Không ngờ có mấy cái lỗ trên tường cũng đáng sợ đến thế
Đôi mắt của Amber dán chặt vào lỗ khóa.
"Chúng ta bắt đầu chứ?" Tôi hỏi.
Cô ấy ngần ngừ quay về phía tôi, gật đầu và vuốt mái tóc ra đằng sau.
"Tất nhiên." Cô nói. "Cho tôi nói vài câu trước, được chứ?"
Tôi mỉm cười. "Cứ tự nhiên."
"Thật sự là, chuyện này, ý tôi là, chuyện này quá mới mẻ với tôi. Tôi chưa bao giờ hoảng loạn đến thế cả, và chắc chắn là không phải do những lổ hổng bình thường." Đôi mắt của Amber lại nhìn về phía lỗ khóa, rồi về phía ổ cắm điện bên cạnh cánh cửa.
"Không sao đâu," tôi nói. "Chuyện này nhiều người cũng đã gặp rồi. Chúng tôi chỉ cần hiểu rõ tại sao cô lại muốn thổ lộ chuyện này."
Amber mỉm cười rồi gật đầu.
"Được rồi. Chuyện là, nói thật đấy, tôi luôn thấy không thoải mái khi lại gần nó, những cái lỗ hổng trong tường. Vào ban ngày thì tôi thấy tạm ổn, cho dù tôi luôn cố né tránh mấy cái lỗ và lấp chúng lại bằng những tấm áp phích. Mẹ tôi luôn xé mấy tấm áp phíc xuống hết. Mấy năm nay chúng tôi cãi nhau do tôi liên tục mua thêm mấy tấm áp phích mới mà mẹ tôi luôn xé chúng vào vài ngày sau đó. Chúng tôi chưa bao giờ nói về sự thật đằng sau chuyện này, ít ra cho đến bây giờ."
Amber ngừng một chút.
"Tôi nghĩ tôi không thích mấy cái lỗ chỉ vì chúng xuất hiện khắp nơi trong nhà tôi. Khi chúng tôi chuyển đến đã có sáu hay bảy cái lỗ rồi, và chúng luôn ở đó. Trong này hôm đó, tôi thấy một cái gờ nhỏ, nhưng bên trong rất tối. Tôi cố gắng xem thử bên trong những cái lỗ lớn hơn, kích thước như một cây bút lông ấy, nhưng bên trong chỉ toàn một màu đen và tôi cũng không tài nào biết được chúng ở đâu ra. Và khi tôi thử nhét tay vào trong thì bên trong có cái gì đó cứng cứng, nên tôi nghĩ là mấy cái lỗ không đi xuyên qua tường bên kia."
"Những cái lỗ tập trung chủ yếu ở trên tường phía bên kia của giường tôi. Nhưng khi tôi lớn lên, giường của tôi bị gãy và chúng tôi đành mua một chiếc giường đôi. Do không tính toán kĩ, nên khi chúng tôi về nhà, chiếc giường chỉ để được đúng một chỗ trong phòng tôi, ngay bên cạnh bức tường với những cái lỗ. Đêm đầu tiên nằm trên chiếc giường mới, tôi không tài nào ngủ được. Phần lớn những cái lỗ tập trung ở phía trên tôi, nhưng có hai, ba cái nằm ngay bên cạnh đầu của tôi, và một vài cái nằm ở gần chân tôi.
"Những cái lỗ đã khiến tôi phải thức suốt đêm. Cứ như là, có một luồng không khí lạnh phả ra từ những cái lỗ. Hôm đó đang là mùa hè, nhưng không khí từ những cái lỗ thì lạnh ngắt. Đêm đầu tiên diễn ra thật tệ hại nên tôi than phiền với cha, và ngày hôm sau, ông ấy tới và lấp những cái lỗ lại. Nhưng chỉ sau vài tuần, do ông ấy sử dụng loại vôi rẻ tiền nên tới mùa thu, có vài chỗ trát vôi bị rơi ra. Tôi lại cảm thấy cái luồng khí lạnh ấy, nhưng giờ thì không sao. Tôi nghĩ chắc tôi cũng đã quen rồi."
