“Quy củ nơi này rất đơn giản, bình thường không cho giao lưu, cũng không được nói công việc của mình cho người khác biết, trong lúc làm việc, chỉ khi cần thiết mới có thể mở miệng.
”
Phổ Lý chỉ chỉ vách đá: “Trên vách đá có gắn đồng hồ, năm giờ sáng thức dậy, trưa được nghỉ hai giờ, tám giờ tối kết thúc công việc, sinh bệnh có thể xin nghỉ, nếu như phát hiện giả vờ sinh bệnh, người đó sẽ bị xử phạt, tao chỉ muốn nói vậy thôi, một lát sẽ có người đến phát dịch dinh dưỡng, uống hết nghỉ sớm một chút.
”
Phổ Lý rời đi, mọi người thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng cũng không dám trò chuyện, đều tự tìm giường của mình.
Mai Truyền Kỳ nhân cơ hội tìm xem có đồng đội mình hay không, sau khi dò xét một vòng, chú ý thấy một nam nhân đang dựa vào cửa nhìn mình.
Chân mày đối phương rất thô, một bên cao một bên thấp, môi cũng rất dày, im lặng khép miệng, bên trái khuôn mặt có một vết sẹo rất dày, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Khóe mắt Mai Truyền Kỳ giật giật.
Nếu không phải nhìn kỹ, cậu căn bản không nhận ra người này chính là Ô Lãng.
Trong Mai Truyền Kỳ cười thầm một trận.
Ô Lãng hiển nhiên đem câu nói ‘bảo vệ hoa cúc’ nửa tháng trước ghi tạc vào lòng.
Tuy cậu dùng ngữ khí đùa giỡn, thế nhưng chuyện này chính xác trăm phần trăm, đừng nói là đạo tặc, ngay cả phần tử khủng bố, hoặc đội nào cũng tương tự như vậy, liền lấy ví dụ chuyện trong ngục cậu từng chính mắt chứng kiến đi.
Phạm nhân nào lớn lên tương đối đẹp mắt, thường bị những phạm nhân khác kéo vào nhà vệ sinh bạo cúc, thậm chí còn bị luân phiên ra trận.
Hiện tại với khuôn mặt này, mắt và mũi đều có vết bớt màu xanh, tuy có chút hơi khó nhìn, nhưng dù sao vẫn có thể gặp người, chỉ cần thái độ hèn mọn một chút, nhất định có thể giành được hảo cảm.
Mai Truyền Kỳ khẽ thở ra, chọn giường bên cạnh Ô Lãng ngồi xuống, vì không thể nói chuyện hai người cũng không trao đổi, một bên sửa sang lại giường, một bên nhìn trong đám người này có người của bọn họ hay không.
Đáng tiếc, trừ cậu và Ô Lãng, cũng không nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc nào.
Mọi người chọn giường xong, trong lúc nhất thời không biết làm gì, đành ngẩn người nhìn người khác, cuối cùng buộc phải chấp nhận hiện thực trước mắt này.
Nửa giờ sau, có người đưa dịch dinh dưỡng tới, bọn họ uống hết dịch dinh dưỡng, lập tức lên giường nghỉ ngơi.
Bảy ngày kinh hãi cùng thời gian dài không được ngủ ngon, khiến những người chưa từng rèn luyện qua mệt mỏi không thôi, rất nhanh ngủ thiếp đi, thậm chí còn có người phát ra tiếng ngáy nữa.
Mai Truyền Kỳ biết nhóm người này tạm thời sẽ không làm gì bọn họ, cũng chậm rãi thả lỏng cảnh giác nhắm hai mắt lại.
Năm giờ sáng hôm sau, Phổ Lý đúng giờ xuất hiện ở cửa hang, liên tục huýt sáo giục tất cả mọi người rời giường.
Đám nô lệ lục tục tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt ngồi dậy, nghiễm nhiên đã quên mình đang ở nơi nào.
Một tiếp chát vang lên, kèm theo tiếng kêu gào thảm thiết, mọi người nháy mắt tỉnh lại, nhìn thấy Phổ Lý đang cầm roi đánh vào người đang ngủ, sắc mặt trắng xanh, nhanh chóng đứng dậy thay quần áo rửa mặt.
