Truyền Kì Đông Vân

chương 32: kì thực...đây là một cái ngõ cụt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

-Kem đây, kem đây! Kem socola, vani, vị dâu, mãng cầu, mầu gì cũng có...kem đây kem đây, kem đặc biệt đây!

Trong cái nắng oi bức mùa hạ, âm thanh rao hàng của người bán kem dạo đặc biệt thu hút.

Nhất là, đối tượng khách hàng hướng đến chính là học sinh trung học.

Về phần vì sao hắn biết là học sinh trung học ư? Bởi vì hiện tại, Nhạc Đông Vân đọc được năm chữ rất khoa trương trên tấm biển kia:

-Trường trung học Đông Vân

Này hắn cũng không ngạc nhiên khi gặp trường học. Giáo dục vẫn luôn là điều được người ta lưu ý, dù bất cứ lúc nào, nơi đâu. Cái đáng nói ở đây…ân… tên ngôi trường này thật có ý tứ!

Dường như hiện tại đang là lúc tan trường, hoặc cũng có thể là ra chơi. Tuy nhiên điều đó không quá quan trọng, hoặc nói, là không ảnh hưởng tới việc hàng kem bán đắt như tôm tươi. Mà những học sinh này cũng rất văn minh, đều xếp hàng chờ tới lượt mình.

-Cút cút ra, nhanh cho tao cút đi.

Đáng tiếc, khung cảnh hài hòa này trong mắt Nhạc Đông Vân không tồn tại được lâu, khi mà có một tên nhóc mập mạp không biết từ đâu chui ra, xông tới “mở đường”

Cái gọi là “mở đường”, chính là ủi người khác dạt ra hai bên, ha ha!

Lại nói, tên nhóc mập này dĩ nhiên còn không đi một mình. Bởi xu hướng chung khi bị dạt ra, những học sinh “văn minh” lúc trước lại có chuẩn bị tụ lại. Có điều bọn họ cũng không thành công, nguyên do rất đơn giản…

-Mào gà, cậu muốn mua kem không biết xếp hàng sao? Hơn nữa đã không xếp hàng thì thôi, sao còn giữ tớ lại?

Một cô bé mắt đeo kính hồng, để tóc mái, trên mặt nở rộ đầy “hoa xuân”( nói thẳng ra là mụn!), đối với tên nhóc cứ níu lấy nàng ta, căm tức nói.

Mà “mào gà” trong lời nàng ta, nghe vậy bèn đảo tròng mắt, dường như không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt không lấy gì làm bằng phẳng kia, tỏ vẻ thành thật:

-Tiểu Hoa, ăn đồ ngọt dễ béo, hơn nữa nóng lắm, không tốt cho da. Tớ đây cũng là suy nghĩ cho bạn bè.

-Lão nương nhổ vào. Ngươi nghĩ cho bạn bè, sao không nghĩ cho tên mập kia? Hắn béo ú thế kia, ăn thêm một cây kem chỉ sợ đến lúc tiểu tiện, dưới chân toàn kiến.

Cô bé gọi tiểu Hoa kia, hiển nhiên khinh bỉ lời giải thích của “mào gà”, hỏi lại.

-Cái này…

Mào gà nhất thời cũng không biết nói sao, ánh mắt không khỏi đảo qua nhìn tên mập đang chọn kem. Trong thâm tâm thầm nghĩ xem rốt cuộc lúc tên mập đi tè, dưới chân hắn có kiến không.

-Sao, hết kem rồi à? Chỉ từng này?

Lúc này, tên mập- vốn đang được “vạn nhân chú mục” ( vạn người dõi theo) bỗng cất giọng khó chịu, mà đối tượng không ai khác, chính là người bán kem.

-Tài tiểu thiếu gia à, cậu xem cậu đã mua gần một nửa số kem tôi bán hôm nay rồi. Mà trước khi đến đây, tôi còn ghé qua vài ngôi trường khác nữa, nên đâu thể có nhiều hơn. Không bằng để ngày mai, cậu muốn mua bao nhiêu cũng được.

-Hừ, tôi là ai, muốn ăn kem còn phải đợi ông cho bằng được. Tôi cần là ngay lúc này, nếu ông không bán được, vậy cũng đừng bán nữa.

Tên nhóc mập mạp hung hăng nói. Mà người bán kem rong, dường như cũng biết thân phận vị tiểu đại gia này, không dám phản bác. Hắn đảo mắt xung quanh một lượt, chợt nhãn thần bỗng sáng lên. Dường như, bản thân đã có vị cứu tinh.

