“Là cánh tay Khôi Lỗi kia! Hắn chỉ dùng cánh tay Khôi Lỗi đã ngăn được công kích của Tử Ngọc!”
“Cánh tay Khôi Lỗi thật cứng rắn! Có thể trực tiếp đỡ một kích của Kiếm Cương Viên Mãn mà không hao tổn gì cả, ít nhất nó cũng phải là Nhị giai siêu phẩm!”
“Không biết cánh tay Khôi Lỗi này là sản phẩm của vị Đại sư luyện khí nào, cánh tay Khôi Lỗi cấp bậc như này cũng không thấy nhiều.”
Thần sắc mấy vị trưởng lão Thiên Cơ Kiếm Tông có vẻ nghiêm túc, bọn họ là người đầu tiên chú ý đến cánh tay Khôi Lỗi kia của Mạc Vấn.
“Có nhìn ra cái gì không? Rốt cuộc là thủ pháp luyện chế nào?” Một người nghiêm túc nói.
“Kết cấu chỉnh thể vô cùng hoàn mỹ, gần như không nhìn ra dấu vết luyện chế, có vẻ như loại thủ pháp này không phải là hỏa luyện, chắc hẳn là phương pháp cổ nào đó.” Một lão giả râu tóc bạc trắng nói.
“Cấm văn trên bề mặt rất huyền ảo, giống như ẩn chứa một hệ thống hoàn toàn mới, dùng thể chế cấm trận hiện nay căn bản là không phá giải được.” Một người lắc đầu thở dài.
“Khoảng cách quá xa, ta chỉ muốn lấy tới tận tay mà nghiên cứu một phen!” Một lão giả căm hận nói, trong mắt lão lộ ra vẻ nóng rực.
“Nhưng nhìn qua lại thấy quen quen, cấu tạo ngoại hình rất giống một loại Huyền Cương Kiếm Tý chúng ta mới đưa ra mấy năm trước.” Một người đột nhiên nói.
“Ngươi nói đùa cái gì thế? Huyền Cương Kiếm Tý nhiều nhất miễn cưỡng lắm mới đạt Nhị giai Trung phẩm, nhưng cái Huyền Cương Kiếm Tý này lại có thể chống đỡ một kích của Tử Ngọc mà không tổn hại chút nào!”
“Ta chỉ nói là ngoại hình tương tự thôi.” Trưởng lão kia vội vàng giang tay ra: “Nói không chừng chính là tham khảo cánh tay Khôi Lỗi của chúng ta mà luyện chế ra đấy.”
“Kết cấu Huyền Cương Kiếm Tý đã hoàn toàn định hình, không còn bao nhiêu không gian để cải tiến, không thể là tham khảo Huyền Cương Kiếm Tý được?”
“Đúng thật là gấp gáp mà. Được rồi, chờ trận đấu kết thúc chúng ta đi tìm Chưởng Tông, để hắn bảo Dạ nha đầu ra mặt tìm đối phương thương lượng một chút. Xem có thể đổi lấy hay không, điều kiện có thể thoải mái một chút, cho dù có không đổi được thì cũng phải mượn được vài ngày ah!”
Lúc này trên toàn hội trường, chỉ sợ cũng chỉ có những đại sư si mê đạo luyện khí mới không quan tâm đến thắng thua của trận đấu, mà lại ngồi thảo luận về một cánh tay Khôi Lỗi như vậy! Hơn nữa còn vô tâm đem đệ tử đắc ý của mình bán ra.
“Cánh tay của ngươi không tệ, nhưng cánh tay Khôi Lỗi cuối cùng cũng chỉ là vật ngoài thân. Nếu ngươi chỉ có chút thủ đoạn như thế, vậy thì thật là đáng tiếc.” Tử Ngọc nhìn cánh tay trái của Mạc Vấn, hắn chậm rãi mở miệng nói.
“Tử Khí Đông Lai!”
Đột nhiên một đoàn Tử khí lao đến từ phía đông Kiếm đài, trong chốc lát đã bao phủ hoàn toàn bầu trời trên Kiếm đài. Tử Ngọc đứng thẳng ở chỗ chính giữa, hắn giống như Vương giả cao quý trong thiên địa, một kiếm hắn chém ra như muốn chém đứt Thiên Địa Càn Khôn. Toàn bộ Kiếm đài dường như cũng bị kiếm quang chém đứt thành hai phần, mà Mạc Vấn lại đứng mũi chịu sào bên dưới kiếm quang.
