Hơn mười giờ tối, Trương Liễm về đến nhà.
Nhập vào “-----” để mở khóa như bình thường, Trương Liễm kéo cửa đi vào trong.
Đôi dép của một mình anh được dì Trần để ngay ngắn trên thảm.
Khi đứng dậy mở cửa tủ ra, bàn tay của Trương Liễm dừng lại giữa không trung một giây, mới để giày da của mình lên giá.
Dì Trần đi qua hỏi anh muốn ăn gì, Trương Liễm lắc lắc đầu.
Dì Trần muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ vẫn thấy nên nói rõ: “Buổi trưa Mịch Mịch và bố mẹ cô ấy qua đây…”
Trương Liễm nói: “Cháu biết rồi.”
Dì Trần không nói tiếp nữa.
Khi đi vào phòng rửa mặt, Trương Liễm thuận thế quét mắt nhìn cả phòng khách và phòng bếp, phong cách khôi phục lại như ban đầu, không có những vật điểm xuyết có màu nổi bật đó nữa.
Tương tự còn có mặt bàn bồn rửa tay, phòng ngủ.
Gần ba giờ sáng, Trương Liễm trong lúc nửa tỉnh nửa mơ vô thức đưa cánh tay ra, trong khoảnh khắc vồ phải không khí, anh giống như là choàng tỉnh từ trong ác mộng, hoàn toàn tỉnh tảo mở hai mắt ra.
Anh lật người, thay đổi tư thế, từ nằm nghiêng chuyển sang nằm thẳng.
Nhưng lại khó mà đi vào giấc ngủ.
Anh cầm lấy điện thoại ở bên gối cao, liếc nhìn thời gian, sau đó xuống giường, đi ra khỏi phòng.
Hàng lang như một đường hầm rỗng đen kịt, anh mở đèn tường màu cam lên, để nó chiếu sáng cả phòng ngủ chính đến một phạm vi nhỏ phòng ngủ phụ.
Cửa phòng ngủ phụ đóng chặt ở đó, từ khi trở về đến giờ anh chưa từng đi vào bên trong.
Bàn tay nắm trên tay cầm bằng gỗ óc chó một lúc lâu, Trương Liễm mới ấn xuống.
Trong phòng trống không.
Giống như chưa từng có người vào ở.
Trận cuồng phong qua đi, cuốn trôi tất cả những bông hoa trong vườn hoa.
Hoàn toàn sạch sẽ, yên lặng, tỉ mỉ, lại có một cảm giác hỗn độn vô hình, mắt thịt không thể nhìn thấy được.
Một số ít dấu vết được cô gái lưu lại trên bàn, đó chính là tất cả số quà anh tặng cho cô, thứ nào cũng sáng như mới, giống như vừa mới lấy ra từ trong hộp đựng.
Hộp nhẫn màu xanh đậm của HW được đặt bên cạnh hộp nhạc Pinocchio, Trương Liễm mở ra nhìn thử, lại đóng vào, đặt về chỗ cũ.
Lại quay về cầm lấy hộp nhạc, tìm được dây cót đằng sau nó, từng vòng từng vòng vặn đến mức chặt nhất, đặt lên trên bàn.
Trong không gian trống vắng cuối cùng cũng có thêm âm thanh, là tiếng nhạc vang lên đinh đang.
Trương Liễm ngồi lên mép giường, nhìn đồ trang trí bên trong lặp lại một động tác giống hệt nhau, diễn tấu một khúc nhạc hoàn chỉnh, mới tắt đèn ra khỏi phòng.
—
Gần mười ngày tiếp đó, Chu Mịch đều đang trợ giúp leader thực hiện hoạt động khởi động cho đồ ăn nhẹ Tết Đoan Ngọ của KFC, gọi điện gửi email chỉnh sửa tóm tắt làm báo cáo vắn tắt mở cuộc họp các loại liên hệ, bận đến nỗi quên ăn quên ngủ, điện thoại hai mươi bốn giờ đều không dám để yên lặng, đề phòng thành viên trong đội hay khách hàng đột nhiên cần tìm đến.