"Và cô không còn quan tâm đến những cái ỗ nữa à?" Tôi hỏi.
"Tôi vẫn còn đấy chứ," Amber nói. "Nhất là vào ban đêm, khi trời đã tối hẳn. Tôi thường đẩy gối lên những cái lỗ và cuộn mình vào chăn. Đó là bản năng của tôi thôi; tôi thướng ngủ sau khi đã cuộn mình vào chăn. Nhưng khi tôi thức dậy tôi thường thấy chăn của mình bị đẩy ra xa. Lúc đó chăn của tôi phải còn ở trên người tôi chứ, ít ra là trên đầu của tôi."
Amber cắn môi.
"Những cái lỗ, tôi không bao giờ thích chúng nhưng chúng cũng không đáng sợ mấy. Chúng luôn ở đó và tôi không hề nghĩ gì thêm về chúng, chỉ trừ những lúc tôi bị cúm và phải nằm trên giường cả ngày. Khi tôi bệnh, chúng gây phiền phức cho tôi, và vào ban đêm thì chúng trông rất đáng sợ. Nhưng như tôi đã nói, thường thì tôi vẫn ổn. Chúng chỉ là những cái lỗ bình thường trong căn phòng rất dỗi bình thường của tôi."
"Amber, cô đã nói là cô thấy hoảng loạn khi thấy những cái lỗ. Cô có thể cho tôi biết chuyện này xảy ra từ khi nào không?"
"Tôi cũng không biết chắc", cô ấy nói. "Chúng bắt đầu tập trung nhiều hơn vào tuần trước, kể từ lúc tôi chuyển đến kí túc xá của trường đại học."
"Phòng mới của cô cũng có nhiều lỗ à?"
"Không, ý tôi là, lúc đầu thì không." Amber nói. "Khi tôi chuyển đến, căn phòng nhìn chung vẫn ổn, chỉ trừ một cái lỗ nhỏ ở một góc và một vài lớp sơn trên tường bị tróc ra. Nhưng đây là chỗ ở rẻ nhất bên đó, nên tôi không thấy kì lạ hay sao cả."
"Nhưng kể từ đó, tôi không biết nên nói sao nữa, những những cái lỗ bắt đầu xuất hiện. Một ngày nọ, tôi phát hiện có một vài vết nứt ở lớp sơn trên tường, và ngày hôm sau, một vãi chỗ sơn tróc ra và bức tường ở đằng sau có một cái lỗ nhỏ phía trên. Và một vài ngày sau, hai cái lỗ khác xuất hiện."
"Tôi tự cho rằng đó là do lò sưởi quá nóng; tôi nghĩ là do nhiệt độ cao đã khiến cho lớp sơn bao phủ mấy cái lỗ trên tường mà ông chủ trọ keo kiệt không thèm lấp đi bị tróc ra. Nhưng sau vài tuần, số lượng lỗ trên tường tăng lên. Gần như mỗi ngày có một vết nứt mới xuất hiện, hay một mảng sơn khác bị tróc ra, hay - tôi nghĩ đó là do tôi tưởng tượng ra và đến giờ tôi vẫn còn nghĩ là đầu của tôi đang trêu chọc tôi - trông mấy cái lỗ như ngày càng mở rộng ra. Chúng không lớn bằng những cái lỗ trên tường nhà tôi, chúng chỉ nhỉnh hơn một cây bút chì thôi; nhưng tôi vẫn cảm nhận thấy cái luồng khí đó."
