Khóe miệng Phong Tĩnh Đằng cong lên, nghe tiết tấu âm thanh, đột nhiên, bước chân trước giành quyền chủ động, nhẹ nhàng khiêu vũ với bạn lữ của mình.
Khóe môi cầu Mai Truyền Kỳ tràn đầy ý cười, phối hợp nhảy vài bước, theo âm nhạc ngừng một chút, lập tức xoay chuyển thế cục, từ bị động biến thành chủ động, từ lui về phía sau xoay thành cường thế tiến về phía trước, áp Phong Tĩnh Đằng lui vài bước.
Phong Tĩnh Đằng cười càng sâu hơn, bất quá, làm sao dễ dàng bị khống chế như vậy, anh tìm đúng cơ hội thay đổi thành điệu khác, lại lần nữa chiếm được quyền chủ động.
Mai Truyền Kỳ bị mang theo vài bước, mới biết mình đang nhảy điệu nào, sau đó, thuận thế xoay quanh, đoạt lại quyền khống chế.
Binh lính dưới đài đang xem say sưa, hai người trên đài giống như đang khiêu vũ, lại tựa như đang luận võ, bước chân cùng động tác vừa nhu hòa vừa hăng hái, nhẹ nhàng lại cương quyết, ai cũng không phục ai, đều muốn áp đảo đối phương, lại giống như đang chơi đùa, bước chân vô cùng nhanh nhẹn, làm người cảm thấy bọn họ đều đang chơi vui vẻ.
Do Mai Truyền Kỳ còn đang đeo mặt nạ, dưới tình huống không thể nhìn được, thua Phong Tĩnh Đằng một bậc, trước vài giây khi âm nhạc dừng lại, anh bỗng xoay người đè xuống, đem người ôm vào lòng.
Đúng lúc, âm nhạc ngừng lại, tất cả binh lính cũng lấy lại tinh thần, kích động đứng lên, vì bọn họ vỗ tay, so với lúc trước hoan nghênh Phong Tĩnh Đằng mang đội về đơn vị vỗ tay còn muốn nhiệt liệt hơn.
Mai Truyền Kỳ nghe được tiếng vỗ tay, nụ cười càng lúc càng lớn, theo như lời Nghiêm thượng tá đã nói, ‘tiết mục’ này thật đúng là kéo không khí toàn trường, coi như là binh lính đang xem tiết mục do thượng cấp biểu diễn đi.
Chờ mọi người vỗ tay xong, Phong Tĩnh Đằng cười nhìn sĩ quan đứng cách đó không xa.
Sĩ quan hiểu ý, lập tức chuyền loa qua.
Phong Tĩnh Đằng mở miệng: “Mọi người có muốn nhìn xem tôi có nhận sai người hay không?”
Binh lính toàn trường hưng phấn hô: “Muốn.
”
Phong Tĩnh Đằng cười cúi người xuống, dùng miệng ngậm lấy mặt nạ của Mai Truyền Kỳ, khuôn mặt anh tuấn hiện ra trước mắt mọi người.
Đôi mắt Mai Truyền Kỳ nhất thời không thích ứng ánh sáng, nhanh chóng nhắm hai mắt lại.
Mọi người kinh ngạc: “Má ơi, đúng thật là Mai Truyền Kỳ.
”
Cho dù có vài người đã đoán được, nhưng vẫn vô cùng giật mình.
Mai Truyền Kỳ nhập đội đã gần một năm, vẫn luôn có người khen thân thủ cậu không tồi, tuyệt đối có thể một đánh mười được.
Nhưng dù sao đó cũng chỉ là lời đồn đãi, thật giả còn chưa biết được, nhưng sau khi nhìn Mai Truyền Kỳ đánh nhau với Phong đại tá, trong lòng bọn họ không thể không phục.
Có người nói: “Không hổ là người của đại gia tộc, huấn luyện từ nhỏ quả thật khác biệt.
”
Nghiêm thượng tác còn ngồi ở bàn cười nói: “Nhanh như vậy mà đã nhận ra được, thật không vui tí nào.
”
Hắn còn chờ mong nhìn Phong đại tá nhận sai bạn lữ, sau đó quỳ xuống đất cầu xin bạn lữ tha thứ.
Vị thượng tá bên cạnh cười nói: “Nếu Phong đại tá nhận sai người, thảm chính là ngươi đấy.
”
Nghiêm thượng tá ha ha cười một tiếng.
Trên đài, sĩ quan tò mò hỏi: “Phong đại tá, ngài có thể cho chúng tôi biết làm sao ngài nhận ra được không?”
