Truy Tìm Ký Ức

chương 70: vì anh mà đến

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch: Greenrosetq

NXB Văn Học

6 giờ 00 phút sáng. Thời tiết giá lạnh, Tô Miên kéo cổ áo, cùng mọi người dán mắt vào mấy chục màn hình giám sát trước mặt.

Hôm nay là ngày hẹn của tổ chức sát thủ. Bọn họ đang theo dõi tình hình hiện tại của các trang web chia sẻ video trực tuyến lớn và camera giám sát ở những địa điểm đông người qua lại.

Đây mới chỉ là một bộ phận. Ở gian ngoài, hơn mười điều tra viên đang theo dõi tình hình tại những đoạn đường khác. Vào thời khắc này có hàng trăm cảnh sát đang tuần tra ở khắp mọi nơi trong thành phố.

Sự chờ đợi đúng là thử thách lòng kiên nhẫn. Tô Miên theo dõi một lúc, mắt hoa hết cả lên. Cô quay sang Hàn Trầm, vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh, nhìn chăm chú vào màn hình. Anh luôn có một sự nhẫn nại hơn người. Tô Miên không nhịn được, nảy ra ý định trêu chọc anh. Nhân lúc mọi người không để ý, cô liền thò ngón tay út, gãi gãi vào mu bàn tay bạn trai. Hàn Trầm liền nắm lấy tay cô, Tô Miên mỉm cười, lại nhìn lên màn hình, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Trong khi hai người trêu đùa, các thành viên khác cũng tìm cách giúp bản thân tỉnh táo. Mặt Lạnh châm một điếu thuốc, Lải Nhải ghé sát xin lửa. Hai người từ từ nhả khói, sắc mặt trở nên thư thái. Châu Tiểu Triện lấy ra lọ kẹo cao su, bỏ một viên vào miệng, thở dài một hơi.

Trong phòng nhanh chóng tràn ngập mùi thuốc lá, chính là thuốc lá cao cấp mà Hàn Trầm đem cho Lải Nhải. Tô Miên hít hít ngửi ngửi, cảm thấy mùi thơm này tràn ngập lá phổi, lên đến cổ họng. Cô nuốt nước bọt, vô thức quay sang nhìn Hàn Trầm, phát hiện yết hầu anh chuyển động. Hừm, anh cũng lên cơn thèm thuốc rồi!

Tô Miên lập tức quên mất mình cũng đang thèm chết đi được, trừng mắt với hai người đàn ông, “Các anh hút thuốc thì lùi lại phía sau một chút, chẳng tự giác gì cả.”

Cô vừa dứt lời, khóe miệng Hàn Trần hơi nhếch lên. Lải Nhải và Mặt Lạnh đưa mắt nhìn nhau rồi đẩy ghế ngồi về phía sau. Lải Nhải cười cười, “Tiểu Bạch, em cứ nói thẳng ra là muốn làm một điếu đi! Lão Đại ở đây, dù em thèm đến mấy, chúng tôi cũng không cho em”. Vừa là thói quen, cũng là vấn đề an toàn, bọn họ tiếp tục gọi cô là “Tiểu Bạch”.

Tô Miên không thèm để ý đến anh ta, quay người lấy hộp kẹo cao su trong tay Châu Tiểu Triện. Châu Tiểu Triện liền đòi lại, “Em chỉ còn lại mấy viên để chống đỡ căng thẳng trong ngày hôm nay. Chị tự mua đi!”

Tô Miên tự nhiên mở nắp, ăn một viên rồi đưa một viên lên miệng Hàn Trầm. Anh lại nhai, lại nói: “Cho anh một viên nữa.” Tô Miên lập tức đưa cho anh rồi ném trả cho Châu Tiểu Triện.

Châu Tiểu Triện phẫn nộ: “Hai người đúng là kẻ cướp!”

Lải Nhải phụ họa: “Đúng thế! Bá đạo quá cơ!”

Mọi người đều bật cười, bầu không khí có chút nhẹ nhõm không ít.

