Truyền Kiếm

chương 236: chương 232: đại xà

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dường như thời gian và không gian kéo dài vô tận, bản thân có cảm giác như không tồn tại. Giống như mấy ngàn mấy vạn năm trôi qua trong nháy mắt vậy. Mạc Vấn cảm thấy toàn thân trở nên nhẹ nhàng, tất cả cảm giác của cơ thể cũng quay về trên thân, dưới chân hắn cũng cảm nhận được một chút, đó là mặt đất cứng rắn.

Mạc Vấn mở to hai mắt đánh giá xung quanh một chút. Lọt vào tầm mắt của hắn là những bụi cỏ dại cao hơn đầu người, chúng che hết tầm nhìn. Không bối rối chút nào, Mạc Vấn đã vô hình triển khai kiếm thức bao quát bốn phương tám hướng xung quanh, đồng thời kiếm nang lóe lên, một thanh phi kiếm Nhị giai Thượng phẩm thuộc tính Kim xuất hiện dưới chân hắn. Mạc Vấn bước chân lên đạp vào thanh phi kiếm, thân thể đột nhiên lăng không mà lên, đến độ cao vạn trượng so với mặt đất thân thể hắn mới ngừng lại.

Một thảm hoa cỏ màu xanh hiện ra, không có gì khác nữa. Nơi đây thế mà lại là một thảo nguyên rộng lớn!

Trong phạm vi ánh mắt có thể nhìn đến không có xuất hiện bất kỳ bóng người nào. Mạc Vấn nhíu mày, kiếm nang bên hông lại lóe lên, trong tay hắn xuất hiện một khối la bàn nhỏ bằng lòng bàn tay. Đây không phải là cái Dạ Tiểu Huyền đưa cho hắn mà là la bàn do Thiên Trì Kiếm Tông chuẩn bị cho những đệ tử tham gia thí luyện. Nó là một loại thiết bị định vị truy tìm, cho dù ở rất xa thì cũng có thể cảm ứng được vị trí của người cầm la bàn chủ trong tay.

Mạc Vấn dùng kiếm thức kích hoạt, bỗng nhiên trên bề mặt la bàn hiện lên một chiếc kim đồng hồ nhỏ bằng thủy tinh. Nó chuyển động vài vòng rồi chỉ về một hướng, sau đó toàn bộ kim đồng hồ phóng ra một đoàn Lục Quang ôn hòa, Lục Quang cũng không duy trì bao lâu. Rất nhanh nó đã chuyển thành màu vàng, rồi màu đỏ, cuối cùng hóa thành màu đen bóng!

Nhìn thấy tình huống này, lòng Mạc Vấn trầm xuống. Màu đen chính là đại biểu cho cự ly xa nhất!

Kim đồng hồ định vị trên la bàn này, màu xanh lá là khoảng cách trong một nghìn dặm, màu vàng đại biểu cho khoảng cách từ một nghìn đến ba nghìn dặm, màu đỏ biểu thị cho khoảng cách ba nghìn đến một vạn dặm, mà màu đen thì chính là đã ngoài vạn dặm! Đây đã là khả năng cảm ứng cực hạn của la bàn, còn khoảng cách cụ thể như nào thì không cách nào phán đoán được nữa, có thể là một vạn dặm, cũng có thể là mấy vạn dặm.

La bàn chủ là do Mộ Dung Hinh mang theo bên người, nói cách khác thì khoảng cách của hắn với Mộ Dung Hinh ít nhất cũng hơn vạn dặm!

Bị mắc lừa sao? Thế mà lại bị truyền tống đi xa như vậy? Không phải đã nói trạm truyền tống kế tiếp càng gần thì khoảng cách sau khi truyền tống cũng càng gần sao?

Mạc Vấn hơi im lặng ngẩng đầu nhìn bầu trời một cái, trên bầu trời có mây trắng cũng có cả một mặt trời đỏ, với cảnh giới hiện nay của hắn mà cũng không thể đoán ra được mặt trời đỏ kia là thật hay giả. Thế nhưng ánh nắng chiếu ra từ đó lại giống như đúc với ánh nắng bên ngoài thế giới thật, chúng đều có được một tia nhiệt hỏa cực kỳ tinh thuần của mặt trời.

