Mai Truyền Kỳ im lặng bặm môi.
Những ủy khuất trước kia, cũng không phải nói mấy câu là có thể xoa dịu.
Mai Phi Trần tiếp tục nói: “An Tư luôn muốn nhận con, nhưng lại chậm chạp không dám.
Em ấy cảm thấy con đã trưởng thành, Chính Quân với thân phận người cha cũng đã khắc sâu vào lòng con, mạo muội nhận nhau, sợ con sẽ khó tiếp thu chuyện này.
Thứ hai, em ấy không phải nhân loại, em ấy vô cùng sợ nếu con cảm thấy em ấy là quái vật, không chấp nhận một quái vật làm ba mình.”
An Tư không dám nhìn thẳng Mai Truyền Kỳ, cúi đầu, khẩn trương nắm tay Mai Phi Trần.
Mai Truyền Kỳ kìm lại băn khoăng, điều này khiến cậu nhớ lại lúc con trai lộ tai mèo trước mặt Phong Tĩnh Đằng, khóc lớn nói mình là quái vật, cha sẽ còn không còn thích nhóc nữa, lúc đó đứa nhỏ vô cùng thương tâm, cũng giống như An Tư hiện tại.
Tuy An Tư không khóc giống đứa nhỏ, thế nhưng cả người tản ra một cổ nồng đậm bi thương.
“Ta không muốn An Tư cứ tiếp tục buồn bã như vậy, cho nên mới an bài con cùng Tĩnh Đằng, Nguy Nguy ngủ lại đây, hy vọng các con có cơ hội nhìn thấy dung mạo An Tư, thông qua điểm này để con suy đoán người sinh ra con, cho con chậm rãi tiếp thu sự thật này.”
An Tư kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Mai Phi Trần.
Hắn căn bản không biết Mai Phi Trần vì hắn, đã từng an bài như thế.
Mai Phi Trần khẽ mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên mắt đối phương.
“Truyền Kỳ, mặc kệ con có chấp nhận chúng ta hay không, chúng ta đều là cha và ba con, bất quá, ta cũng không định công bố quan hệ của chúng ta ra ngoài, hiện tại có quá nhiều người nhìn chằm chằm chúng ta, tựa như Bàng Vinh Lợi, cha hắn từng là một nghiên cứu viên nghiên cứu thú nhân, cho nên, rất có thể gã cũng biết chuyện về thú nhân.
Đặc biệt con là đứa nhỏ kết hợp của giống cái và nhân loại sinh ra, nhất định sẽ có người muốn bắt con để nghiên cứu.”
Mai Truyền Kỳ khàn giọng hỏi: “Người công bố gien và thể năng của đứa nhỏ, có phải muốn dụ bọn người này ra.”
Mai Phi Trần không phủ nhận: “Đúng vậy, bất quá con yên tâm, ta sẽ bảo vệ tốt…”
“Con mẹ nó tên khốn kiếp nhà ông.”
Mai Truyền Kỳ nghĩ đến lão tổ tông đẩy con mình tới chỗ nguy hiểm, tức giận xông tới cho lão tổ tông một quyền.
Đưa cậu cho người khác nuôi nấng thì thôi, còn dám đánh chủ ý đến con cậu nữa.
Mai Chấn Đông cả người đần ra.
An Tư hoảng sợ, không ngờ Mai Truyền Kỳ sẽ xuất thủ đánh Mai Phi Trần.
Mai Phi Trần trúng một quyền vào mặt, ông cũng không nghĩ con mình lại ra tay đánh mình, toàn bộ Mai gia, không, phải nói là toàn bộ người Diroya, nào có ai dám động thủ đánh ông.
Đứa con trai này, thật sự can đảm!
Mai Chấn Đông nhìn Mai Truyền Kỳ muốn đánh quyền thứ hai, lập tức nhảy dựng quát lên: “Truyền Kỳ, ngươi điên rồi, lại dám đánh lão tổ tông.”
Hắn mau chóng tới ngăn cản, ôm lấy người gần như phát điên.
Mai Phi Trần nhân cơ hội trả Mai Truyền Kỳ một quyền, cả giận nói: “Cũng dám đánh lão tử.”
Mặt Mai Truyền Kỳ bị đánh lệch qua một bên, dẫn tới hỏa khí càng lớn: “Đánh ông thì thế nào, ai bảo dám đem con trai tôi ra làm mồi nhử.”