Lúc Phong đại tá đứng trước người thứ năm ở hàng thứ nhất, hắn còn cười nhạo Phong đại tá chọn sai bạn lữ, không ngờ anh lại cố ý đứng trước người này.
Mai Truyền Kỳ đã chậm rãi thích ứng ánh sáng, cũng tò mò nhìn Phong Tĩnh Đằng làm sao nhận ra được mình.
Anh nhìn bạn lữ đứng cách mình không đến nửa thước, cười nói: “Tôi nhìn em ấy hơn 20 năm, cậu cảm thấy tôi sẽ nhận sai sao?”
Trước kia bởi vì không có biện pháp gặp được người thật, chỉ có thể sau lúc huấn luyện, mỗi ngày xem ảnh chụp hoặc video, ngay cả lúc vào quân đội, ảnh chụp của cậu cũng chưa từng rời khỏi anh, chỉ cần có thời gian liền lấy ra nhìn một cái.
Cho nên, cả khuôn mặt Mai Truyền Kỳ đã sớm khắc sâu vào trong đầu anh, đặc biệt là miệng, anh có thể chuẩn xác nói nó dài bao nhiêu centimet.
Mọi người trợn to hai mắt.
Thật là một bí mật kinh thiên động địa a, Phong đại tá đã sớm nhận thức bạn lữ như vậy.
Mai Truyền Kỳ bị Phong Tĩnh Đằng liếc mắt đưa tình, mặt có chút nóng lên, ngượng ngùng đối diện với anh.
Sĩ quan nhìn Mai Truyền Kỳ: “Tôi thấy thời điểm số 33333 gặp Phong đại tá, không có gì kinh ngạc cả, xin hỏi khi nào cậu nhận ra người hôn mình chính là Phong đại tá?”
Mai Truyền Kỳ hỏi ngược lại sĩ quan: “Anh dám ở trước mặt mọi người nơi này, hôn bạn lữ của Nghiêm thượng tá không?”
“Đương nhiên không…” Sĩ quan lập tức hiểu rõ ý cậu, thì ra vấn đề là ở chỗ này.
Phong Tĩnh Đằng bỗng nói: “Chúc mọi người đêm nay vui vẻ.
”
Không chờ mọi người phản ứng lại, liền nghe Mai Truyền Kỳ kinh ngạc thốt lên.
Tất cả mọi người liền thấy Phong Tĩnh Đằng ôm Mai Truyền Kỳ theo kiểu công chúa đi xuống đài, cũng rời khỏi thao trường.
Binh lính phía sau cười ha ha: “Phong đại tá làm nhiệm vụ nửa tháng, nhất định là nhịn gần chết.
”
Mai Truyền Kỳ bị Phong Tĩnh Đằng ôm lên xe: “Này này, Phong đại tá, anh biết uy nghiêm của mình bị mất sạch rồi không?”
Dưới con mắt mọi người, liền bị ôm lên như vậy, thật sự quá mất mặt rồi.
Phong Tĩnh Đằng ngồi bên phía điều khiển mỉm cười nói: “Uy muối là gì? Anh chỉ nghe qua muối ăn thôi.
”
(Chữ Nghiêm 严 và Diêm 盐 đều đọc là [yán], ở đây Phong ca đang chơi chữ =)))
Mai Truyền Kỳ tức giận lườm anh: “Anh muốn đi đâu? Tôi còn chưa ăn no đây!”
“Sẽ có người mang thịt nướng đến cho chúng ta.
”
Phong Tĩnh Đằng lái xe vào văn phòng mình, rồi mang người lên phòng nghỉ ngơi, sau đó, trực tiếp tiến vào buồng tắm.
Mai Truyền Kỳ rất nhanh biết được mục đích của anh, liếc mắt nhìn: “Tôi tắm rồi, anh nhanh tắm đi.
”
Phong Tĩnh Đằng đã mang người tới đây, nào dễ dàng thả chạy đi được, mở vòi sen, bọt nước từ đỉnh đầu chảy xuống, khiến quần áo cả hai đều ướt nhẹp cả.
Anh tiến lên phía sau ôm Mai Truyền Kỳ, một bên cởi nút một bên hôn lên lỗ tai, khàn giọng hỏi: “Chúng ta đã hơn một tháng cũng chưa làm, lẽ nào em không muốn sao?”
Thời điểm khiêu vũ lúc nãy, nếu không có nhiều người nhìn như vậy, anh đã sớm tại chỗ cởi sạch người này, trước làm một lần để thỏa mãn rồi.
