Vũ nhận ra mình đang ở trên con phố, có vẻ đã khuya, nó khá vắng ,tối và lạnh
-"Tại sao mình lại ở đây?"
-Bộp
Cậu định bước đi thì vấp vào thứ gì đó, khá to. Vũ nhìn xuống chân mình.
-"Á..a..a..a..a"
Cậu hoảng hốt ngồi bệt xuống vì nhận ra cái thứ mình vừa vấp phải là xác chết. đầy máu, đến lúc này Vũ mới cảm thấy sự nhớt nháp ở bàn tay phải và đó cũng là lúc cậu nhận ra ngay từ đầu mình đã cầm trên tay chiếc đầu người.
....................................................................................
Vũ hốt hoảng tỉnh giấc, Giấc mơ kinh khủng , Vũ nhìn vào đồng hồ, h khuya, gần đây Vũ thường mơ thấy nhựng giấc mơ như vậy, Càng ngày càng thường xuyên hơn. Nó khiến cậu cảm thấy sơ phải ngủ.
-"Vũ ,cậu sao thế?"
Vũ nghe thấy tiếng nói quen thuộc từ trong đám đông. Là Linh
-"trông cậu có vẻ mệt mỏi"-Linh nói với vẻ mặt lo lắng
-"Không có gì, chỉ hơi mệt thôi"-Vũ không thể nói là mình mất ngủ do gặp ác mông liên tục được
-"Cậu nên chú ý sức khoẻ hơn , nếu có gì không ổn hãy nói với tớ"
-"sao cô phải tốt với tôi thế"
-"Vì tớ...là lớp trưởng, hứa nhé, nếu có gì hãy nói với tớ, được chứ"
-"Ừ, rồi rồi."
Dần dần Vũ càng cảm thấy tin tưởng cô lớp trưởng này hơn, từ lúc bố cậu mất Vũ đã chẳng hề biết quan tâm là gì, thậm chí bạn bè còn chẳng có, chẳng ai đối xử tốt với cậu
-Bộp
Vũ bị tên vừa lướt qua mình va phải,chuyện này chẳng lạ lắm. cậu gặp suốt. Vũ nhìn theo , chợt khuôn mặt Vũ trở nên sợ hãi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng người vừa đi qua.
-"Bích!!!"
Ngay trước mắt Vũ bây giờ là Bích đang bước đi vào lớp, Vũ chạy đến , cậu muốn xác nhận cho rõ, không thể nào là Bích, vì cô ta đã chết rồi, Cậu chụp lấy vai Bích xoay lại.
Và câu trả lời dành cho Vũ là khuôn mặt chằng chịt vết cắt, nát bươm, đôi mắt gần như rơi ra ngoài, cả cơ thể bê bết máu.
Vũ hoảng hốt, cơ thể cậu run rẩy không cử động nổi
-"Này, cậu làm gì thế?"
Vũ giật mình, người mà Vũ đang nhìn lại là người con gái trong lớp. Phượng
-"Hả...à...ờ.."
-"Đồ điên"-Cô ta vùng vằng bỏ đi,để lại Vũ đứng đó,cậu vẫn chưa hết sợ hãi.
-"Hoa mắt ư, có lẻ mình mất ngủ nhiều quá rồi"
Vũ đi vào nhà vệ sinh và rửa mặt cho tỉnh táo.đôi tay cậu vẫn còn run rẩy. Tiếng chuông báo giờ học vang lên, cả nhà vệ sinh chỉ còn mình Vũ, cậu vẫn đứng trước bệ rửa tay
-"Vào lớp thôi"
Vũ ngước lên nhìn vào gương, nhưng hình ảnh trong gương không phải là Vũ mà làVinh
tên học chung cậu ơ cấp , và Vũ nhớ như in rằng mình đã nhập tên hắn vào End
Khuôn mặt Vinh trắng bệch, mắt trừng trừng nhìn Vũ, đầu hắn lúc lắc chuyển động cách ghê rợn vì vết cắt ở cổ gần như cắt lìa đầu hắn.
