Truyền Kiếm

chương 238: chương 234: thương lang

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ánh sáng dạ quang thạch nhu hòa từ đỉnh cán một thanh kim loại cao bốn thước phủ xuống, chiếu sáng khoảng đất trống phương viên ba trượng bên dưới.

Trong Ảo Cảnh có ánh trăng, đây là một sự thật không thể chối cãi. Ở trên cao vô tận, duy nhất một vầng trăng khuyết lẳng lặng treo ở đâu đó.

Mạc Vấn quay lưng về phía ánh sáng, hai tay nắm lại kết thành một kiếm ấn kỳ lạ. Từ trong quần áo hắn phát ra sương mù huyết quang màu đen như tơ, ở chỗ hai tay giao nhau dần dần ngưng tụ thành một đoàn khói đen nhỏ cỡ nửa quả trứng gà.

Mạc Vấn đúng là đang tu luyện Diệt Sát Ngưng Đan Quyết. Vốn hắn đang cần một thanh Linh kiếm làm môi giới, nhưng kiếm thể của Mạc Vấn vốn đã tương đương với một thanh Linh kiếm nên cũng không cần vẽ vời cho thêm chuyện.

Diệt Sát Ngưng Đan Quyết này không thể không nói chính là một công pháp hiếm có, chẳng khác nào làm theo yêu cầu của bản thân Mạc Vấn, nên hắn tu luyện rất thuận lợi. Chủ yếu là thân thể hắn chưa bao giờ thiếu sát khí, cho dù là do sát sinh hay do nguyên nhân khác. Bởi vì đặc tính của kiếm thể, kiếm sát trong cơ thể hắn cũng đã tích tụ đến một mức khủng bố! Vốn là đã thôn phệ rất nhiều kiếm sát của Tàn Kiếm trong Kiếm Trì phía sau núi ở Chú Kiếm Sơn Trang, rồi lại ở trong Mê Vụ Đầm Lầy cắn nuốt càng nhiều Sát Linh ẩn chứa vô số kiếm sát. Nếu không phải thể chất Mạc Vấn đặc thù thì với thân thể của Linh Kiếm sư cơ bản là không thể tiếp nhận nhiều sát khí như vậy! Không bị tẩu hỏa nhập mà thì cũng bị sát khí ăn mòn tâm thần mà phát điên rồi.

Chỉ gần nửa canh giờ, Mạc Vấn đã hoàn thành giai đoạn Trúc Cơ của Diệt Sát Ngưng Đan Quyết, hắn dùng sát khí cô đọng thành công một khỏa “Sát Đan” có kết cấu vững chắc. Dựa theo dữ liệu bên trong ngọc giản, Linh Kiếm sư muốn hoàn thành bước này cần ít nhất mấy tháng thời gian. Mạc Vấn có thể hoàn thành nhanh như vậy không thể không nói là hắn chiếm được rất nhiều lợi ích từ sát khí nồng đậm trên người.

Ngưng kết ra “Sát Đan”, bước tiếp theo là đào tạo bằng sát khí, chờ cho Sát Đan từ sương mù hóa thành thể rắn, đó là lúc Diệt Sát Kiếm Đan chính thức hoàn thành. Đến lúc đó, từ bên trong Diệt Sát Kiếm Đan có thể thai nghén ra Sát Lục Kiếm Khí liên tục không ngừng.

Diệt Sát Ngưng Đan Quyết có tổng cộng ba tầng cảnh giới, cảnh giới thứ nhất là cấp độ “Sát Đan”, không có thủ đoạn công kích quá mạnh, nhiều nhất là có thể điều động sát khí bên trong “Sát Đan” ăn mòn thân thể con người hoặc Linh kiếm.

Cảnh giới thứ hai là “Sát Đan” hóa thành “Diệt Sát Kiếm Đan”, có thể thai nghén ra Sát Lục Kiếm khí. Vì loại Sát Lục Kiếm khí này ẩn chứa sát khí nên uy lực không kém kiếm khí của Linh Kiếm sư cảnh giới Kiếm Cương. Hơn nữa, nó có thể thai nghén ra tối đa hai mươi bảy đạo Sát Lục Kiếm khí!

Về phần cảnh giới thứ ba thì bản thân người sáng tạo ra bí pháp này cũng chưa đạt đến, hắn chỉ phỏng đoán theo lý thuyết. Để Diệt Sát Kiếm Đan thai nghén ra hai mươi bảy đạo Sát Lục Kiếm khí dung hợp lại với nhau thành Sát Lục Kiếm Nguyên, việc này đã tương đương với Linh Kiếm sư cảnh giới Kiếm Nguyên.

