“Chìm trong tu luyện, ngộ trượng ý
Thị trấn ven rừng, gặp hiểm nguy”
Chương trước kể song song hai dòng sự kiện. Hồi tháng /, đám người Nguyễn Lão thương nghị xong phương hướng hành động và giao nhiệm vụ cho đám Lục Hồng. Còn tháng /, Hầu Ca giới thiệu về thân phận nhị giới nhân của Mỹ Miêu và Hắc Bạch Song Sinh cho phe còn lại. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Mời các đạo hữu đọc chương này để biết.
Chiều tháng năm .
Hai tiết Ngữ Văn của cô Chủ nhiệm và sinh hoạt đầu tuần trôi qua nhanh chóng. Lớp của Hầu Ca xếp thành hàng hai đi bộ xuống cổng trường, rồi bắt đầu giải tán, chia ra các hướng. Những ai nhà ở xa, được đón thì đi tìm cha mẹ, những ai nhà gần tự đi về thì hoặc tụ tập lại với bạn bè cùng đường, hoặc bắt đầu lủi thủi về một mình. Hầu Ca và Mỹ Miêu đứng nép vào một bên đường nói chuyện trong lúc chờ lớp của Khuyến Nhi và Thiên Thử tan.
“Thật không ngờ Tuyết Nhi và Mộc Nhi lại là Nhị giới nhân đấy.” Mỹ Miêu nói.
“Ờ, tớ cũng không tin được cho tới khi nói chuyện với họ một lúc.” Hầu Ca đáp, “Mà bây giờ biết rồi cậu có định thỉnh thoảng cùng họ hợp tác không?”
Mỹ Miêu chợt nở một nụ cười tinh quái, nhìn Hầu Ca: “Cậu không sợ tớ sẽ bỏ cậu, đầu nhập Đạo Quán của họ à?”
Hầu Ca nghe câu này thì thoáng sửng sốt, không biết nói gì ngay, vài giây sau mới kịp phản ứng: “Muốn thì cứ đi, ai thèm giữ? Không có cậu tớ bớt đi được một người suốt ngày cằn nhằn chỉ trích” Hầu Ca nói rồi lè lưỡi với Mỹ Miêu.
“Ai suốt ngày ‘cằn nhằn chỉ trích’?” Mỹ Miêu lườm Hầu Ca.
“Ai làm người đấy tự biết” Hầu Ca nói, nhưng dường như thấy Mỹ Miêu hơi cáu thật, nó lại đổi giọng, “Có chăng cậu đi rồi thì tớ sẽ chỉ tiếc không có ai cãi nhau cùng cho vui cửa vui nhà thôi!”
Hầu Ca nói xong thì ngoảnh mặt đi, liếc mắt lên trời mấy giây rồi mới ngoảnh lại nhìn Mỹ Miêu. Thấy Mỹ Miêu cũng đã ngoảnh mặt đi, đoạn nó nghe thấy Mỹ Miêu nói:
“Hứ, ai thèm cãi nhau với cậu? Tớ đi về trước đây”
Mỹ Miêu dứt lời thì xoay người, bỏ đi, Hầu Ca vội bước lên, giữ tay lại:
“Đợi thêm chút nữa, chắc Khuyến Nhi với Thiên Thử cũng sắp ra rồi!”
Mỹ Miêu đưa tay lên nhẹ nhàng gỡ tay Hầu Ca ra, nhưng cũng tiếp tục đứng chờ mà không đi tiếp nữa. Mấy phút sau, Thiên Thử và Khuyến Nhi cũng đi ra tới nơi. Bốn đứa trẻ chào qua nhau, rồi xốc ba lô lên, bắt đầu cùng nhau đi về. Trong bốn đứa, thì Hầu Ca với Khuyến Nhi ở góc phố Quang Trung giao Lý Thường Kiệt, Mỹ Miêu thì ở Trương Hán Siêu, nhà Thiên Thử thì ở khá xa, nhưng nó vẫn đi cùng bọn bạn một đoạn để nói chuyện, rồi mới bắt xe ôm ở quãng gần nhà Hầu Ca đề về nhà.