Trong lúc Mạc Vấn đang híp mắt, trên ánh mặt trời bỗng xuất hiện một chấm đen nhỏ. Điểm đen này lấy mặt trời hình tròn làm nền, nó lớn lên dần dần, cuối cùng sau hơn mười tức mặt trời đỏ cũng bị che kín!

Sắc mặt Mạc Vấn thay đổi, bởi vì kia đâu phải là điểm đen gì chứ, rõ ràng đó là một đám yêu trùng!

Mắt kép Kim sắc, hai đôi cánh mỏng trong suốt, hàm răng bén nhọn, đầu tròn vo, từng con yêu trùng đều lớn cỡ tầm đầu người!

“Yêu thú Nhất giai Thượng vị, Tứ Sí Kim Đồng Trùng!”

Mạc Vấn hít một hơi khí lạnh, không nghĩ ngợi gì nữa, trước tiên hắn đáp xuống đất. Loại yêu trùng này quá đặc biệt, khả năng lực lượng từng cá thể không quá gây chú ý, nhưng một khi chúng tụ lại thành bầy, thực lực liền tăng lên gấp bội! Chúng có thể đơn giản lập tức nuốt lấy một con yêu thú có giai vị cao hơn bản thân mấy bậc, mặc dù thân thể Mạc Vấn đã có thể sánh ngang với Linh Kiếm Nhị giai Trung phẩm, nhưng hắn cũng không muốn cùng sống mái với những yêu trùng này. Yêu trùng đông nghịt che khuất một mảnh bầu trời như này, đảm bảo cũng có đến mấy vạn con. Bầy Sa Tinh Hạt hắn đã từng thấy ở sa mạc Cửu Hàn Châu căn bản là không thể so sánh với bầy yêu trùng này được!

Trốn trong bụi cỏ phía dưới, Mạc Vấn lấy hết khả năng thu liễm toàn bộ khí tức lại, cả người hắn như hóa thành một tảng đá.

Thanh âm phô thiên cái địa từ trên đỉnh đầu truyền đến, bầy trùng đông nghịt bay xung quanh trên bầu trời trong chốc lát. Có lẽ không phát hiện ra mục tiêu, bọn chúng quay đầu chuyển hướng khác mà bay đi, chậm rãi biến mất ở chân trời.

Mạc Vấn thở dài một hơi, hắn điều khiển phi kiếm bay lên lần nữa, nhưng lần này chỉ bay lên tới độ cao mấy trượng. Hắn cũng không muốn dẫn đến sự chú ý của đám yêu trùng kia lần nữa.

Lấy ra một ngọc giản từ trong kiếm nang, Mạc Vấn thả tâm thần vào đó dò xét, một địa đồ rộng lớn hiện ra trước mắt hắn. Đây là địa đồ Ảo Cảnh do Thiên Trì Kiếm Tông chuẩn bị, trải qua vô vàn cố gắng của tổ tiên, hình dạng địa đồ bên trong Ảo Cảnh cơ bản đã được dò xét rõ ràng, nhưng cũng còn rất nhiều hạn chế trong đó.

Mạc Vấn so sánh thảo nguyên mình đang đứng với địa đồ trong ngọc giản một chút, cuối cùng hắn tập trung đến một địa phương tên là Thương Lang Nguyên ở miền tây Ảo Cảnh.

Thương Lang Nguyên, nam bắc hai nghìn dặm, đông tây ba nghìn dặm, nguy hiểm cực độ!

Về phần nguy hiểm như nào, trên bản đồ tự nhiên không giới thiệu qua, thế nhưng nguy hiểm cực độ đã là gần với nguy hiểm của tuyệt địa đẳng cấp thứ hai! Đối với việc này Mạc Vấn không hoài nghi chút nào, vừa mới rồi là bầy Tứ Sí Kim Đồng Trùng cũng đủ làm cho đa số thí luyện giả phải chùn bước. Mặc dù hắn tin tưởng có thể kháng trụ với những công kích của bầy trùng này, nhưng hắn tuyệt đối không muốn trêu chọc vào chúng.

