có vẻ như trí tò mò đã chiến thắng, Mỹ Miêu thở dài, đoạn nói:
“Được rồi, coi như tạm tha cho cậu, giải thích rõ ràng đi, rồi tớ mới quyết định có tha hẳn hay không!”
Hầu Ca nhếch mép cười. Nó đã đoán trước được kết quả này. Trí tò mò với những điều mới lạ, diệu kỳ luôn là thứ khiến con bé chịu bỏ qua, tha thứ cho các trò đùa của Hầu Ca suốt thời gian hai đứa làm bạn bè. Thế nhưng nó chưa kịp cười bao lâu thì cánh tay trái đã lại nhói đau:
“Tớ bảo cậu giải thích, không bảo cậu nhăn nhở cười!” Mỹ Miêu vừa véo nó vừa nói.
“Được rồi, từ từ nào!” Hầu Ca gạt tay Mỹ Miêu ra, xoa xoa chỗ đau. Trong đầu Hầu Ca lúc này, Vô Diện cũng đã ngưng cười, lão ta cất giọng trầm trầm, hỏi:
“Hầu Ca, cậu chắc cậu muốn nói cho cô ta biết mọi chuyện chứ? Cậu nên nhớ, thời điểm hiện tại, càng ít người biết về sự tồn tại của tôi càng tốt.”
Hầu Ca không đáp lời Hỏa Hồn Hầu, nó biết nó không nói ra thì lão ta cũng không nghe được, nên chỉ gật đầu nhẹ một cái, đoạn nói với Mỹ Miêu:
“Chuyện này khá dài, hay là để cuối giờ học...” Nhưng thằng bé còn chưa kịp dứt lời thì Mỹ Miêu đã cắt ngang:
“Nói luôn đi!”
Hầu Ca hít một hơi dài, đoạn bắt đầu kể. Nhưng trước khi nghe Hầu Ca kể cho Mỹ Miêu về kế hoạch của nó và Vô Diện, hãy trở về trước đó ít lâu, để biết rõ hơn về những điều Vô Diện đã dạy Hầu Ca buổi sáng hôm đó.
Sau khi Hầu Ca xin được bà nội nó cho phép ra sân chơi, Vô Diện giao cho nó tìm nhặt là khô rụng trong vườn và quanh sân. Sân ngôi biệt thự đầu phố Quang Trung cũng khá rộng, khoảnh vườn ông nội Hầu Ca để lại trước khi trở về Xứ Mộng trồng khá nhiều loại cây, thành thử kiếm vài chiếc là khô cũng không phải việc gì khó, mặc dù tiết trời còn giá lạnh đầu xuân. Thế nhưng, điều khiến công việc này khá mất thời gian là Hầu Ca thỉnh thoảng lại phải ngoái lại nhìn về phía buồng khách nhà nó, và cứ thỉnh thoảng lại phải giả vờ đi lại ngó cây này cây kia. Thật sự thì nó phải làm việc này là do nó quá rõ tính bà nội. Tuy bà đã tạm thời đồng ý cho nó ra sân chơi, thế nhưng nhất định lâu lâu sẽ lại đi ra ngó nó một lần. Nếu bà thấy có vấn đề gì, nhất định nó sẽ bị lôi cổ vào nhà. Xưa nay thật sự thì nó bị nuôi như hoàng tử cấm cung vậy.
“Không còn cách nào khác,” Hầu Ca tự nhủ, “Ai bảo mình là cháu đích tôn cơ chứ?”
Vì cũng biết tính của bà nội Hầu Ca, Vô Diện cũng không giục giã. Sau khi đã hài lòng về lượng lá khô Hầu Ca thu thập được, lão ta hướng dẫn nó đem chỗ lá khô ra góc khuất của sân, nơi để cái lò hóa vàng mà các nhà ở đây dùng chung.
“Bây giờ làm gì?” Hầu Ca hỏi, nó đã khá là nóng lòng và tò mò về điều mà Vô Diện chuẩn bị dạy nó.
“Bây giờ cậu thả tầm mười chiếc lá vào trong lò, rồi ngồi thiền xuống, thở đều đi đã. Bao giờ trạng thái cậu tốt, tôi sẽ nói tiếp sau.”
Hầu Ca nghe vậy thì càng tò mò hơn, thế nhưng nó cũng không hỏi nhiều mà cứ thế làm y theo. Tầm độ vài phút sau, giọng nói của Vô Diện vang lên trong đầu nó:
“Được rồi, bây giờ cậu tập trung, cảm nhận năng lượng Hỏa thuộc tính trong người cậu xem có thấy gì không.”
“Chả phải ở Địa Cầu không thể cảm nhận được sao?” Hầu Ca hỏi.
“Cảm nhận được, chỉ là khó khăn hơn nhiều so với Xứ Mộng thôi. Người bình thường phải tu đến tầm Đạo Hoàng may ra mới bắt đầu có thể cảm nhận được.” Hỏa Hồn Hầu đáp, Hầu Ca toan phản đối thì lão ta đã nói tiếp, “Tuy nhiên, cậu mệnh Hỏa, lại có tôi trợ giúp, nếu cố gắng, hẳn có thể cảm nhận được!”