6 giờ 30 phút. Các trang web chia sẻ video trực tuyến vẫn không có động thái bất thường. Trong màn hình các camera giám sát ở những nơi trọng điểm vẫn đông người đi lại. Sau khi hút hết điếu thuốc, Lải Nhải liền di chuyển ghế ngồi về phía Hàn Trầm và Tô Miên, hỏi nhỏ: “Hai người thử đoán xem, lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì?”

Hàn Trầm và Tô Miên đã từng thảo luận về vấn đề này, đi giải thích: “Cả ba tên sẽ xuất hiện. Vì trong lá thư, chúng nói” chúng tôi “, có nghĩa là chúng sẽ ra mặt. Tuy nhiên, hiện tại vẫn chưa biết chúng sẽ liên kết một vụ án hay ba vụ án khác nhau. Tuy nhiên, tôi nghiêng về vế sau hơn. Vì bất kể từ hành vi mạo hiểm mang thư đến nhà của A, hay là hành vi ra tối hậu thư thách thức của tên thứ hai, đều cho thấy chúng là người rất thích thể hiện bản thân. Vì vậy, tôi tin chúng thích phong cách gây án độc lập, để bộc lộ cá tính rõ ràng hơn”.

Lải Nhải gật đầu. Châu Tiểu Triện quay sang hỏi: “Tiểu Bạch, tại sao chỉ có ba người? Tên thứ tư sẽ không xuất hiện sao?”

Tô Miên lắc đầu: “Tôi nghĩ là không. Trong vụ án năm năm trước, tên thứ tư không để lại bất cứ hành vi gây án và chứng cứ nào. Tôi đoán người này hoặc là thủ lĩnh, hoặc là đóng vai trò khác trong tổ chức. Hắn không trực tiếp gây án. Vì vậy lần này, hắn cũng sẽ không xuất hiện trước mắt chúng ta”.

“Đây là đâu vậy?” Hàn Trầm đột nhiên mở miệng, cắt ngang cuộc thảo luận của họ. Vừa nói, anh vừa giơ tay chỉ vào một màn hình.

Mọi người đều dõi theo hướng tay anh. Đó là hình ảnh phát triển một kênh địa phương của thành phố Lam. Màn hình xuất hiện bể nước cực lớn. Trong bể, đàn cá lớn nhỏ bơi lội tung tăng. Có mấy cô gái trẻ, trên người mặc bộ bikini đuôi cá đang nổi trên mặt nước tán gẫu. Phía trên bể là một số dụng cụ thể hình, khán giá đang đi vào từ hai bên cánh gà.

Châu Tiểu Triện giở tư liệu: “Đây là chương trình có tên Vượt qua thử thách đại dương phát sóng trực tiếp trên kênh Đời Sống, thật ra là mời các ông bà già đi tập thể dục tham gia hoạt động vào mỗi buổi sáng. Địa điểm thu hình là ở công viên Hải dương. Chắc bên đó muốn thu hút sự chu ý nên mới đồng ý cho quay chương trình”.

Lải Nhải: “Chậc chậc... Thời buổi này, chương trình của ông bà già còn đã mắt như vậy, người cá bikini cơ đấy.”

Tô Miên tiếp lời: “Cũng hết cách! Vì khán giả nam các anh thích xem”.

Đúng lúc này, Hàn Trầm đột ngột đứng dậy, tiến lại gần màn hình: “Tiểu Triện! Tua lại một đoạn”.

Mọi người cũng đứng lên, cùng anh theo dõi màn hình. Châu Tiểu Triện lập tức điều chỉnh đoạn băng.

“Dừng lại!” Hàn Trầm nói. Anh ngẩng đầu, ánh mắt đặc biệt chăm chú. Mọi người nhìn chằm chằm màn hình đang đặc tả bể nước ở cự ly gần.

Tấm kính bóng loáng, mặt nước dập dềnh, năm “người cá” đang nổi lên trên. Vì chưa đến giờ biểu diễn nên họ cười nói rất vui vẻ. Bên trên bể nước là nóc hình vòng cung bằng kính trong suốt. Ánh mặt trời chiếu vào, tạo thành tia màu vàng óng ánh trên mặt nước.

Mọi người quan sát một lúc nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường, thế là tất cả quay sang Hàn Trầm. Mặt Lạnh hỏi: “Lão Đại, có vấn đề gì sao?”

Hàn Trầm chau mày: “Phóng to lên!”