Trầm ngâm một chút, Mạc Vấn tập trung phương hướng, nhằm thẳng phía cuối bụi cỏ mà bay đi.

Tốc độ của hắn không nhanh, tốc độ cao nhất của phi kiếm dưới chân là nhị thuấn, nhưng hắn không dám toàn lực phi hành, không ai biết bụi cỏ rậm rạp dưới chân này còn ẩn chứa nguy cơ gì. Bởi vậy Mạc Vấn chỉ sử dụng tốc độ nhất thuấn, lưu lại cho bản thân đủ khoảng trống để ứng biến sự việc.

Trên thảo nguyên rộng lớn, yên tĩnh không người, chỉ có gió thổi qua cây cỏ tạo nên âm thanh sàn sạt. Mạc Vấn bay vút đi được tầm nửa canh giờ, không thấy một bóng người, cũng không có bất kỳ yêu thú nào, việc này làm xuất hiện một tia bất an trong lòng Mạc Vấn.

Ngưng tụ kiếm thức thành từng sợi tơ, Mạc Vấn lấy hết khả năng kéo dài kiếm thức vươn ra ngoài. Trong phương viên mười dặm, từng dấu vết đều không thoát khỏi sự dò xét của hắn. Thế nhưng Mạc Vấn vẫn không tìm thấy tung tích của bất kỳ ai hoặc yêu thú nào.

Bỗng một hồi thanh âm dài không ngớt từ đằng xa vọng lại lọt vào tai Mạc Vấn. Lập tức dừng lại, hắn cảnh giác tìm nơi phát ra âm thanh kia.

Có thể đoán được, thanh âm kia cách chỗ này của mình rất xa, ít nhất thì cũng ngoài phạm vi ánh mắt nhìn thấy và kiếm thức cảm ứng của hắn. Nhưng thanh âm này dường như đang to dần, tuy rất chậm nhưng tuyệt đối đúng là đang lớn dần. Nói cách khác thì nguồn phát ra âm thanh kia đang đi đến chỗ mình đứng!

Phản ứng đầu tiên của Mạc Vấn chính là muốn tránh đi, song phương hướng phát ra âm thanh lại làm hắn phải do dự. Bởi vì đó chính là hướng mà hắn đang đi tới!

Thở dài, Mạc Vấn thúc dục phi kiếm dưới chân chậm rãi nâng thân thể lên cao, cảnh tượng xa xôi phía trước dần dần hiện lên trong mắt Mạc Vấn. Lúc lên cao đến trăm trượng, đồng tử Mạc Vấn co rụt lại.

Bởi vì ở phía cuối tầm mắt, khoảng cách đại khái hơn mười dặm, có một sinh vật hình con rắn từ trong bụi cỏ thò ra một nửa thân thể. Thân thể tráng kiện phá vỡ bụi cỏ, nó đang lao về phía trước với tốc độ không kém nhất thuấn chút nào. Cái đầu lớn xấu xí dữ tợn phun ra cái lưỡi rất dài, đã mấy lần gần nuốt được chấm đen nhỏ trước người nó. Nhưng chấm đen nhỏ này linh hoạt một cách thần kỳ, mỗi lần trước khi miệng con rắn lao xuống là một lần thay đổi phương hướng, tránh thoát miệng rắn trong gang tấc.

Là Linh Kiếm sư, cuối cùng cũng thấy một Linh Kiếm sư rồi. Tâm thần luôn căng cứng của Mạc Vấn được thả lỏng, ở một không gian không quen biết thì việc nhìn thấy đồng loại cũng đủ làm cho lòng người cảm thấy sung sướng lắm rồi, ngay cả Mạc Vấn cũng không ngoại lệ.

Thế nhưng, con rắn này… thật sự là quá lớn đấy!

Ở khoảng cách xa như vậy mà Mạc Vấn vẫn cảm nhận được yêu thú hình rắn kia rất lớn! Bởi vì Linh Kiếm sư đang giãy giụa trước miệng con rắn kia chỉ nhỏ như một con chuột, có thể tưởng tượng đến cùng thì con rắn kia lớn bao nhiêu.

Truyện Chữ Hay