Đến lúc chạng vạng, cuối cùng Lê Ngọc cũng trở về Hội quán.
Sau khi gấp bộ áo bào vừa mặc rồi đặt lên giường, cô nàng khoanh tay lại, nét mặt dường như có gì đó bực bội. Vừa rời mắt một chút thì cô nàng bỗng ngồi vắt chân chữ ngũ, xong lại chuyển sang ngồi khoanh chân, thậm chí còn nằm ngửa trên giường mà thân tạo thành hình chữ “Đại”.
“Tiểu Tuyết ơi, ta làm thế này trông có giống đàn ông không?”
“Tự nhiên hỏi gì lạ thế?”
“Chuyện là…”
Khoác lên bộ mặt nghiêm nghị, Lê Ngọc bắt đầu giải thích duyên do khiến cô hành xử kỳ quái.
Đầu tiên là về chuyện đã gặp một thiếu nữ tên Lý Chiếu, rồi được cô gái ấy chỉ ra rằng nên hành xử cho giống đàn ông nếu còn muốn dự thi khoa cử. Rồi cả chuyện các chức viên đang bất chấp hành vi để tìm kiếm vị công chủ mất tích nữa.
Sau khi nghe hết mọi chuyện, Tuyết Liên tóm gọn lại cùng thái độ hết sức qua loa đại khái.
“Cô thích làm gì thì cứ làm thôi.”
“Thật tình à! Người ta đang bàn chuyện nghiêm túc thì chớ!”
“Thì, nếu cô muốn chơi an toàn thì ít nhất cũng nên đổi trang phục.”
Lê Ngọc càng nổi bật thì giới tính của Tuyết Liên càng ít nguy cơ bị lộ. Xét trên phương diện này thì cô nàng cứ mặc trang phục nữ giới như vậy là chuẩn nhất. Chỉ hiềm, bài thi lần này là một trận chiến theo đội, tức Lê Ngọc mà gặp chuyện thì nhiều khả năng Tuyết Liên sẽ bị vạ lây.
Lê Ngọc phồng mang trợn má vì bất mãn.
“Có mỗi bản sao sổ hộ khẩu thôi là không được hở?”
“Còn tùy.”
“Tiện cho ta hỏi, sổ hộ khẩu của Tiểu Tuyết như thế nào thế? Chức viên làm công tác hành chính là họ hàng xa của ta nên mới chạy vạy xin xỏ được đó.”
Vi phạm luật pháp trắng trợn luôn. Nghe vậy, Tuyết Liên chỉ biết buông một tiếng thở dài.
“Của tôi thì ngay từ đầu đã đề ‘nam’ rồi.”
“Hả? Nghĩa là sinh ra đã dối trá rồi ấy hở?”
“Chuyện đấy quan trọng gì… Mà, Lê Ngọc cứ như bây giờ là được rồi. Có chuyện gì xảy ra thì tôi xử lý cho.”
“Tiểu Tuyết…! Quả nhiên Tiểu Tuyết vẫn cứ là Tiểu Tuyết ha!!”
“Oái!! Đã bảo đừng có đụng chạm như vậy nữa cơ mà!!”
Lê Ngọc tự nhiên nhào tới đùa nghịch như một chú cún nhỏ khiến cô phải dồn hết sức phản kháng.
Đúng lúc này, cánh cửa dẫn vào phòng bất ngờ bật mở.
“Ngài Tuyết Liên! Bên ngoài đang xảy ra náo động…”
Còn ai khác ngoài Lý Thanh Long nữa.
Ngặt nỗi, những gì người này muốn nói chợt kẹt trong cổ họng khi chứng kiến Tuyết Liên và Lê Ngọc quấn lấy nhau. Đoạn, anh ta đằng hắng một cái rồi nói.
“Xem ra tại hạ lại làm phiền hai vị rồi. Tại hạ xin phép rời đi ngay nên hai vị cứ tự nhiên…”
“Đừng có đi Thanh Long! Bên ngoài đang có náo động gì hả?!”
“Tiểu Tuyết sao phải hét lớn vậy?”
Tại tôi không muốn có thêm hiểu lầm phiền phức nào nữa chứ sao.
Sau khi miễn cưỡng ở lại, Lý Thanh Long liền giải thích với vẻ bối rối.
“… À không, gọi là náo động có vẻ cũng hơi phóng đại, nhưng tại hạ đã chứng kiến một cảnh khó coi. Có vẻ như giữa các đồng sinh đang xảy ra tranh cãi ạ.”
□
“Ha! Bên này đã đủ bốn người rồi! Không thừa chỗ chứa chấp kẻ gà mờ như nhà ngươi nữa đâu!”
“A…!”