Chủ đề nói chuyện của bọn trẻ hôm nay ngoại trừ xoay quanh kỳ nghỉ Tết sắp tới ra thì có bàn qua về trận đấu của Mỹ Miêu với Họa Thủy mới vừa qua. Mỹ Miêu được chúng bạn quan tâm hỏi thăm mấy câu, đến khi chắc chắn là thương thế không có vấn đề gì rồi mới chuyển qua nói về sự chờ mong trận chung kết của Mỹ Miêu. Bọn trẻ lúc này đang đứng chờ đèn để sang đường, đang nói vấn đề này, chợt Khuyến Nhi quay qua hỏi Hầu Ca:
“Anh cũng sẽ đến xem trận đó chứ?”
Hầu Ca còn chưa kịp trả lời thì Thiên Thử đã nói: “Có gì mà xem? Chả phải ông nội Hầu Ca đã nói Mỹ Miêu sẽ dễ dàng đánh bại đối thủ sao? Mà Hầu Ca còn phải lo chuẩn bị cho giải của cậu ấy nữa chứ?”
“Dễ dàng thắng hay không thì dù gì cũng là trận Chung kết của Mỹ Miêu mà!” Khuyến Nhi phản bác.
“Không cần đâu, nếu Hầu Ca cần tu luyện chuẩn bị thì không đến cũng được.” Mỹ Miêu nói, nhưng giọng nói và ánh mắt của cô bé rõ ràng vẫn có chút chờ mong.
“Đến chứ!” Hầu Ca vội nói để tránh việc chúng bạn tranh cãi thêm việc nó có nên đến xem hay không. “Chả lẽ tớ kém đến nỗi tu luyện chuẩn bị không đến xem được? Còn đến hai tuần nữa cơ mà! Mà sau đó tớ vẫn còn thời gian tu luyện chứ có phải lập tức đấu ngay đâu?”
Lời Hầu Ca dứt thì đèn giao thông cũng chuyển sang màu xanh. Bốn đứa trẻ mau chóng rảo bước qua đường. Sang đến bên kia đường, Mỹ Miêu nói:
“Thôi, tớ về đây, hẹn gặp sau nhé!” rồi rảo bước đi tiếp về phía nhà nó, Khuyến Nhi, Hầu Ca và Thiên Thử thì lại đứng đợi đèn để sang đường tiếp. Sang tới bên kia đường thì Khuyến Nhi và Hầu Ca tới nhà, mà Thiên Thử cũng bắt được xe ôm. Chả là có hai ba chú xe ôm vẫn thường xuyên đỗ ở góc đường trước nhà Hầu Ca mà.
Lịch chiều hôm đó của Hầu Ca khá bận rộn. Nó có vài tiếng để lo bài về nhà, ăn uống, rồi chuẩn bị đi học thêm. Một buổi chiều cứ thế trôi qua không có gì đặc sắc, thậm chí có chút như thói quen, Hầu Ca cứ thế mà làm mà không cần suy nghĩ nhiều. Bảy giờ hơn tối, Hầu Ca chào bà nội và bắt đầu đi học thêm. Giờ này bố mẹ nó còn chưa đi làm về, nhưng hẳn là lúc nó đi học về thì bố mẹ sẽ đang ở nhà rồi.
Lớp học thêm Toán của nó ở một ngõ nhỏ trên đường Quang Trung, do một ông giáo già đã nghỉ hưu mở ra ở trong phòng khách nhà riêng của ông. Do ông giáo này khi còn dạy có danh tiếng khá tốt nên khi nghỉ hưu, mở lớp dân tình vẫn truyền miệng về ông, lớp học vì vậy mà lúc nào cũng đông kín. Từ nhà Hầu Ca đi bộ ra lớp học mất tầm mười phút đi bộ, mà lớp học này kể ra lại cũng gần sát ngay nhà Mỹ Miêu. Thế nên, Hầu Ca cũng đã rủ Mỹ Miêu học cùng.
