Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

chương 50: sét đánh cẩu tứ mao

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

~ Cậu có thể nói lại nguyên vẹn chuyện này với Augustine ~

Thẳng thắn mà nói, người theo đuổi Dạ Phong Vũ cũng không tính là ít, đừng nói là mấy trăm bông hồng, ngay cả biệt thự trên núi cũng sẽ có người nguyện ý tặng, nhưng……… vì cái gì lại cố tình chọn thời điểm này a! Còn không chịu tiết lộ Lí tổng là ai nữa?!

Trình Hạ mặt ủ mày chau, chắp tay sau mông đi lòng vòng quanh phòng.

“Cậu như bị trúng tà vậy.” Phillip nghi hoặc vạn phần, “Rốt cuộc là điện thoại của ai?”

Trình Hạ nhón chân nhìn phòng ngủ, cửa phòng đóng chặt, không cần nghĩ cũng biết bên trong đang có chuyện gì.

“Cậu muốn làm gì?” Phillip lại cần cù hỏi.

“Anh cảm thấy nếu bây giờ tôi gọi cho anh họ một cuộc điện thoại, sẽ có hậu quả gì?” Trình Hạ dùng ánh mắt tràn ngập hy vọng nhìn anh.

Phillip trả lời: “Không có hậu quả gì, bởi vì cơ bản là không ai nhận.”

Biết đâu Augustine tiên sinh đang tắm, anh họ đang ngồi xem điện thoại một mình thì sao! Ôm ấp loại kỳ vọng tốt đẹp này, Chuột chũi nhỏ thử ghé vào cửa nghe ngóng.

“Ư… nữa…” Tiếng thở dốc của Dạ Phong Vũ vô cùng dồn dập.

Trình Hạ lập tức hóa máy hơi nước, quay lưng đỏ mặt nghiến răng chạy như điên xuống lầu, này này này này thật sự rất là dâm loạn a!

“Còn muốn nữa?” Augustine ghé vào tai cậu cười khẽ, cúi đầu hôn hôn, “Bây giờ dáng vẻ của em rất đáng yêu.”

Dạ Phong Vũ cắn môi dưới, thành thật bày ra tư thế mời gọi.

“Anh rất muốn tiếp tục, nhưng sáng mai em còn phải phỏng vấn.” Ngón tay cái Augustine cọ cọ hai má, “Không thể quá sức.”

“Hạ Hạ nói với anh?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Anh cũng là một trong các cổ đông của Truyền thông Đông Hoàn.” Augustine sửa lại tóc mái cho cậu, “Muốn có lịch trình của em cũng không khó.”

“Em muốn khiến anh phát điên.” Dạ Phong Vũ nhìn vào mắt anh.

“Nhưng anh lại muốn vì em học cách kiềm chế.” Augustine cầm tay cậu, đặt bên môi nhẹ nhàng hôn một cái: “Cho nên bây giờ đi tắm nhé?”

Dạ Phong Vũ hơi ngẩn người, sau đó nhìn anh cười: “Ừ.”

Tuy rằng đã sắp tới mùa hè, nhưng ban đêm vẫn rất lạnh, hai người ôm nhau vừa đủ ấm.

“Ngủ ngon.” Augustine nhè nhẹ vỗ lưng.

“Chờ một chút.” Dạ Phong Vũ tựa vào ngực anh, “Anh còn chưa nói cho em biết, vì sao hôm trước đột nhiên gọi điện thoại về nhà em.”

“Bởi vì lúc tụ họp gia đình lần đó, Kate phu nhân rất quan tâm anh.” Augustine trả lời, “Mà cách đây không lâu, phía Nam nước Pháp đã gặp mưa bão.”

“Hai chuyện này liên quan gì? Nhà em ở phía Tây Bắc.” Dạ Phong Vũ nhéo cằm anh.

Mặt Augustine cứng đờ.

“Thật sự chỉ vì lí do này?” Dạ Phong Vũ lại hỏi một lần.

