“Đỉnh quá đỉnh quá! Mình hạng ba kìa!!”
“Thanh Long huynh! Ta làm được rồi! Mình được điểm tốt như thế này âu cũng là nhờ có huynh…!”
“Trước mắt thì ta đã tránh được hạng chót. Cứ tinh thần này mà phấn đấu, nhất định cơ hội đỗ đạt sẽ nằm trong tầm tay thôi.”
“Vâng! Tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Âu Dương Nhiễm nom có vẻ mừng rõ hơn bình thường.
Dù không nhiều nhặn gì, nhưng có lẽ cậu ta cảm thấy hạnh phúc khi được trả ơn Lê Ngọc bằng cách này.
Cứ giữ vững tinh thần này mà duy trì tổng điểm cao trong tứ trường và chung trường, nhất định bọn họ sẽ bù lại được số điểm đã mất trong đầu trường và nhị trường thôi.
Song, Tuyết Liên lại không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Hạng nhì tam trường, là nhóm Giáp Nhị do Vương Khải dẫn đầu.
Có khi nào tính cách bại hoại là thế chứ thật ra nhóm này tập hợp toàn những con người sáng dạ?
Tuyết Liên nheo mày nhìn tấm bảng mà chìm sâu trong suy tư.
“Ngài Tuyết Liên, tại hạ nhờ một chút.”
Lý Thanh Long lặng lẽ bước lại gần cô.
Trong lòng vẫn chưa hết nghi hoặc, cô trông sang Lý Thanh Long như nhìn một thứ xúi quẩy.
“Sao đấy? Anh muốn mừng thì cứ mừng tự nhiên đi chứ.”
“Ngài không thấy kỳ lạ sao? Ngũ của Vương Khải mà lại đạt được tổng điểm cao như thế…”
“Biết đâu thật ra huynh ấy rất thông minh?”
“Thành viên trong nhóm thì còn có thể, chứ bản thân Vương Khải thì tại hạ không chắc.”
“Không chắc?”
“Tại hạ ngồi hơi chếch phía sau Vương Khải, nên đã thấy được hết. Trong giờ thi hắn ta cứ liên tục chạm vào túi áo.”
“Ý anh là…”
Lý Thanh Long hạ giọng xuống mà nói.
“Ý tại hạ là như vậy đấy. Vương Khải đang gian lận.”
“Anh có thấy chứ?”
“Tuy không rõ ràng, nhưng nhất định lần sau tại hạ sẽ có được bằng chứng.”
Chuyện này mà là sự thật thì quả tình là hành vi khó lòng dung thứ.
Tuy vậy, đối với Tuyết Liên mà nói thì đây chỉ là chuyện vặt vãnh.
Hắn có gian lận hay không thì cũng chẳng can hệ gì đến cô.
Điều quan trọng nhất đối với cô bây giờ, là liệu bọn họ có thể vượt qua kỳ thi được hay không.
□
“Oa, Vương Khải huynh đúng là đỉnh thật đấy! Hạng nhì luôn!”
Buổi chiều ngày công bố kết quả tam trường.
Vương Khải hiện đang trò chuyện cùng Lý Chiếu trong phòng trọ.
Quả tình là nhóm Giáp Nhị đã đạt được hạng nhì, song đây lại chẳng phải kết quả đáng hoan nghênh. Bọn họ đã để vuột hạng nhất khỏi tầm tay, huống hồ còn để nhóm Bính Tam xếp hạng ngay dưới mình. Mặc dù đã cho Âu Dương Nhiễm chỉ dẫn chi tiết là vậy, thế mà dường như cậu ta đã lật lọng với hắn.
“……Ngứa hết cả gan.”
“Thế là được rồi mà, hạng nhì chứ ít ỏi gì đâu.”
“Được cái gì mà được. Để chiến thắng thì ta phải…”
Lý Chiếu thốt lên một tiếng “Ồ…” nghe rõ cảm phục, tay không rời cây chổi. Hôm nay cô lại tự tiện tới phòng Vương Khải để dọn dẹp.
“Có chí tiến thủ quá ta. Tôi là tôi tôn trọng những người như vậy lắm đấy.”
“… Đại khái thế.”
“Làm sao Vương Khải học giỏi thế nhỉ? Chắc là bẩm sinh đã khác biệt rồi ha. Đầu óc tôi xưa nay đã chẳng mấy sáng dạ, đi thi khoa cử khéo chẳng giải được nổi một câu quá.”
Vương Khải hừ mũi.
“Chiếu, cô nói vậy là sai rồi. Muốn vượt qua kỳ khoa cử ấy nhé, học vẹt Kinh Thư như kẻ khờ cũng chỉ là một cách thôi. Chứ còn những kẻ trải đời còn cách thông minh hơn nhiều.”
“Huynh nói thế là sao?”
“Nói với cô cũng được tích sự gì đâu.”
“Ơ kìa~?! Đã hé đến thế rồi thì tiết lộ luôn cho người ta đi chứ!”
Lý Chiếu nhõng nhẽo nài nỉ.
Hương thơm cứ thế lan tỏa khắp phòng, như thể cô đang xức nước hoa.
Vương Khải quay mặt đi, tặc lưỡi một cái.
“Ta ngu gì đi nói cho cô. Biết được chuyện này thì đến cô cũng qua được Huyện thí mất.”
“Hả?! Nói vậy là tôi cũng có thể sáng dạ hơn được sao?!”
“Còn tùy.”
“Đi mà đi mà đi mà!! Tôi muốn được sáng dạ cơ~~!!”
Hắn bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã cảm thấy thoải mái khi ở bên Lý Chiếu mà vạ miệng với cô nàng. Hắn có thể quát lên rồi bắt cô bỏ cuộc, nhưng phong thái tự do tự tại của Lý Chiếu đã giúp phần cảm tính trong hắn chiến thắng.