Bận rộn quả thực là thuốc tốt để chuyển rời nỗi đau.
Làm việc liên tục ở cường độ cao khiến cô gần như không có thời gian để buồn bã thương tâm, duy chỉ có vào đêm khuya tĩnh lặng, cô mới không kìm được nhấn vào tài khoản xã hội của Trương Liễm.
Thế nhưng không thăm dò được bất kỳ tin tức và tình hình gần đây nào của anh.
Vòng bạn bè của anh gần như không có tin mới, vài tin ít ỏi trong vòng nửa năm cũng đều liên quan đến công việc, không mang bất kỳ cảm xúc cá nhân hay đời sống riêng tư nào.
Avatar của anh cũng không đổi.
Mỗi lần nhìn thấy, cũng là một lần tự treo cổ rồi lại phục hồi chức năng đau đến tận tim.
Nhưng Chu Mịch không có cách nào ngăn cản bản thân, hành động dập khuôn mỗi đêm, đến thăm vòng bạn bè căn bản không hề thay đổi của anh.
Cô đổi hình nền bông quắn hoa kia về “toàn bộ chống đỡ bằng một ngụm tiên khí” màu hồng trước kia.
Trạng thái ở công ty trở về như lúc đầu khi mới đến Austar, căn bản không gặp được anh. Khi đi rót nước, cô sẽ giả vờ không có việc gì đi đường vòng hoặc tránh đi.
Cô giống như thật sự không còn liên quan gì đến anh nữa, khoảng cách vô cùng rõ ràng.
Có một ngày, cô nhìn thấy Trương Liễm từ xa.
Anh cùng CD đi qua khu của bộ phận khách hàng, hai người đang nói chuyện, có lẽ là đi đến bên sáng tạo ý tưởng có chuyện.
(Creative Director: Giám đốc sáng tạo.)
Lúc đó Chu Mịch đang mặt mày hớn hở nói chuyện với Đào Tử Y ở đối diện.
Người đàn ông cứ xông vào tầm mắt cô mà không có chuẩn bị gì. Trời trở nóng, anh thay một chiếc áo dệt kim ngắn tay rộng rãi giản dị, màu lam nhạt đến nỗi làm người ta lóa mắt, bên trên có chi tiết đường gân. Nhìn anh nhẹ nhàng khoan khoái mà nhã nhặn lịch sự, giống như mặt biển lấp lánh.
Cũng may mà lực chú ý của Đào Tử Y hoàn toàn đặt trên người anh, nụ cười thu lại quá nhanh của cô mới không bị phát hiện.
Chu Mịch dính lại lên lưng ghế, có hơi hồn bay phách lạc khẩy ngón tay một lúc, mới bắt đầu gõ bàn phím lạch cạch.
—
Giữa tháng sáu, Chu Mịch xin nghỉ về trường một chuyến, tham gia bữa cơm tốt nghiệp mà giáo sư hướng dẫn mời.
Tuân Phùng Tri vừa nhìn thấy cô đã lộ ra vẻ mặt đau lòng và dịu dàng, cho dù không lâu trước đó bà đã tận lực nói lời cảm khái và xin lỗi với cô, với bố mẹ cô ở trong điện thoại.
Ánh mắt quan tâm của bà giống như đang nhìn con mình: “Chu Mịch, có phải em gầy đi rồi không?”
Chu Mịch nhìn vào con ngươi màu nâu của bà, cười cười: “Đâu có ạ, có lẽ là mặc ít áo quá thôi.”
Tuân Phùng Tri không nói thêm nữa.
Khung cảnh những học sinh hả hê ăn uống linh đình được Tuân Phùng Tri quay lại trong một video mười giây, chia sẻ lên vòng bạn bè của mình.
Trương Liễm xem đi xem lại rất nhiều lượt.
Cả bàn đứng dậy cụng ly, đồng thanh hô lên chúc mừng “Tiền đồ như gấm, gặp nhau trên đỉnh cuộc đời….”, Chu Mịch chợt xuất hiện ở trong đó, nụ cười trên mặt sạch sẽ tươi đẹp, vô lo vô nghĩ.
