Có một gã ăn xin, không ai biết gã từ đâu đến, hắn ngồi ở ngã tư suốt cả ngày, ai cho gì ăn nấy.Nội tôi mỗi khi đi chợ về cũng thường cho gã ít xôi chè, và ngồi xuống ăn cùng gã, như một người bạn.
Một ngày kia, người ta thấy gã chết còng queo bên đường. Nội từ đấy đi chợ bằng đường khác, không ghé qua đó nữa .....
Một ngày nọ, có một nhà sư đi khất thực ngang qua làng, nội bèn dừng lại, cúng dường ít xôi chè. Vi sư già nhìn ông một lúc, rồi tự nhiên nhận ra điều gì đó, xin dành ít thời gian.Họ cùng nhau ra ngã tư, nơi gã ăn mày ngồi lúc trước, vị sư già cẩn thận lấy đồ trong bình bát ra, lót bằng giấy rồi để trên đất. Hai người sau đó ngồi ăn trong im lặng, ông tôi cũng chả biết gì để mà hỏi, chỉ hơi ngạc nhiên.
Ăn xong, vị sư già đứng dậy.
- Ông này đi được bao lâu rồi ?
- Một tuần _ Nội tôi đáp
- Một phút _ Vị sư trả lời, quay mặt bước đi.
Ông tôi lặng đi trong giây lát, quay lại ngã tư, quỳ xuống, vừa lạy vừa khóc, miệng lẩm bẩm.
Tôi xin lỗi ~