Những ngày cuối cùng tôi bỏ quên kí ức đen tối của mình. Giờ đây nó bám chặt lấy tôi như tiếng rờn rợn mỗi đêm.
Những chiếc chân rết đang bám chặt tôi mỗi đêm như không muốn nhả ra. Mọi câu chuyện chạy liên tục, giá như không có bài hát đó. Không có những suy nghĩ tự sát. Đổ lỗi cho mọi sự sợ hãi vào một cái hố sâu đang hút chặt lấy tôi.
Cạch cạch. Như một cái chân rết chọc vào cổ họng của tôi. Cứng đơ...
Giá như câu chuyện là sự thật.
Cạch cạch. Cái chân rết khác cắn chặt vào vai tôi...
Giá như ba tôi còn sống.
Cạch cạch. Cái chân rết chọc vào bụng cái chân khác chọc vào hạ bộ của tôi. Đầu óc tôi xoắn tít như có thứ gì thêu chặt lấy trái tim tôi. Giựt nát.
Như tôi đã nói.
Câu chuyện của tôi kể là sự thật.
Nhưng chi tiết ở trong đầu tôi xoay biến trong mộng mị...
Con rết thoả mãn hút sạch lấy máu trong người tôi.
Rồi tôi sẽ trở thành một cái xác như ba tôi.
Tôi đã nghe dần thấy tiếng nhạc. Con mắt thứ .
Truỵ lạc hoan mất tư cách làm người!