“Phillip nói với anh, phải biết quan tâm tới gia đình em.” Mặt Augustine không chút thay đổi. Nhưng muốn quan tâm luôn cần lí do, vì thế Phillip tốn gần hai tiếng đồng hồ lăn lộn trên mạng, mới tìm được một tin tức miễn cưỡng có thể viện cớ — dù sao phía Nam nước Pháp thì cũng là một phần của nước Pháp, có thể dùng làm lí do gọi điện.

Nhưng thực tế hiệu quả cuộc nói chuyện này cũng không thể tốt được, bởi vì người nghe máy không phải là Kate phu nhân, mà là đức lang quân của bà.

“Ý cậu là muốn hỏi, cuộc sống của chúng tôi có bị mưa ở Montpellier ảnh hưởng không?” Leon tiên sinh ù ù cạc cạc nhìn điện thoại.

“Vâng.” Augustine cởi một cái cúc áo sơ mi, cảm thấy hơi hơi…. khẩn trương.

“Nhưng đây là Normandy.” Giọng Leon tiên sinh tràn ngập nghi hoặc.

“Ai đấy?” Kate phu nhân ở bên cạnh hỏi.

“Có người nhận là bạn Frank.” Leon tiên sinh đưa ống nghe cho bà, dặn dò, “Nhưng nghe có vẻ như là lừa đảo, không được nhận lời bất cứ cái gì liên quan đến tiền bạc đầu tư đó.”

Augustine: “….”

“Sau đó lúc cúp máy, bọn họ đã cai nhau suốt cả mười phút.” Dạ Phong Vũ lười biếng cười.

“Hắn thật sự là Augustine?!” Leon tiên sinh giơ tay, hai mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.

“Lần sau đừng có phán đoán linh tinh ngu ngốc nữa.” Kate phu nhân tràn ngập khinh bỉ.

“Quỷ à, sao có thể trách anh được!” Leon tiên sinh cao giọng, “Truyền thông chỉ nói hắn là quỷ hút máu, chứ không có nói hắn dốt địa lý.”

“Anh không muốn mang phiền phức đến cho gia đình em.” Augustine bất đắc dĩ xoa huyệt thái dương.

“Đương nhiên không phải là phiền phức.” Dạ Phong Vũ, “Đối với bọn họ mà nói, cãi nhau chính là chút tình thú nho nhỏ trong cuộc sống, nếu anh đồng ý tham gia lần họp mặt gia đình tiếp theo——“

“Đương nhiên là anh đồng ý.” Augustine ngắt lời cậu.

Dạ Phong Vũ cười: “Ừ, ba em rất mong được gặp anh.”

Nếu không có cách nào gọi anh họ ra, Trình Hạ đành phải lựa chọn kể chuyện này với Phillip, còn hỏi: “Anh có biện pháp gì không?”

Phillip chậm rãi vuốt cằm.

Lúc này không phải lúc tạo dáng a! Trình Hạ rất muốn lắc cho anh ta tỉnh lại.

“Có người theo đuổi là chuyện tốt.” Phillip vỗ vỗ vai cậu, “Tôi hoàn toàn không nghĩ ra, sao cậu lại phải sốt ruột vì chuyện này, trước đây chị dâu chắc chắn đã nhận được quá nhiều lời tỏ tình.”

“Nhưng giờ Augustine tiên sinh đang ở đây.” Trình Hạ giơ một ngón tay chỉ vào phòng ngủ.

“Nhưng bọn họ cũng chưa công khai quan hệ, cho nên xác thực mà nói, chuyện này không liên quan gì đến Augustine.” Phillip trả lời.

“Nói thì nói như vậy.” Trình Hạ nói, “Nhưng anh chắc chắn Augustine tiên sinh sẽ không vì vậy mà tức giận?”

Phillip chém đinh chặt sắt: “Anh ấy nhất định sẽ.”

Trình Hạ: “……..”

Vậy vì sao anh còn không nghĩ cách ngăn cản chứ.

“Nhưng tình yêu ngẫu nhiên cũng cần một chút xúc tác.” Ánh mắt Phillip thâm trầm.