Lớp học trôi qua một cách quá chậm đối với Hầu Ca! Dù Hầu Ca không tự nhận nó là xuất sắc nhất lớp thì trình độ Toán của nó cũng phải trong top đứng đầu. Thế nên, nó ngồi trong lớp cũng không cần chăm chăm chú ý vào bài giảng mà vẫn có thể thỉnh thoảng suy nghĩ chuyện khác. Mà hiển nhiên, chuyện nó nghĩ lúc này là về lĩnh ngộ trượng ý.
Sau lần nói chuyện với Quy Lão, Hầu Ca thật sự hận mãi đến lúc này vẫn chưa có thời gian bế quan tiếp thu Trượng Ý. Thậm chí, hôm nay ở lớp, lúc trước khi bị Mỹ Miêu véo cho đau điếng nó vốn đang tưởng tượng mình sau khi tiếp thu trượng ý sẽ oai phong, uy vũ đến mức độ nào! Chỉ mới nghĩ thôi mà Hầu Ca đã thấy vô cùng nóng ruột, đứng ngồi không yên.
Một tiếng rưỡi giờ học cuối cùng cũng trôi qua, chín giờ đã đến. Ông giáo già giao bài tập về nhà rồi cho học sinh về. Hầu Ca vốn nóng lòng về trượng ý nên chỉ chào thầy cùng chúng bạn một câu, thậm chí cũng không nấn ná nói chuyện với Mỹ Miêu như bình thường đã vội vã rảo bước về nhà. Tối đó, đến cả bố mẹ cùng bà nội Hầu Ca cũng vô cùng ngạc nhiên khi Hầu Ca vừa về đến nhà đã lo đi đánh răng rửa mặt, vệ sinh cá nhân, chuẩn bị đi ngủ. Bình thường, theo trí nhớ của người nhà Hầu Ca, nó thường kỳ kèo đòi xem phim đến mười giờ, mười một giờ mới đi ngủ. Vậy mà hôm nay, chưa đến mười giờ nó đã lên giường trùm chăn kín mít rồi.
Do nội tâm háo hức, Hầu Ca phải mất mười mấy phút mới điều chỉnh được nhịp thở, từ từ đi vào giấc ngủ, tiến vào Xứ Mộng. Lúc Hầu Ca tỉnh dậy ở tại Xứ Mộng, nhìn các giường khác trong lều thì thấy chúng bạn của nó còn ngủ say. Có vẻ như ở tại Địa Cầu, chưa có ai đi ngủ như nó cả. Hầu Ca đứng dậy, vươn vai, rồi vén cửa lều, đi ra ngoài. Vừa ra khỏi lều, Hầu Ca ngước mặt nhìn lên thì thấy trời tối om, mây đen kín trời, sấm chớp đùng đoàng, dường như chuẩn bị mưa lớn.
Hầu Ca nhìn quanh, không thấy ông nội hay Lục Hồng đâu, cũng hơi lạ nhưng nó cũng không nghĩ nhiều. Nó biết lều của Đạo Quán chắc chắn có trận pháp bảo vệ, chỉ cần có vấn đề gì, ông nội nó sẽ biết ngay. Chút bản lĩnh này ông nội nó có. Chuyện mà Hầu Ca quan tâm nhất lúc này là tìm được một nơi yên tĩnh, chắc chắn không bị quấy rầy để tập trung lĩnh ngộ trượng ý. Nghĩ vậy, Hầu Ca không do dự nữa mà rảo bước ra ngoài tìm một nơi thích hợp. Hầu Ca vừa đi được vải bước thì nhìn thấy một gương mặt quen thuộc:
“Anh Hầu Ca, anh đi đâu vậy?” Người hỏi chính là thằng bé con hôm trước chạy đi kiếm dược liệu cho Lục Hồng bị Cực Lạc Cốc chặn đánh mà Hầu Ca đã kịp thời cứu. Thằng bé này vốn chỉ là một Phàm nhân, ờ tại Xứ Mộng thì mồ côi từ nhỏ, thường sống ở gần đó. Tu vi thằng nhỏ này cũng không đến nỗi tệ, bé vậy mà đã Đạo Nhân Lục Tinh. Vốn thằng bé con này chỉ là ham vui, chạy đến xem giải giao hữu, run rủi thế nào nhìn trúng cùng một món đồ được rao bán với một tên của Cực Lạc Cốc. Nhóm người Cực Lạc Cốc không những trắng trợn cướp đoạt, mà còn đánh nó một trận. Cũng may đúng lúc đó, Mỹ Miêu lại đi dạo phố, nhìn thấy nên đã ra tay giúp. Cũng chính vì vậy mà thằng bé từ đó suốt ngày ở gần chỗ nghỉ của Lạc Hồng Đạo Quán, chơi đùa cùng với bạn bè Hầu Ca và lăng xăng làm giúp Lục Hồng các việc vặt. Thậm chí, mấy đứa bạn Hầu Ca còn định xin Nguyễn Lão nhận nuôi nó, chỉ là hôm qua do thương thế của Mỹ Miêu mà quên mất chưa hỏi.