Ngày hôm sau khi đến công ty, cả một buổi sáng anh khó mà tập trung được.
Tác dụng chậm giống như hậu tri hậu giác bị trộm mất một bộ phận trên cơ thể, mà đến giờ anh mới phản ứng lại.
Khoảnh khắc ấy, anh vô cùng cấp thiết muốn gặp được Chu Mịch, muốn gặp cô ở khoảng cách gần, bản thân cô bằng máu bằng thịt, muốn nhìn thấy dáng vẻ cô của bây giờ ngay trước mặt.
Gặp một lần là được.
Là có thể làm giảm bớt nỗi lo và cảm giác thiếu khuyết đột nhiên xuất hiện, gần như làm anh bó tay không có biện pháp chống đỡ.
Mượn cớ đi đến bộ phận khách hàng một chuyến, ghế ngồi của Chu Mịch trống không, mà cái cốc trên bàn cô đã biến thành một chiếc màu trắng thuần.
Trương Liễm hít vào một hơi thật sâu.
Sau khi trở về phòng làm việc, anh nói bóng nói gió hỏi trên Wechat về tiến độ và chi tiết của hạng mục KFC, mới biết được mấy ngày nay bọn họ đều phải đi đến cửa hàng pop-up offline chủ đề Tết Đoan Ngọ.
Trương Liễm lập tức rời khỏi công ty, về nhà một chuyến, lấy hai chiếc nhẫn Chu Mịch tặng anh từ trong két sắt ra, lại lái xe đến con đường có cửa hàng pop-up.
Anh chưa bao giờ từng lái trên con đường này với tốc độ như vậy.
Porsche màu đen không trắng trợn dừng ở đối diện con đường, mà chọn vị trí đằng sau một tấm biển hiệu, có thể che chắn được một phần.
Dựa vào lưng ghế, Trương Liễm cúi đầu nhấn vào Wechat của Chu Mịch, không hề do dự gửi tin nhắn cho cô: [Đang ở đâu, có tiện gặp một chút không?]
Ngồi nhìn cách trang trí cửa hàng mang đầy hơi thở ngày lễ một lúc, đối phương mới trả lời: [Có chuyện gì?]
Trương Liễm mất một lúc lâu để chọn lọc từ ngữ: [Nhẫn còn ở chỗ anh, em đến lấy hay anh đưa cho em?]
Bên kia trả lời nhanh đến không ngờ: [Không cần đâu, anh cứ vứt đi.]
Cho dù sớm đã đoán được là câu trả lời tương tự như vậy, nhưng vẫn có cảm giác đau phảng phất bắt đầu ăn mòn trái tim anh, làm anh cảm thấy chỉ hít thở thôi cũng tốn sức lực.
Trương Liễm ném điện thoại vào hộp đựng đồ trên xe, quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một cái nhìn như vậy, anh không rời mắt đi nữa.
Không biết từ lúc nào, Chu Mịch đã đi ra, cô mặc một chiếc váy trượt, màu sắc tươi tắn rực rỡ, giống như bông hoa dưới nét vẽ của Monet. Quý Tiết đi bên cạnh cô, hai người mỗi người cầm một que kem. Người đàn ông nghiêng đầu qua nói gì đó với cô, cô đột nhiên lộ ra nụ cười xán lạn như ánh mặt trời, lại vội vàng che miệng, bả vai nhỏ nhắn hơi nhún nhún.
Hai người đều đứng trong bóng râm, gương mặt sáng rõ, là bức tranh chỉ được miêu tả trong những tập thơ.
Tuy rằng chói mắt, nhưng không kém phần đẹp đẽ.
Suy nghĩ cuồn cuộn trong đầu Trương Liễm dừng lại trong khoảnh khắc.
Giống như độc giả đọc đến chương cuối quyển sách, người xem xem đến tập cuối bộ phim, khán giả đi đến tận cùng hành lang triển lãm tranh, anh bất giác mỉm cười theo cô.
Một lúc sau, anh thu ánh mắt lại, lái xe rời đi.