“Ôi Tuyết Liên tiểu thư, tiểu thư vẫn cứ cắm mặt vào sách vở như mọi khi.”
Đương lúc dùi mài kinh sử để phục vụ cho kỳ thi, cánh cửa trong phòng bất ngờ bật mở, từ đó Trọng Lệ xuất hiện. Tuyết Liên đáp lời, mắt vẫn không rời quyển sách.
“Đương nhiên. Muốn đỗ đạt khoa cử thì ngày đêm đèn sách là điều tất yếu.”
“Em hiểu điều đó mà. Mình đã biết nhau từ thuở còn thơ, nên Tuyết Liên tiểu thư mong muốn đỗ đạt khoa cử ra sao, em đây là người biết rõ nhất chứ.”
“Vậy hả? Thế thì đừng quấy rầy nữa, ta đang bận.”
“Nhưng mà, chẳng phải Tuyết Liên tiểu thư như vậy là đủ thông minh rồi hay sao ạ? Học hành chăm chỉ nhường này, không chừng tiểu thư có thể trở thành Trạng nguyên được luôn đó. Nói gì thì nói, ở Lê gia tập làm gì có ai tài trí được như Tuyết Liên tiểu thư đâu.”
“Trước giờ ta chưa từng dự thi khoa cử, như vậy càng có thêm lý do để chuẩn bị thật chu toàn. Chỉ thông minh hơn chút đỉnh thì lấy gì đảm bảo ta đây không phải con ếch ngồi đáy giếng?”
“Ý em muốn nói là thỉnh thoảng tiểu thư cũng nên nghỉ ngơi một chút ấy ạ. Đây, tiểu thư có muốn chơi cùng em không?”
Ánh mắt Tuyết Liên bất giác nhìn sang Trọng Lệ. Đôi mày cô nàng khẽ nheo lại vì chán chường, trong tay cầm theo một thứ gì đó trông như mảnh giấy gấp gọn.
“Cái gì thế này?”
“Là bàn song lục em tự tạo đấy ạ. Tiểu thư chơi cùng em nhé?”
“Sao ta phải chơi mấy trò như song lục làm gì?”
“Bởi lẽ, Tuyết Liên tiểu thư trông mệt mỏi lắm mà. Cứ lao tâm khổ tứ như vậy, có ngày đầu óc tiểu thư sẽ quay cuồng rồi ngất xỉu mất thôi. Tiểu thư cứ nghỉ ngơi thoải mái, em sẽ không mách lẻo đâu ạ.”
“Ừ thì, phụ thân mà phát hiện kiểu gì cũng đập ta nhừ tử…”
“Điều này cũng là vì Tuyết Liên tiểu thư thôi ạ. Tiểu thư nghỉ ngơi một chút nhé?”
Dường như Trọng Lệ thật tâm lo lắng cho Tuyết Liên. Cô nàng đã nói đến vậy rồi thì có đấu khẩu thêm nữa cũng chỉ hoài công.
Tuyết Liên thở dài một hơi rồi đứng dậy.
“Được rồi, vậy ta sẽ chơi cùng em.”
Trọng Lệ nói quả tình không sai. Học hành đến tận lúc này, cô đã bắt đầu thấm mệt. Người ta vẫn thường bảo muốn đỗ đạt khoa cử phải phấn đấu nỗ lực không ngừng nghỉ, nhưng trong thời gian nỗ lực ấy ắt cũng phải bao gồm nhiều khoảng nghỉ phù hợp chứ nhỉ.
□
“Vâng, chiến thắng thuộc về em. Hai trận liên tiếp rồi ạ.”
“Sao lại thế…”
Trò song lục Trọng Lệ mang tới là một bàn cờ cơ bản, chỉ cần tung xúc xắc rồi di chuyển quân cờ là xong. Tuy rằng thắng thua phụ thuộc cả vào vận số, thế mà chẳng rõ vì cớ gì mà Trọng Lệ đã bỏ xa cô tận hai lần liền.
“Rõ là kỳ quái. Em có ăn gian gì không vậy?”
“Em đời nào lại làm chuyện như vậy chứ. Chỉ là vận khí của Tuyết Liên tiểu thư không được tốt cho lắm thôi ạ. Ngẫm lại, xưa nay Tuyết Liên tiểu thư khi nào cũng mắc lỗi vào những lúc cần kíp nhất nhỉ. Một thứ chẳng hề can hệ đến năng lực cá nhân lại ảnh hưởng đến tiểu thư đến mức này…”
“Ý em là số ta đen đủi? Nực cười… Một trận nữa.”
Tuyết Liên lại đổ xúc xắc, lăn ra được mặt 6. Quân cờ dừng lại ở một ô có ghi––– “Bị bại lộ vỏ bọc giả nam, lùi lại sáu bước.”
“…… Này, cái chỉ thị quái gở gì đây?”
“Tuyết Liên tiểu thư dù gì cũng là một người nhắm tới mục tiêu đỗ đạt khoa cử, cho nên em đã dựa vào đó mà tạo nên bàn Song lục khoa cử này đấy ạ. Dĩ nhiên, trên bàn cờ này ta sẽ đương đầu với kỳ thi trong khi cải nam trang nhé.”
Sau khi quan sát kỹ càng hơn, quả tình là trên bàn đầy rẫy những chỉ thị liên quan đến khoa cử. “Đạt được điểm cao trong Hương thí, tiến thêm hai bước” “Cải nam trang hoàn hảo, tiến thêm ba bước” “Bị quan coi thi để mắt, lùi hai bước”––– và ô cuối cùng, đương nhiên có ghi “Đỗ đạt khoa cử, trở thành Trạng nguyên.”
Quả là một bàn cờ kỳ công, lại càng khiến tinh thần ganh đua trong Tuyết Liên cháy lên hừng hực.
“Đừng hòng ta thua cuộc. Vì mục tiêu đỗ đạt khoa cử…”
“Ái chà, động lực tràn trề luôn nha. Em cũng không thua đâu ạ!”
Và như vậy, trận chiến thứ ba đã bắt đầu.
Song, lần này cũng vậy, chỉ trong chớp mắt phần thua đã nằm gọn trong tay cô.
“Bị phát hiện gian lận, trở về ô xuất phát”––– Trong khi đời nào cô lại đi gian lận cơ chứ. À không, vốn dĩ việc cải nam trang dự thi khoa cử đã là gian lận rồi…
Trọng Lệ cười toe toét, nghe chừng mãn nguyện lắm. Tuyết Liên thấy vậy chỉ còn biết nghiến răng ken két. Giờ ngẫm lại mới nhớ, cô nàng thị nữ trước mặt cô đây xưa nay vẫn rất giỏi những trò chơi như thế này.
Tuyết Liên liếc qua Trọng Lệ, đôi mắt không giấu nổi vẻ cay cú vì thua cuộc.
“… Thật tình, không ngờ em lại dám nghĩ ra trò chơi kiểu này.”
“Nhưng dùng để thay đổi tâm trạng rất tốt phải không ạ?”
“………”
Quả là khó lòng chối cãi. Trọng Lệ đã đề xuất trò chơi này vì quan tâm đến Tuyết Liên, vậy nên cô cũng cần trân trọng tấm lòng của cô gái ấy.
………… Chỉ hiềm, cứ trượt vỏ chuối liên tu bất tận như vậy làm cô không khỏi cảm thấy quan ngại về kỳ khoa cử trước mắt.