Vừa dứt lời, gã đàn ông liền vung nắm đấm.
Người vừa bị đấm liền hét lên một tiếng rồi ngã xuống mặt đất cát bụi.
Hiện đang có năm đồng sinh tụ tập tại sân trong Thí viện. Có vẻ như bốn người kia đã tạo thành một Ngũ, và thiếu niên kia chẳng rõ tại sao lại cứ bám víu lấy bọn họ.
“Xin lỗi. Xin lỗi. Tại tôi không biết phải cậy nhờ ai khác… tôi xin lỗi.”
“Đây đếch cần biết! Mà Viện thí cũng nào có phải chỗ cho một đứa thấp hèn như nhà ngươi. Mau đóng gói đồ đạc rồi cút về quê đi.”
“Không được, tôi phải…”
“Đừng có trả treo với ta!”
Nhóm đàn ông bất chợt hăng lên rồi đạp lấy đạp để cậu thiếu niên, vừa đạp vừa cười phá lên nghe thật hạ lưu. Cho dù có là đồng sinh ưu tú đã đỗ đạt Phủ thí, quả nhiên vẫn tồn tại một số thành phần ngu ngốc đần độn không sao kiểm soát nổi như thế này đây.
“Các ngươi đang làm gì vậy hả?! Để người đó yên!”
Trong khi còn đang trầm tư không biết nên hành động thế nào, cô bỗng nghe thấy âm giọng cao vút vang lên ngay cạnh mình. Tuyết Liên và Lý Thanh Long không kịp cản cô gái ấy. Được tinh thần chính nghĩa thúc đẩy, Lê Ngọc chẳng thèm nghĩ trước nghĩ sau gì mà thoắt chạy ra trước mặt các đồng sinh nọ.
Bốn cặp mắt liền đổ dồn vào Lê Ngọc.
“Sao đây, đàn bà thì có chuyện gì với tụi ta?”
“Ta đây là đàn ông! Trước nhất thì thôi ngay cái thói côn đồ bạo lực đi cho ta!”
“Hả……?”
Sau một quãng sững sờ, phía bốn kẻ kia liền phá lên cười ha hả.
“Con bé này có khiếu kể chuyện cười ra phết! Các ngươi nghe thấy gì chưa? Tiểu thư đây tự xưng là đàn ông, rồi còn gọi mình là côn đồ bạo lực nữa đấy! Cuồng ngôn thì cũng một vừa hai phải thôi, không lộn ruột ra mất thì chết dở!”
“Giở thói côn đồ bạo lực như các ngươi thì không thế chắc? Mà ta cũng chẳng phải tiểu thư, mà là đàn ông chính cống luôn nhé. Ta ở đây để thi Viện thí cơ mà.”
“… Này, đùa chút thôi thì được, chứ quá trớn là hết vui rồi đấy.”
Kẻ vừa cất lời hăm dọa ấy ắt hẳn chính là thủ lĩnh của Ngũ này.
Hắn khoác lên mình y phục thượng hạng dệt nên từ vải lụa, đôi mắt trừng trừng lườm về phía này. Tạng người trời phú, nhìn là biết hắn chẳng thiếu thốn gì chuyện ăn uống. Tóm gọn lại, kẻ này toát ra phong thái của một quý công tử xuất thân từ gia đình khá giả.
Xem ra không còn tránh khỏi xung đột được nữa rồi.
Tuyết Liên và Lý Thanh Long vội chạy tới để tiếp viện cho Lê Ngọc.
“Chuyện Lê Ngọc là đàn ông là sự thật. Và quan trọng hơn, bắt nạt kẻ yếu như vậy chẳng hay ho gì đâu.”
“Hả? Chúng mày là ai?”
“Tôi là thí sinh dự thi, tên Lôi Tuyết Liên… Để thư lại phát hiện ra là ăn mắng đấy nhé.”
“Ăn nói hàm hồ, là tên này gây rối trước. Bọn ta đã bảo là đủ thành viên rồi mà cứ ‘Cho tôi vào với cho tôi vào với’ nghe ồn ào không chịu được.”
Tuyết Liên nhìn lại cậu thiếu niên đang ngã sõng soài.
À không––– cứ ngỡ là thiếu niên chứ, nom cái nét mặt đẫm nước mắt kia trông thực chẳng khác nào một thiếu nữ. Hình thể không cơ bắp mà cũng chẳng cao ráo, hỏi mười người thì ắt cả mười đều sẽ cho rằng người này là nữ nhi.
Song, việc cầu xin được làm thành viên một Ngũ đã chứng tỏ rằng người này là một thí sinh dự thi Viện thí––– nói cách khác, nhất định là đàn ông. Dù vậy thì vẫn chưa rõ anh ta ngụy tạo thông tin giới tính như Lê Ngọc và Tuyết Liên hay sinh ra đã có khuôn mặt như vậy rồi.