Vũ giật bắn minh ,nhưng sau khi chớp mắt thì cái hình ảnh phản chiếu kia cũng chỉ là Vũ với khuôn mặt tái xanh đầy sợ hãi.
Vũ không thể tập trung trong lớp học,những hình ảnh kia vẫn lẩn quẩn trong đầu Vũ,nó khiến cậu như phát điên
-"Này,Vũ...."
Vũ giật mình ngước lên, là Linh,nhưng khác với vẻ thân thiện mọi khi trước mặt cậu là Linh khuôn mặt dữ tơn, đang chĩa mũi dao về phía Vũ. Vũ hốt hoảng
-"Cô ...cô làm gì thế?"
Không có hồi đáp, chỉ là ánh dao phóng thẳng đến phía Vũ,cậu lùi về phía sau ngã xuống đất.
-"Vũ...cậu sao thế...có chuyện gì sao?"
Vũ đau đớn nhìn về phía Linh, là dáng vẻ cũ,đang chìa chai dầu về phía cậu
-"Cô,cô muốn làm gì"
-"hả...tớ chỉ là thấy cậu không khoẻ nên nghĩ thứ này sẽ tốt cho cậu,cậu không sao chứ"
-"hả...à...không...không có gì...có lẻ tôi cảm thật rồi, hôm nay tôi về sớm, cậu nói lại với thầy giúp tôi"
-"à...ừ...vậy cậu về nghỉ đi,có cần tớ về cũng không"
-"Không cần, tôi tự về được"
Vũ phóng về nhà và lăn ra giường,nhắm mắt, cậu quá mệt mỏi với những chuyện kinh khủng rồi.
-"Mình bị cái quái gì thế này?"
Vũ chìm vào giấc ngủ,cậu không muốn nghỉ gì nữa
.......................
Vũ nhìn thấy mình đang đi trên đường,trời đã khá tối, phía trước cậu hình như có ai đó,
Vũ chay đến hét lên
-"Này...."
Bóng người kia quay lại , bất chợp hắn phóng đến chụp lấy cổ Vũ siết mạnh....
-"Tai sao...tại sao...tại sao?"
Hắn mạnh cách lạ thường, Vũ không thể kháng cự.cậu bỏ cuộc và cảm nhận cái chết dần đến với mình
........................................
-"Vũ...này...Vũ"
Vũ mở choàng mắt , bên cạnh cậu là Linh vẻ mặt lo lắng, đang nắm lấy tay Vũ giục liên hồi.
-"Cô...sao cô vào được đây"
-"Xin lỗi,tớ thấy hơi lo cho cậu nên ghé qua,tớ có gọi cửa nhưng không ai trả lời,cửa lại không khoá nên...cậu không sao chứ...cậu nằm mơ thấy gì mà hét lớn thế"
Chẳng hiểu sao Vũ lại bật khóc,cậu ôm chầm lấy Linh
-"Cứu tớ với Linh,nếu cứ thế này tớ phát điên mất".
Linh cảm giác được cảm xúc của Vũ cô vẫn bình tĩnh,xoa dịu cậu rồi từ từ hỏi cậu mọi chuyện, Vũ cũng chẳng thể hiểu tại sao,cậu lại tin tưởng Linh đến mức như thế...cậu kể cho Linh mọi chuyện nhưng giấu chuyện giết người của
-"tớ tìm ra trang web trên mạng,chỉ vào xem thử, từ lúc tớ vào trang web đó,tớ đã cảm thấy khó chịu,càng vào thường xuyên hơn thì những chuyện kinh khủng xảy ra càng nhiều,nó như ảo giác vậy."
-"Tớ xem qua trang web được chứ"
Vũ mở máy, truy cập vào End và cho Linh xem. Ngô nhìn chằm chằm vào màn hình đen đầy huyền bí đó, cô nhìn rồi im lặng lúc lâu
-"Đúng là có cảm giác rất lạ, tớ cảm giác mình biết gì đó về cảm giác này.nhất định tớ sẽ giúp được cậu ,Vũ"