Nhạc Đông Vân cũng không biết bản thân vô tình trở thành vị cứu tinh của người khác, hắn tò mò nhìn người bán kem đứng trước mặt, dúi vào tay mình một tập tiền, khẩn khoản:

-Đường Thái Hòa cách đây hai trăm mét, rẽ trái có một tiệm kem khá lớn. Cậu đến đấy mua giúm tôi được không? Cứ mua hết bảy trăm ngàn này, còn thừa ba trăm coi như tôi trả cậu tiền công.

-Tại sao lại nhờ ta việc này?

Nhạc Đông Vân nhìn tập tiền trong tay, lại nhìn người bán kem trước mặt, ngạc nhiên thốt lên. Này cũng không có gì, chủ yếu là khá kì quặc mà thôi.

-Tôi còn phải trông hàng mà, với lại cậu xem xung quanh đây còn ai đâu? Tôi cũng không thể nhờ những học sinh kia chứ!

Nhạc Đông Vân có chút hưởng thụ đại ý “cậu là người giữ chữ tín, sẽ không cầm tiền rồi bỏ đi mất” của người bán kem kia, nhưng rồi hắn lắc đầu:

-Ta không phải hỏi cái đó. Chính là nếu ngươi đã bất tiện không tự thân bán được thêm nữa, hà tất phải như vậy?

Người bán kem nghe Nhạc Đông Vân nói vậy, khẽ liếc tên nhóc mập, sau đó nói nhỏ vào tai Nhạc Đông Vân

-Ài dà, cái chính là người ta muốn thêm, tôi cũng đành chấp nhận. Thấy cậu nhóc kia không? Người bán kem nho nhỏ như tôi không trêu vào được, nên là tận lực thôi. Tất cả cũng vì kế sinh nhai mà.

-Là như vậy sao?

Nhạc Đông Vân không cho là đúng. Thường nói “trẻ nhỏ dễ dạy”. Cái gọi là “Nhị thế tổ”, đơn giản là một sản phẩm thất bại của giáo dục mà thôi. Hoặc cũng có thể nói, là thành quả của sự giáo dục rác rưởi mà những kẻ như người bán kem trước mặt đây là nguyên nhân dẫn đến. Bởi vậy, Nhạc Đông Vân trả lại tiền cho tên bán kem, quay đầu.

-Này, cậu đi mua kem không cầm tiền à?

-Nhạc mỗ không đi mua kem.

-Vậy cậu đi đâu?

Tên bán kem theo bản năng hỏi lại

-Nhạc mỗ đi nói lí lẽ.

-Ta ngất!

Tên bán kem kém chút phát điên. Xem ra là hắn nhìn nhầm người. Cứ tưởng tên kia là loại thông minh lanh lợi, ai ngờ ngu dữ dội. Thời buổi này có tiền có quyền mới là vương đạo, mấy cái lí lẽ vớ vẩn chết lâu rồi. Hắn nhìn Nhạc Đông Vân đang tiến đến gần tên mập, lòng thầm chuẩn bị đợi thời cơ, lấy tư thế sét đánh ngang tai thu dọn đồ chuồn đi.

Nhạc Đông Vân tất nhiên không biết suy nghĩ hiện tại ở trong lòng người bán kem, mà giả sử biết, phỏng chừng hắn cũng chẳng quan tâm. Hắn từ từ đi lại gần tên nhóc mập, rồi với một giọng bản thân tự cho là đầy tính thuyết phục, bắt đầu khuyên nhủ:

-Tiểu mập…

-Cái gì...ngươi nhắc lại coi!

Tên nhóc mập vốn đang bực bội khi thấy tên bán kem không chịu đi mua hàng, lại thì thầm to nhỏ với tên nam nhân khác. Mà một lúc sau, tên nam nhân kia lại đi đến chỗ mình. Chỗ đáng ghét nhất là, thằng này vừa mở miệng đã bảo mình…

-Ừm...tiểu mập( tiểu phì tử)?

Nhạc Đông Vân nhắc lại, lòng đầy khó hiểu. Nhạc mỗ mới chỉ gọi tên thôi mà, đã có sức thu hút người khác muốn nghe như vậy sao?

-Ngươi...ngươi...ngươi nói lại lần nữa xem.

Tên nhóc cảm thấy rất tức giận, kẻ trước mặt mình vậy mà thật cả gan dám nhắc lại từ mà bản thân rất kiêng kị.

-Tiểu phì tử, tiểu phì tử, tiểu phì tử…

Được rồi, có thể là giọng nói ta quá quyến rũ đi! Nhạc Đông Vân không nghĩ gì thêm, gọi liền ba tiếng.