Châu Tiểu Triện lập tức điều khiển máy tính. Sóng nước, đường nét thân thể của các cô “người cá” đều được phóng to và kéo lại gần trong giây lát.

“Tiếp tục phóng to!”

Châu Tiểu Triện lắc đầu: “Đây là hình ảnh phát triển trên truyền hình, phóng to nữa sẽ không rõ”.

Tô Miên liền túm lấy cánh tay anh: “Anh nhìn thấy gì thế?”

Hàn Trầm chau mày. Vừa rồi, không biết do hoa mắt hay do ánh sáng, dường như anh nhìn thấy thứ gì đó trong bể nước. Vì góc độ và độ phân giải có giới hạn nên anh không thể kết luận là ảo giác hay thực sự có vấn đề.

Nhưng là một người cảnh sát hình sự, anh biết rất rõ lúc nào nên tin vào trực giác của mình. Công viên Hải dương cách nội thành ít nhất một tiếng đồng hồ lái xe, tổ Khiên Đen mà đi bây giờ, chắc chắn không kịp. Hàn Trầm lên tiếng: “Mặt Lạnh, hãy thông báo cho chi cục, cho người qua đó kiểm tra kĩ càng”.

Mặt Lạnh lập tức gọi điện thoại. Tiết mục truyền hình đang tiếp tục, mấy thành viên lại ngồi về vị trí. Vì chuyện vừa nãy nên bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.

Tô Miên ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường. Bây giờ là 6 giờ 45 phút, còn cách thời gian đã hẹn hai mươi phút nữa. Khi quay sang Hàn Trầm, cô phát hiện anh vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình như cũ. Hồi nãy, Tô Miên thật sự chẳng nhận ra điều gì, nhưng mấy cô “người cá” đúng là vừa xinh đẹp vừa gợi cảm. Thấy anh vẫn dán mắt vào họ, cô liền ghé sát, hỏi nhỏ: “Thân hình người cá có đẹp không anh?”

Hàn Trầm cất giọng lãnh đạm: “Chuyện này cũng ghen à? Em đúng là không có tiền đồ”.

Tô Miên: “... Việc gì em phải có tiền đồ?”

Thời gian mỗi giây phút lại tiếp tục trôi qua. Tô Miên liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là 6 giờ 55 phút. Vô số màn hình giám sát vẫn không có dấu hiệu bất ổn nào. Quảng trường, đường cao tốc, bến xe, các trang web chia sẻ video trực tuyến, các diễn đàn mạng... Vẫn hoạt động bình thường, không có dấu hiệu xảy ra biến cố.

Lúc này, Mặt Lạnh quay về chỗ ngồi: “Người của chi cục đã xuất phát, họ sẽ đến công viên Hải dương ngay”.

Hàn Trầm gật đầu.

Mọi người nhìn lên màn hình đó. Kênh Đời Sống vẫn tiếp tục phát chương trình. Năm “người cá” lượn lờ, thân thể lắc lư, người chủ trì đang phát biểu. Ở phía dưới, các ông bà già vui vẻ theo dõi chương trình.

6 giờ 57 phút. Chỉ còn mười phút nữa là đến thời gian đã hẹn.

“Có chuyện rồi”. Châu Tiểu Triện ngồi ở một góc đột nhiên hét lớn.

Sợi dây của mỗi người đang căng như dây đàn, nghe cậu ta thông báo, tất cả đều giật mình. Đó là quảng đường phía trước một trung tâm thương mại. Mấy con đường xung quanh nườm nượp xe cộ, trên quảng trường cũng rất đông người đi qua đi lại. Lúc này, ở một góc xuất hiện một đám đông, cũng hai mươi đến ba mươi người. Có nhiều người qua đường cũng bị thu hút, dừng bước theo dõi.

Vì đông người túm tụm nên các thành viên tổ Khiên Đen không nhìn rõ bên trong, nhưng vẫn không có ít người cười nhạo, thậm chí lôi điện thoại ra chụp. Đây là khu vực giám sát trọng điểm nên rất nhanh đã có ba công an khu vực chạy đến.

“Xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?” Lải Nhải lẩm bẩm.