Mạc Vấn cảm nhận được biến hóa rõ ràng bên trong Sát Đan, mỗi giây mỗi phút Sát Đan đều đang nhanh chóng lớn mạnh lên. Cứ theo tiến độ như vậy, có lẽ không đến mười ngày sẽ chính thức hình thành Diệt Sát Kiếm Đan.

Sau lưng Mạc Vấn, Vân Linh Nhi ôm gối ngồi đó, cái cằm tỳ lên đầu gối, đôi mắt nàng mở to nhìn bóng lưng Mạc Vấn. Khóe miệng Vân Linh Nhi nhếch lên thành một đường cong, lộ ra một tia giảo hoạt mờ nhạt. Nhưng Mạc Vấn đang hết sức chăm chú tu luyện Diệt Sát Ngưng Đan Quyết nên không phát hiện ra được.

Vầng trăng đã đi đến giữa bầu trời, bên trong thảo nguyên im ắng tĩnh lặng, tạm thời chỉ có dạ quang thạch phát ra vầng sáng Vĩnh Hằng. Vân Linh Nhi đang nằm ngủ say trên một tấm da thú, dường như Mạc Vấn cũng lâm vào trạng thái vô tư vô tưởng. Sát Đan trước người Mạc Vấn chậm rãi xoay tròn, từng tia sát khí từ trong cơ thể Mạc Vấn bị hút ra rồi dung hợp vào đó.

Cát, cát…

Một hồi âm thanh cây cỏ rung động theo gió đêm truyền đến, rất nhỏ nhưng liên tục.

Mạc Vấn mở hai mắt, hắn thò tay trảo qua Sát Đan trước người, đoàn sương mù do sát khí ngưng tụ này chui vào lòng bàn tay rồi đột nhiên biến mất không thấy đâu.

Đứng dậy, Mạc Vấn nghiêng đầu lắng nghe một chút, sắc mặt hắn dần dần ngưng trọng. Nhìn thoáng qua thiếu nữ đằng sau vẫn còn đang ngủ say, Mạc Vấn nhíu mày: “Không muốn chết thì mau tranh thủ thời gian.”

Thân thể Vân Linh Nhi đang cuộn mình bỗng nhúc nhích, sau đó nàng chậm rãi mở to hai mắt, mệt mỏi lười biếng duỗi lưng, đôi mắt to mơ màng nhìn qua chỗ Mạc Vấn.

Mạc Vấn cảm thấy một cảm giác thảm hại khi đưa nàng đi cùng. Thế nhưng không đợi hắn kịp thay đổi hành động, vài vạn dặm phía bên trái chỗ bọn họ đang nghỉ ngơi, đột nhiên một đạo linh quang sáng ngời bắn lên, hòa vào tiếng xé gió xuy xuy là một vài tiếng kêu thảm thiết.

“Ngay lập tức!” Mạc Vấn lạnh lùng quát to một tiếng.

Linh quang vừa xong là cấm chế cấm quang hắn bố trí xung quanh chỗ nghỉ ngơi, hiển nhiên là có sinh vật không biết nào đó đụng vào cấm chế.

Đạo cấm quang kia cũng như một tín hiệu bắt đầu, từng đoàn linh quang tiếp theo nổ tung bên cạnh chu vi vòng cấm. Đủ mọi loại màu sắc bao phủ bầu trời ban đêm biến nó thành một bức tranh xinh đẹp màu sắc rực rỡ.

NGAO…OOO! Ô…

Từng tiếng dã thú kêu gào như gần chết cũng truyền đến rõ ràng.

Cấm chế xung quanh doanh địa cũng không ngăn cản được bao lâu, sau mấy tức liền lần lượt tan vỡ. Cấm quang biến mất, bốn phía trở về thành bóng tối, chỉ còn lại âm thanh sàn sạt bên tai.

“Thương Lang!”

Kẻ tập kích cuối cùng cũng đã tiến vào phạm vi kiếm thức cảm ứng của Mạc Vấn. Tất cả có độ cao tầm một người, yêu thú màu xám bạc hình sói to cỡ một con nghé đang lao tới từ bốn phương tám hướng, đúng là yêu thú thuộc họ nhà Sói, Thương Lang!

Yêu thú Nhất giai Thượng vị Kim Hành thuộc tính Phong! Một loại yêu thú quần cư cao giai họ nhà Sói! Hành động mau lẹ, có thể tự ý cưỡi gió, mình đồng da sắt, cho dù là gặp phải một con Thương Lang lạc đàn thì một gã Linh Kiếm sư Kiếm Mạch Viên Mãn cũng phải đau đầu.