“Đây là quần áo lao động của các ngươi.
” Phổ Lý sai người phân phát quần áo cho các nô lệ, mỗi người được hai bộ để thay.
Mọi người đều nơm nớp lo sợ mặc quần áo lao động, tiếp theo, Phổ Lý dẫn bọn họ lên xe: “Thân là tạp công, tất nhiên công việc của tụi mày rất nhiều, không nhất định mỗi ngày đều làm cùng một chuyện, trong công việc nếu gặp phải vấn đề không hiểu, có thể hỏi lão tạp công, hoặc tìm đầu lĩnh nơi đó.
”
Xe di chuyển được năm phút, đột nhiên dừng lại.
Mọi người ra bên ngoài nhìn, bên ngoài cũng là một khoáng động, bên trong có hơn 300 đô lệ đang ngồi dưới đất, xử lý năng lượng thạch mới được đào ra.
Tên đầu lĩnh đứng ở cửa động hô: “Phổ Lý, mày bảo 100 tên nô lệ đến giúp đỡ tao.
”
“Được.
”
Mai Truyền Kỳ cùng Ô Lãng liếc mắt nhìn, sau đó, trước tiên đi tới cửa, Ô Lãng hiểu ý, đứng im tại chỗ.
Phổ Lý chọn ra 100 người, bảo bọn họ đi xuống hỗ trợ.
Mai Truyền Kỳ là người đầu tiên đi xuống, vừa vào trong động, ánh mắt giống như tia chớp, lướt qua hơn 300 nô lệ, không phát hiện thân ảnh Thượng Quan công tử, trong lòng có chút mất mát.
Ngay sau đó, cậu nhớ tới hai nhân vật quan trọng của Poseidon tinh cầu và Silefan tinh cầu cũng bị bắt tới đây, cả người liền lên tinh thần.
Nhưng tưởng tượng đến hai ám hiệu kia, Mai Truyền Kỳ lập tức có một loại tâm tình muốn chết đi cho xong.
Kỳ thực Poseidon tinh cầu còn tốt, chỉ cần nói bốn chữ “Ta là nhân loại” là được, thế nhưng ám hiệu của Silefan tinh cầu là “Vương bát”, làm sao cậu có thể hỏi người khác hai chữ này, đây không phải là tương đương đi tìm ngược ha?
“Mày còn đứng đó làm gì? Còn không mau tìm vị trí ngồi xuống.
” Đầu lĩnh tức giận quát Mai Truyền Kỳ.
Mai Truyền Kỳ lấy lại tinh thần, nhanh chóng tìm chỗ trống ngồi xuống.
Tên đầu lĩnh giờ một khối sa bố nói với đám tạp công mới đến này: “Tụi mày chỉ cần dùng khối sa bố này mài cục đá trước mặt, nhớ đừng dùng quá sức, nếu xuất hiện ánh sáng màu lam, nói lên bên trong tảng đá này có năng lượng thạch, tụi mày phải cẩn thận mài ra, nghe rõ chưa?”
“Rõ rồi.
”
Mai Truyền Kỳ cầm sa bố bắt đầu mài đá, ánh mắt quét hai bên một chút.
Mọi người đều cúi đầu chăm chỉ làm việc, cậu cũng không tiện biểu hiện quá mức đặc biệt, chỉ có thể ra sức mài đá đá.
Đến trưa, đầu lĩnh mới lên tiếng: “Đã mười hai giờ trưa, mọi người có thể trở về nghỉ ngơi, sau hai giờ chiều lại tiếp tục.
”
Mọi người dồn dập ngừng công việc trong tay, đứng dậy đi đến đài khoáng động, chờ xe tới đón.
Năm phút sau, liền có một chiếc xe ngừng trước mặt bọn họ, Mai Truyền Kỳ cùng một đám người lên xe ngồi, vừa đi vừa thì thầm trong miệng: “Ta là nhân loại, ta là nhân loại.
