Âu Dương Nhiễm có một người anh trai.
Do người anh đã qua đời trước khi cậu phát triển đầy đủ nhận thức nên cậu không nhớ gì cho lắm, nhưng cha mẹ cậu vẫn thường bảo, rằng người đó là một đứa trẻ ngu ngốc lúc nào cũng yếu đuối bệnh tật. Tuy cha mẹ chưa bao giờ nói thẳng ra, nhưng Âu Dương Nhiễm nghi ngờ rằng bọn họ đã từ bỏ người anh để giảm miệng ăn trong nhà. Dù gì cảnh ngộ quê hương Đào Âm tập của cậu cũng hết sức khốn khó.
Mặt khác, đầu óc Âu Dương Nhiễm lại hết sức bình thường, cơ thể lại không bệnh không tật. Chính bởi thế mà cha mẹ cậu đặt kỳ vọng rất lớn vào cậu em còn lại này, từ đó liên tục đặt áp lực lên vai cậu chàng.
–––Vận mệnh gia đình ta nằm cả trong tay con.
–––Hãy cho chúng ta một cuộc sống an nhàn thảnh thơi.
–––Làm tròn chữ hiếu là trách nhiệm của con cái. Bớt than vãn đi.
–––Khóc lóc cái gì! Chẳng lẽ mày không muốn nỗ lực vì Âu Dương gia?!
Trong xã hội Nho giáo, con cái thường được coi là tài sản của cha mẹ, hiển nhiên phải cố gắng hết sức để phụng dưỡng bậc phụ mẫu. Niềm tin này đã cắm sâu xuống tận gốc rễ trong tư tưởng con người.
Chỉ là, cha mẹ Âu Dương Nhiễm có vẻ đã đi hơi xa một chút. Bắt ép Âu Dương Nhiễm cáng đáng đủ mọi thứ là một chuyện đi, bản thân bọn họ lại chẳng thèm làm việc đàng hoàng mà chỉ biết đằm mình trong thú vui rượu chè. Chỉ cần phạm sai lầm một chút thôi, nhất định cậu sẽ bị nhiếc mắng, bị đánh đập, từ đó khiến cơ thể cậu chằng chịt những vết thương không thể xóa nhòa.
Bất luận là vậy, cậu vẫn phải đáp lại kỳ vọng của cha mẹ.
Thân phận Âu Dương Nhiễm là “một đứa con có hiếu”.
Cậu không còn ưu điểm nào khác. Ngay từ thuở còn thơ, Âu Dương Nhiễm đã bị lời nguyền mang tên “gia đình” trói buộc, chính bởi vậy mà cậu không hề biết cách sống nào khác ngoài phụng dưỡng cha mẹ.
(Kết thúc rồi)
Cậu mù quáng bỏ chạy quanh phủ thành.
Giờ đây cậu đã chẳng còn tư cách gì để tham gia Viện thí nữa. Một kẻ đã quên đi bổn phận đồng sinh mà lường gạt gài bẫy đồng đội như cậu, tuyệt nhiên không hề phù hợp với cái danh phận sinh viên. Nhờ có lòng bao dung quảng đại tựa hồ biển khơi mà Cảnh Lê Ngọc đã dung thứ cho cậu, nhưng điều đó lại càng làm rõ hơn vẻ tiểu nhân trong con người của Âu Dương Nhiễm.
Thế này thì có trở lại cố hương cậu cũng bị siết cổ đến chết mà thôi.
Cậu đã thất bại. Không chỉ một, mà tới hai lần.
Đã vậy thì, tự mình kết thúc cuộc đời ngay tại đây há chẳng an lạc hơn nhiều hay sao.
Sau khi bỏ chạy được một lúc, lọt vào mắt cậu là một cây cầu đá.
Phủ thành nổi tiếng với cái tên “Kinh đô của nước” vì có vô số thủy lộ đan xen nhau khắp mọi nẻo đường, cùng với đó là không ít thuyền xuồng trôi nổi vãng lai qua lại. Âu Dương Nhiễm bước lại giữa câu cầu, tay bám lấy bao lơn và trông xuống mặt nước bên dưới. Không có lấy một bóng thuyền xuồng. Thế này thì không phải lo gây rắc rối cho bất kỳ ai nữa.
(Con xin lỗi…)
Sau khi xin lỗi cha mẹ trong tâm, Âu Dương Nhiễm bước lên bao lơn.
Những người để ý thấy điểm kỳ lạ liền nháo nhào vì hoảng loạn.