Lý Thanh Long bước lên phía trước mà nói.
“Quý công tử đây phải chăng chính là Vương Khải, đến từ huyện Trác Nam? Tại hạ nghe danh ngài đã lâu.”
“Ha! Hóa ra cũng có chút hiểu biết. Vậy chắc nhà ngươi cũng hiểu là không nên gây sự với ta chứ hả. Dòng họ ta đã đào tạo ra ba đời tiến sĩ, hoàn toàn khác với cái thứ dân đen các ngươi. Lũ ngu học thì tốt nhất nên câm cái mồm lại cho ta.”
“Đúng như ngài nói. Tại hạ thật sự xin lỗi vì đã thất lễ, vậy nên thôi thì hôm nay cứ dĩ hòa vi quý…”
“A! Ngươi, là cái tên nát rượu vừa đụng ngã ta khi nãy đây mà!”
Lê Ngọc tròn mắt chỉ tay thẳng về phía Vương Khải.
Tuy rằng không hiểu gì cho lắm, nhưng e rằng tình hình đã trở nên mất kiểm soát mất rồi.
Lý Thanh Long vội vã xen vào.
“Thật sự xin lỗi thưa ngài Lê Ngọc, nhưng mong ngài hãy tiết chế ngôn từ một chút.”
“Ban ngày ban mặt uống say tí bỉ xong còn đi bắt nạt đồng sinh khác, đúng là thứ coi trời bằng vung! Học chánh đại nhân mà phát hiện ra thì ngươi đừng hòng dự thi nữa nhé!!”
“Thưa ngài Lê Ngọc! Tiết chế một chút giùm tại hạ với!!”
“Cái gì? Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không đấy hả?”
“Với một tên tiểu nhân chứ ai!!”
Lý Thanh Long sững người lại, đứng yên như trời trồng. Nghe ra người này đã bỏ cuộc, quyết không suy nghĩ thêm nữa rồi.
Vương Khải nheo mày vì phẫn nộ, vẻ mặt này khiến hắn hiện lên không khác gì một con quỷ.
“Con nhãi! Ai cho ngươi sỉ nhục đích nam hoàng tộc Trác Nam!!”
“Nói chuyện liên quan ghê cơ!! Đã mong muốn trở thành tiến sĩ thì phải chiến đấu bằng ngôn từ chứ ai lại dùng nắm đấm?! Việc ngươi làm ở đây chẳng khác nào thứ cầm thú!! Hoàng tộc Trác Nam giờ chắc đang khóc thét luôn đấy, người kế vị hóa ra lại bất tài vô tướng đến nhường này–––”
“Nhà ngươi thì biết cái quái gì!!”
Vương Khải giơ nắm đấm lên.
Thế mà Lê Ngọc lại chẳng hề định né tránh.
Tuyết Liên khẽ bước chân lên một chút–––
“Thôi đi.”
Rồi chặn nắm đấm ấy bằng tay trần.
Hình như chẳng ai ngờ rằng đòn ấy sẽ bị chặn hay sao mà không chỉ Vương Khải, ba tay thuộc hạ, đồng sinh giống thiếu nữ ngã sõng soài ra đất mà cả Lê Ngọc và Lý Thanh Long cũng đều đồng loạt tròn mắt không nói thành lời.
Giữa bầu không khí tĩnh lặng cơ hồ thời gian ngưng đọng, Tuyết Liên khẽ lên tiếng.
“Đã muốn chơi thì ta nên cạnh tranh về kết quả bài Viện thí. Chúng ta ai cũng nhắm tới vị trí quan văn cả mà.”
“Ngươi nói…”
Ngay khi Vương Khải định phản bác gì đó, tứ phía xung quanh chợt trở nên ồn ã. Các đồng sinh cùng chức viên nghe về vụ xung đột liền kéo nhau chạy tới. Không thể tiếp tục ngang tàn bạo ngược được nữa, Vương Khải liền tặc lưỡi một cái, hạ nắm đấm xuống rồi quay đầu rời đi.
Vội vàng rời đi là thế mà hắn chẳng quên lườm Tuyết Liên cùng Lê Ngọc một cái.
“Nhớ mặt ta đấy. Rồi các ngươi sẽ phải hối hận vì đã suy nghĩ nông cạn.”
“Mong huynh hãy nhẹ tay.”
Vương Khải kéo theo đồng bọn rời đi.
Quan sát bóng lưng kẻ đó, Tuyết Liên nghĩ bụng.
(Có loại bỏ không đây? Hay là–––)