Về phần vị Lý tiên sinh xui xẻo, bí ẩn, khuyên không được kia, thật sự chỉ có thể….. rất xin lỗi.

Đồng bọn từ chối đứng cùng hàng ngũ, Trình Hạ chỉ còn cách gọi điện cho Lương Hạo.

“Bây giờ là ba giờ sáng.” Người đại diện nhấc người khỏi giường, “Đừng có nói với tôi là Frank xảy ra chuyện.”

“Có một vị Lí tổng, anh biết không?” Trình Hạ hỏi, “Sáng mai hắn muốn đưa chín trăm bông hoa hồng xanh đến khách sạn.”

“Tặng Frank?” Lương Hạo nhíu mày, “Tên đầy đủ của vị Lí tổng kia là gì?”

“Không biết.” Trình Hạ trả lời, “Nhân viên vườn hoa từ chối tiết lộ, chỉ nói hắn có tiền có quyền đắc tội không nổi.”

“Không phải là Lí tổng Tập đoàn Bạch Giang Lí Minh Thái chứ?” Lương Hạo nói, “Trong bữa tiệc đêm nay của chị Tống có hắn, cũng là hắn chỉ đích danh muốn Frank tham gia.”

“Vậy chắc đúng rồi.” Trình Hạ nói, “Có cách gì ngăn lại không?”

“Frank nói sao?” Lương Hạo hỏi.

Trình Hạ ngập ngừng: “Anh họ không biết chuyện này.”

“Vì sao không nói cho cậu ấy biết?” Lương Hạo nghi hoặc.

Trình Hạ bình tĩnh nói: “Bởi vì anh ấy ngủ rồi.”

“Đại gia theo đuổi nữ nghệ sĩ thì không lạ, nhưng với nam nghệ sĩ thì không chắc, nếu để lộ tin tức, rất dễ dàng bị người ta công kích là nhằm quảng bá phim mới, huống chi sáng mai còn có một buổi họp báo.” Lương Hạo lắc đầu “Tôi sẽ gọi cho Frank.”

“Từ từ!” Trình Hạ lấp tức cao giọng.

Hộp kem trên tay Phillip suýt thì bị rơi xuống đất.

“Sao vậy?” Lương Hạo cũng bị dọa sợ.

“Anh họ đang…. ốm?” Trình Hạ lấy cớ.

“Đang ốm? Mấy tiếng trước tôi còn nói chuyện với cậu ấy.” Lương Hạo nói.

Trình Hạ nghiêm túc nói: “Bệnh đến như núi đổ.”

“Ốm cũng không được, đã vào nghề này thì ít nhiều cũng phải chịu vất vả.” Lương Hạo thở dài, “Nghiêm tổng nói, cho dù quyết định việc gì, cũng phải hỏi ý kiến Frank trước, việc này có thể lớn cũng có thể nhỏ, cậu nên gọi cậu ấy dậy nhận điện thoại của tôi đi, tôi mới có thể quyết định được tiếp theo nên làm gì.”

Vậy không được a! Trình Hạ hai mắt đẫm lệ, dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía đối diện.

Phillip giơ hai tay lên, thể hiện mình lực bất tòng tâm.

“Vậy tôi đi xem anh họ đã.” Trình Hạ đành phải tạm lấy cớ, “Sau đó… gọi lại cho anh.”

“Nhanh đi.” Bị lăn qua lăn lại như vậy, Lương Hạo hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, cúp máy xong liền lên mạng, tìm thông tin liên quan đến Lí Minh Thái của tập đoàn Bạch Giang. Bốn mươi tuổi, độc thân đã li dị, không có con, xem như nửa người của giới giải trí, có điều cũng chưa từng có scandal với sao nữ, cũng không biết là vì nguyên nhân gì, lại đột nhiên có hứng thú với Dạ Phong Vũ.

“Anh cảm thấy bọn họ bây giờ…… việc kia, đã xong chưa?” Trình Hạ e dè hỏi.

“Tôi cảm thấy chưa.” Phillip lắc đầu.