Trên người bị Mai Chấn Đông ôm lấy, đành nhấc chân đá hướng Mai Phi Trần.
“Truyền Kỳ, con… ách…”
Một cước này của Mai Truyền Kỳ đúng lúc đạp trúng An Tư đang cản mình lại.
Cậu thấy An Tư khom người ôm bụng, trên mặt xuất hiện hoảng loạn: “An thúc, người không sao chứ? Con không cố ý.”
“Mả cha nhà ngươi, ngươi dám đá An Tư.”
Mai Phi Trần thấy An Tư bị đá, đau lòng cực kỳ, nổi trận lôi đình liền đánh lên mặt Mai Truyền Kỳ.
Mai Truyền Kỳ nghiêng người né tránh, chỉ nghe người phía sau ‘A’ một tiếng hét thảm, ngay sau đó, hai tay bị Mai Chấn Đông ôm chặt được nới lỏng ra.
Mai Chấn Đông che mắt hô: “Lão tổ tông, người đánh nhầm người rồi.”
Mai Phi Trần đang nổi nóng, mặc kệ đánh sai hay không, tiếp tục ra quyền: “Lão tử hôm nay phải hảo hảo giáo huấn ngươi, để ngươi biết làm sao tôn trọng cha.”
Mai Truyền Kỳ hừ lạnh: “Tôi còn chưa nhận đâu.”
Hai cha con đánh thành một đoàn, Mai Phi Trần mặc dù đã có tuổi, mà thân thể phi thường cường tráng, không thua người trẻ tuổi chút nào.
“Hai người đừng đánh, đừng đánh nữa.” Mai Chấn Đông tiến lên khuyên can bị trúng mấy quyền, không thể nhịn được nổi cơn thịnh nộ: “Mẹ nó, Mai Truyền Kỳ, ngay cả gia gia ngươi cũng dám đánh.”
Hắn không dám nạt lão tổ tông, đành lấy Mai Truyền Kỳ xả giận.
“Bây giờ người là gia gia tôi, nói không chừng sau này phải thay đổi gọi tôi là thái gia gia đấy.” Mai Truyền Kỳ cả giận nói.
Mai Chấn Đông: “…”
Mai Phi Trần cười lạnh: “Bây giờ ngươi thừa nhận là con trai của ta?”
“Tôi có thừa nhận sao?”
Mai Nguy Hiểm bị ba vứt trên ghế, nhìn tình cảnh hỗn loạn, yên lặng cầm thông tấn khí lên, chụp lại cảnh đang đánh nhau, sau đó gửi cho Phong Tĩnh Đằng: Baba bị khi dễ, sau khi cha về, nhớ phục thù giúp baba.
Phong Tĩnh Đằng đang xem báo cáo thấy nhi tử nhắn tin nói bạn lữ của anh bị bắt nạt, thế nhưng vừa thấy người bắt nạt bạn lữ anh là ai, lập tức héo!
Con trai à, hai người kia cha không chọc nổi đâu!
Mai Nguy Hiểm chạy tới, đỡ An Tư ôm bụng qua một bên ngồi.
An Tư xoa xoa tóc đứa nhỏ, nở nụ cười khó coi: “Nguy Nguy, ngoan.”
Hắn cũng không muốn khuyên bọn họ nữa, để bọn họ đánh đủ.
Mai Nguy Hiểm nhìn dung mạo mình rất giống An Tư, trợn mắt nhìn, liền cầm thông tấn khi chụp An Tư lại, chờ có thời gian thì gửi Lam Uy tiểu vương tử nhìn bộ dáng nhóc sau này lớn lên. =)))))
Mai Truyền Kỳ, Mai Chấn Đông, Mai Phi Trần ba người đánh đủ nửa giờ mới dừng lại, sưng mặt sưng mũi ngồi trên ghế thở dốc.
Mai Truyền Kỳ bụm mặt thấp giọng mắng Mai Phi Trần, lại mong đợi nhìn An Tư, tâm tình phức tạp, kéo nhi tử rời khỏi phòng.
“Truyền Kỳ.” An Tư lập tức đứng lên.
“An Tư, em đừng gấp, anh thấy nó nhất thời không thể tiêu hóa chuyện ta là cha nó, em cho nó thời gian đi, chờ nghĩ thông suốt rồi tự nhiên sẽ nhận chúng ta.” Mai Phi Trần nói, liền khẽ nguyền rủa một tiếng: “Tiểu tử thúi, ra tay thật ác độc.”