-Ngươi….

Tên nhóc tức nổ phổi:

-Ngươi biết ta là ai không?

-Là người!

Dĩ nhiên! Nhạc Đông Vân thầm nghĩ, sau đó hắn nhìn tên nhóc, chăm chú:

-Ngoài là người ra, nhóc cũng có thể là một vài thứ khác nữa, nhưng sao ta biết được?

Hắn dang tay ra:

-Cho nên nhóc nói bản thân mình là ai đi chứ!

-Ta...ta là

Tên nhóc mập vừa nói vừa cảm thấy đặc biệt nghẹn khuất, cảm giác dường như bực mình mà kiểu gì cũng khó nói ra, vì vậy mà khi nói chuyện, giọng điệu không tốt là bao:

-Nghe cho kĩ, ta nhà rất có tiền…

Mập mạp vốn định nói tên cha mình, nhưng nó cũng không ngốc, cũng hiểu người ta có thể không biết, vì vậy dứt khoát kể ra điều kiện.

Nhạc Đông Vân “ồ” nhẹ:

-Thì ra là vậy!

-Ngươi biết có tiền thì sao không? Chính là ta muốn mua gì đều được, hiểu chưa? Đây, đây, đây, cả kia nữa!

Tiểu mập chỉ vào mấy tên tiểu đệ của mình:

-Bọn họ đều là ta dùng tiền khiến cho đi theo.

-Cho nên?

Nhạc Đông Vân không hiểu hỏi lại.

-Đừng trêu chọc ta, bằng không tiền cha ta đủ đè chết ngươi.

Mập mạp nói câu này, lòng phút chốc thoải mái đi nhiều, dường như cuối cùng bản thân cũng nói được lời nên nói.

-Là...tiền của cha ngươi.

Nhạc Đông Vân chân thành uốn nắn.

-Đúng vậy, là của cha ta.

Tiểu mập mạp dường như còn chưa nhận thức rõ vấn đề.

-Tiền của cha ngươi thì liên quan gì đến ngươi?

-Tiền của cha ta tất nhiên liên quan đến ta.

-Ồ?

Nhạc Đông Vân ngạc nhiên:

-Liên quan như thế nào?

-Cái này…

Mập mạp nghĩ một chút:

-Hắn là cha ta, cho nên sẽ cho ta tiền.

Nhạc Đông Vân bĩu môi:

-Cũng không phải của chính ngươi, tự hào cái gì chứ?

-Của chính ta hay không có quan trọng sao? Dù sao vẫn là tiền cả mà thôi!

- n…

Nhạc Đông Vân vô thức gật đầu, sau đó dường như nhận ra điều gì không đúng lắm, phút chốc im bặt.

Hắn đây, là đang đi nói lí lẽ cơ mà!

Sao lại…

“Ài”

Lòng thầm thở dài một phen, bản thân tâm dường như có chút loạn. Hắn nhìn nhóc mập mạp một phen, chăm chú:

-Kì thực cũng không cần tranh luận gì nhiều. Ngươi có tiền, này cũng không quan trọng, cái chính là, tiền không phải vạn năng. Hiểu?

Hắn nói rồi trong chớp mắt bỏ đi. Kì thực, chuyện này vốn là một cái ngõ cụt, chỉ tại bản thân cứ thích đâm đầu vào. Mà một khi đã đâm đầu vào, cũng chỉ có thể như thế này- dùng biện pháp phi thường để thoát ra, mà không thể giải quyết.

Nhiều khi, có những chuyện bản thân ngó lơ đi, hoặc giả là không để ý đến, không phải không tốt.

Chuyện lần này, hẳn cũng vậy đi!

Ài, chương này ta cảm giác khá buồn bực. Nhưng là trót đâm đầu vào, cũng chỉ có thể như thế kia để giải quyết.

Các người có thể hiểu lời ta nói không?

Mà thôi bỏ đi, hiểu hay không, chung quy cũng chỉ là chút lí giải nội tâm ta lúc viết này. Mà nhiệm vụ của ta là cố gắng để truyền tải nội dung cho người đọc một cách dễ hiểu nhất cơ mà!

...

Nói thế thôi. Còn về vụ tốc độ ra chương thì...hừm, cũng chẳng dám cam đoan ra đều, lâu thì tầm hai tuần một chương, nhanh thì ko nói. Ừ, là vậy đấy!

Câu cuối cùng: Ta không chết trôi ở đâu nhé, con hàng kia!

Truyện Chữ Hay