Mạc Vấn không biết cuối cùng có bao nhiêu con tập kích bọn hắn, chỉ biết trong phạm vi kiếm thức cảm ứng liền bị một đàn Thương Lang tiến vào! Trong đó không ít Thương Lang đã tấn cấp lên siêu giai.

Bụi cỏ chấn động kịch liệt, một đạo bóng ảnh lao ra từ bên trong, tốc độ cực nhanh, chốc lát đã tiếp cận Mạc Vấn!

Nhưng Mạc Vấn còn nhanh hơn, một thanh Linh kiếm Nhị giai Hạ phẩm Kim Hành lập tức xuất hiện trong tay. Thân kiếm màu bạch kim xẹt qua một đường vòng cung, chỗ cứng rắn nhất là đầu con Thương Lang kia bị chém thành hai nửa.

Oanh!

Thi thể cực lớn rơi nện xuống mặt đất, bụi bay mù trời, cán đèn dạ quang thạch cũng bị áp đảo che lấp, ánh sáng trên toàn bộ nơi nghỉ chân lập tức tối sầm lại.

Bên tai Mạc Vấn vang lên một tiếng hét rất lớn của Vân Linh Nhi, nhưng hắn đã không còn kịp quản sự tình của Vân Linh Nhi. Bởi vì tất cả Thương Lang ở trong bụi cỏ đã hiện thân, khắp nơi đều là thân ảnh Thương Lang. Chúng lao tới chỗ Mạc Vấn, che lấp cả bầu trời, dưới ánh trăng nanh vuốt sắc bén lóe lên hàn quang kinh người.

“Muốn chết!” Mạc Vấn tức giận hừ một tiếng, cánh tay trái Khôi Lỗi nâng lên, năm ngón tay đồng thời kích phát ra Canh Kim kiếm khí, quét ngang bốn phương tám hướng trước mặt.

PHỐC! PHỐC! PHỐC!

Tất cả Thương Lang đều có thể so sánh với Kiếm Cương hậu kỳ, dưới Canh Kim kiếm khí lại bị xé rách thành từng khối thịt nát. Trong nháy mắt, có chừng hơn trăm con Thương Lang chết dưới công kích của Mạc Vấn.

Thế nhưng những thương vong này đối với đàn sói mà nói thì chỉ như chín trâu mất sợi lông, tiếp đó càng có thêm nhiều Thương Lang hơn nữa từ trong bụi cỏ lao lên, lấp đầy chỗ trống.

Sắc mặt Mạc Vấn trầm xuống, những con Thương Lang này không phải da dày thịt béo, xấp xỉ trăm con đều bị năm đạo Canh Kim kiếm khí công kích đánh chết. Khó trách sao bất kể là Linh Kiếm sư cao giai hay thấp giai, đều biến sắc khi gặp phải thú triều, bởi vì lực lượng một người có hạn, đối mặt với yêu thú vô cùng vô tận, cuối cùng vẫn có lúc thể lực tiêu hao hết.

Mạc Vấn không biết đàn sói tập kích đến cùng là có bao nhiêu con, nhưng hiển nhiên giờ phút này không thích hợp để liều mạng. Vì vậy lợi dụng thời gian đình trệ lúc đánh chết trăm con Thương Lang, hắn thúc dục một thanh phi kiếm Nhị giai Thượng phẩm bay lên trời cao.

Trong giây lát đã bay lên không trung tầm hơn mười trượng, Mạc Vấn theo ánh trăng nhìn xuống, hắn phải hít một hơi khí lạnh. Bởi vì cho đến tận chỗ tầm mắt nhìn thấy, bốn phương tám hướng tất cả đều là thân ảnh Thương Lang thoáng động trong bụi cỏ, không thể đánh giá được đến cùng có bao nhiêu con.

“NGAO…OOO —— ”

Bên ngoài vạn dặm, một con Thương Lang to như ngọn núi phát ra một tiếng sói tru vang dội đến tận chỗ này.

Đàn sói bên dưới nhao nhao hưởng ứng, chúng ngẩng đầu lên trời tru lên, ngàn vạn tiếng tru của Thương Lang hội tụ cùng một chỗ tạo thành một tiếng gầm đáng sợ, một hồi khuấy động tạo nên một vòi rồng khủng bố! Mạc Vấn đứng mũi chịu sào bị vòi rồng cuốn vào trong.

Cuồng phong mãnh liệt ẩn chứa linh lực Kim Hành tạo thành phong nhận đáng sợ, đủ để đánh nát một ngọn núi nhỏ. Lập tức Mạc Vấn không thể khống chế được phi kiếm dưới chân trong cuồng phong, toàn thân hắn bị vô số phong nhận thổi qua, phát ra thanh âm như tiếng kim loại va chạm vào nhau.