”
Chờ đi đến trong cùng, cậu quay đầu nhìn người trên xe, cũng không biết có phải mình nói nhỏ quá hay không, hay là trong xe không có người cần tìm, trên xe có hơn 500 nô lệ, thế nhưng không ai quay đầu nhìn cậu.
Mai Truyền Kỳ trở lại sơn động mình ở, ngồi vào trên giường.
Một lát sau, Ô Lãng cũng quay về, hắn vừa vào động liền nhìn Mai Truyền Kỳ, đảo mắt từ trái qua phải một chút, tỏ vẻ hắn không tìm được người.
Đôi mắt đen của Mai Truyền Kỳ cũng bày tỏ một chút, sau đó, nằm trên giường nghỉ ngơi.
Nhóm tạp công lục tục trở lại sơn động, không ai nói chuyện, vừa vào liền ngồi an vị tại giường mình.
Mai Truyền Kỳ đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng ngửi được mùi máu tanh, mở mắt quay đầu nhìn.
Nam nhân ở giường bên cạnh đang cởi quần áo đưa lưng về phía cậu, lộ ra vết roi trên lưng, máu chảy không ngừng, da tróc thịt bong, dường như là mới bị đánh.
Nam nhân cởi quần áo nhận ra có người đang nhìn hắn, nhanh chóng xoay người, liền thấy một người có hai khối bớt trên mặt đang nhìn chăm chăm vào mình.
Nam nhân trừng Mai Truyền Kỳ, tựa hồ muốn nói “Không được xem”.
Sau đó, hắn cầm sa bố xử lý vết thương, rồi dùng thuốc cầm máu Phổ Lý đã phân cho mỗi nô lệ lúc trước thoa lên.
Chai thuốc mỡ này chỉ là loại thuốc cấp thấp, chỉ có thể cầm máu vết thương, không có tác dụng giảm đau và nhanh chóng khép lại.
Mai Truyền Kỳ dời mắt xuống thân thể đối phương, ngừng trên tám khối cơ bụng rắn chắc.
Chỉ có người thường xuyên rèn luyện mới có thể bảo trì cơ bụng hoàn mỹ đến thế, lẽ nào người này cũng là binh lính của những tinh cầu khác phải tới?
Mai Truyền Kỳ nhìn lại khuôn mặt nam nhân này.
Ánh mắt bắn tới ngày càng hung ác, một bộ muốn đánh người.
Mai Truyền Kỳ bĩu môi.
Chậc!
Thân thể nam nhân nhà tôi còn tốt hơn anh, đừng hòng tôi thưởng thức, cũng đừng nên khoe khoang lộ ra như thế.
Nam nhân thấy Mai Truyền Kỳ xem thường, tức giận bước lên trước một bước.
Mai Truyền Kỳ mới không sợ hắn, cố ý nhìn tám khối cơ bụng liếm liếm khóe môi, giả vờ như mình rất khát khao dáng dấp giận dỗi này của hắn.
Sau đó, đối phương còn chưa kịp phản ứng, cậu kéo chăn trùm đầu lại, mãi đến tận khi Phổ Lý mang dịch dinh dưỡng tới, cậu mới ngồi dậy.
Nam nhân giường bên cạnh vừa uống vừa nhìn chằm chằm tên “Cổ Kỳ” khắc trên thẻ công tác, trong miệng hừ một tiếng.
Mai Truyền Kỳ không để ý đến tiếng hừ này của hắn, nhìn thấy hai chữ Lỗ Nghị trên thẻ công tác của đối phương, liền quay đầu uống một hơi cạn sạch dịch dinh dưỡng, tiếp đó, lên giường ngủ, chờ đến hai giờ tiếp tục làm việc.
Công việc buổi chiều cũng giống như buổi sáng, cơ bản không có thay đổi gì, đầu lĩnh cùng nhân viên quản lý không làm khó bọn họ, cũng sẽ không đánh bọn họ.
Cứ như vậy thuận lợi vượt qua một ngày, duy nhất không thu hoạch được chính là còn chưa tìm được người, ngay cả Ô Lãng cũng thế.
.