Mai Chấn Đông khen: “Lão tổ tông, thân thủ quả nhiên không giảm.”
Khuôn mặt nghiêm túc của Mai Phi Trần có chút đắc ý nho nhỏ.
Mai Chấn Đông không đợi lâu nữa, sau khi rời khỏi biệt thự liền truyền tin cho nhi tử mình: “Chính Quân, bây giờ con lập tức về Mai gia một chuyến.”
——
Mai Truyền Kỳ rời khỏi nơi đó, liền trực tiếp về nhà nghỉ ngơi.
Gọi quản gia mang đến thông tấn khí, sau đó về phòng truyền tin.
Vốn muốn gọi Phong Tĩnh Đằng, nhưng hiện tại hẳn anh có rất nhiều chuyện phải làm, đành gọi trêu ghẹo Giản Dực: “Dực, cậu có bận gì không?”
“Khụ, cậu về rồi à?” Giản Dực cảm thấy giọng Mai Truyền Kỳ khác thường, lập tức hỏi: “Sao vậy?”
“Lão tổ tông ông ấy thừa nhận là cha tôi.”
“Cái gì! Ưm…”
Trong giọng nói khiếp sợ mang theo một tiếng rên rỉ rất không hài hòa, Mai Truyền Kỳ giật giật trán: “Bây giờ cậu đang làm gì?”
Giản Dực lúng túng cười hì hì: “Chính là vận động của hai người.”
“Tôi chúc cậu bị làm chết.”
Mai Truyền Kỳ nổi giận đùng đùng cúp máy, lập tức, trên mặt truyền đến đau đớn.
Cậu đi đến trước gương, trên mặt chỗ xanh chỗ tím, khóe miệng còn lưu lại vệt máu, vô cùng chật vật.
“Không phải nói mình là con ông sao? Còn nói khi hồi nhỏ rất thương tôi, vậy tại sao còn xuống tay nặng như thế hả, mẹ nó.”
Mai Truyền Kỳ nhờ quản gia lấy thuốc trị thương, mới vừa mở chai, thông tấn khí liền vang lên.
Thấy là Giản Dực gọi đến, tức giận tiếp nhận nói: “Sao làm nhanh thế? Tớ còn tưởng cậu sắp đại chiến bảy ngày bảy đêm đấy.”
“Tôi cũng muốn đây, mà ai bảo cậu quan trọng hơn.” Vừa mới nói xong, Giản Dực liền rên lên một tiếng.
Lạc Mông rất không vừa ý cắn lên vai hắn.
Mai Truyền Kỳ vừa nghe, giận dữ: “Chưa làm xong thì đừng gọi tôi.”
Giản Dực nhanh chóng hô: “Chờ đã, đừng gác máy, không phải như cậu nghĩ đâu, cậu nói chuyện về lão tổ tông sự đi.”
“Còn chuyện gì nữa, lúc nãy tôi vừa đánh ông ta.”
“Cái gì? Cậu đánh lão tổ tông?” Giản Dực bội phục dũng khí của Mai Truyền Kỳ.
“Ai bảo ông ta lấy con tôi làm mồi nhử, giận thì đánh thôi.”
Hiện tại nhớ lại, Mai Truyền Kỳ bỗng cảm thấy mình có chút đại nghịch bất đạo, thân là nhi tử lại dám đánh phụ thân.
“Nói một chút về chuyện năm đó xem, tại sao muốn đưa cậu cho người khác nuôi dưỡng.”
Mai Truyền Kỳ liền đem chuyện năm đó nói ra.
“Nói như vậy, lão tổ tâm bọn họ cũng có nỗi khổ tâm trong lòng, cậu cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, bất kể thế nào bọn họ cũng là cha ruột cậu, sau khi nghĩ thông suốt thì hãy làm hòa với họ.”
“Để tôi suy nghĩ thêm đi.” Mai Truyền Kỳ không muốn tiếp tục đề tài này: “Còn cậu? Cậu cùng Lạc Mông là chuyện gì? Có câu tôi cần phải nói, thân phận Lạc Mông không thể cứ mãi ở tinh cầu chúng ta, một ngày nào đó hắn sẽ rời đi, nếu bây giờ cậu sa vào, đến lúc đó thì phải làm sao?”
Giản Dực nhất thời im lặng.
Mai Truyền Kỳ biết hắn nghe được: “Thôi vậy đi, tôi đi thoa thuốc đây.”
------oOo------
Chương 269
Nguồn: