Đầu tháng năm .
Sau khi khang phục, ba người Nguyễn Lão, Thái Thượng Lão Quân, cùng Trương Chân Nhân lại tiếp tục tiến sâu thêm vào Tổ Đỉnh. Lúc này họ đã tiến vào một căn phòng với ba cánh cửa. Cánh cửa bên trái sơn màu đen. Cánh cửa bên phải sơn màu hồng. Cánh cửa ở giữa sơn màu vàng. Nhìn thấy ba cánh cửa này, Thái Thượng Lão Quân hướng hai người còn lại, nói:
“Đây là lý do ta kiếm hai người các ngươi. Thử thách tiếp theo, ba người chúng ta phải cùng thông qua mới có thể đến được nơi sâu nhất trong Tổ Đỉnh, nơi cất giữ cấm thuật ‘Xoay Ngược thời gian’. Ba cánh cửa này đều dẫn vào u mê ảo cảnh, sẽ mê hoặc, thử thách dục vọng của chúng ta. Chúng ta cần có đạo vững vàng, không bị cám dỗ mới có thể vượt qua. Mà chỉ có vượt qua thử thách này, mới có tư cách đi tiếp. Bây giờ chúng ta mỗi người chọn một cánh cửa, cùng đi vào.”
Hai người Nguyễn Lão cùng Trương Chân Nhân liếc nhau, rất nhanh cùng gật đầu. Bọn họ hiểu thử thách trước mắt chắc chắn sẽ khó, nhưng họ đồng dạng cũng tin vào Đạo của bản thân. Cái này đơn thuần là lòng tin của cường giả. Nếu không tin vào chính mình, vậy thì còn có thể tin vào ai? Nếu không tin là mình mạnh mẽ, sao có thể phấn đấu để thật sự mạnh mẽ?
Vậy là, ba ông lão bước tới ba cánh cửa, lần lượt bước qua. Thái Thượng Lão Quân đi vào cánh cửa màu đen, Nguyễn Lão đi vào cánh cửa vàng, mà Trương Chân Nhân đi vào cánh cửa màu hồng. Ngay khi ba ông lão bước qua, ba cánh cửa lập tức đóng sập lại sau lưng họ, đồng thời họ cũng không còn nhìn thấy cánh cửa họ vừa bước qua nữa.
Ba ông lão đi khỏi một lúc, năm bóng đen vọt vào căn phòng. Chính là ba tên Ma Thần vừa bị đánh lui lúc trước cùng hai tên Ma Thần khác mới vừa tới. Vừa vào phòng, một trong hai tên Ma Thần mới tới đã mở miệng, giọng lanh lảnh:
“Ba tên vô dụng các ngươi có phải đã quá nhút nhát không? Ta thấy đâu có ai cản trở bước tiến của chúng ta đâu?”
Tên Lão Nhị trong ba tên lúc nãy nghe vậy thì vô cùng tức giận, nhưng chưa kịp phát tác thì tên Lão đại đã giữ hắn lại, lắc đầu:
“Cẩn tắc vô áy náy.” Hắn quay hướng hai tên viện binh, nói, “Hai người các ngươi đứng đây canh cho chúng ta, đừng để ai vào thêm quấy nhiễu. Ba anh em chúng ta sẽ tiến vào ba cửa, đuổi theo ba lão già kia. Nhất định đoạt vật cần đoạt đến tay!”
Rồi, rất nhanh, ba tên này cũng lần lượt xông vào ba cánh cửa mà ba người Nguyễn Lão lúc trước đi vào.
Đầu tháng năm .
Sau khi tới chỗ nghỉ của Đạo Quán, gặp gỡ chào hỏi chúng bạn và biết rõ Mỹ Miêu không có nguy hiểm gì cũng như giờ sẽ đấu trận tiếp theo, Hầu Ca chỉ hỏi Lục Hồng về một phòng yên tĩnh rồi lăn ra ngủ. Tuy điều Hầu Ca muốn nhất lúc này là giở Vô Ảnh Trượng Pháp ra nghiên cứu lại vài lần, xem có thể hay không lĩnh ngộ được Trượng Ý. Nhưng đồng thời nó hiểu, đây không phải là điều nó nên làm lúc này. Cơ thể nó tại Xứ Mộng đã khá lao lực trong khoảng thời gian gần đây, cũng đến lúc cần cho cơ thể này nghỉ ngơi. Đồng thời, sau khi sự hưng phấn về giải giao hữu náo nhiệt qua đi, thì Hầu Ca cũng nhớ ra là nó cũng nên để linh hồn trở về thể xác tại Địa Cầu.
Về phần Lục Hồng, ngay khi nhận dược liệu cuối cùng còn khuyết thiếu từ tay thằng nhóc, liền phát cho nó vài viên đan dược chữa thương cấp thấp, rồi hắn lập tức bế quan luyện chế đan dược. Tuy hắn chưa thể tính là Dược sư cao phẩm gì, nhưng dù gì cũng đã theo Nguyễn Lão học nghệ ít lâu. Như Nguyễn Lão vẫn nói, nếu đến trị thương đan dược “đơn giản” như thế này mà cũng không luyện chế xong thì hắn cũng rời Đạo Quán đi bụi đi là vừa. Tất nhiên, nếu người bình thường biết loại tên cũng như tác dụng của đan dược “đơn giản” này thì chắc cũng sẽ ngã ngửa ra than “lão quái vật”.
Đan dược này tên Thanh Tâm Đan, là đan dược cấp bốn, đủ để cường giả cấp Đạo Tông phải mong chờ. Tuy trong mắt Nguyễn Lão thì nó chỉ là đan dược chữa thương bình thường không đáng nói, nhưng trong mắt người đời, nó không những có thể tính là thượng phẩm trong chữa thương mà còn có chỗ trân quý khác. Chỗ quý của nó là tác dụng bồi bổ cơ thể cùng linh hồn, dược lực một khi vào người sẽ hòa tan, trợ giúp rất lớn trong tu luyện về sau. Chính vì vậy mà nhiều tông môn thậm chí muốn kiếm vài viên cho đệ tử nòng cốt phục dụng. Tất nhiên, dược lực này muốn phát huy hết tác dụng phải phục dụng lúc bị thương khá nặng. Vậy nên, giá trị của đan dược mới chỉ có cấp bốn mà không phải cao hơn.
Thế nhưng, dù vậy thì Dược Sư bình thường phải tứ phẩm trở lên mới có thể luyện chế Thanh Tâm Đan, vậy mà Lục Hồng mới có Tam Phẩm đã luyện chế được. Nguyên điều này đã đủ để hiểu Nguyễn Lão không những giỏi luyện đan, mà còn giỏi dạy đồ đệ. Thế nhưng cũng chính vì vậy mà tầm mắt và yêu cầu của ông rất cao, và Lục Hồng cũng luôn phải không ngừng cố gắng mới có thể theo học được.
Trong lúc Lục Hồng đang bế quan luyện đan, thì linh hồn Hầu Ca đã trở về Địa Cầu, nó cũng tỉnh lại với một cơn đau ê ẩm khắp người. Tuy thể xác của nó ở tại Địa Cầu và Xứ Mộng không phải là một, nhưng cũng có liên quan nhất định. Ở tại Xứ Mộng nó liên tiếp đấu với Vô Cương, Trương Vô Thường cùng tên Đạo Sư của Cực Lạc Cốc, cơ thể nó ở tại Địa Cầu mà hoàn hảo không đau nhức chút nào mới là chuyện lạ. Tuy cũng may là dù gì hai cơ thể này cũng bất đồng, nên Hầu Ca cũng không đến nỗi lộ rõ ra đau đớn gì.
Hôm đó là một ngày Chủ Nhật. Sau khi ăn sáng xong, như thường lệ, bố nó ngồi vào bàn làm việc, còn mẹ nó lôi nó đi siêu thị để chỉ dạy một số việc về mua bán. Xe máy mẹ nó đỗ lại ở trước cửa Fivimart Lý Thái Tổ. Sau khi gửi xe, Hầu Ca cùng mẹ đi vào siêu thị.
Hầu Ca dù gì vẫn là một đứa trẻ mười một tuổi. Mặc dù những lúc cần thiết nó vẫn đủ chín chắn, nhưng bình thường thì nhìn thế nào nó vẫn là một đứa trẻ tinh nghịch. Tuy là không đến mức lăn lê bò toài trong siêu thị, thế nhưng chạy nhảy, bám đu lên xe đẩy thì vẫn hoàn toàn trong phạm vi hành động của Hầu Ca.
Mà trong lúc nó đang chạy nhảy phía trước xe đẩy hàng, thì nó nhìn thấy có một gia đình đang đi siêu thị cùng nhau. Gia đình này bốn người, ông bố dáng nhỏ gầy, bà mẹ cân đối, cùng hai chị em khá xinh xắn. Cô chị có vẻ hơn nó tầm bốn, năm tuổi, còn cô em thì trạc tuổi nó. Nhưng cái khiến nó chú ý hơn cả, chính là cô bé em trong gia đình này, chính là cô bé nó đã vô tình nhìn thấy trong Tụ hồn tháp mấy tháng trước, và đến giờ vẫn chưa xác định được là ai. Tuy không phải trông y hệt không khác tí nào. Nhưng Hầu Ca cảm nhận một cách chắc chắn không thể sai được, đó chính là cô bé ấy!
Mà vào lúc này, ở nơi dừng chân của Cực Lạc Cốc tại Xứ Mộng, trong một căn phòng kín, nữ sát thủ đã hạ Khuyến Nhi không lâu trước đây tại giải giao hữu đang ngủ say như chết. Lúc này, mặt nàng không hề đeo mạng che mặt. Và nếu Hầu Ca có thể nhìn thấy nàng vào lúc này, nó cũng sẽ khẳng định, nàng chính là thân phận tại Xứ Mộng của cô bé nó đang đối mặt trong Siêu thị tại Địa Cầu.
Muốn biết liệu Hầu Ca có thể tìm hiểu được chút nào về cô bé bí ẩn này hay không, cũng như ba người Nguyễn Lão đã đối mặt với ảo cảnh gì, xin chờ chương sau sẽ rõ.
Chương này ta thấy hơi ngắn. Cơ mà ngắn với ta thôi, các ngươi chắc sẽ vẫn kêu dài =.=