Tuy vậy thì cậu chẳng màng. Bởi cậu cần phải chết. Một đứa con vô dụng thậm chí còn chẳng thể báo đáp cha mẹ thì sống cũng nào có để làm gì–––
Sau khi đã khẳng định quyết tâm, Âu Dương Nhiễm nhảy xuống.
Hay đúng hơn, cậu “đã định” nhảy xuống.
“Ơ…?”
“Không được! Nguy hiểm lắm!!”
Một giọng nói cao vút chạm tới tai cậu.
Đến lúc hoàn hồn, cậu mới nhận ra Lê Ngọc đang ôm chầm lấy mình.
Hành động ấy khiến cậu chới với suýt ngã, nhưng cuối cùng cậu cũng đứng vững trở lại.
Lê Ngọc hết sức yếu ớt, dù vậy thì người đó vẫn bám chặt lấy cậu chàng rồi kéo lại, khiến cậu ngã xuống dập mông lên cây cầu đá.
Trong lúc còn chưa hiểu mô tê chuyện gì, cậu ngước nhìn lên, để rồi bắt gặp gương mặt Lê Ngọc đỏ gay vì phẫn nộ.
“Cậu làm cái gì vậy hả?! Nhảy xuống là chết liền đó biết không?!”
“L-Lê Ngọc, huynh… tôi…”
“Đừng bận tâm làm gì. Cậu không cần phải phiền não nữa.”
Âu Dương Nhiễm chẳng biết phải nói gì hơn.
Lê Ngọc bỗng giật mình như vừa nhận ra một điều gì đó, liền nhìn chằm chặp Âu Dương Nhiễm bằng ánh mắt như thấu tường cả sâm la vạn tượng.
“Nhiễm này, cậu vẫn còn mối lo nào khác đúng không?”
“Hả…”
“Kể ta nghe đi. Ta sẽ giúp cậu mà.”
Cậu không hiểu nổi người này đang nói gì.
Cho dù có là tú tài đã đỗ đạt vị trí tiến sĩ cũng chẳng thể nào giải quyết được vấn đề Âu Dương Nhiễm mắc phải.
Ấy vậy mà, khi trông theo biểu cảm dịu dàng của Lê Ngọc, bỗng cậu cảm thấy như có gì đang dậy lên trong mình. Mặc cho nguy cơ có thể bị kéo xuống chết cùng, người này vẫn vươn tay ra cho cậu. Từ xưa tới nay cậu chưa từng gặp một ai đối xử với cậu chân thành như vậy cả.
Âu Dương Nhiễm cúi gằm mặt xuống mà thổn thức.
Thấy vậy, Lê Ngọc bèn dịu dàng xoa lưng cậu.
□
Ánh lửa đèn nến khẽ bập bùng.
Vương Khải ngồi vào bàn, mắt trông theo tờ phiếu trả lời. Gọi là phiếu trả lời nhưng không phải phiếu trả lời bài Viện thí lần này, mà là tờ phiếu từ lần trước và lần trước nữa do gia sư tại Vương gia mất công chuẩn bị cho hắn. Chưa kể, số phiếu này đều thuộc về những đồng sinh đạt thành tích tốt nhất của mỗi kỳ thi, nên nhất định tay gia sư này đã phải trả không ít để mang những thứ này về cho hắn.
Cái kiểu bao bọc thái quá này làm hắn khó lòng nuốt trôi nổi.
Đã là đích nam Vương gia thì đương nhiên phải thi khoa cử, đương nhiên phải vào Thái học, đương nhiên phải vượt qua Điện thí với thành tích đẹp mắt rồi gia nhập Hành lâm viện (nơi làm việc dành cho những học sĩ uyên thâm)––– Kỳ vọng của họ hàng thân thích cứ mỗi lúc lại đè nặng hơn trên vai Vương Khải.
(Khó chịu. Kẻ nào kẻ nấy cũng đều làm ta điên tiết…!)
Vương Khải dùng hết sức xé toạc tờ phiếu trả lời.
Hắn căm ghét mọi thứ.
Áp lực từ gia đình. Lôi Tuyết Liên và Cảnh Lê Ngọc xấc xược. Viên Học chánh mở miệng ra là nói chuyện nhảm nhí–––
Đúng lúc này, bỗng hắn nghe tiếng gõ cửa.
Tặc lưỡi một cái rồi bước ra mở cửa, xuất hiện trước mặt hắn là nhân viên nhà trọ tên Lý Chiếu với khay bữa tối trên tay.
“Tôi đã mang bữa tối tới rồi đây! Nếu không chê thì huynh dùng một chút nhé!”