“Nhưng trong phòng rất yên tĩnh.” Trình Hạ nhấn mạnh.

Phillip trả lời: “Chắc là nghỉ giữa hiệp.”

Trình Hạ: “………”

“Tin tôi đi, đây không phải là chuyện gì lớn.” Phillip ôm vai cậu, “Cho dù đối phương có mục đích gì, có Augustine ở đây, nhất định sẽ không gây chuyện được.”

“Chín trăm bông hồng xanh, dưới ngòi bút truyền thông không biết sẽ thành cái dạng gì.” Trình Hạ nói, “Huống hồ lúc tối anh họ còn cùng hắn tham dự một bữa tiệc…….. Anh đang cười cái gì?”

“Tôi đang nghĩ đến dáng vẻ Augustine khi ghen.” Phillip nhìn có vẻ rất vui, chỉ thiếu ngửa mặt lên trời cười to.

Trình Hạ mất hết hy vọng, một lần nữa xác nhận đây là tên đồng đội như heo.

Thấy trời đã gần sáng, đã đi vào ngõ cụt rồi, Trình Hạ đành phải trực tiếp gọi điện cho……. Nghiêm Khải.

Thật sự là phi thường phi thường đại nghịch bất đạo.

“Còn có chuyện này?” Nghiêm Khải buồn cười, “Vì sao không trực tiếp gọi cho Augustine?”

Bởi vì anh ấy đang ngủ cùng anh họ. Trình Hạ thầm trả lời, tràn ngập huyết lệ.

“OK, tôi sẽ áp chuyện này xuống.” Nghiêm Khải rất thoải mái nhận lời ——– tuy rằng anh cũng rất muốn nhìn thấy Augustine phát điên, nhưng phim của Dạ Phong Vũ đã sắp quay xong, thời điểm này mà phát sinh kiểu tin tức này, tóm lại vẫn không phải chuyện tốt.

Trình Hạ lập tức thở phào nhẹ nhõm, trên đời này vẫn là Boss tốt!

Phillip thì lại là vạn lần thất vọng, cảm thấy chính mình giống như vừa bỏ lỡ một trò hay.

Buổi họp báo ngày hôm sau giống như phỏng vấn bình thường, nhằm hâm nóng bộ phim sắp đóng máy kia, địa điểm là ở ngay phòng tiệc đối diện khách sạn. Tới gần thời gian phỏng vấn, các nhóm phóng viên truyền thông túm tụm vào bắt đầu bàn tán, Cẩu Tứ Mao nhìn thấy vậy thì rất khẩn trương, sợ sẽ bị người ta cướp mất tin đầu.

Mười phút sau, Trình Hạ tới phòng họp báo trước, nói Dạ Phong Vũ bị cảm nên phải nghỉ nửa tiếng, mời mọi người uống chén trà nghỉ ngơi trước đã.

Bình thường Dạ Phong Vũ ở trong giới rất có duyên, phóng viên đương nhiên không có vì chuyện này mà tức giận, chờ nửa giờ cũng không có việc gì, chỉ là trong phòng này nhiệt độ điều hòa hơi cao, vì thế tập thể kéo nhau xuống dưới lầu hóng gió nói chuyện phiếm, tiện thể chờ chính chủ đến.

Một chiếc xe tải nhỏ đừng ở bên đường, hai nhân viên đang cẩn thận nâng hoa xuống. Chín trăm bông hồng xanh gây động tĩnh rất lớn, rất khó không thu hút người khác chú ý, huống chi là phóng viên có radar trời sinh sắc bén. Tuy rằng khách sạn này cơ sở không phải quá tốt, nhưng nằm trong khuôn viên của phim trường, ở đây thì tám chín phần mười đều là người trong giới, cho dù là chỉ là sao nhỏ, nhiều hoa hồng như vậy cũng đủ viết nên một scandal rồi, cho nên một đám phóng viên tự nhiên xúm vào, muốn tìm hiểu tin tức thêm một chút.