Amber run rẩy. "Tôi rất ít khi ở trong phòng của mình vào ban ngày; chỉ tới ban đêm, khi tôi lên giường, tôi cảm thấy luồng khí lạnh lượn quanh mặt và lưng tôi. Tôi từng nghĩ là khi tôi ra khỏi nhà, tôi sẽ không còn gặp vấn đề với chúng nữa, nhưng rốt cuộc tôi lại phải đắp mấy lớp chăn trước khi đi ngủ. Phòng của tôi rất nóng, nên đôi khi tôi khỏa thân trong lúc ngủ, nhưng vẫn trùm chăn lên đầu mình. Để rồi vào buổi sáng tôi lại thấy chăn của mình ở dưới đất. Tôi nghĩ chắc là do tôi đá chúng xuống dưới khi nhiệt độ bắt đầu nóng lên; tôi chỉ rất mừng khi phòng tôi có ổ khóa rất chắc chắn để bạn cùng phòng của tôi không bước vào trong và thấy cảnh tượng của tôi lúc đó."
"Vậy là cô hoảng sợ do những cái lỗ bắt đầu xuất hiện?"
"Không," Amber nói. "Tôi nghĩ chuyện đó thật kì lạ và khiến tôi hơi khó chịu một chút bởi vì tôi không quan biết người hàng xóm ở bên đó. Nhưng trong những cái lỗ không có một tia sáng nào, nên tôi nghĩ chắc là do bức tường có cái gì đó, giống như ở torng nhà tôi. Một người bạn cùng phòng của tôi, David, nói rằng những cái lỗ đó có thể xuất hiện nến có một ống nước bị rỉ nước trong một thời gian dài và làm trôi đi mấy chất kết dính ở trong tường. David nói tôi thật xui xẻo khi chọn một căn phòng không thích hợp, bởi những người khác trong nhà trọ không gặp trường hợp này."
"Amber, nếu số lượng lỗ không làm cô phải sợ, vậy là tại sao cô trở nên như vậy?"
"Bởi vì tôi nghĩ ai đó đã làm ra chúng. Ý tôi là, chuyện này thật điên rồ, cứ như là một sự trùng hợp bởi vì tôi nghĩ những cái lỗ đã ở trong phòng tôi ở nhà cũ trước khi chúng tôi chuyển đến."
"Có lần tôi đang nói chuyện với mẹ tôi qua Skype thì bà ấy đột nhiên lớn tiếng với tôi. Bà ấy cứ la lên kiểu như "ngừng cái việc cạy lớp sơn trên tường đi" hay "ông chủ nhà trọ sẽ phải bắt con bồi thường đấy." Phải đến một lúc sau tôi mới nhận ra là bà ấy đang nói về những cái lỗ trên tường và tôi giải thích rằng không phải do tôi làm, là do chúng tự nhiên xuất hiện. Nhưng mẹ tôi càng bực bội hơn và la mắng tôi. "Đừng nói dối nữa", bà ấy hét lên rồi nói "Con đã làm chuyện này trong phòng cũ của mình rồi mà giờ còn làm chuyện đó trong phòng mới nữa! Con không còn là một đứ con nít nữa đâu, thôi đi!"
"Tôi cải nhau với me, nói với bà ấy rằng tôi không làm chuyện đó và những cái lỗ chỉ là tự nhiên xuất hiện mà tôi, nhưng bà ấy không chịu tin một lời nào cả. Rồi tôi có nhắc đến việc những cái lỗ trong phòng cũ đã xuất hiện trước khi chúng tôi chuyển đến - nhưng mẹ tôi cưởi mỉa rồi nói rằng bà ấy không ngốc đến thế đâu, và còn nói rằng tôi phải tự bồi thường cho bức tường này, rồi cúp máy."
"Sau đó, tôi có gọi điện cho bố, than phiền về mẹ. Nhưng ông ấy bảo rằng mẹ tôi nói đúng, rằng những cái lỗ không hề xuất hiện lúc tôi chuyển đến nhà cũ; ông ấy nói chính tôi đã làm ra nó!"
Amber lắc đầu.
"Đó không phải tôi! Chắc chắn không phải tôi. Tôi dám chắc là vậy. Và kể từ đó, những cái lỗ khiến tôi thấy khó chịu. Tôi dám áp phích để che lấp chúng đi, nhưng ngày hôm sau thì chúng nằm ở dưới sàn, cứ như bị mẹ tôi kéo xuống lúc còn ở nhà cũ vậy. Tôi không thể ngủ trong phòng của mình nữa. Tôi cầu xin David đổi phòng với tôi, nhưng anh ta từ chồi, nói rằng phòng tôi quá nóng để ở. Ít ra anh ta cho phép tôi được ngủ ở dưới sàn trong phòng của anh ta.