“Ta đã bảo không cần rồi mà. Xéo đi.”
“Ôi trời ơi, lại bày bừa nữa rồi!”
Lý Chiếu xồng xộc xông vào phòng hắn.
Khi thấy những mảnh giấy rải rác dưới sàn nhà, cô nàng lườm Vương Khải một cái đầy giận dữ.
“Nhắc cho huynh[note59293] nhớ thì tôi là người phải dọn cái đống này đấy nhé. Cứ bày bừa đi, rồi tôi tính phụ phí cho thì biết mặt.”
“Ta cũng có sự tình riêng chứ! Nhà ngươi mau cút khỏi đây cho ta!”
“Sự tình… À hiểu rồi, chắc thi cử khó khăn lắm đúng không nào?”
Lý Chiếu bỗng nhiên nhìn Vương Khải bằng ánh mắt quan tâm lo lắng.
Con nhỏ này bị sao vậy? Chẳng lẽ cơn giận trong ta không chạm được tới nó––– Vương Khải nghiến răng ken két, cảm giác chẳng khác nào nước đổ đầu vịt. Ngoại hình thiếu nữ này hết sức xinh xắn, xinh đẹp hơn bất kỳ thứ gì Vương Khải từng thấy từ xưa tới giờ. Chẳng rõ tại sao mà cứ hễ đứng trước Lý Chiếu, cái thói côn đồ bạo lực của Vương Khải lại dịu đi trông thấy.
“Dù vậy thì Vương Khải à, huynh không nên thượng cẳng tay hạ cẳng chân với tùy tùng như vậy đâu nhé. Tống huynh đang sợ mất mật kia kìa. Cứ tình hình này khéo huynh ấy bỏ thi thì khốn.”
Tống ở đây là một đồng sinh thuộc Ngũ của Vương Khải––– nhóm Giáp Nhị. Hắn sực nhớ ra mình vừa giận cá chém thớt mà đấm tên này một cái.
Có vẻ như Lý Chiếu nhầm tên này là tùy tùng của hắn, nhưng do sự thật không khác biệt là bao nên hắn cũng chẳng mất công sửa lại làm gì. Thành viên nhóm Giáp Nhị không hơn gì thứ công cụ dùng để nâng cao thành tích của Vương Khải. Hắn giao du với những kẻ này cũng chỉ vì bọn chúng dùng tốt hơn đám đần độn khác mà thôi.
“…… Làm như ta quan tâm. Tên đó khác gì đầy tớ của ta đâu.”
“Vậy sao được!” – Lý Chiếu lấy ngón trỏ chọc vào ngực hắn – “Bất luận ruột gan có như lửa đốt cũng không được đánh người. Nhược bằng không còn chịu đựng được nữa thì đã có tôi ở đây rồi, tôi lúc nào cũng sẽ lắng nghe huynh hết.”
“Nhà ngươi…”
rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy hả?
Ngắm nhìn nụ cười của Lý Chiếu được ánh lửa nến soi tỏ, bỗng con tim giá băng của Vương Khải dần tan ra từng chút một.
Một đứa hầu như rạch giời rớt xuống tự nhiên lại đi dạy đời như vậy, bình thường thì hắn đã vung nắm đấm không chút do dự rồi, ấy vậy mà–––
“Nói sao chứ, Vương Khải huynh giỏi thật đấy.”
“Giỏi?”
“Huynh đang nỗ lực hết sức còn gì. Tôi thì còn lâu mới học hành chuyên cần được như thế.”
Lần đầu tiên có người nói những lời này với hắn.
Trước giờ, cho dù là cha mẹ hay gia sư cũng chưa từng có ai khen ngợi Vương Khải cả.
Bởi đối với bọn họ, hắn hiển nhiên phải làm được mọi thứ.
“… Lại còn phải nói. Ta là đích nam Trác Nam Vương gia, một ngày kia còn phải cáng đáng chức thủ phụ Nội các Đại học sĩ cơ mà.”
“Tuyệt quá tuyệt quá! Nhất định huynh sẽ làm to cho coi! Tôi sẽ ủng hộ huynh hết mình!!”
Lý Chiếu nở nụ cười hồn nhiên mà mỉm cười.
Điều này khiến Vương Khải vô thức há hốc miệng.
(Con nhỏ này tôn trọng ta.)
Cảm giác thoải mái ấy đong đầy con tim hắn.
Từ thời điểm ấy trở đi, Vương Khải bắt đầu trò chuyện với Lý Chiếu thường xuyên hơn.