Đến đây, Vương Khải bỗng nảy ra một kế hoạch.
“… Được, nếu muốn thì ta sẽ cho cô biết. Với một điều kiện.”
“Điều kiện? Gì đó gì đó, chuyện gì tôi cũng sẽ làm hết!”
“Cô làm việc trong nhà trọ thế này, chứng tỏ là không mấy khá giả đúng không? Khi nào Viện thí kết thúc thì tới huyện Trác Nam đi. Khi ấy cô sẽ không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc nữa.”
“Hả? Huynh nói vậy là…”
“Ý là, hãy trở thành của ta đi, vậy đấy.”
Dù chỉ mới gặp nhau chưa lâu, nhưng Vương Khải đã hết lòng mê mẩn Lý Chiếu.
Đến mức hắn muốn có cô ở bên ngay cả khi Viện thí đã kết thúc.
Hắn không muốn cô tiếp tục quanh quẩn tại cái nhà trọ này.
Lý Chiếu nghe thế bèn ngẫm nghĩ một lát, để rồi nở nụ cười tươi tắn mà đáp lời.
“Ừm, tôi biết rồi! Khi nào Viện thí kết thúc tôi sẽ làm theo lời Vương Khải! Nên là chỉ cho tôi cách để thông minh hơn đi!”
Bất ngờ thay, cô nàng hoàn toàn không phản đối.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì đó âu cũng là câu trả lời hiển nhiên. Một kẻ sau này sẽ đỗ đạt khoa cử rồi đằm mình trong vinh hoa phú quý như hắn mà lại không ép được một hai nữ nhân tuân theo ý mình thì còn ra cái thể thống gì nữa.
Vương Khải gật đầu, đoạn mở một gói bọc nằm ở góc phòng.
Bên trong đó là vô vàn những mẩu giấy nhỏ.
“Cái gì thế này? Giấy?”
“Thứ này được gọi là cương chỉ[note59295], được chế tác ở Trác Nam. Viết chữ lên đó rồi đổ một loại dung dịch đặc biệt là sẽ tạo ra được một loại giấy không tan trong nước.”
“Không tan trong nước rồi sao?”
“Cô không hiểu à? Ta sẽ viết những ý chính trong Kinh Thư lên quyển sách nhỏ này là được. Bọn này không kiểm tra trong miệng, thành ra muốn đem vào trường thi cũng chẳng khó khăn gì. Khi nào gặp câu khó thì nhả ra rồi đọc, còn lúc sắp bị phát hiện thì cứ nuốt cái trước khi bọn chúng kịp tịch thu là được. Đề phòng thế chứ trước giờ ta chưa từng bị bắt lần nào.”
Tóm gọn lại, đây chính là gian lận.
Chế độ khoa cử đã được hình thành từ một ngàn năm trước, cùng với đó các hình thức gian lận cũng ngày một tiến bộ. Cách mà Vương Khải sử dụng chỉ là mang sách nhỏ vào phòng thi, một phương pháp sơ đẳng của sơ đẳng.
Lý Chiếu nghe vậy liền đứng ngây ra như phỗng mất một lúc, để rồi ngay khi hiểu ra điều Vương Khải muốn nói, cô mới hoảng hồn thốt lên.
“Thế này chẳng phải là gian lận hay sao…?!”
“Không phát hiện ra thì đấy là lỗi của quan coi thi.”
“Không được đâu! Thành tài bằng cách này thì có ý nghĩa gì cơ chứ!”
Lý Chiếu kiên quyết khẳng định, khiến Vương Khải thoáng chút khó chịu.
“Có ý nghĩa chứ sao không. Trở thành tiến sĩ rồi là có trong tay tiền tài danh vọng đấy thôi.”
“Nhưng mà gian lận để đạt được điều đó thì không. Mọi người đều đang nỗ lực hết mình, thế mà chỉ có Vương Khải là đi dùng dụng cụ như vậy thì…”
“Tại vì tụi nó rặt một lũ đần độn còn đếch có đầu óc để mà dùng dụng cụ! Đã muốn đỗ đạt thủ khoa thì thủ đoạn có đê hèn nhường nào ta cũng không ngại!”
“Không phải thế! Huynh chỉ cần làm bài nghiêm túc là sẽ đỗ thôi!”
“Cô thì biết gì về ta…”
“Tại vì huynh đã miệt mài học hành đến vậy cơ mà!! Hay là huynh không đủ tự tin…?!”
Những lời lẽ bộc trực đến ứa gan của Lý Chiếu khiến hắn đã bức bối nay lại càng thêm khó chịu, lập tức ném bàn thẩm đi mà gầm lên.
“Cút ra ngoài! Đừng để ta thấy mặt cô nữa!!”
Lý Chiếu sững người lại, cơ hồ vừa bị đóng băng.
“Đã bảo cút ra ngoài cơ mà! Điếc à?!”
“N-Nhưng mà…”
“Lắm mồm!!”
Phải đến lúc hắn ném đi nghiên mực, Lý Chiếu mới lặng lẽ rời khỏi phòng. Trông theo bóng lưng cô gái, Vương Khải không kìm nén nổi nỗi phẫn uất trong lòng mà thở dài một cái. Hết tên này đến tên khác, chẳng kẻ nào chịu thừa nhận Vương Khải cả.
(Chỉ có trêu ngươi ta là giỏi…!)
Nghĩ bụng, hắn ngồi bệt xuống tấm chiếu rơm.
Lúc này Vương Khải vẫn chưa nhận ra, rằng chính hành vi nông cạn hôm nay đã khiến uy tín của hắn tụt dốc không phanh.