Hầu Ca nhìn thấy thằng bé con này lại gần thì mỉm cười, đưa tay lên xoa đầu nó. Chợt Hầu Ca nhớ ra thậm chí nó còn chưa hỏi tên thằng bé. Hầu Ca bèn cười nói:
“Anh quên chưa hỏi tên em nhỉ?”
“Em trước giờ không có tên. Từ lúc em nhớ được thì người ta đã chỉ gọi em ‘thằng nhỏ này’, ‘thằng nhỏ kia’, hay ‘ranh con’, ‘nhãi nhép’ thôi.” Thằng bé nói có chút u ám. Nhưng rồi nó chợt đổi giọng, “Hay là anh đặt cho em một cái tên đi, anh Hầu Ca?”
Bị câu hỏi bất ngờ, Hầu Ca hơi lúng túng. Trước giờ nó chưa bị ai hỏi thế bao giờ cả, mà nó cũng chỉ mới đặt tên cho con mèo tam thể nhà nó từng nuôi với mấy nhân vật trong truyện nó viết trong các bài tập làm văn thôi. Thế nhưng nhìn ánh mắt đầy chờ mong của thằng bé, Hầu Ca không nỡ từ chối nên nó ấp úng:
“Ờm, ờ...” Hầu Ca bắt đầu nói.
Rồi nó nghĩ bụng, “Dáng thằng bé này hơi loắt choắt giống thằng Minh học cùng lớp với mình, hay cứ để tên vậy đi?” Rồi suy nghĩ của nó lại chuyển, “Còn họ? Lấy họ Nguyễn của mình và ông nội cũng được, thế nhưng như vậy lại thành ra thằng bé này gần gũi với mình hơn chúng bạn, chưa kể, họ Nguyễn phổ thông quá, có vẻ không nên. Mà chọn họ của bọn bạn mình thì lại thành ra thiên vị. Hay là lấy họ của Lục Hồng sư huynh đi! Anh ấy chỉ có một thân một mình, cô cô độc độc, có thêm một người thân thiết cũng tốt.” Nghĩ vậy, Hầu Ca bèn nói với đứa nhỏ:
“Vậy gọi em là Lục Minh đi?”
Đứa nhỏ xem chừng rất hài lòng với cái tên này, nó vỗ tay, nhảy lên nhảy xuống sung sướng:
“Hay quá, giờ em đã có một cái tên rồi! Em là Lục Minh! Lục Minh!”
Thấy dáng điệu này, Hầu Ca hơi gãi gãi đầu xấu hổ. Không biết nó đặt bừa một cái tên thế, ti nữa có bị ông nội, Lục Hồng hay chúng bạn cười chê hay không nữa. Nhưng suy nghĩ nó lại chuyển rất nhanh, “Mình đang làm gì vậy? Đang cần tìm chỗ tu luyện cơ mà!” Nghĩ vậy, Hầu Ca chợt giữ Lục Minh lại, đoạn hỏi:
“Lục Minh, anh hỏi này. Xung quanh đây có chỗ nào yên tĩnh, bí mật, không ai biết không?”
Lục Minh nghe câu hỏi của Hầu Ca, trầm ngâm chốc lát rồi nói, “Em có biết một chỗ, để em dẫn anh đi!”