Cái đói bao trùm hết cả, một màu xám xịt phủ lên thôn làng, tử khí khắp nơi. Người ta chết, mỗi ngày, mỗi giờ. Xác chết la liệt, trong bụi, trên đường, suối, ao, hồ, thậm chí có cả gia đình cùng tự vẫn, thối rữa, ruồi nhặng bâu đầy.Người sống, người chết lẫn lộn với nhau, họ quyện lại, tạo thành một cái mùi hôi nồng đặc trưng, thậm chí đôi khi còn không thể phân biệt được. Nhiều người sửa soạn bỏ làng mà đi, giữa đường gặp cướp, bị giết chết hết. Thảm.
Đâu đâu cũng thấy đám đốt, họ đốt xác, chết nhiều quá, hơi sức đâu mà đào , cứ vứt đống, đốt, nếu cháy không hết thì ít cũng đỡ hôi thúi được chút.
Ai cũng kêu than, thậm chí, họ cũng chẳng còn hơi sức để mà kêu nữa.
Nội tôi lê bước nặng trịch ra sau vườn, chẳng còn gì, rau cỏ có gì đều ăn sạch, cầm tiền trong tay mà đói nhăn răng, nếu tiền ăn được, cả nhà cũng chia nhau ra mà ăn. Ông thở dài não nề, lặng lẽ bước vào trong.
"Hôm nay có gì vậy bà ?"
"Cháo trắng với rau chuối" Bà buồn bã đáp.
Hai người, ăn trong im lặng, người này cố ăn ít để nhường người kia, hay cốt là chỉ để tận hưởng cái cảm giác được húp nhiều lần.
"Ông phụ mấy người trong làng, đi gom bớt, hôi quá, sống sao được chớ"
"Ờ"
Bữa đó ông với chục người nữa, chia nhau ra mà tìm xác. Người ta chết lâu, xác bốc mùi biết ngay, đằng này phải tìm, vì quá nhiều, nó ám vào không khí, khắp nơi chỉ rặt có một mùi.
Có ngôi nhà kia, mái lá chỏng chơ, xơ xác, một quầng đen lù vù trước cửa, ruồi, chúng là những kẻ chỉ đường giỏi nhất. Ông bước vào, giữa trưa hè mà cái nhà tối om, ông đốt bó đuốc, xua đi lũ nhặng, từ từ tiến vào trong.
Trên giường có một cái đùm, phủ chiếu, ông giở ra thì .... ôi thôi, người này chết cũng được dăm bữa, lũ dòi trắng hếu bò lúc nhúc trên mặt, hai hốc mắt đen ngòm, ruồi từ đó túa ra, làm ông xây xẩm cả mặt mày. Cái xác sưng phù lên như quả bóng da, nhưng thật kì lạ, hai cánh tay chỉ còn trơ xương, thậm chí cả cái bàn tay cũng đứt lìa, xương ngón tay vung vãi trên giường. Chắc là lũ mèo hoang, ông nghĩ.
Bỗng dưng có tiếng con nít khóc, nó ré lên từng hồi, gắt và chua loét, xoáy tận vào hốc tai, ông giật mình sợ hãi, lông tóc dựng ngược, té phịch xuống đất. Tiếng khóc vọng ra từ căn bếp, nghe càng lúc càng gần, rồi đến lúc mà ông cảm giác nó kề bên tai, giống như là nó ở ngay cạnh mà khóc, ông hoảng quá, vứt đuốc, bỏ chạy thục mạng.
Ông chạy ra, gặp lại đám thanh niên, mồ hôi nhễ nhại, mặt xanh như tàu lá, hai mắt ráo hoảnh, ông định phân minh thì chúng bỏ đi một nước, rồi lạnh lùng mà cầm bó đuốc, đốt hết cả nhà.
Tiếng khóc im bặt