"Ngủ trong phòng anh ta cũng không đến nỗi tệ," Amber nói. "Nằm trên sàn hơi khó ngủ, nhưng khiến tôi cảm thấy an toàn hơn khi biết rằng anh ta ở ngay bên cạnh tôi, ngáy trên giường. David có hơi dâm đãng qua cái cách anh ta nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi đang ngồi trên sàn, trong bộ quần áo ngủ, nhưng tôi có mặc thêm vài lớp áo ở trong. Tôi có bắt gặp anh ta đang nhìn vào mình một vài lần, trong những lúc tôi đang nghiên mình hay sao đó, nhưng ít ra anh ta không làm chuyện gì kì lạ trong phòng."
"Tôi ngủ trong phòng anh ta trong một tuần. Nhưng sau đó, một một đêm nọ, lớp sơn bắt đầu nứt ra ở trên tường đối diện. Nó không chỉ dừng lại ở một chỗ như trong phòng của tôi; nó lan ra khắp căn phòng, cứ như lớp tường bị xé toạc ra từ phía bên trong. Và đêm hôm sau, một nửa lớp sơn trong phòng bị tróc ra và khắp nơi trên bức tường đều có lỗ hổng. Chắc cũng khoảng cái, và một số cái lại rất lớn."
"Chiều hôm sau David đuổi tôi ra khỏi phòng. Anh ta nói rằng mẹ tôi đã đúng khi đã nói rằng chính tôi lại làm chuyện này. Anh ta còn nói rằng có thể tôi bị mộng du và bắt tôi phải bồi thường cho anh ta. Tôi có thể đã qua nhà của một người bạn để ở qua đêm, nhưng giờ đã quá muộn và tôi không muốn làm phiền ai lúc này. Tôi đang rất buồn, có lẽ họ nói đúng, có lẽ tôi đã bị điên và đi lòng vòng trong nhà, cạy lớp sơn trên tường."
"Tôi hôm đó, tôi trở về phòng của tôi."
Tôi thấy Amber bắt đầu rơi nước mắt.
"Tôi đang nằm trên giường, đầu hước về phía bức tường, đấm vào mấy cái lỗ chết tiệt ấy và khóc lóc để cố đưa tôi vào giấc ngủ."
"Tôi gần như đã làm được, anh biết không? Tôi gần như cảm nhận được cơn buồn ngủ đang chuẩn bị bao trùm lấy tôi và người tôi bắt đầu thả lỏng. Nhưng tôi lại nghe một cái tiếng rất nhỏ. Tôi không thể xác định ra được; nó nghe như tiếng cào vào tường. Tôi mở mắt ra một chút, để xem thử cái gì đang kêu. Và, trong một cái lỗ ngay trước mặt tôi, tôi thấy nó cử động. Nó trông giống như một con giun đất màu cam, đang cục cựa và đẩy mình ra khỏi cái lỗ, tiến về phía tôi. Tôi nhích đầu ra xa, nhưng nó bò ra nhanh hơn và phần đầu của nó ló ra khỏi cái lỗ; và đến lúc đó, tôi mới nhận ra đó là một đầu ngón tay."
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của Amber.
"Tôi hét lên và chạy ra khỏi phòng. Cảnh sát cho rằng có thể tôi đã mơ. Tôi chắc chắn rằng đó không phải là một giấc mơ! Tôi thấy ngón tay đó, đầy đủ phần món tay, ló ra khỏi cái lỗ. Nhưng cảnh sát cho biết chuyện này là không thể, bởi căn nhà bên đó trống hoàn toàn và họ không thấy ai đang ở trong đó, và không có cái lỗ nào thông qua cả hai nhà, và thậm chí bức tường quá dày để một ngón tay của con người có thể chui qua bên kia được."