“Lẽ nào là án mạng?” Châu Tiểu Triện chau mày, “Nhưng cũng không đúng. Vẻ mặt của họ đâu phải như vậy.”

Tô Miên nhìn chằm chằm màn hình.

“Tiểu Triện! Cậu hãy nghĩ cách kiếm hình ảnh gần hơn!” Hàn Trầm ra chỉ thị: “Mặt Lạnh! Liên lạc đi!”

Châu Tiểu Triện cắm cúi dò tìm trước máy tính. Mặt Lạnh bấm điện thoại đối chiếu danh sách liên lạc, rồi gọi cho một công an khu vực có mặt ở hiện trường.

7 giờ 00 phút sáng. Tô Miên mở to mắt còn Hàn Trầm cũng nghiêm mặt, đám đông trên màn hình cũng bất thình lình chứng kiến sự việc đáng sợ, tất cả đều tản ra, chạy về đằng sau, sắc mặt vô cùng kinh hãi.

“Được rồi!” Châu Tiểu Triện cất cao giọng.

Màn hình chuyển sang hình ảnh gần hơn, chắc là từ camera theo dõi trên một cột đèn nào đó. Tổ Khiên Đen cuối cùng cũng thấy rõ tình hình ở bên dưới.

Lúc này, đám đông chạy ra xa, nhưng vẫn dừng lại quan sát. Nỗi hoảng sợ như làn sóng đang dần dần lan tỏa với tốc độ nhanh. Mặc dù vậy, vẫn có nhiều người tụ tập ở một khoảng cách nhất định, tất cả đều cầm điện thoại quay phim, chụp ảnh. Trên đường cũng có không ít xe ô tô dừng lại hóng hớt, khiến toàn bộ khu vực trở nên tắc nghẽn.

Ở giữa đám đông, ngoài mấy cảnh sát có vẻ mặt khó coi còn có một người đàn ông rất kỳ dị. Anh ta mặc bộ đồ thằng hề rất sặc sỡ, đội chiếc mũ đinh nhọn đồng bộ, gương mặt trang điểm đậm nên nhìn khá khôi hài. Nếu không để ý kĩ, mọi người sẽ tưởng là nhân viên tiếp thị của của hàng đồ chơi trẻ em nào đó.

Tuy nhiên, anh ta cứ xoay tròn mãi, vừa quay người vừa múa may, động tác vụng về buồn cười, miệng há ra rồi lại ngậm vào, cứ như đang ca hát.

Điều quan trọng hơn là, giọt lệ không ngừng trào ra từ khóe mắt anh ta. Người đàn ông này vừa nhảy, vừa hát, vừa khóc? Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt trát đầy son phấn, khiến anh ta vừa buồn cười vừa nhem nhuốc. Ngoài ra, ánh mắt người đàn ông chứa đầy vẻ sợ hãi và tuyệt vọng.

Đúng lúc này, điện thoại với công an ở hiện trường được kết nối. Mặt Lạnh bấm loa ngoài, mọi người đều nghe thấy giọng nói run run của anh ta: “Alô! Tổ Khiên Đen, tôi là Trương Tiểu Xuyên, Xảy... Xảy ra chuyện lớn rồi! Người đàn ông kia nói trên thân thể anh ta gài bom, bảo chúng tôi cứu anh ta. Nhưng chúng tôi đâu biết gỡ bom!”

Người đàn ông đóng giả thằng hề vẫn tiếp tục nhảy múa, nước mắt tuôn như suối. Các thành viên tổ Khiên Đen nghe được những câu hát ngắt quãng từ miệng anh ta. Ngoài ra, đám đông ở xung quanh đã lờ mờ thấy hình dáng của một trái bom nằm trong bộ quần áo thằng hề trên người anh ta.

7 giờ 04 phút. Hàn Trầm đứng dậy, chống hai tay xuống mặt bàn, đưa ra một loạt mệnh lệnh: “Lải Nhải! Lập tức báo cáo tình hình với cấp trên!”

“Vâng.”

“Tiểu Triện, chuyên gia gỡ bom cần bao nhiêu thời gian mới có thể tới được vị trí đó?”