Hầu Ca nghe vậy thì cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ tập trung tìm kiếm xác định năng lượng Hỏa thuộc tính trong người nó. Sau một hồi lâu, Hầu Ca cũng tìm được một “đốm lửa nhỏ” ở gần tim của nó. Giọng của Vô Diện lúc này lại vang lên:
“Tìm thấy rồi chứ? Bây giờ tôi sẽ trợ giúp cậu, lấy lửa của tôi làm chất dẫn, cậu hãy kéo phần năng lượng Hỏa thuộc tính ấy ra khỏi tim, dẫn theo kinh mạch, đưa lên mắt cậu. Vì việc này rất khó khăn, không cẩn thận sẽ có thể bị mù nên trong thời gian đầu luyện tập, tôi sẽ ra sức bảo vệ cậu. Nhưng cậu cũng vẫn cần thật sự chú ý, không được làm ẩu.”
Hầu Ca nghe vậy thì cũng khá lo lắng. Thế nhưng, tính nó khá liều, nó cũng không nghĩ Vô Diện muốn hại nó, vì hại nó lúc này lão ta cũng không được lợi gì. Thành ra, thằng bé cũng không hỏi gì thêm mà chỉ gật đầu nhẹ rồi tập trung vào làm theo chỉ dẫn.
Hầu Ca và Vô Diện cùng hợp tác điều khiển một ngọn lửa của Vô Diện bao quanh đốm lửa gần tim của Hầu Ca, rồi từ từ rút ra một tia nhỏ. Đốm lửa của Hầu Ca bị rút ra một tia thì đột ngột bùng cháy như phản kháng. May sao, lửa này vốn là của Hầu Ca, lại có lửa của Vô Diện trợ giúp, thành ra phản ứng cũng không quá mạnh. Tuy nhiên, thằng bé vẫn toát mồ hôi đầm đìa, ướt đẫm cả lưng áo trong khi tiết trời vẫn còn đang lúc se lạnh.
Khó khăn lắm Hầu Ca mới làm theo được chỉ dẫn của Vô Diện, dẫn tia lửa vừa rút ra, đưa nó theo kinh mạch, từ tim lên đến mắt. Hai mắt nó mở bừng, hai con ngươi đổi màu đỏ khá giống với khi nó sử dụng Hỏa nhãn ở Xứ Mộng, chỉ khác ở chỗ màu đỏ nhạt hơn nhiều, chỉ đỏ tươi chứ không đỏ sậm. Thanh âm của Vô Diện lại vang lên:
“Vì ở Địa Cầu, linh khí thiên địa và sức mạnh của Nhị giới nhân giảm đáng kể so với khi ở Xứ Mộng, nên với sức cậu hiện giờ cũng không sử dụng được toàn bộ sức mạnh của Hỏa nhãn đâu. Thế nhưng mặt tốt là bấy nhiêu đó cũng đủ để cậu luyện tập trong thờ gian tới mà không đến nỗi ngất lịm đi rồi.” Ngưng một lát, lão ta lại nói tiếp, “Bây giờ cậu tập trung nhìn vào đống lá khô chất trong lò hóa vàng, trong đầu thì nhẩm đi nhẩm lại suy nghĩ ‘Cháy lên!’ đến bao giờ đống lá ấy bốc cháy thì tạm coi là cậu thành công bước đầu tiên.”
Ba mươi phút tiếp theo đó, Hầu Ca ngồi xổm như một thằng hâm trước cái lò hóa vàng, nhìn chăm chăm vào mười chiếc lá. Trong đầu nó luôn lẩm nhẩm cháy lên, vậy mà cũng phải hơn nửa giờ sau, mới có một tàn lửa bốc lên. Thế nhưng chưa kịp cháy bao lâu thì nó đã tắt ngóm. Tuy vậy, nhưng nó cũng ngã bệt xuống đất, cười lớn:
“Ha ha! Thành công rồi!”
Vô Diện thấy vậy thì cười giễu:
“Thành công? Mười chiếc lá, mục tiêu rộng đến vậy mà cậu còn mất đến hơn ba mười phút mới làm cháy được có non nửa mà gọi là thành công? Bây giờ, cậu lặp lại với năm chiếc lá, rồi cứ giảm dần. Đến khi không phải chỉ lá khô, mà cậu nhìn gì cũng có thể khiến vật đó bốc cháy trong vòng năm giây, thì mới có thể tạm coi là xong bài huấn luyện thứ nhất.”
“Hả? Khó vậy sao?” Hầu Ca biết mình mình lố thì gãi đầu hỏi lại.
“Hỏa nhãn có cấp tác dụng, làm vật bốc cháy mới chỉ là cấp thấp nhất của nó thôi. Ánh mắt phân tích mà cậu dùng trong chiến đấu là cấp thứ ba. Cứ lên một cấp độ khó thành thạo và độ tiêu hao linh khí lại tăng một bậc. Nếu đến cấp thấp nhất của Hỏa nhãn mà cậu đã kêu khó, thì cũng nên từ bỏ ý định sử dụng Bát Sắc Nhãn mà không cần sự trợ giúp của tôi đi.” Vô Diện khinh thường đáp.
“Ài, vậy thì lại tiếp tục luyện tập nào!” Hầu Ca bốc một nắm lá, bỏ vào lò hóa vàng.