Yến tiệc tiếp diễn, nhưng không khí đã có phần đình trệ. Thiên Băng ngáp một cái rồi chép miệng, ánh mắt lo lắng liếc nhìn Thượng Quan Vân. Sau đó lắc đầu mà uống rượu.
Phốc! Bỗng dưng Thượng Quan Vân phun ra một ngụm máu đen, cả người run rẩy không ngừng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng. Ly rượu trên tay rớt xuống khiến mọi người hoảng hốt, có độc!
- Hoàng huynh_ Thượng Quan Khương hét lên rồi vận khinh công bay đến. Tiếp theo, Âu Dương Hàn Phong, Nam Cung Thần, Tử Hy cùng Thiên Băng và Nguyệt Điệp chạy đến.
- Là ai dám hạ độc hoàng thượng?_ Nam Cung Thần rống giận, ánh mắt sắc bén nhìn Lưu Ly điện hỗn loạn
- Hahahaaaaa_ Dương Quang Hạo cười to, ánh mắt giễu cợt nhìn tràng diện rối bời.
Đám quần thần hỗn loạn nhanh chóng chia làm hai phe, một phần ba trong số đó đã đứng về phía Dương Quang Hạo, Lâm Duẫn và Lang Kì Hạch. Phe khác phần lớn là quan võ đã đi theo Âu Dương Hàn Phong cùng Thượng Quan Khương trên chiến trường nhiều năm. Còn lại là một số ít quan văn của Nam Cung Thần. Nguyệt Điệp đảo mắt, Thái y liền hiểu ý đến bên cạnh bắt mạch cho Thượng Quan Vân. Mái tóc trắng nổi bật khiến không ít nữ quyến đỏ mặt. Thật không biết nói làm sao, trong lúc cấp bách như thế này mà vẫn có thể nghĩ đến việc lựa chọn lang quân như ý, Cực - phẩm!!!
Không khí ngừng trệ, trên trán ai cũng là mảnh mồ hôi lạnh, đám nữ quyến cùng công tử run rẩy ngồi yên, không hó hé một lời. Âu Dương Hàn Phong mắt lạnh quét quanh rồi cười ha hả khiến ai cũng phải rùng mình:
- Hảo, hahaaaaa, Dương Quang Hạo, ngươi hảo a~ cũng có gan làm phản
- Hừ, tiểu tử các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Thượng Hoàng quốc hôm này nhất định phải thay họ!_ Dương Quang Hạo âm trầm nói
- Hừ, Dương Lý Phỉ hạ độc chúng ta còn chưa tính sổ với ngươi, này ngươi còn dám làm phản. Hôm nay chúng ta phải làm cho ra lẽ một lần_ Thượng Quan Khương nói, dứt lời, một thứ được gói trong vải đen được ném vào, lăn lông lốc ở giữa điện.
Á! Đám nữ quyến ngồi bên dưới hét ầm lên, bởi vì, lộ ra trong bọc vải là một đầu người. Khuôn mặt đẫm máu khô, trộn với mùi nồng son phấn khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn. Vẻ mặt cực kỳ kinh hoàng, ánh mắt trợn to mang vẻ đầy thù hận và không cam tâm. Nhìn thế nào cũng cảm thấy thấy ghê tởm, thật quái dị. Mái tóc ngắn củn bết dính với máu, nhưng mà ai cũng nhìn ra được, khuôn mặt đó không phải là Dương Lý Phỉ quý nhân xinh đẹp một thời sao?
Dương Quang Hạo trợn to mắt, cứ như thế nhìn thủ cấp nữ nhi của mình ở giữa điện. Cháu gái hắn, rồi đến nữ nhi hắn hôm nay đều rơi vào mạng tử a. Nhưng mà, sau khi nhìn hắn lại lắc đầu, ánh mắt ghét bỏ nhìn thủ cấp trước mắt. Không phải là do hắn, mà là do mạng của nàng không tốt, nể tình cha con, sau khi ông lên làm vua sẽ thắp cho nàng một nén nhang, mang thi thể cùng thủ cấp của nàng vào hoàng lăng, Không – Hơn – Không – Kém.
- Dương Quang Hạo, thấy con gái của mình như thế này ông làm sao đây?_ Thiên Băng lạnh lùng cười nhạt. Là Dương Lý Phỉ ngu ngốc, nghe theo lời cha mình mà hạ độc tiểu Hy, cho ả chết như thế này kỳ thực cũng quá dễ dãi rồi.
- Hừ! các ngươi đừng hòng kéo dài thời gian. Người đâu, giết hết cho ta, ai lấy đầu được hoàng thượng. Thưởng!_ Theo lời Dương Quang Hạo hô hào, binh lính đứng ngoài điện lập tức vây tròn xung quanh, ánh kiếm, ánh đao sáng chói.
Thiên Băng thấy thế chỉ biết tặc lưỡi, Thường Vân này, làm hoàng đế cũng quá thất bại đi, ngay cả binh lính dưới mắt mình cũng bị người ta thu phục, không biết phải nói gì nữa.
Đám người bên phía Thượng Quan Vân cũng không chịu thua, võ tướng lập tức giương đao, tuốt kiếm, khí thế ngập trời. Mà cũng lúc đó, bên ngoài hoàng cung Thượng Hoàng Quốc, năm vạn quân binh mã của Tây tướng quân đã bao vây chặt chẽ khiến người dân hoảng sợ, ai nấy đều chạy nạn đóng cửa nhà. Kinh thành đêm nay, phong biến a~