Châu Tiểu Triện lập tức kiểm tra bản đồ trên máy tính. Để chuẩn bị cho cuộc chiến ngày hôm nay, đội hình sự đã bố trí chuyên gia gỡ bom của toàn tỉnh đến các vị trí chờ đợi sẵn. Chỉ là thành phố tương đối rộng nên không có đủ chuyên gia cho tất cả các địa điểm.

Cậu ta nhanh chóng tính ra đáp án, sắc mặt hết sức căng thẳng: “Ít nhất ba phút!”

Thế thì không kịp. Tô Miên cuộn chặt hai tay thành nắm đấm, đến mức các khớp nhìn rõ. Hàn Trầm nhướng mày, nhìn “thằng hề” trên màn hình. Anh ta nói nhanh với công an khu vực: “Còn chưa đầy ba phút nữa quả bom sẽ nổ. Anh hãy đưa điện thoại cho anh ta rồi lập tức rời khỏi hiện trường, giải tán đám đông xung quanh.”

Mấy người công an như được đặc xá, lập tức nhét điện thoại vào tay “thằng hề” rồi quay người chạy mất. “Thằng hề” cầm điện thoại, dừng việc nhảy múa.

“Các anh không đến cứu tôi sao? Tại sao không cứu tôi? Hắn nói... Hắn nói, chỉ cảnh sát mới có thể cứu tôi! Mau cứu tôi với! Tôi không muốn chết! Tại sao tôi lại bi buộc bom vào người...”

Tổ Khiên Đen hoàn toàn trầm mặc. Hiển nhiên người đàn ông này là nạn nhân của A. Anh ta thậm chí bị hóa trang thành thằng hề, bị cười nhạo rồi cuối cùng, không ai cứu anh ta.

Hàn Trầm dõi theo người đàn ông trên màn hình, đồng thời nghiêm giọng: “Anh hãy ngay lập tức cỏi bộ quần áo bên ngoài, để tôi xem có cách nào gỡ bom không?”

Tuy nhiên, người đàn ông đó đã hoàn toàn suy sụp tinh thần. Anh ta như không nghe thấy lời nói của Hàn Trầm, buông tay cầm điện thoại rồi chạy về đám đông.

“Hắn nói tôi bây giờ phải có mặt ở nơi này... Phải múa vòng tròn, bằng không trái bom sẽ phát nổ... Hắn nói, cảnh sát sẽ đến cứu tôi. Tôi đợi mãi... Tại sao các anh không cứu tôi...” Những lời nói ngắt quãng từ đầu kia điện thoại truyền tới.

Các thành viên Tổ Khiên Đen gần như hóa đá trong giây lát. Giữa quảng trường đông như mắc cửi, người đàn ông bị hóa trang thành thằng hề giàn giụa nước mắt, loạng choạng lao về phía đám đông, miệng hét lớn “Cứu tôi! Cứu tôi với!”. Mọi người sợ hãi bỏ chạy tán loạn, la hét ầm ĩ.

Cuối cùng, Tô Miên ngước nhìn đồng hồ treo tường.

4,3,2,1...

“Bùm!” Tiếng nổ cực lớn vang lên.

Đang chạy như bay, vẫn chưa kịp tiếp xúc với bất kỳ ai, thân thể của người đàn ông trong bộ trang phục thằng hề bỗng nổ tung thành một quả cầu lửa, mảnh vụn thi thể văng lên không trung. Rất nhiều người bị ảnh hưởng bởi lực của vụ nổ, ngã dúi dụi xuống đất. Vẻ mặt ai nấy đều kinh hoàng và hoảng loạn.

Tô Miên nhắm chặt rồi lại mở mắt. Vì không còn nhớ những chuyện quá khứ nên đây chính là vu mưu sát tàn nhẫn nhất mà cô từng chứng kiến. Tội phạm không chỉ giết chết thân thể nạn nhân mà còn hủy hoại ý chí của anh ta. Hắn biến nạn nhân thành con rối, để mọi người chế giễu, chà đạp lên lòng tự trọng của nạn nhân. Cuối cùng, hắn để nạn nhân nổ tung trước bàn dân thiên hạ, mang đến sự sợ hãi lớn nhất cho con người.

Thì ra, đây mới là bản chất tàn nhẫn nhất, vô tình thật sự của A.