Mai Truyền Kỳ cũng là nam nhân, nào có thể chống lại sự trêu trọc của anh, huống hồ sau lưng lại là người cậu thích, hai ba lần liền gợi lên dục vọng.
Phong Tĩnh Đằng thấy thân thể cậu mềm oặt dựa vào mình, thấp giọng cười, nhanh chóng ôm người vào bồn tắm, mạnh mẽ yêu thương một phen.
Chờ lúc ra khỏi phòng tắm, đã là một tiếng sau.
Mai Truyền Kỳ nằm lì trên giường, Phong Tĩnh Đằng ngồi bên cạnh bôi thuốc phía sau cho cậu, chờ bôi thuốc xong, ánh mắt không tự chủ xuất thần nhìn phần gáy phía sau, tay cũng bất tri bất giác sờ soạng lên.
“Ba” một tiếng, mu bàn tay lập tức đỏ một mảnh.
Mai Truyền Kỳ nhanh chóng xoay người, mặc quần vào: “Đều làm một canh giờ, anh trả lại đây, nhanh lấy ăn đi, tôi đói bụng lắm rồi.
”
Phong Tĩnh Đằng cảm thấy bộ dạng này của cậu thật sự rất đáng yêu không thể khống chế mà nhào tới, gặm một cái lên môi cậu, mới hài lòng đứng dậy rời khỏi phòng.
Lúc quay về, mang theo một dĩa thịt nướng thơm ngào ngạt.
Mai Truyền Kỳ ngửi được mùi thịt nướng thơm phức, thiếu chút nữa chảy nước miếng rồi, nhanh chóng đứng dậy ngồi vào bàn, cầm lấy một miếng thịt lớn bắt đầu nhai ngấu nghiến.
“Có muốn gọi cho con không?” Phong Tĩnh Đằng hỏi.
Mai Truyền Kỳ nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới chín giờ: “Không cần, hằng năm đều sẽ có người đến chỗ lão tổ tông đón giao thừa, rất náo nhiệt, thằng bé nhất định không có thời gian nghe máy đâu, hôm nay để nó chơi thoải mái một ngày đi.
”
Phong Tĩnh Đằng nghe cậu nói như vậy, liền bắt đầu cầm thịt nướng lên ăn.
Mai Truyền Kỳ ăn được kha khá rồi, bắt đầu thả chậm tốc độ, vừa ăn vừa nhìn bạn lữ phía đối diện.
Phong Tĩnh Đằng nhận được ánh mắt của cậu, nhếch miệng lên: “Nhìn anh làm gì?”
Lần này, Mai Truyền Kỳ cũng không né tránh như lần trước, thành thật nói: “Tôi đang nghĩ, nếu như vừa nãy trên đài, nếu tôi là anh, chưa chắc có thể chuẩn xác nhận ra đúng người.
“
Phong Tĩnh Đằng khẳng định nói: “Sẽ không.
”
Mai Truyền Kỳ trêu ghẹo anh: “Anh tin tưởng tôi như vậy ư? Tin tôi sẽ không hôn sai người khác sao?”
Phong Tĩnh Đằng nháy mắt mấy cái: “Anh nói không phải là chỉ, lúc em đến trước mặt anh, anh sẽ nhắc nhở em ‘Anh chính là Phong Tĩnh Đằng, là bạn lữ của em’, sẽ không để cho em hôn nam nhân khác.
”
“Tới địa ngục đi.
” Mai Truyền Kỳ buồn cười tức giận cầm miếng thịt đang ăn dỡ trong tay nhét vào miệng Phong Tĩnh Đằng.
Phong Tĩnh Đằng vừa cắn vừa nói: “Ừm, miếng thịt bị em cắn qua quả thật khác biệt, thơm hơn miếng của anh, nếu như em có thể dùng miệng đút anh, nhất định sẽ càng thơm hơn.
”
“Tôi cảm thấy nếu tôi phun một ngụm nước miếng vào cả dĩa, vậy thịt nướng sẽ càng thơm hơn, anh có muốn như thế không?”
“Muốn, ăn nhiều nước miếng của em, anh mới có thể càng nghe lời em hơn.
”
“Đồ mặt dày.
” Mai Truyền Kỳ cầm miếng thịt định nhét vào mũi Phong Tĩnh Đằng.
Đêm giao thừa, tuy chỉ có hai người, không thể khiến bầu không khí náo nhiệt, thế nhưng cũng rất ấm áp.
Lúc này, bên ngoài phát ra đùng một tiếng.
Phong Tĩnh Đằng lập tức thả miếng thịt xuống, xoa xoa tay, kéo Mai Truyền Kỳ: “Chúng ta đi xem pháo hoa.
”.