“Uống!”

Mạc vấn gầm nhẹ một tiếng, cũng bị chọc tức điên người, hai mắt hắn hiện lên huyết quang. Toàn lực thúc dục cánh tay trái Canh Tân Huyền Lôi Kiếm Tý, Canh Kim kiếm khí cùng Canh Tân kiếm khí lập tức dung hợp với nhau, sau đó được hắn gia trì thêm tiểu thành cảnh giới Sát Lục Kiếm Ý, một tia máu cực lớn dài hơn ngàn trượng bắn phá ra.

Tia máu đáng sợ xé rách màn gió, cũng xé rách màn đêm, nó lao ầm ầm xuống chỗ đàn sói dày đặc bên dưới.

Oanh ——

Đất đá tung bay, vô số Thương Lang bị lực công kích cực lớn đánh bay lên không trung, đồng thời cũng có không biết bao nhiêu Thương Lang biến mất dưới huyết quang. Trên thảo nguyên bằng phẳng bên dưới trực tiếp xuất hiện một khe rãnh đáng sợ dài tới ngàn trượng!

Vòi rồng biến mất, thân thể Mạc Vấn thuận thế rơi xuống bên cạnh vết kiếm, đàn sói xa xa bị Sát Lục Kiếm Ý áp bách không dám tiến lên, Mạc Vấn có thời gian tạm thời thở dốc vài cái.

Từ chỗ cách doanh địa không xa truyền đến một hồi rối loạn, chỉ thấy trong đàn sói dày đặc hiện lên một vòng thân ảnh màu vàng nhạt, trong bầy sói thỉnh thoảng phát ra tiếng tru lên phẫn nộ.

“Vậy mà không chết?”

Mạc Vấn có chút ngoài ý muốn, vừa mới đây Vân Linh Nhi còn cố kỵ, làm nhiễu loạn tâm tư của Mạc Vấn rất lớn. Mạc Vấn muốn cho ả tự sinh tự diệt, vốn hắn cũng không hứa hẹn cái gì với ả, vậy mà không nghĩ tới thiếu nữ này vẫn còn có thể vui vẻ trong bầy sói.

Bất đắc dĩ lắc đầu, thân thể Mạc Vấn khẽ động, một lần nữa hắn phóng đến chỗ doanh địa, một cước đạp xuống, hắn khống chế phi kiếm lướt đi sát mặt đất.

Mạc Vấn đáp xuống chỗ cách doanh địa cũng không xa, dưới tình trạng toàn lực thúc dục phi kiếm chỉ trong nháy mắt đã đến nơi. Hắn huy động Linh kiếm Nhị giai Hạ phẩm trong tay, tất cả Thương Lang trên đường đi đều bị đánh bay, rất nhanh đã nhìn thấy Vân Linh Nhi.

Không biết Vân Linh Nhi sử dụng thân pháp gì, dưới chân nàng thỉnh thoảng hiện lên từng đạo ánh sáng màu tím nhanh đến chóng mặt, thân thể luôn né qua miệng sói đúng lúc nguy hiểm. Nàng chạy xuyên qua từ trong khe hở của đàn sói, hơn mười thi thể Thương Lang dưới mặt đất hiển nhiên cũng đều là kiệt tác của nàng.

“Lên đây.”

Chỉ trong nháy mắt, Mạc Vấn đã lướt đến bên người Vân Linh Nhi, thò tay ra nắm lấy thắt lưng nàng, Mạc Vấn kéo lên đặt nàng ở đằng sau mình. Hai con Thương Lang cản phía trước, một con bị cánh tay trái của Mạc Vấn táp trúng đầu, một con khác bị một kiếm chém bay đầu, hai người bị máu sói phun ra nhuốm đầy thân thể.

Tiếp đó Mạc Vấn lần nữa phát động một đạo kiếm khí Canh Tân hỗn kim gia trì ba thành Sát Lục Kiếm Ý, kiếm khí bắn về phía trước. Trong vòng ngàn trượng trước mặt, toàn bộ Thương Lang trên đường đi đều bị kiếm quang đánh nát bấy, lộ ra một con đường chất đầy huyết nhục.

Mạc Vấn thúc dục phi kiếm lướt gấp bay dọc theo con đường mà đi.

NGAO…OOO ——

Một tiếng sói tru phẫn nộ truyền đến rung chuyển trời đất. Chỉ thấy một thân ảnh cực lớn từ mấy vạn dặm bên ngoài nhảy lên, sau đó như sao băng rơi xuống, thân ảnh xuất hiện ở cuối con đường huyết nhục, ngăn cản đường đi của Mạc Vấn.

Truyện Chữ Hay