Giống như chứng thực suy nghĩ của cô, Lải Nhải đột nhiên mở miệng: “Trên mặt đất có gì thế kia?”

Trên màn hình, cảnh sát đang cố gắng duy trì hiện trường đã trở nên hỗn loạn. Ở nơi Lải Nhải chỉ tay, cũng là chỗ “thằng hề” nhảy múa trước đó có chữ viết trên mặt đất. Do lúc nãy anh ta giẫm chân lên nên mọi người mới không phát hiện ra. Đó là một chữ cái ‘A’ khá lớn, màu đỏ tươi.

“Mọi người mau nhìn đi!” Mặt Lạnh lên tiếng. Anh ta vừa nói vừa chỉ tay vào một màn hình giám sát khác. Trước đó, hình ảnh thu được chẳng có gì bất thường nên tổ Khiên Đen chẳng để ý.

Đây là một con phố dành cho người đi bộ. Ben phải có một sân khấu nhỏ màu trắng, treo băng rôn tuyên truyền của bảo tàng tượng sáp. Thời gian gần đây, bảo tàng này thường xuyên có những hoạt động PR ở các thành phố tuyến hai và ba nên sân khấu này hoàn toàn bình thường. Trên sân khấu đặt năm pho tượng sáp. Vào thời khắc này, không ít người vây quanh pho tượng sáp người đàn ông ngoài cùng bên trái, chỉ chỉ trỏ trỏ. Một nhân viên mặc đồng phục trèo lên sân khấu, tiến lại gần pho tượng, sau đó giật mình kinh hãi, lập tức nhảy xuống đất.

“Phóng to hình ảnh!” Hàn Trầm nói.

Hình ảnh được kéo lại gần. Bây giờ các nhân viên tổ Khiên Đen đã có thể thấy rõ, pho tượng sáp đó không phải danh nhân quen thuộc, cũng chẳng biết là ai. Nguyên nhân khiến pho tượng đó hút ngường qua đường vì có hai dòng chất lỏng màu đỏ từ hốc mắt chảy xuống, nhìn như máu tươi.

Không, đây nhất định là máu tươi. Trực giác mãnh liệt báo cho Tô Miên biết điều đó. Cô buột miệng: “Nhân vật thứ hai”.

Đó chính là tên sát thủ thứ hai, người có vẻ bề ngoài nghiêm túc nhưng nội tâm đè nén và méo mó, cố tình hóa trang người chết thành minh tinh trên sân khấu. Hắn đã biến nạn nhân thành một pho tượng sáp.

Máu ở hố mắt pho tượng chảy ra càng nhanh hơn, nhỏ từng giọt xuống dưới chân, thành một vũng nhỏ. Đám đông vây quanh cũng lập tức lùi lại phía sau hiện trường vụ nổ, nhưng vẫn tiếp tục quan sát.

“Lập tức phong tỏa hiên trường!” Hàn Trầm ra lệnh.

Đúng lúc này, một chuyện ly kỳ xảy ra. Tấm vải trắng giăng trên sân khấu bỗng đổi màu, đường nét màu đỏ dần hiện lên ở giữa.

“Là phản ứng của hóa chất.” Lải Nhải cất cao giọng, “Tấm vải trắng chắc chắn được bôi một loại thuốc nào đó, bây giờ mới hiện lên, giống tình trạng kho tượng sáp chảy máu mắt.”

Đường nét trên tấm vải trắng ngày càng trở nên rõ ràng. Đó là chữ cái “L” viết hoa rất bay bướm.

Não bộ của Tô Miên trở nên trống rỗng trong giây lát. Đó chính là L, tên sát thủ thứ hai. Hai tên sát thủ... Kèm theo hai sinh mạng.

Lúc này, phòng làm việc lớn ở bên ngoài cũng xôn xao. Mọi cảnh sát đều được chứng kiến hiện trường hai vụ hung án. Tần Văn Lang và các lãnh đạo Công An tỉnh đi vào, sắc mặt tương đối khó coi. Từ Tư Bạch cũng xuất hiện, chăm chú theo dõi màn hình giám sát.