Cẩu Tứ Mao không cam lòng bị rớt lại, cũng hấp tấp ôm camera chạy tới.

“Lại không gửi nữa?” Nhân viên cửa hàng bán hoa cầm điện thoại, ngồi trong khoang lái trợn mắt, “Nhưng chúng tôi đã tới cửa khách sạn rồi a……. Trả tiền rôi? Vậy được…… Có cần mang hoa về không? À, vứt đi a…… Được được được, cam đoan giữ bí mật, vậy a.”

“Hoa này là tặng cho ai a?” Phóng viên “Mỗi ngày một chuyện của sao” đưa cho một nhân viên một điếu thuốc lá, lôi kéo làm quen.

Cẩu Tứ Mao khẩn trương vô cùng, mạnh mẽ nuốt nước bọt.

“Vậy phải hỏi ông chủ.” Nhân viên chỉ vào khoang lái, “Chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm vận chuyển đồ xuống khỏi xe thôi.”

Người ở cửa hàng hoa mở cửa xe nhảy xuống, gọi nhân viên về.

“Anh bạn, nói xem hoa này là tặng cho ai vậy?” Cẩu Tứ Mao tươi cười nhanh chân chặn lên trước, tay phải khẩn trương chạm vào nút di dộng —– tin tức đã viết xong, chỉ chờ ấn nút gửi đi!

“Tặng cho cậu đó.” Nhân viên cửa hàng hoa rất thoái mái, nhét tờ giấy ký nhận vào ngực hắn.

“A?” Cẩu Tứ Mao mở lớn miệng.

“Đi đi đi, trở về.” Nhân viên cửa hàng hoa lớn giọng gọi.

Xe tải nhỏ ầm ấm chạy đi, để lại Cẩu Tứ Mao một mình hỗn độn trong gió.

Vì sao lại có chuyện này.

“Anh đã làm hỏng trò vui.” Phillip oán giận.

“Ai nói thế.” Nghiêm Khải lơ đễnh, “Cậu hoàn toàn có thể đem toàn bộ chuyện này nói lại cho Augustine.”

“Thật sao?” Trên đầu Phillip sáng lên một cái bóng đèn.

“Đương nhiên.” Nghiêm Khải nhếch nhếch khóe miệng, “Đối với việc có thể khích cậu ta, từ trước đến nay anh luôn rất vui vẻ mà làm.”

“Em nên dậy.” Trên giường lớn ấm áp, giọng Augustine rất ôn nhu.

“Cho nên anh định khi nào thì thả em ra?” Dạ Phong Vũ cắn cắn cái cằm anh.

Augustine lại nhéo một cái lên vòng eo dẻo dai kia, rồi mới lưu luyến buông tay.

Dạ Phong Vũ đứng lên, đi chân trần trên thảm vào nhà tắm. Nhìn thấy cơ thể cậu gần như lộ ra trọn vẹn, Augustine lại không hề nghi ngờ gì mà…… có phản ứng.

“Buông thả không phải thói quen tốt.” Dạ Phong Vũ tựa vào cửa đánh răng.

“Đến đây.” Augustine vẫy tay.

“Không.” Dạ Phong Vũ lắc đầu.

Augustine như cười như không nhìn cậu.

Dạ Phong Vũ xoay người rửa mặt, mông vểnh mà gợi cảm.

Bụng Augustine nóng lên.

“Không được vào đây.” Giọng Dạ Phong Vũ lười biếng.

“Trên thế giới này, không ai có thể ra lệnh cho anh.” Augustine nhìn cậu.

“Không, cho, phép, đến.” Dạ Phong Vũ mở vòi hoa sen, cởi chiếc quần lót duy nhất xuống, cắn môi dưới khiêu khích anh, “Nếu không em sẽ đóng cửa rồi mới tắm.”

Augustine: “………”

Hửm?

~~

Augustine tiên sinh lật mặt nhanh hơn lật sách, câu trước còn “Nhưng anh lại muốn vì em học cách kiềm chế.”, câu sau đã thành “Đến đây”. Khinh bỉ

Truyện Chữ Hay