Không thể hình dung được uy lực của kiếm này, nó đã vượt qua phạm trù của Kiếm Cương Viên Mãn bình thường. Ngay cả Linh Kiếm sư Kiếm Cương Viên Mãn đối mặt với chấn động của một kiếm này cũng phải run như cầy sấy.
“Sáu thành! Ít nhất đã lĩnh ngộ được sáu thành hảo hầu ‘Tử Khí Đông Lai’, đã hàm xúc đến một tia ‘pháp’!” Ánh mắt bọn người Ảnh Hoàng lộ vẻ hoảng sợ, trong lòng bọn họ rung động không phục. Chỉ một thức kiếm pháp này đã khiến lòng bọn họ nghĩ mình không còn bất cứ tư cách giao thủ nào, cả hai căn bản không cùng một đẳng cấp!
“Mạc Thu đã xong.”
Không ai nghĩ rằng Mạc Thu có thể bình yên vô sự dưới một kiếm này, coi như có thể giữ được tính mạng cũng đã là không tệ rồi.
Một Linh Kiếm sư đột nhiên rùng mình một cái, hắn nhìn xung quanh không hiểu chuyện gì xảy ra: “Tại sao ta lại thấy hơi lạnh vậy?”
Trên Kiếm đài, một cỗ xích mang Huyết sắc bay lên đón đầu ánh sáng tím, Sát Lục Ý Chí đáng sợ bao phủ toàn trường.
“Sát Lục Kiếm Ý!”
Ánh mắt sáu lão tổ Kiếm Nguyên đồng thời lóe lên, bọn hắn không tự giác mà ngồi thẳng lưng lên. Lão tổ Diệu Dương Kiếm Tông Nguyên Quang lại càng kích động không hiểu, hắn nhìn thoáng qua tia máu hơi nóng bỏng còn có thêm một tia thanh lam nhàn nhạt bên dưới.
“Sát Lục Kiếm Ý tiểu thành cảnh giới, tiểu gia hỏa Mạc Thu này thật sự làm cho người ta phải kinh ngạc ah.” Tử Hàm Dương khẽ cười nói, tuy Mạc Thu là đối thủ của Tử Ngọc nhưng hắn không có tỏ vẻ kì thị chút nào.
Mạc Vấn nâng cánh tay trái lên, một đạo Canh Kim kiếm khí vô cùng lợi hại bắn ra. Trải qua sự gia trì của ba thành cảnh giới Sát Lục Kiếm Ý, Canh Kim kiếm khí hóa thành ánh sáng giết chóc, đón đầu hung hăng chém lên khí mang “Tử Khí Đông Lai” của Tử Ngọc bên trên.
Ầm ầm ——
Sóng linh lực khủng bố khuếch tán ra bốn phương tám hướng, cọ xát với cấm chế trên Kiếm đài, cấm quang bị kích thích mãnh liệt.
Linh Kiếm sư trong mấy tòa đình các gần đấy vô thức làm ra động tác né tránh, giống như bọn họ sợ lực lượng va chạm dư thừa sẽ lao ra khỏi cấm quang. Nhưng đây là Tử Vân Tinh Các, cấm chế trên Luận Kiếm đài không phải linh cấm bình thường, cho dù có là cường giả Kiếm Nguyên cảnh chiến đấu ở bên trong cũng không nhất định có thể phá hỏng Luận Kiếm đài chút nào.
Mạc Vấn cùng Tử Ngọc đều bị sóng chấn động kịch liệt đẩy ra một khoảng hơn mười trượng, khó khăn lắm hai người bọn họ mới có thể ổn định lại thân hình ở biên giới Kiếm đài.
Tử Ngọc đã thu hồi sự nhẹ nhõm lúc trước, trên mặt hắn hiện vẻ ngưng trọng.