Thì ra, thủ đoạn giết người của những tên sát thủ này chưa chắc tàn nhẫn hơn, phương thức phạm tội cũng không hẳn cao siêu hơn người khác, nhưng hai vụ án mạng mà chúng gây ra mang lại nỗi khiếp sợ và giày vò tinh thần hơn bất cứ kẻ giết người hàng loạt nào mà Tô Miên từng gặp hoặc nghe qua.

Còn tên thứ ba nữa. Tô Miên liền quay sang Hàn Trầm, thấy anh nhìn chằm chằm màn hình phát chương trình truyền hình mà anh đã chú ý trước đó. Như có linh cảm, tất cả mọi người cũng đổ dồn ánh mắt vào một điểm.

Hàn Trầm đã yêu cầu đài truyền hình ngừng phát sóng trực tiếp, nhưng hình ảnh từ hiện trường vẫn được gửi về cho tổ Khiên Đen. Lúc này, cảnh sát hình sự của Chi cục đã khống chế hiện trường, khán giả đang lần lượt giải tán, mấy cô người cá leo lên thành bể nước, sắc mặt lộ vẻ không vui. Hai nhân viên hậu trường của đài truyền hình đang trao đổi với cảnh sát, nhân viên giám định đang leo lên bể nước, chuẩn bị kiểm tra bên trong.

Đúng lúc này, lớp bùn ở đáy bể bỗng động đậy. Hai nhân viên giám định sửng sốt, nhất thời không dám trèo xuống.

“Có gì đó bất thường!” Một người hét lớn. Tất cả những người có mặt ở hiện trường đều quay đầu. Các thành viên tổ Khiên Đen cũng nín thở theo dõi.

Sau đó, có một người từ dưới đáy, dần nổi lên mặt nước. Đó là một người phụ nữ trẻ tuổi mặc bikini đuôi cá, mặt trắng bệch vì ngâm lâu trong nước. Cô ta dang rộng hai tay, đầu hơi cúi xuống, tựa như đang ngủ say. Ở vị trí này trái tim lờ mờ rỉ máu.

Mấy cô người cá ở bên ngoài bể nước hét thất thanh.

“Mau tránh ra!” Một cảnh sát nghiêm giọng.

“Có sợi dây!” Lải Nhải ghé sát màn hình, chỉ vào sóng nước dập dềnh: “Hung thủ lắp đặt hệ thống dây dẫn, hẹn giờ hoạt động. Thứ Lão Đại nhìn thấy chắc chắn là sợi dây!”

Hàn Trầm không đáp lời, chỉ dán mắt vào cô gái trẻ trong bể nước. Lồng ngực Tô Miên như bị tắc nghẽn. Vì qua mấy yếu tố như thi thể, cô gái trẻ, hệ thống điều khiển... Cô có thể hình dung, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Đúng lúc này, trong bể nước vang lên tiếng ‘xoạt’, những người có mặt ở hiện trường đều nghe thấy rõ ràng, Giây tiếp theo, xác chết đột nhiên mở mắt. Những ai tinh tường đều có thể phát hiện ra một sợi dây tơ màu bạc dính trên mắt cô gái, rõ ràng cũng được điều khiển kéo giật.

Sau đó, một cục thịt đầy máu bắn ra khỏi lồng ngực cô gái. Những người ở hiện trường đều chết sững.

Cảnh tượng tiếp theo còn kinh hoàng hơn. Xác chết vẫn nổi trên mặt nước, máu tuôn xối xả, quả tim dần chìm xuống, đàn cá bắt đầu bu lại rỉa.

Dần dần, bể nước biến thành một màu đỏ nhàn nhạt. Mặt kính đối diện camera bỗng hiện lên chữ cái màu đỏ.

Tất cả mọi người, bao gồm cả tổ Khiên Đen, Tần Văn Lang, Từ Tư Bạch, các lãnh đạo, cảnh sát hình sự... Đều nhìn thấy đó là chữ “R”.

Tôi là A

Kẻ hèn này là L

Hãy gọi tôi là R

Sớm sớm tối tối, sinh sinh tử tử, chúng tôi đã không còn tôn ngưỡng, chúng tôi vui vẻ hơn là đau khổ.

S - Người mãi mãi không bị lãng quên. Chúng tôi vì anh mà đến!

Truyện Chữ Hay