“Sát Lục Kiếm Ý, thật không nghĩ tới lá bài tẩy của ngươi lại là nó. Bằng vào ba thành cảnh giới Sát Lục Kiếm Ý này, ngươi hoàn toàn có tư cách áp đảo thế hệ trẻ. Thế nhưng người đứng đầu thế hệ trẻ lại chỉ có một, cho nên nhất định trong hai người chúng ta chỉ có một người đứng lại đến cuối cùng.” Tử Ngọc nhìn Mạc Vấn: “Nhưng thật đáng tiếc, ta vẫn sẽ đứng lại đến cuối cùng, vì thế người ngã xuống chỉ có thể là ngươi.”
Nói xong, con ngươi Tử Ngọc đột nhiên biến thành màu tím, từ trên cơ thể hắn phóng thích ra ánh sáng màu tím chói lọi. Một cỗ ý cảnh Chí Tôn bá đạo từ trong cơ thể tràn ra, cả người Tử Ngọc giống như hóa thành màu nắng tím ngắt, sáng chói làm người khác không thể nhìn gần. Sát Lục Kiếm Ý của Mạc Vấn lại bị áp chế hoàn toàn xuống dưới.
“Tử Dương Kiếm Ý của Tử Dương Kiếm Tông! Lấy ý cảnh ngày sơ khai phóng thích ra luồng Tử khí đầu tiên xuống nhân gian, lúc vạn vật nguyên thủy mới bắt đầu, Chí Tôn quý trọng, là Kiếm Ý Vương giả!” Một Linh Kiếm sư hoảng sợ nói.
Tử Ngọc nhìn về phía Mạc Vấn: “Từ khi ta đột phá Kiếm Cương Viên Mãn đến nay, gần như không ai có thể khiến ta xuất ra toàn bộ thực lực. Ngươi có thể làm đến mức độ này cũng đủ để tự ngạo rồi.”
“Tử Dương Kiếm Ý bốn thành!” Mấy vị lão tổ Kiếm Nguyên cũng toát lên vẻ hâm mộ, ở cấp độ Kiếm Cương Viên Mãn mà cũng đã lĩnh ngộ bốn thành Kiếm Ý! Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai việc hắn ngưng tụ Kiếm Hồn đúc thành Kiếm Thai cũng giống như ván đã đóng thuyền!
“Đây là thực lực chân chính của Tử Ngọc sao? Bốn thành Tử Dương Kiếm Ý, gần như có thể so với năm thành cảnh giới Kiếm Ý bình thường! Không hổ là người đứng đầu.” Vài tên lúc trước có ý định khiêu chiến Tử Ngọc, hiện tại bọn hắn bỗng cảm thấy đắng chát trong lòng.
“Mạc Thu cũng rất kinh khủng ah, tiểu thành Sát Lục Kiếm Ý, tuyệt đối có thể so sánh với bốn thành cảnh giới Kiếm Ý bình thường, thế hệ trẻ ngoại trừ Tử Ngọc chỉ sợ không còn ai có thể áp chế hắn.”
Trong tòa đình các nào đó, Triệu Vô Cực không khống chế được nắm chặt tay phải lại làm ghế ngồi bằng linh mộc vỡ ra thành từng đoạn, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai thân ảnh dưới Kiếm đài. Nguyên vốn đã có một tên khiến hắn nhịn không thể xuất kiếm ra được, chẳng lẽ bây giờ lại có thêm một tên nữa sao? Không cam lòng! Vạn lần không cam lòng!
Trong hội trường, tất cả Linh Kiếm sư đang nghẹn ngào, không còn ai dám cười nhạo Mạc Vấn không biết tự lượng sức. Cuối cùng có thể khiến Tử Ngọc phải xuất ra toàn lực, mặc kệ hắn có thành công hay không đều đáng được tôn kính, hắn sẽ trở thành tồn tại đáng ngưỡng mộ của bọn họ.
“Một kiếm này là do ta nhìn mặt trời mọc hàng nghìn lần mà tự lĩnh ngộ được, nó là công kích mạnh nhất của ta hôm nay. Uy lực cụ thể ta cũng không thể đánh giá được, bởi vì một ngọn núi lớn ngàn trượng dưới kiếm thế của nó đã bị đánh tan thành mây khói, không còn gì lưu lại. Ta cho ngươi cơ hội cân nhắc lại một lần nữa, tiếp hay không tiếp?”
Ánh mắt Tử Ngọc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mạc Vấn.